Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chương 100: Sẽ bảo vệ nàng…. Cả đời…




Bạch Nhất Quân sau khi nói chuyện ở Ngự thư phòng Kim quốc xong liền nhanh chóng đi đến Dịch quán.

Đến trước phòng Mặc Viên hắn thấy Hạ Cữu đang lo lắng đi qua đi lại. Hạ Cữu nhìn thấy hắn hành lễ xong gấp gáp nói:

“Vương gia, lúc nãy thuộc hạ thấy Mặc cô nương ra ngoài về xong liền hoảng loạn nhốt mình trong phòng. Không biết là có chuyện gì nữa.”

“Ngươi lui xuống đi.” Bạch Nhất Quân nhíu mày phất tay.

“Vâng.” Nói rồi Hạ Cữu lập tức rời khỏi.

Gia đã tới, Mặc cô nương chắc sẽ không sao… Từ lúc quen biết, Mặc cô nương luôn vui vẻ, hoạt bát, vô ưu, vô lo, vừa nãy thấy vẻ mặt tái nhợt, hoảng sợ của Mặc Viên dọa nàng một phen hú vía… Nhưng cũng may chủ tử đã tới, nàng tin mọi việc sẽ ổn.

Sau khi Hạ Cữu rời đi, Bạch Nhất Quân gõ cửa:

“Thỏ ngốc, là ta, mở cửa.”

…..

…..

Đợi một lúc lâu mà không thấy phản hồi từ người trong phòng, Bạch Nhất Quân kiên nhẫn tiếp tục gõ:

“Mặc Tiểu Viên mở cửa!”

……

……

Đáp lại hắn vẫn sự im lặng như thế. Bạch Nhất Quân thở dài, không biết con thỏ ngốc này làm sao rồi, hắn thử đẩy cửa nhưng cửa đã bị chốt, không còn cách nào khác Bạch Nhất Quân đành dùng chiêu mà Mặc Viên hay dùng……. leo cửa sổ.

Và may sao cửa sổ không bị chốt, hắn linh hoạt nhảy vào trong. Bạch Nhất Quân nhìn một vòng quanh căn phòng… Yên tĩnh… Không có ai? Thỏ ngốc đâu?

Một cỗ lo lắng bắt đầu nảy nở trong lòng Bạch Nhất Quân… Hắn định thần cảm nhận một lúc liền nghe được tiếng nấc nho nhỏ như muỗi kêu ở dưới gầm bàn.

Bạch Nhất Quân nhanh chóng đi tới cái bàn ngồi xuống thì thấy Mặc Viên đang cuộn mình ở đó, thân thể không ngừng run rẩy, nàng úp mặt xuống đầu gối lâu lâu lại phát ra tiếng nấc rất nhẹ, nhẹ đến mức không thể nhận ra.

Hắn đau lòng nhìn nàng, cảm giác như tim vừa bị khứa một nhát đau rát… Thỏ ngốc của hắn… Thỏ ngốc nghịch ngợm, hoạt bát của hắn sao lại thành ra như vậy? Từ khi gặp nàng điều hắn thấy nhiều nhất ở nàng chính là nụ cười như ánh dương rực rỡ…. Chưa bao giờ hắn thấy nàng khóc thương tâm như vậy….

“Thỏ ngốc… Ta tới rồi, không sao nữa…” Bạch Nhất Quân đưa tay định chạm vào nàng nhưng lại bị hất ra.

“Đừng…. Đ…ừng…. Đừng… t..ớ..i… đây…… Đừng….” Mặc Viên hoảng cực độ không nhận biết được gì, nàng chỉ đang cực lực né tránh. Nợ… nàng dùng mạng để trả rồi, hắn ta còn muốn gì nữa… Lại muốn giết nàng lần nữa sao? Không…. Nàng không muốn… Không muốn….

Bạch Nhất Quân thấy Mặc Viên sợ hãi né tránh hắn thì mày kiếm nhíu chặt. Nàng làm sao vậy? Rốt cuộc nàng đã gặp chuyện gì mà lại trở nên như vậy???

Bạch Nhất Quân mạnh mẽ kéo Mặc Viên ra khỏi gầm bàn ôm chặt lấy nàng.

Mặc Viên đột ngột bị kéo ra như vậy hoảng sợ hét lên, tay không ngừng đánh vào người Bạch Nhất Quân:

“Không… Thả… thả…. ta ra… Đừng… Đừng….. giết ta… không… thả ra…. Không…Đừng…. gi..ết t..a… xin… ng.ư.ơi….”

Bạch Nhất Quân thấy nàng như vậy liền mặc kệ cho nàng đánh, đau lòng ôm nàng thật chặt, nhẹ giọng trấn an:

“Không có ai giết nàng, có ta ở đây không ai dám đụng đến nàng. Tiểu Viên ngoan… Nghe lời… Ta ở đây, ta là đầu gỗ đây, ta sẽ bảo vệ nàng, ta hứa…”

“Đầu gỗ…” Mặc Viên như bị giọng nói trầm ấm ấy thôi miên, không quấy khóc nữa, an tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ hoe vô hồn nhìn hắn.

Bạch Nhất Quân thấy nàng phản ứng lại, nở nụ cười dịu dàng xoa đầu nàng: “Đúng vậy! Ta là đầu gỗ, không phải bình thường nàng đều gọi như vậy sao? Ngoan! Không khóc nữa! Sẽ không ai giết nàng, ta sẽ bảo vệ nàng.”

“Bảo vệ ta…?” Mặc Viên nước mắt vẫn rơi ngây ngốc nhìn hắn.

“Ừm. Sẽ bảo vệ nàng…. Cả đời… Ta hứa…” Bạch Nhất Quân đưa tay gạt nước mắt cho nàng, hôn nhẹ lên trán nàng rồi lấy ngón tay út của mình móc vào ngón tay út của Mặc Viên: “Ngoắc tay nào…”

Mặc Viên nghe đến đây nước mắt như vỡ đê lăn dài trên má, nàng ôm hắn thật chặt, miệng lẩm bẩm gọi hắn: “Đầu gỗ…. Đầu gỗ à…”

“Ta ở đây.” Bạch Nhất Quân vuốt nhẹ sống lưng nàng.

“Đầu gỗ… Về nhà…” Mặc Viên vùi mặt vào lòng hắn.

“Tĩnh vương phủ?”

Mặc Viên vẫn ôm hắn thật chặt không trả lời mà chỉ gật nhẹ đầu.

“Được, ta đưa nàng về.” Bạch Nhất Quân ôm cả thiên hạ trong lòng tiếp tục trấn an nàng.

Mặc Viên ôm hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi cho đến khi mệt quá thiếp đi trong lòng hắn.

Bạch Nhất Quân thấy vòng tay ôm lấy hắn đã lỏng ra, biết nàng đã ngủ liền nhẹ nhàng bế nàng lên, đặt xuống giường. Khi hắn định ra ngoài thì Mặc Viên lại tỉnh dậy, nước mắt vẫn lăn dài nhìn hắn: “Đầu gỗ…”

“Sao vậy?” Bạch Nhất Quân thấy nàng tỉnh liền ngồi xuống mép giường.

“Đừng đi…” Mặc Viên lại ôm lấy hắn như thể nếu nàng bỏ ra thì hắn sẽ biến mất vậy.

“Ngoan! Ta không đi nữa…” Bạch Nhất Quân nhẹ nhàng ôm nàng nằm xuống giường: “Ngủ một giấc… Mọi chuyện sẽ tốt…”