Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 5




Sau lần đó, Sử Diệp cùng Miên Miên thường xuyên đến Vô Ưu thành nhiều hơn, một phần là vì y muốn dùng y thuật giúp đỡ người dân, một phần cũng là vì để Miên Miên được tự do.


Nếu cứ giữ nàng ở trên Xà Đảo mãi, thì rất thiệt thòi cho nàng. Miên Miên chỉ mới 12 tuổi còn là tuổi bắt đầu trưởng thành, còn cần có bằng hữu tâm giao.


Thấm thoắt đã hơn một tháng trôi qua, Sử Diệp tuy vẫn chưa thành thục với lối sống phong kiến, nhưng y cũng không làm cái gì kỳ lạ.


Thế nhưng điều khiến y khó chịu, chính là cái người tên Trần Lượng, mỗi lần y vào thành, hắn đều đón trước mà bám theo sau, chẳng khác cái đuôi là mấy.


Hôm nay cũng không ngọai lệ, Sử Diệp đúng đầu giờ Dậu vào thành, Trần Lượng theo sau tay cầm quạt phe phẩy, dáng vẻ phong lưu tiêu sái vô cùng. Đi chung với một kẻ tàn phế như Sử Diệp, ngoại hình y thì nhu nhược khiến người ta không nỡ tổn thương, càng khiến Trần Lượng nổi bật hơn.


Đi được nửa đường, Sử Diệp cau mày, giọng nói khó chịu: "Trần Lượng, ngươi đừng đi theo ta nữa."


Trần Lượng cười khẩy, đánh một vòng Sử Diệp, hắn vốn cao hơn y nửa cái đầu nên nhìn từ trên xuống ánh mắt khinh thường: "Ai nói bổn công tử đi theo ngươi?"


"Hừ! Không biết xấu hổ." Miên Miên nhịn không được, lườm hắn mắng một câu rồi kéo Sử Diệp đi.


Trần Lượng có vẻ như khá là tức giận, hắn bám theo sau và cứ nhìn chằm chằm hai người họ.


Lần này Sử Diệp phải đến ngôi nhà nhỏ ở thành Tây, hôm trước y vô tình phát hiện hai tỷ muội nhà đó trông có vẻ ốm yếu, nên quyết định bắt mạch cho chúng.


Căn nhà nhỏ sụp xệ tồi tàn, bên ngoài là cây cỏ mọc um tùm, bên trong bày trí đơn sơ  chỉ có một cái bàn cùng một cái giường gỗ.


Tiểu hài tử tầm 9 tuổi vừa bưng chậu nước vừa chạy ra, vẻ mặt hớt hải khóc ròng. Sử Diệp lo lắng đi vào bên trong, y nhìn thấy trên chiếc giường lớn là một bé gái đang nằm co ro, mồ hôi đầm đìa, tay ôm ngực đau đớn.


Sử Diệp nắm lấy tay con bé, cảm nhận mạch tượng sau lớp da cháy nắng đó. Mạch kịch liệt đập, hỗn loạn không đồng đều. Hơi thở khó khăn, môi tím tái, đây toàn bộ là biểu hiện của việc trúng độc.


Lúc này tiểu hài vừa đi vào, trông thấy Sử Diệp cầm tay tỷ tỷ, tiểu hài tức tốc ném chậu nước sang một bên lao đến đẩy y ra.


Mặc dù sức lực của đứa bé không lớn, nhưng với cái chân tàn tật kia y liền bị lảo đảo muốn ngã xuống.


Trần Lượng phía sau nhanh tay đỡ lấy eo của Sử Diệp, bàn tay siết chặt lên đó cảm nhận độ mềm mại sau lớp vải. Trần Lượng nhếch môi: "Sao lại đứng không vững thế này?"


Sử Diệp định tâm, đẩy hắn sang một bên, tay cầm gậy chống dần dần siết chặt ánh mắt như muốn thiêu chết tên lưu manh kia.


Miên Miên tức giận mắng đứa bé kia một trận: "Này! Sử ca vốn có ý tốt muốn trị bệnh cho tỷ tỷ ngươi, mà ngươi lại hành động thiếu suy nghĩ như thế?"


Đứa bé ấp úng :"Trị... Trị bệnh? Chúng tôi không có tiền..."


"Không cần tiền, ta không lấy tiền." Sử Diệp tuy giọng nói ôn nhu, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi là mấy, ánh mắt chân thành nhìn đứa bé.


Nói xong y tiếp tục đi đến xem xét sắc mặt của bệnh nhân, một lúc sau y đưa ra kết luận quả thật là trúng độc.


"Sáng nay tỷ tỷ ngươi ăn cái gì?"


Tiểu hài gãi đầu, đôi mày cau lại cố nhớ đến sáng nay ăn gì :" Cũng không có gì đặc biệt... Chỉ là vài củ khoai lang..."


"Khoai lang?"


"Ừm..." Tiểu hài đi đến cạnh bàn, giở cái tô bị ụp xuống lên, nó cầm một củ khoai lang nguội đưa cho Sử Diệp.


Y bóc vỏ ra ngửi, rồi cắn một miếng nhỏ. Sau vài giây y lập tức phun thứ trong miệng ra, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: "Tại sao khoai lại có vị lạ như vậy mà các người còn ăn được?"


"Là do... Chúng tôi không có gì khác để ăn..." Tiểu hài vừa nói vừa khóc.


Miên Miên tò mò cũng lấy một củ lên nếm thử, nàng nhăn mặt vứt nó đi :"Đắng quá."


"Trong khoai có độc, không được ăn nữa, bỏ hết tất cả đi, cũng may ta tới vừa kịp lúc nếu không đứa trẻ này khó cứu, Miên Miên đi hốt thuốc giống như trong đây."


Sử Diệp vừa nói, vừa lấy giấy bút từ hòm gỗ ra ghi chép, sau khi ghi xong y đưa nó cho Miên Miên, nàng lập tức chạy đi.


Trần Lượng thắc mắt cả hai đứa cùng ăn, nhưng tại sao chỉ có một đứa bị? Sử Diệp nhìn nét mặt trầm tư đó của hắn, y nhàn nhạt giải thích: "Tỷ tỷ của nó vốn đã có bệnh sẵn trong người."


"Phải đó..."


"Da vàng, hốc mắt vàng, có lẽ là gan gặp vấn đề. Cha ngươi chắc cũng bị như vậy?"


Tiểu hài gật đầu liên tục, gia đình nó mất mẹ từ sớm chỉ còn lại phụ thân cực khổ cày cấy để nuôi hai tỷ muội, nhưng mấy năm nay sức khỏe cha suy yếu dần mà tỷ tỷ cũng thế.


Sử Diệp hiểu rõ tình hình của bọn họ, quyết định giờ Dậu mỗi ngày sẽ mang thuốc đến. Tiểu hài vui mừng, nó lao đến ôm chặt cánh tay của Sử Diệp, đôi mắt to tròn ận nước: "Hức... Ngươi thật tốt bụng."


Sử Diệp buồn cười, búng lên trán nó một cái: "Dẻo mồm, vừa nãy chẳng phải còn hung hăn đẩy ta?"


"Tiểu Bình biết sai rồi..."


"Ừm, chỗ khoai kia ngươi lấy từ đâu?"


"Là phụ thân ta mua của Tứ thúc."


"Tứ thúc ở chợ?"


"Đúng."


Giờ này vẫn còn sớm, đã biết được nơi mà chỗ khoai độc này tuồn ra, ngại gì mà không đến đó xem một chuyến? Sử Diệp thầm nghĩ đợi Miên Miên trở về sẽ cùng nàng đến đó xem thử.


Sau một lúc lâu, Miên Miên vội chạy đến đưa gói thuốc cho Tiểu Bình. Nàng gấp gáp nói: "Sử ca... Ở chợ có người cũng bị tình trạng như đứa bé... Chúng ta đến đó..."


Sử Diệp nhanh chóng cùng nàng rời đi, trước khi đi y không quên dặn Tiểu Bình phải nấu thuốc cho thật kỹ.


~~~~~ Một nén nhang~~~~~~~~


Chợ ồn ào sôi nổi, nam nhân ôm ngực nằm vật vờ trên đất, xung quanh là người dân vây thành một đống, chỉ trỏ bàn tán.


Phụ nhân bên cạnh khóc lóc thê thảm, cứ  như con trai bà ta đã chết rồi. Sử Diệp đi nhanh đến, bảo mọi người tản ra hai bên.


Y bắt mạch, xem xét sắc mặt của nam nhân, một tia cổ quái xẹt ngang ánh mắt chăm chú của Sử Diệp.


Rất giống tình trạng của tỷ tỷ Tiểu Bình, Sử Diệp quay sang hỏi phụ nhân :"Con bà sáng nay có ăn khoai?"


Phụ nhân lắc đầu: "Không có... Nó chỉ ăn cơm với ít rau..."


"Rau còn đó không?"


Vừa nói phụ nhân vừa đi đến sạp cá lấy một cái thực hạp nhỏ, mở ra bên trong là đĩa rau còn đang ăn dở.


Sử Diệp gắp một cọng lên ngửi và nếm thử, quả nhiên vị đắng chát kỳ lạ khó tả.


"Miên Miên, muội mua thuốc giống như lúc nãy đến, hắn cũng bị trúng cùng loại độc."


Miên Miên kinh ngạc chạy đi, không thể nào có truyện trùng hợp như thế được, cùng trúng một loại độc nhưng cả hai đều không ăn giống nhau? Vậy nguyên nhân chính nằm ở đâu?


Sử Diêp nghi hoặc hỏi:" Chỗ rau này..."


"Là... Là mua của A Tứ..."


Lập tức mọi ánh mắt đổ dồn về phía một người đang ngơ ngác đứng cách đó không xa, A Tứ là chủ một sạp bán rau củ, xưa nay rau củ do hắn trồng đều tươi mới, bán với giá vừa phải nên được nhiều người lui tới.


Nay lại nghe đồ hắn bán có độc, lập tức mọi người bàn tán.


"Thật không ngờ A Tứ ngươi lại bỏ độc trong thức ăn..."


"Uổng công ta tin tưởng ngươi..."


A Tứ đáng thương bị mọi người sỉ vả, hắn nào bỏ độc làm ác? Ngay cả bản thân hắn cũng không biết rau củ mình bán lại hại người như vậy.


Sử Diệp biết rằng A Tứ không làm việc tàn nhẫn nên y mở lời giải vây: "Mọi người bình tĩnh, ta nghĩ A Tứ không làm việc này đâu."


A Tứ mừng rỡ lao đến nắm chặt tay y: "Đúng đó... Ta không làm việc này... Xin thần y minh oan cho ta..."


"Ngươi đưa ta đến nơi cày cấy."


Nói xong một đám người xôn xao theo sau Sử Diệp.


Mảnh đất trồng trọt phía ngoại thành Vô Ưu, đó là một nơi màu mỡ tươi tốt, rau củ xanh biếc theo một hàng dài.


A Tứ dẫn y đến đó:"Đây là nơi mà ta trồng rau."


Sử Diệp đi đến, đất mềm xốp như muốn lún xuống, y cảm thấy kỳ quái với màu đen sậm của nó.


Sử Diệp bóc một nấm đất lên ngửi, mùi gay nồng khó chịu bốc lên, đa số là mùi thuốc Bắc trộn lẫn vào nhau.


Y đứng dậy đánh một vòng lớn quanh khu này, đột nhiên y dừng lại nhìn chăm chăm vào một cái hố to gần đó.


Xung quanh cái hố không cây cỏ, màu đất đen đến không thể đen hơn, Sử Diệp đi đến nhìn xuống dưới hố. Y kinh ngạc bịt lại mũi, tại sao lại đổ thuốc ở đây? Nhiều đến như vậy?


A Tứ chạy đến :"Thần y cái này..."


Sử Diệp sắc mặt khiến mọi người phải hít một ngụm khí lạnh, quá đáng sợ. Y chỉ tay xuống hố nói: "Ai đổ những thứ này?"


"Là... Là Lương Y Đường, mấy ngày trước ta thấy vài người của Lương Y Đường vác thật nhiều bao vải đến."


Trần Lượng trừng mắt ngay khi nghe đến, hắn túm cổ A Tứ: "Ngươi đừng ăn nói hàm hồ."


"Không có... Là thật mà."


Sử Diệp dùng gậy đập vào tay đang siết chặt của Trần Lượng: "Thả ra."


Trần Lương hầm hầm tức giận ném A Tứ sang một bên, tay bị đánh có chút tê tê, cái tên bạch kiểm đó lại dám đánh hắn? Đáng chết.


"Tất cả đều là những vị thuốc đã lên mốc, bị hỏng hoặc không dùng được nữa, Lương Y Đường đổ một lúc nhiều như vậy, lại không lấp hố, mưa dầm thấm lâu dần dà tích tụ lại thành chất độc ngấm sâu vào đất."


Trần Lượng nhìn y, sau đó thì bỏ đi không nói một tiếng, có vẻ như hắn rất tức giận.


Sử Diệp căn dặn những người xung quanh vùng đất này, đem hết tất cả vị thuốc lên phơi khô, sau đó đi đến nơi không có ai ở, đào một cái hố rồi đốt hết tất cả đi, đốt xong thì lấp hố lại tránh gây ô nhiễm. Số rau củ đã trồng đều phải bỏ đi, không được dùng đến.


A Tứ cùng vài người cảm kích y vô cùng, nếu không nhờ Sử Diệp phát hiện cái hố độc dược này, e là những người trong thành đều bị nhiễm độc.


Thế nhưng Lương Y Đường kể từ lúc đó bị người dân bàn ra tán vào, một số người không đến đó chữa bệnh nữa mà nhờ cậy Sử Diệp.


Trần lão gia tức giận, ghi mối thù thọc gậy bánh xe của Sử Diệp vào lòng.


Đêm ôm khuya khoắt, Trần Lượng ngồi một mình trong phòng, mắt nhìn đến cây tùng ở ngoài sân, trăng sáng soi rọi mọi thứ, hắn nhếch mép xoa xoa bàn tay nơi mà bị Sử Diệp dùng gậy đánh. Sẽ sớm thôi tên bạch kiểm đó phải chịu nhục dưới thân hắn.