Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu Em

Chương 18




Nó nhìn hắn, nhưng không nói sao. Nó muốn xuất viện ngay, vì nó còn phải về nấu cơm cho Huy, Huy không thể bỏ bữa được:

- Cô điên à. Người cô khoẻ lắm đấy mà còn múôn đi đâu.

- Không liên quan đến anh. Tôi muốn về.

- Không liên quan đến cậu ấy thì liên quan đến anh vậy _ Hoàng cười.

- Là sao. _ Nó khó hiểu.

- Đúng đó. Hoàng là người bảo hộ của em mà. _ Long cười, khoắc vai hoàng giải thích.

- Thực sự là tôi không hiểu gì cả.

- Em cứ hiểu đơn giản thế này nhá. Bố mẹ anh nợ bố mẹ em nên giờ anh là người đứng ra lo mọi chuyện của em theo lệnh của bố mẹ anh. được chứ.

- Tôi không cần và cũng không quen sống dưới sự bảo hộ của ai cả.

- Rồi cũng phải con vì tương lại của Huy em à _ Long nhìn nó, không một chút biểu cảm.

Nghe tới Huy, nó khựng lại. Nó lại nằng nặc đòi về:

- Cho tôi về đi, tôi không chịu được không khí bệnh viện

- Tôi biết cô muốn gì rồi. Yên tâm. Tôi sẽ cho người đón thằng bé tới đây. _ Hắn rút điện thoại ra rồi bấm bấm.

- Nó không đi với người lạ đâu.

- Có cách là được

- đừng làm thằng bé đau.

- Em yên tâm. hắn tự biết lo được mà _ Hoàng cười hiền.

Khoảng 30’ sau. Huy đã chạy đến bệnh viện với nó. Huy khóc.

- Chị ơi. Chị làm sao vậy

- Chị không sao mà. Không nhìn chị khoẻ thế này sao.

- Híc. Chị không được bỏ em chị nhá. bố mẹ bỏ em rồi. chị mà bỏ đi em không biết sống sao đâu.

- Híc, nhỏ thôi. chị biết rồi mà.

- Kệ thằng bé đi, dù gì thì chúng tôi cũng biết hết rồi _ Hắn nhìn Huy

- Sao anh biết.

- Thì lúc tôi đưa cô đến bệnh viện cô liên mồm gọi là tôi tự hiểu rồi.

- Là anh sao. Người bế tôi từ sân trường lên xe là anh à.

- Ừ. Là Phong đó em. Về rồi mà còn quay lại trường đó _ Long ngồi trên nghế xoáy thằng bạn

- Long. Ông đúng là … _ hắn lừ lừ

- Gì. Tôi nói đúng sự thật mà.

- Thôi. Dù gì thì tôi cũng cảm ơn anh đã giúp tôi. _ nó nói mà tay vẫn xoa đầu Huy.

- Không có gì. Mà cô cũng cho tôi xin lỗi, mọi chuyện tôi làm đã quá với cô rồi.

- Gì. Mà thôi. Không cần đâu. Tôi quen rồi. _ Nó hường mắt ra khung cửa sổ vô hồn.

- Long. Tôi và ông đưa Huy đi ăn rồi mua về cho 2 người này. _ Hắn không thể nhìn nó như thế này đành đánh trống lảng vậy.

- Ừ. Ở lại coi em nó cẩn thận nha. Haha. _ Long đi còn đá đểu hoàng một câu

- Không phải nhắc.

Chỉ còn Hoàng và nó trong phòng, Hoàng ân cần hỏi.:

- Có gì cần giúp đỡ thì bảo tụi anh nha.

- Không sao đâu. Em biết phải làm gì.

- Ừ. Thì anh cũng chỉ là nói trước thế, sợ em ngại

- Ừ. Em chỉ lo cho Huy thôi.

- Thế giờ em định làm gì.

- Chắc em tìm chỗ làm làm thêm vào thời gian rảnh còn lại nữa thôi.

- Em vẫn còn thời gian rảnh cơ.

- Mà bố mẹ anh là ai vậy.

- Anh nói chắc em biết thôi, bố mẹ anh đã ở nhà em một thời gian rồi đó.

- Từ bao lâu ạ.

- khoảng mười năm trước lúc đó anh còn sống với ông bà nội nên cũng chẳng biết em, nghe bố mẹ anh nói lại, anh mới biết đấy chứ.

- Vâng. Em biết rồi.

- Chắc họ sẽ rất buồn khi biết tin về bố mẹ em.

- À quên. Anh đừng nói với ai về chuyện gia đình em.

- Ừ. Nhưng vì sao.

- Em không muốn người khác nhìn em bằng ánh mắt thương hại. Nhắc cả với 2 người kia hộ em nữa.

- Ừ.

Rồi cuộc hội thoại lết thúc, nó và Hoàng chìm vào im lặng. Ngồi dựa lưng vào thành giường mắt nó vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời xanh gắt sau cơn mưa kia, trên một khoảng không vô định nào đó, nó vô hồn và không muốn nghĩ gì cả. Mọi thứ diễn ra với nó hiện thật sự là rất đau khổ, nó biết vẫn phải bước tiếp nhưng lại sợ không đủ nghị lực. Còn Hoàng chỉ lặng nhìn nó và rồi nhìn ra cửa sổ, chăm chú với một cành hoa bằng lăng tím nhạt nhoà. Tâm trạng rối bời khi rơi vào tình huống mà chẳng bao giờ Hoàng nghĩ tới. Nó trog mắt Hoàng thực sự khác biệt, một người con gái có thể vượt qua tất cả vì người khác, nhưng vì mình lại không thể làm gì. Một người con gái cứng rắn đến xót xa khi ai đó nhìn sâu vào trong đôi mắt ấy.