Đồ Đáng Ghét, Ta Thích Ngươi!!!

Chương 10: Tĩnh vương




Mặc Viên đần mặt nhìn cái thứ gọi là nhà của Bạch đầu gỗ, có cảm giác một đám quạ đen đang quàng quạc bay qua đầu mình còn hảo tâm để lại một đống phân. -.-

Nó không phải là một ngôi nhà xinh đẹp, có vườn nhỏ, có hàng rào xinh, có ao cá hay một ngôi nhà khang trang, rộng rãi gì đó mà nàng vẫn nghĩ. Mà nó chính là một phủ đệ cực kì hoành tráng, ngói đỏ, tường cao. Trước cổng còn đặt hai con sư tử đá cực lớn, hai bên cánh cổng siêu bự còn có người canh gác.

Và quan trọng hơn hết phía trên cửa có một tấm biển đề những chữ rồng bay phượng múa: Tĩnh vương phủ.

Mặc Viên đờ đẫn chợt nhớ Hoàng tộc nước Bạch Ly này hình như họ…. Bạch. Và hình như cũng nhớ ra có người từng nói với nàng Minh Thiên đế nước Bạch Ly tục danh là Bạch Nhất Thiên. Hắn có một vị muội muội tên Bạch Yến Lê thường gọi Yến Hòa công chúa, còn có một đệ đệ hiệu là Tĩnh vương tên là… Bạch Nhất Quân.

Mặc Viên méo mặt trong đầu như mootj cuốn phim tua ngược từng cảnh từng cảnh nàng đắc tội, nàng trêu, nàng ghẹo, nàng chửi, nàng rủa, nàng xả, nàng sỉ vả Bạch đầu gỗ kia trong mấy ngày qua chỉ kém là chưa đánh hắn thôi. >_<

Ôi mẹ ơi! Không phải! Không phải đâu mà! Ai đó làm ơn nói với nàng đây không phải là sự thật đi!!! Làm ơn đi mà!!! Trong lòng Mặc Viên điên cuồng gào thét, khóc không ra nước mắt.

Và thế là…..

Một tiếng gọi chân thành tha thiết mách bảo nàng rằng mau mau….chuồn lẹ.

Nghĩ là làm, Mặc Viên liền xoay người đề khí chuẩn bị dùng khinh công… bỏ của chạy lấy người...

Nhưng trời không chiều lòng người, nàng còn chưa kịp làm gì thì cổ áo lại một lần nữa bị họ Bạch nào đó túm lại: “Lại muốn chạy, hử???”

Âm cuối được hắn kéo dài làm Mặc đại cô nương tê rần cả da đầu. Hắn cố ý. Nhất định là cố ý. Tên hèn hạ. Hèn hạ!!! Hèn hạ!!!. Đồ tiểu nhân. Tiểu nhân!!! Tiểu nhân!!!

“Lại chửi ta, ngươi thấy ngươi sống quá lâu rồi sao?” Bạch Nhất Quân cười tà mị, nheo mắt nhìn nàng, đưa tay gõ một cái rõ mạnh trên trán nàng. Santruyen

Mặc Viên ôm trán trợn mắt phản bác: “Ta không có.” Mặc Viên thực sự câm nín. Tên này có cần phải biến thái tới mức này không? Nàng chỉ nghĩ trong đầu thôi mà!!! Chỉ là nghĩ. Nghĩ thôi mà!!! -.-”

Bạch Nhất Quân khinh bỉ nhìn nàng: “Ngươi nghĩ nhưng vẻ mặt ngươi nói lên tất cả.”

Mặc Viên im lặng nhìn trời. Lại khinh ta. Tên này một ngày không khinh bỉ nàng thì hắn ta ăn cơm không ngon sao? Nàng đâu có mượn hắn đâu?

“Đi vào”. Bạch Nhất Quân túm cổ áo nàng lôi vào cổng chính vương phủ.

“Khoan…. Khoan… Chờ đã…” Mặc Viên giãy ra.

“Lại có chuyện gì nữa. Ngươi thực lắm chuyện.” Hắn nhíu mày tỏ vẻ không kiên nhẫn.

“Ta… ta… ta có thể không vào không?” Mặc Viên vùng vẫy giãy chết lần cuối.

“Ngươi nói xem….” Bạch Nhất Quân cười như gió xuân ấm áp.

Và sau đó Mặc Viên nước mắt như mưa bị họ Bạch nào đấy lôi xềnh xệch như lôi heo chết vào Tĩnh vương phủ. Santruyen

- ------Ngoài lề-----------

Viên Viên (trợn mắt): ngươi dám gọi ta là heo???

Linh Linh (lầm bầm): vốn dĩ là vậy….

Bạch đầu gỗ (lành lạnh nhìn sang): mới nói gì đấy???

Linh Linh (nước mắt như mưa): không có………..thiên ơi, mẹ ruột như ta thật bất hạnh mà!!! T.T

Viên Viên: do nghiệp chướng quá nặng mà ra đó!!!

Linh Linh hộc máu chết tại chỗ