Đồ Cổ Xuống Núi

Chương 119: Oán Khí




Ma giới.

Tân ma vương Đoàn Kết Nghĩa rốt cuộc cũng được Vệ Tây dỗ thành công.

Đoàn Kết Nghĩa cảm thấy sư phụ thực ngốc, ngay cả dỗ người mà cũng không biết, chỉ biết ngồi xếp bằng bên cạnh mình ngẩn người, cuối cùng lục lọi trên người một hồi, móc ra vài đồng lẻ kín đáo đưa cho mình, còn nói: "Lần này trên người sư phụ thật sự không còn đồng nào."

Đoàn Kết Nghĩa ngao một tiếng nhào vào lòng sư phụ cọ cọ.

Lúc bị mang ra khỏi kết giới thì thấy sư đệ đang ngồi trên ghế sô pha xem sách, thấy hai bọn họ liền mở miệng nói với sư phụ: "Vệ Tây, em lên lầu tìm đồ giúp ta đi."

Sư phụ lập tức chạy đi, lưu lại Đoàn Kết Nghĩa có chút mất tự nhiên, lúc này liền nghe sư đệ chủ động nói: "Đoàn Kết Nghĩa, tới đây."

Đoàn Kết Nghĩa vẫn luôn sợ người sư đệ này, lại nghĩ tới bởi vì ma giới xây dựng cùng giao dịch bận rộn mà mình tựa hồ đã lâu không hoàn thành bài tập đối phương giao, nội tâm liền kinh sợ tới phát hoảng. Loại tâm tình "sợ" này sau khi hắn trở thành ma vương tựa hồ cũng chẳng suy giảm bao nhiêu (dù sao thì ma giới nghèo rách như vậy, cái danh ma vương cũng chả có gì đáng sợ, cộng thêm bản thân rõ ràng cũng không đánh lại). Thế nhưng sư đệ cũng không đưa thêm bài tập, thái độ cũng không lãnh đạm nghiêm khắc như trước, chỉ dùng ánh mắt phức tạp chăm chú nhìn hắn một hồi thì mở miệng: "Đoàn Kết Nghĩa, Vệ Tây từ trước tới nay chưa từng có ý bạc đãi anh."

Thấy sư đệ nhà mình nghiêm túc như vậy, tựa hồ lo lắng mình oán hận sư phụ, Đoàn Kết Nghĩa không khỏi mất tự nhiên nói: "Ta.... ta biết a, ta cũng không phải không tim không phổi, mặc dù ngày thường sư phụ hơi thiên vị đệ... thế nhưng người đối với ta cũng rất tốt. Từ khi vào tông môn tới nay chưa từng để người ta khi dễ ta, ban đầu mặc dù cái gì cũng không biết vẫn mạo hiểm sinh mạng muốn cứu ta khỏi Atula giới... mới vừa nãy còn mang hết sáu đồng rưỡi trong người mình cho ta, rõ ràng sư phụ rất coi trọng ta!"

Sư phụ đối với mình thế nào, nội tâm Đoàn Kết Nghĩa trước nay vẫn hiểu, không nói gì khác, chỉ chuyện nhóm ma la sau khi tìm hắn về ma giới liền suốt ngày nghĩ cách để hắn thức tỉnh, thế nhưng thử nhiều phương pháp như vậy vẫn không thấy được tia hi vọng nào le lói. Nhóm ma la vì thế mà cực kỳ nóng nảy, vẫn luôn nghiên cứu xem rốt cuộc trận pháp có vấn đề gì, nhưng nội tâm Đoàn Kết Nghĩa hiểu rõ lý do mình vẫn không thể thức tỉnh-----

Atula vì dục vọng cùng u ám của thiên địa mà sinh, ma vật sinh tồn bên trong tự nhiên cũng là hóa thân của vạn dục cùng u ám, nhóm ma la căn bản không biết yêu thương cùng trách nhiệm, hoàn toàn không có quyến luyến với thế giới này, nội tâm chỉ có cướp đoạt cùng sinh tồn, bởi vì đại đa số chúng từ khi chào đời tới nay chưa từng được thương yêu cùng bảo hộ.

Hắn nghe nhóm ma la kể vài cố sự về Ba Tuần, là một cường giả ân cừu không chút kiêng nể, hắn có thể dùng ngàn vạn sinh mệnh ma la phổ thông để phụ trợ hứng thú nho nhỏ là "quấy rối nhóm thần tiên", có thể dễ như trở bàn tay hủy diệt một số lớn sinh linh bên ngoài ma giới, có thể không chút cố kỵ tùy ý để vương quốc mình làm chuyện xấu, hở ra là kêu đánh kêu giết.

Năng lực của vị thủ lĩnh được vô số ma la sùng bài này quả thực rất cường đại, nhưng trong mắt Đoàn Kết Nghĩa thì cuộc sống đó thực nhàm chán.

Hắn không có mục tiêu, không có kỳ vọng, không có ràng buộc, thiên địa này đối với hắn không hề có phân lượng, thậm chí ngay cả Atula giới do một tay hắn tạo thành cũng không ngoại lệ, vì thế mới không chút để tâm tới tương lai của ma giới, chỉ để chính mình sống thực thoải mái.

Có lúc Đoàn Kết Nghĩa cũng cảm thấy sức mạnh cường đại của Ba Tuần thực mê người, nhưng càng nhiều hơn lại sợ mình trở thành một cái xác biết đi như vậy.

Thật ra nếu không có sư phụ, chuyện hắn thức tỉnh có lẽ đã thuận lý thành chương----- thân là một kẻ lưu lạc ăn bữa nay lo bữa mai, từ nhỏ chịu đủ lạnh nhạt cùng mắng chửi, hắn nghèo khó, chán nản, bị bài xích, bị chán ghét, bị người nhỏ yếu né tránh, bị kẻ mạnh hơn đánh bẹp, có một cuộc sống như vậy, hắn sao có thể quyến luyến thế giới?

Thế nhưng sư phụ xuất hiện.

Dẫn hắn tới Thái Thương Tông.

Trừ bỏ đánh một trận lúc đầu tiên gặp mặt, sư phụ chưa từng khi dễ hắn, bình thường dạy học cũng chỉ gõ nhẹ đầu hắn mà thôi, kỳ thực sư phụ rất không nở tổn thương hắn. Cho hắn chỗ ở, cho hắn quần áo mặc, cho hắn tiền để xài, rõ ràng sức ăn lớn như vậy, bản thân vẫn luôn ăn không đủ no nhưng vẫn luôn nhớ chừa một phần cho hắn, ngay cả bắt được quỷ cũng không quên cho hắn nếm thử. Thấy hắn bị khi dễ, không quản đối tượng là người là quỷ hay là ma la vẫn chưa bao giờ khoanh tay đứng nhìn, ngay cả mắng cũng kho cho phép người ngoài mắng.

Sư phụ đối xử với hắn rất tốt, trước khi trở thành đồ đệ Thái Thương Tông, Đoàn Kết Nghĩa chưa từng nghĩ tới có một ngày mình được yêu thương như vậy, mặc dù không có kí ức nhưng hắn theo bản năng cảm thấy rằng Ba Tuần cũng chưa chắc có được.

Cuộc sống như vậy làm Đoàn Kết Nghĩa cảm thấy, nếu như cái giá của thức tỉnh là mất đi đoạn kí ức này thì sức mạnh cường đại của Ba Tuần tựa hồ cũng không có sức hút.

Mặc dù sư đệ có chút hunhg dữ... môn học cũng thực khó...

Nhìn đồng tiền sư phụ cho mình trước đó trong tay, Đoàn Kết Nghĩa mới nhận ra tựa hồ lời nói của mình có mang theo ý khiêu khích, cứ như muốn so bì với sư đệ.

Hắn có chút khẩn trương.

Thế nhưng sư đệ vẫn luôn nghiêm khắc lần này lại không hề có ý muốn giáo huấn hắn, nghe hắn nói xong thì biểu tình còn thả lỏng, ánh mắt hiếm thấy trở nên nhu hòa: "Anh biết Vệ Tây đối xử tốt với anh là tốt rồi."

Đoàn Kết Nghĩa không khỏi cảm thấy sư đệ tựa hồ có tâm sự, liền đánh bạo nhích tới gần: "Sư đệ, đệ để sư phụ rời đi có phải muốn nói gì với ta không?"

Sư đệ bình tĩnh nhìn hắn một hồi mới mở miệng: "Đoàn Kết Nghĩa, nếu có một ngày ta không có ở đây, anh có thể chăm sóc tốt Vệ Tây không?"

Đoàn Kết Nghĩa: "A? Đệ muốn đi đâu? Sao lại không có ở đây?"

Sắc mặt sư đệ bất biến, nhàn nhạt nói: "Chỉ là giả thuyết thôi."

Có câu nói không phải người một nhà không vào chung cửa, đầu óc của Đoàn Kết Nghĩa cũng chung một mạch não với Vệ Tây, suy nghĩ một chút liền nghiêm túc trả lời: "Kia khẳng định rồi, sư phụ chính là sư phụ ta, thái thượng hoàng cũng phong rồi, chỉ cần ta còn sống thì nhất định sẽ phụng dưỡng người."

Sư đệ tựa hồ giật giật khóe miệng, thế nhưng nụ cười không quá rõ ràng, một lát sau mới đưa tay vỗ đầu hắn: "Tốt lắm."

Đây là lần đầu tiên Đoàn Kết Nghĩa bị sư đệ vỗ đầu, nhất thời vừa mừng vừa lo, một lát sau mới tìm lại được âm thanh: "Wow, sư đệ..."

Xưng hô này dùng lâu quá nên liền thuận miệng, nói ra rồi mới ý thức được không đúng, vội vàng sửa lại: "A không đúng, không thể gọi sư đệ."

Sư đệ nhướng mày.

Đoàn Kết Nghĩa lắp bắp: "Sư phụ nói với ta, đệ bây giờ đã là đạo lữ của người."

Sư đệ có chút bất ngờ: "Em ấy nói cho anh biết?"

Đoàn Kết Nghĩa: "....oh, người còn lên weibo cự tuyệt bình luận trêu ghẹo của người ta."

Sư đệ phì cười, đáy mắt lóng lánh, biểu tình đắc ý không nói nên lời.

Đoàn Kết Nghĩa thầm nói đệ đúng là tiểu yêu tinh hại nước hại dân thành công dùng sắc thượng vị, thế nhưng ngoài miệng lại nói: "Đạo lữ có phải có ý là kết hôn không? Sư đệ, đệ kết hôn với sư phụ thì bối phận liền hỗn loạn a, cảm giác không thể gọi đệ là sư đệ."

Sư đệ hỏi: "Kia anh cảm thấy nên đổi thành gì?"

Đoàn Kết Nghĩa suy nghĩ một chút: "Sư nương?"

Sư đệ: "...."

Đoàn Kết Nghĩa: "Hắc hắc hắc hắc hắc."

Sư đệ an tĩnh nhìn hắn một hồi, nhìn đến khi tiếng cười của Đoàn Kết Nghĩa dần yếu đi: "....sư công."

Lần này khóe miệng sư đệ rốt cuộc cong lên, ừ một tiếng rồi đưa tay vào túi, móc ra một trăm đồng đưa cho hắn.

Đoàn Kết Nghĩa: "....?"

Sư đệ: "Vậy đi."

Đoàn Kết Nghĩa đại khái ý thức được tiền này có ý gì, lập tức trầm mặc thu nhận, đồng thời di động chấn động một cái, lôi ra xem thì phát hiện trước đó sư đệ có gửi cho mình bao lì xì một trăm đồng, xem thời gian thì tựa hồ là lúc mình xé kết giới tới tìm sư phụ.

Nhìn lại trăm đồng trên tay, lại nhìn trăm đồng trên màn hình điện thoại, trong lòng thầm nói tiền đổi xưng hô con mẹ nó nhiều thật a.

Sau đó nhịn không được phát wechat phun tào-----

[Đột nhiên phát hiện sư đệ mình thực keo kiệt]

Còn đặc biệt giấu sư đệ.

Dòng tin này không đầu không đuôi, vốn không có người nào phản ứng mới đúng, không ngờ vừa mới đăng không lâu đã nhanh chóng được like, Đoàn Kết Nghĩa cẩn thận xem một chút thì phát hiện người like cư nhiên là Hạ Thủ Nhân.

Hai người trao đổi wechat ở lần ăn Phì Di, bất quá sau đó chưa từng trò chuyện, chẳng khác gì hai người xa lạ, thế nhưng lần này biểu hiện của Hạ Thủ Nhân đặc biệt kích động, không chỉ nhấn like mà còn trả lời ------

[A a a a a a ông rốt cuộc cũng phát hiện a!!!!]

Hở? Đoàn Kết Nghĩa thầm nghĩa, hóa ra Hạ Thủ Nhân thân thiết với sư đệ nhà mình như vậy sao? Đổi cách nghĩ một chút, nhớ lại biểu hiện của hai người trong lần bắt Phong Bá Thủy Sư cùng mấy lần hành động sau đó quả thực giống có quen biết, lúc này mới không chút đề phòng trò chuyện-----

[Quả nhiên ông cũng cảm thấy như vậy à?]

Hạ Thủ Nhân: [Đương nhiên rồi! Chiến hữu a!]

Đoàn Kết Nghĩa: [Chiến hữu!]

Hạ Thủ Nhân: [Mau nói xem lão làm sao keo kiệt ông.]

Đoàn Kết Nghĩa: [Tôi nói ngọt như vậy, dỗ sư đệ vui vẻ, cuối cùng chỉ mò được----]

Hạ Thủ Nhân: [Bao nhiêu? Bao nhiêu? Một đồng hay hai đồng?!]

Đoàn Kết Nghĩa: [Hai trăm.]

Đoàn Kết Nghĩa đợi một hồi vẫn không đợi được câu trả lời, khó hiểu lướt một cái thì phát hiện Hạ Thủ Nhân đã xóa hết tất cả bình luận, ngay cả like cũng thu hồi.

Đoàn Kết Nghĩa: "????"

Người này bị làm sao vậy? Chẳng lẽ bị trình độ keo kiệt của sư đệ dọa sợ à?

[cáo: bạn HTN kia chờ đợi ngàn năm chỉ moi được hai đồng rưỡi từ lão súc sinh. Tâm tình hiện giờ phải nói là cay a cay...]

*

Vệ Tây tìm được thứ nhị đồ đệ muốn, sau khi xuống lầu suy nghĩ một chút, vẫn là tới đốt cây nhang cho Đắc Đạo thiên tôn nhà mình.

Từ khi Vệ Đắc Đạo hiện thân thì đã rất lâu rồi cậu không dâng hương cho đối phương, không nuôi con không biết ơn cha mẹ (?), trải qua lần phân chia tài sản riêng này, Vệ Tây đột nhiên cảm nhận được làm sư phụ thật không dễ, thái độ dành cho Vệ Đắc Đạo cũng chú ý hơn.

Mặc dù có được một đồ đệ như cậu, xét theo phương diện nào thì Vệ Đắc Đạo cũng rất có lời.

Cơn hỗn loạn vì động đất này mang tới vẫn chưa đi qua, rất nhiều tín đồ như Vương lão thái đều vội vàng tới cầu phúc, còn có nghiệp vụ khác của tông môn cùng khai thác dầu thô bên Atula giới, Vệ Tây đã giao hết tài sản riêng cho đồ đệ cùng đạo lữ, bây giờ đã rỗng túi, nghèo tới phát lo, cũng không dám ở nhà lâu, vội vàng ra ngoài kiếm tiền.

Đoàn Kết Nghĩa cũng đi theo, vừa đi vừa nói: "Sư phụ, người lại muốn đi làm chuyện tốt sao? Con nghe nói ngoài ngoại ô đế đô có vài tòa nhà lâu đời bị sụp..."

Vệ Tây chỉ hận không thể đá hắn về ma giới.

Sau khi hai người một trước một sau rời đi, một hồi lâu sau phòng khách mơ hồ hiện ra một bóng người kim quang sáng chói.

Vệ Đắc Đạo vẫn là dáng vẻ đó, khom lưng xoay về phía cửa, ánh mắt không có tiêu cự nhưng hướng nhìn rõ ràng là nhìn theo bóng lưng Vệ Tây.

Nhờ phúc của nhóm Vương lão thái, khoảng thời gian này tín đồ thỉnh tượng thiên đô rõ ràng nhiều hơn không ít, Vệ Đắc Đạo lần đầu tiên làm thần tiên, không có kinh nghiệm, mỗi ngày đều dành chút thời gian tới nhà tín đồ thu thập thỉnh nguyện, cộng thêm Phong Bá Thủy Sư quấn lấy học tuyệt chiêu chữa bệnh phù chân táo bón làm đoạn thời gian gần nhất lão cực kỳ bận rộn, so với lúc làm chưởng môn trước kia phong phú hơn không ít.

Chỉ là cuộc sống phong phú như vậy... rốt cuộc cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Đợi Vệ Tây cùng Đoàn Kết Nghĩa đi xa, Vệ Đắc Đạo nói với Sóc Tông ở bên cạnh: "Chúc mừng."

Sóc Tông liếc mắt: "Ta tưởng lão sẽ có ý kiến."

Vệ Đắc Đạo cười, thở dài nói: "Vệ Tây thật tâm mong muốn, ta có thể có ý kiến gì? Lúc ở trong núi, ta chưa từng thấy nó thả lỏng như vậy. Đứa nhỏ này quá khổ sở rồi, ta thậm chí còn cho rằng nó không cảm nhận được hỉ nộ ái ố của nhân gian, bây giờ nó có thể hiểu được tình yêu, cho dù vẫn không hiểu được tình cảm này là gì thì đối với nó vẫn là chuyện tốt. Nó sẽ sống tốt."

Hai người trầm mặc một hồi, Vệ Đắc Đạo ngửa đầu nhìn bầu trời: "Thiên đạo đã không chịu nổi, đúng không?"

Sóc Tông: "Lão cũng muốn đi tu bổ thiên đạo?"

Vệ Đắc Đạo cười híp mắt: "Mặc dù tới giờ giờ vẫn chưa thể chạm tới pháp môn, thế nhưng cả đời này ta vẫn luôn hướng đạo, cuối cùng đương nhiên vì đạo mà chấm dứt. Cho dù tiêu tan thì cũng là số phận của người tu hành."

Huống chi, nếu thiên đạo thật sự sụp đổ, hết thảy sinh linh trong thiên hạ này, bao gồm cả Vệ Tây, ắt cũng sẽ bị tiêu diệt.

Đồ nhi khó khăn lắm mới có được cuộc sống ra hồn a.

*

Rất khuya Vệ Tây mới trở lại, sắc trời bên ngoài đã u ám không còn thấy chút ánh sáng, lúc cởi áo khoác cậu có chút rùng mình, quay về phòng thì chỉ thấy nhị đồ đệ đang khom người thu dọn đồ đạc.

Vệ Tây ngẩn người: "Khuyết Nhi, con phải ra ngoài à?"

Nhị đồ đệ lập tức đứng thẳng người nhìn cậu, thế nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh: "Ừm, đi ra ngoài vài ngày."

Vệ Tây lại hỏi tiếp: "Sao lại phải đi ra ngoài?"

Nhị đồ đệ nhìn cậu một hồi rồi tiến tới xoa đầu cậu: "Tối nay vẫn có thể bồi em."

Vừa mới tân hôn, tình nồng ý mật, Vệ Tây dựa vào người nhị đồ đệ mê hoặc nheo mắt: "Khuyết Nhi, hôm nay đi ra ngoài ta gặp một đám người đang làm hôn lễ."

Sóc Tông xoa đầu Vệ Tây nhìn trần nhà đen xì, ánh mắt bình tĩnh: "Ừm, làm sao?"

Vệ Tây: "Kết Nghĩa nói quan hệ của chúng ta cũng giống như vợ chồng, kia có phải chúng ta cũng nên làm hôn lễ không?"

Sóc Tông ôm cậu chặt một chút: "Em muốn hôn lễ?"

Vệ Tây: "Cũng tạm, chỉ là nếu không làm thì cứ cảm thấy có chút thua thiệt con. Con muốn hôn lễ không?"

Nhị đồ đệ trầm mặc hồi lâu mới mở miệng, âm thanh tựa hồ đặc biệt trầm thấp: "Muốn."

"Quả nhiên con muốn." Vệ Tây nói: "Đáng tiếc Kết Nghĩa có dẫn ta đi xem nhẫn rồi, rất đắt."

Đồ đệ đột nhiên gọi một tiếng: "Vệ Tây."

Vệ Tây mệt mỏi muốn ngủ: "Hử?"

Hô hấp của đồ đệ tựa hồ trở nên đặc biệt gấp gáp, bàn tay đặt sau đầu cậu cũng dùng sức một chút, từng chút từng chút vững vàng vuốt ve tóc cậu: "Ta không cần mấy thứ đó, chờ lần này ta trở về, chúng ta sẽ làm hôn lễ, được không?"

Vệ Tây kinh ngạc: "Con thật sự không muốn nhẫn sao? Như vậy được sao? Kết Nghĩa nói nhẫn kim cương nhân gian phải mua càng lớn càng đắt thì càng tốt, không lẽ con không thích kim cương?"

Đồ đệ phì cười: "Ta càng thích em hơn."

Vệ Tây cũng cười, cọ cọ trong lòng đồ đệ: "Vậy con phải mau mau trở về."

Đồ đệ khẽ đáp một tiếng.

*

Nửa đêm, Sóc Tông lặng lẽ ngồi dậy, ngồi bên mép giường tường tận ngắm nhìn Vệ Tây.

Lông mày, mũi, mắt.

Anh nhìn thật lâu thật lâu, cuối cùng đứng dậy, Vệ Tây tựa hồ phát giác anh muốn rời đi, biểu tình có chút bất an ngọ nguậy.

Sóc Tông đưa tay điểm nhẹ vào trán cậu.

Vệ Tây nhanh chóng ngủ say.

Ngón tay chậm rãi vuốt nhẹ hàng mày của Vệ Tây, Sóc Tông thu tay lại, xách hành lý dưới đất mở cửa đi ra ngoài.

Bên ngoài, vạn vật yên tĩnh, Vệ Đắc Đạo đưa lưng về phía anh đứng trong phòng khách chờ đợi, bóng lưng khòm khòm kia vững vàng như một ngọn núi, nghe thấy động tĩnh, lão chậm rãi mở miệng: "Thiên Lộc thần, ngài thật sự phải đi sao?"

Sóc Tông trầm giọng trả lời: "Ta không đi, thiên đạo sụp đổ, Vệ Tây chỉ có một con đường chết."

Vệ Đắc Đạo cười khổ: "Nếu ngài cùng Tây Nhi đã kết đạo lữ, nếu thiên đạo có thể thuận lợi tu bổ thì tốt, nhưng nếu không thể... hoặc là ngài không thể quay trở lại, Tây Nhi phải làm sao?"

Sóc Tông quay đầu nhìn về phía phòng mình, thật lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "Nếu thiên đạo sụp đổ, thiên địa cùng hủy diệt, em ấy cái gì cũng không biết, ta sẽ đồng sinh cộng tử với em ấy. Nhưng nếu thiên đạo được tu bổ mà ta không thể quay lại... ta đã để lại một thứ cho Đoàn Kết Nghĩa, sau khi ta chết nó sẽ được chuyển tới ma giới. Hắn nhận được tin sẽ cho Vệ Tây ăn, em ấy... sẽ không còn nhớ gì nữa. Em ấy là chưởng môn Thái Thương Tông, còn có cổ phần Ninh Thiên, sẽ không bao giờ trải qua cuộc sống cực khổ trước kia nữa, có thể cả đời không buồn không lo."

*

Vệ Đắc Đạo thở dài: "Thiên Lộc thần.... ngài..."

Lão quả thực không ngờ Sóc Tông có thể vì Vệ Tây mà làm tới mức này.

Sóc Tông cười khẽ.

Vệ Đắc Đạo không đành lòng, chỉ có thể run run nói: "Vậy thì đi thôi."

Sóc Tông nắm chặt hành lý trong tay, không quay đầu lại, chậm rãi bước đi.

Lúc này trên lầu đột nhiên két một tiếng.

Trong bóng tối truyền tới âm thanh không rõ ưu tư của Vệ Tây: "Khuyết Nhi, Vệ Đắc Đạo, hai người muốn đi đâu?"

Sóc Tông cùng Vệ Đắc Đạo chấn động, xoay người lại.

Trong bóng đêm, Vệ Tây mặc đồ ngủ, chân trần bước trên cầu thang từng bước từng bước đi xuống, ánh mắt phản chiếu ánh sao sáng chói ngoài cửa sổ.

Cậu hỏi-----

"Ta nằm mơ, thiên đạo muốn sụp, đúng không?"

*

Vệ Tây nằm mơ, trong mơ thiên địa là một mảnh hỗn loạn, núi cao sụp đổ, nước biển chảy ngược, vô số nhân loạn la hét chói tai hoảng loạn trồn chạy.

Cậu không biết xảy ra chuyện gì, thế nhưng bản năng của hung thú thượng cổ nói cho cậu biết đây là điềm báo thiên đạo sắp sụp đổ.

Sức mạnh của giấc mộng này quá mạnh mẽ, nó chọc thủng thần thức đang say ngủ của cậu, sau khi tỉnh mộng Vệ Tây phát hiện đồ đệ không có trong phòng, đi ra ngoài thì phát hiện hai người đang chuẩn bị rời đi.

Sóc Tông cùng Vệ Đắc Đạo bị bắt tại trận không kịp trở tay, nhất thời không biết nên ứng phó thế nào.

Đây đại khái là lần đầu tiên Vệ Tây thông minh như vậy, lại chuẩn xác tìm được đáp án trong sự trầm mặc của hai người: "Ta nói đúng rồi phải không?"

Vệ Tây nhìn chằm chằm đồ đệ: "Tại sao con phải đi làm chuyện nguy hiểm như vậy?"

Sóc Tông há miệng: "Vệ Tây..."

Vệ Đắc Đạo thở dài: " Tây Nhi, con không nên oán hận ngài ấy, nếu như thiên đạo sụp đổ, con, ta, vạn vật trên thế gian này đều sẽ biến mất cùng thiên đạo. Ngài ấy làm như vậy là vì bảo vệ con."

Vệ Tây nhíu mày: "Thế nhưng Khuyết Nhi, ta là đạo lữ của con, ta phải bảo vệ con mới đúng."

"Còn lão nữa, Vệ Đắc Đạo." Vệ Tây chuyển hướng: "Ta đã chôn lão một lần rồi, lười chôn lại lần thứ hai."

Phòng khách hoàn toàn an tĩnh.

Vệ Tây tiếp tục nói trong sự im lặng của hai người: "Dẫn ta đi cùng đi."

Sóc Tông kinh ngạc nhìn cậu.

Chỉ thấy Vệ Tây do dự một chốc liền nói: "Cái đó, tu bổ thiên đạo chính là chuyện lớn, đơn vị liên quan hẳn là sẽ trả tiền đi? Có đủ để chúng ta làm hôn lễ không?"

*

Sáng sớm, nhóm thụy thú Ninh Thiên khẩn cấp gọi điện tới cho Sóc Tông: "Không xong! Có khả năng là thiên đạo phát điềm báo sẽ sụp đổ, tối hôm qua rất nhiều người có linh lực trong quốc nội nằm mơ về nó! Bây giờ ban ngành liên quan đang cố gắng phong tỏa tin tức, bất quá phỏng đoán là rất nhanh sẽ không giấu được!"

Sóc Tông thực bình tĩnh giúp Vệ Tây thu thập hành lý: "Tôi biết rồi."

Phòng khách Vệ gia, Vệ Thiên Di nhíu mày xuống lầu, tối hôm qua ông nằm mơ thấy một giấc mộng cực kỳ tệ hại nên tâm tình đặc biệt không tốt, cầm di động ra lướt tin một chút thì thấy khá nhiều lời bình linh tinh.

Gần nhất trời sáng khá muộn, tối lại đặc biệt sớm, lúc ban ngày sắc trời cũng đặc biệt u ám, mây đen che khuất bầu trời, giống như muốn cắn nuốt hoàn toàn ánh mặt trời.

Vệ Thiên Di liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên mặt trời vẫn chưa ló dạng, rõ ràng đã hơn bảy giờ rồi.

Mấy ngày trước trên mạng đã có không ít người thảo luận vấn đề này, không chỉ ngày ngắn lại mà gần nhất ngay cả nhiệt độ cũng lạnh hơn rất nhiều, lúc gió thổi tới thì lạnh tới tận xương tủy, hiện tượng này làm mọi người cảm thấy đặc biệt quỷ dị.

Vệ Thiên Di mở tin tức thời tiết thì phát hiện đài khí tượng đã đưa ra lời giải thích, gần nhất nhiệt độ đột nhiên biết đổi, luồng khí lạnh ập tới làm ánh sáng cũng có biến đổi, còn quan tâm nhắc nhở cư dân thành phố phải chú ý giữ ấm.

Vệ Thiên Di hừ lạnh một tiếng, tự giác mình phát hiện chân tướng, nghĩ tới mấy suy đoán vớ vẩn nhìn thấy mấy hôm trước, ông không khỏi giễu cợt, chỉ thấy Vệ Tây đang tới lui dọn hành lý. Ông nhíu mày: "Anh đi đâu đó?"

Vệ Tây dừng động tác lại: "Thiên đạo muốn sụp đổ, ta dẫn Khuyết Nhi cùng thiên tôn đi tu bổ, ông ở nhà phải chăm coi tông môn thật tốt."

Vệ Thiên Di: "....bệnh thần kinh."

Ông phiền não nói: "Mới sáng ra anh đừng có chọc điên tôi, tối hôm qua mơ thấy ác mộng tôi đã đủ phiền rồi."

"Ông nằm mơ?" Vệ Tây nghĩ một chút: "Cũng đúng, mặc dù ông là người bình thường nhưng thiên phú không tệ, nhận được nhắc nhở của thiên đạo cũng không kỳ quái."

Vệ Thiên Di: "..."

Đang nói cái quỷ gì vậy, Vệ Thiên Di lười phản ứng, dư quang nhìn thấy Thư Uyển Dung đi xuống lầu, ông liếc nhìn qua, phát hiện vẻ mặt đối phương thực mệt mỏi nhưng cũng không quá để ý.

Chỉ thấy Chu quản gia từ trong bếp đi ra hỏi han: "Phu nhân, ngủ không ngon sao?"

Thư Uyển Dung: "Đừng nói nữa, tối qua nằm mơ, thấy trời sập."

Ánh mắt Vệ Thiên Di cứng còng, chậm rãi quay đầu nhìn sang.

Giây tiếp theo liền nghe Chu quản gia kinh ngạc nói: "Phu nhân, sao trùng hợp như vậy! Tôi cũng mơ thấy vậy a!"

Hai người còn chưa kịp trao đổi, bên cạnh đã rầm một tiếng, Vệ Thiên Di nóng nảy đập bàn bật dậy quát: "Im miệng! Đừng có ăn nói lung tung!"

Vệ Tây đi xuống lầu thì bị ông gọi lại: "Còn anh nữa! Để đồ lại! Anh lại định đi làm chuyện nguy hiểm gì nữa? Không cho phép anh ra khỏi cửa!"

Vệ Tây khuyên nhủ: "Thiên Di, ông không cần tùy hứng như vậy, tu bổ thiên đạo là chuyện rất trọng yếu, không thể xem thường."

Vệ Thiên Di run sợ, hổn hển quát: "Câm miệng! Nói vớ va vớ vẩn! Gì mà thiên thiên đạo đạo! Tôi không tin thứ này! Sau này anh còn dám nói mấy thứ truyền bá phong kiến mê tín này ở nhà nữa thì tôi không tha cho anh đâu! Bên ngoài thành cái dạng gì rồi mà còn ra ngoài, an tĩnh ở nhà cho tôi!"

Vệ Tây không để ý tới ông, tiếp tục chuyển hành lý ra sân, Vệ Thiên Di bị chọc giận đuổi theo ầm ĩ, nhóm người vừa chạy tới Vệ gia thấy vậy thì kinh ngạc.

Hạ Thủ Nhân hỏi: "Cậu đi đâu đó?"

Vệ Tây: "Tu bổ thiên đạo."

Hạ Thủ Nhân kinh ngạc chỉ Vệ Tây nói với Sóc Tông: "Cậu ta cũng muốn đi?!"

Vệ Tây biết tu bổ thiên đạo sẽ được chính phủ trả tiền, bây giờ nghèo như vậy nên rất coi trọng cơ hội này, nghe thấy chất vấn liền nhíu mày: "Năng lực nghiệp vụ của Thái Thương Tông ta mạnh như vậy, sao có thể không đi?"

Hạ Thủ Nhân: "..."

Bạn tôi ơi bạn tỉnh táo một chút đi a, hung thú a! Hung thú! Hung thú đi tu bổ thiên đạo, này không phải là trò đùa sao? Không chấn vỡ thiên đạo đã là tốt lắm rồi.

Sóc Tông ngược lại có chút bất mãn: "Sao lại tới đây?"

Hiện giờ anh đang là thân phận Lục Khuyết, tình huống này bình thường người của Ninh Thiên không nên chủ động tìm tới.

Hạ Thủ Nhân im lặng một hồi, dứt khoát không để ý tới chuyện của Vệ Tây nữa, tiến tới nhỏ giọng nói với Sóc Tông: "Chuyện quá khẩn cấp, ông không phát hiện mấy ngày gần đây trời đặc biệt tối sớm sao? Chúng ta mới phát hiện hóa ra là có oán khí tránh né được thiên đạo đang hướng về phía đế đô."

Sóc Tông: "Oán khí?"

Vệ Tây cũng hỏi: "Oán khí là gì?"

"Sao ngay cả oán khí mà cũng không biết vậy chứ?" Hạ Thủ Nhân giải thích: "Oán khí chính là oán ác thế gian tích góp từ thời thiên địa hỗn loạn, vì đề phòng chúng làm hại thiên địa, trước giờ thiên đạo vẫn luôn trấn áp chúng trong kết giới, hiện giờ kết giới không thể chống chịu được, có lẽ chúng thoát ra từ kẽ nứt."

Vệ Tây: "Chúng thoát ra làm gì?"

Hạ Thủ Nhân dùng ánh mắt kỳ diệu nhìn cậu, chậm rãi nói: "Đương nhiên là đi tìm đồng minh, khuấy loạn nhân gian, lật đổ thiên đạo."

Vệ Tây: "Đồng minh?"

Sóc Tông ở bên cạnh lập tức liếc mắt nhìn qua, lập tức hiểu được nguyên do nhóm thụy thú chạy tới Vệ gia.

Nhân quỷ súc thần ma, oán khí đồng nguyên với Hỗn Độn, có chung mạch với chúng chỉ có đơn giản vài chủng tộc, được nhóm oán khí hoan nghênh nhất tự nhiên cũng là sự tồn tại có thực lực cường đại nhất, tỷ như ma la, tỷ như.... hung thú đồng nguyên Hỗn Độn.

Trong thiên địa này chỉ sợ chỉ còn lại một con hung thú là Vệ Tây, không thể nghi ngờ chính là đối tượng bị nhóm oán khí nhìn trúng.

Biểu tình của Hạ Thủ Nhân cực kỳ lo lắng, rõ ràng lo sợ Vệ Tây sẽ kết minh với oán khí, liền kéo Sóc Tông gấp gáp nói: "Bây giờ tình huống khẩn cấp, ông không nghĩ cách làm cậu ta ngủ mê mang cũng thôi đi, sao lại còn dẫn theo bên người chứ?"

Sóc Tông im lặng một chốc rồi quay đầu nhìn Vệ Tây, biểu tình trầm tĩnh: "Ông yên tâm đi, em ấy sẽ không trở ngại chúng ta."

Hạ Thủ Nhân gấp tới muốn xỉu, nhỏ giọng nói: "Ông đã quên thân phận của cậu ta rồi sao!"

Đang nói thì đột nhiên cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại thì ánh mắt lập tức trợn to: "Xong đời! Tôi đã nói mà! Thật sự tìm tới rồi!"

Trên tầng mây dày đặc đột nhiên truyền tới một trận hỗn loạn ầm ĩ----

"Thiên đạo rốt cuộc cũng sắp biến mất!"

"Không còn ai có thể kìm hãm chúng ta nữa!!!"

"Oán khí! Ma khí! Quỷ khí! Lệ khí! Còn có hung thú! Ta ngửi thấy khí tức đồng minh ở nhân gian!"

Phía trước Vệ gia, đoàn chướng khí đen như mực từ xa xa nhanh chóng tiếp cận, phía sau đoàn chướng khí kia là một đống điểm đen chi chi chít chít, chướng khí tiến tới gần thì quỷ dị huyễn hóa thành hình người.

Oán khí tích tụ hơn mười ngàn năm, thực lực gộp chung lại thật sự không thể đo lường, năng lực biến ảo mạnh hơn quỷ quái bình thường rất nhiều, cũng rõ hơn nhiều, ánh mắt nó nhìn chằm chằm Vệ Tây đứng trong Vệ gia.

Mùi của đồng minh!

Hạ Thủ Nhân nhanh chóng búng thủ quyết về phía nó, ngay sau đó sắc mặt tái nhợt: "Trời ơi, không biết chúng từ đâu thu nhận một đám âm hồn âm phủ ti nữa, có siêu độ cũng không hết nổi a!"

Trong lúc Hạ Thủ Nhân khiếp sợ, oán khí đã nhanh chóng tiến tới gần, hướng Vệ Tây đứng trong vòng vây thụy thú kích động mời chào: "Tới đây! Tới chỗ ta! Thiên đạo đã không thể chịu nổi vạn ác nữa rồi! Cũng không có thứ gì có thể kiềm hãm chúng ta! Cơ hội này không thể bỏ qua! Chúng ta cùng nhau lật đổ nó!"

Tốc độ của nó quá nhanh, Hạ Thủ Nhân muốn lập kết giới cũng không còn kịp, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía sân Vệ gia: "Xong đời! Đám âm hồn phía sau không nói, đoàn oán khí kia phòng chừng có thể bị người nhìn thấy cũng có thể nghe thấy a!"

Chỉ thấy Vệ Thiên Di ở trong sân quả nhiên dời tầm mắt về phía đoàn oán khí biến ảo thành hình người kia.

Oán khí hoàn toàn không để tâm tới nhân loại nhỏ bé, tầm mắt chỉ tập trung vào người Vệ Tây, hung hăng rêu rao.

Vệ Thiên Di nhìn chằm chằm oán khí hình người không chớp mắt, Hạ Thủ Nhân định tiến tới đánh ngất ông, kết quả còn chưa kịp bước tới, chỉ thấy Vệ Thiên Di lộ ra biểu tình giận dữ, há mồm mắng to, rõ ràng muốn trốn tránh giấc mơ cùng tin tức nghe thấy-----

"Thiên đạo thiên đạo thiên đạo! Lại là thiên đạo! Thiên cái con mẹ mày!!!!"

Mắng xong, Vệ Thiên Di túm lấy câu chối chống bên cạnh tường ném thẳng về phía oán khí.

Cú ném hơi nhẹ nên không thể đập trúng, bất quá cũng đủ làm oán khí bị nhân loại mắng tới sửng sốt.

Nhóm thụy thú trầm mặc.

Ngay sau đó chỉ thấy Vệ Tây đột nhiên thoát khỏi đoàn đội đi tới.

Oán khí bật cười ha hả: "Đúng rồi! Chính là như vậy!!"

Sắc mặt Hạ Thủ Nhân tái xanh, muốn kéo lại lại không dám, nóng nảy hô: "Lão súc sinh!!!"

Lão súc sinh không lên tiếng.

Nhưng Vệ Tây lên tiếng.

Vệ Tây nghiêng đầu nhìn đám quỷ ở phía sau oán khí đang nhiệt liệt nghênh đón mình, nhíu mày hỏi: "Mi thuộc đơn vị nào? Đám dã quỷ này đã ghi danh nhậm chức chưa?"

Oán khí: "A?"

Vệ Tây hỏi vài đối tượng tựa hồ được coi trọng trong đám quỷ: "Bọn mi, xếp hàng đầu thai chưa?"

Dã quỷ bị hỏi thì nơm nớp lo sợ đáp: "Xếp, xếp hàng rồi."

Vệ Tây: "Nhậm chức công ty bọn họ, đi ra ngoài công khai hành động, đã xin giấy phép thành hoàng chưa?"

Dã quỷ: "....chưa."

Bọn họ xếp hàng đã lâu, âm trạch không đủ nên uất ức ngây ngô trên dương gian, lúc này mới bị oán khí đầu độc cùng hợp tác.

Vệ Tây nhíu mày chặt hơn: "Biết đây là nơi nào không?"

Đám quỷ mờ mịt lắc đầu, tầm mắt chuyển về phía bảng hiệu tông môn Thái Thương Tông, ánh mắt trợn to: "Thái Thương Tông!"

Đây chính là Thái Thương Tông tiếng tăm lừng lẫy quỷ giới từng được quảng cáo trên TV?! Có quỷ đứng đắn nào mà chưa từng nghe qua cái tên này a!

Vệ Tây trầm giọng nói: "Nội dung công việc của bọn mi trái với luật lệ âm phủ ti, chốc nữa ta sẽ gửi khiếu nại cho thành hoàng, bọn mi trở về chờ bị xử lý đi."

Nhóm âm hồn sợ tới tè ra quần: "Lãnh! Lãnh đạo! Lãnh đạo nương tay a!"

Chúng chỉ là nghe nói thiên đạo có khả năng sẽ sụp đổ nên tham gia náo nhiệt, trả thù xã hội một chút mà thôi, ai biết có phải thật không chứ! Lỡ như bị tố cáo tới thành hoàng thì phỏng chừng xếp hàng năm mươi năm nữa cũng chưa chắc được đầu thai!

Nhất thời nhóm âm hồn ảm đạm không thôi, sao lại cố tình chạy tới ngay Thái Thương Tông gây chuyện chứ a!

Oán khí dẫn đầu: "????"