Đồ Băng Tảng... Em Yêu Anh

Chương 5: Hiểu lầm ....hành động vì tình yêu




Bệnh viện nhân nghĩa. 

- hai bệnh nhân mới vào thế nào rồi.

- người con gái chỉ xơ xác ngoài da,chàng trai bị chấn thương rất nặng, theo sơ bộ cho thấy anh ta bị gãy xương sườn, xuất huyết nội.

- mau chuẩn bị phẫu thuật. 

Tiếng bước chân cứ dồn dập trước phòng cấp cứu ,người đi người ra mồ hôi đầy trên trán ,có thể thấy họ đang khẩn trương cứu một mạng người.

phòng bệnh của nó. 

Trong phòng dưỡng bệnh ,cô gái từ trong giấc mộng giật mình tỉnh giấc. Cô nhìn quanh muốn tìm hình bóng ai đó nhưng không thấy. Như tìm thấy phao thông tin nó nắm tay cô y tá vừa bước vào.

- chị ơi, người cùng vào đây với em đâu rồi? anh ấy đâu rồi?

- cô bình tĩnh đi anh ấy đang được cấp cứu. 

Nó không nghe được gì nữa rồi sự thật trái ngang. Nó bất chấp mọi đau đớn trong cơ thể chạy nhanh đến phòng cấp cứu kể cả tay nó đang đau,máu rỉ từ vết kim truyền nước biển. 

Ánh sáng đèn đỏ trước phòng vẫn sáng ,báo hiệu công việc cấp cứu vẫn tiếp tục .Nổi sợ trong nó dâng trào. Nước mắt đâu đấy lại tuôn trào khoé mi cay cay.

- anh đừng có gì đó, anh còn thiếu tôi một bất ngờ mà. 

Tiếng hét hòa trong tiếng nấc của cô gái trong màn đêm lạnh lẽo bệnh viện. Từng giờ từng giờ cứ trôi, sự hồi hộp của nó tăng dần ,đi đi lại lại trước phòng mặc cho tay mình rỉ máu,cơn đau chiếm dần hết cơ thể. Sự hy vọng của nó chỉ là nhìn thấy hắn bình yên. Có lẽ trời đất nghe được chăng từ trong phòng bước ra một vị bác sĩ trẻ tuổi cũng ngớ người trước sự hoảng hốt của nó.

- bác sĩ anh ấy có sao không?có sao không?.

 -Bệnh nhân đã ổn định nhưng mất máu quá nhiều, cần truyền máu nhưng máu của anh ấy hiếm, nguồn cung cấp máu của bệnh viện đang thiếu loại đó.cô nên liên hệ người thân xem ai phù hợp k?.

- nhóm máu gì bác sĩ.

- nhóm máu RH- .đặc điểm nhóm máu này là chỉ cho và nhận người cùng nhóm máu. Anh ấy lại thuộc AB- rất hiếm. Khó khăn là ở đây.

-bác sĩ ,tôi nhóm máu đó, bác sĩ lấy máu tôi truyền cho anh ấy đi.

- nhưng sức khỏe cô yếu ,có chịu nổi k?

-đc, bác sĩ.mau đi.

-vâng cô đi theo tôi.

Sự vui mừng của nó hiện rõ trên gương mặt.Thế mà sự kiệt sức đã đánh bại nó, vừa truyền máu xong cô gái đã ngất đi vì quá mệt.

 Trời dần dần sáng, những ánh sáng đầu tiên trong ngày chiếu rọi mọi ngõ ngách bệnh viện. Căn phòng nơi nó nằm cũng ấm áp bởi ánh nắng sáng trong. Hàng mi cong cong khẽ động đậy ,từ từ chào một ngày mới. Nó trong cơn đau quay về trần thế ,cố nhớ lại sự việc đã xảy ra ,khẽ cười-người mình quan tâm đã không sao. Cố bước xuống đi đến phòng hắn,dù cơn đau ùa về lần nữa nhưng cố chịu nó cứ bước đến đó.

 Phòng của hắn tràn ngập những cảm xúc khó tả, vừa vui vừa buồn, vừa ấm vừa lạnh. Không khí như chia 2 mảng rõ rệt nơi hai người đàn bà đứng. Đó không ai khác là Hoàng Dung- bà nội của hắn và người mẹ lạnh lùng Kim Ánh. Họ với tình cảm, sắc thái, biểu cám trái ngược nhau. Bà Dung vui vẻ ân cần hỏi thăm cháu cưng của mình. Trái lại người mẹ này lại im lặng chỉ lên tiếng khi cần thiết.

- sao cháu lại bị thương nặng thế?

-dạ sự cố thôi.

- haha,hỏi vậy thôi bà đã điều tra rồi,con vì một cô gái đúng không?

-bà...

- con thích cô ta đúng không? 

Hắn bỗng chùn xuống khó đoán ,liếc nhìn người mẹ nhẫn tâm của mình cố nói những lời giả dối.

- k ạ,con heo lai gà đó mà là người yêu con,chắc con phải chăm sóc từ sáng đến tối mất,phiền lắm. 

Hắn nào có hay trước cửa phòng nó vui vẻ thế mà nghe xong câu nói ấy nổi thất vọng dâng trào, không muốn bước vào, không biết đối mặt với hắn thế nào?

 Nó bước nhanh ra vườn hoa bệnh viện,ngồi im lặng nơi băng đá trong vài phút. Không hiểu tại sao khi nghe thế tim nó nhói lên từng cơn,muốn giết chết tên ngốc đó, cảm giác hụt hẫng tràn về.- tên băng tảng xấu xa. Anh là đồ đáng ghét.Dám nói tôi phiền à,ai cần anh quan tâm!Đồ khùng, đồ điên. Đúng là tức chết mà. Nó hét như điên khiến ai cũng ngước nhìn lo sợ bị cắn thì tiêu. Họ chỉ lướt nhìn rồi nhanh chóng bước đi, những ngọn cỏ quanh đó cũng tiêu dìu vì nó. Cơn tức cứ truyền từ người sang tay đến những ngọn cỏ đáng thương. Nó cứ bức cứ bức cho vơi cơn giận.Nó cứ thực hiện công việc nhổ cỏ của mình k để ý có người đang đứng trước mặt với dáng người quen tư bộ gíp cam,giày cam cùng đôi chân trắng nõn khiến người khác phải ngước nhìn.

-Ơ...cô là.

-Mẹ của phong.

- vâng.

- tôi không vòng vo , tôi muốn cô tránh xa con trai tôi, tôi có thể nhận thấy tình cảm của nó với cô sâu nặng thế nào,tôi không muốn cô hủy hoại tương lai của nó.

-Con....k hiểu cô đang nói gì?.

- điều kiện gì?.

- cô....

- tôi không hiểu sao con trai tôi lại thích người thấp hèn như cô! Chẳng đẹp,chẳng giàu sang, không gì đặc biệt. Tôi đã chọn cho nó ý trung nhân nên cô đừng mộng tưởng vào đc Hoàng gia.

- cháu xin lỗi! Cháu k phải hạng giàu gì, đẹp gì,nhưng cháu có trái tim chân thật, k dã dối.Trái lại nhiều người giàu sang ham quyền quý, xem tình cảm là trò sắp đặt, khinh thường kẻ dưới thì có đáng để trân trọng k ạ?

-Cô...dám.. 

Mặt bà Kim Ánh đằng đằng sát khí ,đỏ lên bị nóng ,từ trước tới nay chưa ai dám bình luận về bà,dám cãi ngang với bà, thế mà nó,,,

- Tôi nghĩ tôi đã tìm ra điểm đặc biệt mà thấp hèn ở cô.

- cháu chẳng có gì đặc biệt mà thấp hèn cả? Cô k còn gì khác nói với cháu ,cháu xin phép đi thăm anh phong ạ,chào cô.

Nó cố giữ bình tĩnh trước con người đầy quy lực này, quay bước đi,để lại bà ta tức giận ,hổ thẹn k tranh thắng miệng lưỡi với nó.Nó bước đi bỏ lại cơn lửa giận của kẻ quyền quý .Với cô thế giới  giàu sang xem kẻ dưới như cỏ rác ,cô chán ghét vô cùng . Cô cũng từng có cuộc sống  giàu sang hơn bao vạn người ,thế  nhưng … giọt nước đâu đó lặng lẽ rơi dài khóe môi ,vị mặn cay đắng của quá khứ đau thương .Bảo Ngọc sải bước  dài như muốn rời xa nơi tối tăm này về lại  thế giới thuộc về cô.

Ngôi nhà nhỏ ở góc phố X tuy đơn sơ nhỏ hẹp nhưng luôn làm người  nhìn dịu mắt với  giàn hoa lý dây leo quanh mái ngói ,hòa cùng màu tím mộng mơ của hoa huỳnh .Cảnh  vật đượm buồn như chủ  nhân nơi đây mang nỗi buồn khó tả.

Bảo Ngọc bước vào nhà ,cô k vội bật đèn chỉ  hòa mình vào màn đêm tĩnh lặng . Nơi đây với  cô biết bao  kỉ niệm .Qúa  khứ dần hiện về trong đêm lạnh lẻo.Hình ảnh người đàn bà khuôn mặt khắc khổ.Với cô lần đầu gặp bà  đã sợ khép nép bên mẹ mình , Nơi đây đầy những hình ảnh người sư phụ nghiêm nghị cuả cô ,với  những đòn roi vang lên âm thanh chói tai

-  Con mau tập lại cho ta

-  Như thế mà là tập võ à,tập lại

Chát … chát tiếng roi  vung thẳng tay  nhưng đâu đó vẫn có tình người sâu sắc.

Ngôi nhà chất chứa bao hình ảnh sự phụ .Những kí ức  đẹp xen lẫn nổi buồn vẫn còn khắc sâu .Nơi xinh đẹp này bỗng chốc toát lên màu trắng xóa của băng tang,với  người người tấp nập cùng giàn hoa thăm viếng.Hình ảnh người sư phụ nó chỉ còn  thu hẹp trong bức ảnh đc mọi người cúi viếng.Đó cũng là ngày cô mất đi người thân quan trọng trong đời ngoài anh ra.Ngày đó với bao đau đớn hòa trong nươc mắt chảy dài khóe  mi .lệ cứ tuôn mặc cho mắt cô sưng bọng đến khi mệt lã người ngất đi….

Bảo Ngọc giật mình tỉnh giấc k biết mình thiếp đi từ lúc nào bên di hình sư phụ.Cô nhẹ nhàng  lau  vết nhòa ướt đẫm nước mắt trên hình .Nỗi mất mát lớn nhất đời cô bao lâu vẫn k thể rời bỏ.Cơn ác mộng mỗi đêm cứ hiện về .Hình ảnh sư phụ người  đầy máu tươi ,tay chân đôi lúc giãy lên đau đớn,miệng ứ máu ,và hình ảnh chiếc xe tông bà hiện rõ từng chi  tiết ,cô nhớ  như in hình dáng xe kể cả  biển số .Nhưng tất cả là vô nghĩa ,sư phụ cô vẫn chết trong uất ức

Bảo  Ngọc nghẹn ngào  lệ rơi nhớ  từng khoảnh khắc ác mộng đời mình.Cô như tự nói cùng bản thân

- Sư phụ con yếu đuối quá phải không?

-Nếu người còn sống người sẽ đánh con  đúng k?

Không gian  tĩnh mịch của màn đêm bao trùm nơi cô đứng nước mắt cứ lăn cứ lăn trên gương mặt nhệch nhạc cảm xúc .như nỗi đau đã khắc sâu giờ rỉ máu .Bảo Ngọc k hiểu tại sao nhìn người đàn bà uy lực đó cô lại căm hận đến thế .một điều gì đó còn giấu trong bóng tối chăng?

Một sưj thật vô hình đang ẩn giấu sau bức màn …

Người đàn bà uy quyền Kim Ánh bí ẩn ở bà sẽ thế nào???