Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu Em

Chương 41




Nó ra khỏi nhà hắn được một đoạn thì nghĩ rằng mình cần phải gọi điện cho Cường. Không ảnh lo chết. Nghĩ vậy nó liền lấy điện thoại ra. Trời, Cường bắt điện thoại liền.

- Alô. Hân em đang ở đâu đấy.

- hỳ. Sao anh bắt máy nhanh thế.

- Khổ. Nhưng em đang ở đâu đấy.

- Yên tâm em không sao rồi. em đang trên đường về, biết anh thế này nên em gọi để báo thôi.

- Em đang ở đâu, anh đến đón.

- Không sao đâu. Em tự về được mà.

- Không được. Em nói đi. Anh đến đón để em tự về anh không yên tâm.

- Em lớn rồi đó.

- Lớn thì lớn.

- Thôi được rồi.

Nó đọc địa chỉ cho Cường rồi cúp máy. Cường lúc này đang phi như điên để đến đón nó. Chỉ sợ nó đợi lâu. Cường yêu nó và luôn muốn bảo vệ nó. Mà Cường không biết là đến bao giờ mới đủ can đảm để bày tỏ tình cảm với nó đây. Đến nơi Cường dừng xe đưa mũ cho nó. Nó cười:

- anh đi nhanh thế.

- Anh sợ em phải đợi lâu.

- Anh lo cho em vậy sao _ leo lên xe nó hỏi nhỏ.

- Lo chứ. Nhỡ em có mất tích hay làm sao thì… _ Cường lắc đầu cười típ mắt.

- Kì lạ ha.

- chuyện gì.

- Anh đặc biệt quan tâm tới em vậy. Hì.

- À ừm… Thôi mình về nhah, ở nhà thầy với 2 thằng em đang chạy loạn nhà nên rồi. anh nghĩ thế _ Cường đỏ mặt đánh trống lảng

- Vâng em cũng đang tưởng tượng đây.

Đúng như những gì nó tưởng tượng ra. Vừa về đến nhà, Huy đã chạy ra nước mắt ngắn nước mắt dài ôm chầm nó lấy chân nó. Còn Duy thì đứng đằng sau cứ hỏi thăm rối rít. Lời nói trầm ngâm nhưng chứa đầy niềm quan tâm vẫn là thầy. Nó hạnh phúc, bởi luôn có những người quan tâm nó.

Mọi người ngồi xuống bàn, nói qua về mọi chuyện tối qua. Hỏi han, cũng đang lo lắng nếu một ngày thân phận bóng quỷ là con gái bị bại lộ thì thật không hay chút nào.

Sau một hồi vật lộn với bao câu hỏi, nó nên phòng và thả mình xuống giường, nó mệt. Chưa bao giờ nó cảm thấy mình mệt như thế này. Bình thường dù nó đi làm mệt đến thế nào nó cũng chưa một lần vật vã như thế này. Phù.. Nó thở hắt ra ngồi nằm xuống giường ngủ. Nó muốn ngủ một giấc thật thoải mái để ngày mai no tiếp tục đi học lại. Nó nghỉ cũng khá lâu rồi.

7h tối. Tại bar. Vẫn căn phòng đó, vẫn 3 con người đó. Nhưng vẻ như mỗi người một tâm trạng khác nhau. Trong phòng chỉ có tiểng thở dài, tiếng li chạm vào mặt bàn thuỷ tỉnh, tiếng nhạc dj nhưng không rõ, và ánh đèn mở ảo, khiến cho căn phòng càng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ.

- Phong này. _ Long chợt nói phá tan sự im ắng trong căn phòng

- Chuyện gì vậy

- Hết hôm nay là ông kết thúc thật với Hần hả.

- Gì chứ. Gì mà kết thúc. Tôi có quen con nhỏ đó đâu. Ông nói như tôi thích nó không bằng ý.

- Ý Long là, ông sẽ tách ra khỏi Hân như lời ông nói hả.

- Ừ. Đúng rồi _ Long nhìn hắn

- Thì nói thế nào làm thế đó thôi.

- Ông nói thật đó hả.

- Ừ. Vậy ông nghĩ tôi luyến tiếc sao. _ hắn nhắn lon bia uống một ngụm.