Bầu trời trong xanh bị mây đen che lấp, những giọt mưa nặng hạt liên tục rơi xuống cánh đồng lúa vàng chín.
Trên nền đất sình lầy bị nước mưa thấm đẫm, những vệt máu đỏ tươi dần nhuộm cả cánh đồng.
Gió lay lay thổi, ẩn hiện dưới những ngọn lúa vàng tươi là vô số xác chết nằm la liệt, trên người không có vết thương, da tím tái dần biến thành màu đen, thất khiếu chảy máu, tròng mắt biến đổi thành màu đỏ đậm, trên người mỗi thi thể là những món vũ khí từ kiếm cho đến chùy.
Từ phía xa xa, dưới màng mưa xuất hiện một đoàn người vội vã chạy đến, đoàn người khoác lên bộ đồ rơm tránh thấm nước, người dẫn đầu đưa tay lên ra hiệu dừng lại.
Ánh mắt giận dữ nhìn toàn cảnh trước mặt, Lô Hoàng nắm chặt thanh đao giọng nói thập phần nghiêm trọng: "Không ngờ tất cả bọn họ đều bỏ mạng, xem ra chúng ta phải đối phó với cao thủ."
Lô Sỉ Liêm hơi run rẩy dò hỏi: "Phụ thân... Hung thủ là cao thủ sao?"
"Ta đoán là vậy, con đem theo vài người mang xác họ về từ từ xem xét."
Lô Sỉ Liêm nuốt ực một cái, nhìn những cái xác hôi thối này thôi đã muốn buồn nôn rồi, vậy mà lại sai hắn đi hốt xác, phụ thân đang làm khó hắn sao?
Lô Hoàng quát tháo lên: "Còn đứng đó?"
Lô Sỉ Liêm liền nhanh chóng dẫn vài ba tên đệ tử đi, lão hừ lạnh quay người trở vào thành Lâm An.
Thành Lâm An sau trận mưa gió đã phần nào rột sạch sự dơ bẩn, người dân bắt đầu trở lại việc buôn bán tấp nập.
Vương Long võ đường đông đúc người bàn tán xôn xao, một nhóm đệ tử Nam Kiếm phái đặt thi thể trải đều trên sân, tầm vài chục thi thể bốc mùi nồng nặc làm cho Vương sư phụ cảm thấy khó chịu.
Lô Hoàng chấp tay nói: "Vương sư phụ, toàn bộ thi thể này là học trò cũa võ đường sao?"
Vương Long gật đầu, ông vốn là một người giỏi sử dụng các loại vũ khí nhưng bản thân không mấy hứng thú chuyện giang hồ, vì vậy ông thành lập Vương Long võ đường này để thực hiện sở thích của mình nhân đó cũng đào tạo ra môn đệ kỳ tài.
Trong số đó phải kể đến Giang Chấn Viên, vị học trò mà ông tâm đắt nhất, vừa thành thục sử dụng các loại vũ khí vừa nội công thâm hậu, sau này Giang Chấn Viên trở thành hiệp khách lang bạc khắp nơi.
Vương Long đau thương nhìn môn đệ của mình chết thảm, tuy trong lòng đùng đùng oán hận hung thủ nhưng ông vẫn giữ được điềm tĩnh.
Lô Hoàng cho người nghiệm thi, sau một lúc lâu mới phát hiện hung thủ dùng châm độc để giết bọn họ.
Lão cho mời tất cả lang trung ở Lâm An thành đến nhưng cũng không một ai tìm ra được đó là loại độc gì, bọn họ chỉ đơn giản nói một khi nạn nhân trúng phải thì sẽ từ từ bị thất khiếu chảy máu mà chết, hơn nữa lục phủ ngũ tạng cũng sẽ bị phế.
Lô Hoàng không hài lòng đuổi hết tất cả lang trung đi, lão nhìn thật kỹ cây châm cắm trên yết hầu của một thi thể, không biết sự nghi ngờ từ đâu xẹt ngang qua nhưng rồi cũng bị Lô Hoàng xóa bỏ, không có khả năng đó.
Trong võ đường tiếng bàn tán xôn xao ngày một nhiều hơn, một số lo sợ mình sẽ là nạn nhân tiếp theo, một số thì đau thương oán than cho bằng hữu, đột nhiên một người hô lên: "Không lẽ là do người đó?"
Đệ tử Giáp tò mò hỏi: "Người nào?"
"Thì chính là tàn dư của Sử gia năm đó... Dạo gần đây tin đồn Sử gia còn một người sống sót đang rộ lên, ngươi không biết sao?"
"Ta cũng có nghe qua."
"Chẳng lẽ... Là do kẻ đó ôm hận nên bắt đầu trả thù võ lâm rồi?"
Cứ thế người này nghe người kia nói, người kia lại châm dầu vào lửa, chẳng mấy chốc đa số bọn họ đều tin rằng hung thủ chính là dư nghiệt của Sử gia vì ôm hận mà sát hại đệ tử Vương Long đường.
Năm đó trong trận diệt môn, Giang Chấn Viên cũng góp phần tham gia, cũng chính hắn là kẻ đã bêu đầu Sử lão gia.
Lô Sỉ Liêm ghé vào tai phụ thân, hắn lo lắng: "Con cũng nghĩ là do dư nghiệt Sử gia gây nên..."
Lô Hoàng lườm hắn một cái, hắn im lặng lùi sau vài bước, lão bắt đầu trấn an: "Xin mọi người bình tĩnh, đừng đoán già đoán non, hiện tại chúng ta chưa khẳng định được Sử gia còn có người sống sót."
Vương Long im lặng, ông trầm mặt quan sát tất thảy thái độ của người ở đây, Lô nhị thánh hiệp quả nhiên là người lớn làm việc lớn, mặc dù tính khí có cục cằn thô lỗ nhưng không nông nổi.
Sau một ngày điều tra không tìm được manh mối quan trọng gì, Lô Hoàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Vương Long đặc biệt sắp xếp các gian phòng khách tao nhã cho người của Nam Kiếm, tất nhiên không để họ chịu thiệt, dù gì họ cũng là khách quý đến để trao đổi võ thư.
Lô Sỉ Liểm tiến vào bên trong theo lời dặn của phụ thân, Lô Hoàng nhấp một ngụm trà sau đó đưa cho hắn một phong thư: "Con mở ra xem đi."
Lô Sỉ Liêm làm theo, chẳng mấy chốc mặt hắn biến sắc: "Phụ thân, lời đồn đại đó là thật?"
Lô Hoàng gật đầu: "Sử gia chưa hoàn toàn bị tuyệt tự... Còn có một người con bệnh tật mà không ai biết, năm đó người hầu Sử phủ mang theo đứa trẻ bỏ trốn nhưng vì quá cực khổ nên đã bỏ rơi nó giữa chừng."
" Làm sao cha có được thông tin này?"
"Có người dốc công điều tra, tìm đến được chỗ tên người hầu mất tích bấy lâu."
Lô Sỉ Liêm không hỏi gì thêm nữa, hắn biết rất rõ nguồn tin đó là do mối quan hệ bí mật của phụ thân mình cho biết, nên hắn sẽ không dại dột lún sâu vào chuyện này, phần cũng là vì hắn muốn yên ổn làm đệ tử Nam Kiếm, còn chuyện thành danh thì sau này ắt phụ thân cũng truyền lại chức vị cho hắn.
Đêm trăng khuyết không sao, bầu không khí ảm đạm bao trùm Lâm An thành.
Trong sự tĩnh lặng đó vang lên tiếng lộc cộc của vó ngựa, cổ xe đang từ từ đi đến trước Vương Long võ đường.
Nam nhân bạch y ngồi trước mã xa nhảy xuống, hai đệ tự gác cổng vừa trông thấy nam nhân liền vội vàng chạy vào thông cáo.
Chỉ ít lâu sau Vương Long vội vã đi đến chấp tay cười nói: "Lâm huynh đệ đại giá sao không báo ta trước một tiếng?"
Lâm Kỳ Hưng nhã nhặn chấp tay: "Thật ngại quá, giữa đường xe ngựa bị hỏng nên ta bất thình lình phải ghé qua, không làm phiền Vương huynh chứ?"
Vương Long phất phất tay: "Không phiền."
Quan Đông Hàn vén rèm che lên, một tay đỡ Sử Diệp đi xuống, theo sau họ là hai nữ nhân xinh đẹp, đáng yêu.
Vương Long nhìn qua bọn họ, kỹ càng quan sát từng người một, đột ngột tầm mắt dừng ngay Sử Diệp, ông lên tiếng: "Những vị này là..."
Lâm Kỳ Hưng kéo Đông Hàn đến trước mặt ông: "Đây là sự điệc của ta, ông biết rồi đấy."
Vương Long biểu hiện ngạc nhiên sau đó lại trở về bộ mặt vui cười: "À! Thì ra là vậy."
"Còn bọn họ là bằng hữu của ta."
"Mời mọi người vào trong, ta đây sẽ sai người chuẩn bị giang phòng cho các vị nghỉ ngơi."
"Đa tạ Vương huynh."
"Đừng khách sáo."
Năm người cùng đi vào võ đường, chỉ mất vài chung trà thì ai cũng có phòng nghỉ riêng, duy chỉ có Quan Đông Hàn nhờ cậy được chung phòng với Sử Diệp, đêm nay hắn còn cần y châm cứu chữa trị.
Trên đường đi, Sử Diệp nhìn thấy những thi thể xếp thành hàng ở giữa sân, y theo thói quen nghề nghiệp nhìn qua một chút rồi nhanh chóng lờ đi. Tất cả đều trúng độc mà chết, bộ dạng lúc chết xấu xí như vật mà không lấy vải trùm lại, đúng là không ra thể thống gì.
Cả hai nhận phòng ở cuối đường đi, so với phòng khác có hơi biệt lập một chút, Quan Đông Hàn sau khi vào phòng liền cởi bỏ áo, nằm im trên giường chờ Sử Diệp.
Sử Diệp tỉ mỉ cắm từng cây châm lên người hắn, Quan Đông Hàn đánh một cái ngáp: "Ca ca hình như còn tỉnh lắm?"
"Tỉnh cái rắm, ta cũng buồn ngủ lắm rồi."
Hắn bật cười: "Ca cả ngày như con lười rồi kia mà? Giờ còn muốn ngủ nữa sao?"
Sử Chiệp tặc lưỡi, cắm thẳng tay cây châm khiến hắn kêu đau: "Ca... Nhẹ tay một chút..."
"Biết đau thì im mồm vào, còn dám nói nữa ta nữa thì đừng trách châm hạ vô tình." Sử Diệp trừng trừng mắt với hắn.
Quan Đông Hàn mím môi không dám nói thêm lời nào, hắn không muốn bị hành xác đâu, ca ca đúng là hung dữ với người ta khiến người ta tổn thương.
Sau khi kết thúc việc điều trị, Sử Diệp cởi bỏ ngoại y liền lăn ra giường nằm, mặc cho mình đang ép sát tiểu tử thối.
Quan Đông Hàn ủy khuất nép mình nhường chỗ cho y, hắn đợi đến khi Sử Diệp đã say giấc nồng liền một tay ôm y vào lòng, chỉ là chia sẻ chỗ ngủ thôi, dù hắn không chủ động thì một chút nữa nam nhân cũng quấy phá xem hắn là gối ôm mà bấu lấy, chi bằng nằm chung tư thế này, cả hai sẽ dễ chịu một chút không bị tê người.