Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 120: Vệ xử trưởng thật giỏi!




Vệ xử trưởng thực không cao hứng, chuyện thiên đạo sụp đổ đã đủ làm cậu bận rộn, thời điểm này quỷ đầu thai ở âm phủ ty lại còn tới tham gia náo nhiệt, còn ở ngay trước mặt đồng bạn hợp tác Ninh Thiên, thật sự làm mất mặt xử trưởng cậu a.

Sau khi thăng cấp làm đơn vị chính thức, Thái Thương Tông thường xuyên qua lại với hào ti bản xứ, trước đó còn trợ giúp Hắc Vô Thường thiết lập quan hệ với cục cảnh sát nhân gian, nghe nói quỹ đạo hợp tác hiện giờ đã ổn định, không ít quỷ hồn chết oan được thành hoàng đế đô trợ giúp tới thẳng cục cảnh sát minh oan. Quỷ đương sự trực tiếp hỗ trợ phá án rõ ràng trợ giúp rất lớn cho việc phá án, cứ vậy chỉ một thời gian ngắn, nghe nói đã giải quyết được không ít vụ án treo vài năm, thậm chí là vụ án mười mấy năm trước. Này chính là thành tích tốt trước nay chưa từng có của chính phủ hai bên, dẫn tới âm phủ ti lại càng coi trọng Thái Thương Tông hơn, gần nhất thường xuyên gửi khen thưởng. Hắc Vô Thường còn chính miệng mời Vệ Tây dẫn nhân viên ưu tú của Thái Thương Tông tham gia cuộc họp hằng năm ở Diêm La điện Phong Đô, còn cam kết năm sau sẽ công bố kế hoạch hợp tác mới củaThái Thương Tông cùng âm phủ ti lên nhật báo.

Kế hoạch hợp tác mới liên quan tới vấn đề gì---- chính là vấn đề dân số già ở dương gian gần đây cộng thêm tỷ lệ sinh đẻ suy giảm dẫn tới âm trạch ở địa phủ không đủ, âm phủ ti mới đồng ý chính sách để âm hồn xếp hàng chờ đầu thai tạm thời ở lại dương gian. Đáng tiếc mặc dù giải quyết được chút áp lực nhưng lại vì hiệp ước sống ở dương gian bó tay bó chân. Bọn họ vừa không thể quấy rồi trị an dương gian, lại không thể kết đội hoạt động, vì thế ít xã giao, cuộc sống thực nhàm chán, cũng không có chút cống hiến nào cho GDP địa phủ.

Khi ấy Vệ Tây liền nghĩ, công ty nhà mình đang cần người, nhóm âm hồn ở tạm dương gian mặc dù sớm muộn gì cũng đầu thai nên không thể làm nhân viên cố định lâu dài, tính lưu động tương đối lớn, không thể thăng chức, thế nhưng đảm nhiệm công việc bình thường không có độ khó quá cao vẫn được. Tỷ như ở trong nhà ma dọa người, tới công ty chính làm chút việc vặt, hoặc làm diễn viên quần chúng quay chụp quảng cáo. Cộng thêm nhóm âm hồn này đều ghi danh chính thức ở âm phủ ti, tài sản rõ ràng hơn nhóm dã quỷ sinh sống phi pháp ở dương gian, vì thế khi âm phủ ti phê duyệt quỷ khẩu lưu dương* thì có thể thuận tiện giới thiệu nhóm lao động rảnh rang này tới Thái Thương Tông, tiền lương thấp lại không cần cung cấp nhà trọ, rõ ràng là tiết kiệm một khoản chi tiêu cho tông môn. [hộ khẩu của quỷ được phép sinh sống ở dương gian]

Hắc Vô Thường cảm thấy kế hoạch này có khả năng, vừa giải quyết được vấn để thuê mướn nhân công của Thái Thương Tông vừa giải quyết được vấn đề thu nhập cùng sức lao động dư thừa của âm phủ ti. Bất quá chuyện này dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, âm phủ ti lui tới với dương gian không nhiều, nhóm công chức không quá trông mong chuyện hợp tác này, nếu muốn để nhóm đồng nghiệp thuận lợi tiếp nhận đề án này thì bước đệm ban đầu là không thể thiếu.

Ít nhất phải để âm phủ ti nhìn thấy Thái Thương Tông quản lý nhóm quỷ ở dương gian vươn tới cuộc sống tốt đẹp.

Kết quả mắt thấy thời gian sát hạch cuối năm đã sắp tới, ngay lúc mấu chốt này đám quỷ bản quỷ bản xứ đế đô lại chui ra gây chuyện, Vệ Tây thật sự phẫn nộ mà không có chỗ phát tiết.

*

Thời kỳ đặc thù lại ló đầu ra gây án, cầu xint ha thứ cũng vô ích, Vệ Tây thực thiết diện vô tư gọi điện cho chú Thân, bảo quản lý bộ nhân sự dẫn bảo an tới tiếp viện.

Đoàn oán khí kia bị Vệ Tây truy hỏi một phen, cộng thêm không hiểu mấy danh từ chức vụ cho lắm, đầu óc mơ mơ hồ hồ chỉ cảm thấy vị minh hữu này tựa hồ không nhiệt tình như tưởng tượng. Lúc này cảm nhận được quỷ khí quen thuộc từ di động truyền ra, cũng là mùi đồng minh, nội tâm nó thực vui mừng, còn hỏi chú Thân: "Mi cũng tới trợ giúp bọn ta à?"

Chú Thân khó hiểu nhìn oán khí, chỉ huy bảo an âm binh Thanh triều xích đám hồn phách sau lưng oán khí lại, hỏi Vệ Tây: "Chưởng môn, bắt chúng đưa tới thành hoàng ti hay thổ địa ti?"

Vệ Tây suy nghĩ tới địa chỉ đơn vị anh em nhà mình: "Đưa tới thổ địa ti thành tây đi."

Đám âm hồn ũ rũ cúi đầu bị bảo an Thanh triều cường tráng tóm lại đưa đi.

Oán khí nhìn chúng rời đi: "???"

Chuyện gì đây?

Có vài âm hồn bị giải đi còn oán hận quay đầu lại nhìn chằm chằm nó: "Đúng là điên rồi mới tin mi, còn tưởng có thể làm nên đại sự gì, kết quả trực tiếp chạy tới tận cửa đơn vị chính quy rêu rao đòi lật đổ chính phủ. Rõ ràng chỉ mười hai năm nữa là có thể đầu thai rồi.... ôi trời ơi! Thật là tức chết mà!"

Đám đàn em không còn, oán khí ngây ngốc, sau đó nó ý thức được gì đó, đột nhiên giận dữ nhìn Vệ Tây: "Mi! Mi là đồng minh của bọn ta, cư nhiên lại phản bội!"

Vệ Tây ngửi mùi trên người nó, vừa muốn nếm một hớp lại sợ nhị đồ đệ suy nghĩ nhiều, nghe thấy đối phương mở mồm ra là gọi mình đồng minh, cậu không khỏi nhíu mày: "Ta không quen biết mi, sao lại là đống minh của mi?"

Oán khí nhìn đồng minh cả người tỏa ra khí tức hung thú nói ra những lời này, nó kinh ngạc trợn trừng mắt, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì bên cạnh đã quất tới một roi trúng vào người nó.

Sóc Tông dẫn nhóm thụy thú Ninh Thiên tiến tới vây khốn nó, lạnh lùng nói: "Mi có thể ngậm miệng."

Oán khí bị roi Thí Thần quất đập vào một gốc đại thụ, gần như tiêu tán, cố tình lại bị Sóc Tông giữ lại, chỉ có thể giống như người có nhục thân đánh nhau với bọn họ.

Vệ Tây cũng không thèm suy nghĩ vừa nãy nó muốn nói gì, nhìn oán khí lăn lộn trên đất mà liếm liếm môi, rốt cuộc cũng nhịn không được hỏi nhị đồ đệ: "Khuyết Nhi...."

Nhị đồ đệ che chắn trước mặt, hoàn toàn tách rời tiếp xúc của Vệ Tây với oán khí, ừ một tiếng.

Vệ Tây do dự nói: "Ta không nằm trên người nó, trên người cũng sẽ không lưu lại mùi của nó."

Đồ đệ: "?"

Vệ Tây: "Kia, có thể ăn nó không?"

Đồ đệ: "..."

Vệ Thiên Di ở trong sân không nhìn thấy chú Thân cùng đám âm hồn rời đi, chỉ cảm thấy phía trước tựa hồ giằng co một phen rồi đột nhiên đánh nhau, ông chỉ coi oán khí là người sống nên rốt cuộc cũng giảm bớt sợ hãi về thiên đạo cùng ngày tận thế, lúc này ở bên cạnh kích động hô: "Đúng! Đúng rồi! Đánh gãy răng nó đi! Tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát!"

Oán khí oán giận trừng mắt: "Nhân loại...."

Vệ Thiên Di: "Bệnh thần kinh! Nói cứ như mày không phải người ấy!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy đồ đệ của đứa con lớn nhà mình tiến tới, túm lấy cánh tay đối phương, đột nhiên xé toạt một phát.

Hoàn toàn xé đứt cánh tay đối phương!!!!

Đầu óc Vệ Thiên Di đình trệ, di động trên tay cũng rớt xuống đất, này này cũng quá mức rồi đi?! Cảnh sát tới phải nói thế nào?

Thế nhưng một màn không thể tưởng tượng nổi lúc này mới xuất hiện.

Người kia bị xé toạt cánh tay nhưng không hề thấy chút máu nào, tựa hồ cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ tức giận ngửa mặt lên trời gầm rống một tiếng, động tác không hề bị ảnh hưởng!

Đồ đệ của đứa con lớn xé cánh tay kia xong thì quay đầu lại đưa cho đứa con lớn nhà mình, trầm giọng nói: "Ăn đi."

Hình ảnh này thật đáng sợ.

Nhưng dáng đáng sợ hơn là đứa con lớn nhà ông thật sự cúi đầu cắn!

Nó ăn thịt người!!!!

Không đúng!!! Cái tên kia tựa hồ không phải người a!!!

"A a a a a!!!" Vệ Thiên Di lảo đảo vài bước, đầu óc hỗn loạn giữa hai vấn đề con trai mình ăn thịt người cùng cái thứ bị ăn tựa hồ không phải người, thật không biết mình đang nghĩ gì, theo bản năng mở miệng ngăn cản: "Khốn khiếp!!! Câm miệng a a a a a!!!!!"

Vệ Tây được đồ đệ đút, trong lòng vui sướng không thôi, cộng thêm mùi vị oán khí tích tụ hơn mười ngàn năm quả thực không tệ, có vị thơm đậm đà như rượu mạnh, lúc này nghe thấy tiếng rống của Vệ Thiên Di liền quay đầu lại nhìn đối phương một cái.

Người này mặc dù không phải đồ đệ của mình nhưng là môn nhân....

Nghĩ vậy, Vệ Tây liền hào phóng ngoắc đối phương: "Thiên Di, ông có muốn nếm thử một chút không?"

Vệ Thiên Di nhìn chằm chằm Vệ Tây, cặp mắt trợn trắng, cổ họng phát ra tiếng vang nhưng căn bản không nói nên lời.

*

Lúc này chỉ thấy người nam cụt tay bị vây đánh tựa hồ chịu không nổi, điên cuồng cười phá lên: "Đám tay sai thiên đạo bọn mi nghĩ rằng như vậy có thể làm ta biến mất sao?!! Đừng có nằm mơ!!! Oán khí bị thiên đạo phong tỏa hơn mười ngàn năm làm sao ít ỏi như vậy được chứ!!! Hãy chờ đó! Ta biến mất rồi sẽ có càng nhiều hơn đang chờ các mi!!"

Sóc Tông vung roi quấn lấy cổ họng nó, kéo qua: "Bọn mi còn làm gì nữa?"

Oán khí nắm roi Thí Thần, vị trí tiếp xúc với roi giống như bị ăn mòn không ngừng tiêu tán, thế nhưng trên mặt nó lại lộ ra nụ cười quỷ dị: "Biết không? Bọn ta đã tìm được lối vào Atula giới! Trăm ngàn năm chưa từng hiện thế, ngay cả thần tiên cũng không tìm được lối vào ma giới! Ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha!! Đến khi kẽ nứt mở ra, ngàn vạn ma la sẽ từ ma giới đổ ra nhân gian, tự nhiên sẽ trở thành đồng minh cường đại nhất của bọn ta!!!"

Sóc Tông: "..."

Nhóm thụy thú: "..."

Vệ Thiên Di nhìn thấy thân thể oán khí không ngừng tiêu tán rồi lại ngưng tụ, lại nghe nó khàn giọng mở mồm ma giới này ma giới kia, nhất thời cảm thấy hết thảy mọi thứ đều vượt quá phạm vi tiếp nhận của mình, thế giới quan gần như vỡ nát, ông nghiêng đầu lảo đảo lui qua một bên tự lẩm bẩm: "Cái rắm, ma giới chó má, kẽ nứt chó má, tao mới không nghe mày nói mấy thứ rắm riếc đó..."

Còn chưa dứt lời, sau lưng tựa hồ đụng trúng thứ gì đó, đồng thời sau ót cũng vang lên một tiếng ai u.

Âm thanh còn thực quen tai.

Đầu óc Vệ Thiên Di trống rỗng, dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.

Đối diện là cái đầu lơ lửng giữa không trung của Đoàn Kết Nghĩa.

Trong không khí xuất hiện một kẽ hở nhỏ, cái đầu Đoàn Kết Nghĩa từ bên trong chi ra, độ cao vừa vặn đụng ngay vào ót Vệ Thiên Di, lúc này vừa đưa tay xoa trán vừa trách móc: "Ai đây a? Đi cũng không chịu nhìn một chút."

Sau khi ý thức được người đụng trúng mình là Vệ Thiên Di, Đoàn Kết Nghĩa lập tức chuyển thành giọng điệu nhiệt tình: "Ai nha là ông hả Vệ tổng, đang đi bộ cường thân kiện thể à?"

Vệ Thiên Di: "..."

Đoàn Kết Nghĩa tròn mắt: "Vệ tổng, ông sao thế, Vệ tổng!"

Đoàn Kết Nghĩa luống cuống từ kẽ nứt bước ra, đưa tay đỡ lấy Vệ Thiên Di đang mềm nhũn ngã xuống đất, chỉ thấy Vệ Thiên Di nhìn mình chằm chằm, môi không ngừng run run, giống như bị nghẹn.

"Vệ tổng, ông bị tuột huyết áp à?" Đoàn Kết Nghĩa đang có chuyện cần làm nên không dây dưa lâu, thuận tay kéo cái ghế qua cho ông ngồi: "Vậy ông ở đây nghỉ ngơi đi nha, tôi có chút việc tìm sư phụ, chốc nữa qua thăm ông."

Vệ Thiên Di nhìn theo bóng lưng hắn, thở dốc.

Chỉ thấy Đoàn Kết Nghĩa đi thẳng tới chỗ Vệ Tây, vừa đi vừa than phiền: "Ai u sư phụ, con nói với người a, con suýt chút nữa đã tức chết rồi, mới vừa nãy không biết có tên nào đó chạy tới vương đô lôi kéo mọi người tạo phản, còn đánh hai đội viên trong đội xây dựng đang kéo đường dây điện thoại. Người trong thành mới còn đang chờ đợi sử dụng điện thoại, khi không tên này lại nhảy ra quấy rối. Giờ bị hắn quấy rối như vậy, tiến độ công trình không biết phải trì hoãn thêm bao lâu, người bên thành mới cực kỳ tức giận, cái tên kia lại còn mồm mép nói năng không ngừng nghỉ, Phiền Não Ma liền dẫn nhóm ma la thành mới đánh nhau với hắn, lúc này hỗn loạn một đoàn, cây cũng bị nhổ mất hai gốc, con khuyên nhủ mãi không được, nhìn lại phiền, vì thế dứt khoát chạy ra ngoài tránh một chút."

Nhóm thụy thú: "..."

Nhóm thụy thú trầm mặc nhìn hai thầy trò đối diện, Hạ Thủ Nhân suy sụp tinh thần ngồi xổm xuống đất: "Tôi sai rồi, sai thật rồi.... cậu ta thật sự hữu dụng...."

Đoàn Kết Nghĩa nhìn chăm chăm oán khí bị sư đệ nhà mình dùng roi Thí Thần trói chặt, bị dọa giật mình: "Ai đây a?"

Oán khí ngửi được mùi ma khí nồng đậm, không khỏi nghi hoặc lại mong đợi nhìn Đoàn Kết Nghĩa, này là đồng minh của mình sao?

Vệ Tây ăn xong cánh tay, liếm liếm môi nói với Đoàn Kết Nghĩa: "Cùng một phe với tên quấy phá ma giới."

Biểu tình Đoàn Kết Nghĩa nghiêm nghị.

Vệ Tây chuyển hướng sang oán khí: "Mi mới vừa nói bọn mi tìm được lối vào ma giới? Là cái nào?"

Oán khí: "?????"

Này là ý gì? Atula giới mấy ngàn vạn năm nay thần bí khó lường, ngay cả thần tiên cũng không tìm được cách tiến vào, chẳng lẽ có rất nhiều cửa vào?

Nó ngồi dưới đất trả lời: "Ta, ta không biết, lối vào đó rất ẩn mật, rất nhỏ, rất khó phát hiện, gần đó có rất nhiều thùng tròn...."

"Ồ, chỗ bọn mi tìm được hẳn là kho hàng tập đoàn nhiên liệu mới xây dựng." Vệ Tây vừa nghe liền đoán được, nói với nó: "Kẽ nứt rất nhỏ à? Chậc, xem ra ma la canh giữ lại bỏ bê công việc rồi."

Từ khi Atula giới bắt đầu giao dịch dầu thô với chính phủ nhân gian, để thuận tiện cho hai giới vận tải cùng phát triển xây dựng, Vệ Tây đã dẫn Đoàn Kết Nghĩa mở cửa vào ở các đơn vị liên quan để cung ứng xe cộ qua lại. Nói tới cửa vào thì khác phiền, bởi vì kẽ nứt chỉ có thể do ma la ma giới xé ra, ngay cả tinh túc đọa ma như Phong Bá Thủy Sư cũng không làm được, vì thế kẽ nứt cần có hai ma la canh giữ, đề phòng nó tự động khép lại, ảnh hưởng xe cộ qua lại.

Vệ Tây nói với Đoàn Kết Nghĩa: "Kết Nghĩa, con nghe thấy chưa? Atula giới quá lười biếng! Không văn hóa không làm được công việc có độ khó cao cũng thôi đi, sao ngay cả việc canh cửa cũng không chịu làm tốt chứ. Nhân viên chúng ta từ khi nào lại tệ như vậy chứ?"

Đoàn Kết Nghĩa ngưng trọng nói: "Không sai a sư phụ, phải để bọn họ cảm nhận được nguy cơ. Vì thế gần nhất khoảng thời gian này con vẫn luôn bàn với người phụ trách đoàn đội xây dựng xem nên làm thế nào tạo ra thiết bị phát sóng điện mô phỏng ma lực để có thể duy trì kẽ nứt hai bốn trên hai bốn, tranh thủ sớm ngày dùng công cụ tự động hóa thay thế nhân công. Cũng thuận tiện cho chúng đi học."

Ở ma giới xa xôi, rất nhiều ma la đang đánh nhau đột nhiên run lập cập.

Nói tới đây Vệ Tây liền cảm thấy hứng thú: "Cũng có thể áp dụng chế độ khen thưởng của công ty chúng ta, khích lệ chúng tới nhân gian làm việc, có rất nhiều việc cần sức lao động, nếu không tận dụng thì tiếc quá, mặc dù dáng dấp xấu xí không vào được giới giải trí nhưng cũng có việc khác thích hợp."

Hai thầy trò không thèm để tâm ai ở bên cạnh say mê thảo luận, thẳng đến khi oán khí bị Sóc Tông trói cổ mở miệng: "Bọn mi rốt cuộc đang làm gì?"

Hạ Thủ Nhân nhịn không được nói: "Ta cũng tò mò lâu rồi a."

*

Vệ Tây lúc này mới nhớ tới nó: "Mi vẫn còn ở à?"

Oán khí: "..."

Ta có thể đi đâu?

Vệ Tây nhìn thân thể thiếu một cánh tay của nó, xác nhận đối phương có thể ăn thì ánh mắt lập tức biến đổi.

Oán khí nhìn Đoàn Kết Nghĩa lại nhìn Vệ Tây, cười thảm: "Vì cái gì? Chúng ta rõ ràng cùng bị thiên đạo quản thúc chèn ép, bây giờ rốt cuộc có cơ hội lật đổ nó nhưng bọn mi lại lựa chọn làm tay sai cho nó?"

Vệ Tây nghe không hiểu, thế nhưng đại khái biết là đối phương bất mãn việc mình muốn tu bổ thiên đạo, thở dài: "Chủ yếu là nhẫn kim cương quá mắc."

Mặc dù nhị đồ đệ đã nói là không cần, thế nhưng Đoàn Kết Nghĩa nói nhẫn là thứ không thể thiếu trong hôn lễ, người khác đều có, dựa vào cái gì Khuyết Nhi nhà mình lại không có? Cậu vẫn muốn mua một cái cho Khuyết Nhi. Cộng thêm những chi phí khác cho hôn lễ, ngày đó thấy hơn mưới mấy chiếc xe hoa trên đường, Thái Thương Tông bây giờ ngay cả một chiếc cũng không có... hi vọng lần này tu bổ thiên đạo đơn vị liên quan sẽ chi nhiều thù lao một chút.

Oán khí: "?"

Đoàn Kết Nghĩa ngược lại có chút xúc động, hỏi oán khí: "Bọn mi rốt cuộc muốn làm gì?"

Oán khí vào ma giới thật sự lợi hại, có thể bất phân cao thấp với Phiền Não Ma cùng đám ma la, thực lực này nếu có thể hợp tác thì không phải không tốt.

Nhìn vẻ mặt Đoàn Kết Nghĩa, oán khí lập tức mừng rỡ: "Đương nhiên là lật đổ thế giới không thú vị này! Làm xằng làm bậy! Tận hưởng lạc thú trước mắt!"

Giống như Atula vậy!

Trong ánh mắt mong đợi của nó, Đoàn Kết Nghĩa lộ ra biểu tình vô ngữ: "Kia tính là cái gì, thế giới thật thú vị a, ma giới đã sắp thông đường dây điện thoại rồi, qua một thời gian nữa có thể kéo cáp quang lên mạng, lật đổ nó làm gì?"

Oán khí nghe không hiểu, nhưng biết đại khái là đối phương không muốn hợp tác, nó liền lộ ra biểu tình dữ tợn, quả nhiên bắt đầu công kích: "Đường đường là Atula giới lại yếu đuối như vậy! Một đám hèn nhát không dám đối kháng với thiên đạo! Ngay cả yêu tộc còn...."

Hạ Thủ Nhân kinh hãi cắt lời nó: "Trong đế đô có yêu tộc?!"

Tập hợp lúc nào?! Ninh Thiên ngay cả chút tiếng gió cũng không nghe thấy!

Thấy Hạ Thủ Nhân kiêng kị, oán khí bật cười: "Đây là vương đô nhân gian, đồng minh của bọn ta nhiều hơn các mi tưởng nhiều lắm..."

Tâm Hạ Thủ Nhân co rút, lúc này chợt nghe bên cạnh truyền tới âm thanh-----

"Yêu tộc?" Đoàn Kết Nghĩa nhìn Vệ Tây: "Hắn nói đám heo rừng tinh hả sư phụ?"

Hạ Thủ Nhân: "?"

Oán khí: "?"

*

Vệ Tây nghe thấy lời đại đồ đệ, liền lấy di động ra gọi wechat cho heo rừng tinh.

Cuộc gọi nhanh chóng được thông qua, thế nhưng xuất hiện trên màn hình lại là Cẩu Đản, âm thanh bên kia có chút hỗn loạn, Vệ Tây mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó rất lớn văng xuống đất, cậu nhíu mày hỏi: "Bên đó xảy ra chuyện à?"

Chó hoang tinh ủy khuất nghẹn ngào: "Ông chủ! Tôi đang muốn tìm ngài a! Khâu tổng an bài cho bọn tôi tới thử kính, kết quả đang hóa trang thì có người tới quấy rối, muốn kéo bọn tôi đi chỗ khác. Bộ phim này chính là do tập đoàn cùng truyền thông Cao Thắng đầu tư a, vai nam chính chính là đại ảnh đế La Định, là ngôi sao đang ăn khách mà công ty mới ký, bộ phim cũng rất tốt, đầu tư cũng ổn, mắt thấy nhất định sẽ nổi, Khâu tổng khó khăn lắm mới tranh thủ được cơ hội cho bọn tôi, kết quả...."

Hạ Thủ Nhân liếc nhìn mỹ thiếu niên suy sụp cúi đầu trong màn hình: "....này là....?"

Vệ Tây: "Chó hoang tinh, chó nông thôn."

Cẩu Đản thấy Hạ Thủ Nhân ló mặt thì nhút nhát nói: "Xin chào."

Vệ Tây hỏi: "Heo rừng tinh đâu?"

Đầu kia video đột nhiên truyền tới một tiếng quát phẫn nộ----- "Cái con mẹ mày, đừng có tưởng ông đây không biết mày do ai phái tới!"

Cẩu Đản lập tức chuyển sang camera sau cho Vệ Tây nhìn, heo rừng tinh, chuột hoang tinh cùng nhóm tinh quái đang đánh nhau túi bụi với một bóng dáng mơ hồ.

Cẩu Đản: "Người này quá phiền, lôi lôi kéo kéo còn làm rối kiểu tóc Trư ca khó khăn lắm mới tạo hình được, Trư ca liền giận, xông tới đánh nhau."

Chó hoang tinh nói xong liền vội vàng giải thích: "Ông chủ, ngài đừng trách Trư ca, chuyện này nhất định là có âm mưu. Gần nhất Trư ca khá nổi tiếng, trong giới có một nghệ sĩ bị ảnh đoạt mất độ hot, vẫn luôn tìm cớ gây khó dễ, bọn tôi vẫn cảm thấy tên này là do nghệ sĩ kia phái tới quấy rối! Thực quá hèn hạ!"

Lúc này chợt nhớ tới gì đó, chó hoang tinh kinh hoảng xông tới hỗ trợ đánh người nọ: "Mau nói! Mi có phải cũng kéo paparazzi tới không? Paparazzi đang núp ở đâu chụp lén!! Mi mau bảo hắn ra đây!!"

Oán khí đang đánh nhau với bọn họ: "??"

Mọi người bên kia video: "..."

Chó hoang tinh nóng nảy, dáng vẻ như sắp khóc tới nơi: "Ông chủ! Tiêu rồi! Lỡ như bị paparazzi chụp được hình đánh nhau thì phải làm sao đây? Paparazzi giới giải trí lợi hại lắm a!! Nhất định sẽ bị bôi đen!!"

Vệ Tây trấn an: "Không sao, lần này có thể tùy tiện đánh, bị chụp tôi sẽ gánh vác."

Nhóm yêu tinh trong phòng hóa trang: "Ông chủ sao lại tốt vậy a!!!"

Thế là trong ánh mắt cảm động của chó hoang tinh, Vệ Tây cúp video.

Hạ Thủ Nhân: "...cậu..."

Vệ Tây: "Làm sao?"

Hạ Thủ Nhân nhìn Vệ Tây một hồi, tâm tình phức tạp, suy sụp đi tới bên người bạn tốt: "Tôi sai rồi, tôi không nên xem thường con hung thú này, này mà vô dụng sao, rõ ràng là hữu dụng hơn ai hết."

Sóc Tông trầm tĩnh nhìn qua: "Em ấy là thụy thú."

Hạ Thủ Nhân điên cuồng gật đầu: "Thụy thụy thụy thụy, so với tôi còn thụy hơn."

Oán khí rốt cuộc ý thức được mình không tìm được bất kỳ đồng minh nào, nó nhìn chằm chằm Vệ Tây, hoàn toàn lâm vào điên cuồng: "Tên phản đồ này!!! Ta muốn giết mi!!!"

Sóc Tông siết chặt roi, lạnh lùng bóp cổ họng nó: "Tự tìm chết."

Vệ Tây chỉ cười nhạt đáp lại: "Không biết tự lượng sức mình, ai giết ai còn chưa nhất định."

Cậu nhìn qua đồ đệ: "Khuyết Nhi?"

Nhị đồ đệ cực kỳ ăn ý lại thông tình đạt lý, dứt khoát đồng ý: "Có thể."

Được cho phép, Vệ Tây dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhào tới, cùng nhị đồ đệ phối hợp, một đánh một ăn.

Băn khoăn tới cảm thụ của đồ đệ, lần này Vệ Tây lịch sự một chút, không trực tiếp dùng miệng cắn mà hung ác xé toạt nửa gương mặt oán khí.

Oán khí bị chọc giận gầm thét: "A a a a!!"

Vệ Tây ăn cực kỳ cao hứng, còn xé oán khí đưa tới bên mép đồ đệ: "Có muốn không?"

Vẻ mặt đồ đệ hoàn toàn trái ngược với hành động sát khí lẫm liệt, ôn hòa ừ một tiếng, sau đó há miệng ăn một miếng.

Nhóm thụy thú: "..."

Đoàn Kết Nghĩa nhớ tới mấy lần trước chia phụ chia sẻ thức ăn ngon (Phượng Dương Tiên cùng ác quỷ nhà ma) đều bị mình cự tuyệt, quả thực đặc biệt mất hứng. So với mình..... sư công quả thực hào phóng hơn, lần đầu tiên gặp mặt đã đón nhận ý tốt của sư phụ, Nói không chừng cũng vì cảm thấy hợp nhau nên sư phụ mới cưng chìu sư công như vậy, cuối cùng còn để sư công thượng vị.

Đoàn Kết Nghĩa sâu sắc cảnh tỉnh bản thân, ý thức được sai lầm mình đã phạm phải thì cực kỳ hối hận, nôn nóng tiến tới: "Sư phụ, con cũng muốn."

Sóc Tông liếc mắt, cũng không tức giận, bởi vì Vệ Tây rất cao hứng, lập tức chia cho Đoàn Kết Nghĩa một miếng.

Đoàn Kết Nghĩa kỳ thực có chút khó tiếp thu, thế nhưng tự cổ vũ bản thân, cắn một miếng thì phát hiện mùi vị kỳ thực không tệ, không có vị gì, nhưng mùi thì rất nồng đậm.

Vệ Tây: "Thế nào?"

Đoàn Kết Nghĩa chép miệng: "Rất tốt, có thể tiếp nhận, thêm miếng nữa."

Nhóm thụy thú: "..."

Nhóm thụy thú nhịn không được dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía oán khí.

Vệ Tây đút hai đồ đệ xong thì chợt nhớ tới người của mình cũng ở đây, cậu ngẩng đầu nhìn vào trong sân, Vệ Thiên Di quả nhiên đang ngồi trên ghế ngây ngốc nhìn mình.

Cậu không thể bên nhẹ bên nặng, dứt khoát giơ tay ngoắc ngoắc đối phương: "Thiên Di, tới đây."

Bịch một tiếng, Vệ Thiên Di từ trên ghế trực tiếp té xuống, rốt cuộc hoàn toàn tỉnh lại, ý thức được mình đã nhìn thấy tình cảnh gì.

Di động rơi bên cạnh lộ ra lời nhắn của bạn mạng ban sáng, lúc này thế giới quan hoàn toàn sụp dổ, ông không thể nào tiếp nhận, suy yếu giãy dụa bò ra xa: "Điên rồi! Điên rồi!! Điên hết rồi! Tôi làm sao lại sinh ra một kẻ điên như anh chứ!!!"

Vệ Tây: "Thiên Di?"

Môn nhân nhà mình nói mê sảng gì vậy, sinh ai?

Oán khí kia tựa hồ hiểu gì đó, lúc này nó đã bị xé chỉ còn lại nửa cái đầu, ánh mắt chuyển động qua lại giữa Vệ Thiên Di cùng Vệ Tây, còn tưởng vẻ mặt mê mang của Vệ Tây là bất an, tự nghĩ mình đã tìm được phương pháp trả thù tên phản đồ này, nó cười phá lên lần cuối cùng, sau đó hô lớn với Vệ Thiên Di: "Ha ha ha ha!!! Quá ngu xuẩn! Đến bây giờ mà mi còn nghĩ hắn là nhân loại sao?! Thân thể đó sớm đã chết rồi, hồn phách sống bên trong chỉ là kẻ đoạt xác, là hung----"

Nó còn chưa kịp nói ra từ đó, Sóc Tông đã một roi quất nát miệng nó, trầm giọng nói: "Lắm mồm."

Vệ Tây nhận lấy oán khí bay tới, nhét vào miệng nuốt xuống, sau đó ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt lo âu của đồ đệ.

Vệ Tây: "Khuyết Nhi?"

Đồ đệ nhìn cậu một hồi rồi chuyển về phía Vệ gia: "Bọn họ nghe được."

"Nghe được cái gì?" Vệ Tây cũng nhìn qua, chỉ thấy thân thể Vệ Thiên Di cứng ngắc, Thư Uyển Dung cùng Vệ Thừa Thù run sợ ngây ngốc đứng cạnh cửa, ba người đang dùng vẻ mặt kỳ diệu nhìn mình.

Vệ Tây: "Mấy người nhìn tôi làm gì?"

Vệ Thiên Di: "Nó vừa nói vậy... là ý gì?"

Nhị đồ đệ nhíu chặt mày, tay nắm chặt roi Thí Thần nhìn chằm chằm người Vệ gia.

"Nói gì?" Vệ Tây nghĩ một chút, nhớ tới tiếng rống to của oán khí, ngược lại ung dung xác nhận: "Ông nói thân thể này á? Không sai a, quả thực đã sớm chết rồi-----"

Sóc Tông kinh ngạc ngắt lời cậu: "Vệ Tây!"

Sao có thể nói thẳng ra như vậy?!

Vệ Tây a một tiếng, không rõ ý đồ đồ đệ ngắt lời mình. Thần thể này không phải cậu muốn, từ đầu đến cuối cậu chưa từng nghĩ tới việc giả trang nhóc xui xẻo, cũng chưa từng nghĩ giấu diếm, vẫn luôn không nói ra chẳng qua vì không có ai hỏi thôi.

Lúc này Vệ Thiên Di hỏi tới, đương nhiên là nói sự thật.

Nhận được câu trả lời, Vệ Thiên Di không dám tin lắc đầu: "....khốn khiếp, mi đùa à?"

Vệ Tây nhíu mày: "Này rất buồn cười sao?"

Vệ Thiên Di giống như bị sét đánh cứng còng đứng tại chỗ.

Thư Uyển Dung đứng cạnh cửa không biết làm sao, Vệ Thừa Thù ngược lại nhắm mắt lại, biểu tình không giống bị đả kích, ngược lại giống như rốt cuộc cũng tới ngày này.

Thấy bọn họ không nói tiếng nào, Vệ Tây túm lấy oán khí nuối tiếc không nỡ ăn, sau đó gọi Vệ Thiên Di: "Thiên Di, tới phòng bếp lấy một cái hộp giữ tươi cho tôi."

Vệ Thiên Di lảo đảo hai bước, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt như nhìn trúng thứ gì đó khủng khiếp: "Mi.... mi...."

Lúc này Vệ Thừa Thù đột nhiên động, xoay người đi vào nhà, một lát sau cầm một cái hộp giữ tươi chậm rãi đi tới chỗ Vệ Tây.

Vệ Tây nhận lấy: "Cám ơn."

Vệ Thừa Thù không rời đi, đứng trước mặt Vệ Tây im lặng một chốc, sau đó âm trầm mở miệng: "Anh ở trong thân thể anh trai tôi, vậy anh ấy đang ở đâu?"

Vệ Tây: "Đương nhiên là âm tào địa phủ."

Thân thể Vệ Thừa Thù lảo đảo, thế nhưng nhanh chóng đứng vững, bất quá tầm mắt phía sau phần tóc mái trở nên rõ ràng hơn.

Vệ Tây nghĩ một chút, ý thức được gì đó: "Đúng rồi, cách xa lâu như vậy, để tôi dẫn mấy người đi thăm cậu ta một chút."

Vệ Thừa Thù đột nhiên lùi về sau một bước, Vệ Thiên Di cũng hồi phục tinh thần: "Mi muốn làm gì!!!"

Giết người diệt khẩu sao!!!

Vệ Tây kỳ quái nhìn hai người, sao lại phản ứng lớn như vậy?

"Đương nhiên là đưa mấy người tới âm tào nha môn ti."

Sắc mặt người Vệ gia nháy mắt trắng bệch, ngay sau đó chỉ thấy Vệ Tây giơ tay hướng về phía bọn họ.

Vệ Thiên Di tuyệt vọng nhắm mắt, Vệ Thừa Thù cũng cứng ngắc không động đậy, bọn họ đã thấy qua sức mạnh của Vệ Tây, với năng lực của bọn họ vốn không có khả năng chống đỡ.

Trước mắt quả nhiên là một mảnh tối đen.

Vệ Thừa Thù ảm đạm cười một tiếng, chết hóa ra là cảm giác như vậy sao? Anh cả mình khi đó cũng chết như vậy sao? Âm tào địa phủ là dạng gì? Có phải giống như trong phim không, âm u kinh khủng, quỷ dị mờ nhạt, vô số quỷ hồn vô tri vô giác lượn lờ?

Vệ Thừa Thù chờ đợi cảm giác đau đớn ập tới, thế nhưng giây tiếp theo bên tai đột nhiên vang lên tiếng hỗn loạn, có âm thanh xa lạ nói: "Ơ? Vệ xử trưởng? Sao ngài lại tới đây?"

Âm thanh Vệ Tây vang lên: "Tới tìm người, cùng tên với ta."

Vệ Thừa Thù thoáng chốc trợn to mắt, đập vào mắt là một căn phòng sáng bừng, xung quanh có rất nhiều bóng người tới lui, không khí mát mẻ đập vào mặt.

Cùng Vệ Tây nói chuyện là một người nam mặc áo khoác có vành nón rộng, thoáng nhìn qua không rõ là người hay quỷ, Vệ Thừa Thù rũ mi mắt nhìn xuống thì phát hiện hai chân đối phương quả nhiên không chạm đất.

Nam nhân kia thực ân cần: "À à à! Tôi biết ngài nói ai rồi, không chỉ giống tên ngài mà dáng dấp cũng đặc biệt giống đúng không?"

Vệ Tây: "Mi biết à?"

Nam nhân nọ: "Vâng, là người đứng đầu trong cuộc thi vào thành hoàng ti chúng ta, có thể không biết sao? Không chỉ tôi, từ trên xuống dưới lãnh đạo minh soa thành hoàng ti này đều biết! Cậu ta rất được trọng dụng!"

Vệ Tây: "Hóa ra đã thi đậu."

Nam nhân nọ: "Ai nha nói ra thì thành hoàng ti còn phải cám ơn ngài a, nghe nói lúc cậu ta ghi danh vì tự sát mà không thể thông qua khảo hạch, vẫn là nhờ ngài hỗ trợ khai thông quan hệ. Sau đó cậu ta thi đậu vào đơn vị chúng tôi, mới đầu mọi người còn tưởng là nhờ quan hệ tiến vào, ai dè đâu năng lực lại rất tốt. Gần nhất vị lãnh đạo bên Phong Đô không phải muốn thiết lập quan hệ ngoại giao sao, nhóm lãnh đạo thành hoàng ti chúng tôi cũng mấy trăm ngàn tuổi rồi, nào có ai biết thiết lập ngoại giao đâu a! Kết quả cậu ấy liền tới, chậc chậc, sinh viên a! Ngoại hình tốt, ngoại ngữ tốt, tiếng Anh tiếng Nhật tiếng Tây Ban Nha đều biết, này không phải nhân tài khó có sao? Bây giờ thành hoàng đại nhân xem cậu ấy như bảo bối, đặc biệt chú trọng đào tạo, còn để cậu ấy quản lý nhóm thiết lập quan hệ ngoại giao, tôi thấy chắc tầm vài năm nữa sẽ được đề bạt a!"

Người Vệ gia: "..."

Vệ Tây gật đầu, nhóc xui xẻo có thể coi là môn nhân đầu tiên của cậu, được đãi ngộ như vậy ở âm phủ ti, cậu khá hài lòng.

Vệ Thừa Thù kinh ngạc đi theo sau lưng Vệ Tây, nghe đến đây thì hoảng hốt mở miệng: "Anh ấy... không phải bị anh giết à?"

Vệ Tây khó hiểu nhìn Vệ Thừa Thù: "Tôi giết cậu ta làm gì? Là cậu ta tự mình nhảy xuống vực mà chết."

Biểu tình Vệ Thừa Thù trống rỗng.

Giây tiếp theo người nam mặc áo choàng đen kia dẫn bọn họ đi tới một cánh cửa, đưa tay đẩy ra, cung kính nói với Vệ Tây: "Vệ xử trưởng, đây là phòng làm việc tổng hợp của thành hoàng ti, nhóm minh soa chúng tôi cũng làm việc ở đây, có chút loạn, mời ngài vào."

Bước chân Vệ Thừa Thù hơi cứng còng.

Trong phòng làm việc, rất nhiều minh soa mặc áo choàng đen đang bận rộn, ở giữa bầy quỷ lộ ra một gương mặt thanh tú xinh đẹp đặc biệt bắt mắt.

Người nọ đang cầm một chồng văn kiện ngồi trên bàn nói gì đó với người mặc áo choàng đen bên cạnh, biểu tình chuyên chú, ánh mắt ôn hòa hệt như khí chất của mình.

Vệ Tây rất có dáng lãnh đạo đi tới, gọi đối phương: "Nhóc xui xẻo?"

Đối phương thấy Vệ Tây thì cả kinh, phốc một cái từ trên bàn tuột xuống. Bất quá giật mình thì giật mình nhưng vẻ mặt không hề sợ hãi, ngược lại có chút sùng bái cùng mừng rỡ: "Là... là ngài sao? Đã lâu rồi không gặp, ban đầu cũng nhờ ngài siêu độ, sau đó tôi có cơ hội dự thi nghe nói cũng là nhờ ngài nói giúp trước mặt lãnh đạo. Tôi vẫn luôn muốn cảm ơn ngài nhưng vẫn không có cơ hội!"

Nhóc xui xẻo có chút kích động, nói nói một hồi thì dư quang chợt nhìn thấy gì đó, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía cửa.

Ngoài cửa, Thư Uyển Dung lúng túng núp ở sau cùng, phía trước là hai cha con Vệ Thiên Di Vệ Thừa Thù trầm mặt đứng ở cửa.

Tầm mắt hơi xa một chút, biểu tình vui mừng trên mặt nhóc xui xẻo hơi suy giảm, né tránh lùi về sau một bước: "Bọn, bọn họ cũng đã chết sao?"

Vệ Thiên Di không biết mình nên lộ ra biểu tình gì, cũng không biết mình có tâm tình gì, tóm lại là cơn nóng giận ban nãy không biết đã biến đi đâu.

Tóc mái Vệ Thừa Thù che khuất phân nửa gương mặt, vẻ mặt phiền muộn yên lặng, thoạt nhìn lại càng trầm mặc hơn.

*

Vệ Tây trở lại dương gian, nhị đồ đệ cùng một nhóm thụy thú ngưng trọng đứng chờ cậu: "Sao rồi? Có xung đột không?"

Vệ Tây: "Xung đột gì?"

Nhị đồ đệ: "Bọn em đã nói chuyện gì?"

Vệ Tây: "Ta không nói gì a, ta để bọn họ ở đó trò chuyện với nhau, trò chuyện xong rồi sẽ có minh soa đưa bọn họ quay lại."

Nhóm thụy thú: "..."

Tâm người này sao lại lớn như vậy a....

Nhị đồ đệ cũng có chút khó hiểu: "....kia sao em lại đi lâu như vậy?"

Vệ Tây nghe vậy lập tức lộ ra biểu tình vui vẻ, không đợi cậu mở miệng, không khí phía sau đã chấn động một cái, một bóng người mặc âu phục đen xuất hiện, chính là Hắc Vô Thường đã lâu không gặp.

Hắc Vô Thường kéo tay Vệ Tây: "Đi thôi đi thôi Vệ xử trưởng, khó khăn lắm tôi mới từ Phong Đô tới một chuyến, không ngờ vừa vặn lại gặp cậu ở hào ti, hai ta phải uống một ly a. Thuận tiện bàn một chút về phương án đề cử ngài làm đại biểu âm phủ ti đế đô, còn đề nghị thuận tiện giới thiệu nhóm âm hồn được phê duyệt lưu lại dương giới tới Thái Thương Tông làm việc nữa, lúc trở lại Phong Đô tôi có đề cập với Diêm La đại nhân, ngài ấy cảm thấy rất tốt! Rất có khả năng! Đáng tham khảo! Cậu không biết a, GDP âm phủ ti đã rất nhiều năm không tăng trưởng, mọi người đều rất gấp a..."

Nhóm thụy thú: "..."

Sóc Tông: "..."

Thiên đạo sắp sụp, tâm gầy dựng sự nghiệp của hai vị lãnh đạo này ngược lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.

*

Đối với chuyện thiên đạo không thể chống đỡ, người của âm phủ ti ngược lại nghĩ rất thoáng, mọi người đều là người chết, có chết thêm lần nữa cũng không có gì khác, huống chi quỷ đạo oán khí sâu nặng, đối với chuyện tu bổ thiên đạo cũng không giúp được gì, chỉ đành nghe theo mệnh trời, qua một ngày thì tính một ngày.

Vệ Tây ngược lại vẫn nhớ bản thân có chuyện cần làm, vừa trò chuyện với Hắc Vô Thường vừa thu thập mớ hành lý chuẩn bị ban sáng, mới vừa đóng vali lại thì có minh soa xuất hiện báo cáo: "Vệ xử trưởng, Phạm bộ trưởng, ba vị môn nhân Thái Thương Tông đã được đưa về dương gian."

Vệ Tây không để chuyện này trong lòng, bất quá lúc xách chiếc vali cuối cùng xuống lầu đột nhiên nghe thấy tiếng khóc của Thư Uyển Dung: "Thừa Thù!! Con dừng tay lại cho mẹ!!"

Vệ Tây ngẩn người, định thần nhìn lại mới phát hiện Vệ Thừa Thù đang đánh nhau với Vệ Thiên Di.

Vệ Thừa Thù mắt đỏ au đấm vào mặt Vệ Thiên Di, cứ hệt như đang đối mặt với kẻ thù. Vệ Thiên Di mới đầu bị đấm vài cú, sau đó cũng nhịn không được nóng nảy đẩy đứa con nhỏ ra: "Đủ chưa hả? Không tới phiên anh trách tôi đâu! Anh nghĩ lại chính mình đi! Anh cảm thấy toàn bộ đều là lỗi của tôi sao?!!"

Vệ Thừa Thù bị đẩy ngã xuống đất, thở hồng hộc, tựa hồ còn muốn nhào tới đánh.

Nhóm thụy thú Ninh Thiên đứng một bên, biểu tình trầm mặc, không có ý muốn tiến tới khuyên can.

Vệ Tây nhíu mày mở miệng: "Thừa Thù, Thiên Di, dừng tay!"

Tất cả mọi người Vệ gia trong phòng khách bao gồm cả Thư Uyển Dung đều chấn động, lập tức nhìn qua.

Vệ Tây đứng trên lầu, uy nghiêm nhìn bọn họ: "Trong tông môn cấm nội đấu, không biết à? Vì sao mấy người lại đánh nhau?"

Vệ Thừa Thù: "..."

Vệ Thiên Di: "..."

Thư Uyển Dung: "..."

Lúc này nhị đồ đệ đi lên lầu, cầm lấy chiếc vali trong tay cậu, đồng thời thở dài một hơi: "Vệ Tây.... em thật là...."

Vệ Tây: "?"

Một hồi lâu sau, nhị đồ đệ xoa đầu cậu, tựa hồ thực mệt mỏi đi xuống.

Vệ Tây không hiểu, sau khi xuống lầu còn dặn dò cha con Vệ Thiên Di: "Ta đi tu bổ thiên đạo, mọi người ở lại tông môn cẩn thận trông coi, không cho phép đánh nhau nữa, biết không?"

Vệ Thiên Di [= = ] nhìn cậu, sắc mặt không còn trắng bệch như trước đó nữa, tựa hồ ngầm thừa nhận.

Vệ Tây có chút bận tâm, sao người trong nhà lại đánh nhau chứ, môn nhân nhà mình thực khó hiểu.

Lúc này Vệ Thừa Thù đột nhiên ở dưới đất bò dậy, im lìm vọt vào phòng vệ sinh, sau đó loảng xoảng một trận, vẻ mặt âm trầm xách thùng nước vọt ra.

Thư Uyển Dung khóc thút thít hỏi: "Con đi đâu đó?!"

Vệ Thừa Thù vung giẻ lau, lạnh lùng nói: "Lau bia đá! Không được à?!"

Lúc này ưu sầu của Vệ Tây mới tiêu tan, vui mừng nhìn bóng bưng Vệ Thừa Thù, môn nhân cần cù biết bao nhiêu a.

Nhóm thụy thú đã không biết phải nói gì cho phải, trong nhà này không có người nào bình thường hết.

Thế nhưng lúc sắp rời đi, Vệ Thừa Thù im lìm lau bia đá đột nhiên lên tiếng gọi Vệ Tây: "Anh chờ chút."

Vệ Tây quay đầu nhìn môn nhân gương mẫu nhất tông môn cầm miếng giẻ lau ướt nhẹp âm u đứng tại chỗ nhìn mình: "Tu bổ thiên đạo... có nguy hiểm không?"

Vệ Tây suy nghĩ một chút: "Có lẽ có đi."

Môn nhân gương mẫu trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng: "Anh.... chú ý an toàn."

"Oh." Vệ Tây gật đầu: "Cậu cũng phải trông nhà thật tốt đấy."

Môn nhân gương mẫu không biểu đạt ý kiến, Vệ Tây cho là đối phương đã nói xong liền xoay người rời đi, lúc này phía sau lại đột nhiên truyền tới âm thanh của đối phương-----

"Cám ơn."

Vệ Tây ngoài ý muốn quay đầu nhìn lại, Vệ Thừa Thù ngồi chồm hồm dưới đất giặt giẻ lau, không hề nhìn cậu, thế nhưng tựa hồ đưatay lên lau mắt.

Vệ Tây nghi hoặc hỏi nhị đồ đệ: "Khuyết Nhi, vì sao cậu ta lại cám ơn ta?"

Nhị đồ đệ đưa tay đè đầu Vệ Tây, biểu tình không muốn nói chuyện. Vệ Đắc Đạo ở bên cạnh cười híp mắt: "Đương nhiên là vì con làm chưởng môn rất tốt."

Vệ Tây mặt không biến sắc, lặng lẽ ưỡn ngực.

Nhóm thụy thú Ninh Thiên ngửa mặt lên trời thở dài.

Mặc dù thiên đạo muốn sụp.

Thế nhưng bọn họ lúc này thật sự không thể nào bi thương nổi.

.o.

[tác giả] Vệ Tây: Ta quả thực quá tuyệt vời mà!