Đồ Đệ Đã Hắc Hóa [Hệ Liệt Cổ Phong Tình Bộ 1]

Chương 13




Ngay tại thời điểm Quan Đông Hàn tỉnh lại, hắn phát hiện toàn cơ thể bị cứng ngắt không thể cử động.


Trước ngực hắn nơi vết thương vẫn còn âm ĩ đau bị băn bó bằng vải trắng thật kín, Quan Đông Hàn thở ra hít vào thật đều để điều tức lại khí huyết trong cơ thể.


Sau khi bình tĩnh lại được, hắn mới bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh, căn phòng này bốn vách tường đều bằng đá được mài phẳng, cửa gỗ được đóng lên một cách đơn giản nhưng rất chắc chắn.


"Ngươi tỉnh rồi?"


Sử Diệp đẩy cửa đi vào.


Quan Đông Hàn nhìn nam nhân chống gậy đi đến, trên tay nam nhân cầm một chén thuốc đen đặc sệt.


Khói trắng nghi ngút tỏa ra, mùi hương tuy thơm nhưng rất nồng phảng phất xung quanh mũi hắn.


Nam nhân này không quá cao cũng không quá thấp, thân hình mảnh mai cân đối, gương mặt hình trái xoan với ngũ quan hòa hợp một cách lạ thường.


Nam nhân đặt chén thuốc lên bàn, y nhẹ nhàng đỡ thiếu niên ngồi dậy, đưa tay lấy chén thuốc thổi cho bớt nóng: "Uống đi."


Thiếu niên vẫn bảo trì vẻ mặt đang ngờ nghệch ra.


Nam nhân một lần nữa lên tiếng, hình như tâm trạng đang khó chịu: "Sao ngươi cứ ngây ngốc ra đó?"


"Hả..." Quan Đông Hàn khó hiểu ậm ừ một lúc.


"Ngươi có biết vì nấu chén thuốc này mà ta bị ngộp khói? Còn không mau uống vào?"


Quan Đông Hàn sắp xếp ổn định lại tâm trí, tiếp nhận chén thuốc uống ực một cái, vị thuốc đắng nồng lan ra cả khoang miệng.


"Đa tạ..."


"Hừ! Vớt cái mạng của ngươi được hơn mười ngày rồi ta mới được nghe lời cảm tạ này."


Sử Diệp cầm chén thuốc rỗng đi đến phía cửa.


Quan Đông Hàn nhìn đến cái chân của Sử Diệp, đột nhiên trong lòng dâng lên một loại xúc cảm khó tả.


Hắn nhỏ giọng : "Xin lỗi."


Sử Diệp dừng chân, không quay đầu về phía hắn: "Vì cái gì?"


"Khiến chân ngươi..."


Sử Diệp nhếch môi lắc đầu :"Ban đầu nó vốn đã phế... Hiện tại chỉ là nặng hơn một chút, đi lại khó khăn hơn một chút, ta dùng gậy thì vẫn hoạt động như bình thường. Ngươi không cần phải cảm thấy áy náy, là ta kiên quyết muốn cứu ngươi."


Sử Diệp nói, ánh mắt tràn đầy trách nhiệm của một người bác sĩ. Sử Diệp có thể làm được cái nghề khó khăn này, là vì cô em gái đã mất của y.


Ngày hôm đó, hai anh em quyết định đi dã ngoại đến một ngôi làng cổ kính ở cách xa thành phố.


Trên đường đi, Sử Diệp chính là người cầm vô lăng, cũng chính là người lạc tay lái đưa em gái vào quỷ môn quang.


Cái bệnh viên gần nhất, tồi tàn nhất đã không giữ được hơi thở thoi thóp của em gái, Sử Diệp kể từ đó mới muốn trở thành bác sĩ cứu người.


Quan Đông Hàn nhìn tới nửa gương mặt của Sử Diệp, hắn có cảm giác nam nhân này cũng đã trải qua nhiều tư vị đau khổ của cuộc sống.


"Ngươi tên là gì?"


"Sử Diệp."


Y vừa nói vừa rời đi, chẳng mấy chốc cánh cửa gỗ kia khép lại, từng ánh nắng dịu nhẹ khẽ tràn vào rồi vụt tắt hẳn.


Sử Diệp không hề biết vẻ mặt kinh ngạc của người trong phòng.


Quan Đông Hàn không ngờ rằng nam nhân đó lại chính là Sử Diệp, cái tên đã cướp mất những gì hắn có ở kiếp trứơc.


Vậy mà kiếp này, người tên Sử Diệp đó lại cứu hắn một mạng, còn vì hắn mà không tiếc hi sinh.


Quan Đông Hàn cười giễu cợt, rốt cục đây là duyên hay là nợ? Hắn cũng không rõ.


_____________________________________


Qua được thêm vài ngày nữa, Quan Đông Hàn dần hồi phục nhanh hơn so với dự kiến của Sử Diệp.


Hiện tại thì hắn đã bắt đầu có thể đi lại được rồi, nhân lúc trời đẹp mát mẻ Quan Đông Hàn quyết định ra khỏi phòng đi dạo xung quanh.


Xung quanh Xà Đảo cảnh vật rất đẹp, cây cối xanh um khiến hắn thoải mái vô cùng, trên đường đi hắn bắt gặp một tiểu cô nương đang vui vẻ làm gì đó với đống cỏ.


Miên Miên nghe được tiếng chân đang tiến gần, nàng quay ra sau, thấy thiếu niên đang đi đến liền mắng: "Ngươi không ở trong phòng dưỡng thương còn đi lung tung?"


"Ta chỉ muốn đi dạo một chút..."


"Phiền phức, được rồi để ta đưa ngươi đến vườn hoa ngắm cảnh." Miên Miên nói xong liền dẫn hắn đến một khu đất bằng phẳn gần đó.


Nơi này ban đầu chỉ là khu đất trống mọc đầy cỏ dại, Sử Diệp rảnh rỗi cảm thấy để không thì tiếc nên tìm vài giống hoa vừa đẹp vừa thơm trồng ở đây.


Sau đó Sử Diệp nhờ thợ mộc xây một cái mái đình nhỏ, mỗi khi nhàn hạ liền đến đây ăn bánh uống trà.


"Nơi này gọi là Bình Thành uyển, là nơi yêu thích của Sử ca, tốt nhất đừng phá phách." Miên Miên hung hăng chỉ tay vào mũi hắn.


Quan Đông Hàn mặc dù tuổi nhỏ hơn nàng nhưng lại cao hơn nàng một cái đầu, hắn cười thân thiện : "Đa tạ cô nương..."


"Ta lớn hơn ngươi, kêu ta là Miên Miên tỷ là được." Miên Miên hất cằm.


Quan Đông Hàn buồn cười, thiếu nữ còn muốn ra vẻ người lớn nhưng bất thành.


Hắn nhẹ gọi một tiếng, Miên Miên vậy mà lại vui vẻ rời đi, không ngờ có một ngày nàng lại thu nhận một đệ đệ hờ.


Bình Thành uyển chỉ còn một mình Quan Đông Hàn, hắn ngồi trên ghế dưới mái đình, hắn muốn thử điều tức nội công trong cơ thể, hắn còn nhớ rất rõ máu của Hoàng Nguyệt Kỳ cũng đã uống rồi, nhất định nội công hiện tại phải tăng cao.


Nhưng không thể ngờ thay, hắn cố gắng đẩy huyết khí xuống đan điền nhưng lại chẳng có gì xảy ra cả.


Hắn hơi hoảng loạng sờ xuống bụng dưới của mình, quả nhiên không hề có một chút nội công nào, là hoàn toàn không có dù chỉ một phần.


"Sao lại như vậy?" Quan Đông Hàn bất an cố gắng thêm vài lần, nhưng kết quả vẫn như vậy.


Lúc này Sử Diệp vừa cầm hộp thuốc đi đến, y định ra ngoài này ngồi một chút rồi mới thay thuốc cho chân của mình.


"Miên Miên đưa ngươi đến đây?" Sử Diệp ngồi đối diện hắn.


Quan Đông Hàn như để ý nghĩ bay đi đâu, không hề chú ý nam nhân vừa đến.


Sử Diệp trông thấy vẻ mặt kỳ quái của thiếu niên, liền hiểu ra cái mà hắn đang nghĩ, Sử Diệp bất ngờ kéo tay hắn đặt hai ngón lên cổ tay.


" Vẫn không có nội lực, xem ra ngươi bị ảnh hưởng bởi độc tính của máu Hoàng Nguyệt Kỳ."


Quan Đông Hàn bị giọng nói êm tai đó đánh thức, hắn cau mày: "Độc? Nhưng máu của nó vốn dĩ là chí âm chí dương giúp tăng lên mười năm công lực."


"Đúng là như vậy, nhưng đó là máu của nó khi đã chết, còn lúc ngươi vô tình uống phải thì nó vẫn còn sống, thoi thóp."


"Sao lại..."


Sao lại có sự tình vô lý như vậy? Máu là máu còn phân biệt đã chết hay còn sống ư? Nhưng lời y nói có vẻ cũng đúng, kiếp trước khi hắn uống máu Hoàng Nguyệt Kỳ lúc đó con thằn lằn bị hắn chém chết tại chỗ, xác nó đè lên người được một lúc thì máu vô tình chảy vào miệng.


Sử Diệp thở dài, dù y có giải thích thì thiếu niên cũng không hiểu, kiến thức này là y đọc được trong Bách Vạn Thảo.


"Ngươi phải ở lại đây một thời gian, ta sẽ tìm cách giúp ngươi."


"Bao lâu cũng được, dù sao đại hội võ lâm lần tới cũng phải mất mười năm nữa."


Mặc dù tự bản thân hắn nói sẽ không quan tâm chuyện giang hồ, tuy là chí tiến thủ của hắn đã mất, nhưng sâu bên trong vẫn còn sót lại cái gì đó thôi thúc hắn gây dựng lại những thứ mà hắn từng có.


Lúc này hắn cũng không rõ bản thân mình thay đổi thất thường, có lẽ từng sống qua một đời, từng chết đi một đời những ý nghĩ ban đầu đã khác.


"Ngươi yên tâm... Ta sẽ kịp tìm ra giải pháp trước khi đại hội bắt đầu."


Sử Diệp ánh mắt chân thành, y nghĩ thiếu niên tuổi đời còn trẻ, lại còn là người của giang hồ tất nhiên sẽ nung nấu ý định xưng bá võ lâm, tung hoành thiên hạ.


Nhưng y nào biết, vị minh chủ lỗi thời này đang phân vân không biết có nên tiếp tục lại từ đầu hay không, mọi thứ đều đã rời khỏi quỹ đạo vốn có của nó.


"Ta chưa biết tên ngươi." Sử Diệp thấy hắn trầm mặc, tưởng là hắn đang buồn bực liền đánh trống lảng.


Quan Đông Hàn vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu đi, hắn giọng nói thanh lãnh: "Quan Đông Hàn."


"Quan Đông Hàn? Ừm... Tên ngươi thật dễ nghe..."


"Vậy à? Ngươi... Không biết ta?"


Sử Diệp lắc đầu


Hắn tiếp nhận thêm một điều bất ngờ từ Sử Diệp, nam nhân vậy mà lại không biết tiếng xấu của hắn sao? Thật kỳ quái.


"Nếu ta nói ngươi biết, liệu ngươi sẽ muốn đuổi ta đi? Sẽ hối hận vì đã cứu ta?"


Hắn tiếp tục dò hỏi, hắn muốn biết con người của Sử Diệp sẽ ra sao khi biết được thân phận thực sự của hắn.


Sử Diệp lắc đầu, vẻ mặt cũng khá là thật thà.


" Để ta kể ngươi nghe một câu chuyện, hơn mười ba năm trước, nghĩa hiệp Quan Trạch một trong tứ thánh hiệp nổi danh của Nam Kiếm Phái, trong một lần ngao du tứ hải, người vô tình bắt gặp Uông Uyển, nữ tử mạnh mẽ hào sảng, cả hai đã trở thành tri kỷ và quyết định thành hôn cùng sống ở một ngôi làng nhỏ, sau một năm bọn họ hạ sinh một nam hài bụ bẫm đáng yêu, cả một nhà ba người vui vẻ khoái hoạt, ngay tại thời điểm đứa trẻ đó lên sáu Quan Trạch quyết định đưa nàng về gặp sư phụ... Nhưng ai mà ngờ... Uông Uyển lại chính là tôn nữ của ma giáo giáo chủ Uông Tần... Ngươi biết kết quả của việc cấu kết ma đạo, mà lại còn sinh ra một đứa tạp chủng như thế nào rồi chứ? Ngày hôm đó, cả võ lâm kéo đến Nam Kiếm phải ép buộc giao ra một nhà ba người Quan Trạch, người vì thanh danh mấy trăm năm của môn phái, cũng vì sinh mệnh của vợ con, người tự liều mình lao ra hỗn chiến đến chết... Uông Uyển đau đớn ôm đứa nhỏ bỏ chạy... Nhưng... Hồ Thanh Y... Giáo chủ lan hoa phái đuổi cùng giết tận bức ép họ nhảy xuống vách núi vạn trượng... Uông Uyển bảo bọc đứa trẻ trong lòng mà thịt nát xương tan... Đứa trẻ chỉ mới sáu tuổi đã phải tận mắt chứng kiến tất cả... Ngay cả khi sống sót nó cũng phải chịu sự sỉ nhục của cả thiên hạ... Nó có lỗi lầm gì? "


Sử Diệp rơi vào khoảng lặng mà Quan Đông Hàn tạo ra, không ngờ rằng đứa nhỏ này lại có một quá khứ đau thương như vậy, thiếu niên đã mạnh mẽ sống đến bây giờ.


Chẳng biết vì sao mà Sử Diệp lại đến gần thiếu niên, ôm hắn vào lòng.


Có lẽ là y đồng cảm chăng? Trước kia y cũng đã từng chịu cảnh mất người thân, bị mọi người miệt thị...


Quan Đông Hàn chợt cảm nhận được hơi ấm của nam nhân, hắn bất giác vùi đầu vào lồng ngực Sử Diệp, hắn không hề khóc, hắn chỉ tận hưởng một chút an ủi mà hắn khao khát mà thôi.


Giọng nói ôn nhuận như nước chảy mây bay: "Quan Đông Hàn, không phải lỗi của ngươi..."


"Ừm..."