Đồ Chơi Của Tổng Tài (Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc)

Chương 146




Không khí ngượng ngập, lúc này Hạ Cảnh Điềm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, mới phát hiện đã nhanh gần chiều rồi, nàng mở miệng trục khách: “Kỷ tổng, thời gian không còn sớm, ngài trở về đi!”

Kỷ Vĩ Thần mắt nhìn đồng hồ rồi nhìn về phía Hạ Cảnh Điềm: “Cùng đi ăn một bữa cơm đi!”

“Tôi không thích thức ăn bên ngoài.” Hạ Cảnh Điềm lắc đầu cự tuyệt.

“Em tự nấu à?” Kỷ Vĩ Thần không hiểu giương ra một vòng cười vui vẻ.

“Ừm.” Hạ Cảnh Điềm lên tiếng, ánh mắt vì nụ cười của hắn mà ngẩn ngơ nhìn.

Lại nghe Kỷ Vĩ Thần giọng điệu lộ ra có chút nhẹ nhàng: “Vậy hôm nay mời tôi ở lại dùng cơm, thế nào?”

“Ách?” Hạ Cảnh Điềm không rõ lời của hắn, trong khoảng thời gian ngắn sửng sốt.

“Hôm nay tôi muốn ăn cơm em nấu.” Kỷ Vĩ Thần lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú xẹt qua một vòng chờ mong, ăn cơm nàng tự mình làm thật sự là một chuyện thú vị.

Cái này lại làm Hạ Cảnh Điềm ngây ngẩn cả người, nàng cau chặt lông mày, có chút bối rối nói: “Ngài?” Ở trước mặt hắn, nàng phút chốc đối với tài nấu nướng của mình có chút tự tin , mặc dù Tiểu Ngữ cùng A Nhã đều cực lực tán thưởng tài nấu nướng của nàng.

“Như thế nào? Không được sao?” Kỷ Vĩ Thần nhíu mày, mắt đen dâng lên một vòng nhàn nhạt thất vọng.

“Có thể , nhưng là, ngàu cũng đừng hối hận.” Tuy lời nói nhàn nhạt nhưng trong lòng lại rộn ràng khó tả, trời ạ, nàng không thể tưởng được chính mình còn có cơ hội nấu cơm cho hắn? Cái này căn bản là một việc rất bình thường, vì cái gì trong lòng nàng lại coi trọng như vậy?

“Trước đi mua thức ăn a!” Hạ Cảnh Điềm lên tiếng.

Đi xuống lầu, lại một lần nữa ngồi lên xe Kỷ Vĩ Thần, Hạ Cảnh Điềm cảm giác dễ dàng không ít, tuy nhiên, chuyện mang thai vẫn nặng nề trong lòng nàng, bất quá, nàng rất quý trọng thời gian cùng hắn cùng một chỗ, hơn 10 phút sau, xe Kỷ Vĩ Thần dừng ở một siêu thị lớn, hắn bình thường căn bản sẽ không bước vào siêu thị, hôm nay xuất hiện xác thực thật chói mắt.

Mà đang ở cách đó không xa, một chiếc xe màu đen đang lẳng lặng chỉa máy camera vào hai bóng người vừa xuống xe.

Cùng Kỷ Vĩ Thần đi dạo siêu thị là lần đầu tiên, Hạ Cảnh Điềm có chút khẩn trương, liền bước chân cũng rất không tự nhiên, ngay khi Hạ Cảnh Điềm định lấy xe đẩy, nhưng không ngờ, Kỷ Vĩ Thần nhỏ giọng nói một câu: “Để tôi.”

Những lời này tự dưng làm cho Hạ Cảnh Điềm trong lòng cảm thấy ấm áp, khuôn mặt đỏ hồng, không biết hắn có nghĩ tới hay không, lúc này thì bọn họ rất giống một đôi vợ chồng, Kỷ Vĩ Thần đẩy xe, cùng Hạ Cảnh Điềm cùng đi tới gần khu vực thức ăn, Kỷ Vĩ Thần thường hay đến những chỗ xa hoa hiển nhiên có chút không quen, đi theo Hạ Cảnh Điềm sau lưng, lẳng lặng nhìn Hạ Cảnh Điềm mua đồ, nhưng không có phát giác trên mặt hắn có chút dịu dàng lơ đãng.

Hạ Cảnh Điềm sợ hắn ăn không quen thức ăn, nên mua nhiều loại thức ăn một chút, có cá, có xương hầm, một chút các loại thịt, bất quá, Hạ Cảnh Điềm lại không dám mua những thứ khác, sợ mình sẽ không nấu được, ngẫu nhiên một cái ý niệm trong đầu lại hiện lên, dựa vào cái gì muốn hắn có nhiều tiện nghi như vậy? Nàng nấu cái gì, hắn ăn cái đó là được.

Lúc trả tiền, Kỷ Vĩ Thần muốn trả, lại bị Hạ Cảnh Điềm ngăn lại : “Đã nói, là tôi mời.”

Xuất hiện ở cửa siêu thị, Kỷ Vĩ Thần cầm theo hai túi nhựa, mà một bên Hạ Cảnh Điềm thoải mái mang túi xách của mình, trong mắt người ngoài, cũng không khỏi đem hai người xem thành đôi tình nhân, mà Kỷ Vĩ Thần dáng người anh tuấn cũng làm cho rất nhiều cô gái liên tiếp quay đầu lại.

Ngay khi bọn họ lên xe, camera trên chiếc xe màu đen mấy lần chớp nhá.

Về tới chỗ ở, Hạ Cảnh Điềm trước hết để cho Kỷ Vĩ Thần ngồi xuống nghỉ ngơi, mà nàng thì vào phòng bếp bắt đầu nấu cơm, chỗ ngồi của Kỷ Vĩ Thần vừa vặn có thể nhìn mọi động tĩnh trong phòng bếp, Hạ Cảnh Điềm bóng dáng bận rộn đối với hắn mà nói, thậm chí có một loại hấp dẫn nói không nên lời, so với những người mặc trang phục gợi cảm, thì hình ảnh nàng mang tạp dề có sức quyến rũ hơn nhiều, tóc đuôi ngựa đung đưa, cánh tay mảnh khảnh thoăn thoắt qua lại càng làm động lòng hắn.

Hạ Cảnh Điềm trong phòng bếp một giờ, thì Kỷ Vĩ Thần cũng nhìn nàng chăm chú một giờ, ai cũng không nói gì, trong phòng lẳng lặng chỉ nghe đến tiếng động trong phòng bếp, nhưng đã có một cảm giác an bình chỉ hiểu mà không cần diễn đạt, ngẫu nhiên Hạ Cảnh Điềm sẽ quay đầu lại nhìn Kỷ Vĩ Thần, đương khi chạm vào đôi mắt hắn sẽ luôn làm cho nàng khuôn mặt đỏ bừng không thôi.

Món ăn đã được dọn lên bàn, hai người bốn món mặn một món súp, Hạ Cảnh Điềm tuy trong cũng rất khẩn trương và chờ đợi, bất quá, nàng biểu hiện vô cùng bình thường, tựa như đang chiêu đãi một người bạn bình thường tên gọi Kỷ Vĩ Thần, chỉ là, ngẫu nhiên ánh mắt của nàng sẽ lẳng lặng dừng lại trên gương mặt tuấn nhã của hắn.

Kỷ Vĩ Thần đối với thức ăn không có gì khó khăn, mỗi ngày đi xã giao, hắn cơ bản đều ăn ở nhà hàng, từ khi cha mẹ đi nước ngoài, hắn lại càng không có cảm giác về nhà ăn cơm, vì vậy cảm giác hiện nay của hắn rất đặc biệt .

Hạ Cảnh Điềm tay nghề thực sự rất tốt, đã ăn quen sơn hào hải vị, mà món ăn của Hạ Cảnh Điềm cũng làm cho hắn cảm giác ngon miệng, hôm nay là một ngày rất nhiều bất ngờ, làm cho hắn cảm thấy thích cảm giác được cùng ai đó đi siêu thị, cùng nhau đẩy xe mua thức ăn, cùng nhau hưởng thụ không gian yên tĩnh, uống trà nói chuyện phiếm, nói cho cùng, Kỷ Vĩ Thần cũng chỉ là một người bình thường, chỉ là thân phận của hắn làm cho hắn không thể không sinh hoạt như bình thường, có người nói, bình thường mới là đáng quý nhất, đúng là như thế.

Khi hai người đang ăn giữa chừng, Hạ Cảnh Điềm bởi vì sợ thức ăn dầu mỡ, một mực đều không có động đến canh gà, nhưng Kỷ Vĩ Thần thấy nàng chỉ ăn thức ăn, liền đưa cho nàng một chén canh, Hạ Cảnh Điềm cự tuyệt không được, nhưng vừa uống một ngụm, nàng đã cảm giác dạ dày không ổn, cực không thoải mái, cảm giác nôn mửa lại mãnh liệt dâng lên, nàng che miệng, chạy vào toillet, nôn khan. . .

Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần nhìn thấy Hạ Cảnh Điềm như thế, biểu lộ lập tức ân cần, hắn đi vào theo nàng, nhìn người bên trong nôn khan không ngừng, trầm thấp lên tiếng nói: “Em làm sao vậy? Muốn đi gặp bác sĩ không?”

“Không. . . Không cần, sẽ lập tức khỏe thôi.” Hạ Cảnh Điềm gian nan lên tiếng, đáy lòng lại khẩn trương, trời ạ, làm sao bây giờ? Hắn chính là cha của đứa bé, làm cho nàng nên làm như thế nào?

Chỉ chốc lát sau, Hạ Cảnh Điềm từ bên trong đi ra, chỉ là đôi mắt có chút sưng đỏ, như là đã khóc, Kỷ Vĩ Thần lẳng lặng nhìn nàng, mới thử hỏi: “Em có phải ở đâu không thoải mái?”

Hạ Cảnh Điềm mạnh lắc đầu, tranh thủ thời gian gắp một khối dưa chua bỏ vào trong miệng: “Không có chuyện gì, chỉ là dạ dày có chút không tốt.”

“Thật sự không có việc gì?” Kỷ Vĩ Thần hoài nghi nhướng nhướng mày.

Hạ Cảnh Điềm trong lòng chột dạ, trả lời có chút cà lăm, nàng gật gật đầu: “Thực sự. . . Không có việc gì.”

Hai người lẳng lặng ăn cơm xong, Hạ Cảnh Điềm thu dọn bát đũa, phát hiện thời gian đã là gần tối, nhìn qua trên ghế Kỷ Vĩ Thần yên lặng hút thuốc, nàng thấp giọng nói: “Kỷ tổng, ngài chẳng lẽ không có chuyện gì phải xử lý sao?”

“Em đây là đang đuổi tôi sao?” Kỷ Vĩ Thần nhướng mày cười nhạt, không sai, thời gian của hắn gần đây không hề rảnh rỗi, buổi chiều có hai hội nghị đang chờ hắn, gần đây có công việc lại điên cuồng gọi hắn, nhưng rất kỳ quái, vì cô gái này, hắn lại có thể không đếm xỉa, vừa rồi Lâm Đào đã gọi hai cuộc điện thoại thúc giục hắn, đều bị hắn tắt máy.

Hạ Cảnh Điềm cười cười, khi ở đối diện ngồi xuống, lại nghe Kỷ Vĩ Thần đột nhiên lên tiếng nói: “Em thật sự không nghĩ đi làm lại?” Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, chỉ cần vừa nghĩ tới, Hạ Cảnh Điềm không còn cùng hắn có quan hệ gì, hắn lại có loại cảm giác không an toàn.

Hạ Cảnh Điềm trong lòng khẽ giật mình, nàng lắc đầu, nói dối: “Tạm thời không nghĩ đi làm, tự do một tháng sau rồi tính.”

“Em có thể trở lại Kỷ thị, tôi lúc nào cũng hoan nghênh.” Kỷ Vĩ Thần cũng không miễn cưỡng, hắn cũng không muốn thấy nàng quá mệt mỏi.

“Cám ơn.” Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, có chút bất an đan tay vào nhau, đang nhìn ngoài cửa sổ, lại đột nhiên cảm giác dạ dày lại một trận khó chịu, nàng tranh thủ thời gian che miệng, lần nữa chạy vào toilet, nương theo tiếng nước truyền đến tiếng Hạ Cảnh Điềm nôn khan.

Sau lưng, Kỷ Vĩ Thần chau khẩn lông mày, chẳng lẽ đây là một chút không khỏe theo lời nàng sao? Đột nhiên, chạm được điện thoại của Hạ Cảnh Điềm đặt trên bàn, hắn cầm tới, nhá vào máy của mình rồi lưu lại số này để tiện liên lạc. (Không quang minh chính đại nha anh Thần =.=)

Từ trong toilet đi ra, Hạ Cảnh Điềm khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên, tự dưng lại làm cho nàng thoạt nhìn đáng yêu hơn, Hạ Cảnh Điềm sợ mình như vậy sẽ khiến hắn hoài nghi, bởi vì ai cũng biết, phụ nữ bị nôn và chuyện mang thai rất có quan hệ, cũng không biết Kỷ Vĩ Thần có loại ý nghĩ này không.

“Bệnh viện cách nơi này không xa, tốt nhất nên đi kiểm tra một chút?” Kỷ Vĩ Thần ân cần lên tiếng.

Hạ Cảnh Điềm sắc mặt hiện lên một chút bối rối, nàng tranh thủ thời gian rót cho mình một ly nước, lên tiếng nói: “Không cần, tôi có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, Kỷ tổng cũng có đi về được rồi?”

Lúc này đây Kỷ Vĩ Thần không có ngang ngạnh, hắn đứng người lên, nhìn một cái sau lưng Hạ Cảnh Điềm, trong ánh mắt lộ ra thâm ý không hiểu, kế tiếp hắn đi ra cửa, sau lưng, Hạ Cảnh Điềm biểu lộ tựa hồ nới lỏng thở mạnh một hơi, nàng đóng cửa lại trong nháy mắt, cảm xúc căng cứng làm cho nàng mệt mỏi không muốn di động, cứ như vậy dựa lưng vào cửa.

Trời ạ! Hôm nay thật là làm cho nàng không tưởng được, nhớ lại thời gian vừa rồi, từng phút đều làm cho nàng vui vẻ nở nụ cười, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời chuyện này, hôm nay toàn bộ đều làm được, nhớ tới hắn nụ cười dịu dàng, nhớ tới hắn ánh mắt đưa tình, những thứ này, trước đây chỉ có trong mộng mới có thể xảy ra , thậm chí nàng cũng không biết, hắn cũng có một mặt dịu dàng như thế.

Không biết nghĩ tới điều gì, Hạ Cảnh Điềm thần sắc biến đổi, nàng tranh thủ thời gian chạy đến cửa sổ, lại vừa vặn trông thấy xe Kỷ Vĩ Thần rời đi, nàng không khỏi có chút hối hận, nếu sớm một chút đi ra, có lẽ còn có thể nhìn hắn nhiều hơn một chút, đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, nàng cầm lên xem, là Tiểu Ngữ.

“Này , Cảnh Điềm, thực xin lỗi! Chúng tôi thật sự không chịu nổi vẻ đẹp dụ hoặc của anh ta, cậu sẽ không trách chúng tôi chứ!” Đầu kia, Tiểu Ngữ miệng đầy nhận tội, nói rất là ủy khuất.

Hạ Cảnh Điềm bị nàng chọc cười: “Không có việc gì.” Nói thật ra, nàng còn muốn cảm tạ họ!

“Anh ta đến đây làm gì? Cậu có nói cho anh ta biết chuyện mang thai?” Tiểu Ngữ vội vàng hỏi.

Không biết vì cái gì, khi nghe đến hai chữ mang thai, nàng cả người đều trở nên căng thẳng, có chút không vui khẽ nói: “Tiểu Ngữ, cậu nói nhỏ một chút, đừng làm cho người khác nghe thấy.”

Tiểu Ngữ lè lưỡi, lập tức giọng điệu trở nên như lẩm bẩm : “Cảnh Điềm nói đi! Mình thực sự rất muốn biết rõ, anh ta có hay không đối với cậu động tay động chân?”

“Cậu nghĩ đi nơi nào vậy?” Hạ Cảnh Điềm trợn mắt, nhưng nhớ tới chuyện vừa mới phát sinh, trong lòng nàng đã nhộn nhạo một cảm giác tuyệt vời.

Bên kia Tiểu Ngữ giọng điệu mập mờ, cố ý kéo dài thanh âm nói: “Nha. . . Xem ra là chúng tôi nghĩ hai người. . .thân mật lắm!”

“Mới không phải ! Nhanh lên về nhà, mình nấu cơm cho các cậu ăn.” Hạ Cảnh Điềm cắt chủ đề.

“Tốt lắm, hôm nay mình muốn ăn gạo nếp chưng.”

“Biết rồi.” Hạ Cảnh Điềm cười nói, cúp điện thoại nàng mới cảm giác có chút mệt nhọc, hướng giường đi đến.

Xe Kỷ Vĩ Thần chạy về tới công ty, vừa vặn đến một cuộc hội nghị, ngồi ở trung tâm, hắn cầm trong tay điện thoại, biểu lộ rất là không yên lòng, cái này có thể làm cho các quản lí ngạc nhiên, hội nghị mới đến một nửa, Kỷ Vĩ Thần đã rời đi rồi.

Trở lại văn phòng, Kỷ Vĩ Thần cảm giác chưa bao giờ nhẹ nhàng như vậy, nhếch môi mỏng thỉnh thoảng giơ lên một vòng mỉm cười chính mình cũng không phát giác, mà hình ảnh này lại vừa vặn rơi vào trong mắt Trình Thủy Tâm đang mở cửa đi vào, trong lòng của cô lập tức phát hiện nguy cơ, cô cắn cắn môi dưới, giơ lên một vòng cười ngọt ngào, nói: “Thần, có chuyện gì vui vậy?”

Kỷ Vĩ Thần nhìn thấy Trình Thủy Tâm đến, lập tức thu lại suy nghĩ, biểu lộ có chút khó chịu: “Em tới làm gì?”

“Thần, đừng như vậy! Người ta chỉ là muốn đến nói cho anh biết, đêm nay có ta triển lãm sản phẩm của em, anh tới tham gia được không?” Trình Thủy Tâm giọng điệu khẩn cầu, cô cố gắng lâu như vậy, chính là muốn ở trước mặt hắn biểu hiện năng lực cùng ưu việt của mình, nếu như hắn không đi, cô làm hết thảy đều không có ý nghĩa.

“Tôi hiện có việc phải xử lý.” Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt lên tiếng, hắn căn bản đối với những chuyện kia không có hứng thú.

“Em đã hỏi qua Lâm Đào rồi, anh ta nói anh đêm nay căn bản cũng không có xã giao, anh có phải cố ý muốn tránh em?” Trình Thủy Tâm có chút yếu ớt cắn môi tìm hỏi, tuy cô rất rõ ràng ý Kỷ Vĩ Thần, nhưng vô luận như thế nào cũng sẽ không buông tha.

“Ngoại trừ xã giao, chẳng lẽ tôi không có không gian cá nhân?” Kỷ Vĩ Thần không vui nhướng mi, hắn rất chán ghét người khác điều tra hành tung của hắn, điều này làm cho hắn cảm giác mình không hề tự do.

Câu trả lời này làm cho Trình Thủy Tâm sững sờ, cô giật mình, vô thức nói: “Đêm nay anh có hẹn sao?”

“Ừ.” Kỷ Vĩ Thần đáp nhẹ một tiếng, ánh mắt rơi vào ngoài cửa sổ.

“Là với phụ nữ?” Trình Thủy Tâm ức chế không được ghen tuông bắt đầu bộc phát, liền giọng nói đều nghe chua chát.

“Cái này không liên quan em.” Kỷ Vĩ Thần cự tuyệt trả lời.

“Thần, đừng… như vậy với em. . . Những ngày này em đã mệt chết đi rồi, anh biết không? Em cố gắng tất cả cũng là vì tương lai của chúng ta, anh chẳng lẽ liền nhìn cũng không nhìn một cái sao?” Trình Thủy Tâm khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập bi thương, cô làm hết thảy cũng chỉ muốn mình có tư cách xứng đôi với hắn, mà hắn lại khinh thường không chú ý, này làm sao có thể làm cho cô không đau lòng?

“Tương lai của chúng ta?” Kỷ Vĩ Thần hừ lạnh một tiếng, trong lòng dâng lên chê cười, phụ nữ nhân có thể vô năng, nhưng mà tuyệt đối không thể không hiểu chuyện như thé, nếu không, sẽ chỉ làm hắn càng chán ghét.

Trào phúng trả lời câu nói của Trình Thủy Tâm như thế, không thể nghi ngờ là một chậu nước lạnh tạt cô đến kinh ngạc nhíu mày: “Thần. . . ?” Chẳng lẽ tương lai của bọn họ, hắn cũng phủ nhận?