Phượng hoàng suýt chút tức đến mức phun lửa: “Cô, Vân Yêu Cửu! Thế mà cô vì một người phàm ——”
“Phượng tộc chủ, bớt giận, bớt giận.” Tiêu Cửu Tư ở gần nhất, nâng quạt lên, chặn người phía sau lại, sau đó thuận thế xoay người, truyền âm với Phượng Thanh Liên: “Nếu ngươi nổi giận rồi nảy sinh xung đột với Vân Dao, chẳng phải đúng ý của hắn hay sao?”
Phượng Thanh Liên cố nhịn, vẫn gắng gượng trừng mắt với hai người kia.
Rõ ràng, chỉ một câu không đủ để xoa dịu cơn tức này.
Tiêu Cửu Tư lại khẽ khuyên: “Ngươi xem đi, Vân Dao bảo vệ người phàm kia chặt chẽ như thế, tính bao che của cô ấy ngươi cũng biết mà, nếu Phượng tộc chủ tiếp tục náo loạn nữa, e rằng sẽ càng mất lòng Vân Dao hơn.”
“…… Thôi được.”
Phượng Thanh Liên nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai chữ này, hất vũ y sặc sỡ, quay về chỗ ngồi: “Niên Điển của Càn Môn, lần này ta không so đo với hắn!”
Thấy chim lông tạp thu linh thế, Vân Dao cũng lười tranh cãi, nàng xoay người lại, cẩn thận kiểm tra thần sắc và hơi thở của Mộ Hàn Uyên.
Ngoại trừ hơi tái nhợt ra, dường như không có gì khác thường.
Nhưng nàng vẫn không yên tâm, vừa cùng Mộ Hàn Uyên ngồi xuống vừa ân cần hỏi: “Vừa rồi hắn có làm chàng bị thương ở đâu không?”
“Chỉ có chút khí huyết cuồn cuộn mà thôi.” Mộ Hàn Uyên mỉm cười nắm tay nàng: “Không sao.”
“Hừ.”
Bên chỗ ngồi sát vách, Phượng Thanh Liên cười lạnh một tiếng: “Tiêu cốc chủ, người phàm chưa tu luyện của Nhân tộc các ngươi, sao lại không bằng cả trẻ con mới sinh của tộc Phượng Hoàng của ta thế, chẳng lẽ đây là ‘tay trói gà không chặt’ trong truyền thuyết sao?”
Đuôi lông mày của Vân Dao nhướng lên, sau đó lập tức cau mày nhìn sang Phượng Thanh Liên.
Trước khi ra ngoài con chim này ăn than hay sao thế, chẳng những mặt đen sì, mà câu nào cũng tràn ngập lửa giận.
Nàng đang định mở miệng thì chợt nghe Mộ Hàn Uyên ở bên cạnh mỉm cười ôn tồn nói: “Tu vi của Phượng tộc chủ trác việt, ta là dân thường, không thể so bì……”
“Sao ngươi biết ta?” Phượng Thanh Liên quắc mắt nhìn qua, ngay sau đó liền nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt hơi thả lỏng, nhìn sang Vân Dao: “Xem ra là cô nói với hắn về ta……”
“Phượng tộc chủ hiểu lầm rồi, A Dao chưa từng nhắc đến ngài.”
“……”
“?”
“A, Dao?”
Mộ Cửu Thiên đang ngồi xem kịch, Tiêu Cửu Tư đang âm thầm đánh giá, cùng Phượng Thanh Liên đang đứng mũi chịu sào, gần như không hẹn mà cùng nâng lên ánh mắt bất thiện.
Ba bên hội tụ vào Vân Dao.
Còn Vân Dao thì không rảnh để ý đến bọn họ.
“——?”
Nàng ngơ ngác quay đầu sang bên cạnh, đối diện là đôi mắt đen láy ngậm cười đang rủ xuống của Mộ Hàn Uyên.
Đây là lần đầu tiên nàng nghe hắn gọi như thế.
Trước đây dù đang trong lúc thân mật nhất, lúc động tình nhất, hắn cũng chỉ chống bên cạnh tóc mai ướt đẫm mồ hôi của nàng, vừa hôn dái tai nàng vừa thì thầm một câu “Dao Dao”.
Sau đó mây tan mưa tạnh, Vân Dao cố ý trêu chọc hắn, muốn nghe lại xưng hô đó, nhưng Mộ Hàn Uyên lại đỏ bừng mặt, thà rằng nghiêng đầu giả vờ không nghe thấy, cũng nhất quyết không chịu gọi.
“A Dao……”
Vân Dao thầm đọc trong lòng, khóe môi nhếch lên, nhích đến gần Mộ Hàn Uyên hơn: “Ta thích cách gọi này.”
Ba người ngồi gần đó: “………”
Trước khi Phượng Thanh Liên tức chết, Mộ Cửu Thiên giấu nụ cười, khẽ ho rồi đứng lên.
Theo thường tục cựu lễ, Mộ Cửu Thiên với thân phận Thái thượng trưởng lão kiêm sư tôn của chưởng môn, hắn nói vài lời với mọi người trong điện Kỳ Hoa, tiếp đó dẫn đầu tế trời, sau khi trở về chỗ ngồi, bữa tiệc xem như chính thức bắt đầu.
Tế trời tế tổ là quy trình quan trọng nhất, Mộ Hàn Uyên và hai người kia đều là người ngoài, còn Vân Dao thì phải cùng Mộ Cửu Thiên thực hiện lễ tế trời giữa điện Kỳ Hoa.
Khi nàng vừa làm xong, cùng Mộ Cửu Thiên trở về đài sen, đúng lúc bắt gặp cảnh Phượng Thanh Liên cau mày vặn hỏi Mộ Hàn Uyên.
“…… Vân Dao là tiểu sư thúc tổ của Càn Môn, là tiên môn đệ nhất kiếm trấn áp Ma Vực muôn năm, nếu ngươi thật sự chỉ là một người phàm không có tu vi, làm sao có thể quen biết cô ấy, làm sao cô ấy có thể vừa mắt ngươi?”
Mặt Phượng Thanh Liên đỏ gay, nhìn ly rượu trong tay và giọng điệu của y, rõ ràng đã uống vài ly.
Vân Dao dừng bước, ánh mắt hơi lành lạnh nhìn chằm chằm y.
Mộ Cửu Thiên mỉm cười, chắp tay sau lưng, dừng lại bên cạnh nàng: “Xem ra phượng hoàng đã quá chén rồi, muội đừng so đo với y.”
Vân Dao hơi nghiến răng: “Xem như nể mặt hắn từng trở về báo tin.”
“Báo tin?” Lần này đến lượt Mộ Cửu Thiên ngơ ngác: “Báo tin gì?”
“Có nói huynh cũng không nhớ.”
“Hả?”
Vân Dao không rảnh giải đáp thắc mắc cho Mộ Cửu Thiên, nàng bước lên bậc thang dẫn lên đài sen.
Hai đài sen trên cao, ba người bên trên sóng ngầm cuộn cuộn, dường như không ai nhận ra nàng đến gần.
Vân Dao đi chầm chậm, nghe giọng Mộ Hàn Uyên ôn hòa trong trẻo, như dòng suối chảy bên tai:
“…… Đã từng bước vào con đường tu hành, chỉ là nhất thời tẩu hỏa nhập ma, phế bỏ tu vi, nhờ A Dao cứu giúp nhiều lần ở khoảnh khắc sinh tử, đời này khó báo đáp. Ta chỉ có thể kết cỏ ngậm vành (*), bầu bạn bên cạnh nàng.”
(*) Kết cỏ ngậm vành: Đền ơn trả nghĩa cho người từng cứu giúp mình.
“……”
Bước chân của Vân Dao hơi trúc trắc, cõi lòng như bùn đất sau mưa, mềm mại lại sũng nước.
Rõ ràng hắn vì nàng, kiềm chế sức mạnh Chung Yên, gánh kiếp của Thiên Đạo, mất hết tu vi đã là nhẹ nhất, mất hết năm giác quan, thập tử vô sinh mới kết cục được định sẵn của hắn.
Nhưng hôm nay hắn nói ra, lại hời hợt như thế, lại còn như đó là lỗi của hắn.
Mộ Hàn Uyên……
Vân Dao xoa xoa gò má, không muốn để hắn thấy vẻ mặt khổ sở của mình, vừa nhấc chân bước lên bậc thang thứ nhất thì nghe con chim độc miệng kia lên tiếng.
“Kết cỏ ngậm vành? Cô ấy là tiểu sư thúc tổ của Càn Môn, không chỉ ở Càn Môn, mà toàn bộ Tiên Vực, cũng là nhất hô vạn ứng, biết bao nhân vật lợi hại chỉ mong cơm bưng nước rót hầu hạ cô ấy, nghe ngươi nói cứ như ngươi khó xử lắm vậy?”
Phượng Thanh Liên đánh giá bạch y nọ, cười khẩy.
“Kẻ như ngươi, một phế nhân chẳng có chút linh lực, có tài cán gì mà giữ một chỗ bên cạnh cô ấy ——”
“Phượng Thanh Liên.”
Một tiếng gọi cực kỳ bình tĩnh, đến giọng điệu cũng có thể gọi là hòa nhã, bỗng nhiên vang lên bên dưới đài sen.
Bàn tay cầm ly rượu của Phượng Thanh Liên chợt cứng đờ.
Ngay cả Tiêu Cửu Tư cũng giật mình, hơi nghiêm chỉnh ngồi thẳng người.
Trên mặt đất khắc những hoa văn phức tạp, một lớp sương cực kỳ mỏng leo lên bậc thang ngọc, hướng đến chỗ ngồi của Phượng Thanh Liên.
Một bóng dáng hồng y chậm rãi bước lên từng bậc, ngọc diện sương hàn.
….. Nổi giận thật rồi.
Trong lòng bốn người trên đài sen không hẹn mà cũng xuất hiện suy nghĩ này.
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thanh Liên ảm đạm vài phần, y nhíu mày đứng lên giải thích: “Ta không nhắm vào cô……”
“Ngươi nhắm vào chàng ấy,” Vân Dao lạnh giọng ngắt lời: “Tức là nhắm vào ta.”
Phượng Thanh Liên vốn là người độc miệng, Vân Dao và y làm bạn nhiều năm, rành rẽ nhất, từ nhỏ hai người đã đùa giỡn vô số lần, trong ký ức của Phượng Thanh Liên đây là lần đầu tiên ——
Vì lời y nói mà Vân Dao chân chính nổi giận, bày ra vẻ mặt lạnh lẽo như thế này.
Như châm băng ngưng tụ, đâm vào lòng người.
Sắc mặt của Phượng Thanh Liên trở nên rất khó coi: “Vân Dao, ta và cô quen biết bao nhiêu năm, ta chẳng qua chỉ nói hắn hai câu, lẽ nào cô muốn vì kẻ vô danh tiểu tốt này mà ân đoạn nghĩa tuyệt với ta ——”
“Khụ khụ.” Mộ Cửu Thiên ho khan ngắt lời.
Chẳng biết từ lúc nào mà Tiêu Cửu Tư đã đứng lên, chiếc quạt gấp trong tay ấn xuống trước Phượng Thanh Liên.
Có vài lời nếu nói ra, sẽ không thể cứu vãn được nữa.
Phượng Thanh Liên phút chốc tỉnh táo lại, sắc mặt hơi khó coi đứng yên một chỗ.
“Chàng ấy không phải vô danh tiểu tốt.”
Giữa khoảng lặng tế nhị này, Vân Dao bỗng dưng lên tiếng.
Ánh mắt của bốn người trên đài sen đều tập trung vào nàng.
Ngay cả bên dưới đài sen, các trưởng lão đệ tử trong điện Kỳ Hoa dường như cũng nhận ra, đồng loạt nhìn về phía này.
Vân Dao bước lên bậc ngọc cuối cùng, không nhìn bất cứ ai, nàng đi thẳng đến chỗ ngồi của mình, dừng lại bên cạnh Mộ Hàn Uyên.
Mộ Hàn Uyên đứng lên, giữa mày hiếm khi xuất hiện gợn sóng: “A Dao, nàng đừng tức giận như thế, nàng biết ta không để ý hắn nói ta như thế nào……”
“Nhưng ta để ý.”
Vân Dao ngẩng đầu nhìn hắn.
Đến lúc này, Mộ Hàn Uyên mới kinh ngạc phát hiện, hốc mắt của Vân Dao đỏ hoe, tựa như cảm xúc dâng trào mãnh liệt khó có thể kìm nén.
“Ta để ý chàng là ai, ta để ý lời người khác nói về chàng, ta để ý chỉ mình ta biết vì bọn họ vì mọi người chàng đã hi sinh những gì, ta để ý chàng làm nhiều chuyện như thế nhưng lại bị mọi người lãng quên, ta để ý đến mức luôn cảm thấy uất ức thay chàng, Thiên Đạo rõ ràng nên trừng phạt ta, dựa vào đâu mà lại làm khó chàng……”
Câu cuối cùng giọng của Vân Dao đã nghẹn ngào.
Mộ Hàn Uyên không nhịn được mà tiến lên, giơ tay lau đi giọt lệ đọng trên lông mi sắp rơi xuống của nàng.
“…… Được rồi.”
Dường như hắn không biết phải làm sao, chỉ đành cười nói, nhưng trong giọng nói lại như đang kìm nén chút run rẩy.
Mộ Hàn Uyên lau đi nước mắt nơi khóe mắt của Vân Dao, rất muốn cứ thế ôm nàng vào lòng, nhưng lại cố kỵ trong điện Kỳ Hoa có quá nhiều đệ tử Càn Môn, hắn không muốn tiểu sư thúc tổ là nàng bị bọn họ đàm tiếu.
Mộ Hàn Uyên hơi khom người, thấp giọng dỗ dành nàng:
“Ta không thể tùy tiện suồng sã thân mật với tiểu sư thúc tổ ở nơi này, cho nên nàng đừng khóc, được không?”
“Không được.” Vân Dao kiên quyết.
Mộ Hàn Uyên chớp mắt, dường như hơi ngây người.
Nhưng hắn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng nhiên bị Vân Dao kéo một cái, nàng nắm tay hắn, sau đó quay người lại, khiến hắn đối diện với các trưởng lão đệ tử đang ngẩng đẩu hóng hớt bên dưới đài sen.
“Nhân dịp Niên Điển lần này, có một người, ta muốn giới thiệu với các ngươi.”
Vân Dao hít sâu một hơi, cất cao giọng ——
“Chàng ấy tên là Mộ Hàn Uyên, là đạo lữ của ta, cũng là người duy nhất ở bên Vân Dao ta đời này kiếp này.”
“——!”
Cả trên lẫn dưới dài lập tức im phăng phắc.
Sau ánh mắt khó tin của bốn người kia, là âm thanh kinh ngạc hoặc kinh hỉ của các đệ tử Càn Môn bên dưới đài sen.
Vân Dao quay người lại, nhìn Phượng Thanh Liên đang sững sờ, từng câu từng chữ đều rõ ràng mạch lạc: “Mộ Hàn Uyên chính là Mộ Hàn Uyên, không phải kẻ vô danh. Đừng nói chàng ấy có tư chất tiên thánh, vượt trội hơn người, cho dù cả đời này chàng ấy chỉ là người phàm, ta cũng sẽ cùng chàng ấy hẹn thề sinh tử (*), bạc đầu không hối hận.”
(*) Sinh tử tương hứa (生死相许): ví von sự trung trinh và kiên định trong tình cảm nam nữ, sống chết bên nhau, không rời không bỏ, dựa vào lời thề non hẹn biển đã hứa trước đây, từ nay về sau sống chết có nhau.