Sau lễ cưới, mọi việc lại trở về quỹ đạo vốn có của nó. Và hôm nay, khi Bạch Nhất Quân đang vào triều sớm thì chợt nhận được tin Mặc Viên ngất xỉu. Nghe báo xong Bạch Nhất Quân chẳng thèm quản triều chính gì nữa, lập tức hồi phủ.
Về đến nơi đã thấy Hồng Trà và Hạ Cữu đang lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng, Bạch Nhất Quân gấp gáp hỏi: “Tiểu Viên đâu? Nàng ấy sao rồi?”
“Bẩm vương gia, đại phu vẫn đang khám cho tiểu vương phi.” Hạ Cữu trầm giọng nói.
“Chết tiệt!!!Tại sao lại như vậy? Rõ ràng sáng nay vẫn tốt mà.” Bạch Nhất Quân cau mày đấm mạnh vào cây cột.
Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra kèm theo một giọng nói âm dương quái khí: “Ngươi có đấm vỡ luôn cây cột thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu!”
“Ngươi là ai?” Bạch Nhất Quân híp mắt nhìn nam nhân mặc thanh sam trước mặt, hàn khí bắt đầu lan tỏa.
“Ta sao? Là đại phu thôi! À đúng rồi… còn rất thân thiết với tiểu thê tử nhà ngươi nữa!” Nam nhân thanh sam dường như không hề để ý hàn khí vây quanh mình, vẫn tựa người vào cửa cười như không cười nói.
“Ngươi…” Bạch Nhất Quân nghe vậy thật muốn đánh tới nhưng bị giọng nói từ trong phòng ngăn lại: “Mặc Phi, huynh bớt đi chọc ghẹo người khác đi! Đầu gỗ, mau vào đây, mặc kệ tên dở hơi đó đi.”
Bạch Nhất Quân nghe vậy liền đi vào, thấy nàng đang an ổn ngồi trên giường, lo lắng hỏi: “Nàng có sao không? Không khỏe tại sao không nói với ta.”
“Có sao thì đã không ngồi đây rồi!” Mặc Phi ở một bên cảm thấy chán liền châm một câu.
“Huynh có thôi đi không??? Muốn muội một cước đá huynh ra khỏi đây à?” Mặc Viên trừng mắt nhìn ai kia xong lại quay sang giải thích cho Bạch Nhất Quân: “Huynh ấy là Nhị biểu ca của ta, Mặc Phi, còn người ngồi đằng kia là đại biểu ca, Mặc Phương. Hôm nay bọn họ tới đây thăm ta vì lần trước không về kịp hôn lễ.”
Mặc Phương đặt bút xuống khẽ gật đầu với Bạch Nhất Quân, thấy vậy Bạch Nhất Quân cũng gật đầu đáp lễ.
“Mặc Phi, mau đi bốc thuốc.” Mặc Phương ném tờ giấy về phía Mặc Phi.
Vội vàng chụp lấy tờ giấy, Mặc Phi trừng mắt: “Tại sao lại là đệ?”
“Thế chẳng lẽ ta đi?” Mặc Phương nhàn nhạt liếc Mặc Phi một cái.
“Được rồi, được rồi. Đệ đi, đệ đi còn không được sao? Không cần phải nhìn đệ đáng sợ như vậy!” Mặc Phi bị liếc liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Bạch Nhất Quân cùng Mặc Viên một bộ hả hê ngồi xem kịch vui liền bị Mặc Phi trừng cho một cái: “Các người hả hê cái gì? Cứ thử chọc tới tổ kiến lửa kia xem hắn có cho các ngươi ăn quả đắng không? Hừ!!!”
Nói xong liền đi mất bỏ lại Mặc Viên cười như điên ở trong phòng.
Mặc Phương đi lại cạnh giường trầm giọng nói: “Đừng cười nữa! Giờ tới phiên muội!”
“Muội? Muội làm sao?” Mặc Viên lập tức trốn ra sau lưng Bạch Nhất Quân cảnh giác nhìn Mặc Phương.
“Muội có thai lại không biết tự chăm sóc mình, để ngất xỉu như vậy, biết nguy hiểm lắm không hả? Còn ngươi nữa, ngươi làm trượng phu mà không biết chăm sóc thê tử của mình sao?” Mặc Phương mắng Mặc Viên tiện thể trừng Bạch Nhất Quân một phát.
“Hả???” Bạch Nhất Quân đơ người, nhất thời vẫn chưa hiểu được mọi chuyện.
“Hả cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết muội ấy mang thai.” Mặc Phương khó hiểu nhìn hai người.
“Muội còn không biết thì lấy gì hắn biết.” Mặc Viên nhỏ giọng lầm bầm.
“Muội… Thực hết nói nổi! Ta đi xem thuốc.” Mặc Phương đi để lại không gian riêng cho họ.
“Tiểu Viên… Nàng… Nàng thực sự… Thực sự….” Bạch Nhất Quân vẫn còn đang đờ đẫn.
“Là mang thai.” Mặc Viên nhìn biểu tình ngốc xít của hắn liền cười nói.
“Thật???” Bạch Nhất Quân vẫn chưa tin.
“Thật, nghe đại biểu ca nói đã được hơn hai tháng.” Mặc Viên gật đầu chắc nịch.
Bạch Nhất Quân nghe vậy liền ôm nàng thật chặt: “Tiểu Viên, cảm ơn nàng.”
“Ngốc! Cảm ơn gì chứ?” Mặc Viên ôm lấy hắn.
“Cảm ơn vì nàng đã ở bên cạnh ta! Đã cho ta một mái ấm nhỏ thật hạnh phúc.” Bạch Nhất Quân nhẹ giọng nói.
- -----------------------
Tin Mặc Viên mang thai nhanh chóng chạy vào cung. Thái Hoàng thái hậu vui mừng liền đi đến vương phủ thăm làm Mặc Viên một phen kinh sợ bởi vì đi kèm chính là một đống quà tặng cùng thuốc dưỡng thai các thứ, có thể nói là chất đầy luôn một căn phòng. (-.-)
Đã thế văn võ bá quan cũng gửi quà mừng đến, thế là một đống quà cứ thế càng ngày càng cao đến nỗi Mặc Phi cũng phải chậc lưỡi: “Nếu bán hết đống này thì muội giàu to luôn!”
Mặc Viên cũng đến bất lực với con người này đành kệ hắn. Hiện tại nàng còn phải đối phó với tên Bạch Nhất Thiên đang nhìn bụng nàng đầy nghiên cứu đây này: “Nhị Hoàng huynh đừng nhìn nữa! Có nhìn thì đứa bé cũng không thể lọt ra ngay được.”
“Ừm.” Bạch Nhất Thiên xoa xoa cằm.
Mặc Viên cứ tưởng như thế là yên chuyện ai ngờ hắn lại phán thêm vài câu khiến nàng suýt chút nữa là té chổng vó: “Ta chưa có người nối dõi, hay để đứa nhỏ này làm thái tử luôn đi.”
Mặc Viên khóe miệng giật giật nhìn con người vừa tự nói vừa tự cho mình đúng kia, nàng gằn giọng: “Không được! Huynh đừng mơ!”
Muốn kéo con nàng vào cái vũng tranh đấu kia sao??? Nghĩ cũng đừng nghĩ nhá!!!!
“Tại sao?” Bạch Nhất Thiên hỏi.
“Rất kì cục! Không đúng quy tắc!” Mặc viên đỡ trán nói, cầu mong Bạch Nhất Quân ở đâu thì mau về tiễn cái vị đại gia này đi giùm nàng.
“Quy tắc cũng đâu có cấm.” Bạch Nhất Thiên tỉnh bơ nói.
“Tóm lại là không được!” Mặc Viên trừng mắt.
“Tới khi đó ta lập chiếu đóng dấu rồi thì mười ngươi cũng không cản nổi ta.” Bạch Nhất Thiên cười gian nói xong rồi đi mất để lại Mặc Viên tức muốn hộc máu.
Hắn đi không lâu thì Bạch Nhất Quân cũng vừa về. Thấy vẻ mặt khó ở của Mặc Viên liền hỏi: “Nàng sao vậy?”
“Đi hỏi Bạch Nhất Thiên ấy!!!” Mặc Viên cau có.
Bạch Nhất Quân nghe vậy chỉ biết cười khổ: “Huynh ấy lại chọc gì nàng?”
“Hắn ta muốn lập con chúng ta làm Thái tử.” Mặc Viên nghiến răng.
“Haha… Thì ra là huynh ấy vẫn còn ghi thù chuyện năm đó.” Bạch Nhất Quân cười cười.
“Ghi thù??” Mặc Viên khó hiểu nhìn Bạch Nhất Quân.
“Đúng vậy.” Bạch Nhất Quân gật gật đầu.
“Mà là chuyện gì vậy?” Mặc Viên tò mò hỏi.
“Chuyện là năm đó Phụ hoàng truyền ngôi cho ta. Ta là vô tình biết được nên đã lập kế khiến vị quan tuyên chỉ không thể đến được, lại nói vài câu khiến vị quan kia tin tưởng và giao lại chiếu truyền ngôi cho ta. Khi đọc chiếu ta đã tự sửa Lục hoàng tử thành Nhị hoàng tử. Lại lập mưu khiến Nhị hoàng huynh tin rằng huynh ấy là người được chọn, rồi giấu chiếu chỉ đi. Sau này huynh ấy tìm được chiếu chỉ rồi biết được sự thật.” Bạch Nhất Quân đơn giản kể lại.
Mặc Viên: “…”
Không ghi thù mới là lạ ấy!!! Nàng biết Bạch Nhất Thiên kia cũng chẳng tha thiết gì với cái ngai vàng kia đâu, nhưng lại bị Bạch Nhất Quân lừa vô tròng nên đành chấp nhận thôi.
Mặc Viên: “Năm đó chàng được bao nhiêu tuổi?”
“Ừm… Mười hai tuổi.” Bạch Nhất Quân xoa cằm trả lời.
Mặc Viên: “…”
Bị một tên nhóc mười hai tuổi lừa, Bạch Nhất Thiên này cũng quá tội nghiệp rồi đi!
“Nếu nàng không muốn con chúng ta làm Thái tử thì ta đi trộm ngọc tỷ giấu đi là được mà.” Bạch Nhất Quân tỉnh bơ nói.
Mặc Viên: “…”
Được rồi, làm vậy đối với Bạch Nhất Thiên có hơi tàn nhẫn nhưng thôi kệ. Nàng chẳng muốn con mình làm Hoàng đế đâu.
- -----------------------
Bảy tháng sau.
“Aaaaaaa…..” Mặc Viên ở trong phòng sinh hét lên.
Ở bên ngoài nếu không phải có Mặc Phi, Mặc Phương, Bạch Nhất Thiên cùng Hồ Hiên giữ lại thì Bạch Nhất Quân đã sớm đạp cửa xông vào.
Đợi… đợi… đợi… Đợi đến sông cạn đám mòn… Đợi đến mức Bạch Nhất Quân sắp sửa bạo phát, đang chuẩn bị
liều mạng với cả bốn người, bất chấp để xông vào thì bên trong lại vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Bạch Nhất Quân đơ mất ba giây, sau đó liền chạy vào phòng, đi thẳng đến bên giường, nắm lấy tay Mặc Viên: “Tiểu Viên… Tiểu Viên, nàng sao rồi?”
“Ta không sao! Con đâu, ta muốn nhìn.” Mặc Viên yếu ớt nói.
“Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi, là một tiểu thế tử.” Bảo mẫu nói lời chúc mùng xong liền đặt đứa bé đỏ hỏn bên cạnh Mặc Viên, đi ra ngoài chừa lại không gian cho gia đình nhỏ kia.
Về phần mọi người bên ngoài đã tranh thủ nhìn đứa bé rồi cũng nhanh chóng ra về nhường lại không gian cho ba người kia.
Mặc Viên nhìn đứa bé được quấn khăn liền bật khóc. Bạch Nhất Quân hai mắt đỏ hoe ôm lấy nàng: “Ngoan, không khóc.”
“Nhất Quân, ta thực sự rất hạnh phúc.” Mặc Viên ôm lấy đứa bé, khẽ tựa vào người Bạch Nhất Quân.
“Ta cũng vậy.” Bạch Nhất Quân vòng tay ôm lấy cả hai, nhẹ giọng nói.
Nến khẽ lay, hắt lên khung cảnh ấm áp của gia đình nhỏ hạnh phúc kia.
- -------------------
Bên trong Hoàng cung, Bạch Nhất Thiên gào lên: “Chết tiệt!!! Bạch Nhất Quân thối mau trả ngọc tỷ lại cho ta!!!!!!!!!!!!!!!”
- --------------------------------------------
Truyện chính thức kết thúc.