[cáo] thưởng minigame 9.2.20
****
"Không thể trực tiếp báo mộng hay tìm tới tận nơi à?"
Hắc Vô Thường mệt mỏi lắc đầu: "Người có quan hàm tự nhiên có mang theo cương khí dương gian, quan hàm càng lớn cương khí lại càng mạnh, phải do chính bọn họ chủ động xin gặp mới được."
Vệ Tây nghĩ một chút cũng hiểu được, một trong những phương pháp xua đuổi âm hồn quỷ quái của dân gian chính là mời huyện thái gia tới tọa trấn, căn cứ vào chánh chính thiên địa của quan phụ mẫu cùng tín ngưỡng của dân chúng, quan càng lớn thì loại khí này lại càng mạnh mẽ, vì thế từ cổ chí kim có cách nói là phạm vi trăm mét quanh công đường quỷ quái bất xâm. Đổi thành thời hiện đại cũng không sai biệt lắm, cùng lắm là nha môn biến thành cơ quan chính phủ mà thôi.
Nguyên lý cũng tương tự như quyển [Chủ Nghĩa Mác] mà Vệ Tây đã cho chú Triệu hàng xóm, nhiều người tin tưởng nên cho dù là vật chết cũng có thể thanh trừ tai họa, càng miễn bàn tới người sống sờ sờ. Hắc Vô Thường mặc dù có thể coi là có quan chức không nhỏ dưới nha môn âm phủ nhưng hai giới âm dương không thông, hắn vẫn chỉ là quỷ, nếu không đáp ứng được điều kiện tiên quyết là đối phương tự nguyện xin gặp thì không thể tới gần quan chức dương gian, chuyện này cũng không quá khó hiểu.
Thế nhưng hiểu thì hiểu nhưng thỉnh cầu của Hắc Vô Thường vẫn làm Vệ Tây khó xử.
Bất quá là người làm lãnh đạo, bản lĩnh nhìn sắc mặt cùng lời nói cực kỳ xuất sắc, Hắc Vô Thường lập tức chú ý tới chút do dự của Vệ Tây: "Có gì không tiện sao?"
Vệ Tây lắc đầu: "Có chuyện ông không biết, tình huống của Thái Thương Tông cũng không tốt lắm."
Hắc Vô Thường kinh ngạc: "Sao chứ? Cậu có thể cung cấp công ăn việc làm cho hơn bảy trăm quỷ cơ mà?"
Vệ Tây nặng nề nói: "Có thể là vì thành lập quá muộn, căn cơ còn thấp, thực không dám giấu diếm, hiện giờ chúng tôi vẫn đang xin gia nhập hiệp hội đạo giáo bản xứ, đáng tiếc tư chất không đủ, chỉ sợ không quá lạc quan."
Hơn nữa ngây người ngoài núi lâu như vậy, Vệ Tây cũng dần dần phát hiện đầu năm nay tựa hồ không dễ lăn lộn, ngay cả đạo sĩ như Huống Chí Minh cũng rất nghèo khó.
Hắc Vô Thường ngẩn người, cặp mắt sau gọng kính mạ vàng cũng lộ rõ thẫn thờ... dương gian còn khó lăn lộn hơn hắn tưởng tượng nữa a, thực lực của Thái Thương Tông so với các tông khác trong giới mà hắn từng tiếp xúc đã có thể coi là rất tốt, sao ngay cả hiệp hội bản xứ cũng không vào được chứ? Khó trách đám quỷ lưu manh kia đến chết cũng không cưới được vợ, cuộc sống thực sự quá khó khăn, hắn hiểu.
Hai người phụ trách của hai đơn vị anh em ngồi đối mặt thờ dài, đều là gánh nặng của lãnh đạo a, hai mắt nhìn nhau, nội tâm tràn đầy cảm khái đồng bệnh tương liên.
Vệ Thiên Di đi ngang qua vài lần, bị không khí rầu rĩ âm u bên này thu hút không khỏi nhìn vài lần.... đang sầu cái quỷ gì vậy?
Vệ Tây bắt gặp ánh mắt Vệ Thiên Di, chợt nhớ ra vị môn nhân này kinh doanh mua bán bên ngoài nói không chừng sẽ rành hơn, vì thế chủ động hỏi: "Thiên Di, nếu chúng ta có chuyện muốn hợp tác với ban ngành chính phủ thì nên làm thế nào?"
Vệ Thiên Di sa sầm mặt, thầm nói thằng nhóc con này con mẹ nó kêu ai là Thiên Di vậy chứ? Thế nhưng bộ não lại theo bản năng suy tư phương thức chiêu thương dẫn tư: "Có thể tới XX để liên hệ với ban ngành liên quan, mấy đứa muốn hợp tác chuyện gì?"
Vệ Tây theo bản năng liếc nhìn nhị đồ đệ, vừa nãy lúc Hắc Vô Thường nói chuyện nhị đồ đệ liền quay đầu đi, tựa hồ nghe không lọt tai, Đoàn Kết Nghĩa với chỉ số thông minh kém cỏi không phát hiện chủ đề này có gì khác thường, thực nghiêm túc suy nghĩ: "Sư phụ, Hắc đại nhân không thể tự mình đi, chỉ bằng tông môn chúng ta phỏng chừng không đủ sức thuyết phục."
Vệ Tây gật đầu, Vệ Thiên Di nghe vậy thì có cảm giác không đúng lắm, chẳng lẽ người trẻ tuổi này họ Hắc? Không thể tới văn phòng chính phủ? Người này rốt cuộc có vấn đề gì? Chẳng lẽ có ghi chép phạm tội?
Vệ Thiên Di lập tức cảnh giác: "Mấy đứa rốt cuộc muốn làm chuyện gì? Cái tên này ở đâu ra đấy hả?"
Vệ Tây nói: "Vị này là bộ trưởng đơn vị thành hoàng của nha môn âm phủ, Hắc Vô Thường, hắn muốn thay mặt địa phủ bàn chút công việc với dương gian chúng ta."
Vệ Thiên Di vừa mới tận tay đập bằm dập một tên lừa gạt đòi gọi minh soa tới câu hồn mình: "............... ha hả."
Hắc Vô Thường, nha môn âm phủ, bàn việc giữa dương gian với địa phủ, lại còn muốn tìm văn phòng chính phủ, ha hả.
Vệ Thiên Di cười quái gở: "Là bộ trưởng a, không ngờ quan chức cũng lớn dữ, còn lớn hơn minh soa mà tên cao gầy vừa nãy muốn mời a."
Hắc Vô Thường cười khiêm tốn: "Nào có nào có, cũng nhờ lãnh đạo cùng quần chúng cất nhắc nên mới có tôi ngày hôm nay."
Vệ Thiên Di: "..."
Vệ Thừa Thù nói đúng, đúng là lũ bệnh thần kinh, đáng tiếc dáng dấp đường hoàng như vậy. Vệ Thiên Di quả thực lười phản ứng, ông xoay người bỏ đi, thấy Vệ Tây còn muốn truy hỏi thì khoát tay: "Tôi không biết, mấy cậu tự gọi điện cho đường dây nóng của thị trưởng mà hỏi."
Được nhắc nhở, Đoàn Kết Nghĩa lập tức nhớ ra: "Đúng rồi a! Còn có đường dây nóng của thị trưởng a!"
Anh vội vàng lấy di động ra tìm kiếm, sau đó mừng rỡ hô: "Sư phụ! Trên tin tức nói mấy ngày này thành phố chúng ta đang tiến hành cải cách, đường dây nóng có khả năng sẽ do chính lãnh đạo nghe máy! Để chốc nữa con vừa cầm bùa chiêu phúc vừa gọi.
Sau khi hiểu được đường dây nóng thị trưởng là gì, Hắc Vô Thường cũng lập tức cao hứng, này thực sự là tin tốt! Hắn thực cảm khái nói: "Dương gian quả nhiên tân tiến, phương thức trực tiếp tiếp nhận ý kiến của quần chúng này dưới âm phụ không có, trở về tôi nhất định sẽ đề cử với cấp trên, tranh thủ thử nghiệm!"
Hai phút sau, hai người một quỷ ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại biểu hiện "cuộc gọi đã kết thúc".
Vệ Tây: "Kết Nghĩa, bùa chiêu phúc của con vẽ chưa tốt a."
Hắc Vô Thường: "Vệ xử trưởng, công tác tiếp nhận ý kiến quần chúng của dương gian không tốt cho lắm a."
Đoàn Kết Nghĩa: "Ừm, đúng vậy."
Sóc Tông ngay từ sớm đã thoát ra khỏi đoàn thể này: "..."
Vệ Thiên Di đứng ở đàng xa quan sát cả quá trình gọi điện thoại của bọn họ, cực kỳ cực kỳ nhẫn nại nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn nổi...
"Bệnh thần kinh."
Vệ Thừa Thù từ đầu tới cuối yên lặng giặt giẻ lau của mình, giặt xong thì phơi trong phòng vệ sinh rồi nói: "...con đi bão đây."
***
Hắc Vô Thường hết đường xoay xở, chỉ đành nói với Vệ Tây: "Vệ xử trưởng, như vậy không được, nhất định phải nghĩ cách."
Vệ Tây gật đầu, là đơn vị anh em, hào ti liên hệ được với ban ngành chính phủ thì Thái Thương Tông cũng có chỗ tốt, cố tình lúc này bọn họ lại không có cách nào.
Đang nói chuyện thì mấy người cảnh sát ghi chép lời khai ở bên ngoài một lần nữa trở vào, tựa hồ định rời đi, lúc này có một người liếc mắt nhìn về phía bọn họ, đột nhiên nhận ra Vệ Tây: "Là các cậu à?"
Vệ Tây bị ngắt mạch suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy người này có chút quen mặt nhưng tạm thời không nhớ ra được.
Người cảnh sát kia thấy biểu tình Vệ Tây tựa hồ có chút nghi hoặc thì nói: "Vệ tiên sinh, ngài quên rồi à? Chúng ta từng gặp ở ngoài cảng, tôi là vị cảnh sát mặc thường phục trong vụ án bắt cóc trẻ em mà cậu hỗ trợ. Ngờ tài thần cơ diệu toán của cậu, cuối cùng đứa bé kia đã bình an thoát hiểm."
Thật ra thì ban đầu anh tới đó vì nhận được tin báo có người tiến hành hoạt động mê tín, vụ án bắt cóc trẻ em kia là ngẫu nhiên đụng phải, bất quá trong quá trình xử lý, anh cùng nhóm đồng nghiệp thực sự quá kinh ngạc với năng lực suy đoán của đối phương, vì thế hoạt động mê tín gì đó tự nhiên cũng không để ý tới nữa.
Anh cảnh sát kỳ thực vẫn cảm thấy thực không thể tưởng tượng nổi, vẫn không nghĩ thông được, thế nhưng vô luận thế nào, đối phương cũng đã cứu được đứa bé thoát khỏi hiểm cảnh. Vì thế mặc dù không thể tiếp nhận hành vi mê tín của đối phương nhưng lúc này gặp lại, anh vẫn thực kính trọng.
Vệ Tây ồ một tiếng: "Là anh à?"
Đoạn thời gian trước công trình bên cảng đã nhanh chóng khởi công, đến giờ vẫn không hề gặp vấn đề gì, Bách Hạo đặc biệt gọi điện tới cám ơn, còn ẩn ẩn tỏ ý biểu thị cám ơn nhóm nhân viên Thái Thương Tông cư ngụ ở đó.
Vệ Tây hỏi một chút mới biết hóa ra nhóm quỷ thái thái nhiệt tình giúp bên công trường bắt được đám trộm sắt, đám trộm này rất chuyên nghiệp, chuyên chọn thời điểm nhóm thợ ngủ say, động tác cũng rất nhẹ, nếu không phải nhóm quỷ nháo ra động tĩnh kịp thời thì có lẽ công trường đã tổn thất không ít nguyên vật liệu.
Trải qua chuyện này, Bách Hạo cũng không bài xích chuyện trung tâm thương mại của mình bị làm nhà trọ nhân viên nữa, ngược lại còn chủ động hỏi thăm xem tiếng ồn có ảnh hưởng bọn họ nghỉ ngơi hay không.
Nhân viên cùng chủ nhà chung sống hài hòa như vậy, Vệ Tây làm ông chủ cũng yên tâm, sau này nhân viên của Thái Thương Tông sẽ ngày càng nhiều hơn, nếu có thể cũng tới ở bên cảng thì sẽ tiết kiệm được rất nhiều.
Tính ra thì vụ án bắt cóc trẻ em kia không để lại nhiều dấu ấn trong lòng Vệ Tây, lúc này anh cảnh sát chủ động nhắc tới mới loáng thoáng nhớ lại.
Chỉ là bèo nước gặp gỡ mà thôi, Vệ Tây cũng không tính toán trò chuyện nhiều.
Thế nhưng lúc vô tình dời mắt đi thì bất ngờ phát hiện Đoàn Kết Nghĩa cùng Hắc Vô Thường đều đang nhìn chằm chằm đối phương.
Vệ Tây: "?"
Đoàn Kết Nghĩa nhỏ giọng hỏi: "Hắc đại nhân, bên chính phủ không tiếp xúc được, ngài nói coi cảnh sát có được không?"
Hắc Vô Thường cũng biết mục tiêu ban đầu của mình không dễ thực hiện, suy tư một lát liền gật đầu: "Nếu là lãnh đạo của hắn thì... có thể."
Anh cảnh sát đột nhiên cảm thấy có chút lành lành, khó hiểu rùng mình.
Lúc này người nam mặc âu phục đeo kính đen ở bên cạnh Vệ Tây cười híp mắt nhìn anh, ánh mắt hiền hòa khó diễn tả: "Đứa nhỏ, nói phương thức liên hệ với cục trưởng của cưng cho ta biết được không?"
Anh cảnh sát: "???? Dĩ nhiên không được."
"Chậc!" Người nam cao to bên cạnh người nam đeo kính đen thực không tán đồng nhìn anh: "Đừng có cứng nhắc như vậy chứ, tới tới tới, ngồi xuống nói chuyện, có gì từ từ thương lượng."
Anh lính cảnh sát vô thức cảm thấy có chút không ổn, liền theo bản năng lùi về sau: "Xin lỗi, tôi còn nhiệm vụ phải làm, không có thời gian nói chuyện phiếm."
Thế nhưng đối phương vẫn kiên trì nói: "Có gì mà gấp gáp như vậy chứ, ngồi xuống uống miếng trà đi!"
Anh cảnh sát bị dọa sợ tới nổi da gà, suy tư một lát thì hướng Vệ Tây nói: "Vệ... đại sư, nếu đã vừa vặn gặp cậu ở đây, có thể làm phiền ngài đi cùng chúng tôi một chuyến không?"
Vệ Tây: "Sao vậy?"
Anh lính cảnh sát này rõ ràng là người theo chủ nghĩa duy vật, nói ra thỉnh cầu như vậy cũng thực xoắn xuýt: "...là như vầy... lần này nhiệm vụ nằm ở hiện trường khai quật văn vật, tình huống ở đó... nghe qua điện thoại thì tựa hồ có chút không đúng, tôi cũng không chắc là có phải giống như mình nghĩ không nữa."
Vừa dứt lời, Vệ Tây còn chưa lên tiếng, Hắc Vô Thường đã vỗ ghế sô pha đừng bật dậy: "Được a! Đi!"
Cái gì gọi là đang ngủ gật thì trời rớt gối ôm chứ? Không đúng, chính là cần không đúng! Không đúng không phải liền phù hợp với chức nghiệp của bọn họ sao?
Muốn nhờ người ta thì dĩ nhiên phải xuất lực, Hắc Vô Thường lăn lộn trong giới chính trị nhiều năm, rất hiểu đạo lý này, liền cười nói: "Người bạn nhỏ, tụi tôi dĩ nhiên có thể giúp cậu giải quyết chuyện này, thế nhưng giải quyết xong thì làm phiền cậu tiến cử một chút với cục trưởng của cậu a."
Anh cảnh sát: "????"
Người này rốt cuộc là ai, muốn làm gì chứ? Vì sao cứ một mực đòi gặp cục trưởng bọn họ a?!
***
Ở hiện trường khai quật văn vật đã tụ tập không ít người, Vệ Tây đến nơi thì phát hiện lão đạo trưởng từng gặp ở quan Huống Chí Minh cũng có mặt, còn mang theo đạo sĩ cùng pháp khí trong quan, tựa hồ chuẩn bị làm pháp.
Đối phương thấy Vệ Tây cùng Hắc Vô Thường ở phía sau liền hỏi: "Vệ đạo trưởng, cậu cũng tới à? Vị này là?"
Vệ Tây giới thiệu: "Vị này là bộ trưởng âm phủ, Hắc Vô Thường."
Lão đạo trưởng bối rồi: "......... cái gì?"
Vệ Tây lại giới thiệu: "Hắc bộ trưởng, vị này là lão tiền bối trong hiệp hội bản xứ chúng tôi, là thành viên trong ban xét duyệt hiệp hội."
Hắc Vô Thường nhìn lão đạo sĩ kia, nhớ tới lời Vệ Tây nói trước đó liền kinh ngạc nói: "Chính là hiệp hội mà vì tư chất không đủ nên Thái Thương Tông không nhất định có thể gia nhập ấy hả?!"
Vệ Tây ừm một tiếng, Hắc Vô Thường nghĩ tới trình độ của Thái Thương Tông, vô thức thở dài nói với lão đạo sĩ: "Tiêu chí của hiệp hội các vị thật sự nghiêm khắc."
Lão đạo trưởng: "............"
Lão đạo trưởng mở to mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương, rốt cuộc cũng khẳng định trên người vị thanh niên mặc âu phục này tràn đầy khí u minh, giống hệt như nhóm minh soa mà bình thường bọn họ thỉnh thoảng gặp được, chỉ là lại càng nồng đậm hơn.
Vệ Tây vừa mới gọi người nọ là... Hắc... Hắc Vô Thường...
Lão đạo trưởng hoảng hốt tiêu hóa xong mớ tin tức vừa nhận được, không khỏi nhìn ánh mắt khó tin nhìn về phía Vệ Tây... vì tư liệu của cậu quá không hợp cách nên chúng tôi mới xét duyệt chậm một chút thôi mà? Sao cậu lại mời cả Hắc Vô Thường tới a?!
Vị hậu bối này, cậu sờ ngực cậu xem, có cảm thấy mình có chút tán tận lương tâm không a?!
.o.