[cáo] thưởng minigame 7.2.20
****
Vị minh soa vùng khác tới này nhanh chóng bỏ chạy, lưu lại nhóm minh soa bản xứ với nội tâm cực kỳ phức tạp. Tham ô cư nhiên tham ô tới tận đơn vị anh em, khẩu vị của vị đồng liêu địa phương này nặng thật, minh soa bản xứ đế đô bọn họ đây tuyệt đối không có lá gan này... phải biết đầu năm nay thi cử vào đơn vị miếu thành hoàng thực sự không dễ, ngày thường nháo nháo một chút kiếm thêm chút thu nhập còn được, ai lại dám nháo banh trời như vậy chứ?
Lại còn vừa vặn đụng mặt lãnh đạo.
Hắc Vô Thường sậm mặt: "Vệ xử trưởng cứ an tâm, tôi nhất định sẽ cho cậu một câu trả lời về chuyện hôm nay, hành vi câu hồn hỗn loạn này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ! Chúng tôi nhất định sẽ truy xét tới cùng!"
Xem đi.
Nhóm minh soa thầm nghĩ, bỏ chạy có tác dụng rắm gì? Bát cơm khó giữ rồi, lúc này phỏng chừng vị minh soa kia đang hối hận tới không kịp khóc nữa kia kìa.
Mà bọn họ cũng rất tức giận, vốn là quy tắc ngầm trong nghề, mọi người đều hiểu mà không nói, lén ăn được chút nước canh, kết quả cố tình bị đồng bọn không hiểu quy củ chọt rách!
Nhất thời ánh mắt nhóm minh soa nhìn về phía nam cao gầy còn sửng sốt ở trong nhà cũng đặc biệt bất thiện.
***
Trong phòng tán loạn tiền âm phủ, tro bụi vẫn còn lơ lửng bồng bềnh chậm rãi từ trên không rơi xuống.
Hiện trường an tĩnh tới mức có chút lúng túng, Vệ Thiên Di vừa nãy mới đấm đá một trận xong tiếp tục bò dậy đá người cao gầy một phát: "Minh soa gì hả? Mày muốn mời minh soa nào? Mời đi!"
Vừa nãy động tĩnh làm pháp của nam cao gầy khá lớn, đất bằng trong nhà chợt nổi lên âm phong, cộng thêm dáng vẻ đắc thắng nói chuyện với hư không của nam cao gầy làm Vệ Thiên Di nháy mắt tin là thật, cứ tưởng đối phương thật sự có thể thông linh, mơ hồ còn cảm thấy sợ hãi. Ông nghĩ minh soa cùng quỷ không giống nhau, nghe có vẻ rất nghiêm chỉnh, đổi cách nói một chút thì không phải chính là công chức địa phủ sao? Nói không chừng thật sự có chút bản lĩnh đi?
Kết quả đợi nửa ngày rồi sao chứ? Trừ bỏ trận gió kia thì chả có cái rắm gì nữa, nghĩ tới tâm tình hỗn loạn của mình vừa nãy, Vệ Thiên Di cảm thấy cực kỳ xấu hổ, lại càng xấu hổ vì mình cư nhiên vì đám thần kinh này mà rung chuyển chủ nghĩa duy vật từ trước tới nay! Hiện giờ thủ thuật của đám lừa gạt này thật sự quá cao!
Vệ Thiên Di bạo phát, thẹn quá thành giận rốt cuộc động thủ, sau khi lấy lại tinh thần liền đè đầu nam cao gầy mà đánh: "Cái tên lường gạt khốn khiếp này, lại còn minh soa nữa hả, minh cái con mẹ mày! Gạt người mà còn không biết bịa lời, dám làm nhà ông chướng chí mịt mù như thế này hả? Chuyện này ông không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!"
Hình Khải đỡ đẫn ở một bên theo bản năng định tiến tới khuyên can, thế nhưng lại bị chỉ mặt mắng: "Thằng nhóc con này, mày dám dẫn người tới lừa bịp tao hả, chờ chốc nữa tao báo chuyện này cho cha mày biết, cho ổng dạy dỗ mày một phen!"
Nếu không phải thằng nhóc con này thề thốt này nọ kia thì ông cũng không tùy tiện tin tưởng câu chuyện hoang đường của đám người này như vậy.
Hình Khải nghe vậy lại càng hốt hoảng hơn, bên kia người cao gầy bị đánh vừa đau lại vừa bực bội cũng không rảnh quan tâm bọn họ nói gì, chỉ nắm chặt mảnh âm phù mà sư phụ vẫn luôn tâm đắc chìm vào hư không vô tận.
Lời nói của sư đệ chậm rãi hiện lên trong đầu.
Trong lòng hắn bắt đầu không thể khắc chế xuất hiện nghi hoặc sợ hãi... chẳng lẽ mình thật sự quá cùi bắp?
Nam béo trong lúc can ngăn cũng bị đánh trúng vài quyền, lúc này đáng thương tránh ở một bên, thấy Vệ Thiên Di càng đánh càng hăng mà sư huynh mình chỉ bị động bị đánh thì không khỏi đưa đám đề nghị: "Sư huynh, đệ đã nói tài nghệ chúng ta không bằng người rồi mà huynh cứ không chịu tin, mau chạy thôi a."
Nam cao gầy cũng muốn chạy nhưng đâu phải cứ muốn là được a! Cánh tay của hắn sắp bị Vệ Thiên Di túm tới sắp trẹo luôn rồi a!
Nam béo nhìn sư huynh trẻ tuổi khỏe mạnh nhà mình cư nhiên nằm ở thế hạ phong thì không khỏi khen ngợi Vệ Thiên Di: "Tôi nhớ ông chủ Vệ cũng hơn năm mươi rồi đi? Thân thể cư nhiên rất khỏe mạnh, sức lực cũng thực lớn, bình thường sư huynh đánh tôi lợi hại lắm a."
Nam cao gầy bị đấm một quyền vào mặt: "..."
Nam mặt rỗ thấy tình thế không ổn liền giậm chân cắn răng, dứt khoát không để ý tới sư huynh sư đệ nhà mình nữa, quay đầu chạy ra cửa bỏ trốn. Vị này thực sự không có tinh thần tập thể a.
Đáng tiếc chạy chưa được mấy bước bụng đã bị đá một cú, đau tới mức hắn tối tăm mặt mũi, người văng lên trời rồi gắng gượng bị đạp bay về sau ba mốn mét, nặng nề đập vào bàn trà trong phòng khách Vệ gia.
Ly tách trên bà ngã lăn xuống đất, vài giây sau nam mặt rỗ mới có khí lực giãy giụa bò dậy, chỉ thấy ngoài cửa lớn lúc này xuất hiện vài người, người giơ chân đạp hắn bay ngược vào nhà chính là Vệ Tây dẫn đầu đám người.
Sắc mặt Vệ Tây không quá dễ nhìn, đám đồng hành này tới nhà cậu đoạt mối làm ăn không nói đi, cư nhiên còn dám đánh môn nhân của cậu, rõ ràng là không coi cậu ra gì. Thái Thương Tông mặc dù nhỏ nhưng không phải ai cũng có thể khi dễ a!
Nam cao gầy vốn đã rất đau đầu với Vệ Thiên Di, lúc này thấy Vệ Tây trở lại thì nội tâm lại càng khủng hoảng hơn. Nói thật hắn kiêng kỵ Vệ Tây còn nhiều hơn Vệ Thiên Di, quyền cước của Vệ Thiên Di mặc dù lợi hại nhưng đạo học rõ ràng chỉ là một người bình thường. Vệ Tây thì khác, ban đầu không biết dùng thủ đoạn gì dễ dàng phá giải thiên lý mục mà hắn nghiêm cứu rất nhiều năm! Thiên lý mục cũng có thể phá giải, ai biết Vệ Tây còn che giấu bao nhiêu thủ đoạn nữa chứ? Hôm nay làm pháp thật bại lại rơi vào trong tay đối phương, nam cao gầy nhất thời không dám xác định đối phương sẽ trả thù thế nào.
Là ăn miếng trả miếng muốn khóa hồn phách của hắn hay sẽ dùng thủ đoạn càng thâm độc tàn bạo hơn nữa?
Đối mặt với cặp mắt hung ác của Vệ Tây, nam cao gầy thầm nghĩ lưu lại núi xanh không sợ không có củi đốt, liền mở miệng nói: "Vệ đạo hữu, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi, tôi mền mộ đại danh của Vệ đạo hữu đã lâu, mới nãy mời minh soa cũng là bất đắc dĩ, không phải cố ý muốn xúc phạm..."
Nam béo thở dài: "Sư huynh có phải bị ngu không, mấy lời này ai mà tin được chứ?"
Nam cao gầy trầm mặc một hồi liền thấy Vệ Tây quả nhiên hừ lạnh một tiếng, còn ngồi xổm xuống nhặt con dao gọt trái cây lên, hắn trợn trừng mắt tới sắp nứt ra tới nơi, đồng thời điên cuồng giãy dụa: "Mày muốn giết người à???"
Đoàn Kết Nghĩa khó hiểu: "Ông có bị bệnh không? Sư phụ tôi giết ông làm gì? Đầu óc của đám tà giáo mấy người có phải không bình thường không? Tụi tôi đã báo cảnh sát rồi."
Động tác giãy dụa của nam cao gầy nhất thời cứng đờ, quả nhiên thấy Vệ Tây chỉ đặt con dao lên bàn trà, sau đó nhíu mày liếc nhìn căn phòng bừa bãi nói: "Kết Nghĩa, bảo Chu quản gia thống kê tổn thất trong tông một chút rồi bảo bọn họ bồi thường."
Nam cao gầy: "..."
Nam béo lặng lẽ nói với hắn:"Sư huynh, huynh đừng sợ, bọn họ tựa hồ là người nói phải trái a."
Vệ Thiên Di rốt cuộc buông nam cao gầy ra, trước khi đứng dậy còn không quên trừng mắt: "Đồ thần kinh, thời đại gì rồi mà còn đánh đánh giết giết, tưởng là ai, hóa ra là tà giáo, khó trách lời nói lẫn hành vi cứ ngông cuồng vớ vẩn, ngay cả mời minh soa mà cũng nói ra được."
Nam cao gầy bị châm chọc tới run rẩy, đời này chưa từng chịu ủy khuất lớn như vậy: "Tôi..."
"Mày cái gì?" Vệ Thiên Di giễu cợt: "Mau câm miệng lại đi, có bản lĩnh thì cứ gọi tới xem thử xem, đừng có soa này soa kia nữa, gọi thẳng Hắc Bạch Vô Thường đi, giỏi thì gọi xem!"
Hắc Vô Thường: "..."
Đoàn Kết Nghĩa dùng ánh mắt vi diệu nhìn Vệ Thiên Di: "... tôi cảm thấy hắn gọi không nổi."
Vệ Thiên Di: "Nói nhảm!"
Đoàn Kết Nghĩa: "Thứ tôi nói không phải thứ ông nghĩ đâu."
Vệ Thiên Di: "?"
***
Nam cao gầy bị chất vấn tài nghệ, cố tình thủ pháp mời minh soa không rõ gặp vấn đề chỗ nào mà hoàn toàn thất bại, cảm giác nhục nhã này thực sự so với bị người ta chỉ thẳng mặt mà chửi còn tồi tệ hơn. Lúc này phía bên ngoài mơ hồ truyền tới tiếng còi xe cảnh sát, sắc mặt nam cao gầy đại biến, nam béo cũng ý thức được gì đó, hốt hoảng bật dậy: "Sư huynh, làm sao bây giờ! Hỏng bét rồi a!"
Đám bọn họ vừa là tà giáo lại vừa là đa cấp, đụng phải cảnh sát thì đúng là xong đời.
Nam cao gầy làm sao biết làm sao chứ? Hiện giờ hắn cũng đang hỗn loạn đây, hắn vốn chỉ muốn Vệ gia làm pháp thì xong chuyện, kết quả chả rõ vấn đề nằm ở đâu, đột nhiên lại biến thành như vầy.
Lúc cảnh sát xông vào bắt giữ còn hỏi phương thức lừa gạt của đám tà giáo này, Vệ Thiên Di vừa nghĩ tới suýt chút nữa mình đã bị gạt liền phẫn nộ chỉ Hình Khải đứng bên cạnh: "Hỏi nó, là thằng nhóc con này giới thiệu."
Lý lịch của Hình Khải rất trong sạch, khẳng định không phải thành viên tà giáo, cảnh sát liền xác định hắn là dân chúng bị tà giáo tẩy não, liền ghi lại thông tin cá nhân chờ sau đó đưa đi học khóa phản tẩy não chính trị, bất quá chỉ là đi học mà thôi, không có gì phải lo lắng. Đoàn Kết Nghĩa ngược lại nhớ tới gì đó, liền hỏi Vệ Tây: "Sư phụ, vị Hình tiên sinh này nghe nói trước kia chính là bạn tốt của ngài a."
Vệ Tây cũng có ấn tượng với Hình Khải, người này đoạn thời gian trước có mời cậu ăn một bữa tiệc lớn, mặc dù không nhớ sau khi uống say đã tan cuộc thế nào nhưng trong nội tâm vẫn có hảo cảm không tệ với người bạn cũ hào phóng của tiểu quỷ xui xẻo, nghe vậy liền gật đầu: "Quả thực là vậy."
Đoàn Kết Nghĩa nghe vậy liền cười ha hả, vui tươi hớn hở tiến tới bắt tay Hình Khải.
"Hình Khải: "?"
Đoàn Kết Nghĩa: "Thực không hổ là bạn tốt của sư phụ tôi, lần này Hình tiên sinh đã lập được công lớn rồi a. Sư đệ tôi nói đám người này trốn tránh rất giỏi, gần nhất tra xét rất nhiều khách sạn cũng không truy được hành trung, lần này cũng nhờ có ngài mà bọn họ mới dễ dàng sa lưới như vậy a!"
Hình Khải: "..."
Nam cao gầy bị túm ở bên kia đột nhiên ngẩng đầu.
Bạn tốt?! Hình Khải cùng tên Vệ Tây này là bạn tốt?! Đối phương không hề nói tới chuyện này a!
Nghĩ vậy, nháy mắt trong đầu tuôn ra vô số suy nghĩ, những điều khó hiểu cũng có được lời giải thích... hóa ra bọn họ đã lên kế hoạch sẵn rồi! Từ đầu đến cuối hắn đã sa vào bẫy rập mà không biết! Khó trách! Khó trách Vệ Thiên Di đã chuẩn bị sẵn khai sinh giả để lừa hắn, khó trách minh soa vốn đã xuất hiện lại đột nhiên bặt vô âm tín!
Không ngờ... thật sự không ngờ a...
Nam cao gầy không khỏi cười thảm một tiếng, dữ trợn trừng Hình Khải: "Hình tiên sinh, khó trách cậu tùy tiện đáp ứng trợ giúp bọn tôi như vậy, tốt, rất tốt, kỹ năng diễn xuất của cậu đúng là không tệ, giỏi thật a!"
Hình Khải nghe mà hốt hoảng: "!!!!"
Tôi không có, tôi thật sự thật tâm thật lòng muốn giúp mấy người a, đừng nghe bọn họ nói bừa!
Hắn muốn giải thích nhưng giây tiếp theo đã bị Đoàn Kết Nghĩa ôm chầm: "Đừng nói gì hết! Anh Hình! Người anh em tốt! Ngày khác nhất định phải uống một ly!"
Hình Khải: "..."
Khí lực của Đoàn Kết Nghĩa thực sự quá lớn, Hình Khải bị ôm mà không có cách nào giãy ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ba huynh đệ nam cao gầy bị cảnh sát kéo đi, ra tới bên ngoài nam cao gầy còn âm trầm quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lộ rõ ý tứ: "Mày chờ đấy!"
Nam béo bị còng tay ở sau lưng, đi theo sư huynh mình ô ô thút thít: "Đệ đã nói hắn là đứa xúi quẩy rồi mà sư huynh không chịu tin, bây giờ chuyện thành như vậy rồi, ô ô ô ô...."
Nam cao gầy lạnh lùng nói: "Là ta quá khinh địch, không ngờ sư phụ giúp nhà hắn dời mộ tổ tiên, hắn ngược lại lại lấy oán trả ơn... chờ đấy, ta sẽ không để hắn yên đâu."
Nam béo hoàn toàn không cảm thấy được an ủi, vẫn cứ mếu máo khóc: "Sư huynh đừng có dọa suông nữa, với tài nghệ của huynh làm sao làm được chứ, còn không bằng chúng ta bỏ tiền thuê người đánh hắn, như vậy còn đáng tin hơn nhiều!"
Nam cao gầy: "..."
Hình Khải bị cái nhìn của nam cao gầy dọa hoảng, tâm thần bất ổn, cả người cứ luống cuống.
Đoàn Kết Nghĩa vẫn không chịu buông hắn ra, cứ nhiệt tình vỗ lưng hắn: "Anh hùng! Bạn tốt! Anh Hình! Trâu bò a!"
Hình Khải bị vỗ tới suýt chút nữa thở không nổi, nghẹn tới trợn trắng mắt nhìn nhóm ba người nam cao gầy bị đưa đi xa, thẳng tới khi bóng lưng cũng không thấy nữa, trong lòng hắn bắt đầu dâng lên giác tuyệt vọng nồng đậm như lần Quốc Tân quán trước đó...
Hắn con mẹ nó rốt cuộc đã tạo nghiệt gì a?
Vệ Tây ở xa xa nhìn hình ảnh anh em tốt của Hình Khải cùng Đoàn Kết Nghĩa: "Dáng vẻ hắn khá xui xẻo, đầu đỉnh đầy mây đen, tựa hồ sắp gặp chuyện lớn, thế nhưng không ngờ lại là người nhiệt tình như vậy. Thuật xem tướng của sư phụ quả nhiên vẫn chưa đủ tinh thâm."
Sóc Tông: "..."
Nói xong không nghe nhị đồ đệ ở bên cạnh đối đáp gì, Vệ Tây quay đầu nhìn qua thì chỉ thấy nhị đồ đệ dùng ánh mắt không biết làm sao thường thấy nhìn mình, sau đó đột nhiên giơ tay búng trán mình một cái: "Em đúng là..."
Vệ Tây: "?"
Đúng là cái gì?
Sóc Tông không nói, chỉ cười khẽ xoa xoa nơi bị mình búng, sau đó chuyển dời tầm mắt.
***
Nhóm ba người nam cao gầy bị bắt lên xe, sau đó bị nhóm cảnh sát vây lấy khẩu cung, Chu quản gia cũng bắt đầu dẫn người kiểm kê những món đồ bị làm hỏng trong phòng khách. Vừa kiểm kê vừa khó hiểu, động tĩnh đánh nhau của Vệ Thiên Di cùng nam cao gầy không nhỏ, không gian xung quanh bàn trà đều đảo lộn, ngay cả ghế sô pha cũng bị đẩy lệch khỏi vị trí, thế nhưng bức tượng tôn thần mà Vệ Tây cung phụ đặt trong góc hoàn toàn không chút hao tổn, ngay cả chén thịt kho cung phụng cũng không tràn ra một giọt nước nào.
Vệ Tây đốt cho Thiên Tôn một nén nhang, sau đó rốt cuộc dành thời gian tiếp đãi Hắc Vô Thường: "Lãnh đạo chê cười."
Hắc Vô Thường lắc đầu: "Nào có nào có, là bộ môn hoàng thành chúng tôi quản lý không nghiêm tạo thành phiền toái cho tông môn mới đúng."
Vệ Thiên Di nghe thấy giọng điệu nhà quan này liền quan sát người nam lạ mặt mà đứa con lớn dẫn về từ đầu tới chân, diện mạo anh tuấn, âu phục giày da, thoạt nhìn rất giống tinh anh kinh doanh, thực sự làm ông có ấn tượng không tệ.
Đứa con lớn có thể tới lui với người đứng đắn, Vệ Thiên Di theo bản năng hỏi Vệ Thừa Thù cũng đi vào cùng: "Người nọ làm nghề gì? Có quan hệ gì với anh trai con?"
Vệ Thừa Thù: "..."
Vệ Thừa Thù cất thùng sắt của mình xong, vừa gấp giẻ lau vừa âm trầm quay đầu lại nói: "Cũng là đồ thần kinh."
Vệ Thiên Di: "???"
Vệ Tây tự nhiên không biết đoạn đối thoại của hai người, sau khi song phương ngồi xuống, Hắc Vô Thường liền giúp Thái Thương Tông khai quan phần chứng thư được lồng kính treo trên tường, sau đó mới hỏi: "Xem tình huống thì gia đình Vệ xử trưởng làm nghề kinh doanh?"
Vệ Tây gật đầu: "Đúng vậy, làm sao?"
Hắc Vô Thường đẩy kính gọng vàng trên sống múi, tựa hồ có chút do dự, thế nhưng suy tư một chốc vẫn nói: "Thực không dám giấu diếm, lần này tôi đặc biệt từ Phong Đô chạy tới, ngoại trừ cám ơn Vệ xử trưởng đã giúp chúng tôi giải quyết được vấn đề nghề nghiệp thì còn muốn tham khảo ý Vệ xử trưởng xem có cách nào giải quyết vấn đề khá cấp bách của chúng tôi hiện giờ hay không..."
Vệ Tây: "Vấn đề gì?"
Hắc Vô Thường cẩn thận hỏi: "...có thể giúp chúng tôi liên lạc với ban ngành chính phủ bản xứ được không?"
Vệ Tây: "Cái gì?"
Hắc Vô Thường nghĩ là vấn đề này làm khó đối phương, liền vội vàng giải thích: "Cũng không có ý gì khác, chỉ là dương gian ngày càng phồn vinh, âm phủ chúng tôi muốn học kinh nghiệm tân tiến để thúc đẩy cải cách, phát triển kinh tế. Còn có, mấy năm gần đây dương gian có vài vấn đề làm ảnh hưởng rất lớn với âm phủ, nếu có thể thì chúng tôi hi vọng bộ môn phụ trách song phương có thể ngồi xuống hảo hảo nói chuyện một phen về vấn đề cũng phát triển của hai giới."
Đoàn Kết Nghĩa ngây ngốc nhìn sư đệ nhà mình: "Vấn đề gì? Phía trên chúng ta cư nhiên có thể ảnh hưởng tới phía dưới à?"
Sư đệ không thèm phản ứng anh, bất quá Hắc Vô Thường thở dài: "Chủ yếu vẫn là vấn đề dân số, mấy năm nay tỷ lệ giới tính trên dương gian có phải hơi mất cân bằng không? Tóm lại là mấy thập niên này nữ quỷ dưới âm phủ vốn đã không dễ đầu thai, lượng quỷ nam mới xuống lại đặc biệt lưu manh dẫn tới lượng vụ án nữ quỷ xếp hàng chờ đầu thai bị quấy rối gia tăng, trị an bị ảnh hưởng. Hơn nữa dương gian tựa hồ không quá chú trọng giáo dục tư chất, ý thức pháp luật cũng kém, ý thức phản kháng quá mạnh, dẫn tới hành vi của đám quỷ mới xuống cực kỳ ngang ngược. Thường xuyên xuất hiện nạn cướp âm trạch, tế phẩm người nhà đốt xuống không đủ liền chạy đi cướp bóc đánh nhau, ngoài cửa Diêm La Điện còn xuất hiện đám người tụ tập nhảy quảng trường, lượng công việc gia tăng đột biến làm nhóm quản lý chúng tôi thật sự rất vất vả."
"..." Đoàn Kết Nghĩa lẩm bẩm: "Kia quả thực quá loạn a..."
Hắc Vô Thường phì cười: "Cho nên chủ yếu là dương gian cần phải làm tốt vấn đề giáo dục tư chất ngay từ nhỏ, đến phiên chúng tôi thì không phải quá muộn rồi à?"
Chuyện này thực sự sầu quỷ, Đoàn Kết Nghĩa gật gù, cũng có chút tò mò: "Hắc... đại nhân, nhiều năm như vậy... mọi người không có quen biết qua lại với dương gian sao? Tôi thấy miếu Thành Hoàng cũng rất náo nhiệt a, có nhiều tín đồ như vậy."
Hắc Vô Thường thở dài: "Trước kia thì có, thế nhưng thời bây giờ có quá nhiều tôn giáo tín ngưỡng, người tới chỗ chúng tôi dâng hương đều là cụ ông cụ bà, được mấy người trẻ tuổi đâu chứ? Mỗi ngày xã hội lại phát triển, tin tức bên dưới đổi mới hơi chậm một chút, căn bản là không theo kịp."
.o.
[Tác giả] Hắc Vô Thường: "Buồn!"
.o.