Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chương 94: Nụ cười như ánh dương




Kim Huyền đứng nhìn một hồi, chắc rằng Mặc Viên đã ngủ say liền đi đến ngồi xuống bên cạnh.

Hắn nghiêng người ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc của nàng. Khi ngủ nàng trông thực ngoan, như một cục bông vô hại vậy. Nàng có gương mặt rất trẻ con, mi dài như cánh bướm khẽ lay động, hai má phúng phính, môi nhỏ hồng hồng tạo một đường cong tuyệt đẹp tượng trưng cho việc chủ nhân của nó đang vô cùng vui vẻ…

Vui vẻ? Nàng vì có được một bó đài sen mà vui vẻ? Còn hắn cho nàng ngôi vị mà bao nữ nhân đều mơ ước thì nàng lại phản đối còn tức giận với hắn… Rốt cuộc là trong cái đầu nhỏ này chứa cái gì vậy? Hắn thực sự không hiểu được nàng…

Kim Huyền hắn thích nàng nhưng hắn sẽ không ép buộc nàng bởi vì hắn thích nhìn thấy nụ cười của nàng…

Sáng nay hắn đã đi theo nàng cùng Mẫn Ly, hắn thấy nàng như tiểu hài tử tò mò với mọi thứ, thấy nàng hạnh phúc chỉ vì một chiếc kẹo hồ lô oa trong tay, thấy nàng cười thật tươi… Nụ cười như ánh nắng làm trái tim lạnh giá của hắn thấy ấm áp… Khi nàng cười, mọi thứ xung quanh nàng như sáng lên như tất cả đều vui vẻ vì nụ cười ấy….

Kim Huyền cứ như vậy mà ngắm nàng, bất giác hắn đưa tay vén một lọn tóc đang bay bay trước mặt nàng ra sau tai, lại không kiềm được mà khẽ vuốt ve hai má phúng phính của nàng….

Ừm… đúng như hắn nghĩ… cảm giác thực tốt…

Lại không biết qua bao lâu, khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh hoàng hôn buông xuống đỏ cả chân trời phía xa. Kim Huyền nhìn nàng ngủ thực ngon mà không hề có dấu hiệu tỉnh lại cũng không nỡ đánh thức nàng dậy.

Nghĩ nghĩ một hồi hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, Mặc Viên trong lòng hắn vẫn ôm chặt bó đài sen trong tay khẽ cựa quậy một chút rồi lại chìm sâu vào trong giấc ngủ. Kim Huyền buồn cười nhìn con sâu ngủ nào đó rồi cất bước đi.

- ----------------

Tẩy Ngô Cung_ tẩm điện của Kim Huyền.

Kim Huyền bế nàng đi bằng một con đường bí mật, nhẹ nhàng không kinh động đến bất kì ai.

Về đến tẩm điện, hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên long sàng của mình, cởi giày cùng tất nàng, khẽ rút bó đài sen trong tay nàng ra để qua một bên, cẩn thận đắp lại chăn cho nàng, kiềm lòng không đậu mà đặt lên trán nàng một nụ hôn rồi nói nhỏ “ngủ ngon nha Tiểu Viên Nhi”.

Kim Huyền sau khi làm xong xuôi mọi việc liền đứng dậy đi ra cửa. Thái giám canh cửa thấy hắn bước ra theo bản năng quỳ xuống hành lễ nhưng chưa kịp làm gì đã bị giọng nói của Kim Huyền ngăn lại: “Không cần hành lễ, đừng làm ồn.”

Thái giám thấy lạ nhưng cũng không hỏi nhiều chỉ “vâng” một tiếng rồi đợi hắn phân phó.

“Nếu trẫm không gọi thì không được vào, bất kì ai cầu kiến đều từ chối cho trẫm. Bữa tối khi nào trẫm kêu thì mới được mang vào. Không được làm ồn, ai trái lệnh giam vào ngục.”

“Nô tài tuân mệnh.”