Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu Em

Chương 49




- HẢ. Mất cái gì. _ Long quay sang

- Chiếc móc treo cặp.

- Không thể. ông để đâu mà mất.

- Ngày nào chẳng treo ở cặp.

- Sao không cất đi, để ở nhà mang đi làm gì.

- Thói quen mà. Từ ngày đó, tôi đâu có bỏ ra làm gì. Cứ kệ thôi.

- Ông…. Tôi bảo bỏ đi cơ mà. _ Long vò đầu.

- Thôi. Long. Ông ngồi yên được không. Để Phong ổng quyết định đi. _ Hoàng đặt tay nên vai Long.

- Tôi điên mất. _ hắn nói nhỏ.

Long và Hoàng biết vậy cũng chỉ ngồi yên.

3 năm trước, khi mà hắn chỉ là một cậu bé 15t, vẫn còn rất ngây ngô. Và đã bị một cô bé xinh xắn đáng yêu, hút hồn.

- Này Phong. Đi chơi với mình được không. _ cô bé khẽ đưa tay hắn

- Đâu cũng được mà. Chán quá à.

- được rồi, đợi Phong thay đồ.

- Không sao đâu, mặc nguyên bộ này cũng được mà.

- Nhìn ngố lắm.

- Nhưng đáng yêu mà _ Cô bé cười típ mắt.

- Ừ. Vậy đi.

- Phong chở mình đi bằng xe đạp nha.

- Hả. _ hắn tròn mắt.

- Thôi được rồi.

- hì hì. Yêu Phong nhất đó.

Rồi cô bé đó kéo hắn ra ngoài. Hắn mỉm cười, nụ cười hạnh phúc. Cô bé đó là Anny - người việt nhưng sinh sống bên anh. Là hàng xóm của hắn. Mới chuyển về. bằng tuổi. Anny có đôi mắt xanh biển long lanh và mái tóc vàng xoăn nhẹ, đáng yêu. Cô bé luôn tung tăng và làm quen với hắn trước. Tính cách của hắn lạnh từ nhỏ, chỉ nói chuyện với ai hắn thích và đặc biệt là 2 người bạn thân. Nhưng anny đã khiến hắn thay đổi khá nhiều. Yêu đời hơn, hăn cười và tung tăng hơn, khiến Long và Hoàng cũng có phần ngạc nhiên.

Ở đồng cỏ xanh mát. Anny với chiếc váy bồng màu trắng chạy tung tăng trên bãi cỏ và kéo tay hắn:

- Nhanh nên nào. Cậu chậm chạm quá.

- Tại cậu thích chạy nhảy ý chứ.

- AAAAAa. _ Anny ngã.

- Mình biết mà. Đưa mình xem nào, có đau không.

- Hì hì. Không sao. Có cậu cạnh mình. mình không đau đâu.

- Ít nói nhảm thôi, biết chưa.

- Gì chứ. Cậu toàn bắt nạt mình thôi. _ anny nhõng nhẽo.

- được rồi. Mình sai. Ngồi yên xem nào.

- hì hì. Phong này.

- Chuyện gì vậy.

- Cậu thích ai bao giờ chưa.

- Hở. Chưa.

- Mình thích rồi nè.

- Ừ. _ Hắn khẽ cúi đầu.

- Cậu không hỏi là ai sao.

- tại sao mình phải cần biết chứ.

- Vì đó là cậu mà.