Độ Ách

Chương 93




Mục Tri Thâm đẩy cửa lớn nhà họ Mục ra, gió hiu hiu thổi tới khiến cả người hắn lành lạnh. Lá rụng phủ kín dưới bậc thềm, nhìn qua cũng biết lâu rồi chẳng có ai quét dọn. Gió chợt nổi lên, lá khô bay trong gió, như đàn bướm nhỏ từng con từng con lạc mất phương hướng. Đã lâu hắn chưa trở về ngôi nhà này, Mục Gia Bảo rơi vào quỷ vực, biệt thự mà cha xây cho ông nội đã trở thành nơi chốn mới của Mục gia. Hắn ở đây từ năm mười hai đến hai mươi hai tuổi, mãi cho đến khi núi Thiên Đô thành lập Tông môn, hắn được chọn là hàng thượng phẩm của Tông môn, sống lâu trên núi, xa rời nhân thế.

Nhìn gió thổi đầy sân, hắn cảm thấy có hơi lạ lẫm, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra con đường đi đến đình viện của ông nội. Men theo lối hành lang đi vào sân nhỏ bên hông, dọc trên đường chẳng có một ai. Tạ Tầm Vi nói hắn đã hôn mê mấy ngày qua, mỗi ngày ông nội sẽ cho phân phát đám tôi tớ đệ tử, hiện tại nhân khẩu trong nhà chỉ còn lại một nửa so với ban đầu.

Sau khi rời khỏi Mục Gia Bảo, hắn dưỡng thương ở dinh thự mà Tạ Tầm Vi mua dưới danh nghĩa Sư Ngô Niệm. Quỷ vực Mục gia đã bị phá hủy, tàn tích Mục Gia Bảo giao cho Tạ Tầm Vi xử lý, cho dù là con cháu của Mục thị cũng không được đi vào, ông nội ngầm cho phép cách làm của hắn và không can thiệp nhiều. Dọn dẹp đống đổ nát là một công trình rộng lớn, Tạ Tầm Vi đã thuê một số lượng lớn nông dân để khai quật đống hộp gỗ sắt bị chôn vùi dưới đất. Mục Tri Thâm không có hứng thú với những thứ đấy, lúc tỉnh lại thì ngẩn người nhìn cây phù dung trong vườn. Nghe nói nhị cô nương của Dụ gia trông nom trước giường hắn hai ngày, đã bế quan trước khi hắn tỉnh dậy. Chờ đến khi hắn tỉnh, Tạ Tầm Vi giao lại những ghi chép của cha cho hắn, rốt cuộc lần đầu tiên hắn được biết toàn bộ từ đầu đến cuối bi kịch năm đó. 

Hắn không biết phải đối mặt với ông cụ gần đất xa trời kia như thế nào nữa, trên đời này hiện hữu quá nhiều vấn đề chưa có lời giải đáp.

Hôm qua ông nội phái người tới cửa, gọi hắn về một chuyến.

“Lão chủ quân nói coi như đây là lần cuối cùng người về nhà.” Người hầu tới đưa tin nói.

Hắn ngẩn người một mình ngồi trên lan can cả đêm, cuối cùng vẫn trở về nơi này. Hắn nghĩ không cần phải nói gì cả, dù sao từ trước đến giờ hắn cũng chẳng nói nhiều.

Một đường quạnh quẽ, lá khô xơ xào xạc dưới chân. Đui đèn Quang Minh không có người tra thêm dầu, hết thảy đều đã tắt, nom như những chùm hoa lựu héo tàn. Dinh thự yên ắng như chỉ có duy nhất mình hắn, hắn đi trên hành lang gấp khúc với những chiếc lá tàn cuốn mình trong làn gió thu. Bước vào cửa hông, băng qua lối đường mòn lát đá xanh, rêu phong cũng héo rũ, úa tàn thành mảng sắc vàng ối. Hắn bước lên từng bậc, đi đến cửa phòng ngủ của ông nội. Hắn không gõ cửa, cũng không tiến vào, cứ đứng trước cánh cửa hoa văn sơn đỏ mà lặng yên hồi lâu. 

Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cả dinh thự này như thể một ngôi mộ hoang.

Hắn biết hắn không cần phải đi vào nữa, cái bóng gầy gò tiều tụy của ông cụ ánh lên tấm lụa Yên La nơi cửa gấm đèn lồng. Cách một cánh cửa, hắn nhìn cái bóng kia, hai chân lơ lửng, trên cổ buộc một sợi dây thừng nối lên xà nhà. Cái bóng cũng không lắc lư mà cứ lẳng lặng treo ở đó. Thật đáng sợ, thì ra con người khi chết đi chính là như vậy, mất đi tinh khí thần, như một phế phẩm bị trời cao vứt bỏ.

Đây quả thật là lần cuối cùng hắn về nhà, ông nội gọi hắn về để nhặt xác.

Hắn xoay người ngồi xuống bậc thềm, cởi đao đặt xuống bên cạnh. Gió lại nổi lên, trong không khí se lạnh phảng phất mùi sương thu. Hắn nhìn những chiếc lá hiu quạnh ngoài sân cùng hàng cây nhỏ trơ trọi, trên mặt không có buồn thương cũng không có vui mừng. Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã mất đi người hằng tưởng niệm, cũng mất cả người để căm hận. Hắn một lòng muốn được đoàn viên, kết quả chỉ còn lại một thân một mình lẻ loi.

“Không đi vào sao?” Tạ Tầm Vi bước tới bên cạnh hắn, “Thi thể bị treo lâu rồi, cứng quá rất khó lấy xuống.”

Mục Tri Thâm lắc đầu, “Ông ấy có để lại cái gì không?”

“Nếu ngươi muốn nói là di thư hay cái gì đấy, thì không có, lão không để lại một lời nào cả.” Tạ Tầm Vi nói, “Khế ước và khế đất của Mục gia các ngươi được để ở dưới chân lão, còn áo liệm thì đặt ở trên giường, cần ngươi mặc vào cho lão.”

Mục Tri Thâm không nói thêm gì nữa, cảm giác se lạnh của sương thu lan tràn từ sâu trong lòng, che lại cuống họng, hắn không muốn mở lời. Thật ra ông nội hoàn toàn không cần phải lựa chọn cái chết, dù cho ông đã phạm vào sai lầm to lớn nhưng ông vẫn là ông nội của Mục Tri Thâm. Mục Tri Thâm sẽ phụng dưỡng ông cho đến cuối đời, vào lúc ông chết già nhắm mắt xuôi tay sẽ đốt giấy để tang, đập ngói nâng quan cho ông. Mục Tri Thâm không phải là người lanh lợi, thích một người hay căm hận một người, biểu cảm của hắn cũng không thay đổi là mấy. Họ có thể ngoài mặt duy trì mối quan hệ ông cháu, hắn vẫn hiếm khi về nhà như trước đây, còn ông nội thì vẫn trông coi gia nghiệp to lớn rồi trải qua những tháng ngày sau cùng trong đường đời của ông.

Dù sao thì ông nội là người thân cuối cùng, cũng là người thân duy nhất của hắn.

Nhưng ông nội cũng giống như hắn, không biết khi đối mặt thì nên nói gì hay phải làm sao. Thế nên cái người già cả thời trẻ thì gây chuyện mà tuổi già thì mê muội này đã lựa chọn rời đi, ông vẫn luôn hèn nhát, cả một đời đã qua, đến giờ phút cuối cùng cũng không học được lòng dũng cảm.

“Ngươi tìm ta có việc à?” Mục Tri Thâm hỏi.

“Có đấy.”

“Chờ một lát.”

Mục Tri Thâm đứng dậy, đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, dịch cái ghế đẩu qua rồi đứng lên, hạ thi thể ông nội xuống. Hắn ôm thi thể đặt ở trên giường, đi đến giếng múc lấy một thùng nước, lau người cho ông. Ông ta vừa mới chết không lâu, da thịt vẫn còn mềm, chỉ là khuôn mặt đã vàng như nến. Kỳ thực người chết và người sống rất dễ phân biệt, trên sách viết rằng một người mà an tường chết đi sẽ giống như đang ngủ vậy, đó là nói dối. Khi một người đã mất hoàn toàn nhịp tim và hô hấp, thì chỉ liếc mắt thôi cũng nhận ra, người đó đã đi rồi.

Mục Tri Thâm mặc áo liệm vào cho ông nội hắn, xỏ giày vải có đế trắng và mặt trên màu đen, sau đó cột chặt hai chân ông bằng dây thừng. Đây là quy định trong tang sự của tiên môn, nếu thi thể có hung biến, hai chân bị trói chặt sẽ không đứng dậy được. Cuối cùng hắn lấy tấm vải trắng trong tủ ra đắp lên thi thể của ông. Mục Bình Vu đều đã chuẩn bị hết tất thảy các vật dùng trong tang sự, vải liệm được cắt vừa vặn theo khổ người của ông, không cần Mục Tri Thâm phải đặt mua bên ngoài.

Mục Tri Thâm dập đầu lạy ba cái trước thi thể, sau đó rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

“Chuyện gì?” Hắn hỏi Tạ Tầm Vi.

“Thật xin lỗi vì làm phiền ngươi vào lúc này,” Tạ Tầm Vi đưa cho hắn một mặt gương đồng bát giác, “nhưng ta thực sự cần một số ý kiến khách quan và sáng suốt. Ta không có nhiều bạn bè, bạn bè trưởng thành biết suy nghĩ thì lại càng thiếu. Nghĩ đi nghĩ lại, hỏi ngươi là thích hợp nhất. Hãy xem bản ghi chép trong gương rồi nói cho ta biết ấn tượng của ngươi về người trong gương.”

Thứ mà Tạ Tầm Vi đưa cho hắn chính là mặt gương đồng bát giác mà Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời để lại, Tạ Tầm Vi mở chiếc gương đồng lên, một người đàn ông mặt mũi tuấn tú xuất hiện trong gương, ngọn lửa trong lòng bàn tay y sáng rực bức người. Mục Tri Thâm xem xong hết bản ghi chép, trao trả chiếc gương lại cho Tạ Tầm Vi.

“Sao? Có đoán ra hắn là ai không?” Tạ Tầm Vi hỏi.

“Bách Lý Quyết Minh.” Mục Tri Thâm đáp, “Không cần phải đoán, lúc ta mười hai tuổi đã từng gặp sư tôn của ngươi rồi.”

Tạ Tầm Vi mỉm cười, “Còn có gì muốn nói cho ta biết không?”

Mục Tri Thâm hạ tầm mắt, nhìn người đàn ông đang nói chuyện trong gương, “Y biết mình không còn đường sống, cho nên trước khi đi đã để lại lời nhắn sau cùng. Y bị thương rất nhiều, bắp chân bên phải thì từng bị gãy xương, mặc dù đã chữa trị nhưng tư thế đi lại vẫn chịu ảnh hưởng đôi chút. Y cũng không quá biết cách nói chuyện với người khác, nói trong gương lâu như thế mà câu nào cũng rất trôi chảy, giải thích rõ ràng nguyên nhân hậu quả, hẳn là đã viết trước bản nháp rồi luyện tập nhiều lần. Y đã chuẩn bị cho việc này từ lâu, thật ra y không yên lòng khi giao phần còn lại cho Đại Tông sư Vô Độ hoàn thành, nhưng y bất lực rồi.”

Tạ Tầm Vi chậm rãi lắc đầu, “Đây không phải là điều ta muốn.”

“Với lại, dường như y…” Mục Tri Thâm khẽ nói, “rất cô đơn.”

“Hửm?”

“Ngươi có nhìn thấy dây đeo trên cổ tay của y không?” Mục Tri Thâm chỉ vào mặt gương.

Tạ Tầm Vi hơi cúi đầu, lúc này mới phát hiện Bách Lý Quyết Minh lúc còn sống đang buộc một sợi dây đan màu đỏ đen trên cổ tay. Ánh nến quá mờ nên trước đó Tạ Tầm Vi không nhìn ra.

“Quần áo của y rất thô ráp, đầu chỉ không được may giấu cẩn thận, thế nhưng dây đeo lại rất tinh xảo, chắc chắn không phải do y tự tay đan.” Mục Tri Thâm nói, “Phần màu đỏ là tơ lụa, còn màu đen là tóc. Nhìn vào độ tỉ mỉ của tay nghề thì rất có thể là của một người con gái tặng cho y. Người con gái này hết sức chăm chút cho mái tóc của mình, chất tóc nàng ta rất đẹp, mượt mà, sáng bóng, nhất định đã bỏ ra rất nhiều thời gian để bảo dưỡng. Thế nhưng nàng ta lại không tiếc cắt đi tóc của mình, tết thành vòng tay tặng cho sư tôn của ngươi. Sư tôn ngươi rất nhớ nàng ấy, vô cùng vô cùng nhớ. Lúc y nói chuyện với chiếc gương, vẫn luôn vu0t ve chiếc dây đeo trong vô thức. Y đang nhớ đến người con gái kia,” Mục Tri Thâm ngừng lại một chút, rồi nói tiếp, “nhưng y sẽ không còn được gặp lại nàng.”

Tạ Tầm Vi nhíu chặt mày, “Sẽ không còn được gặp lại nàng…”

“Bởi vì sư tôn ngươi đã quyết định đi chết,” Mục Tri Thâm hờ hững nói, “Nếu người con gái kia còn sống, y sẽ không lựa chọn rời đi.”

Một người con gái bí ẩn xa lạ, một mưu kế dài lâu được tính toán mọi bề và chuẩn bị trong hàng trăm năm… Tạ Tầm Vi nắm chiếc gương đồng trong tay mà suy tư, ở cùng với sư tôn suốt tám năm trên núi Bão Trần, hắn chưa bao giờ nhìn thấy sợi dây đỏ nào trên tay sư tôn. Nếu mọi chuyện đều do sư tôn một tay sắp đặt, vậy tại sao lại để bản thân quên đi quá khứ, rồi lại để lại chiếc gương đồng nhắc nhở mình phải làm gì tiếp theo?

Có cảm giác bị lừa dối, Tạ Tầm Vi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Mục Bình Vu rõ ràng đã để lại một chiếc gương đồng trong hầm, nhưng chiếc gương đó lại không cánh mà bay. Sau khi Mục Gia Bảo biến thành quỷ vực, ngoại trừ thủ hạ của Mục Bình Vu ra thì cũng chỉ có Vô Độ gia gia là từng đến đó. Chỉ có một khả năng, đó là chính Vô Độ gia gia đã cầm chiếc gương đồng đó đi.

Mặc dù không nhìn thấy chiếc gương đồng kia, nhưng tổng hợp thông tin từ các bên, có thể suy ra được những gì được ghi lại trong gương —

Sau khi sư tôn ra khỏi Hư Môn, bản thân bị thương nặng và thời gian còn lại của y cũng không nhiều, phải tìm được một nơi thích hợp để ăn ‘Lão Tài Hương’. Y lựa chọn Mục Gia Bảo, đóng thiên cân áp, uống thuốc hóa quỷ. Chiếc gương đồng do Mục Bình Vu sắp đặt đã ghi lại quá trình sư tôn uống thuốc, lão già đấy không biết tác dụng của ‘Lão Tài Hương’ nên có lẽ không thật sự hiểu sư tôn đang làm cái gì. Chắc lão cho rằng đấy là đan dược thần tiên được mang từ Tây Nan Đà đến, sau khi sư tôn ăn nó thì vết thương bình phục, trở nên sinh long hoạt hổ. Mục Bình Vu mơ ước bí thuật và thần dược Mã Tang, cho nên mới tìm mọi cách để mở hắc quan ra.

Sư tôn bước ra từ Hư Môn bị rất nhiều người chứng kiến, mà tin đồn ở Giang Tả thì lan truyền còn nhanh hơn gió thổi, chắc chắn khi ấy có rất nhiều người biết chuyện này, còn biết được sư tôn không còn sống bao lâu nữa. Nhưng sư tôn đã thành quỷ, đương nhiên sẽ không chết thêm lần nữa. Để che đậy chân tướng rằng sư tôn đã chết, cũng vì để giấu diếm chuyện về hắc quan và Tây Nan Đà, sư tôn đã độ châm bạc cho tất cả những người hơn năm mươi tuổi ở tiên môn.

Tất cả các khâu đều vô cùng trơn tru, nhưng Tạ Tầm Vi cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cứ như xương cá mắc vào cổ họng, hành hạ người ta mãi không thôi.

“Có một chi tiết rất kỳ quái.” Mục Tri Thâm nói.

Tạ Tầm Vi nhìn hắn.

“Sư tôn của ngươi lúc sinh thời gọi Đại Tông sư là huynh trưởng (anh cả), sau khi y chết đã từng gọi Đại Tông sư như vậy bao giờ chưa?”

Chưa từng. Con ngươi Tạ Tầm Vi hơi nheo lại, hắn cũng để ý đến điều này từ sớm, tính tình sư tôn rất bướng bỉnh, chẳng giữ lễ tiết là mấy, chưa bao giờ xưng hô như vậy với Vô Độ gia gia. Hơn nữa dù có dùng tôn xưng (cách gọi kính trọng), thì Vô Độ gia gia là sư huynh của sư tôn, sư tôn cũng nên gọi một tiếng “sư huynh” mới đúng.

Như thể một góc của con cá voi khổng lồ ngoi trên mặt biển, đáy lòng Tạ Tầm Vi dần nảy lên một suy đoán đáng sợ.

Sư tôn lúc còn sống và sau khi chết khác biệt quá lớn, gọi Vô Độ gia gia là huynh trưởng, vậy hiển nhiên bọn họ là huynh đệ ruột thịt, nhưng Vô Độ gia gia dường như không nói chuyện này cho sư tôn sau khi chết. Khi còn sống, Bách Lý Quyết Minh tính toán kỹ càng, thận trọng, hành động lại hết sức tàn nhẫn. Cái dáng vẻ lạnh lùng và cứng nhắc khi hắn nói chuyện, không hề giống với sư tôn kiêu căng ngạo mạn của bây giờ.

“Ngươi cũng có cảm giác giống ta đúng không?” Tạ Tầm Vi rũ mi, xoa nhẹ mặt gương loang lổ.

“Không sai.”

Bách Lý Quyết Minh thời còn sống và Bách Lý Quyết Minh khi đã chết tất nhiên cũng có những điểm tương đồng, bọn họ kiệt ngạo bất tuân, chẳng coi ai ra gì y chang nhau. Nhưng mà sư tôn sau khi chết thì vô tâm vô tư, cư xử ngang bướng, có thể nói là vênh váo hết chỗ nói, dường như không phải là một nhân vật có thể vạch ra kế hoạch toàn cuộc, tiến bước nào rào bước ấy. Sống chung với sư tôn suốt ngần ấy năm, Tạ Tầm Vi luôn cảm thấy sư tôn hồi xưa không thể nào mà đã từng trải qua sự đời, nên giờ mới có thể dễ dàng cả tin người khác như vậy.

Nếu đối mặt với Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời kia, Tạ Tầm Vi sao có thể đóng ba vai cùng lúc dưới con mắt sắc bén của hắn?

Dù có mất đi ký ức, thì một người sẽ thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất như vậy sao?

Huống chi, bản thân việc mất trí nhớ đã là một điểm đáng ngờ rất lớn.

“Ngươi đoán được rồi ư?” Mục Tri Thâm hỏi.

“Ừm.”

Bọn họ nhìn nhau, cơn gió lạnh lẽo cuốn qua khoảng sân nhỏ vắng vẻ.

Tạ Tầm Vi gật đầu mỉm cười, chậm rãi nói: “Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời và sư tôn sau khi chết không phải là cùng một người.”

Hắn rốt cuộc cũng hiểu được Vô Độ và Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời kia đang che giấu điều gì, ở cái đêm chúng tiên môn sợ hãi, cái đêm mà Mục Bình Vu âm mưu rình rập bí tàng ấy, Bách Lý Quyết Minh nuốt Lão Tài Hương rồi hóa thành quỷ, hắn và Vô Độ đã thi châm cho tiên môn bách gia, sửa lại tất cả các ghi chép về hắn trong lịch sử đạo môn. Hắn không chỉ muốn che giấu cái chết của mình, mà lại càng muốn xóa bỏ cái tôi thuở trước, khiến cho tất cả mọi người tin rằng, Bách Lý Quyết Minh hiện tại này chính là Bách Lý Quyết Minh thật.

Chuẩn bị xong hết thảy, hắn rời khỏi thân thể mình. Một quỷ hồn khác tiến vào thân xác của hắn và trở thành Bách Lý Quyết Minh mới.

Hóa ra là vậy, mọi thứ cuối cùng cũng trở nên rõ ràng. Tạ Tầm Vi giương chiếc ô giấy dầu màu xanh lên, che đi ánh nắng đang dần trở nên chói chang.

Vấn đề cũ đã được giải quyết, vấn đề mới lại nổi lên mặt nước.

Bách Lý Quyết Minh chân chính đang ở đâu?

Mà cái sư tôn ngốc ngếch mặt trời lên cao rồi còn không chịu rời giường trong nhà Sư Ngô Niệm rốt cuộc là ai?

—–*—–