Tối đến. Màn đêm ôm trọn lấy cả bầu trời. những ngôi sao tinh tú lấp lánh tỏa sáng, chúng cùng nhau vui vẻ hát ca, cùng nhay vui chơi quên cả thời gian, chỉ có vui chơi, ko có gì cả…
Nó vận trên người 1 bộ váy xanh lam, tóc xõa ra, phía dưới xoăn nhẹ
Leo lên chiếc limo trắng, Kill đèo nó đi…ko phải nhà Phan Thị…đèo nó tới 1 nơi khác…nó không đeo mặt nạ…vậy ko phải đánh nhau rồi
“Phừng” 1 đám lửa lớn bùng lên bao quanh lấy cả căn biệt thự, nó nhìn ra cửa kính xe, cười nửa miệng
Rút điện thoại ra, từ từ ấn số
-[Alo]_đầu dây bên kia vang lên tiếng của 1 người dàn ông, giọng điệu của ông ta xem ra có vẻ rất thanh thản
-Ông còn nhớ tôi chứ_nó vừa nói vừa lắc trên tay thứ dung dịch màu đỏ
-[Mày là ai]_ông ta xem ra rất ngạc nhiên
-Vậy ông thử nghĩ xem bây giờ căn nhà của ông như thế nào_nó vừa dứt lời vội cúp máy điện thoại xuống
Phan Nhật Vỹ là 1 lão già quỷ quyệt nên cũng ngầm đc ra ý nghĩa trong lời nói của nó ròi. Lão gọi điện vè nhà nhưng không được…Lão đang lái xe, nghe đài báo
“Đúng 7h tối ngày hôm nay, 1 vụ cháy lớn đã diễn ra, theo như khám nghiệm thì biết đây là nhà của CT tập đoàn Phan Thị- Phan Nhật Vỹ, đến nay người trong nhà đã được đưa đến bệnh viện, chưa có dấu hiệu nào để xác thực đây có phải 1 vụ cố ý hay chỉ đơn thuần là do sơ ý gây nên, hiện nay cơ quan điều tra vẫn đang vào cuộc để làm rõ vụ việc…”
-Chết tiệt_lão nói rồi nhanh bấm cái số điện thoại vừa nãy
-Chính mày…mày làm đúng ko_lão_Tao có gây thì chuốc oán gì với mày
-Đúng vậy. cũng giống như ông 1 năm trước vào ngày này đã có 1 vụ phóng hỏa xảy ra, còn nhớ chứ_nó dùng điệu bộ vẫn thản nhiên
-Tại sao mày dám làm thế với tao
-Vậy sao ông lại làm thế với gia đình của tôi
-Tao không thể ngờ mày lại dùng chiêu này với tao. Có hải chuyện công ty cũng là do mày làm
-Đúng vậy, ông cũng thông minh thật, tôi muốn dùng cách này để cho ông cảm nhận được nỗi đau nhìn người thân của mình chết oang uổng như thế nào, mà…chuyện của con gái ông…
-Mày…con ranh
-Tôi thì làm sao, làm sao có thể bằng được hạng người ghê tởm như ông, vậy…hẹn gặp lại, cố gắng chịu đựng đi, trò chơi mới chỉ bắt đầu_nó nói xong cúp máy xuống
Hít một hơi thật dài, vậy mọi chuyện sắp kết thúc rồi, nó sắp được gặp mama của nó rồi, thế sao nó còn luyến tiếc nơi này thế
Còn về lão Phan Nhật Vỹ, lão ta đang rất tức giận. Hỏi sao không tứ giận cho được chứ! Nhưng truyện nó còn dài.
Một tia sáng leó lên trong đầu lão
" Tao mà chết thì mày cũng phải chết"
Nhưng lão đâu biết rằng bây giờ nó là một con người như thế nào
Sấng. Nó không đến trường làm hắn rất lo. Vậy còn Leo thì sao, anh ta vẫn chưa khỏi bàng hoàng, nhưng anh sẽ cố gắng, anh ko từ bỏ, anh sẽ theo đuổi nó chỉ là.....mình phải là tình địch với thằng bạn thân...Hay thật, cuối cùng cũng có cái ngày này...
Nó ở công ty sáng nay vì có 1 cuộc họp quan trọng, đang làm việc trong phòng
"pằng" 1 tiếng động vang lên, nó nhanh chóng tránh cái vật thể đang bay tới, rất nhanh,,,,,
Nó nhìn vào vật thể dính trên tường
-Súng bắn tỉa, Phan Nhật Vỹ ông muốn đấu với tôi sao, được thôi_nó vừa nói vừa nhìn ra phía 1 tòa nhà…dó chính là tập đoàn Phan Thị
“Có bao yêu thương anh này cũng trao cho em rồi
Dẫu biết em chưa bao giờ để ý
Cứ loay hoay theo từng cảm xúc mãi xoay vòng
Chẳng thể nào mà thoát ra dòng suy nghĩ
Nụ cười duyên dáng ánh mắt hiền hòa
Cứ mỗi khi cười là anh như chết lặng
Người ở một nơi, anh ở một trời
Tình yêu online nhưng a sẽ thật thà nói với em
Anh muốn bay xuyên thời gian xuyên không gian để tới bên em
Anh muốn bước đi cùng em trên đoạn đường đầy nắng
Hãy để cho anh được yêu em bằng tất cả những gì
Anh đang có và sắp có và sẽ có
Chẳng cần biết em có làm sao thì anh vẫn mãi yêu em
Dẫu ở bên cạnh em bao nhiêu chàng trai hơn anh
Anh chẳng sợ gì đâu vì anh to bằng cả thế giới này
Nơi đó chỉ giành riêng cho em
Anh yêu em”
Nhạc chuông điện thoại của nó vang lên, nó bắt máy
-Alo
-Chị, đã tìm ra_đầu dây bên kia avng lên giọng nói quen thuộc
-Đc, gửi vào_nói xong nó cúp máy
Chỉ ít lâu sau, Kill đã gửi thông tin mà anh điều tra đc vào trong máy nó
Mở lên xem, ko biết bên trong có gì mà xem xong, nó cười, mọt nụ cười nửa miệng
-Hóa ra là ông dùng cách này sao, thảm nào…..vậy chuyện của 1 năm trước cũng vậy...đúng chứ Phan Nhật Vỹ