Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 73




Mộng Dao Dao dùng khinh công mà đạp lên mặt nước, mỗi bước đi đều nhẹ tựa gió bay uyển chuyển như lông hồng, chẳng mấy chốc đã đến Xà Đảo. 


Nàng không chần chừ mà xông vào động phủ, kình lực kinh người giống như vũ bão cuốn đi Sử Diệp. 


Miên Miên còn chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra, chớp mắt liền không thấy bóng dáng Sử Diệp đâu nữa. 


Long Nhị lên tiếng giải thích: "Là cung chủ Vô Ưu phái đem Sử công tử đi rồi."


Miên Miên há hốc mồm:  "Hả? Sao lại có chuyện như này?" 


Long Nhị lắc đầu, ngay cả nàng còn không ngờ đến nữa. Trong lúc cấp bách, nàng ngỏ ý hỏi : "Tiểu khả ái muốn đuổi theo không?" 


Miên Miên nhanh chóng gật đầu bám chặt vào cánh tay của nàng, hô: "Đi! Nhanh đuổi theo, chậm tí nữa là mất dấu."


Long Nhị buồn cười ừm một tiếng, sau đó cả hai liền bỏ lại Gia Kỳ và Thu Hồng. 


Gia Kỳ ngơ ngác, đầu óc hỗn loạn vẫn chưa hiểu được tình thế hiện tại. Nàng là ai? Nàng đang ở đâu? Sao mọi thứ cứ chóng vánh trôi qua thế này? Còn chưa kịp bình tĩnh nữa á! 


__________________________


Hồ Thanh Y đấu với Long Nhất chỉ trong chớp mắt, bà ta đã thuận lợi đánh ngã Long Nhất khiến hắn hộc máu. 


Hồ Thanh Y khinh bỉ  quét mắt nhìn từng người bọn họ: "Hôm nay chúng ta quyết diệt trừ đám nhơ nhuốc các người, trả lại chính đạo một võ lâm trong sạch."


Uông Tần tay vẫn không ngừng lưu chuyển hút lấy nội lực trong người Quan Đông Hàn, ánh mắt hiện lên tia oán hận nhìn bà ta. 


Nhớ năm đó vây đánh ông ở Vô Ưu phái là bà ta cầm đầu, cũng chính bà ta lập kế hoạch bắt lấy nương tử ông làm con tin, ép ông vào đường cùng nhờ đó Hồ Thanh Y nhận được toàn bộ tín nhiệm từ trưởng môn Lan Hoa phái, sau đó thuận lợi lên kế vị, thanh danh lưu giữ mấy chục năm nay. 


"Cái gì mà chánh đạo? Ta khinh! Cũng chỉ toàn một lũ kết bè kết phái, ỷ đông hiếp yếu, thượng đẳng khinh người!" 


Long Tam nhịn không được nhổ một bãi nước bọt xuống đất, vẻ mặt không chút gì là coi trọng bọn người kia vào trong mắt. 


Hồ Thanh Y giữ lấy điềm tĩnh, bà ta không nói lời nào liền xuất Lan Hoa chỉ đánh tới chỗ Long Tam. 


Long Tam võ công không yếu kém gì có thể né tránh được đường nội lực xuyên gió chém đến. 


Thế nhưng sức mạnh một cái chỉ này lại quá lớn, tuy không trực tiếp đánh trúng Long Tam nhưng lại khiến cho hắn bị rách một mảng da ngay cánh tay. 


Trương Tử Phong không thể không lên tiếng: "Vô Ưu phái các người dám cấu kết nhau đến làm loạn đại hội võ lâm, lần này không thể trách chúng ta được."


Nói xong quần hùng chính đạo bắt đầu bao vây, ép Vô Ưu phái ở bên trong không có một chút kẻ hở nào. 


Các vị chưởng môn ai nấy đều trừng trừng nhìn bọn họ, trong đáy mắt đều là oán khí ngút trời. 


Ba người trưởng lão vốn không thích náo nhiệt, nhưng vì cái tên Uông Tần mà nay lại đứng về phía Hồ Thanh Y. 


Uông Tần mắt thấy không ổn, bèn ra hiệu để mọi người giữ vững tinh thần không được manh động, bởi Quan Đông Hàn vẫn còn thụ thương, Uông Tần không thể rời tay khỏi việc giúp hắn. 


Trong lúc dầu thì sôi lửa thì bỏng, chỉ cần một mồi lửa là có thể nổ bùm. 


Mộng Dao Dao phi từ nóc nhà gần đó đáp xuống, bên cạnh còn có Sử Diệp đầu bù tóc rối vì gió liên tục đập vào mặt. 


Ngay khi vừa đáp xuống, Sử Diệp có chút hoảng sợ với tình thế trước mắt, thế nhưng tâm trí của y nhanh chóng bị Quan Đông Hàn thu hút. 


Sử Diệp vội đi đến cạnh hắn, xung quanh cơ thể giữa hắn và Uông Tần tỏa phát kình lực kinh người, tay trần không thể chạm đến. 


Cả gương mặt trắng nõn của hắn đã hiện lên chằng chịt gân xanh đỏ, Sử Diệp lo lắng hỏi: "Hắn bị làm sao vậy?" 


Uông Tần cẩn thận kể lại tình hình cũng như tình trạng thương thế của hắn. 


Nội lực hắn hút vào quá lớn, tâm phế và kinh mạch bị tổn thương không hề nhẹ, dường như chỉ cần Uông Tần bỏ tay ra thì hắn sẽ tẩu hỏa nhập ma, khí nộ công tâm mà vong mạng. 


Không những thế lý trí của hắn hiện tại không ổn định, hận thù và những ký ức xấu đang dày xéo hắn, thúc đẩy hắn trở nên cuồng loạn. 


Uông Tần quyết định đánh gãy khí huyết đang lưu chuyển trong kinh mạch của Quan Đông Hàn, nhưng nếu ông làm như thế hắn sẽ gần như mất mạng, chỉ còn một phần thoi thóp, chính vì vậy mà ông mới gọi Sử Diệp đến bất chấp nguy hiểm. 


Sử Diệp có hơi lưỡng lự, tận mắt nhìn hắn tổn thương, y không nỡ. 


Uông Tần thở dốc, nói: "Sử Diệp… Lần này ta biết là ngươi chịu thiệt thòi, nhưng mà cả đời ta chỉ còn Quan Đông Hàn là thân thích… Ta biết ngươi sẽ không để hắn nộ khí công tâm mà chết… Ta đều biết ngươi đối với hắn quan trọng thế nào…"


Sử Diệp nhẹ gật đầu, hốc mắt hơi đỏ. 


"Mở túi gấm ra… Làm theo những gì trong đó… Yên tâm, ngươi sẽ không mất mạng."


Sử Diệp nhìn vẻ mặt khó chịu của Quan Đông Hàn, hai hàng lông mày của hắn chau lại thấy rõ, lại nhìn đến vệt máu bên khóe môi của hắn. 


Sẽ không để hắn phải chết, hắn đã làm rất nhiều chuyện vì mình rồi… Hắn chính là tâm can của Sử Diệp! 


Sử Diệp kiên định gật đầu:  "Làm đi!" 


Nhưng hai người lại không hề hay biết, thần trí của Quan Đông Hàn tuy mơ hồ những vẫn có thể nghe được tất cả. 


Chuyện này sẽ gây nguy hiểm cho Sử Diệp! 


Quan Đông Hàn đột ngột mở ra đôi mắt đỏ như máu, quay sang nhìn Sử Diệp, giọng nói khản đặc: "Không được!" 


Cùng lúc đó là kình lực phát ra khiến Uông Tần run rẩy hét lên: "Đông Hàn! Bình tĩnh!" 


Ông sắp không thể giữ nổi nữa rồi! 


Sử Diệp có hơi sững sờ, nhưng rồi lại ôn nhu như nước mỉm cười với hắn. 


Nụ cười tựa hồng thủy dạt dào, lại tựa nắng sáng dịu ấm, Quan Đông Hàn ngẩn ngơ. 


"Ngoan, sẽ ổn thôi."


Sử Diệp đưa tay đến mặc cho kình lực đang xé rách da của y, ngón tay  thon dài chạm đến hai mắt của hắn nhẹ nhàng vuốt xuống. 


"Tin ta…"


Chỉ một câu nói ôn nhu đó, Quan Đông Hàn đã không càn quấy nữa. 


Sử Diệp lấy ra túi gấm mà trước kia Uông Tần cho y, bên trong có một mảnh giấy ghi rõ cách dùng Thảo Tuyết Sơn mà không động đến công lực. 


Thảo Tuyết Sơn quanh năm mọc ở nơi lạnh giá, cho nên bản thân nó cũng rất lạnh giá, còn lạnh hơn cả đỉnh Tuyết Sơn, vì 60 năm mới trổ hoa nên độc tính của nó là hàn băng chết người, nếu ngu ngốc dùng không tính kỹ sẽ mất mạng như chơi. 


Chính vì độc tính hàn băng của nó nên người ta phải dùng nội lực để luyện dược, chỉ cần nội lực càng cao càng có thể giữ lại được dược tính càng nhiều. 


Điều đó khiến ai ai cũng lầm tưởng Thảo Tuyết Sơn chỉ có duy nhất cách dùng kia, ngay cả trong Bách Vạn Thảo Bách Vạn y cũng chỉ đề cập đến cách này. 


Nhưng mà không thể ngờ được, Uông Tần lại có thể tìm ra một phương pháp khác, dành cho những người không có công lực. 


Cách dùng này chỉ duy nhất Uông Tần biết, vì không động đến công lực mà vẫn có thể phát huy hết tiềm năng của Thảo Tuyết Sơn nên thứ mà người luyện dược cần đánh đổi lại chính là sinh mạng. 


Sử Diệp đọc xong, sau đó ngẩng đầu nhìn Uông Tần, thảo nào ông nói chuyện này sẽ gây thiệt hại cho y… Thảo nào lúc không cần thiết thì không được lấy túi gấm ra xem… Chính là vì vậy nên mới… 


Sử Diệp mỉm cười, ánh mắt đối với  ông vừa là ngưỡng mộ vừa là bất đắc dĩ. 


Uông Tần rũ mi mắt xuống, thâm tâm áy náy. 


Sử Diệp mở hòm thuốc ra, lấy từ ngăn mật một hộp kim loại lạnh tanh. 


Khi y mở hộp ra, khí lạnh bên trong lan tỏa thành làn sương mù. 


Mọi người ai cũng trố mắt kinh ngạc nhìn thứ bên trong hộp. 


"Đó chẳng phải là Thảo Tuyết Sơn hay sao?" Trưởng môn phái Hoa Sơn thốt lên, tiếng bàn tán lập tức trở nên ồn ào. 


"Làm sao mà tên Sử Diệp đó có được?" 


"Không thể nào! Món bảo vật thế kia lại rơi vào tay tà ma ngoại đạo!" 


"Trương minh chủ, việc này không thể để như thế được, bảo dược không thể để vào tay bọn chúng, phải đoạt lại!" Hồ Thanh Y dõng dạc nói. 


Ý kiến này không ngờ lại được tất cả chấp thuận. 


Trương Tử Phong gật đầu, ra hiệu toàn bộ xông lên, phá vỡ vây cánh để đoạt lại Thảo Tuyết Sơn. 


Từ vòng vây bên ngoài giống như lang sói nhào đến, chém giết điên cuồng, mà mấy chục đệ tử Vô Ưu phái nào có thể cam chịu, ra sức chống trả lại bọn họ. 


Đúng lúc này Miên Miên được Long Nhị đưa đến, đứng từ phía tửu lâu cách đó khá xa nhìn đám hỗn loạn, trong trung tâm của hỗn chiến lại là thân ảnh quen thuộc của Quan Đông Hàn và Sử Diệp. 


Miên Miên nói với Long Nhị: "Mau xuống đó giúp họ, bọn người kia muốn làm hại Sử ca…"


Long Nhị do dự đáp: "Ta không thể để muội một mình được, rất nguy hiểm."


Miên Miên nắm chặt tay của nàng: "Đừng lo cho ta, ngươi tận mắt nhìn thấy Vô Ưu phái lâm nguy trong lòng nhất định không dễ chịu, ta biết ngươi muốn giúp họ, đừng vì ta mà lỡ mất chuyện."


Long Nhị chưa bao giờ ngờ rằng tiểu khả ái lại hiểu rõ nàng như thế, có thể nhìn thấu được tâm tư của nàng. 


Miên Miên lại nói: "A Nhị… Hứa với ta sẽ bình an quay lại."


Long Nhị gật đầu, sau đó phóng đến giữa đám đông. 


____________________


Sử Diệp cầm lên Thảo Tuyết Sơn, mặc dù có hơi sợ nhưng khi liếc nhìn đến Quan Đông Hàn đang cùng cực khó chịu bên cạnh, Sử Diệp nhắm chặt mắt hạ quyết tâm. 


Thảo Tuyết Sơn đưa đến bên miệng, hơi lạnh giống như con dao sắt quấn lấy đôi môi của y. 


Sử Diệp động tác nhanh nhạy, đem Thảo Tuyết Sơn nuốt vào bụng. 


Hàn khí rất nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ xương cốt, lan tỏa đến từng ngóc ngách của tế bào. 


Đôi môi của y tím tái đến đáng sợ, mà da dẻ cũng trắng bệch như tuyết, từng lỗ chân lông đều phát ra hàn khí. 


Sử Diệp gần như không thở nổi, gần như bị đóng băng toàn bộ lục phủ ngũ tạng, đau đớn ghim chặt vào xương tủy, cả ngón tay cũng đã tê cứng, cơ thể bất lực mà ngã xuống mơ hồ nhìn đến Quan Đông Hàn. 


Sử Diệp cố gắng chống cự, chỉ cần đợi thảo dược thành công xâm nhập vào huyết dịch của y, Sử Diệp có thể cứu được hắn rồi. 


Sử Diệp nằm trên đất, hơi thở yếu đi rất nhiều, trong lòng chỉ nghĩ đến Quan Đông Hàn mới có thể khiến y mạnh mẽ giữ vững tâm trí để không ngủ thiếp đi. 


Lô Hoàng mắt thấy Sử Diệp đã nuốt Thảo Tuyết Sơn, lại vô cùng tức giận và nóng vội, lão thô bạo hất tung một tên đệ tử Vô Ưu đang quấn lấy mình, sau đó hướng thẳng đến muốn một đao chém chết Sử Diệp. 


Vừa hay Mộng Dao Dao đã đánh gục gần mười tên hiệp khách, nàng nhanh mắt thấy được chuyển động của lão, không chần chừ lao đến dùng kiếm đỡ lấy đao. 


Cuồng Đồ Đao cường lực không hề nhỏ, dù Mộng Dao Dao có đỡ được nhưng tay vẫn tê nhức run rẩy. 


Cả hai cứ thế người tấn công ta đỡ lấy, đánh đến vũ khí va chạm vào nhau bắn ra tia lửa. 


Long Nhị bất ngờ xuất hiện, một chưởng đánh về phía Lô Hoàng bức ông ta lùi lại vài cái. 


Lô Hoàng có hơi lảo đảo, mắt nổi gân máu gào lên: "Tên bại tướng nhà ngươi dám đánh lén ta?" 


Long Nhị cười khẩy: "Loại người như ông đáng để ta quang minh chính đại sao?" 


"Được, vậy thì đừng trách ta!" 


Lô Hoàng vận hết công lực xuống đan điền, Hồ Thanh Y thấy vậy bèn hô lên: "Mau bịt tai lại!"


Một câu này vừa dứt xong, Kinh Tiếu vang lên giống như hàng vạn hồi trống trận đánh đập vào tai từng người. 


Bên phía chính đạo được cảnh báo trước nên nhanh chóng định thần, bịt kín tai. 


Còn về phía đệ tử Vô Ưu phái vì bất ngờ nên không kịp trở tay, ngay cả Tứ Long cũng không thoát khỏi. 


Kinh Tiếu dồn dập lan truyền khắp nơi, đoàn đoàn đùng đùng hơn cả tiếng sấm, không những thế Lô Hoàng là dùng hết mười phần công lực. 


Những ai nghe phải đều chịu không được phun ra máu, ngã gục xuống đất. 


Mộng Dao Dao nội công thâm hậu không tầm thường, nàng nhanh điểm huyệt điếc cho bản thân, sau đó đến giúp từng người một. 


Uông Tần là một người lão làng, trải qua biết bao sóng gió, mấy việc này làm sao gây khó dễ cho ông. 


Ông không cần bịt tai hay điểm huyệt, chỉ cần vận khí bình ổn, sau đó nhanh tay giúp Quan Đông Hàn. 


Một chưởng đánh vào đan điền, một chưởng đánh vào lưng, một chưởng đánh vào đầu. 


Quan Đông Hàn hoàn toàn bị Uông Tần đánh gãy chân khí, học máu ngất xỉu. 


Lúc này mới chợt nhớ đến Sử Diệp, đến đỡ y dậy. 


Gương mặt Sử Diệp không còn chút máu, trắng bệch giống như xác chết, cơ thể lạnh như cục nước đá, vì Thảo Tuyết Sơn bắt đầu xâm nhập vào huyết dịch nên lông và tóc của y đều dần dần hóa thành màu trắng phếu. 


Nhưng lúc nãy Lô Hoàng sử dụng tuyệt học Kinh Tiếu, lại khiến Sử Diệp học máu hai tai xuất huyết, máu rơi trên đất còn chưa kịp nhìn thấy đã bốc hơi lạnh đông cứng lại. 


Y nằm trong lòng Uông Tần, ông không thể cảm nhận được hơi thở của y, lo lắng hỏi: "Sử Diệp, ngươi ổn chứ?" 


Giọng nói y run rẩy, nhỏ như đang thều thào: "Không sao… Mau… Đưa ta đến chỗ hắn."


Uông Tần thống khổ vô cùng, đứa trẻ này thật kiên cường. Ông bế Sử Diệp đến cạnh Quan Đông Hàn, sau đó để y ngồi xuống rồi lật người hắn dậy.


Sử Diệp nói: "Dao…"


Uông Tần lấy từ trong ngực ra một con dao găm đưa cho Sử Diệp, tay của y vẫn còn tê cứng nhưng vẫn cố gắng nắm lấy cán dao. 


Uông Tần đỡ dậy Quan Đông Hàn, bóp miệng hắn há ra. 


Lưỡi dao run rẩy đặt ở trên cổ tay mình, Sử Diệp hít thật sâu vào cố gắng không để cơn đau chế ngự. 


Lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt, rồi lại kéo một đường sâu đến có thể thấy rõ xương trắng, rạch ra vết thương tách từng cọng gân và dây thần kinh. 


Dù có đau đến tê dại nhưng vẫn có thể cảm nhận được từng giọt máu khó khăn chảy xuống, rơi vào miệng Quan Đông Hàn. 


Sử Diệp cắn răng ken két, lại ném con dao đi dùng tay ra sức bóp chặt miệng vết thương, thúc đẩy máu chảy ra nhanh hơn. 


Mộng Dao Dao sau khi giúp người của Vô Ưu liền nhảy đến dùng một kiếm chém vào ngực Lô Hoàng. 


Lô Hoàng đau đớn ngậm họng lại, tay ôm ngực máu chảy ròng ròng lùi lại sau mấy bước. 


Mấy tên đệ tử của ông hốt hoảng chạy đến đỡ. 


Mọi thứ chợt rơi vào im lặng. 


Đám người của võ lâm mắt trơ trơ nhìn diễn biến trước mắt, từng hành động của Sử Diệp đều thu rõ. 


Có không ít người hít vào ngụm khí lạnh, sao có thể tự khiến bản thân đau đớn như thế? Y điên rồi phải không? Sao có thể tự rạch nát tay của mình chứ? 


Phương Ứng Khanh trầm mặc, lại nghĩ về một số chuyện xưa, thật là ngốc. Ông phất tay áo, thở dài lắc đầu rời đi, Trương Tử Phong muốn gọi lại nhưng chỉ nhận được một lời đáp: "Thế sự vô