thưởng minigame
****
Nghĩ vậy, lão đạo trưởng hiệp hội bản xứ cảm thấy thực ủy khuất...Thái Thương Tông này rốt cuộc là sao a? Có ai chất vấn hậu đài mấy cậu không đủ cứng rắn đâu chứ? Bên đạo hiệp cũng không dễ dàng a, dù sao cũng phải chú ý tới quy định, mấy cậu có cần dùng phương thức này tạo áp lực không a?
Con ông cháu cha thực không chọc nổi mà.
Vệ Tây cảm thấy ánh mắt đối phương là lạ, bất quá mấy tiếng trước Thái Thương Tông vừa giúp đỡ nha môn âm phủ phá được vụ án tham ô giúp người vùng khác câu hồn, trên dưới tông môn đều là người tốt trong sạch tuân thủ kỷ cương pháp luật, cậu làm sao hiểu được ý tưởng đen tối trong lòng ông cụ đã thấm nhuần tư tưởng xã hội chứ?
Ba huynh đệ nam cao gầy bị trực tiếp dẫn tới cảnh cục, anh cảnh sát cùng đồng nghiệp của mình sau khi đến nơi liền tản ra bảo vệ trị an, Vệ Tây nhìn một chút thì thấy người ở đây rất nhiều, ngoại trừ người khai quật thì còn có người bình thường vây xem cùng ký giả.
Vừa nãy trên đường đi anh cảnh sát có nói ở hiện trường khai quật phát hiện hai người hôn mê bất tỉnh, đội nghiên cứu tìm được bọn họ không bao lâu thì một vị học giả trong đội cũng đột nhiên ngã xuống đất, thôn dân gần đó nghe tin liền chạy tới xem náo nhiệt, cộng thêm ký giả tai mắt linh thông đưa ra đủ loại suy đoán, sự cố cũng vì thế mà bị phủ lên sắc thái huyền huyễn nồng đậm, dẫn đến quấy rối không nhỏ cho việc khai quật.
Vệ Tây hỏi lão đạo trưởng:"Quyền đạo trưởng, ông có nhìn ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Lão đạo trưởng họ Quyền, tên đầy đủ là Quyền Vĩnh Chân.
Ánh mắt Quyền đạo trưởng vẫn cứ vô thức liếc nhìn Hắc Vô Thường đang nhìn nhìn xung quanh, quả thực không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với tông môn Thái Thương Tông biến thái này, ông yên lặng một hồi mới thở dài: "Vấn đề có chút phiền toái, ba người ngất xỉu đang nằm trong xe y tế ở phía sau, Vệ đạo hữu cùng tôi tới xem một chút đi."
Trên đường Đoàn Kết Nghĩa còn nói với Vệ Tây: "Sư phụ, cổ mộ đều lớn như vậy sao? Diện tích nơi này cũng bự như một cái thôn a."
Vệ Tây quan sát một chút, lại nhớ tới cái hố nhỏ mình chôn Vệ Đắc Đạo, không khỏi quay đầu nhìn vài lần, tâm tình có chút suy sụp. Nhị đồ đệ ở bên cạnh tựa hồ chú ý tới, một bàn tay chụp sau ót Vệ Tây, kéo sự chú ý của cậu quay trở lại, sau đó nói: "Quy mô cổ mộ này rất lớn, không phải ai cũng được đãi ngộ như vậy."
Vệ Tây dễ chịu hơn một chút: "Phải không?"
Một người nam trung niên đang từ trên xe bước xuống, nghe vậy thì lập tức gật đầu phụ họa: "Này là đoạn thời gian trước bị người ta ngẫu nhiên phát hiện rồi báo lại, là cổ mộ gần kinh thành cực kỳ hiếm thấy, lúc mới bắt đầu khảo sát hiện trường, Lý giáo sư cũng cực kỳ kích động, nói chủ nhân ngôi mộ này lúc còn sống nhất định không giàu cũng sang, dù sao thì mộ địa hoàn chỉnh như vậy thực sự không dễ gặp, sau khi khai quật nhất định sẽ có được rất nhiều tài liệu quý giá cung cấp cho nghiên cứu lịch sử nước ta."
Bàn tay sau ót nhẹ nhàng xoa nắn, Vệ Tây ngẩng đầu nhìn đồ đệ, đối phương cũng đang bình tĩnh chăm chú nhìn cậu.
Nhìn cặp mắt kia một hồi, nội tâm mất mác của Vệ Tây cảm nhận được chút an ủi.
Lúc này người nam trung niên kia lại thở dài: "Đáng tiếc chúng tôi còn chưa khảo sát xong thì Lý giáo sư đột nhiên ngã xuống."
Người trung niên kể lại chuyện Lý giáo sư ngất xỉu ở hiện trường khảo cổ xong, ánh mắt dừng lại trên người Vệ Tây một chút rồi chuyển qua hỏi Quyền Vĩnh Chân: "Quyền đạo trưởng, vị này là?"
Quyền Vĩnh Chân giới thiệu lai lịch Vệ Tây xong thì giới thiệu đối phương với Vệ Tây: "Vệ đạo hữu, vị này là Cố tiên sinh làm việc trong bộ văn hóa bản xứ, ông ấy là giám đốc giám sát lần khai quật này."
Bộ! Văn! Hóa!
Nghe thấy lời giới thiệu này, Vệ Tây nháy mắt thoát khỏi trạng thái suy sụp, bình tĩnh nhìn chằm chằm đối phương.
Đối mặt với ánh mắt sắc bén của Vệ Tây, Cố tiên sinh nghi hoặc, người trẻ tuổi này có ý kiến gì với mình sao?
Vệ Tây thoáng chốc bày ra thái độ chững chạc nhất từ khi sinh ra đến giờ, bắt tay chào hỏi: "Xin chào Cố tiên sinh."
Cố tiên sinh mỉm cười, trước kia ông chưa từng nghe tới Thái Thương Tông, thấy nhóm Vệ Tây trẻ tuổi anh tuấn liền có ấn tượng rất tốt, bất quá cũng không quá để tâm.
Quyền đạo trưởng thò cực kỳ kinh ngạc, ông đã gặp Vệ Tây vài lần, người này đối với ai cũng luôn lãnh đạm, cho dù là lão tiền bối nắm quyền khảo hạch đơn xin gia nhập hiệp hội bản xứ như ông cũng không thấy chủ động như vậy, hôm nay rốt cuộc làm sao vậy a?
Sau khi Cố tiên sinh xoay người rời đi, Đoàn Kết Nghĩa ở sau lưng Vệ Tây lập tức mở miệng: "Sư phụ, đó không phải chính là ban ngày kiểm duyệt quảng cáo sao?"
Vệ Tây: "Phải làm cho tốt."
Đoàn Kết Nghĩa: "Đương nhiên phải tạo quan hệ tốt với ông ấy rồi, nói không chừng quảng cáo của tông môn chúng ta có thể được chiếu trên TV a."
Quyền đạo trưởng: "........."
Hai sư đồ trao đổi xong ngẩng đầu thì thấy lão đạo trưởng muốn nói lại thôi nhìn mình: "Hai người..."
Vệ Tây: "Hửm?"
"..." Quyền đạo trưởng nhìn cậu một hồi, ý thức được hai thầy trò này vừa nãy tựa hồ không phải nói đùa, ông trố mắt nghẹn họng một lúc, cuối cùng vẫn hoảng hốt quay đi.
Giờ phút này ông mơ hồ hiểu được vì sao rất nhiều đạo hữu mỗi lần nhắc tới Thái Thương Tông liền có biểu hiện trầm tư phức tạp như vậy.
Thái Thương Tông.... rốt cuộc là dạng đạo quan gì a......
***
Hắc Vô Thường cũng tò mò vị Cố tiên sinh này làm gì, sau khi biết đối phương thuộc ban ngành kiểm duyệt quảng cáo trên TV thì không mấy hứng thú, hoàn toàn ký thác hi vọng vào lãnh đạo của cậu cảnh sát kia.
Lý giáo sư vẫn chưa được đưa tới bệnh viện, lúc này vẫn còn bất tỉnh nằm trong phòng y tế, ngoại trừ ông thì trên hai chiếc giường xếp ở bên cạnh chính là hai người bất tỉnh tìm được. Bất quá khác với diện mạo ôn hòa nho nhã của Lý giáo sư, hai người này thoạt nhìn khá chật vật, quần áo trên người rách bươm, tóc lẫn mặt dính đầy bùn đất, cho dù đang hôn mê thì biểu tình vẫn tràn đầy sợ hãi.
Quyền đạo trưởng nói: "Hai người này được đội khảo cổ phát hiện trong quá trình khai quật, rất có thể là thôn dân gần đây đi lạc, lúc phát hiện thì bọn họ đang nằm song song trong một khu mộ chật hẹp, cũng không biết trước khi hôn mê đã trải qua chuyện gì."
Vệ Tây quan sát: "Không có biểu hiện mất hồn."
Quyền đạo trưởng gật đầu: "Lý giáo sư cũng không có, thế nhưng không phải hôn mê bình thường nên tôi hoài nghi là trong mộ cổ có ẩn giấu bùa chú nguyền rủa gì đó.
Vệ Tây thì tàm tạm, thế nhưng vị Cố tiên sinh kia nghe vậy liền nhíu mày: "Thật sự có thứ này sao?!"
Quyền đạo trưởng thận trọng gật đầu: "Nơi này dù sao cũng không phải mộ cổ bình thường, ông cũng nói ban đầu đội khảo cổ đã suy đoán là lăng tẩm của thế gia đại tộc, những gia tộc lớn này có lẽ biết được không ít phương pháp."
Cố tiên sinh: "Vậy phải giải quyết như thế nào? Tuổi của Lý giáo sư cũng lớn rồi, không thể cứ để ông ấy bất tỉnh như vậy mãi được."
Quyền đạo trưởng: "Khó giải quyết, thủ đoạn của thế gia thời xưa có rất nhiều, có nhiều cái chưa chắc được ghi chép trong điển tịch, vừa nãy tôi đã tra xét hiện trường mộ huyệt, nơi này không có âm khí lưu lại, muốn mời linh hồn tới hỏi cũng chưa chắc thành công, chỉ sợ phải từ từ tra xét mới biết pháp khí nguyền rủa là gì."
Cố tiên sinh cũng phát rầu, cương vị làm việc của ông khá đặc thù, cho dù có nguyện ý hay không thì mấy năm nay quả thực cũng biết được những thứ mà trước kia không hề tin tưởng, chỉ là không để ngoại giới biết mà thôi. Quyền Vĩnh Chân là nguyên lão của hiệp hội chính quy bản xứ, khẳng định không phải tên lừa gạt, đối phương đã nói như vậy thì xem ra chuyện thực sự phiền toái hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.
Lúc này liền nghe bên cạnh có người nói chuyện: "Hắc đại nhân, ngài có biện pháp gì không?"
Cố tiên sinh ngẩng đầu, chỉ thấy lên tiếng là người trẻ tuổi đặc biệt cao lớn trong nhóm Thái Thương Tông đang hỏi người mặc âu phục đen ở bên cạnh.
Người mặc âu phục đen kia cả hành trình không có chút ý kiến gì làm Cố tiên sinh suýt chút nữa đã quên mất người này, lúc này chỉ thấy đối phương đẩy kính mắt, hợt hợt mở miệng: "Dạng đại tộc này hẳn có không ít bằng hữu thân thích, để tôi hỏi giúp một chút."
Hỏi... hỏi một chút?
Cố tiên sinh nghe vậy thì có chút mờ mịt, hỏi ai a?
Ông theo bản năng nhìn về phía Quyền đạo trưởng, kết quả biểu tình của Quyền đạo trưởng lộ rõ "mình cư nhiên quên mất hắn!", chống lại ánh mắt của Cố tiên sinh, Quyền đạo trưởng trầm mặc một hồi mới ho khan nói: "Nếu Hắc... đại nhân nguyện ý hỗ trợ, Cố tiên sinh cứ nghe hắn là được rồi."
Nghe giọng điệu của Quyền đạo trưởng thì người mặc âu phục đen này tựa hồ rất lợi hại. Cố tiên sinh theo bản năng nghe theo, còn tưởng đối phương định làm pháp, kết quả chỉ thấy người nọ từ trong túi lôi ra một miếng lệnh bài, mở miệng nói: "Ai phụ trách miếu thổ địa thành bắc?"
Cố tiên sinh: "????"
Cố tiên sinh nhỏ giọng hỏi Quyền Vĩnh Chân: "Hắn đang mời minh soa hả?"
Quyền Vĩnh Chân nội tâm phức tạp gật đầu, sau đó liền nghe Cố tiên sinh lẩm bẩm: "Trước kia tôi cũng từng thấy các vị làm pháp thỉnh thần, vẫn luôn đọc một chuỗi dài chứ không đơn giản như vậy a..."
Quyền Vĩnh Chân: "..."
Phương thức làm việc của lãnh đạo sao có thể mang ra so sánh với tụi tôi? Ông đừng có dùng khẩu khí bản lĩnh của tụi tôi không bằng người đó nói chuyện có được không?
Cố tiên sinh còn đang suy nghĩ không biết khẩu lệnh triệu hoán này liệu có thành công hay không, kết quả người âu phục đen kia vừa dứt lời thì hiện trường nhanh chóng có phản ứng, không tới nửa giây sau, một trận âm phong đột nhiên xuất hiện!
Cố tiên sinh cảm nhận được gió thì giật mình: "Tốc độ hưởng ứng cũng nhanh hơn mấy lần tôi xem các vị làm pháp a!"
Quyền Vĩnh Chân: "..."
Thái độ đối với lãnh đạo sao có thể giống với tụi tôi chứ?! Ông còn nói như vậy nữa thì tôi tức giận thật đấy!
Âm thanh của Hắc Vô Thường vừa truyền tới miếu thổ địa thành bắc, toàn bộ minh soa trong miếu đều kinh hoảng, thổ địa công không dám sai thủ hạ mà đích thân chạy tới, mới vừa xuất hiện đã lập tức hành lễ vái chào: "Vô Thường bộ trưởng tới khu này mà thổ địa ti chúng tôi không kịp tiếp đón từ xa, thật sự quá chậm trễ!"
Hắc Vô Thường khoát tay: "Là tôi không muốn kinh động mọi người, thổ địa, tôi hỏi ông, ông có biết chủ nhân cái lăng mộ này là ai không?"
Cố tiên sinh không thấy được dáng vẻ của thổ địa, nghe người âu phục đen nói vậy mới ý thức được đối phương cư nhiên mời thổ địa công, ông lại càng kinh ngạc hơn: "Quyền đạo trưởng, trước kia không phải bọn ông mời minh soa à? Sao hắn lại mời thổ địa công? Thổ địa công cùng minh soa có quan hệ thế nào vậy?"
Âm thanh Quyền Vĩnh Chân từ kẻ răng phun ra: "Minh soa trong khu chịu sự quản lý của thổ địa."
"Cấp trên cấp dưới à?" Cố tiên sinh nói: "Vậy thì tiện quá, sao bình thường bọn ông không mời hắn mà lại phí sức mời minh soa a?"
Quyền Vĩnh Chân: "..."
Này cái con mẹ nó là cái vấn đề chọc người ta muốn ăn thịt người đi?
Cố tiên sinh vẫn còn khó hiểu: "Quyền đạo trưởng, sao ông không nói chuyện?"
Quyền Vĩnh Chân: "Ha hả."
Cố tiên sinh nghi hoặc, Quyền đạo trưởng thì im lặng đè nén lửa giận, bên kia Hắc Vô Thường đã có tiến triển, thổ địa công liếc nhìn một cái liền nhận ra: "Này không phải nhà của Tư Mã chủ nhiệm ti chúng ta sao?"
Đoàn Kết Nghĩa thực hâm mộ: "Chủ nhiệm a... lúc còn sống có tiền như vậy, không ngờ chết rồi cũng là quan lớn."
Thổ địa công nghe vậy thì có chút ngượng ngùng: "Gia tộc Tư Mã có chút căn cơ ở Phong Đô, bác trai của hắn là xử trưởng phụ trách an ninh hoàng tuyền lộ Phong Đô, bình thường cũng có tới lui với ti chúng tôi. Sau đó Tư Mã chủ nhiệm thi vào thổ địa ti thành bắc chúng tôi, làm việc rất cẩn trọng, phê bình cuối năm bên Phong Đô cũng rất xuất sắc, cân nhắc hết thảy mới duyệt cho thăng chức nhanh một chút."
Đoàn Kết Nghĩa: "..."
Lúc sống là phú nhị đại, lúc chết là quan nhị đại, này con mẹ nó là xã hội không công bằng gì vậy?
Hắc Vô Thường biết rõ môn đạo này, hắn yên lặng ho khan một tiếng cắt đứt đề tài: "Tôi có chút việc cần tìm hắn, ông thỉnh vị Tư Mã chủ nhiệm này tới đây một chút đi."
Thổ địa không dám thờ ơ, lập tức rời đi, một lát sau dẫn một vị minh soa khí chất nhẹ nhàng quay trở lại, nhìn dáng vẻ thì rõ ràng chính là người giàu sang. Vị minh soa này vừa mới hiện thân, còn chưa kịp chắp tay với Hắc Vô Thường đã khiếp sợ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai đào mộ phần của tôi thành như vậy a?"
Mọi người: "..."
Biểu tình Quyền Vĩnh Chân cũng có chút lúng túng, nghiêm túc mà nói thì đứng ở góc độ của đối phương thì chuyện quả thực chính là như vậy.
Bất quá lúng túng thì lúng túng, người không thể không cứu, Quyền Vĩnh Chân cũng quên mất chuyện mình đang tức giận Cố tiên sinh, vội vàng tiến tới giải bày nguyên nhân với đối phương.
Tư Mã chủ nhiệm không muốn phối hợp lắm: "Bọn họ đào mộ phần của tôi, bị dạy dỗ một chút cũng đúng đi?"
Vị lãnh đạo dẫn hắn tới vội vàng tiến hành công tác tư tưởng: "Tư Mã chủ nhiệm, cậu không thể hạn hẹp như vậy a, này mà đào mộ sao? Này là khảo cổ! Đừng nói cậu, mộ phần của tam vương ngũ đế có ai không bị đào đâu chứ? Chúng ta không thể vì rời khỏi dương gian mà mất đi ý thức trách nhiệm với xã hội a! Công việc khảo cổ có tác dụng nghiên cứu lịch sử, rất có ý nghĩa trợ giúp cho nền văn hóa quốc gia!"
Tư Mã chủ nhiệm không quá cam tâm nói: "Kia có gì khác với đám trộm mộ muốn động tới lăng tẩm của tôi đâu chứ?"
Hắc Vô Thường nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: "Nói vậy! Trộm mộ là vi phạm kỷ cương, người ta làm khảo cổ là có thủ tục chính quy đàng hoàng, cũng không mưu cầu lợi nhuận, sao có thể gộp làm một được chứ!"
Tư Mã chủ nhiệm ngẩn người, ánh mắt hơi mở to, tựa hồ hiểu ra.
Thổ địa công cũng thấp giọng khuyên nhủ: "Hiện giờ địa phủ chúng ta đang muốn bắt tay với dương gian để tiến hành cải cách, thời điểm mấu chốt này nhân viên địa phủ chúng ta lại càng phải đồng tâm hiệp lực làm gương tốt. Đừng nói cậu, mộ phần của tôi ở dưới quê đã bị người ta quật khởi từ tám trăm năm trước rồi kìa, tôi có nói gì không? Cậu có biết học giả dương gian vì suy đoán lịch sử thời chúng ta mà bỏ ra biết bao nhiêu công sức không? Tôi chỉ hận trước khi chết mình quá nghèo khó, không thể lưu giữ lại nhiều cổ tịch cùng văn vật cho bọn họ tham khảo. Cậu thân là quan phụ mẫu thì càng phải thấu hiểu đạo lý này mới đúng."
Tư Mã chủ nhiệm thông suốt, nước mắt dâng trào: "Đại nhân nói rất đúng!"
Hắc Vô Thường cũng cảm động thở dài: "Tư tưởng của vị thổ địa này quả nhiên tân tiến, là tấm gương sáng."
Thổ địa ngượng ngùng khoát tay: "Nào có nào có, Vô Thường bộ trưởng quá khen, đánh giá cuối năm nay xin ngài giúp đỡ nói tốt cho Phong Đô vài câu."
Quyền Vĩnh Chân: "..."
Quyền Vĩnh Chân đang kinh ngạc nghe một màn giáo dục tư tưởng, chỉ thấy vị Tư Mã chủ nhiệm kia lau nước máu quay đầu lại nói: "Vị đạo trưởng này, trong mộ chính của tôi có chôn một mảnh phương thiên hóa ấn, ông đào nó lên rồi rắc rượu trắng thì sẽ không bị quấy nhiễu nữa."
Quyền Vĩnh Chân tỉnh hồn, vừa kinh ngạc hóa ra là bảo vật phương thiên hóa ấn vừa vui mừng nói cám ơn.
Vị Tư Mã chủ nhiệm kia do dự một chút rồi nói thêm: "Ngoài ra thì rương sách của tôi chôn ở góc tây nam, bên trong có cổ tịch tôi sưu tầm nhiều năm, còn có thi từ văn chương tự viết, số cổ tịch kia các ông cứ cầm đi nghiên cứu, còn thi từ văn chương... nếu có thể, có thể giúp tôi công bố ra ngoài không? Tôi biết văn chương nhiều năm như vậy, tự thấy mình không thua kém gì Lý Bạch Đỗ Phủ nhưng lại không có danh tiếng gì ở dương gian. Nếu có thể dùng số thu từ này làm tài liệu dạy học cấp tiểu học ở dân gian thì tại hạ nhất định ghi nhớ phần tri ngộ này!" (thưởng thức, trọng dụng)
Tài liệu dạy cấp tiểu học... thực sự là người ăn học có mục tiêu. Quyền Vĩnh Chân: "... tôi sẽ cố gắng hết sức đề cử."
Tư Mã chủ nhiệm mỉm cười vung tay một cái, Lý giáo sư còn đang hôn mê trên giường lập tức phát ra một tiếng rên khe khẽ, tựa hồ sắp tỉnh lại.
Thế nhưng lúc nhìn thấy hai người đầy bụi đất ở bên cạnh thì Tư Mã chủ nhiệm biến sắc: "Hai tên này là kẻ gian trộm mộ! Ngọc bội chúng đeo trên cổ là vật bồi táng của tôi!"
***
Kết quả cuối cùng đội khảo cổ không chỉ cứu được Lý giáo sư mà còn bắt được hai tên trộm mộ vốn tưởng là thôn dân đi lạc, có thể nói là thu hoạch phong phú.
Cố tiên sinh ở bên cạnh nghe được câu được câu mất, mờ mờ mịt mịt thấy Quyền đạo trưởng đã bắt đầu dựa theo chỉ dẫn tiến vào trong quan đào ấn tín, ông kinh ngạc hỏi: "Cứ vậy là xong hả?!"
Làm pháp đâu? Hàng yêu phục ma đâu? Sao ngay cả giấy tiền cũng không đốt đã giải quyết xong rồi a?
Quyền đạo trưởng so với Cố tiên sinh còn khó chịu hơn, cảm giác như mình vừa trải qua một buổi thăm hỏi trao đổi, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi tính chất nghề nghiệp của bản thân: "Xong rồi."
Cố tiên sinh khiếp sợ nhìn nhóm Thái Thương Tông, không khỏi đề nghị: "Quyền đạo trưởng, tôi thấy phương thức này tốt lắm, vừa tiết kiệm vừa bảo vệ môi trường lại không gây kinh động, sau này nếu gặp loại chuyện này chúng ta cứ làm như vậy đi."
Quyền đạo trưởng: "..."
Làm người hiền lành lương thiện không được hay sao, vì sao cứ muốn chọc ghẹo cho người ta đánh...
Cố tiên sinh xem không hiểu ánh mắt của Quyền đạo trưởng, bất quá lúc này thật sự có cái nhìn khác xưa về Thái Thương Tông, còn chủ động tiến lên bắt tay: "Vệ đạo trưởng, cám ơn cậu, lần này cũng nhờ các cậu giúp đỡ."
Nghĩ tới ban ngành của đối phương, Vệ Tây cũng tỏ ra khách khí, thấy đối phương cám ơn liền đề nghị: "Cố tiên sinh không cần khách khí, chúng tôi cũng có chuyện cần nhờ."
Cố tiên sinh không quá để tâm, còn cười ha hả vui sướng nói: "Vậy thì tốt quá, tại hạ nhất định cố gắng hết sức."
Vệ Tây: "Thật không?"
Cố tiên sinh: "Chật! Không tin tôi sao? Nói được làm được, nếu từ chối thì tôi chính là con chó!"
Nói xong, Cố tiên sinh lại cảm khái với Quyền đạo trưởng: "Vị Vệ đạo trưởng này tuổi không lớn lắm nhưng làm việc thật sự trầm ổn, còn nói muốn nhờ tôi hỗ trợ, bộ văn hóa của tôi có thể giúp được gì đâu chứ, đúng là lưu mặt mũi cho người ta mà."
Quyền đạo trưởng: "...ha hả."
Cố tiên sinh: "Quyền đạo trưởng, ông cười cái gì?"
Quyền đạo trưởng thương hại nhìn cái người đáng thương ngu ngốc không hay biết mình đã bị tổ chức gì để mắt tới, nhất thời cảm thấy thực hả giận: "Không có gì, sau này ông tự khắc sẽ biết."
.o.
[Tác giả] Vệ Tây: "Tốt quá rồi, ông ta đã đáp ứng!"
Cố tiên sinh: "..."
Quyền đạo trưởng: "Tôi khuyên ông làm người thì nên thiện lương, không nên nói năng tùy tiện."
.o.