Zzzz Ý Chân: “Có phải cậu đi rao tin vịt gì về tớ không hả?!!”
Zzzz Ý Chân: “Cậu ra đây! Tớ đảm bảo không đánh chết cậu!”
3:45 PM
Zzzz Ý Chân: “Ra đây! Hiện tại cả thế giới đều nói tớ theo đuổi Tiền Chung Sinh là có chuyện gì hả! (tức giận tức giận tức giận)”
Zzzz Ý Chân: “Thi Phàm nói là cậu nói, cậu đừng có mà giả chết với tớ!”
4:30 PM
Zzzz Ý Chân: “Ra đây đi ——-!!!”
5:05 PM
Zzzz Ý Chân: “Hờ hờ (cười nhạt)”
Lăng Ngọc Phi vừa về nhà, mở điện thoại ra thì bị tin nhắn của Ý Chân oanh tạc.
Đầu óc cậu bị lời nói của Vệ Thước, bộ dáng của Vệ Thước, tất cả của Vệ Thước nhồi đầy đột nhiên tỉnh táo lại. Thế nhưng cậu lại nghĩ đến Vệ Thước.
lyfly: “Cậu có biết chuyện gì liên quan đến Vệ Thước không? (đáng thương)”
Có thể thấy cậu nói chuyện không được bình thường lắm, Chu Ý Chân chờ lâu lửa nguội, cũng không có rít gào cậu mà nhắn lại mấy dấu chấm hỏi.
lyfly: “…..Đột nhiên hiếu kì, cậu nói cho tớ biết đi (đáng thương)”
Zzzz Ý Chân: “Cậu giải thích xem chuyện hôm nay là như nào trước đi (tức giận), tớ sắp bị người ta trêu đến tức chết luôn rồi (tức giận).”
Não Lăng Ngọc Phi thật sự không thể nghĩ được gì vào lúc này, chỉ tùy tiện nói vài câu có lệ.
Chu Ý Chân không bám dính cậu nữa, có lẽ tinh thần nhiều chuyện của cô cũng hừng hực lên rồi.
Zzzz Ý Chân: “Tớ cũng không rõ lắm, nghe nói lúc tiểu học nhà cậu ta gặp tai nạn xe cộ, khiến mẹ cậu ta qua đời….”
Zzzz Ý Chân: “Cậu ta trải đời hơn chúng ta rất nhiều, từ nhỏ đã đối mặt với cái chết như vậy, lại còn là người thân nhất, nội tâm nhất định là có rất nhiều rất nhiều cảm nhận mà đến giờ chúng ta cũng chưa hiểu được…..”
Zzzz Ý Chân: “Học chậm một năm, lớn hơn chúng ta một tuổi, nghe nói cậu ta sinh cuối năm.”
Zzzz Ý Chân: “Có cảm thấy trên người cậu ta có một loại khí tức đặc biệt không? Nói mãi nói mãi tớ lại hoa si luôn rồi! (xấu hổ)”
Zzzz Ý Chân: “….”
Zzzz Ý Chân: “….Cậu còn đó không?”
Zzzz Ý Chân: “Nè!”
Zzzz Ý Chân: “Cậu có hiểu nỗi đau không ai đáp lại không hả!!”
Zzzz Ý Chân: “….. Chờ mai tớ mà bắt được cậu thì xác định đi nhé (tức giận tức giận tức giận)”
Thực tế, Lăng Ngọc Phi vừa nhìn thấy tin đầu tiên đã mở tin nhắn nhắn cho Vệ Thước.
“…. Cậu về nhà chưa?”
“Về rồi, nhớ tôi không?”
“……Không!”
Thảm! Ngữ khí của cậu có cứng nhắc không? Cậu ta có đau lòng không? Cậu suy nghĩ miên man, Vệ Thước lại nhắn tới một câu “Tôi nhớ cậu lắm.”
Lăng Ngọc Phi vuốt vuốt màn hình, lại nghĩ đến cảnh cậu ta che mắt mình nói những lời này.
Cậu ta cũng không phải tên biến thái không biến xấu hổ, cậu ta nhất định là một người có tình cảm vô cùng phong phú, ấm áp, cậu ta khát vọng được đến gần người mình thích, khát vọng ai đó bước vào thế giới của cậu ta, khát vọng được đáp lại.
Trái tim Lăng Ngọc Phi quay cuồng, giống như muốn chạy đi ôm cậu ta.
Loại người lúc ở cạnh thì muốn bỏ chạy, bây giờ thì lại điên cuồng nhớ nhung này là chuyện gì vậy!!
“Tôi có chút nhớ cậu…..” Lăng Ngọc Phi trả lời, ngẫm ngẫm lại thấy không đủ.
“Tôi nhất định sẽ yêu thương cậu!” Cậu gửi xong tin này, liền nhanh tay tắt máy vùi đầu vào trong chăn.
Đương nhiên, nửa tiếng sau, cậu lại không kìm chế được mà tim đập thình thịch, len lén mở tin nhắn ra xem.
“Xem ra đêm nay tôi lại mất ngủ rồi.”
“Yêu cậu, bảo bối.”
Lăng Ngọc Phi đập đầu vào gối mấy cái, ôm di động nằm ngửa ra.
Đêm ấy mộng đẹp!
Sáng sớm, Lăng Ngọc Phi đạp xe tới trường, theo thường lệ dựng xe ở phía trong cùng bên phải của hàng thứ ba, lúc cúi người xuống khóa xe xong còn chưa kịp đứng dậy đã bị người ôm lấy từ phía sau.
“Là tôi.” Phía sau truyền đến tiếng của Vệ Thước.
“A….” Lăng Ngọc Phi vừa định huých tay về sau dừng lại “Sáng ra đã dọa tôi.”
“Dọa sợ?” Vệ Thước sờ trán cậu, giống như trấn an.
“Sao cậu đến sớm vậy?” Lăng Ngọc Phi quay người lại.
“Muốn nhìn thấy cậu sớm một chút, ở với cậu thêm mấy phút.” Vệ Thước nhìn vào mắt cậu nói.
Giọng nói của cậu ta không trầm bổng lên xuống tí nào, nhưng Lăng Ngọc Phi vẫn nghe ra được sự dịu dàng và săn sóc.
Không được đỏ mặt! Không được đỏ mặt! Tai cũng không được đỏ! Lăng Ngọc Phi yên lặng tát cho mình tỉnh.
“Hôm nay cậu có môn gì?” Cậu nhìn trái nhìn phải tìm chuyện để nói.
“Tất cả đều là môn nhớ cậu.”
“……Tiết một của tôi là Hóa, sau đó là Văn, Lí, Anh….” Lăng Ngọc Phi lầm bẩm, cầm lấy túi xách trên giỏ xe muốn đi.
Vệ Thước ôm lấy vai cậu, hai người dán chặt lấy nhau đi qua con đường chỉ có hai ba người, lên tầng hai.
Lớp sáu ở tầng ba, Vệ Thước đứng trên cầu thang không nói gì.
Lăng Ngọc Phi ngẩng đầu nhìn cậu ta “Nhanh lên đi, nhiều người sẽ bị phát hiện.”
“Cậu sợ ở đây bị người phát hiện?”
“Ừm… Cũng không hẳn.”
“Tôi muốn để tất cả mọi người đều biết cậu là của tôi.”
Cậu ta vỗ vỗ đầu cậu “Nhưng chuyện cậu để ý tôi sẽ không làm.”
“… Câu này của cậu cũng giả quá đấy.” Lăng Ngọc Phi tức giận bất bình nói “Cậu trước giờ luôn dùng ngôn ngữ đùa giỡn tôi, quấy rối tôi.”
“Không kìm lòng được.”
“…Cậu cút nhanh đi.”
Tim gần đây luôn đập rộn lên, đầu sung huyết, cứ vậy có khi nào bị xuất huyết não không! Lăng Ngọc Phi ôm ngực quay người đi về phía phòng học.
Giờ ra chơi sau tiết hai được nghỉ lâu, Chu Ý Chân quả nhiên đến tính sổ Lăng Ngọc Phi.
“Là như vậy, gần đây mọi người đang truyền tin nhau là tớ theo đuổi Tiền Chung Sinh, nhưng thực tế là tớ không có theo đuổi, không làm mà bị mang tiếng oan, như vậy không phải rất thiệt thòi sao?” Chu Ý Chân vỗ vai cậu “Cho nên tớ quyết định nhân cơ hội này ra tay theo đuổi luôn.”
“…Tớ thật không hiểu nổi cậu…. Nhưng tớ sẽ cổ vũ cậu nhiệt tình.”
“Bây giờ mọi thứ đều chuẩn bị xong rồi, chỉ còn thiếu sự giúp đỡ của cậu thôi.”
“Liên quan gì tới tớ?!”
“Cậu đừng cho là tớ không biết cậu là người tung tin nhé!” Chu Ý Chân giả vờ muốn đánh cậu.
Lăng Ngọc Phi chột dạ.
“Thế nên chiều nay chơi nói thật hay mạo hiểm, các cậu phải nhất nhất hỏi tớ thích ai, vì sao lại thích, rồi kêu tớ đi ôm ai ở đó, v.v nha, như vậy là được, chuyện còn lại thì tớ sẽ tự lo.”
“Lại là nói thật hay mạo hiểm, có thể chơi cái gì mới mẻ hơn không?! Còn nữa, có phải cậu dễ dãi quá không vậy! Rụt rè đâu hết rồi!” Lăng Ngọc Phi vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Cậu ngày đầu tiên biết tớ à? Thích thì thích thôi, sao phải kiềm nén.”
Lăng Ngọc Phi xoắn xuýt nhìn Chu Ý Chân.
“Cái vẻ mặt táo bón của cậu là sao hả?”
“Không sao.” Lăng Ngọc Phi thở dài một tiếng “Chỉ là tớ đột nhiên thấy cậu thật quyến rũ, thật ghen tị với cậu.”
“Ha ha ha!! Tớ đương nhiên tràn đầy sức quyến rũ rồi!” Chu Ý Chân đắc ý hất tóc “Nhanh vào lớp đi, tớ đến để giao việc cho cậu thôi, nhớ biểu hiện cho tốt đấy!”
“….Tớ sẽ biểu hiện thật tốt.”
Cậu quyết định! Sẽ cho mọi người biết Vệ Thước là bạn trai của cậu!
Cơ hội chính là trò nói thật chiều nay.
“Lăng Ngọc Phi, cậu sốt à? Sao mặt đỏ thế!” Thi Phàm ở một bên hỏi.
“… Ờ! Đang phát tao! (*)” Lăng Ngọc Phi ồn ào đáp lại.
Buổi chiều, lớp sáu, Vệ Thước vẫn ngồi cạnh nhìn Lăng Ngọc Phi như lần trước.
Lăng Ngọc Phi rút bài mấy lần, đều không phải nhỏ nhất, gấp đến mức cậu gần như muốn đập gãy ghế.
“A a a a! Tớ không chơi nữa!” Lúc không cần thì cứ tới, lúc cần thì lại không tới! Cậu đứng mạnh dậy, vọt tới bên người Vệ Thước kéo cậu ta đi.
“Cậu làm gì thế!” Chu Ý Chân kinh ngạc gọi cậu lại.
Cậu giơ bàn tay đang nắm chặt tay Vệ Thước lên “Đi hẹn hò!”
“….. Trò mới gì vậy?” Thi Phàm hỏi.
Lăng Ngọc Phi vừa định trả lời, chợt nghe tiếng Vệ Thược bên cạnh nói “Không phải!”
Sau đó, cậu bị cậu ta kéo đi.
Lưu lại một đám người nhốn nháo nghe đoạn đối thoại xa dần của bọn họ.
“Đi đâu vậy?”
“Tìm một chỗ không người.”
“……”
Chú thích:
- Phát sốt: 发烧 phiên âm fāshāo, phát tao: 发骚 fāsāo, phát tao nghĩa là lẳng lơ (tác phong), cợt nhả (cử chỉ)