Tĩnh vương phủ.
Bạch Nhất Quân cầm lá thư trong tay mà gân xanh trên trán không ngừng co giật. Và nội dung lá thư là thế này:
‘Thân gửi đến đầu gỗ nhàm chán họ Bạch.
Mấy hôm trước Triệu quận chúa có mời ta đến Kim quốc tham quan. Mà ngươi cũng biết đó, Mặc Viên ta là một người lịch sự cho nên ta làm sao có thể từ chối được. Vì thế ta đã nhận lời và Hoàng thượng cũng đồng ý rồi nha!
Mà ngươi biết không ta được làm sứ thần lận đó! Thấy có oai không? Hì hì….
Ngươi yên tâm đi, ta đi vài ngày rồi sẽ về. Ngươi nhớ ngoan ngoãn ở nhà chờ ta về nhá! Ta vẫn còn nhớ lời hứa của ngươi đó! Đừng hòng lật lọng với bản đại gia ta. Hừ…
Thân ái.’
Bạch Nhất Quân nhìn chòng chọc lá thư như muốn đâm luôn vài lỗ trên đó.
Cái con thỏ ngố này mới xổng ra vài ngày là lập tức bạo loạn. Lần này thì hay rồi thêm Nhị huynh hắn tiếp tay trực tiếp tung người bay thẳng sang Kim Quốc. Biết vậy lúc trước hắn đem nàng theo cho rồi… Thật sai lầm!!!
Còn cái gì mà người lịch sự, nàng ham vui muốn đi chơi thì có. Thế mà nàng còn dám bảo hắn yên tâm? Yên tâm kiểu gì đây khi một con người chỉ e sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn là nàng đang thỏa sức tung hoành?
Còn có cái gì mà ngoan ngoãn ở nhà đợi nàng về là cái quỷ gì chứ? Nghe câu này như thể hắn là tiểu tức phụ đợi phu quân trở về vậy!!!
Còn huynh đệ tốt của hắn nữa, không giúp hắn thì thôi đi, giờ còn tiếp tay cho nàng quậy phá. Thật hết nói nổi mà!!! Hắn ta cảm thấy mình quá nhàn rỗi rồi có phải hay không? Được! Vậy ta đây sẽ làm cho tìm việc cho ngươi làm!!!
Vỗ một cái thật mạnh lên mặt bàn, Bạch Nhất Quân gầm lên: “Mục Phong, chuẩn bị ngựa cho bổn vương.”
Mục Phong đứng run rẩy nhìn gia nhà mình đen mặt nghe câu này như thể nghe lệnh đặc xá, nhanh chóng lăn đi: “Vâng. Thuộc hạ đi ngay.”
- ---------------------
Bên trong hoàng cung.
Bạch Nhất Thiên đang ngồi trên long ỷ uống trà bỗng dưng thấy sống lưng lạnh buốt. Đặt chén trà xuống, vuốt vuốt cái gáy hắn nghĩ thầm. ‘Chẳng lẽ đây là điềm báo cho cái gì chăng?’ (Linh Linh: quả báo đó!!! Há Há…)