Ý thức được chính mình không có sức cạnh tranh trên thị trường coi mắt, nhóm âm binh độc thân quyết định liều mạng, có chú Thân ở đây, công việc tuyển dụng hiển nhiên không tới phiên ông chủ bận tâm, thế là đông đảo đạo trưởng có mặt ở hiện trường liền trơ mắt nhìn tòa đạo quan lúc mới tiến vào còn âm khí âm trầm của Tu Sinh Giáo nhanh chóng chia ra thành một bên coi mắt một bên tuyền dụng nhân viên.
Chẳng ai ngờ nhóm âm binh đằng đằng sát khí này cuối cùng lại bị giải quyết như vậy, mọi người thậm chí còn tận mắt nhìn thấy nhóm âm binh Thanh triều sau khi ném âm đao thu liễm khí thế ngang ngược bị chú Thân là quản lý tuyển dụng soi mói tới không ngóc đầu lên được.
Đạo trưởng Tân Nam bản xứ cảm thấy thực ma huyễn, có người ôm vết thương phải chịu khi đấu pháp cảm khái: "...thật, thật không ngờ nhóm sát khí này cũng có lúc dễ bảo như vậy."
Đoàn Kết Nghĩa hi một tiếng: "Đạo trưởng, thoạt nhìn thì biết ngài chưa từng ra ngoài tìm việc rồi, đầu năm nay vô luận người hay quỷ, ai dám cãi HR chứ. Nói ra thì cho dù có biểu hiện tốt ở phương diện nào đi nữa nhưng trình độ học vấn quá kém thì cũng thua, cũng may là hiện giờ tông môn đang mở rộng quy mô thiếu thốn nhân sự, chứ không nếu dám biểu hiện phách lối thì làm gì có công ty nào dám thuê chứ."
Các vị đạo trưởng Tân Nam: "..."
Lời này thực sự rất có đạo lý.
Không đúng, những lời này rốt cuộc có đạo lý chỗ nào?
Tất cả mọi người hít thở khó khăn nhìn ba thầy trò Thái Thương Tông lộ ra biểu tình đương nhiên, một hồi lâu sau mới có người nội tâm phức tạp khen ngợi: "...thường, thường nghe đế đô là trung tâm chính trị văn hóa, cảnh giới cư tưởng của cư dân đế đô không giống với các vùng khác, hôm nay tận mắt nhìn thấy phương thức làm việc của các vị đạo hữu đế đô, quả thực rất phi phàm."
Các vị đạo trưởng đạo hiệp đế đô tuyệt vọng dời mắt sang chỗ khác.
Lúc đang nói chuyện thì cửa đạo quan mở ra, còn không chờ mọi người bước ra thì đã có một nhóm người ở bên ngoài nhanh chóng tràn vào, chính là đông đảo tín đồ Tu Sinh Giáo bị lôi phù của các vị đạo trưởng ném ra khi đấu pháp với nam cao gầy dọa hoảng chạy đi.
Nhóm tín đồ này tỏ ra vừa hốt hoảng lại tức giận, hốt hoảng vì tiếng nổ kỳ quái không biết từ đâu xuất hiện khi nãy, tức giận thì nhắm vào các vị đạo trưởng.
Đầu năm nay thành gia vốn đã rất khó khăn, người sống cũng không tìm được đối tượng, mọi người khó lắm mới có cơ hội tham gia kết âm hôn cho thân nhân nà mình. Thế mà cơ hội hiếm có này lại bị nhóm đạo sĩ quấy rối, ai có thể nhịn được cơn giận này chứ? Nhóm ông chú bà cô ở cửa nhất quyết không chịu nói phải trái, tiến tới vây quanh mọi người không cho đi: "Mấy người rốt cuộc từ đâu tới? Sao phải phá hư lễ âm hôn mà giáo chủ tổ chức cho chúng tôi chứ?"
Bất quá lúc này ở hiện trường cũng có không ít thiếu niên trẻ tuổi, hẳn không phải là tín đồ Tu Sinh Giáo, rõ ràng không tin pháp sự minh hôn này, lúc này đang lúng túng kéo trưởng bối nhà mình đang làm khó dễ: "Ai nha mấy bác cũng làm xong rồi mà, đừng ở đây phát điên nữa."
Bên cạnh bà cô nói chuyện với thầy trò Vệ Tây trước đó cũng có một cậu nhóc như vậy, biểu tình thực khó coi: "Mẹ, mẹ đừng làm rộn nữa mà, tín giáo tín đồ cái gì chứ, mẹ tin mấy lời hoang đường của tên Trương giáo chủ đó à? Con đã nói đều là giả cả mà! Chị con đã mất hơn một năm rồi, đã mất rồi sao có thể kết hôn chứ mẹ? Mau theo con về nhà thôi, đừng có nói mấy chuyện vớ vẩn này nữa."
Vừa nói cậu nhóc vừa ngại ngùng liếc nhìn nhóm đạo trưởng bị bao vây ở phía trước, cảm thấy mẹ mình mê tín như vậy có chút mất mặt.
Thế nhưng thế giới quan nào dễ bị thuyết phục như vậy chứ? Nhóm trưởng bối thực cố chấp, nhất quyết không chịu đi, nhóm trẻ tuổi lôi lôi kéo kéo một hồi thì bắt đầu có chút tức giận, lúc này lại thấy trong nhóm đạo trưởng ở phía trước vung cánh tay hô to: "Cô bác đồng hương đừng hiểu nhầm, bọn tôi thật sự không phải tới quấy rối, là mang công chức tới tham gia minh hôn, hơn nữa vừa nãy được sự giúp đỡ của các vị đạo trưởng, nghi thức coi mắt đã hoàn thành viên mãn!"
Nhóm trẻ tuổi đang lôi kéo người nhà: "..."
Nhóm ông chú bà cô ở hiện trường cũng an tĩnh, ngay sau đó lập tức thay đổi, ánh mắt lấp la lấp lánh nhìn nhóm đạo trưởng ở phía sau, đạo sĩ hai nơi yên lặng hồi lâu, dư quang liếc trộm tình cảnh náo nhiệt bên trong đạo quan mà người bình thường không thể thấy, khó khăn gật đầu một cái.
"Thật hay giả a?" Nhóm cụ ông cụ bà nửa tin nửa ngờ, thử hỏi để dò xét xem bọn họ nói thật hay giả: "Vậy vừa nãy sao mấy người lại đánh nhau với Khánh đại sư?"
Khánh đại sư chính là người nam cao gầy, Đoàn Kết Nghĩa khoát tay: "Coi mắt ấy mà, chúng tôi mang nam độc thân nhiều, bọn họ dưỡng nam độc thân cũng nhiều, tranh giành với nhau có gì kỳ quái đâu."
Nhóm tín đồ nghe có chút mờ mịt, hóa ra cái này cũng cạnh tranh kịch liệt như vậy sao? Cụ bà cầm đầu liền thử dò hỏi Vệ Tây: "Vậy Tiểu Tịnh nhà tôi có đối tượng phù hợp không?"
Vệ Tây nhận lấy bát tự xem thử, Đoàn Kết Nghĩa ở bên cạnh lập tức phản ứng: "Sư phụ, này không phải là cô gái tóc đen dài được hoan nghênh nhất sao?"
Bà cụ vội vàng gật đầu: "Ai đúng rồi! Lúc con gái tôi qua đời nó để tóc dài."
Đoàn Kết Nghĩa thực khách khí với bà cụ: "Ai u, hóa ra là con gái của cụ, con gái cụ được hoan nghênh lắm ạ, nhóm lãnh đạo trung tầng công ty chúng tôi đều rất thích cô ấy, sau này hai nhà chúng ta có thể nói là sui gia a."
Bà cụ cực kỳ cao hứng: "Thật à? Vậy trở về tôi có cần đốt chút đồ cưới cho con bé không?"
Đoàn Kết Nghĩa cười nói: "Xã hội hiện đại rồi nên bọn họ không để ý mấy cái này đâu, lưỡng tình tương duyệt là tốt rồi, không cần phiền toái như vậy đâu. Đến khi đó nếu thật sự thành đôi thì ngài cứ chờ tham gia hôn lễ là được, đàn trai bên tụi cháu sẽ được đơn vị tổ chức."
Bà cụ có chút ngượng ngùng: "Mặc dù vậy thì cũng phải chuẩn bị một chút, không thể để bên sui gia các cậu bỏ tiền hết như vậy."
Sau đó lập tức chuyển thành khen ngợi: "Phúc lợi của đơn vị các cậu tốt thật, lãnh đạo còn bỏ tiền làm hôn lễ cho nhân viên đã mất nữa, những đơn vị khác nghe nói không có phúc lợi này."
Đoàn Kết Nghĩa: "Sui gia nguyện ý tin tưởng gả con gái cho chúng tôi, chút thành ý này cần phải có mà."
Bà cụ thầm nghĩ, hộ sui gia này thật hiểu chuyện, con trai bà thì: "......"
Bầu không khí giương cung bạt kiếm lập tức hóa giải, thái độ đối lập của song phương trở thành hảo hữu, sau một phen trò chuyện thì nhóm tín đồ có người vui vẻ người mất mác lục tục hoà bình rời đi, cũng có vài ông chú bà cô có tính nghi ngờ cao nhất quyết không chịu đi: "...đám đạo sĩ này không phải đang gạt chúng ta chứ?"
Có người đồng hành chỉ mấy tín đồ ủ rũ cúi đầu cho bọn họ xem: "Nếu gạt chúng ta thì tội gì phải nói với nhóm chị Trần chị Lưu là thân thích của bọn họ không hợp chứ? Nào có gạt người như vậy?"
Những tín đồ được thông báo là thân nhân nhà mình không thích hợp đều không ngoại lệ là người mang thân thuộc nam tính tới, thân thích mình khi còn sống là dạng gì, bọn họ là người rõ ràng nhất, nói thật đám đạo sĩ này nói bọn họ không phù hợp minh hôn ngược lại làm bọn họ cảm thấy rất chân thật.
Vì thế nhóm trẻ tuổi đi cùng người lớn cũng nghĩ thông suốt, trước khi đi còn kính nể lén lén nói: "Các vị đạo trưởng quả nhiên thông minh, mẹ tôi căn bàn nghe không lọt mấy lời nói trái nói phải, vẫn là biện pháp này tốt, bịa một lý do là có thể dỗ bà ấy về rồi. Aiz, thật không hiểu sao bà ấy lại tin tưởng chuyện quỷ hồn coi mắt hài hước này nữa, mới vừa rồi còn nói là tôi sắp có anh rể rồi nữa."
Đông đảo đạo trưởng: "..."
Người trẻ tuổi nghĩ tới vừa rồi Đoàn Kết Nghĩa nói hết sui gia đồ cưới lại tới hôn lễ tập thể, khen xong thì xấu hổ nói cám ơn Vệ Tây: "Vị đạo trưởng này, mới vừa nãy đã làm phiền các cậu rồi."
Vệ Tây lắc đầu: "Là người một nhà cả, không cần khách khí như vậy."
Người trẻ tuổi: "????"
Người trẻ tuổi mê mang quay đầu xuống núi, hồn nhiên không biết sau lưng có vài nhân viên Thái Thương Tông đang nhìn bóng lưng mình----
"Đó là em vợ tương lai của tôi à? Đáng dấp không tệ."
"Không biết xấu hổ, là em vợ tương lai của tôi mới đúng."
***
Nhóm tín đố không dễ đối phó đang chặn đường đi rốt cuộc cũng tự động tản ra, nhóm đạo trưởng ở tại chỗ hồi phục tinh thần, nhất trí không để tâm tới đám quỷ nam đang tưởng tượng tình cảnh sắp thoát kiếp FA ở bên kia.
Trương Bàng cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà nhóm cảnh sát mặc thường phục cùng đạo trưởng ở bên ngoài canh giữ nam béo đều mất đi khả năng hành động. Nhóm người này tê liệt ngồi dựa vào vách núi, nhóm tín đồ Tu Sinh Giáo đi ngang qua còn suy đoán----
"Bọn họ ngồi ở đó làm gì?"
"Leo núi mệt quá à? Aiz, nhìn cao to tráng kiện thế kia mà, thể lực của người trẻ tuổi bây giờ đúng là yếu kém quá."
"Đúng vậy, tuổi tôi mà đi từ dưới núi lên sườn núi cũng không mệt đến mức này a."
Nhóm đạo trưởng cùng cảnh sát mặc thường phục nghe thấy tiếng thảo luận mơ hồ truyền tới, biểu tình lộ rõ nhục nhã, bất quá mặc dù không thể động đậy nhưng cũng nhìn được không ít thứ, nhóm Vệ Tây vừa tới gần liền nghe một vị cảnh sát lo lắng nói: "Trương Bàng say khi nhảy ra tường rào thì chạy về phía trong núi! Có thể là đi tới tòa nhà của hắn!"
Trương Bàng có nhà ở trong núi là chuyện mọi người đều biết, cảnh sát địa phương cũng sớm có ghi chép, thế nhưng địa thế trên núi hiểm trở, dân cư thưa thớt, cộng thêm sức ảnh hưởng của Tu Sinh Giáo ở bên ngoài nên vẫn không thể liệt vào hạng mục mở mang ngành du lịch, vị trí cụ thể của ngôi nhà kia cảnh sát vẫn chưa thể thăm dò được.
Vì thế cảnh sát mặc thường phục vừa nói xong liền vô thức dời tầm mắt về phía nam cao gầy cùng nam mặt rỗ, hai người này là đồ đệ của Trương Bàng, nhất định biết đường vào!
Nam mặt rỗ hiện giờ bị khống chế, vừa hoảng lại sợ, há miệng run rẩy muốn khai, thế nhưng còn chưa lên tiếng thì sau lưng đột nhiên truyền tới cảm giác đau nhức.
Nam mặt rỗ chậm rãi quay đầu lại, khó tin nhìn sư huynh ở phía sau, ngay sau đó hai mắt đảo ngược, mềm nhũn ngã xuống đất nhất xỉu, lộ ra một mảng đỏ tươi ở sau lưng.
Mọi người ở hiện trường đều kinh hãi: "Anh làm gì đó hả?!"
Nam cao gầy bình tĩnh thu hồi dao gấp thiếp thân mình cất giữ không bị phát hiện, vung vung máu của sư đệ dính trên lưỡi dao, đối mặt với ánh mắt của nhóm cảnh sát mặc thường phục, hắn lộ ra nụ cười âm u: "Các người đừng hòng hỏi được bất cứ tin tức gì từ miệng bọn tôi."
Chuyện liên quan tới an nguy của sư phụ, hắn sẽ không tiết lộ cho đám người này, cho dù là một chữ.
Đắc ý liếc nhìn đám cảnh sát mặc thường phục, sau đó chuyển thành hung ác nhìn đám đạo sĩ âm hồn không tan, nào ngờ phát hiện đám đạo sĩ này lại dùng ánh mắt làm hắn không thể đoán được nhìn hắn, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Nam cao gầy cầm dao, ưu tư căng thẳng bị ánh mắt mày làm khựng lại: "...?"
Giấy tiếp theo liền nghe một vị đạo trưởng trong đội ngũ ho khan một tiếng, lúng túng nói: "Vệ, Vệ đạo hữu, xin hỏi nhóm lao công bị hại được cậu giải cứu trước đó..."
Vệ Tây bình tĩnh gật đầu: "Mới vừa nãy đã gọi bọn họ tới rồi."
Lúc đang nói chuyện thì dưới bậc thang leo lên núi mơ hồ truyền tới tiếng thiếu niên khàn khàn: "Ông chủ! Ông chủ! Tụi tôi tới rồi!"
Mọi người bao gồm cả nam cao gầy đều lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới bậc thang nhanh chóng xuất hiện mấy gương mặt tuấn tú, đi đường núi dài như vậy nhưng ngay cả thở cũng không thở dốc, dáng vẻ tràn trề tinh lực, cước bộ thật nhanh.
Sau khi thấy rõ bọn họ, nam cao gầy lộ ra vẻ mặt khó tin: "Mi! Bọn mi?!"
"A!" Chó hoang tinh Cẩu Đản sau khi đứng lại cũng nhìn thấy hắn, nó ngượng ngùng chào: "Anh Khánh."
Con mắt nam cao gầy như sắp nứt ra tới nơi: "Khó trách tối qua tin tức từ trong nội thành đột nhiên cắt đứt. Cái đám vong ân phụ nghĩa này, sư phụ ta đã tìm việc làm cho bọn mi ở nhân gian, bọn mi cư nhiên lại phản bội bọn ta?"
Chó hoang tinh nghe thấy tiếng mắng thì lộ ra chút xấu hổ, thế nhưng ánh mắt vẫn kiên định như cũ: "....anh Khánh, tôi biết Trương đạo trưởng đã trợ giúp chúng tôi, thế nhưng tối hôm qua anh Đoàn đã có một khóa giáo dục cho tôi, bây giờ là xã hội pháp trị theo đuổi giá trị quan nòng cốt chủ nghĩa khoa học, bọn anh làm tà giáo khuyến khích tín đồ tin tưởng phong kiến mê tín là không đúng, vì hài hòa an ổn xã hội, vẫn là sớm tự thú với cơ quan công an sẽ tốt hơn."
Nam cao gầy: "..."
Con mẹ nó thực không ngờ sinh thời được một con yêu quái giáo dục không được phong kiến mê tín, hắn thật sự kinh ngạc tới không nói nên lời.
Không đợi hắn mở miệng, chuột tinh ở bên cạnh đã tức giận nói: "Anh Cẩu, việc gì phải cám ơn bọn chúng chứ! Hắn còn mặt mũi để nói nữa sao? Cái lũ môi giới đen này giới thiệu công việc tệ hại còn ăn huê hồng tiền lương của chúng ta! Lúc sáng khi làm thủ tục nghỉ việc tôi có hỏi đồng nghiệp ở công ty bảo vệ môi trường, mỗi tháng lương của bọn họ hơn hai ngàn ba trăm nghìn, thế mà mỗi tháng tôi chỉ cầm được tám trăm, số còn lại đều bị bọn họ chiếm hết!"
Sau đó chuyển hướng sang nam cao gầy: "Các người có phải người không vậy hả? Tôi còn dùng tin tình báo báo đáp cho mấy người... dù gì cũng là một giáo phái lớn như vậy, cư nhiên ngay cả tiền lương hơn hai ngàn của công nhân bảo vệ môi trường cũng không tha!"
Nam cao gầy: "..."
Nhóm đạo trưởng ở bên cạnh cũng vô thức dùng biểu tình cực kỳ phức tạp nhìn hắn, thực không muốn thừa nhận một đối thủ tham ô tiền lương hai ngàn của yêu tinh làm nhân viên bảo vệ môi trường, vị cảnh sát mặc thường phục thì lẩm bẩm: "Hóa ra... Tu Sinh Giáo... ngầm kinh doanh như vậy..."
Nam cao gầy xấu hổ: "Nói bậy nói bạ gì đó? Sư phụ ta tùy tiện xuống núi làm pháp sự cho đám phú thương thì phong bì nhận được đã không dưới sáu con số rồi!"
Chuột tinh lại càng tức hơn: "Có tiền như vậy sao còn bốc lột tụi tôi?"
Đoàn Kết Nghĩa cũng nghĩ tới điều gì đó, mở miệng nói: "Đúng rồi, mấy người trả tiền nợ xe ở đế đô chưa vậy?"
Nhóm yêu tinh, đạo trưởng cùng cảnh sát đều khó tin: "Cái gì? Ngay cả tiền xe mà bọn họ cũng không chịu trả à?!"
Nam cao gầy: "..."
Ngày đó chạy vội quá nên hắn quả thực đã quên mất.
Chó hoang tinh lộ ra biểu tình không đồng ý: "Khánh đại sư, nếu các ngài khó khăn mà lấy tiền lương của tôi cũng không sao, thế nhưng bác tài xế cũng không dễ dàng gì, đâu thể nào làm ra chuyện như vậy chứ?"
Lần gà vịt cùng chung tiếng nói này giống như một đòn công kích giết người không thấy máu, nam cao gầy tức tới trướng đầu bất tỉnh, suýt chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ.
Thấy hắn như vậy, ngay cả Đoàn Kết Nghĩa đang đắm chìm trong niềm vui nhân viên thoát kiếp FA cũng không khỏi đồng tình, anh ngồi xuống nhìn vết lương trên lưng nam mặt rỗ rồi than thở với Vệ Tây: "Sư phụ sư đệ, hai người nói coi cái người này thật là.... không phải chỉ muốn hắn dẫn đường thôi sao, cư nhiên lại đâm sư đệ mình thành thế này."
Vệ Tây nhìn dòng máu tươi nóng hổi trên lưng nam mặt rỗ, không khỏi liếm liếm môi, nhị đồ đệ cúi đầu nhìn thấy ánh mắt cậu thì không nói tiếng nào giơ tay nhéo cổ cậu một cái, lúc này cậu mới không yên lòng gật đầu: "Quả thực quá nôn nóng."
Cảnh sát mặc thường phục ở hiện trường lo lắng không thôi, sau khi gọi điện cho cứu thương thì phân tích: "Giờ thì tốt rồi, vừa vặn trong cục cũng không biết nên định tội gì cho thầy trò Trương giáo chủ, theo lý thì bọn họ không phải tổ chức tà giáo lớn nhất, có bỏ tù thì cao lắm cũng chỉ hai ba năm, giờ thì hay rồi, thêm tội cố ý gây thương tích, mức hình phạt cũng bị nâng cấp lên rất nặng, lại còn không tổn hại quần chúng vô tội mà tự hại quân mình."
Vừa dứt lời, biểu tình vị cảnh sát mặc thường phục đột nhiên biến đổi: "Này! Anh sao vậy?!"
Nam cao gầy giơ tay chống vào vách núi, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi nữa phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.
Máu này không kích thích được sự thèm ăn của Vệ Tây, cậu chán ghét dời mắt sang chỗ khác, nghe thấy tiếng cảnh sát mặc thường phục hốt hoảng hỏi thì suy tư nói: "Chắc lúc đấu pháp khi nãy đã bị ám thương."
Cảnh sát không hiểu tình huống đấu pháp cho lắm: "Vậy hả? Các vị đạo trưởng, là vậy sao?"
Các vị đạo trưởng Tân Nam bản xứ từng gặp vị đồ đệ của Tu Sinh Giáo một lần nữa: ".......... ừm."
Lần này, đối thủ thật sự làm người ta đồng tình a.
***
Nam cao gầy ói máu một lúc lâu, tất cả mọi người chờ có chút mất kiên nhẫn, Vệ Tây không khách khí hỏi: "Sao ông ói máu nhiều vậy, ói xong rồi chưa?"
Lời này thực sự đạt mức max sỉ nhục, nam cao gầy lại ọe một tiếng lại ói ra một hớp lớn, sau đó mới miễn cưỡng áp chế hỏa khí đang đấu đá lung tung trong thân thể, lau miệng, sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu.
Hắn nhìn chằm chằm Vệ Tây, tay chân không ngừng run rẩy, Vệ Tây hoàn toàn không có xíu thương hại nào, quay đầu nói với mọi người: "Đi thôi."
Cảnh sát mặc thường phục bị lưu lại chờ cứu viện có chút lo âu nhìn bọn họ: "Các vị đạo trưởng, Ngọc Thành Sơn quá lớn, mọi người chia ra hành động..."
Còn chưa nói hết thì chỉ thấy thiếu niên có diện mạo nam nữ khó phân giật giật mũi ngửi người nam cao gần một cái, sau đó giơ ngón tay----" Hướng này!"
Nam cao gầy từng tiếp xúc với Trương Bàng, trên người có lưu giữ lại chút mùi vị của sư phụ mình.
Các vị đạo trưởng không chút do dự đuổi theo, lưu lại nhóm cảnh sát trố mắt nhìn nhau.
Trên đường đi nam cao gầy bị Vệ Tây xách gáy, đi chưa được mấy bước thì bị sang tay cho nhị đồ đệ, Đoàn Kết Nghĩa thì vẫn nghĩ cách chiêu hàng, không ngừng đả kích nam cao gầy: "Này ông nói coi ông trung thành với sư phụ ông như vậy làm chi chứ, lão vô nhân tính như vậy, lúc bỏ chạy cũng không thèm mang ông theo."
Nam cao gầy bất động: "Tình huống lúc đó nguy cấp, sư phụ ta là người cẩn thận, mi nghĩ ngài ấy không quả quyết như đám đạo sĩ thúi miệng đầy nhân nghĩa đạo đức bọn mi sao?"
"Chậc!" Đoàn Kết Nghĩa làm ra biểu tình đừng có mạnh miệng: "Còn hù dọa tôi nữa chứ, lão mang sư đệ ông đi còn gì, lúc đi ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ông một cái, rõ ràng là thiên vị. Đã như vậy mà ông vẫn còn nói chuyện giúp lão, có cần hèn hạ tới vậy không chứ, bộ ông thầm mến lão hả?"
Nhóm đạo trưởng ở trước sau phải trái rối rít đưa ánh mắt sợ hãi nhìn qua.
Nam cao gầy lại muốn hộc máu, thế nhưng cuối cùng chỉ cười lạnh một tiếng: "Các mi biết cái gì chứ, sư đệ ta có chỗ hữu ích của nó."
Còn hữu ích gì thì sống chết không chịu nói.
Đoàn Kết Nghĩa tự giác mình vừa tìm được chân tướng, lặng lẽ cà khịa với sư phụ cùng sư đệ nhà mình: "Wow wow sư phụ, tin tức hot a, lão giáo chủ Tu Sinh Giáo kia ít nhất cũng bốn mươi năm mươi tuổi rồi đi? Cư nhiên còn chơi trò sư đồ luyến, nghe có vẻ rất sắc tình nhỉ?"
Nam cao gầy ná thở: "Bọn ta không có!"
Mặc dù Vệ Tây không hiểu sư đồ luyến là gì, thế nhưng nhìn nam cao gầy tức tới như vậy, thân là đối thủ cậu tự nhiên có tự giác cần có, lập tức gật đầu: "Quả thực rất sắc tình."
Lời vừa ra khỏi miệng thì cảm thấy bầu không khí có chút không chút, quay đầu lại liền đối mặt với ánh mắt muốn nói lại thôi của nhị đồ đệ.
Vệ Tây: "Khuyết Nhi, có chuyện gì không?"
Nhị đồ đệ yên lặng hồi lâu, sau đó vẻ mặt phức tạp dời mắt sang chỗ khác: "Đoàn Kết Nghĩa."
Đoàn Kết Nghĩa rất hiếm khi bị sư đệ chủ động chỉ mặt, lập tức vừa mừng vừa lo hỏi: "A! Sao vậy sư đệ?! Kêu sư huynh có việc gì không?"
Âm thanh sư đệ đặc biệt lãnh khốc vô tình: "Không có chuyện gì, chỉ muốn bảo anh im miệng mà thôi."
Đoàn Kết Nghĩa: "???"
***
Có Cẩu Đản cùng nhóm yêu tinh khác ở, tung tích Trương Bàng cũng không khó tìm, có lẽ lão căn bản không nghĩ tới nhóm công nhân bị mình lợi dụng lại dám phản mình, trên đường chạy trốn cũng không lẩn tránh đám chim chóc động vật trên núi.
Trên núi có vài chỗ bày trận pháp không quá trọn vẹn, có lẽ là đích thân Trương Bàng bày trận, mặc dù có thể ngăn cản người bình thường tiến vào nhưng thời gian lão nhập đạo quá ngắn, kiến thức căn bản không đủ, cuối cùng vẫn bị nhóm đạo trưởng tìm ra chỗ thiếu sót.
Nháy mắt bước ra khỏi trận pháp thì một tòa nhà theo phong cách cổ xưa thấp thoáng giữa núi rừng xuất hiện trước mắt mọi người.
Vệ Tây vô thức quay đầu nhìn tà trận vừa bị phá giải, cậu cảm nhận được khí tức quen thuộc từ nó, cứ cảm thấy trận pháp này cùng đại trận đã bao vây mình trên đỉnh núi Phượng Dương trấn có chung nguồn gốc.
Ánh mắt Vệ Tây trở nên nghiêm túc hiếm có, bên cạnh có người hỏi: "Vệ đạo hữu, cậu đang nhìn gì vậy?"
Vệ Tây trầm mặc một chút, từ thường thức biết rõ mình không nên tùy tiện tiết lộ quá khứ của mình: "Tôi chỉ không ngờ trận pháp này lại dễ dàng bị phá giải như vậy."
"Cái này à?" Vị đạo hữu Tân Nam bản xứ kia cười nói: "Lúc mới vào ngành học tập tôi cũng rất bất ngờ, số sách cũ lưu lại trong quan vẫn miêu tả rất mơ hồ về trận pháp, giống như rất khó phá giải, sau khi bắt đầu tiếp nhận pháp sự thì phát hiện cũng chẳng khó khăn đến thế."
Một vị đạo trưởng lớn tuổi không khỏi chen vào nói: "Vị đạo hữu này, không thể nói như vậy, quan chúng tôi từng nghiên cứu về trận pháp huyền môn, còn kết hợp với cổ tịch từ các triều đại xa xưa, trận pháp hiện giờ không giống như trận pháp mấy trăm năm trước, tựa hồ từa một trăm năm trước đã bắt đầu suy yếu. Anh có nhớ trận pháp che chở mà La quan chủ Trường Thanh Quan đã mở ra trong lần tới thăm bọn họ không? Theo lời La quan chủ thì trận pháp đó trong quá khứ có thể bao phủ cả tòa Trường Thanh Sơn, thế nhưng uy lực hiện giờ thì chỉ giới hạn trong một hậu viện nho nhỏ mà thôi."
Người kia cười khà khà nói: "La quan chủ vốn là người thích thổi phồng, ông cư nhiên tin là thật à?"
Vệ Tây không biết người bọn họ nói là ai, ánh mắt lại quanh quẩn ở trận pháp kia một vòng, vẫn có cảm giác quen thuộc rất rõ ràng: "Này là trận pháp gì?"
Vị đạo trưởng nghe thấy vấn đề này thì cũng ngừng trao đổi sự tích khoác lác của vị La quan chủ kia, cẩn thận quan sát: "Hình như là cải tạo lại từ cổ trận, cậu xem góc bên này này, tựa hồ đã có lịch sử rất nhiều năm, còn cụ thể thì..."
Các vị đạo trưởng có chút không rõ lắm, bên cạnh đột nhiên truyền tới âm thanh trầm thấp: "Đây là trận pháp phong ấn đại hoang đơn giản hóa được sửa thành mê tung trận."
"À đúng rồi đúng rồi!" Hai vị đạo trưởng đang suy nghĩ cũng kịp phản ứng: "Đúng là đại hoang phong ấn trận, tôi từng thấy qua ở trong sách, thật không ngờ có thể nhìn thấy trận pháp hiếm thấy như vậy ở trên Ngọc Thành Sơn. Đại hoang phong ấn, trấn áp yêu ma thiên hạ, xem ra mãnh đất Tân Nam này trước kia cũng từng có một đoạn lịch sử a."
Vệ Tây không tham dự cuộc nói chuyện, cậu nhíu mày suy tư, đại hoang phong ấn trận?
Trận pháp trên đỉnh núi cũng là cái này sao?
Ngẩng đầu một cái thì thấy nhị đồ đệ nghiêm túc nhìn mình: "Em hỏi cái này làm gì?"
Vệ Tây nhìn đồ đệ, nội tâm mơ hồ lóe lên một ý niệm, có thể vì cậu không phải người giỏi suy tính nên ý niệm này chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất không còn chút dấu vết.
Cậu ngẩn người, lắc đầu: "Không có gì, đi thôi."
***
Cùng lúc đó, bầu không khí ở phía trước trở nên khẩn trương, ngôi nhà cũ thấp thoáng phía trong núi phỏng chừng chính là điểm dừng chân bí mật nhất của Trương Bàng.
Trương Bàng căn bản không ngờ địch nhân lại đuổi tới nhanh như vậy, sau khi trở về điểm dừng chân lão liền chuyên chú nhanh chóng bày hương án, nam béo ở bên cạnh thấy nhóm người tới liền oa oa kêu to, lúc này lão mới ý thức được kế hoạch của mình xuất hiện biến số.
Nháy mắt đó nội tâm Trương Bàng thật sự không dám tin----- bọn người này sao có thể tìm tới nơi này nhanh như vậy?!
Đạo trưởng hai nơi nhanh chóng ép tới gần: "Trương Bàng! Đừng hòng dựa vào địa thế trốn tránh nữa! Mau giao hồn phách Hứa đạo trưởng ra đây!"
Trương Bàng nhìn chằm chằm đám đạo sĩ đang tiến tới gần: "Sao bọn mi tìm được ta?"
Ánh mắt sắc bén của lão rơi vào người cao gầy bị giữ chặt tay đẩy đi tới: "Là trò?!"
Nam cao gầy vừa thương tâm lại khó tin, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu: "Sư phụ, người đang nói gì vậy?!!!!"
Nam béo ngược lại lanh mắt phát hiện nhóm Cẩu Đản, sau đó lúng túng lôi vạt áo Trương Bàng bảo lão nhìn qua: "Sư phụ, hình như không phải sư huynh, đám dân công của giáo phái chúng ta làm phản rồi."
Trương Bàng: "..."
Đối diện với ánh mắt chỉ trích của nam cao gầy, Trương Bàng hiếm có có chút lúng túng: "...nhất thời nghĩ nhầm."
Đoạn đường lên đây nam cao gầy tỏ ra cực kỳ trung thành, lúc này thương tâm tới mức ngay cả đứng cũng không vững, làm nhóm đạo trưởng ở bên cạnh có chút đồng tình.
Thấy nhóm tinh quái kia thì nội tâm Trương Bàng cũng có chút hối hận---- sớm biết vậy đã không vét mớ tiền lẻ của đám yêu tinh này, nếu không phải mấy năm nay Tân Nam phát triển du lịch làm giá đất tăng lên quá nhanh thì lão cũng không bị ép tới nước này.
Thế nhưng vô luận nói thế nào thì cuộc chiến cũng đã bùng nổ, lão tuyệt đối sẽ không để mình bị cảnh sát tóm cổ dễ dàng như vậy! Lúc làm đa cấp cũng chưa từng bị lọt lướt, hiện giờ sao có thể lật thuyền trong mương được chứ!
Các vị đạo trưởng ở hiện trường thấy mình hô đầu hàng mà Trương Bàng chẳng những không chịu dừng tay, ngược lại còn tăng nhanh tốc độ bày hương án thì thực khẩn trương: "Lão rốt cuộc muốn làm gì vậy?"
Đoàn Kết Nghĩa cũng hô to: "Trương giáo chủ mau dừng tay lại đi, nhóm âm binh của ông nhảy hãng cả rồi, bây giờ ông trơ trơ trọi trọi thế kia thì có thể đánh đấm gì nữa chứ? Rốt cuộc ông để hồn phách Hứa đạo trưởng ở đâu hả?"
Lời này vừa nói ra, biểu tình của Trương Bàng nháy mắt trở nên dữ tợn: "Đừng có nằm mơ!"
Lúc này hương án cũng dần dần thành hình, rốt cuộc có người hiểu ra mục đích của lão, sợ hãi hô to: "Không tốt! Cản lão lại! Mau cản lão lại! Lão muốn mời minh soa!"
Vệ Tây: "Ồ?"
Nhóm đạo trưởng Tân Nam giậm chân: "Mọi người có điều không biết, ban đầu cũng vì lão mời minh soa thỉnh hồn phách nhóm cảnh sát mặc thường phục nên lần càn quét tà giáo trước đó mới không thành. Quan hệ của lão với minh phủ không bình thường!"
Các vị đạo hữu đế đô: "..."
Mọi người yên lặng dời tầm mắt nhìn qua Vệ Tây.
Các vị đạo trưởng Tân Nam: "???"
Nhóm đạo hữu đế đô này rốt cuộc làm sao vậy? Lúc khẩn trương như vậy sao lại lộ ra ánh mắt cùng biểu tình kỳ quái như vậy chứ???
***
Lúc này Vệ Tây mới nhớ tới Hắc Vô Thường vẫn chưa xuất hiện, khi ấy đối phương nói mình sẽ đi từ miếu thành hoàng, cũng không biết bây giờ đã tới chưa.
Các vị đạo trưởng Tân Nam thấy nhóm chiến hữu đế đô không phản ứng thì vừa vội vừa giận, dứt khoát cắn răng cùng đạo hữu bản xứ xông tới ngăn cản Trương Bàng mời minh soa.
Lúc này Trương Bàng không còn âm binh bên người, chỉ có thể đơn độc tác chiến, dĩ nhiên không thể để bọn họ tiếp cận, dứt khoát trực tiếp móc một bó bùa lớn ném về phía đám người.
Hiện trường tràn ngập khói súng, lão tăng nhanh động tác đốt nhang, lúc này lại nghe tiểu đồ đệ ở bên cạnh lẩm bẩm: "Sư phụ, phương pháp mời minh soa này hình như không linh nghiệm lắm, lần trước ở đế đô sư huynh mời không được."
Trương Bàng đã nghe nam cao gầy nói tới chuyện này, lúc này nghe thấy tiếng lẩm bẩm của nam béo thì chỉ cười lạnh một tiếng: "Là nó học nghệ không tinh."
Lão xuất thân từ đa cấp, suy nghĩ vốn không như người xuất gia bình thường, từ khi vào giáo phái liền thiết lập quan hệ tốt. Mấy năm nay không biết tốn bao nhiêu công sức mới tạo được quan hệ với nhóm minh soa, bình thường cho dù không phải lễ tết cũng sai người đốt giấy tiền vàng bạc cho nhóm giao hảo, quan hệ vững chắc hệt như thùng sắc.
Dư quang khóe mắt nhìn nhóm đạo sĩ Tân Nam sau khi phá giải bùa chú một lần nữa ép tới gần, rốt cuộc cũng cắm bó nhang tỏa khói nồng nặc vào lư hương, tư thế trở nên trấn định.
Các vị đạo trưởng Tân Nam thấy vậy thì sợ hãi, dặm chân hoảng hốt: "Tiêu rồi!"
Nghi thức đã hoàn thành!
Trương Bàng quả nhiên lộ ra nụ cười mỉm, vạt áo bay phấp phới, tiện tay ném một nhóm tiền âm phủ vào lò lửa đang cháy hừng hực, mở miệng bình tĩnh lẩm bẩm: "Lôi đình hiệu lệnh, cấp như tinh hỏa, thông linh thổ địa, nghe thấy hiệu lệnh, cấp cấp tới ngay, có chuyện cần bẩm, cấp cấp như luật lệnh."
Khẩu lệnh giống nhau thế nhưng lão đọc có vẻ thanh nhàn hơn nam cao gầy rất nhiều, tựa như hết thảy đều nắm giữ trong tay. Các vị đạo trưởng Tân Nam không khỏi lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng nhìn chằm chằm Trương Bàng ở phía trước.
Quả nhiên Trương Bàng vừa niệm xong thì hiện trường có phản ứng, trận thế so với lúc mời nhóm âm binh lại càng kinh người hơn, ngay cả cây cối ở xung quanh cũng bị gió thổi tới rạp xuống.
Trương Bàng cũng nhíu mày, trong lòng có chút nghi ngờ, trận thế này hình như có hơi lớn, trước kia lão mời minh soa tới cùng lắm cũng chỉ có âm phong nổi lên một chút mà thôi, nào có mạnh mẽ như bão sắp ập tới như vậy?
Không chờ lão kịp hiểu nguyên nhân, trong gió táp nhanh chóng xuất hiện một dáng vẻ mờ ảo, tay cầm xích sắt, người mặc hắc bào, quỷ khí âm trầm, quả nhiên là minh soa không thể nghi ngờ.
Ánh mắt Trương Bàng sáng lên, vừa định tiến lên thì kinh ngạc phát hiện trong tầm mắt dần dần xuất hiện bóng dáng thứ hai, thứ ba, thứ tư.... rất nhiều bóng dáng tương tự.
Sau khi gió táp qua đi thì có tới mấy chục minh soa cả người đen thui an tĩnh đứng lặng im trước mặt chậu than đang bập bùng.
Thấy tình huống này, các vị đạo trưởng Tân Nam hệt như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch lui về phía sau: "Hỏng, hỏng bét rồi."
Trước kia bọn họ chỉ nghe nói Trương Bàng có thể mời minh soa mà thôi, thế nhưng chẳng ai ngờ được lão có thể mời cả một nhóm đông như vậy.
Nam béo lẩm bẩm: "Mẹ ôi, sư phụ sao lại trâu bò như vậy a."
Trương Bàng cũng thực mờ mịt, mình từ khi nào lại trâu bò như vậy chứ? Lão chỉ muốn triệu hồi mấy vị minh soa mình hợp tác trước kia mà thôi a.
Bất quá chỉ ngắn ngủi một giây run sợ, Trương Bàng lập tức phản ứng lại, tới nhiều có gì không tốt chứ? Càng nhiều mới càng tốt. Lão vốc một nắm tiền âm phủ thẩy vào trong chậu lửa, đồng thời mừng rỡ mở miệng: "Cám ơn các vị đại nhân nguyện ý tới tương trợ!"
Vừa nói, ánh mắt lão vừa hướng về phía đám đạo sĩ ở xa xa, hài lòng với vẻ mặt như tro tàn của đối thủ.
Trương Bàng cười nhếch mép, tầm mắt chuyển về phía nhóm minh soa, đang định nói chuyện thì...
"Khoan!" Vị minh soa dẫn đầu đã giơ tay ngăn cản hắn, đồng thời mở miệng: "Cái người này, tương trợ cái gì, đừng có mà nói bậy nói bạ. Chúng tôi là tổ chống tham nhũng hào ti Tân Nam vừa mới thành lập, phát hiện ở đây có hành động hối lộ phi pháp nên mới chạy tới."
Trương Bàng: "............hả?"
Ánh mắt vị minh soa kia nhìn lướt qua đám người, nhìn thấy Vệ Tây thì mày lập tức giật giật kịch liệt, nóng nảy muốn thoát khỏi hiềm nghi, lập tức cao giọng lạnh mặt nói với Trương Bàng: "Hả cái gì mà hả, còn không mau dập tắt chậu lửa đi! Cũng vì loại người như lão quá nhiều nên hào ti bản xứ chúng tôi mới đầy tệ nạn như vậy! Lãnh đạo cấp trên đã phát chỉ thị xuống, lão đừng có hả tới hả lui nữa, mau khai báo đối tượng giao dịch phi pháp với lão trước kia ra mau! Còn mớ nhang đèn này nữa, nhang cũng không được đốt, thật chả ra sao! Mau dập đi!"
Trương Bàng: ".........???"
Phản ứng hoàn toàn trái ngược với tưởng tượng làm nhóm đạo trưởng Tân Nam bản xứ khựng lại: "??? tình huống gì đây????"
Đạo trưởng đế đô chống lại ánh mắt mê hoặc của bọn họ: "........."
Bọn họ có thể làm gì đây? Chỉ có thể giống như trước lặng lẽ nhìn về phía Vệ đạo hữu.
.o.
[tác giả] Vệ Tây = thu hút nhất toàn trường
.87.