Vệ Tây: "??"
Thanh Long: "??"
Đông đảo nhân loại vây xem bên dưới: "??"
Sắc mặt Trọng Minh trắng bệch nhìn hình ảnh cực kỳ hung tàn trên không trung trước mặt, lẩm bẩm hỏi: "...ông vừa mới nói cái gì..."
Vẻ mặt Hạ Thủ Nhân đờ đẫn: "...bà hỏi tôi? Làm sao tôi biết được chứ..."
Khoảnh khắc sừng bị bẻ gãy giòn tan, Thanh Long sau một phút ngắn ngủi kinh ngạc thì một lần nữa bắt đầu điên cuồng gào thét, nó thật sự nghĩ không thông! Rõ ràng nó ngửi được hơi thở của thụy thú có cùng chung khởi nguồn với mình, truyền thừa thậm chí còn mơ hồ sinh ra cảm giác phụ thuộc gần như là phục tùng, bản năng nói cho nó biết, người xuất hiện phía sau là người phe mình! Thế nhưng người phe mình sao lại có thể bẻ sừng nó đưa cho người ta chứ?! Cái này làm nó càng khó tiếp nhận hơn cả chuyện bị gặm mặt!
Đầu rồng quá lớn, Vệ Tây nắm một bên sừng, trong miệng vẫn còn ngậm vảy, cậu lè lưỡi liếm long huyết ấm áp bên khóe miệng, ánh mắt đề phòng nhìn cái người không rõ mục đích ở bên cạnh.
Đối phương chăm chú nhìn cậu, tay cầm sừng rồng, vẻ mặt lạnh nhạt, dáng vẻ không giống như muốn đùa giỡn cậu.
Vệ Tây liều mạng vận động não mình, định suy đoán thâm ý trong hành động này của đối phương, bất quá suy nghĩ này thật sự làm khó đầu óc cậu, vì thế sau một chốc, cuối cùng cơn thèm ăn chiếm thượng phong, Vệ Tây thử thăm dò há miệng nhích tới gần tay đối phương, sau đó dè dặt cắn một cái.
Quá trình này cặp mắt cậu không hề chớp cái nào, chỉ chăm chú nhìn người đút mình, nếu đối phương xuất hiện dị động sẽ ngay lập tức phát hiện.
Thế nhưng bất ngờ là đối phương tựa hồ chỉ đơn thuần đút đồ ăn cho cậu mà thôi, không chỉ không thu hồi sừng rồng mà còn đưa ngón tay giúp cậu lau đi vệt nước mưa cùng long huyết bên khóe miệng. Hoàn toàn trái ngược với làn da bị nước mưa cùng cuồng phong làm cóng tới lạnh băng của Vệ Tây, nhiệt độ đầu ngón tay đối phương rất cao, chút dương khí mang theo nhiệt ý quen thuộc tràn vào mũi Vệ Tây cùng mùi vị tươi ngon giòn rụm của sừng rồng mới mọc hòa chung một chỗ.
Trong mắt đối phương tựa hồ lóe lên nụ cười.
Cảnh giác của Vệ Tây dần dần tiêu tan, thả lỏng tinh thần, chậm rãi cắn tiếp một cái.
Hai người một nằm úp sấp một ngồi chồm hổm trên đầu rồng, ánh mắt đối diện, giờ phút này bầu không khí thì địch chưa bao giờ hữu hảo như vậy, ngay cả cuồng phong gào thét tựa hồ cũng trở nên ôn hòa.
Mắt thấy hiện trường ngược cẩu này, Thanh Long trợn to mắt, phát ra tiếng gào thê lương: "Ngao ngao ngao ngao ngao!!!"
Hai người rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?! Vì cái gì lại làm ra bầu không khí mập mờ như vậy ở một hiện trường nghiêm túc như thế này chứ?! Van cầu hai người đừng có nhìn nhau nữa! Nhìn ta đi có được không! Tôn trọng đối thủ của mấy người một chút được không a!!
***
Thanh Long tức giận cuộn vòng trên không trung, cơ hồ tự cuộn chính mình thành một cái nơ bướm, sóng biển cũng vì thế mà chấn động mãnh liệt, sóng vỗ vào bờ kịch liệt như đang gầm thét, thế nhưng mặc dù vậy nó vẫn không thể hất hai mối uy hiếp bất động như núi ở trên đầu mình văng xuống nước. Ngược lại bản thân nó bị bóc vảy bẻ sừng rồi đột nhiên gặp chấn động, vì thế vừa sợ vừa choáng đầu hoa mắt, trong một lúc sơ ý từ trên không trung té xuống, nện vào đài ngắm cảnh của công viên.
Âm thanh va chạm đinh tai nhức óc cùng tiếng gào thét cùng ập tới, thân rồng dài hơn mười mét điên cuồng giãy dụa trên mặt đất, Vệ Tây bị chấn động tỉnh hồn, sợ nó chạy thoát liền vội vàng há miệng táp mảnh sừng còn lại trong tay Sóc Tông, sau đó chuyên chú đè chặt con mồi đang giãy dụa dưới thân, quấn sợi râu vung vẫy của nó trên tay mình.
Đến lúc này, các vị đạo trưởng ở hiện trường kinh ngạc tới ngây người rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, bọn họ thậm chí cũng không rảnh phỏng đoán hành vi ăn uống quỷ dị của Vệ Tây từ đâu mà có đã theo bản năng tái mặt bổ nhào tới, tuyệt vọng kêu to: "Vệ đạo hữu!!! Đừng a a a a!!!"
Đó là rồng a!!! Rồng đó a!!!! Mặc dù tạo thành tai họa lớn, mang tới phiền toái không nhỏ cho nhân gian, tư thái còn cao ngạo lãnh khốc, thế nhưng xét đến cùng thì vẫn là tín ngưỡng của bổn quốc trăm triệu năm qua!!! Là con rồng duy nhất trong thiên địa này a!!!
Mọi người nhìn Vệ Tây liều mạng vừa kéo râu rồng vừa đấm đầu rồng mà rơi lệ! Sao lại dùng thủ đoạn thu phục tàn bạo như vậy a?!
Vệ Tây hoàn toàn không hiểu tình cảm của bọn họ, còn tưởng các vị đạo hữu lo lắng cho mình thì vung mặt hất bay máu cùng nước mưa dính trên mặt, bừng bừng ý chí chiến đấu kéo râu Thanh Long đang cố giãy dụa mang tới tổn hại lớn cho công viên, lạnh lùng nói: "Đừng hoảng hốt, tôi sẽ giết nó."
Các vị đạo trưởng nghe vậy thì đầu óc trống rỗng: "Cái gì?! Cậu còn muốn giết nó!!!"
Bị uy hiếp sinh mạng, Thanh Long rốt cuộc cũng luống cuống, không thể tin nổi trên cõi đời này lại có người dám đối xử với mình như vậy: "Mi dám giết ta!!!??"
Vệ Tây chỉ cảm thấy sự tự tin đối với sinh mạng của nó hoàn toàn không có chút căn cứ nào: "Mi cũng không phải heo rừng, sao lại không thể giết?"
Thanh Long đang giãy dụa: "?"
Nhóm đạo trưởng đang hoảng hốt: "?"
Thanh Long bị lời Vệ Tây chấn kinh đến mức quên cả giãy dụa, khó tin lẩm bẩm: "Ta.... ta còn không bằng cả heo rừng?"
Vệ Tây cười nhạt: "Nói nhảm, heo rừng là động vật bảo hộ cấp hai của quốc gia, săn trộm sẽ bị cục lâm nghiệp phạt tiền, mi là cái thá gì? Cư nhiên dám mang mình ra so với heo rừng?"
Thanh Long: "......"
Các vị đạo trưởng: "..."
***
Thanh Long chỉ cảm thấy mình phải chịu nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời, nó điên cuồng rống to: "Mi! Nói! Cái! Gì!"
Nó đường đường là một con Thanh Long tu luyện ngàn năm, hô phong hoán vũ, trấn thủ một phương, đủ năng lực xếp vào tiên ban, thế nhưng trong miệng người này thì còn không bằng một con heo rừng?!
Nếu giờ phút này có thể hóa thành hình người, Thanh Long nhất định đã nhảy cỡn lên chửi đổng như mấy ả đanh đá, đáng tiếc ngày giờ hóa rồng ngắn ngửi, chỉ có thể dùng bản thể hiện thế, vì thế phương thức biểu đạt tức giận cũng chỉ có la to cùng liều mạng vẫy đuôi. Thế nhưng đánh giá của Vệ Tây rõ ràng không phải đùa, sát ý trong mắt cũng rất rõ rệt, mà hành động cũng rõ ràng không để nó có chút lối thoát nào.
Mắt thấy long huyết đỏ thẫm của Thanh Long từ đầu một đường chảy tới bên chân, Cố tiên sinh ý thức được tính toán của Vệ Tây, rốt cuộc hỏng mất----- tổ chuyên mục bọn họ quả thực muốn phá giải phong kiến mê tín, thế nhưng không có nghĩa là phải Đồ Long a! Nếu con chân long này bị Vệ Tây giết chết, ông làm sao giao phó với cấp trên đây?!
Hiện trường săn giết thô bạo trực tiếp, đầu óc Cố tiên sinh hỗn loạn đến trống rỗng, đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện mình đã nhào tới đầu rồng, nắm chặt cổ tay Vệ Tây: "Vệ đại sư!!!"
Vệ Tây bị kéo nhíu mày: "Làm sao?"
Cố tiên sinh nghẹn ngào, âm thanh cơ hồ nghẹn ngào: "Quảng cáo của đạo quan ngài tôi sẽ cho đăng! Đăng cho ngài còn không được sao! Con rồng này không giết được, thật sự không thể giết được a!"
Lúc này Vệ Tây nào có để ý tới quảng cáo này quảng cáo kia nữa, ý thức được Cố tiên sinh muốn ngăn cản mình thì biểu tình nhanh chóng lạnh đi.
Hai mắt đối diện, Cố tiên sinh đột nhiên cảm thấy sợ hãi cùng cực, rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc nhưng ông lại có cảm giác mình đang đối mặt với khắc tinh, nhất thời sợ tới không nói nên lời, ngay cả con Thanh Long đau đớn cùng tức giận mà không ngừng gầm thét cũng an tĩnh theo.
Cũng may giây tiếp theo, Vệ Tây đã dời tầm mắt đi, giống như gặp phải tình huống đột nhiên, tê một tiếng thả lỏng râu rồng quấn quanh cổ tay, nhanh chóng từ trong quần áo lôi ra một miếng ngọc bội óng ánh.
Nước mưa đập vào miếng ngọc rồi theo hoa văn trượt xuống, Vệ Tây nhìn nó chằm chằm, ánh mắt oán hận không nói nên lời.
Cậu tựa hồ đã nghẹn tới cực hạn, sau một hồi lâu sau thì giận dữ ném miếng ngọc vào đầu rồng, đập con Thanh Long kia nhắm mắt lại, sau đó kêu to: "Nóng! Nóng!"
Cố tiên sinh nghe thấy tiếng kêu cứu thì theo bản năng chụp lấy, bị nóng tới giật bắn cả người, chỉ cảm thấy bàn tay mình nháy mắt bị đốt rụi.
Miếng ngọc theo động tác của ông bị hất xuống vũng nước tích tụ long huyết trên mặt đất, phát ra tiếng xèo xèo, thật sự làm người ta khó tưởng tượng được nó có nhiệt độ cao đến mức nào. Vệ Tây cũng phẫn nộ cùng cực: "Bỏ qua cho đám chó hoang heo rừng kia đã là nhẫn nại lắm rồi, dựa vào cái gì ngay cả ăn nó cũng không được?!"
Không ai biết Vệ Tây đang nói chuyện với ai, thế nhưng nhân cơ hội một phút không để ý của Vệ Tây, con Thanh Long kia nhanh chóng ý thức được đây chính là cơ hội của mình. Khí phách cùng lãnh khốc lúc ban đầu đã tan biến sạch sẽ, bắt được thời cơ, thậm chí ngay cả trả thù cũng không dá, chỉ thừa dịp nháy mắt sừng được buông ra lập tức hất đầu hất Vệ Tây rớt xuống, sau đó không để ý hình thượng dùng bốn chân bò bò quẫy quẫy, cứ như con lươn đang chạy trối chết rưng rưng nước mắt trườn về phía lan can sát biển.
Rồng thì sao? Tôn nghiêm là cái gì? Giữ được núi xanh không sợ thiếu củi đốt! Đánh không lại thì chạy!
Các vị đạo trưởng ở hiện trường đầu tiên là kinh ngạc vì Vệ Tây bất ngờ nổi giận, ngay sau đó mới chú ý tới ý định của Thanh Long, cũng không ngờ nó lại không biết xấu hổ như vậy, rối rít không kịp ứng phó trợn to mắt: "Thanh Long đại nhân!"
"Đừng nhập biển!!"
"Hải thị có tới mấy triệu dân a!!! Xin ngài hãy nghĩ lại!!!"
Có lẽ ý thức được chúa tể của mình sắp tới, tiếng rít của gió biển nháy mắt tăng lên gấp mấy lần.
***
Cùng lúc đó, vô số cư dân Hải thị cũng ý thức được không đúng. Bởi vì cuồng phong thổi ngày càng lớn, trên đường không có một bóng người, mọi người đều trốn ở những nơi có thể che gió che mưa, mắng mỏ thời tiết tồi tệ quỷ dị này, cũng không biết là người nào ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó phát ra tiếng hô khiếp sợ: "Trời ạ! Đám mây kia là chuyện gì vậy?!"
Trên bầu trời xa xăm không biết từ khi nào bắt đầu tụ tập mây đen cuồn cuộn kéo về phía thành phố. Sức gió bên ngoài cũng không ngừng gia tăng, răng rắc một tiếng, một gốc đại thụ trên đường không thể chống chịu nổi bị thổi bật gốc, tiếp đó bị cuốn đập vào cửa hàng tổng hợp gần đó, cư dân đang trú mưa bên trong phát ra tiếng hét chói tai liên tiếp.
Mấy quán bar treo biển tạm nghỉ ở gần bãi biển cũng bắt đầu hỗn loạn, các nhà gần biển liên tiếp kéo rèm thông qua cửa sổ bị gió thổi chấn động lụp cụp quan sát dị tượng bên ngoài. Đợt sóng biển ập vào lần sau lại kinh người hơn lần trước, lần gần nhất đã đổ ập tới bãi cát cao nhất. Mọi người trợn to mắt, không dám bỏ qua bất cứ chi tiết nào, một hồi lâu sau rốt cuộc có người sợ hãi hét lên----
"Sóng!!!!"
"Sóng lớn quá!!!!"
"Sóng thần sắp tới rồi!!!!!"
***
Trong công viên biển, Thanh Long đã trườn tới lan can rào chắn, không hề để tâm tới đông đảo tín đồ đang kêu gào phía sau.
Đối với nó mà nói, nhân loại là cái gì chứ? Chỉ có thần thú mới có thể coi là đồng loại của nó.
Tốc độ chạy trối chết của Thanh Long quá nhanh, các vị đạo trưởng căn bản không kịp truy đuổi, may mắn Hạ Thủ Nhân cùng Trọng Minh bị đả kích nghiêm trọng vừa nãy đã lập tức lấy lại tinh thần phóng tới bên lan can, ra tay muốn ngăn cản. Bất quá nghĩ tới Thanh Long dù sao cũng là thụy thúy, trong nội tâm Hạ Thủ Nhân động lòng trắc ẩn nên cũng không ra tay quá nặng, chỉ đưa tay túm lấy cái đuôi nó mà thôi.
Thế nhưng thực lực của một con Thanh Long nhận được truyền thừa thật sự không thể xem thường, cho dù sau khi thiên đạo sụp đổ thực lực thiên địa linh vật cũng bị ảnh hưởng rất lớn nhưng bản lĩnh thì vẫn có rất nhiều, ý thức được Hạ Thủ Nhân túm đuôi mình, ánh mắt Thanh Long lóe tinh quang, ngay sau đó nhanh chóng rút nhỏ thân mình, phốc một tiếng như chui lỗ chó chui tọt qua khe hở lan can.
Hạ Thủ Nhân ngẩn người, hoàn toàn không ngờ mình lại gặp phải một con rồng không tự trọng như vậy. Long tộc không phải rất kiêu ngạo sao? Trước kia đám sống ở hải vực có ai không chú trọng tôn nghiêm cùng mặt mũi đâu chứ? Đánh nhau cũng phải dắt đám tiểu đệ theo tạo khí thế chứ không thèm một mình một ngựa, có thể phiên vân phúc vũ gầm thét thì tuyệt đối sẽ không khiêm tốn im lặng, giờ lại chui lỗ chó là sao chứ?
Ý thức được chính mình thất thủ, biểu tình Hạ Thủ Nhân có chút ngưng trọng.
Đang định đuổi theo thì chỉ thấy bạn tốt nhà mình mới nãy còn đứng bên cạnh Vệ Tây lãnh đạm đi tới: "Nó chỉ là một con rồng hoang nửa mùa, ông dùng biện pháp bình thường để đối phó nó, đầu óc có phải bị hư rồi không?"
Hạ Thủ Nhân không để ý phản bác lời lẽ độc miệng của bạn tốt, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm giảo long thương mà bạn tốt không biết đã cầm trong tay từ khi nào.
"....người anh em." Giảo long thương này mà xuất trận thì con Thanh Long kia khẳng định có đi mà không có về, đó không phải phong cách làm việc bình thường của bọn họ, Hạ Thủ Nhân không khỏi do dự hỏi: "Trong thiên địa chỉ còn có một con rồng mà thôi, tu luyện không dễ, ông không tới mức vì chút chuyện này mà giết chết nó chứ?"
Mũi nhọn của giảo long thương lóe hàn quang trong màn mưa, Sóc Tông xách nó, vừa đi vừa cởi bỏ áo mưa trên người. Hình xăm phức tạp trên cánh tay cũng theo động tác mà lộ ra một chút, chú văn thần bí tràn đầy bướng bỉnh bất tuân cùng sát khí. Dư quang khóe mắt Sóc Tông liếc nhìn Vệ Tây vẫn còn tức giận trong đám người, hờ hững nói: "Nó làm hại nhân gian, tạo thành lũ lụt, lại không chịu thu phục, sao không thể giết?"
Hạ Thủ Nhân có chút mê mang: "Thật sự là vì lí do này?"
Sóc Tông nhàn nhạt nói: "Chứ không là gì?"
Hạ Thủ Nhân nói: "...tôi thấy ông muốn bắt nó đút cho ai đó thì có."
"..." Sóc Tông hừ nhẹ: "Nói bậy nói bạ."
Hạ Thủ Nhân tâm nói, mới vừa nãy tôi chính mắt thấy ông đút cậu ta ăn sừng rồng! Thế nhưng còn chưa kịp lên tiếng thì bạn tốt đã lanh lẹ nhảy xuống.
Thấy vậy Hạ Thủ Nhân cùng Trọng Minh cũng theo sát phía sua, các vị đạo trưởng ước chứng bọn họ muốn ra tay bắt giữ, trên mặt đều lộ ra biểu tình lo lắng.
Đoàn Kết Nghĩa nhìn ngây ngốc: "Xảy ra chuyện gì? Sao bọn họ lại nhảy xuống biển?! Sóng lớn như vậy, không muốn sống nữa sao?"
Các vị đạo trưởng cũng nhíu mày: "Trải qua lôi kiếp, đó đã trở thành một con rồng chân chính, nhập biển cũng giống như tiến vào sân nhà, tốc độ bơi trong nước của nó rất nhanh, bằng không cũng không dâng lên sóng lớn như vậy, lần này chỉ sợ không dễ dàng bắt được...."
Còn chưa dứt lời, phía trước đã phốc một tiếng, trong cơn sóng nhảy lên một bóng người.
Mọi người ngây ngẩn, ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy Sóc Tông đen mặt vuốt tóc nhảy qua rào chắn.
Hết thảy phát sinh cao lắm cũng chỉ hơn năm giây, các vị đạo trưởng đều cảm thấy khó hiểu, Cố tiên sinh ngơ ngác hỏi: "Sóc... Sóc Tông tiên sinh, sao ngài lại trở lại nhanh như vậy?"
Sóc Tông lột áo khoác ướt sũng nước biển vo thành cục ném xuống đất. Trời rất lạnh, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi chữ T màu đen, cánh tay phủ đầy đồ án ướt nhẹp, dã tính tới gai mắt. Ánh mắt liếc qua đám người, dừng lại trên người Vệ Tây hai giây, không nói gì.
Biểu tình của Sóc Tông không dễ nhìn, đông đảo đạo trưởng ở hiện trường cũng lo lắng đề phòng: "Chẳng lẽ... thất bại rồi sao?"
Giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng cười sặc sụa của Hạ Thủ Nhân: "Không đánh mà thắng a ha ha ha ha!"
Mọi người kinh ngạc nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy Hạ Thủ Nhân cùng Trọng Minh ngoi lên khỏi mặt nước, còn không chờ mọi người hỏi có ý gì, chỉ thấy Hạ Thủ Nhân giơ tay vuốt mặt rồi ném thứ gì đó lên bờ.
Mọi người định thần nhìn lại, nhất thời: "..............."
Chỉ thấy tiểu Thanh Long bị kẹt hơn nửa thân mình trong một chai nước suối nhãn hiệu Nongfu Spring, chỉ có phần đầu ló ra ngoài miệng chao. So với lúc mới chạy trốn đã to hơn một chút nên thân mình nhét chật ních trong chai. Bởi vì quá chật nên bốn móng vuốt cũng bị thân mình đè ép lên vách chai, móng vuốt sắc bén quơ quào đâm thủng vài lỗ trên chai, đuôi cũng bị ép tới biến hình.
Khí thể của nó toàn toàn tiêu tán, nó cố nén ưu tư lâu như vậy, ngay cả lúc Vệ Tây rứt vảy cũng không rơi nước mắt, thế nhưng lúc này cái đầu thò ra từ miệng chai đang liều mạng gào khóc----
"Lúc nhảy xuống nước không cẩn thận chui vào, sau khi biến lớn thì không có cách nào chui ra được, một bước cũng không bơi được. Ai lại vứt chai nước suối xuống biển của ta như vậy hả, có thất đức không hả!!!"
Các vị đạo trưởng: "........."
***
Cùng lúc đó, nhóm cư dân Hải thị đang kinh hoàng mở máy chụp hình quay chụp lại cảnh tượng mờ mịt bên ngoài-----
"Ủa?"
"Sao tự dưng lại gió êm sóng lặng rồi?"
.o.
[tác giả] Các vị đạo trưởng: Thần tượng của tôi thảm thương quá.
Sóc Tông: Mất mác.
Thanh Long [trong hội nghị đại biểu nhân nhân toàn quốc]: Các vị tín đồ, tình hình rác thải trong đại dương thật sự rất cấp bách rồi!
.92.