Mọi người đều có chút sửng sốt ngơ ngác, thế nhưng dáng vẻ của heo rừng tinh thì không giống nói đùa, Khâu Quốc Khải nhận lấy di động của Đoàn Kết Nghĩa nhìn một chút, phát hiện dáng dấp của lợn Peccary Gran Chaco quả thực mi thanh mục tú hơn lợn rừng phổ thông, thế nhưng nhìn tới nhìn lui thì vẫn là heo: "... nó... nó cũng thành tinh rồi sao?"
Heo rừng tinh: "Làm sao tôi biết?"
Khâu Quốc Khải khó tin: "Không thành tinh thì không phải chỉ là heo bình thường thôi sao, cậu đã hóa thành hình người rồi..."
Heo rừng tinh còn khó tin hơn cả ông: "Có hình người thì thẩm mỹ vẫn bình thường mà? Làm sao vừa ý dáng người của con người được chứ, dáng vẻ tay dài cẳng dài như vậy thật kỳ quái."
Khâu Quốc Khải thay đổi hướng suy nghĩ một chút thì cảm thấy rất có đạo lý, không khỏi lo lắng gãi đầu, hợp đồng cũng ký xong rồi, nếu heo rừng tinh gây ra xì căng đan thì phải làm sao...
Nam minh tinh bình thường cùng lắm cũng chỉ bị paparazzi chụp hình hẹn họ với nữ minh tinh mà thôi, thế nhưng nghệ sĩ nhà mình cư nhiên lại là quấy rối dâm ô heo rừng trong vườn thú đế đô...
Nghĩ tới đây Khâu Quốc Khải thật sự sầu tới muốn rụng tóc, Đoàn Kết Nghĩa có suy nghĩ khá khác người, lập tức an ủi: "Không có chuyện đó đâu, sư đệ tôi nói rồi mà, lợn Peccary Gran Chaco người ta tới từ nước Mỹ, là chủng loại gần bị tuyệt chủng, còn đứng đầu bảng trong danh sách động vật vườn thú, Trư ca của chúng ta chỉ là heo bản xứ mà thôi, lại còn xếp thứ hai mà thôi, môn không đăng hộ không đối, tôi thực sự không coi trọng đoạn tình yêu này."
Khâu Quốc Khải: "........."
Vệ Tây nghe heo rừng tinh lẩm bẩm gì mà mới biết mùi vị yêu lần đầu, cậu liền quay qua hỏi nhị đồ đệ: "Yêu là gì?"
Nhị đồ đệ sâu sa nhìn cậu, ánh mắt tựa hồ bị đông cứng.
Bị nhìn như vậy lồng ngực Vệ Tây có chút ngột ngạt, trái tim tựa hồ bị một bàn tay vô hình siết chặt.
****
Vấn đề của đoàn phim rốt cuộc được giải quyết, đã ở lại đây nhiều ngày như vậy, mọi người cũng phải rời đi.
Nhóm đạo trưởng sau khi giải quyết xong chuyện nhóm yêu tinh thì bắt đầu lâm vào quẫn cảnh nhàn rỗi không có việc gì để làm, nỗi nhớ nhà bắt đầu phừng lên, đây chỉ sợ là tràng pháp sự vô ngữ nhất mà bọn họ từng nhận từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ.
Mọi người bên đoàn phim thì vẫn ngây ngô vui sướng...
"Linh thật ấy, sau khi làm lễ cúng xong thì đoàn phim chúng ta không hề xuất hiện mấy chuyện kỳ quái nữa, nói không chừng là có quỷ quấy phá thật ấy, bây giờ thì nó bị đuổi đi rồi."
"Lúc nãy tôi có xem nhóm quần chúng diễn, quá trình quay phim rất thuận lợi, Khâu tổng rốt cuộc tìm đâu ra vậy nhỉ, thật sự đẹp quá a!"
"Quan trọng nhất là Yên lão sư không kéo chân mọi người nữa, tôi nghe bạn tôi kể, sau khi diễn xong Yên lão sư nói với trợ lý của mình là bả thấy ảo giác lúc đang quay, bả thấy diễn viên quần chúng kia là quỷ thật nên nhập vai luôn, trạng thái kinh hoảng cũng vô cùng chân thật a!"
Nhóm đạo trưởng trầm mặc nhìn Phương Tiểu Kiệt nhún nhảy lăn xăn trong phim trường: "..."
Phương Tiểu Kiệt không muốn bị siêu độ, nhóm đạo trưởng vốn định sau khi chuyện kết thúc sẽ thuận tiện dẫn nó đi, ít nhất cũng không để nó tiếp tục ở lại quấy rối đoàn phim nữa, nhưng nếu Vương đạo diễn không ngại thì có thể để nó lưu lại.
"Cậu ta có chút thiên phú, quan trọng hơn là có nhiệt tình rất lớn với đóng phim, hiện giờ rất hiếm có... quỷ đơn thuần theo đuổi nghệ thuật như vậy... cứ để nó lưu lại học hỏi cũng tốt."
Lúc nói những lời này, vị đạo diễn biểu tình nghiêm nghị kia thâm trầm hút thuốc, mà Phương Tiểu Kiệt thì lộ ra trạng thái fan cuồng ngồi chồm hổm bên chân ông, cực kỳ ngoan ngoãn.
Nhóm đạo trưởng cũng biết chuyện đám yêu tinh kia đã ký hợp đồng nghệ thuật lâu dài với Thái Thương Tông cùng ông chủ Khâu, bọn họ cũng chỉ có thể nhắm mắt cho qua.
Thái Thương Tông thật là... một lời khó nói hết.
****
Tin tức đoàn phim làm pháp sự xong đã giải quyết được vấn đề truyền ra ngoài, trước lúc đoàn phim rời đi, một nhân viên khách sạn vội vàng cản bọn họ lại, nói ông chủ khách sạn đang chạy tới, muốn gặp mặt mọi người.
Ông chủ này có cái đầu cực kỳ sáng chói, sau khi tới gãi đầu gãi ót một hồi lâu mới mờ mịt nói ra mục đích của mình...
"Các vị đạo trưởng ở đây nhiều ngày như vậy có phát hiện phong thủy hay vấn đề gì quái lạ không ạ?"
Đoàn người suy nghĩ một chút, khách sạn này dựa núi gần nước, địa thế u tĩnh, sinh khí xung quanh nồng đậm, trang hoàng cũng đúng quy củ, vì thế bọn họ rối rít lắc đầu: "Không có vấn đề."
Ông chủ khách sạn lại càng rầu rĩ hơn, biểu tình khổ sở: "Vậy... vậy đúng là quái lạ a."
Sau đó ông buồn rười rượi tự thuật: "Tôi đã nghe quản lý báo cáo lại, chắc hẳn các vị đại sư cũng phát hiện tầng bảy của khách sạn chúng tôi không có người ở. Thực không dám giấu, tầng bảy là tầng chuyên dùng làm phòng sang trọng, thế nhưng bắt đầu từ nửa năm trước thì các phòng trên tầng bảy không ngừng xảy ra vấn đề. Ban đầu có khách phản hồi là nửa đêm TV tự động mở lên, sau đó nhân viên khách sạn cũng phát hiện đủ loại âm thanh kỳ quái trong các phòng trống. Không chỉ như vậy, có lúc nhân viên dọn dẹp còn phát hiện đồ đạc trong phòng tựa hồ có người đụng tới, giường chiếu cũng bị xốc rối tinh rối mù, thế nhưng camera giám sát lại không hề phát hiện ai tiến vào phòng. Đoạn thời gian đó mọi người trong khách sạn rất hoảng sợ, cuối cùng tầng bảy bị khóa lại ngừng sử dụng, thế nhưng nhiều lúc ở dưới tầng sáu vẫn nghe thấy âm thanh phát ra từ trên lầu. Nếu không phải vì chuyện gì... chúng tôi cũng không bỏ trống cả một tầng phòng VIP như vậy, ngay cả mùa đông khách cũng không dám mở. Mỗi ngày qua đi đều là tổn thất lớn a."
Lúc mới tới mọi người đã nghe qua tin đồn về tầng bảy, hiện giờ nghe được nội dung xác thực thì biểu tình cũng trở nên ngưng trọng.
Ông chủ khách sạn than thở: "Tôi vẫn luôn lo nghĩ về chuyện này nhưng không dám nói ra ngoài, nói ra thì còn ai dám tới ở khách sạn nữa chứ? Vì thế vừa nghe nói các vị đại sư giải quyết xong phiền toái của đoàn phim, tôi lập tức chạy tới ngay, không biết trước khi rời đi các vị đại sư có thể giúp khách sạn tôi giải quyết khó khăn này được không ạ?"
Đây là bổn phận của người tu đạo, mọi người dĩ nhiên không từ chối, thế nhưng cũng có chút khó xử.
Dù sao thì bọn họ cũng đã ở đây mấy ngày nhưng thật sự không phát hiện âm hồn nào ngoại trừ Phương Tiểu Kiệt, theo lý nếu có thì bọn họ không có khả năng không phát hiện chút manh mối nào như vậy.
Ông chủ khách sạn có chút bận rộn, nói chuyện không bao lâu liền chạy qua phòng bên cạnh để nghe điện thoại, lúc này mọi người liền trao đổi ánh mắt với nhau, nhất thời không phát hiện đầu mối, Lục Văn Thanh bất ngờ phát hiện biểu tình của heo rừng tinh ở bên cạnh Vệ Tây có chút kỳ quái.
Đối mặt với ánh mắt Lục Văn Thanh, heo rừng tinh tỏ ra có chút xấu hổ: "Nhìn gì vậy?"
Lần này ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển hướng về phía Thái Thương Tông, Đoàn Kết Nghĩa có chút sửng sốt, sau đó nhớ lại lời kể của ông chủ khách sạn thì tựa hồ nghĩ ra gì đó, cũng quay qua nhìn chằm chằm heo rừng tinh: "Nửa năm trước? Tôi nhớ mấy người cũng..."
Không đợi Đoàn Kết Nghĩa nói hết câu, heo rừng tinh đã hùng hồn rống lớn: "Thì làm sao? Nơi này vốn chính là ổ của ta, kết quả bị bọn họ nổ núi xây khách sạn, có xây cái gì thì vẫn là đất của ta, ta ở có sao đâu?"
Mọi người: "........."
Trọng điểm của Đoàn Kết Nghĩa vẫn khác với mọi người: "Nhưng ông đâu thể quấy rối khách nghỉ ngơi như vậy, sao có thể canh nửa đêm nửa hôm mở TV chứ?"
Heo rừng tinh: "Có thể trách ta sao? Phòng không có khách làm quái gì có điện!"
"Ừ nhỉ." Đoàn Kết Nghĩa bị thuyết phục: "Phòng khách sạn phải cắm thẻ mới có điện."
Mọi người: "..."
Heo rừng tinh: "Mi nghĩ ta mê ở đây lắm chắc, chăn nệm khách sạn ba ngày không chịu đổi, cái bà dì dọn dẹp còn dùng cây lau nhà lau bồn tắm, còn lấy giẻ lau lau ly, bẩn chết đi được, thỉnh thoảng muốn nằm một chút ta mới tới thôi."
Mọi người: "..."
Vệ Tây nhìn qua nhị đồ đệ: "Lấy giẻ lau lau ly?"
Nhị đồ đệ hình như có dùng ly đánh răng.
Sắc mặt nhị đồ đệ tái xanh.
Không chỉ Sóc Tông dùng ly đánh răng, Vệ Tây cũng dùng bồn để ngâm mình.
Ngâm xong hai người còn hôn hôn sờ sờ.
Những người khác cũng kinh hoảng suy nghĩ xem mình có dùng ly cùng bồn tắm của khách sạn hay không, có vài vị đạo trưởng phỏng chừng cũng trúng chiêu nên biểu tình như muốn ói.
****
Ông chủ khách sạn nghe điện thoại xong quay lại thì phát hiện bầu không khí có chút không đúng, ông có chút lo lắng đề phòng hỏi: "Các, các vị đại sư, chuyện này có phải rất nghiêm trọng không?"
Toàn bộ đạo trưởng có mặt ở đây đều lạnh lùng nhìn ông, ông chủ khách sạn lại càng kinh hãi hơn, xem ra... vấn đề thật sự không dễ giải quyết a!
Cuối cùng vẫn là Lục Văn Thanh mềm lòng chỉ đường sáng cho ông: "Ông mời Vệ đại sư của Thái Thương Tông ra mặt đi."
Heo rừng tinh đã ký hợp đồng với công ty đại diện Thái Thương Tông, bọn họ là người ngoài cao lắm cũng chỉ có thể khuyên nhủ mà thôi, tóm lại là không tiện ra mặt xua đuổi. Huống chi sau khi nghe chuyện khách sạn không vệ sinh thì nhóm đạo trưởng phỏng chừng chỉ hận không thể làm pháp nguyền rủa, bản thân anh cũng cảm thấy trên người ngứa ngứa.
Thấy thái độ của Lục Văn Thanh, ông chủ khách sạn không khỏi suy đoán, mọi người trong phòng đều không nói tới, chỉ bảo mình mời Thái Thương Tông, kia có phải Thái Thương Tông là lợi hại nhất không?
Thế là ông chuyển hướng qua Vệ Tây, thế nhưng vị đồ đệ tướng mạo anh tuấn phía sau có tầm mắt âm trầm đáng sợ quá a.
Ông chủ bị trừng tới kinh hãi, run run rẩy rẩy hỏi: "Vệ, Vệ đại sư, chuyện này ngài có nắm chắc không vậy?"
Vệ Tây chuyển hướng nhìn sang heo rừng tinh, heo rừng tinh hừ một tiếng: "Dù sao cũng sắp đi rồi."
Hoa Mậu Sơn sắp khai phá, bọn chúng cũng sắp bị Khâu Quốc Khải dẫn ra ngoài làm minh tinh, rảnh đâu mà tới đây phá, huống chi hiện giờ chúng đã có tâm kết trong lòng, có chạy thì cũng chạy tới vườn thú đế đô mà thôi.
****
Lần tố pháp này đơn giản nhẹ nhàng như nước chảy bèo trôi, ông chủ thấy Vệ Tây nói hai ba câu đã khẳng định với mình là khách sạn sẽ không bị tình trạng như vậy nữa, ông chủ vui mừng quá đỗi lập tức nhét bao lì xì.
Bất quá trong lòng cũng có chút khiếp sợ, Thái Thương Tông này thật sự lợi hại như vậy sao, chỉ tốn vài phút đã giải quyết được vấn đề mình khổ sở hơn nửa năm nay.
Ông chủ khách sạn ôm tâm kính sợ tiễn mọi người lên đường, trong lòng thầm tính toán sau này rảnh rỗi phải tới quan miếu của vị Vệ đại sư lợi hại này thắp nhang, lúc ngẩng đầu lên thì chỉ thấy đông đảo đạo sĩ dùng ánh mắt sắc như dao chăm chú nhìn mình.
Ông bị trừng tới run lập cập: "Sao, sao vậy ạ?"
Lục Văn Thanh: "Ông chủ Ngô, vấn đề của khách sạn ông không nhỏ."
Ông chủ bị dọa thót tim, chẳng lẽ khách sạn còn có vấn đề phong thủy khác nữa?
Chỉ thấy Lục Văn Thanh chăm chú nhìn ông một hồi lâu rồi lộ ra biểu tình có chút phức tạp vỗ vai mình một cái: "Sau này nhớ phải chú ý tới vấn đề vệ sinh khách sạn."
Ông chủ nghe vậy thì chấm hỏi mọc đầy đầu, kinh nghi không thôi, này là ý gì? Chẳng lẽ chuyện khách sạn không thường đổi chăn dra bị phát hiện? Không thể nào a!
Sóc Tông từ đầu đến cuối vẫn luôn xụ mặt, trước khi đi lại lạnh lùng trừng ông chủ khách sạn một cái, sau khi lên xe lập tức mở miệng: "Đoàn Kết Nghĩa, gọi điện thoại."
Vệ Tây hỏi: "Con muốn gọi cho ai?"
Sóc Tông: "Cục vệ sinh."
Vệ Tây: "A?"
Sóc Tông nhìn Vệ Tây, chỉ hận không thể lập tức ôm cậu thả vào nước nóng tắm từ đầu tới chân một lần: "Tôi phải tố cáo hắn."
***
Trải qua chuyện này, Thái Thương Tông có thể nói là tạo thành danh tiếng không nhỏ trong vòng đạo quan bản xứ, ít nhất những nhà lớn ở bản xứ đều biết trong đế đô có nhà đồng hành này.
Ngoài ra đoàn phim "Tiếng Hét" cũng đăng quy trình làm pháp sự lên weibo, độ chú ý của dân mạng với Thái Thương Tông vẫn chưa kịp lắng, vì thế lần này liền hot suốt vài ngày, nhưng vấn đề là trọng điểm chú ý không phải bọn họ linh nghiệm thế nào.
Thấy đề tài hot #đạo trưởng anh tuấn làm pháp sự# trên điện thoại di động, Đoàn Kết Nghĩa click vào xem thì đều là hình của Vệ Tây cùng Sóc Tông được dân mạng cắt ra từ clip, anh không khỏi nghẹn ngào vô ngữ.
"Tôi cũng ở đó mà." Đoàn Kết Nghĩa chỉ chính mình chỉ dính được phân nửa trong hình: "Rõ ràng tông môn có ba người nhưng tôi lại không được xuất hiện."
Sóc Tông: "..."
Đoàn Kết Nghĩa sâu kín hỏi: "Sư đệ, rốt cuộc là vì sao a?"
Vệ Thừa Thù lau bia đá xong xách thùng nước trở vào, nghe vậy thì cười lạnh nói: "Đương nhiên là vì ông xấu xí."
Đoàn Kết Nghĩa: "..."
Vệ Thừa Thù có chút phức tạp nhìn về phía Vệ Tây, cậu cũng nhìn thấy tin tức trên weibo, cũng biết anh trai mình chạy tới đoàn phim làm pháp sự, còn huyên náo tới mức mọi người đều biết, cũng vì chuyện này mà Vệ Thiên Di tức tới nghẹn cơm.
Không có cách nào, Vệ Tây khó khăn lắm mới không ở nhà, Vệ Thiên Di nói, cho dù tức cũng phải nhân cơ hội này ăn nhiều cơm một chút.
Vệ Thừa Thù xách thùng sắt lớn cùng giẻ lau, cảm thấy nhà mình thực sự tiêu rồi, không biết bắt đầu từ khi nào, trừ bỏ cậu, tất cả mọi người đều bị thần kinh hết rồi.
***
Tín đồ của Thái Thương Tông ngày càng nhiều hơn, ít ra lư hương so với trước kia chỉ lác đác vài cây nhanh đã ra dáng hơn, Vệ Tây nhận được điện thoại của Huống đạo trưởng bên Liên Đô Quan, lúc ra ngoài thì đụng vài tín đồ mới, đều là cô gái trẻ tuổi, thấy cậu cùng nhị đồ đệ xuất hiện thì lén dùng di động chụp hình.
Tín đồ bây giờ thật kỳ quái, bất quá cậu cũng không ngăn cản, có nhiều người đến thắp hương là chuyện tốt.
Tín đồ thường lui tới Vương lão thấy thấy Vệ Tây xuất hiện thì cười híp mắt tiến tới tán gẫu: "Tiểu Vệ a, Đắc Đạo Thiên Tôn thật sự linh nghiệm, bà lại qua tạ ơn a, hôm nay thắp thêm hai nén nhang nữa!"
Thái độ của Vệ Tây đối với tín đồ cũng không tệ, nghe thấy phản hồi liền kiên nhẫn gật đầu: "Bà xin cái gì?"
Vệ Tây không có chút khái niệm nào về Thần Phật, Sóc Tông nghe vậy thì nghi hoặc nhíu mày, Vương lão thái này đã tới tạ ơn rất nhiều lần, lần nào cũng cực kỳ thành kính, không hề giống giả tạo, chẳng lẽ Đắc Đạo Thiên Tôn này có thật...
Vương lão thái nói: "Đèn điện ngoài hành lang trước cửa nhà bị hư, kêu người tới sửa cũng sửa không xong, sau khi xin thiên tôn thì sáng bình thường rồi a!"
Sóc Tông: "......"
Người này cư nhiên cầu thiên tôn sửa đèn điện giúp mình... trong đầu anh chậm rãi xuất hiện hình ảnh một vị thần tiên nửa đêm hạ phàm chạy tới trước cửa nhà tín đồ sửa bóng đèn.
Vương lão thái: "Còn cả lần trước nữa, cháu gái bà nhặt về một con mèo có đầy bọ chét trên người, tắm mãi cũng không sạch, sau khi dẫn nó đến lạy thiên tôn thì bọ chét dần dần không còn nữa!"
Một vị thần tiên hạ phàm nửa đêm chui vào nhà tín đồ bắt bọ chét cho mèo hoang nhặt được...
Sóc Tông ngừng tưởng tượng, thực vô ngữ quay đầu đi chỗ khác, không muốn nghe mấy lời không khả thi của Vương lão thái, anh biết rõ mấy vị thần tiên kia rất ngạo mạn, làm sao có chuyện đáp ứng hỗ trợ mấy việc nhỏ nhặt không đáng kể này kia chứ.
Vệ Tây cảm giác lệnh bài chưởng môn đang nóng lên, cậu đưa tay tới gãi gãi phần ngực: "Vậy à?"
"Đương nhiên rồi a, nên bà mới tới nữa a, còn dẫn theo bạn bà nữa, bà ấy nghe nói thiên tôn ở đây rất linh nên muốn tới xin thỉnh một bức tượng về thờ cúng." Vương lão thái nói.
Tín đồ muốn thỉnh tượng thần? Như vậy nghiệp vụ tông môn lại tăng tiến a!
Thế nhưng lời bà cụ vừa dứt thì lệnh bài chưởng môn đột nhiên nóng hừng hực, Vệ Tây còn chưa kịp cao hứng đã bị nóng tới giật thót, không rõ nguyên nhân nên dứt khoát cách lớp áo nắm lấy nó: "Thỉnh tượng? Các bà muốn cầu gì?"
Vương lão thái ngượng ngùng nói: "Là thế này, gần nhất bệnh phù chân của bà tái phát, rất khó chịu, bạn bà thì bị táo bón hơn nửa tháng rồi, cứ đi mãi mà không được, aiz... Tiểu Tây, con nói coi thiên tôn có quản chuyện này không?"
Sóc Tông: "............"
Miếng chưởng môn lệnh đã nóng tới mức cách lớp áo cũng sắp chịu hết nổi, đầu ngón tay Vệ Tây cảm thụ được nhiệt độ nóng bỏng, đồng thời cũng bị nguyện vọng kỳ quái của tín đồ làm mê mang, qua một hồi lâu mới chậm rãi nói: "Hẳn là... quản đi."
.*.