Mặc Viên cố vùng ra khỏi cái ôm của Kim Ân nhưng không được. Nàng càng muốn đẩy, hắn lại càng ôm chặt, nhịn không được nàng tức giận quát:
“Kim Ân, buông ra!!!”
“Vi Nhi…. Ta sẽ không buông nàng ra đâu, sẽ không đâu…” Kim Ân sống chết ôm chặt lấy nàng.
“Ta phải nói bao nhiêu lần nữa thì ngươi mới hiểu đây? Ta nói rồi… Ta là Mặc Viên!!!! Không phải Mặc Vi!!! Ngươi tỉnh táo lại đi!!! Còn giờ mau bỏ tay ngươi ra khỏi người ta!!!!” Mặc Viên gần như là gầm lên.
“Nàng…” Kim Ân mở miệng còn chưa nói được lời nào đã bị đánh cho một chưởng văng ra.
Mặc Viên nhìn người vừa tới nở một nụ cười thật tươi chạy về phía hắn: “Đầu gỗ… Ngươi tới rồi!”
“Ừm… Ta tới trễ! Nàng có sao không?” Bạch Nhất Quân xoa xoa đầu nàng.
“Không sao!” Mặc Viên nháy mắt với hắn.
Kim Ân ôm vai đứng dậy nhìn hai người trước mặt ngọt ngào qua lại thấy thật chướng mắt, gằn giọng: “Vi Nhi…. ra là nàng không chấp nhận ta là vì hắn sao?”
Bạch Nhất Quân kéo Mặc Viên sau lưng mình lãnh đạm nói: “Nàng không phải Vi Nhi gì đó của tam vương gia ngươi.”
“Đúng vậy! Ta là Mặc Viên! Không phải Mặc Vi!” Mặc Viên núp sau lưng Bạch Nhất Quân ló đầu ra góp vui, bị hắn lườm cho một phát liền ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
“Mặc Vi, nàng nói dối!!!!” Kim Ân hai mắt đỏ lên, gân trên trán cũng nổi lên, trông hắn bây giờ như có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
“Ta không việc gì phải nói dối cả!!!”
“Tam vương gia, bổn vương nói lại lần nữa… Nàng không phải Mặc Vi! Nàng là Mặc Viên, là hôn thê của Tĩnh Vương ta, là nữ nhân của Bạch Nhất Quân ta. Cho nên sau này nếu ngươi còn có những hành động như ngày hôm nay với nàng thì bổn vương không dám chắc chỉ trả lại đơn giản là một chưởng như vậy đâu. Tĩnh Vương ta nói được làm được!!! Cáo từ.” Bạch Nhất Quân bá khí ngút trời nói xong, dẫn Mặc Viên còn đang trong trạng thái hóa đá hiên ngang bước đi.
Đi ngược về đồng hoa, Mặc Viên giật mình thức tỉnh nhờ mấy cành hoa cọ quẹt vào người. Nàng nhìn tay hắn đang nắm chặt tay nàng không tránh khỏi đỏ hoe hai mắt.
Nhớ lại những lời hắn nói lúc nãy, Mặc Viên trong lòng vui như trẩy hội nhưng ngoài mặt vẫn là kìm nén, kéo kéo tay hắn:
“Đầu gỗ… sau này đừng nói như vậy, sẽ khiến người ta hiểu lầm ngươi…”
“Hiểu lầm càng tốt! Ta sẽ biến hiểu lầm thành thật luôn!” Bạch Nhất Quân vẫn nắm chặt tay nàng bước đi.
Mặc Viên nghe hắn nói khẽ kinh ngạc nhưng rất nhanh nàng đã nở một nụ cười thật tươi và ra một quyết định cực kì hệ trọng…
Nàng vùng tay ra khỏi tay hắn, quơ lấy một bó cúc họa mi rõ to dùng dao găm cắt đi rồi ôm bó hoa chạy thật nhanh về phía trước.
Bạch Nhất Quân bị một loạt hành động lưu loát của nàng dọa ngu người, đến khi phản ứng lại thì đã thấy Mặc Viên đang đứng ở xa xa quay mặt về phía hắn, tay cầm một bó hoa vẫy vẫy:
“ĐẦU GỖ ĐÁNG GHÉT…….”
Hắn nhìn nàng nở một nụ cười sủng nịch, nhấc chân định bước về phía nàng thì nàng lại lớn tiếng hét to:
“TA THÍCH NGƯƠI!!!!”
Bạch Nhất Quân bị câu nói này của nàng dọa cho bất động, đầu óc mơ hồ. Đến khi hắn tiêu hóa hết câu nói kia thì vui vẻ không thôi, nở nụ cười đẹp nhất trong hai mươi mấy năm qua, nhấc chân đuổi theo cái người vừa nói thích hắn xong đã bỏ chạy mất bóng. Trong lòng đang thầm tung hô đánh dấu thành công, bước đầu rước được thê tử về nhà… Ừm… Hôm nay trời thật đẹp!!!!