Khâu Quốc Khải khôn khéo đánh giá phim trường, không nói tới nữ hai bị Phương Tiểu Kiệt khủng bố kích phát ra kỹ thuật diễn xuất sắc không tưởng, ngay cả nhóm vai chính không hề bị chê trách cũng bị nhóm yêu tinh kích động mà liều mạng luyện tập. Làm người đầu tư, ông sớm đã nhìn ra cơ hội kiếm tiền từ nhóm yêu tinh, không ngờ lúc chân chính hợp tác lại còn hiệu quả vượt tưởng tượng.
"Vệ đại sư." Khâu Quốc Khải nói: "Ngài nhìn bọn họ đi, mầm non tốt như vậy cứ mai một trong túi thì có phải rất đáng tiếc không? Nhóm tiểu hoa đán tiểu sinh nổi lên mấy năm nay rất ít người có ngoại hình cùng khí chất đặc biệt được như bọn họ."
Lời này không tính là giả, tướng mạo của nhóm yêu tinh có liên quan với bản thể chủng loài. Tỷ như hồ ly tinh, hình người đặc biệt mê mị, quyến rũ hồn bay phách lạc, là hình mẫu sexy, cây trúc tinh thì thánh khiết lạnh lùng hơn rất nhiều nhưng cũng là hình mẫu thanh thuần rất được hoan nghênh, heo rừng tinh mặc dù cứ hít hít mũi nhưng thân hình cao lớn, đường nét rõ ràng, thả ra ngoài chính là hình tượng soái ca vạm vỡ hút được hàng triệu fan. Càng miễn bàn là hình tượng quý công tử kiêu ngạo của gà rừng tinh, mỹ thiếu niên điềm đạm đáng yêu của sóc tinh...
Đáng tiếc Vệ Tây hoàn toàn không biết thưởng thức, chỉ cảm thấy bọn họ ăn ngon: "Đặc biệt?"
Sau khi hầm xong sẽ có mùi vị đặc biệt sao? Đúng thật, vị thịt heo rừng cùng gà rừng khẳng định không giống hàng nuôi nhốt.
Khâu Quốc Khải nào biết suy nghĩ của Vệ Tây, chỉ tiếp tục thành khẩn đánh nhịp: "Đúng a Vệ đại sư, tôi cảm thấy sau này chúng ta có thể tiếp tục hợp tác hạng mục này a!"
Người đầu tư điện ảnh và truyền hình như ông không thiếu nhất là tài nguyên cùng kịch bản, thế nhưng thiên kim dễ có hạt giống tốt khó cầu, hiện giờ trước mắt có một đống lớn, không phải chính là lựa chọn thích hợp nhất sao?
Bất quá ông không biết nhóm yêu tinh này có nguyện ý tiến vào giới giải trí hay không, thái độ của bọn họ đối với nhân loại khá ngạo mạn, chỉ có Thái Thương Tông là ngoại lệ, vì thế ông muốn mời Vệ Tây làm người hợp tác, hỗ trợ tổ chức một chút.
****
Nhóm yêu tinh nghe vậy thì sửng sốt, cây trúc tinh suýt chút nữa đã bị chém nên ngồi cách Vệ Tây rất xa, nhút nhát nói: "Tôi đã sinh trưởng ở Mậu Hoa Sơn hơn một trăm bốn mươi năm, còn cả nhóm bằng hữu nữa, chẳng lẽ sau này mọi người phải rời núi cả sao..."
Khâu Quốc Khải thở dài, lấy một phần văn kiện đặt lên bàn: "Vốn không định nói, thế nhưng hiện giờ cũng không có cách nào, sớm muộn gì các anh chị cũng biết."
Vệ Tây nhìn tên văn kiện, không nhận biết hết chữ nên chầm chậm đọc: "Văn kiện liên quan tới chuyện khai phá vùng núi Mậu Hoa Sơn?"
Nhóm yêu tinh nghe vậy thì rối rít phản ứng: "Khai phá? Có ý gì? Bọn họ lại định làm gì à?"
Khâu Quốc Khải nói: "Đầu năm nay chính phủ chính thức xếp Mậu Hoa Sơn vào phạm vi khai phá phát triển thành khu du lịch địa phương, vừa thuận tiện sinh hoạt vừa hấp dẫn được du khách tham quan. Vì để giao thông thuận lợi, sửa đường mở đường là chuyện chắc chắn không thể thiếu. Đến khi đó bọn họ sẽ cho nổ núi để tạo thành một đường hầm xuyên núi, nói không chừng còn chặt đốn cây, quang cảnh nơi này cũng không biết sẽ biến thành dạng gì nữa, nếu mọi người ở phụ cận thì sớm muộn gì cũng phải rời sâu vào trong núi, mà cũng không biết bọn họ dự tính khai phá sâu tới đâu nữa."
Cây trúc tinh run lẩy bẩy: "Chặt... chặt cây?"
Ánh mắt heo rừng tinh cũng đỏ lên: "Nổ núi làm đường? Trước khi thành tinh ổ của tôi chính là bị người ta nổ sập, sau đó còn đắp nhà ở ngay chỗ đó, nhân loại sao lại tham tham như vậy? Cứ muốn cướp ổ của chúng ta?"
Đoàn Kết Nghĩa nghe vậy cũng cảm thấy nó đáng thương, liền mở miệng khuyên nhủ: "Aiz, cũng vì nghèo thôi, tôi cảm thấy mọi người có chui sâu vào núi để trốn cũng không ổn đâu, lỡ như sau này có người tới bắt mọi người nhốt vào vườn thú thì càng hỏng bét hơn."
Nào ngờ heo rừng tinh nghe vậy thì cơn giận lập tức tan biến, còn trở nên do dự muốn nói lại thôi.
Khâu Quốc Khải liền hỏi: "Sao vậy?"
"..." Heo rừng tinh ấp úng: "Kia trong vườn thú có heo rừng cái không?"
Mọi người: "..."
Nó thật sự muốn vào vườn thú a...
Heo rừng tinh có chút xấu hổ: "Tôi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi mà! Mấy năm nay có người trên trấn vào núi săn trộm, tôi thành tinh cũng hơn nửa năm rồi nhưng chả thấy bóng dáng con heo cái nào cả! Đại sự đời người, tôi hỏi chút thì có sao đâu chứ!"
Sóc tinh cũng thực hướng tới: "Nghe nói trong vườn thú có ăn có uống còn không cần làm việc, cơm nước được trực tiếp mang tới tận miệng..."
Mọi người: "..."
Đầu năm nay yêu tinh sao lại không ôm chí lớn như vậy a!
Vệ Tây lập tức nhìn qua: "Có ăn có uống không cần làm việc, lại còn được dâng cơm tới tận miệng?"
Thiên đường gì vậy, cậu muốn lập tức bay tới đó ở!
Sóc Tông: "..."
Sóc Tông không thể nhịn nổi nữa ngắt lời Vệ Tây, ánh mắt lạnh buốt nhìn về phía đám sóc tinh chỉ muốn ăn ngủ lăn lộn chờ chết, lời nói cũng đặc biệt lãnh khốc: "Phẩm loại như mấy người, vườn thú căn bản sẽ không chịu nhận."
Nhóm yêu tinh: "??"
Sóc tinh giật thót: "Tôi đã thành tinh rồi, thật hiếm thấy đi..."
Sóc Tông lạnh lùng nhìn chằm chằm nó: "Mi là phẩm loại gì?"
Sóc tinh: "... là, là loại bình thường..."
"Sóc bụng đỏ có mặt tràn lan khắp các khu rừng Tứ Xuyên." Sóc Tông nói: "Sóc được nuôi trong vườn thú đế đô là loài được bảo hộ cấp hai, sóc lớn đen."
Sóc tinh: "........."
Heo rừng tinh vừa nghe là động vật bảo hộ thì lặng lẽ kiêu ngạo ưỡn thẳng sống lưng, Sóc Tông liền chuyển hướng về phía nó: "Mi là phẩm loại gì?"
Heo rừng tinh hùng dũng oai vệ nói: "Tôi là động vật hoang dã được bảo hộ cấp hai..."
"Heo rừng bản xứ." Sóc Tông không chút nể mặt ngắt lời nó: "Vườn thú đế nuôi đang nuôi lợn Peccary Gran Chaco."
Heo rừng tinh: "???"
Sóc Tông: "Được nhập về từ Nam Mỹ."
Heo rừng tinh: "............"
Cư nhiên... cư nhiên là heo ngoại quốc...
Heo bản xứ tụi nó chẳng lẽ không xứng có danh tính sao?
Sóc Tông dời mắt qua chỗ khác, lần này rơi vào người hồ ly tinh, hồ ly tinh hoảng sợ run bắn: "Tôi, tôi không nói mình muốn tới vườn thú a!"
Sóc Tông nhìn hồ ly tinh một hồi, khinh thường quay đầu đi: "Hồ ly mà vườn thú đế đô nuôi là tuyết hồ."
Hồ ly tinh: "..."
Sóc Tông bổ sung: "Da lông trắng như tuyết."
Hồ ly tinh lông tạp như nó cho dù yêu mị cỡ nào cũng vô ích, cao lắm chỉ được khen là tai gòn thôi.
****
"Sư đệ, sư đệ." Nhìn dáng vẻ bị đả kích nghiêm trọng của hồ ly tinh, Đoàn Kết Nghĩa vội vàng tiến tới khuyên can, cứ để mặc sư đệ phát uy thì đám yêu quái này suy sụp tới nhảy lầu tự sát mất.
Bất quá Vệ Tây nghe nhị đồ đệ nhà mình nói vậy thì rốt cuộc cũng từ bỏ ý niệm tới vườn thú ăn nhờ ở đậu, cậu quả thực không có tư cách tiến vào, ngay cả nhóm động vật bảo hộ bản xứ đã thành tinh đúng quy cách còn không cạnh tranh lại động vật ngoại quốc ở vườn thú a!
Cuộc sống này quả nhiên đầy gian khổ, mọi người đều có chút bàng hoàng về tương lai sau này.
Khâu Quốc Khải cũng bối rối, đột nhiên cảm thấy nhóm động vật thực không dễ dàng chút nào, cũng phải liều mạng nỗ lực phấn đấu a.
Ông ho khan một tiếng, tranh thủ lúc còn nóng khuyên nhủ: "Đúng vậy, Lục Khuyết đạo trưởng nói rất đúng, điều kiện của mọi người tốt như vậy, việc gì phải tới vườn thú bị người ta đối xử lạnh nhạt thờ ơ chứ, tự kiếm tiền không phải tốt hơn sao? Làm việc trong giới giải trí vừa được lương cao, công việc lại rạng rỡ mặt mày, có tiền rồi mọi người muốn gì mà không được chứ? Tôi định hợp tác với Vệ đạo trưởng của Thái Thương Tông mở một công ty đại diện cho các vị, mọi người có hứng thú gia nhập không?"
Nhóm yêu tinh do dự thật lâu, bất quá nghĩ tới Mậu Hoa Sơn sắp khai phá, vườn thú lại kiểm duyệt huyết thống quốc tịch gắt gao, nhóm yêu tinh bọn họ thực sự không có ưu thế, tiền đồ cực kỳ mong manh, cuối cùng nhất trí đồng ý.
Sau khi ký hợp đồng heo rừng tinh lại có chút muốn nói lại thôi, hì hục nửa ngày mới nhỏ giọng hỏi Sóc Tông: "Lục, Lục Khuyết đại sư, con lợn gì đó trong vườn thú đế đô mà ngài nói..."
Sóc Tông nhướng mày nhìn nó.
Heo rừng tinh: "... đực hay cái vậy?"
Sóc Tông: "..."
Heo rừng tinh: "Có hình không? Có thể cho tôi xem hình không?"
Sóc Tông lạnh lùng quay đầu đi, vẫn là Đoàn Kết Nghĩa nhiệt tình tra tư liệu giúp nó: "Cái, là cái nha!"
Heo rừng tinh vội vàng thò đầu dòm, nhìn thấy hình ảnh lợn Peccary Gran Chaco đang ăn cỏ do du khách tham quan chụp lại thì nháy mắt hoảng hốt.
Nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía của nó, Đoàn Kết Nghĩa hoảng hốt hỏi: "Ông sao vậy?"
"Cuộc sống thật diệu kỳ." Heo rừng tinh lẩm bẩm: "Là cảm giác yêu."
Vệ Tây: "?"
.*.
[Tác giả] heo rừng bản xứ yêu lợn rừng Nam Mỹ Peccary Gran Chaco --- một đoạn kỳ duyên môn không đăng hộ không đối a.
.*.