Độ Ấm Môi Em

Chương 35: Xin lỗi




Vu Vãn mấp máy môi, muốn lên tiếng gọi cậu lại. Nhưng chưa kịp lên tiếng, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên. Vu Vãn nghiêng đầu liếc nhìn, là một dãy số lạ, cô không hề suy nghĩ trực tiếp dập máy. Khi cô ngẩng đầu lên một lần nữa, Lục Thời Dập đã mở cửa ra, rồi rời khỏi văn phòng.

Cửa phòng khép lại trong nháy mắt, bóng dáng cậu hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.

Vu Vãn chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu.

Mà dãy số xa lạ kia giống như bám riết không tha lại gọi đến. Vu Vãn nhíu mày, bực bội bắt điện thọai, “Alo, ai vậy?”

Đầu dây bên kia điện thoại, truyền đến một giọng nói đàn ông mang theo ý cười, “Vu tổng, cuối cùng cũng chịu bắt điện thoại rồi. Không làm phiền cô chứ?”

Vu Vãn im lặng một lúc, nhận ra giọng nói kia, “Lục Sang?”

“Vu tổng thực sự rất thính tai, lại có thể nhận ra giọng nói của tôi.” Lục Sang mỉm cười.

Vu Vãn nhíu mày, số điện thoại cá nhân của cô chỉ có những thân thiết với cô mới có. Nhưng không biết Lục Sang đã dùng thủ đoạn gì, mà lại có thể lấy được số của cô. Vu Vãn dùng giọng điệu giải quyết việc chung lên tiếng hỏi, “Lục tổng tìm tôi có chuyện gì?”

“Vu tổng, cô đã nhận được hoa chưa? Có thích không?”

“….” Hoa là do Lục Sang tặng sao? Nói như vậy, cô thực sự đã trách oan Lục Thời Dập…..

Nghĩ đến lời nói ghi rõ ràng trong tấm thiệp, Vu Vãn nhịn không được lại siết chặt điện thoại đang cầm trong tay, lập tức lạnh lung nói, “Lục tổng cũng là người có thân phận và địa vị, hôm nay lại làm ra chuyện không khỏi hạ thấp thân phân như vậy!”

Lục Sang biết cô đang ám chỉ điều gì, không hề ngại ngùng nói, “Vu tổng, cô nên biết rằng tôi thực sự yêu thích cô, đều là người trưởng thành, sinh lòng ái mộ với cô không phải là chuyện bình thường sao?”

Dừng một lúc, khi nói tiếp, anh ta cố ý hạ giọng, giọng nói mang theo vài phần ám muội, “Tôi thực sự muốn theo đuổi cô, còn muốn cùng cô ‘Trao đổi’ sâu hơn nữa.”

Không phải Lục Thời Dập không nói những lời ái muội với cô, nhưng lời nói cợt nhã của cậu, phần lớn Vu Vãn chỉ xem chúng là lời vui đùa  không quá để ý. Cho dù có để ý, cũng chỉ là bị cậu quấy nhiễu đến tâm phiền ý loạn mà thôi. Nhưng tuyệt đối không giống như lời nói của Lục Sang, khiến cho trong lòng Vu Vãn cảm thấy rất ác cảm.

Đương nhiên Vu Vãn biết rõ, việc Lục Sang muốn theo đuổi cô là giả, anh ta chỉ muốn cô hợp tác với phòng thí nghiệm, mục đích cuối cùng của anh ta chính là thu được lợi ích.

Nếu Lục Sang đã có ý đồ ghê tởm đối với cô, Vu Vãn đơn giản mở cửa sổ rộng ra nói thẳng, “Lục tổng, anh đừng tốn sức nữa. Mặc kệ anh có chủ ý gì, phòng thí nghiệm trí tạo nhân tuệ cũng sẽ không hợp tác với khoa học kỹ thuật Sang Hưng của anh đâu, đạo bất đồng bất tương vi mưu*, sau này xin anh hãy tự trong.”

(*Đạo bất đồng bất tương vi mưu: Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp. Nguồn GG.)

Nói xong, cô không cho đối phương một con đường sống nào, trực tiếp cúp điện thoại, cũng kéo số Lục Sang vào danh sách đen.

Trước mắt khoa học kỹ thuật Sang Hưng phát triển khá tốt, nhưng Lục Sang con người này làm chuyện gì đều có tư tưởng rất tiến bộ, rất mạo hiểm, quá ham muốn thành công  nhanh chóng, điều này ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển sau này của công ty, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Vu Vãn từ chối hợp tác với anh ta.

(*Cấp tiến: tư tưởng tiến bộ, trái nghĩa là bảo thủ. Trong raw dung từ cấp tiến mình thay một chút cho dễ hiểu.)

Chỉ là không ngờ đến, phẩm chất của người nọ lại khiến người khác chán ghét như vậy.

Vu Vãn ném điện thoại sang một bên, giống như nuốt phải ruồi bọ, dạ dày vẫn buồn nôn như cũ.

Cô tiến vào phòng nghỉ, dùng nước lạnh rửa mặt, rồi lại súc miệng, cuối cùng cũng cảm thấy dạ dày ổn hơn một chút. Vu Vãn trang điểm nhẹ lại một lần nữa rồi đi ra ngoài, trùng hợp ánh mắt nhìn đến bàn cà phê.

Bữa sáng phong phú trong bình giữ ấm, tuy đã nguội lạnh nhưng trông vẫn hấp dẫn.

Nói thật, hôm nay đứng trong thang máy nhìn thấy Lục Thời Dập bỗng nhiên đi làm lại, thực ra trong lòng Vu Vãn cảm thấy rất vui, chẳng qua là về sau, Lục Thời Dập cứ lặp đi lặp lại nhiều lần trêu chọc cô, Vu Vãn không hiểu sao mình lại tức giận. Chính cô cũng không biết cô giận cậu cái gì, có lẽ là cô đang giận chính mình thì đúng hơn. Đã nói rằng chỉ xem cậu như em trai, nhưng lòng của cô lại dễ dàng bị cậu trêu chọc đến tâm phiền ý loạn….

Vừa rồi cô không chỉ hiểu lầm Lục Thời Dập, mà còn nói nhiều lời dứt khoát với cậu, dường như đã làm tổn thương cậu…

Giờ phút này Vu Vãn có chút tự trách, cô có nên nói lời xin lỗi với tên nhóc thối tha ấy không?

Mà lúc này, tiếng gõ cửa phòng vang lên, Dương Tụng tiến đến nhắc nhở cô, cuộc họp tiêu thụ sắp bắt đầu, chỉ đợi một mình cô mà thôi.

Dương Tụng nhìn thấy bữa sáng đặt trên bàn trà vẫn chưa ăn, liền nói: “Vu tổng, nếu ngài vẫn muốn dùng tiếp bữa sáng, tôi sẽ bảo bọn họ đợi thêm 10 phút nữa.”

“Không cần, đi họp thôi.”

Vu Vãn cầm lấy tài liệu dành cho cuộc họp, lúc đi ngang qua văn phòng thư ký, nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, cố ý nhìn thoáng vào bên trong, vị trí làm việc của Lục Thời Dập không có ai, cũng không biết cậu đã đi đâu.

Trong cuộc họp lần này Vu Vãn khá mất tập trung, ngay cả cấp dưới cũng cảm giác được hôm nay Vu tổng khác thường. Điều bất thường hơn chính là, bọn họ vừa báo cáo xong, Vu tổng thậm chí không đưa ra một lời bình luận nào về hiệu suất kinh doanh của bọn họ, chỉ trực tiếp nói “Tan họp.”

Điều này khiến cho trong lòng giám đốc bộ phận tiêu thụ lo sợ, Vu tổng đối với hiệu suất kinh doanh của bọn họ, là hài lòng hay không hài lòng đây?

Mặc dù ngày hôm nay khá bận rộn, nhưng Vu Vãn không hề có tâm trạng tốt, suốt cả ngày hôm nay, cô không nhìn thấy bóng dáng của Lục Thời Dập ở công ty nữa. Buổi chiều, sau khi hoàn thành xong công việc, vừa khéo Dương Tụng đi vào tìm cô ký tên, Vu Vãn nhịn không được lại hỏi anh ta về tình hình của Lục Thời Dập, “Hôm nay em ấy không có ở công ty, đi đâu vậy?”

Dương Tụng tiếp nhận văn kiện đã ký xong, trả lời, “Buổi sáng Tiểu Lục nói thân thể của cậu ta không thoải mái, nên xin công ty cho nghỉ vài ngày, về nhà nghỉ ngơi rồi.”

Thân thể không thoải mái?

Là vì những lời nói kia của cô sao?

*

Vốn dĩ hôm nay Tô Lan phải đi quay phim, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì nhìn thấy con trai đã đi làm đột ngột quay trở về. Buổi sáng rời đi vẻ mặt còn đầy hưng phấn, nhưng sau khi ra khỏi cửa trở về vẻ mặt lại nhợt nhạt, bước chân nặng nề, trông cả người như bị bệnh nặng….

Thân thể của Lục Thời Dập từ nhỏ rất khỏe mạnh, hiếm khi bị cảm lạnh, nhưng điều này đã khiến Tô Lan sợ hãi, nhanh chóng xin đoàn làm phim nghỉ, muốn dẫn cậu đến bệnh viện để khám. Lục Thời Dập nửa sống nửa chết nằm trên giường, dùng chăn che kín đầu, sống chết không đi, cuối cùng Tô Lan đành phải gọi bác sĩ gia đình đến.

Kết quả vừa mới kiểm tra xong, Tô Lan chợt bật cười.

Chẳng qua là chỉ nhiễm một chút phong hàn, sốt nhẹ mà thôi, nhưng trông yếu ớt như mặc phải bệnh nan y.

Bà ấy mang vẻ mặt thất vọng nhìn chằm chằm cái người đang nằm trên giường, “Con nhìn con xem, chỉ có chút bệnh cỏn con, mà nhìn dáng vẻ như sống không bằng chết vậy?”

Lục Thời Dập sinh bệnh lại bị mẹ của mình ghét bỏ, cực kì đau lòng, cậu kéo chăn bông xuống, rướn cổ lên, từ sâu trong tâm hồn liên tiếng liên tục công kích, “Con không thể ngã bệnh sao? Con bị bệnh không được phép khó chịu à? Con khó chịu không được thể hiện ra mặt sao?”

“Được được được, con bị bệnh, con không thể dậy nổi.” Một lần nữa Tô Lan nữ sĩ đắp chăn bông lại cho cậu, im lặng lắc đầu rời đi. Tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng ngày hôm nay bà ấy vẫn ở nhà, chuẩn bị thức ăn cho con trai nhà mình.

Hơn bảy giờ tối, Tô Lan đã nấu xong canh, đang chuẩn bị bưng lên lầu cho Lục Thời Dập. Thím Lâm bỗng nhiên đến nói với bà ấy, Vu Vãn đến đây, điều này khiến cho Tô Lan rất cao hứng, thậm chí còn không để con trai của mình trong mắt, vội vàng buông chén canh xuống, đích thân ra ngoài nghênh đón.

Tuy rằng Vu Vãn đưa ra quyết định tạm thời đi đến nhà họ Lục, nhưng sau khi tan làm đã trở về nhà một chuyến. Vu Vãn biết rõ Tô Lan rất thích sưu tập trang sức, lần trước tại buổi đấu giá vừa khéo cô có mua một chiếc trâm cài tóc từ thời nhà Thanh, muốn tặng cho bà ấy, hôm nay đã có dịp mang đến đây. Vu Vãn tặng cho Tô Lan một bộ sản phẩm dưỡng da mới mua từ nước ngoài.

Trong phòng khách, Tô Lan cầm trâm cài thưởng thức cả một buổi, yêu thích không nỡ buông tay, hết lời khen ngợi, “Cây trâm này đẹp quá, dì đã sớm muốn sưu tập nó từ rất lâu rồi. Lần trước có hoạt động không thể tham gia buổi đấu giá, bị người khác mua mất, dì đã tiếc nuối rất lâu đó… Hoá ra là cháu mua nó à, Tiểu Vãn cháu thực sự rất hiểu lòng dì.”

“Còn nữa dì vừa mới dùng hết bộ mỹ phẩm dưỡng da, đang chuẩn bị bảo người ở nước ngoài mang về cho dì.” Tô Lan vẻ mặt vui mừng, bà ấy đặt đồ trong tay xuống, nắm lấy tay Vu Vãn, thân thiết hỏi, “Hôm nay cháu đến đây thăm dì Tô thực sự rất vui. Về sau cháu chỉ cần đến là được rồi, không cần phải mang món quá đắt tiền như vậy cho dì Tô….”

Vu Vãn có chút xấu hổ khi nghe bà ấy nói như thế, hôm nay cô dụng ý đi đến đây, thực sự không phải là đến thăm Tô Lan, mà là vì Lục Thời Dập. Nhìn đi nhìn lại trong phòng khách, tìm kiếm mấy lần, không thấy bóng dáng cậu đâu….

“Tiểu Vãn, vừa khéo dì vừa dọn thức ăn lên bàn, nào, mau cùng dì đi đến phòng ăn.”

“Cảm ơn dì Tô, cháu đã ăn rồi.” Vu Vãn khẽ mím môi, do dự một lúc, rồi lại nói, “Nghe nói Thời Dập ngã bệnh, để cháu đi thăm em ấy một chút.”

“Ôi, cái đó mà gọi là ngã bệnh à, rõ ràng chính là không bệnh mà rên*.” Tô Lan phun tào đứa con trai của mình chỉ bị cảm sốt nhẹ, liền nằm ở trên giường cả ngày, gọi cậu xuống ăn cơm cậu cũng không chịu xuống, bảo thế này cũng khó chịu thế kia cũng khó chịu, người không biết còn nghĩ rằng cậu mắc bệnh nan y….

(*Không ốm mà rên: Ví những sự việc không đáng lo nghĩ mà cũng than ngắn thở dài.)

(*Thổ tào = phun tào: Thổ tào là một thuật ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc ám chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận. Nguồn GG.)

Ở trước mặt Vu Vãn cũng không lưu lại một chút thể diện nào cho con trai nhà mình, “Chỉ bị bệnh mà như sống chết đến nơi, cái thằng ranh con này, đã bị làm hư từ nhỏ.”

“Dì Tô, cháu lên lầu thăm em ấy nhé.”

Tô Lan thu lại lời nói, cười liếc mắt nhìn cô một cái, “Tiểu Vãn, cháu hôm nay không phải cố ý đến đây thăm dì sao?”

“….” Vẻ mặt của Vu Vãn đột nhiên có chút mất tự nhiên.

“Lãnh đạo như cháu cũng thật tốt quá đi, còn đích thân đến đây thăm cấp dưới.” Tô Lan cười tủm tỉm nói, “Trong công ty cháu cũng không nên nuông chiều nó như vậy, càng không nên xem nó như em trai, lúc nào cũng phải nghiêm khắc, thể hiện phong thái của một vị lãnh đạo, nghiêm khắc dạy bảo nó.”

Vu Vãn không biết nên nói cái gì, chỉ nhẹ gật đầu.

Nghĩ đến những chuyện phát sinh giữa cô và Lục Thời Dập trong thời gian qua, đối mặt với Tô Lan không hiểu sao lại chột dạ. Cô nói giống như đang giải thích, “Hôm nay vừa khéo cháu có việc muốn tìm Thời Dập, điện thoại di động của em ấy đã tắt máy, còn nghe thư ký nói em ấy bệnh xin nghỉ phép về nhà, cho nên….Thuận đường đến thăm em ấy.”

Vu Vãn kiên trì trò chuyện với Tô Lan một lúc, cuối cùng Tô Lan cũng nhiệt tình để cho cô đi, “ Phòng Thời Dập ở lầu hai quẹo phải căn phòng thứ hai.”

Nói xong, Tô Lan suy nghĩ một chút, vội vàng nói, “Không đúng không đúng, bên phải là phòng khách, căn phòng thứ hai bên trái mới đúng.”

Vu Vãn nhẹ gật đầu, đi lên lầu.

Cô đứng bên ngoài căn phòng của Lục Thời Dập, lần trước cũng bởi vì lời nói sai lầm của Tô Lan, cô mới đi đến phòng cậu đang tắm, mới phát sinh ra việc cô ngã vào người cậu, khăn tắm thiếu chút nữa đã rơi xuống, chuyện này khiến cho cô xấu hổ hận không thể đào hố để chui xuống….

Vu Vãn hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng tối om, tấm rèm dày được kéo chặt. Trong phòng ngủ chỉ bắt một cái đèn bàn màu vàng ấm áp.

Vu Vãn men theo ánh sáng, tiến sâu vào phòng, nếu không phải trên giường lớn có một cục chăn bông màu xám nhô lên, thực sự rất khó phát hiện có người nằm ở bên trong. Vu Vãn đến gần, nhìn thấy người nằm trên giường chôn cả khuôn mặt vào trong chăn, chỉ có vài sợi tóc lộ ra bên ngoài.

Cô cúi người, giơ tay lên, đầu ngón tay dừng trước chăn bông vài giây, lúc này mới nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Qua một lúc lâu, trong chăn truyền ra giọng nói buồn bực khó chịu của Lục Thời Dập, sau khi bị quấy rầy âm thanh không quá thoải mái, “Con không ngồi dậy đâu, đã nói là con rất khó chịu rồi mà….”

“Em cứ ngủ như vậy, không sợ mình chết ngạt trong đó sao?”

Nghe thấy giọng nữ quen thuộc, thân hình cao lớn đột nhiên cứng đờ, sau đó từ trên giường bật người dậy. Người đàn ông dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm người đứng cạnh giường, vẻ mặt khó tin, “Chị, chị, sao chị lại đến đây? Có phải em đang nằm mơ không?”

Lục Thời Dập ngồi trên giường, chăn bông được vén lên, một đầu tóc rối bời, cậu mặc một bộ đồ ngủ rộng rãi, chỉ có hai nút áo được cài vào, còn cài sai vị trí, lỏng lẽo, hơn phân nửa lồng ngực lộ ra bên ngoài. Ánh đèn vàng ấm áp ở đầu giường chiếu lên người cậu, làn da của cậu vốn đã trắng, trông cậu giống như kiểu phong lưu đa tình, lại mang theo vẻ cấm dục mị hoặc.

Sau khi ánh mắt Vu Vãn dừng trên người cậu hai giây, không quá tự nhiên dời đi, cô nói, “Bệnh à?”

Lục Thời Dập nhìn cô không chớp mắt, vẻ mặt ngây ngốc lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Vu Vãn giơ mu bàn tay lên, sau đó sờ lên trán cậu.

Đầu ngón tay cô hơi lạnh, Lục Thời Dập chỉ cảm thấy một dòng suối mát, chạy thẳng từ trán đến tận tim cậu, khiến cho tâm tư luống xuống cả ngày hôm nay, bỗng chốc đã được trấn an.

“Thực sự có hơi sốt….” Đôi chân mày đẹp của Vu Vãn khẽ chau lại, “Uống thuốc chưa?”

Lục Thời Dập không biết có phải do bị nóng sốt, hay do việc Vu Vãn đột nhiên xuất hiện cho nên cậu khó có thể hồi phục lại tinh thần. Cậu gật đầu rồi lại lắc đầu, giống như một chú chó săn nhỏ ngốc nghếch.

Vu Vãn bất đắc dĩ bật cười, “Dì Tô nói cả ngày hôm nay em không ăn thứ gì, mau ngồi dậy ăn một chút gì đó lót dạ đi.”

Lục Thời Dập chớp mắt, Vu Vãn trước mặt, giọng điệu ôn nhu không giống như Vu Vãn cậu từng quen biết. Cảm giác như đang nằm mơ, cậu âm thầm véo mình một cái, trên chân truyền đến cảm giác đau đớn, lúc này Lục Thời Dập mới cảm thấy chân thật.

Thực sự là Vu Vãn mà….

Rồi sau đó, Lục Thời Dập hít mũi một cái, vẻ mặt yếu ớt nói, “Em không có khẩu vị, thân thể không thoải mái.”

“Chỗ nào không thoải mái?” Vu Vãn lập tức hỏi.

Lục Thời Dập thấy trên khuôn mặt cô biểu hiện sự quan tâm đối với mình, trái tim tổn thương cả ngày hôm nay, cuối cùng cũng không còn đau nữa. Tuy nhiên cậu vẫn giơ tay che ngực, hàng chân mày tuấn tú nhíu chặt, cố ý nhẹ giọng nói, “Trái tim đau, vô cùng đau, đau suốt cả ngày hôm nay.”

Vu Vãn liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt khẽ di chuyển, biết rõ lời nói này của cậu là ý hữu sở chỉ*. Cô chưa bao giờ xin lỗi ai, nhưng ở trước mặt Lục Thời Dập nói lời xin lỗi, bỗng nhiên có chút băn khoăn.

(意有所指: Ý hữu sở chỉ có nghĩa là ngoài ý nghĩa trên bề mặt câu chữ, bên trong còn ẩn chứa một hàm nghĩa khác.)

Vu Vãn mấp môi, đầu ngón tay vô thức nắm lấy túi của mình.

Cuối cùng cô hé môi, “Chuyện đó…. chuyện xảy ra sáng nay, là chị hiểu lầm em rồi. Chị không nên dưới tình huống không biết rõ mọi chuyện đã đổ oan cho em, còn phát hoả với em như vậy…..Chị xin lỗi em vì những lời nói nặng lời mà chị đã nói với em.”

Vu Vãn nói rất chân thành, sau khi Lục Thời Dập nghe xong “Hừ hừ” hai tiếng, rồi quay mặt sang hướng khác, chỉ để lại cho cô một bên mặt không rõ ràng.

Vu Vãn nghiêng người đến trước, hơi cúi người, nhẹ nhàng dỗ dành, “Em muốn thế nào, mới chịu chấp nhận lời xin lỗi của chị?”

Vu Vãn không chỉ nói xin lỗi với cậu, rõ ràng còn đang dỗ dành cậu sao?

Lục Thời Dập kích động âm thầm véo chân mình một cái, chứng minh mình không phải đang nằm mơ. Thực ra giây phút Vu Vãn xuất hiện trong phòng của cậu, cậu đối với cô không còn chút giận dỗi nào nữa, đã sớm vui vẻ hận không thể nhảy xuống giường.

Cuối cùng Lục Thời Dập cũng quay khuôn mặt đẹp trai của mình lại, cậu nhìn Vu Vãn, rất muốn tiến thêm một thước nói, “Hôn em một cái, em sẽ tha thứ cho chị”, nhưng hiện giờ cậu không có cái gan này, nếu tiến thêm một thước nữa, cậu sợ doạ Vu Vãn chạy mất….

Vì vậy trong phòng ngủ, người đàn ông với khuôn mặt kiêu ngạo lại mang vẻ ủ rũ, còn mang theo vài phần cố tình gây sự, giọng điệu kiên định đến lạ thường, “Em đói bụng, chị đút em ăn, em sẽ tha thứ cho chị.”

—————//—-//————

*Tác giả có lời muốn nói: Lục lão đại, ngài bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn người ta đút cơm, ngài không xấu hổ sao?

Lục Thời Dập: Vợ tôi đút cơm cho tôi ăn, tại sao tôi phải xấu hổ?!!