Khi nó được chuyển sang phòng theo dõi được một lúc thì Vân đến. Vân nhìn thấy bộ dạng của nó bây giờ mà cứ nước mắt cứ chảy ròng ròng. Thực sự mà nói nhìn nó lúc này rất thảm thương, hầu như toàn cơ thể đều một màu trắng hết, màu trắng của chiếc chăn mỏng và màu trắng của những vết băng trên khắp người nó:
- Hân. Bà làm sao thế này. Sao lại ra nông nỗi này hả _ Vân cầm lấy tay nó thật chặt rồi khóc.
- Bình tĩnh đi _ Long đặt tay lên vai Vân.
- Nói cho tôi biết đi. tại sao cậu ấy lại thành ra thế này.
- Thực sự thì chúng tôi cũng chưa biết rõ chuyện gì xảy ra cả, Hoàng và Phong đang tìm hiểu.
- Thế còn anh, sao anh không đi.
- Tôi có nhiệm vụ ở đanh canh trừng không cho kẻ lạ nào tiếp xúc với cô bé đo _ Long nhìn về phía nó.
đột nhiên hai người nghe tiếng mở cửa gấp gáp, là Huy, Huy chạy vào không dữ được bình tĩnh ôm chầm lấy cái thân mỏng manh của Hân đang nằm bất động trên giường.
- Chị ơi. Chị tỉnh dậy nhìn em đi, chị không được bỏ em đấy.
- Thôi nào Huy, để cho chị con nghỉ ngơi đi _ thầy bế thằng bé nên.
- Thầy ơi, chị con không sao đúng không thầy.
- Ừ. Không có chuyện gì đâu, chị con mạnh mẽ lắm mà. Con đừng để kích động, cẩn thận lại ảnh hưởng đến sức khoẻ đó.
- Híc. Con sợ chị Hân sẽ bỏ con lắm thầy à. _ thằng bé ôm thầy khóc.
- Hân sẽ không sao đâu con. Giờ ta đưa con về phòng nghỉ ngơi, rồi khi nào chị Hân tỉnh ta sẽ đưa con sang thăm, được không.
- Không, con muốn ở đây với chị cơ.
- Huy ngoan, đi về với thầy nhá, chị hân đã có chị chăm sóc ở đây rồi _ Vân cười nhẹ khi ngấn mắt vẫn còn long lanh xoa đầu Huy
- Dạ. Em biết rồi.
Huy cùng thầy về phòng thì gặp Cường và Duy đang chạy vào:
- Thầy chị Hân không sao chứ _ Duy hổn hển trong tiếng thở
- 2 đứa vào thăm nó đi.
- Vâng.._ Hoàng hơi cúi đầu.
Khi bước vào phòng, Hoàng chợt nhận ra khuôn mặt quen thuộc là Long đang đứng cạnh Vân nhìn ra cửa, chưa kịp phản ứng gì thì Long đã thốt nên:
- Anh…. chẳng phải anh là người chơi bóng rồ hôm nọ sao.
- Hả _ Lúc nay Duy mới chú ý đến Long khi ngay lúc vào chỉ dán mắt vào nó.
- Ừ. Cậu cũng nhớ lâu thật đó _ Cường cười.
- Chỉ mới đây thôi mà, sao mà không nhớ được.
- Là người của đội hôm trước đúng không anh _ Duy nhìn Cường
- Ừ.
- Chào anh, mong được gặp đội anh và chỉ giáo nhiều hơn nữa _ Duy khẽ cúi chào, nhưng không thiện cảm lắm, như một cách xã giao bình thường, vì Duy vẫn còn không quên được hôm đó, nó đã bị thương như thế nào.
- Không có gì, chúng tôi cũng cần học hỏi nhiều lắm _ Long cũng đáp lại một cách lịch sự.
Mọi người cũng chỉ nói chuyện qua lại vài câu rồi ai đi đường lấy, lúc này chỉ còn có Cường ngồi lại phòng nhìn nó thôi. Nó bơ phờ quá, thực ra thì Cường đã thích nó từ ngay lần đầu tiên gặp rồi, khi ở sân bóng nó bỏ chiếc mặt nạ xù xì ra, Cườg chút bất ngờ trước khuôn mặt thanh tú của nó nhưng không ai thấy điều đó cả. Chỉ thời gian ngắn ở cạnh nó thôi nhưng Cường cảm nhận được điều gì nó rất lạ. Nó là một cô bé rất cứng rắn, tự tạo cho mình một vỏ bọc đáng sợ. Nhưng thực ra cô bé đó sống nọi tâm nhiều lắm và điều đặc biệt là rất yêu qúy cậu em trai của mình. Nó là người đầu tiên Cường gặp có đủ nghị lực sống đến thế, vừa học vừa đi làm để kiếm tiền nuôi hai chị em. Nhưng dù vất vả với những người thân thiết nó luôn giữ nụ cười trên môi và không bao giờ than trách điều gì với ai hết. Và luôn ngại ngùng khi nhờ vả ai đó bất kì điều gì ngay cả người thân với nó hơn ai hết là thầy. Nó lạ lắm. Cường cũng không biết nữa. Cường cũng không biết phải thể hiện tình yêu của mình như thế nào đây nữa. Cường cầm nhẹ lấy bàn tay của nó:
- Em nhanh khoẻ nhá. Mọi người chờ em chờ cả nụ cười của em nữa.
Ở một góc khuất, có một người con trai đẹp kì lạ, mái tóc phớt nâu đang đứng nghe điện thoại cạnh chiếc xe của mình:
- Tìm được thằng cha đó chưa.
- Dạ rồi _ đầu dây bên kia.
- địa chỉ.
- Bãi công trường tại đường 43.
- được rồi. đứng đó. Anh đến giờ
- Vâng.