Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chương 95: Chạy thôi?!?!




Mặc Viên ngủ đủ chẹp chẹp miệng, lật người, lười biếng lăn qua lăn lại.

Oa…. Oa… Oa… Ngủ thật ngon…. Thật không muốn dậy nữa…. Chỗ này rất mềm, rất êm nha… Giống như giường của nàng ở Tĩnh vương phủ vậy….

Ơ… Khoan đã…. Có cái gì sai sai…. Cỏ mà êm vậy sao???

Cảm giác được có cái gì không đúng, Mặc Viên liền lật người lại, mở mắt ra nhìn….

Đệt!!!

Nàng đang nhìn thấy cái quần què gì vậy nè???

Đập vào mắt Mặc Viên lúc này là chăn, gối, rèm đều mang một màu vàng óng a óng ánh, lấp la lấp lánh làm mù cả mắt chó hợp kim của nàng, trên đó còn thêu cả hoa văn hình rồng nữa…

Ể…. Từ từ đã…. Màu vàng??? Hoa văn rồng??? (O.o)

Đệt! Đệt! Đệt! Mấy thứ này không phải chỉ có vua mới được dùng sao??? Vậy chẳng lẽ nàng…….. đang ở trong tẩm điện của họ Kim kia???

Mặc Viên bị ý nghĩ của dọa sợ đến nỗi bật người dậy, nhìn xung quanh một lần nữa để xác nhận suy nghĩ của mình…..

Nhưng sự thật vẫn là sự thật, Mặc Viên nàng thực sự đang ở trong tẩm điện của Kim Huyền. Nàng ôm đầu thầm chửi mình….

Ngu này…. ngu này… Ngủ kiểu gì mà bị đem đi lúc nào không hay??? Bị chửi là óc lợn quả không oan mà… huhuhu…..

Nhưng rất nhanh Mặc Viên mau chóng lấy lại bình tĩnh… Đúng rồi… giờ không phải là lúc tự ngược… phải nhanh chóng trốn thôi…

Nghĩ là làm Mặc Viên tung chăn nhảy xuống đất, chân trần rón rén đến bên cửa sổ định phóng ra để tẩu thoát nhưng một giọng nói trầm trầm vang lên làm lông tơ Mặc Viên đều dựng đứng cả lên:

“Tiểu Viên Nhi… Nàng đi đâu vậy?”

Mặc Viên lúc này khóc ròng xác định rằng số mình thật đen đủi… Nàng cứng ngắc quay đầu lại nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Haha… xin chào…”

Kim Huyền nhìn biểu tình của nàng thực buồn cười nhưng hắn vẫn kìm lại “ân cần” hỏi: “Nàng muốn đi đâu?”

“Ta… ta… ta… à đúng rồi… ta về dịch quán… ta phải về dịch quán… tạm biệt…” Mặc Viên lắp ba lắp bắp xong liền muốn chuồn thật nhanh.

Lúc nàng đi ngang qua người Kim Huyền hắn liền níu tay nàng lại, Mặc Viên giật thót mình, mười phần cảnh giác nhìn hắn: “Có… có… chuyện… gì…?”

“Nàng định cứ như vậy mà đi về sao?” Kim Huyền mỉm cười nhìn xuống đôi chân trần của nàng.

Mặc Viên theo tầm mắt của hắn nhìn xuống liền méo mặt, nhanh chóng thoát khỏi tay hắn đi đến long sàng lấy giày của mình mang vào rồi hướng cửa mà chạy.

Lúc này Kim Huyền lại một lần nữa cản nàng lại. Mặc Viên trợn mắt nhìn hắn: “Lại… lại chuyện gì???”

“Trả cho nàng.” Hắn nói xong lấy bó đài sen đưa lại cho nàng.

“À… đa tạ… vậy ta đi trước…” Mặc Viên ngượng ngượng nói cảm ơn xong liền chạy mất không dám nán lại chút nào.

Kim Huyền nắm sợi dây lụa trong tay, ánh mắt nhìn theo bóng người nho nhỏ đang xa dần nở một nụ cười ôn nhu…..