Độ Ách

Chương 128




Chung quanh ầm ĩ, song A Lan Na lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm hình hài bé nhỏ cạnh giếng, cậu nằm ở đó không hề nhúc nhích, mặt mũi bị quần áo che lại nên không nhìn rõ. Là giả đúng không, không phải là Linh Nhi đâu. Linh Nhi của nàng thông minh lanh lợi, sao lại vô duyên vô cớ té giếng được chứ? Tay chân dần lạnh đi, nàng chậm rãi bước đến bên cạnh đứa trẻ, nhẹ nhàng lật quần áo che mặt cậu xuống. Nàng thấy con trai mình, gương mặt trắng bệch, hai mắt khép lại, lông mi dài cong cong như cọng lông vũ mảnh mai. Nó như đang ngủ vậy, nhìn đi, ấn hoa sen giữa mày nó còn tươi đẹp như thế, sao lại chết được?

Nàng bế hình hài bé nhỏ lạnh lẽo của Tiểu Linh Đồng lên, khóc thút thít trong sự bất lực. Mới hôm trước cu cậu còn ôm nàng đùa giỡn, sao bây giờ đã không còn rồi? Con trai nàng thông minh như vậy, hiểu chuyện như vậy, Hỏa Pháp của nó thiên hạ vô song, lúc nó ra đời, mây đỏ hình hoa sen rực lửa nở rộ khắp chân trời, nó đã được định sẵn một tương lai phi phàm, sao nó lại chết yểu khi chỉ mới sáu tuổi chứ?

Bách Lý Độ cũng ngẩn ngơ, trái tim trong cơ thể như bị moi ra, bây giờ y chẳng khác gì một cái xác không hồn. Y chậm rãi ngồi xuống, vươn tay sờ cái đầu gục trên vai mẫu thân Tiểu Linh Đồng. Mặt Linh Nhi lạnh quá, cậu có Thiên Tiên Hỏa Pháp, trời sinh tinh lực dồi dào, cho dù là mùa đông thân thể cậu vẫn ấm áp. Bây giờ cậu lạnh như băng, như khối than củi lạnh tanh lâu ngày chưa đốt.

“Đại Tông sư, xin đừng quá đau buồn.” Phía sau có người nói.

“Cút.” Y nghiến răng nói, “Cút hết cho ta!”

Đứa nhỏ được chuyển đến một căn lều trắng, nằm ngủ một mình trên chiếc giường quan tài nhỏ. A Lan Na không ăn không uống canh giữ cậu một ngày một đêm, nàng đã không còn thần thái của ngày xưa, hai mắt như đầm lầy khô cạn. Bách Lý Quyết Minh băng bó vết thương xong đến thăm, nàng vẫn ngẩn ngơ ngồi ở mép giường, thỉnh thoảng vỗ về gò má tái nhợt của Tiểu Linh Đồng, như thể cậu thật sự chỉ đang ngủ, nàng đuổi muỗi giúp cậu mà thôi.

Gần một ngày một đêm, Bách Lý Độ như biến thành người khác, y tiều tụy hơn rất nhiều. Bách Lý Quyết Minh suýt nữa đã không nhận ra huynh trưởng của hắn, ngày thường y tự phụ và biết giữ hình tượng như vậy, song bây giờ nhếch nhác ngồi ôm đầu trên bậc thang, không thay đồ, không cạo râu, hệt như một kẻ lưu lạc không nhà để về.

“Cái chết của Linh Nhi có điểm kỳ quái, huynh phải điều tra.” Bách Lý Quyết Minh nói.

“Huynh biết. Đệ đệ, đi khuyên A Lan Na ăn chút gì đi.” Bách Lý Độ khẽ nói, “Nàng nghe lời đệ.”

Bách Lý Quyết Minh khập khiễng vào linh đường, tới phía sau A Lan Na, “A Lan Na…”

“Đệ đệ,” A Lan Na ai oán hỏi, “Đệ nói xem, có phải Linh Nhi trách ta không? Trách ta bỏ nó lại, một mình rời khỏi đây.”

“Không đâu, đây là chuyện ngoài ý muốn.” Hắn khuyên nàng, “Ăn chút gì đi, Linh Nhi trên trời có linh thiêng sẽ không muốn thấy nàng như thế này đâu.”

“Đừng lo cho ta, để ta ở đây một lát đi.”

Bách Lý Quyết Minh ra lệnh cho người hầu mang đồ ăn tới, đặt bên cạnh nàng, hắn đứng đó một lúc rồi cuối cùng cũng đi ra ngoài.

Linh Nhi nhất định là trách nàng rồi, A Lan Na đau lòng nghĩ, nàng đúng là một người mẹ nhẫn tâm, vứt bỏ con mình lại một nơi rộng lớn như vậy. Nó mới sáu tuổi đã không còn mẹ che chở, phải một mình vất vả lớn lên, nhất định nó rất sợ hãi. Nàng hối hận không thôi, mỗi một lời chất vấn bản thân như một cây kim nhọn đâm vào tim mình. Sao Linh Nhi lại chết? Nàng nghĩ mông lung, thiên hạ này lớn như vậy, chắc chắn sẽ có cách làm cho người ta khởi tử hồi sinh.

Đúng rồi, tim hoa sen sáu cánh. Nàng chợt nhớ đến viên đá nhỏ trên vòng cổ kia, nàng đã đeo nó một nghìn năm, là bảo vật Thiên Nữ tiền nhiệm để lại cho nàng. Nó có xuất xứ từ Tây Nan Đà xa xăm, có thể chữa trị mọi vết thương, vậy nó nhất định cũng có thể chữa trị cho con trai nàng. Nàng đứng phắt dậy, quay đầu lại nhìn, trời đã về khuya, ánh trăng lạnh lẽo soi rọi vào linh đường, phơi bày hết thảy tuyệt vọng sầu bi. Nàng dốc hết sức lực mở ra một Hư Môn nho nhỏ, sau đó cúi người chui vào.

Lúc Bách Lý Quyết Minh đến thăm linh đường phát hiện cánh cửa bị đóng chặt, khóa trái bên trong, làm thế nào cũng không mở ra được. Bách Lý Quyết Minh sai người đi gọi huynh trưởng, y vội vàng chạy tới, hai người gõ môn hoàn, bên trong không có tiếng đáp lại.

“Sao lại thế này?” Bách Lý Độ nhíu mày hỏi.

Đệ tử bên dưới vô cùng sợ hãi nói: “Mới vừa rồi đại nương tử đóng cửa, bảo là tụi con không được quấy rầy.”

Một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng Bách Lý Quyết Minh.

“Đại nương tử…” Đệ tử ấp a ấp úng, sau đó lấy hết can đảm nói, “Hình như mở Hư Môn đi đến nơi nào đó, lúc quay về cả người nàng ấy ướt đẫm. Con hỏi đại nương tử đi đâu vậy, đại nương tử nói… nàng ấy muốn đưa Tiểu Linh Đồng quay về.”

Bên trong linh đường, A Lan Na cởi áo xác chết Tiểu Linh Đồng ra, mở vạt áo, để lộ lồng nguc xanh xao của cậu. Ánh nến lay động liên tục, gió thổi qua màn cửa, cuốn tung màn lụa trắng. Ánh trăng nhàn nhạt thấm đẫm mọi thứ, tất thảy đều nặng nề và lạnh lẽo. A Lan Na hít sâu một hơi, đoạn giơ dao găm mổ ngực trái Tiểu Linh Đồng ra, nhét tim hoa sen sáu cánh vào trái tim đã ngừng đập của cậu. Khoảnh khắc tim sen được đặt vào bên trong, vô số kinh mạch đỏ rực dày như mạng nhện bao phủ lấy trái tim cậu. A Lan Na lấy kim chỉ ra, khép da thịt Tiểu Linh Đồng lại rồi khâu từng mũi kim đóng miệng vết thương. Ngực cậu hơi nóng lên, sau đó đỏ ửng một mảng lớn, nàng vừa mừng vừa sợ nhìn tim hoa sen đang khởi động lại linh lực của cậu.

Vẫn còn bước cuối cùng, tim hoa sen cần hiến tế, nó cần máu thịt dùng làm nguyên liệu cho việc chữa trị của nó.

Để đưa người chết trở về, máu người là thích hợp nhất.

“A Lan Na… A Lan Na…”

Nàng nghe thấy tiếng thì thầm xa xôi theo gió vọng tới, Thiên Âm Tây Nan Đà đã rời bỏ nàng bây giờ quay về bên cạnh nàng.

“Dừng tay đi… A Lan Na… Dừng tay…”

“Nó chết rồi, thả nó đi… thả nó đi…”

Ánh nến lay động không ngừng, từng trản đèn nối nhau chuyển trạng thái từ dương sang âm, những ngọn đèn âm u soi dưới mái hiên, giờ núi Bão Trần không còn giống tiên môn nữa, mà giống cõi âm tĩnh mịch hơn. Lòng Bách Lý Quyết Minh càng lúc càng bất an, hắn cầm một mảnh lá hòe xát lên mí mắt. Xuyên qua màn cửa, hắn hãi hùng nhìn thấy có rất nhiều quỷ hồn tàn tạ khủng khiếp vây quanh A Lan Na và Tiểu Linh Đồng, đám quỷ hồn nói gì đó với A Lan Na, A Lan Na cầm dao găm cắt cổ tay, đưa đến trước ngực Tiểu Linh Đồng, máu tươi chảy ào ào ra thấm vào miệng vết thương.

*Gốc là 转阴: chuyển âm (âm đây làâm dương) vài tài liệu còn có nghĩa là chuyển từ bịđộng sang chủđộng nên mình mạnh dạn ghi là chuyển trạng thái, cao nhân nào hiểu rõ xin góp ýđể mình học hỏi và sửa chữa.

“A Lan Na!” Bách Lý Quyết Minh kinh hãi.

Bách Lý Độ cũng thấy được cảnh tượng kinh hồn kia, linh đường ngập tràn hung hồn gầy giơ xương, đám hồn phách đó chẳng biết đã chết bao lâu rồi, ngay cả hồn phách cũng không còn diện mạo vốn có của chúng. Bách Lý Độ gọi đệ tử đến tông cửa, ván cửa kiên cố, có tông thế nào cũng không mở. Máu A Lan Na vẫn còn đang chảy, nhóm quỷ hồn yếu ớt không làm gì được, kêu gào thảm thiết.

Tiểu Linh Đồng đi lang thang trong bóng đêm, dưới lòng bàn chân hình như là nước, dẫm chân xuống nghe ‘lõng bõng’. Cậu không biết đi đâu, ở đây vừa tối vừa lạnh, vô biên vô hạn. Cậu ngửa đầu nhìn lên, cao cao trên đỉnh đầu có một đường màu trắng, như thể ánh mặt trời rực rỡ từ nơi đó len qua. Phía xa xa đằng kia hiện ra một tia sáng đỏ mờ ảo, cậu theo bản năng chạy đến đó. Càng đi về trước, cảnh tượng xung quanh càng rõ ràng, tia sáng đỏ soi rọi trên gợn nước chiếu sáng một khu vực. Bấy giờ cậu mới nhận ra rằng hóa ra không chỉ có mình mình, còn có rất nhiều rất nhiều người trong suốt đang chen chúc đi về phía trước.

Nơi sâu trong bóng tối, cậu nhìn thấy những vị thần linh, có vui mừng, có tức giận, có vô cảm, vô cùng cao lớn ẩn dật trong bóng đêm, đồng loạt rủ mắt xuống nhìn muôn nghìn chúng sinh đang lẻ loi độc hành.

Cậu đi theo dòng người về phía trước, không khỏi mù mờ, phụ thân, mẫu thân và thúc thúc đâu? Đây là nơi nào?

Phía sau vang lên tiếng gọi của mẫu thân: “Linh Nhi.”

Cậu bỗng quay đầu lại, nhưng không thấy gì cả. Trong tiềm thức của cậu muốn lùi ra sau tìm thử, song có người giữ chặt cánh tay cậu, cậu ngẩng đầu lên, là một người cậu không hề quen biết.

“Nhóc con, con nên đi tiếp.”

“Nhưng mẹ con đang gọi con.”

“Đừng để ý đến tiếng gọi của người sống. Cuộc sống là phải bước tiếp về phía trước.” Người đó chỉ chỉ tia sáng đỏ đằng trước, vô số hồn phách chui vào nơi đó rồi biến mất không còn thấy bóng dáng.

“Linh Nhi, quay về đi.” Mẫu thân lại gọi cậu.

“Con không về nhà thì mẹ con sẽ khóc nhè mất.” Cậu không biết làm sao, “Thúc của con đã nói là đàn ông không thể làm người phụ nữ mình yêu khóc được. Chờ lần sau con rảnh thì con lại đến đây chơi nha.”

Cậu hất tay ra, sau đó chạy ngược trở về. Tất cả hồn phách đều dừng chân lại, và những vị thần thiêng liêng đều nghiêng mặt sang, lặng lẽ nhìn cậu rời đi. Tiểu Linh Đồng đột nhiên mở mắt ra, ánh nến mờ ảo phản chiếu trong mắt cậu, cậu thấy đôi mắt rưng rưng của mẹ mình. Cánh cửa ‘ầm’ một tiếng rồi mở toang ra, phụ thân và thúc thúc đạp cửa xông vào. Mọi người nhìn cậu với vẻ mặt như gặp quỷ. Cậu mờ mịt nhìn xung quanh, trên đầu là lư màn, trước mặt còn có lư hương. Mẫu thân ôm lấy cậu, nghẹn ngào nói: “Linh Nhi, từ nay về sau mẹ sẽ không bao giờ rời xa con.”

Tiểu Linh Đồng cảm thấy núi Bão Trần đã thay đổi rồi, tất cả mọi người đều trở nên kì lạ. Nô bộc và thị nữ đều trốn tránh cậu, các đệ tử mỗi lần thấy cậu như gặp phải kẻ địch mạnh, ngay cả ánh mắt của phụ thân và thúc thúc nhìn cậu cũng trở nên rất kỳ quái. Chính bản thân cậu cũng thay đổi, cậu phát hiện rằng dù cho cả ngày mình không ăn cơm cũng không cảm thấy đói. Trước kia cậu thích ăn bánh hoa quế và bánh bao ngọt nhất, bây giờ cậu lại không có cảm giác thèm ăn gì. Nhưng ngày nào mẫu thân cũng đến đưa cơm cho cậu, còn phải nhìn cậu ăn xong mới chịu đi. Cậu nuốt vào, thật sự rất muốn nôn, bèn hỏi: “Con không ăn nữa được không mẹ?”

Nàng lắc đầu, “Trẻ con không ăn thì làm sao mà cao lên được?”

“Không phải mẹ đi rồi sao? Sao lại về đây rồi?” Cậu rầu rĩ nhìn đồ ăn, thật sự không muốn ăn xíu nào.

“Yên tâm, mẹ con sẽ không đi đâu nữa.” Nàng mỉm cười nói.

Mẫu thân ép cậu ăn cho bằng được, ánh mắt nàng rất áp lực, Tiểu Linh Đồng không thể không nhét đồ ăn vào miệng. Chờ nàng đi rồi, cậu vội vàng chạy lại chỗ chậu rửa mặt nôn thốc nôn tháo. Cậu thầm nghi ngờ tất cả mọi người trong nhà đều bị trúng tà rồi, phải làm sao đây, dựa vào một đứa nhóc không đủ lông đủ cánh như cậu làm sao mà cứu được người lớn.

Cậu sợ mẫu thân thấy thức ăn mình nôn ra, bèn bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài rửa sạch. Vừa đến chỗ rẽ hành lang, cậu nghe thấy phía sau vách tường có người khẽ bàn tán: “Không lẽ Đại Tông sư thật sự muốn nuôi quỷ đồng tử này à? Còn tưởng rằng đại nương tử thật sự có thể khởi tử hồi sinh, ai dè lại đưa một tiểu quỷ trở về, có khi nào nó sẽ ăn thịt tụi mình không?”

Quỷ đồng tử? Tiểu Linh Đồng ngơ ngác, bọn họ đang nói ai vậy?

Buổi tối, cậu ngồi trước gương, thị nữ chải tóc cho cậu. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, không dám nhúc nhích. Tuy Tiểu Linh Đồng nghi hoặc trong lòng, song cũng không làm khó nàng, bèn nói: “Tỷ đi đi, ta tự chải được rồi.”

Thị nữ như được đại xá, ba chân bốn cẳng chạy biến. Cậu cầm lược lên tự chải đầu cho mình, lúc chải đến cái gáy, tay cậu khựng lại. Cậu luồn ngón tay ra phía sau một chút, sờ được một khe hở sâu hoắm, đã được khâu lại. Dường như nó đang kéo da non khép miệng lại. Cậu bất tri bất giác nhận ra rằng hóa ra quỷ đồng tử trong lời của những người đó lại là chính cậu. Mặt gương phản chiếu màn cửa mỏng tang phía sau cậu, bên ngoài có một cái bóng đen như mực, lẳng lặng đứng đó nhìn chằm chằm cậu. Cậu biết đó là mẫu thân, tối nào nàng cũng chạy tới cửa sổ ngoài phòng cậu nhìn chòng chọc vào trong, mới đầu cậu cũng thấy sợ, dần dần rồi cũng quen.

Cậu tự bò lên giường rồi đắp chăn ngay ngắn. Lúc quay đầu lại, bóng dáng kia khẽ nhúc nhích, sau đó chậm rãi rời đi. Hóa ra chết là cảm giác thế này, cậu thầm nghĩ, cậu không nên chạy trở về, cậu nên chui vào tia sáng đỏ kia mới phải, bây giờ đi còn kịp không? Bỗng dưng cậu rất muốn khóc, nhưng cậu chợt phát hiện người chết không rơi nước mắt được.

A Lan Na quay về phòng, thấy Lý Ngân Cơ ngồi trước bàn trang điểm của mình.

Nàng mỉm cười, “Cô tới đây làm gì?”

“A Lan Na đáng thương,” Lý Ngân Cơ cười to, “Bọn họ đều nói cô điên rồi, ngày nào cũng xuất quỷ nhập thần hệt như một bà điên. Nếu là ta của trước kia nhất định ta sẽ cười nhạo cô, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy đồng cảm với cô.” Nàng nhìn cổ tay quấn băng vải của A Lan Na, “Thương thế của cô đã ổn hơn chưa?”

A Lan Na nhìn ả, không đáp lời.

“Tiểu Linh Đồng đã chết, huynh đệ Bách Lý chịu báo ứng rồi, tâm nguyện của ta đã hoàn thành. Ngày mai ta sẽ rời khỏi núi Bão Trần, tối nay ta đến đây là để nói với cô một chuyện, để cô thức tỉnh sau tám năm mê muội kia.”

“Chuyện gì?” A Lan Na nói, “Ta đói bụng, lát nữa nói được không?”

Lý Ngân Cơ cúi đầu lục lọi hộp trang điểm của A Lan Na, ngắm nghía hộp phấn, đoạn nói: “A Lan Na, cô bị huynh đệ Bách Lý lừa rồi. Hai gã đó chẳng phải hạng tốt lành gì cả. Tám năm qua cô ở núi Bão Trần, chỗ xa nhất cô từng đi là thành trấn phụ cận núi Bão Trần, cô hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Lúc cô mang thai Tiểu Linh Đồng, Bách Lý Quyết Minh dẫn binh đến núi Cưu Minh, nổi lửa tiêu diệt toàn bộ binh sĩ Mã Tang trấn thủ ở đó. Lúc cô dưỡng thai trên núi Bão Trần, tộc nhân của cô làm ăn buôn bán ở Trung Nguyên bị đánh đập, trục xuất, người thì chết kẻ thì trốn, những người còn sót lại đều bị đuổi về Mã Tang. Cho cô một lời khuyên, huynh đệ Bách Lý là những kẻ dối trá, là đồ chó chết khoác tấm da người bên ngoài, đừng bao giờ tin lời bọn họ nói nữa.”

Thật lâu vẫn không thấy A Lan Na đáp lời, Lý Ngân Cơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai hàng huyết lệ chảy ra từ hốc mắt của nàng, từng giọt rơi xuống, phản chiếu muôn vàn ánh nến. Nàng vẫn mỉm cười, song đôi mắt nàng đang chảy máu.

“Cô cũng là người mệnh khổ. Dẫn đứa con trai quỷ của cô đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay về nữa.” Lý Ngân Cơ nói.

Đêm khuya, Tiểu Linh Đồng mơ màng mở mắt ra, nghe thấy bên ngoài màn giường có tiếng bước chân. Cậu ngồi dậy, vén màn lên, dưới đất là giày cậu vứt lung tung, xưa nay cậu hay cởi bừa giày. Cậu thò người ra ngoài, mẫu thân đang đi qua đi lại phía sau bàn bán nguyệt, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Giường đâu rồi? Giường đâu rồi?”

Không biết vì sao cậu bỗng cảm thấy sợ hãi, tay phải cậu run run, gần đây tay cậu cứ hay bị run như thế. Cậu lấy lại bình tĩnh, cuối cùng lên tiếng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ đang làm gì vậy?”

Mẫu thân ngừng lại, một lát sau, nàng chậm rãi bước đến gần cậu rồi nói: “Mẹ tới ngủ với con, nhiều người xấu quá, Linh Nhi đừng ở một mình.”

Trong bóng tối lờ mờ, gương mặt nàng không có lấy một cảm xúc. Tiểu Linh Đồng chần chừ nói: “Vâng ạ.”

Cậu dịch người vào trong nằm, mẫu thân bò lên giường, nằm đưa lưng về phía cậu. Cậu không kéo màn giường lại, cứ nằm thẳng xuống. Nhắm mắt lại, chốc lại mở mắt ra, trong lòng cậu rất bất an, cứ luôn cảm thấy có ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Cậu cảm nhận được một ánh mắt thăm thẳm, khiến cậu vô cùng sợ hãi. Cậu quay đầu lại, mẫu thân đang đưa lưng về phía cậu, mái tóc đen nhánh uốn lượn như thác nước. Không hiểu sao, cậu cảm thấy ánh mắt ấy đến từ phía mẫu thân thì phải.

“Mẹ ơi? Mẹ ơi?” Cậu khẽ gọi.

Có lẽ mẫu thân đã ngủ rồi, nên không trả lời cậu. Ma xui quỷ khiến thế nào cậu lại vươn tay vén mái tóc của mẫu thân ra. Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua màn cửa như sóng nước, cậu đối diện với một gương mặt tươi cười cứng ngắc, ở ngay sau ót của mẫu thân. Vị trí vốn không thể xuất hiện mặt người lại hiện ra khuôn mặt của mẫu thân. Nó mỉm cười, hai mắt nheo lại, hỏi: “Linh Nhi, sao con còn chưa ngủ?”

“ A a a -” Tiểu Linh Đồng kinh hồn táng đảm, tim gan như muốn nứt ra.

Bùi Chân nhíu mày hỏi: “Sao A Lan Na lại hóa quỷ?”

“Lúc nàng ấy hiến tế cho Linh Nhi máu đã chảy khô, bọn ta không hề phát hiện.” Ánh mắt Bách Lý Tiểu Kỉ ẩn chứa nỗi khổ đau, “A Lan Na là Thiên Nữ Mã Tang, là linh môi của Thiên Âm, không giống với người thường, nàng bỏ qua bước tử vong trực tiếp biến thành quỷ quái. Đến khi bọn ta phát hiện thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.”

Tiểu Linh Đồng nấp trong tủ không chịu ra ngoài. Bách Lý Độ ở bên ngoài, trong lòng cảm thấy đau khổ. Cái tủ rung rung rất khẽ, đó là vì Tiểu Linh Đồng đang run lẩy bẩy bên trong. Bách Lý Độ nhẹ nhàng gõ cửa tủ, dịu dàng gọi: “Linh Nhi, ra đây đi, mẹ con không có ở đây.”

Hồi lâu sau, giọng nói rầu rĩ của Tiểu Linh Đồng từ bên trong truyền ra: “Vì sao mẹ lại biến thành như vậy, là vì con sao?”

Bách Lý Độ chua xót không thôi, gượng cười nói: “Nhóc ngốc, không có liên quan gì đến con cả. Cha nhất định sẽ tìm ra hung thủ hãm hại hai mẹ con con, Linh Nhi, cho cha biết đi, là con tự té giếng sao? Có phải có người hại con không, con có nhìn thấy người đó không?” Giọng y rét lạnh, “Có phải Lý Ngân Cơ không?”

Cửa tủ hé ra một khe nhỏ, Bách Lý Độ thấy đứa bé tái nhợt bên trong.

Cậu mở to đôi đồng tử đen kịt nhìn Bách Lý Độ, nhẹ giọng nói: “Không ai hại con cả, cha à, con sẽ không trưởng thành nữa, mọi người đừng giết đệ đệ nữa được không.”

Bách Lý Độ ngơ ngác, nỗi bi ai vô hạn tràn ngập cõi lòng y, y mở cửa tủ ra, ôm chặt lấy đứa bé run rẩy bên trong.

“Vì sao con người ta lại biến thành quỷ vậy?” Tiểu Linh Đồng tựa vào ngực y, cúi đầu hỏi.

“Lúc người ta chết đi vẫn còn tâm nguyện chưa được hoàn thành, nên họ nán lại nhân gian, trở thành quỷ quái.” Bách Lý Độ vu0t ve đầu tóc mềm mại của cậu, “Linh Nhi, con có tâm nguyện gì không?”

“Vốn là lớn lên, nhưng bây giờ không cần nữa.” Tiểu Linh Đồng nói, “Đưa con đi đi, cha à, đưa con rời khỏi nhân thế này.”

Cùng lúc đó, Bách Lý Quyết Minh nhận được bẩm báo của đệ tử rằng họ phát hiện trong phòng A Lan Na có một khối thi thể bị gặm nát, chỉ còn lại phân nửa, hắn qua đó kiểm tra, nửa bên mặt còn lại có thể lờ mờ nhận ra là Lý Ngân Cơ. Bọn họ nhốt A Lan Na trong phòng, Bách Lý Độ quyết định siêu độ Tiểu Linh Đồng. Tiểu Linh Đồng một mực muốn chết, bọn họ bàn bạc với nhau có lẽ chỉ cần tổ chức pháp sự siêu độ, sau đó dùng Tam Muội Chân Hỏa đốt quan tài là cậu nhóc sẽ được giải thoát.

Bách Lý Độ lập đạo tràng, đặt quan tài trên đài cao. Bách Lý Quyết Minh dùng châm bạc phong bế ba huyệt trên đỉnh đầu Tiểu Linh Đồng, để cậu ngủ say. Trong quan tài còn đặt hoa kim ngân, cỏ quyết minh, cùng với mấy món đồ chơi mà Tiểu Linh Đồng thích chơi lúc còn sống như chú dế mèn đan bằng cỏ, con ếch làm bằng tre, và cả cửu liên hoàn. Một mình cậu ra đi, có khi nào sẽ sợ tối hay không? Đường xuống hoàng tuyền quá dài, ven đường có ai dẫn lối cậu hay không? Nghiệt do người lớn tạo, vì sao phải bắt trẻ con trả đủ? Bách Lý Độ hôn lên trán cậu, ch4y nước  mắt khép lại quan tài.

Pháp sự chuẩn bị xong xuôi, chủ quân và đệ tử các nhà ngồi xếp bằng dưới đài, nhắm mắt tụng kinh văn. Bách Lý Độ nổi lửa lên, củi khô dưới đài lần lượt bốc cháy. Quan tài nhanh chóng bị ngọn lửa và khói đen nuốt chửng, đứa bé nho nhỏ kia dần chìm vào cõi mộng tối tăm.

Bên kia, A Lan Na điên cuồng tông cửa phòng, gào rống liên tục: “Dối trá, dối trá!”

Phù chú màu vàng dán đầy trên cửa lóe sáng, các đệ tử rút kiếm ra, ai nấy đều vô cùng hoảng sợ. Đó là phong ấn do đích thân Đại Tông sư hạ, A Lan Na không thể mở Hư Môn ở bên trong. Nàng bây giờ hệt như một con thú bị vây hãm bên trong, mọi người đều nghe thấy tiếng thở hồng hộc của nàng. Dần dà, cửa không nhúc nhích nữa, bên trong im phăng phắc. Các đệ tử thử bước đến gần cửa phòng thăm dò, áp tai lên nghe.

Đột nhiên, một bàn tay trắng bệch xuyên qua cánh cửa, mười ngón tay bắt lấy yết hầu của một đệ tử, hệt như tóm gọn con gà con. Móng vuốt sắc như dao của A Lan Na đâm thủng cổ họng đệ tử nọ, máu tươi bắn tung tóe, hắn la ú ớ, hai tay quơ loạn xạ, máu tươi và hồn phách đều bị A Lan Na hấp thụ. Linh lực của A Lan Na đạt đến cực điểm, nàng thoát khỏi phong ấn trước sự hoảng sợ tột cùng của bọn họ.

Ngọn lửa sắp li3m tới chiếc quan tài nhỏ sơn vàng, đột nhiên mặt đất vỡ tan, vô số Hư Môn xé không mở ra, không gian bị xáo trộn, rất nhiều tu sĩ ngồi xếp bằng bỗng dưng kêu thảm thiết rồi ngã vào hư không vô danh. Bách Lý Độ và Bách Lý Quyết Minh cực kì hoảng sợ, họ nhìn thấy A Lan Na bước ra từ một cổng Hư Môn, tiến vào ngọn lửa hừng hực. Nàng mở quan tài ra, bế Tiểu Linh Đồng đang ngủ say lên.

“A Lan Na!” Bách Lý Quyết Minh hô lớn.

“Linh Nhi…” A Lan Na chảy huyết lệ, “Mẹ sẽ không bao giờ rời xa con.”

Nàng ôm Tiểu Linh Đồng dẫm lên ngọn lửa cháy phừng phừng bước vào một Hư Môn khác. Bách Lý Quyết Minh lao lên đài cao hệt như một con chim én bổ nhào vào ngọn lửa, dốc hết sức lực túm lấy A Lan Na. Hắn bắt được lọn tóc rối bù như thác nước của nàng, A Lan Na quay đầu, rút Cửu Tử Ách từ trong tay áo ra, xoay người vung đao cắt đứt lọn tóc của mình. Bách Lý Quyết Minh nắm lọn tóc đen đó ngã nhào xuống đất, trơ mắt nhìn A Lan Na mang theo Tiểu Linh Đồng biến mất phía sau Hư Môn. Tất cả Hư Môn lập tức đóng lại, núi Bão Trần tử thương nặng nề.

“Vậy chiếc vòng tay lụa đỏ đó…” Bùi Chân nói, “Là ông làm à.”

Mục Tri Thâm đã đoán sai, người làm nó không phải A Lan Na mà là Bách Lý Quyết Minh. Đối với tình cảm sâu nặng dành cho A Lan Na, hắn chưa bao giờ nói thành lời.

“Ừ.” Bách Lý Tiểu Kỉ cúi đầu nhìn bóng ngược của mình, “Giữ chút gì đó để tưởng niệm thôi.”

“Lúc trước ông hay mổ sư tôn…” Bùi Chân lại hỏi.

“Bởi vì nhãi con kia đánh A Lan Na. Tầm Vi, dù cho A Lan Na biến thành bộ dạng thế nào thì nàng ấy vĩnh viễn cũng sẽ không hại sư tôn ngươi.” Bách Lý Tiểu Kỉ tiếp tục hồi tưởng, trong lời nói mang theo nỗi bi ai vô hạn, “Lần đó A Lan Na về Mã Tang, từ đấy về sau, Linh Nhi bị nhốt trong trại Âm Mộc hơn hai trăm năm.”

Bùi Chân nhắm mắt lại, trái tim đau đớn. Khi đó Tiểu Linh Đồng mới có sáu tuổi.

Tiểu Linh Đồng mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một gian phòng bằng gỗ cũ nát, sàn nhà làm bằng ván gỗ sơn đỏ, lúc dẫm lên phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’. Trong tay còn cầm một thanh trường đao vỏ đen, cậu nhận ra nó, là Cửu Tử Ách. Cậu cảm thấy mơ hồ, phụ thân nói đưa cậu đi, song cậu không đến cái nơi tối đen như mực hôm nọ, mà lại đến một căn trại cũ xa lạ.

“Linh Nhi.” Cậu nghe thấy tiếng mẫu thân.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một bóng đen cao gầy ngoài cửa.

“Mẹ…” Cậu vô thức lùi ra sau.

“Đừng sợ,” một tờ giấy được nhét vào khe cửa, A Lan Na nói, “Cho con tấm bản đồ này, sau này con chỉ có thể ở trong những căn phòng nhỏ đánh dấu đỏ trên bản đồ, lúc con thấy quầng sáng đỏ xuất hiện thì đừng có ra khỏi cửa nha. Thần trí của mẹ không duy trì được bao lâu, con nghe thấy không?”

“… Nghe rồi ạ.” Cậu cẩn thận bò qua cầm lấy bản đồ.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, bóng đen càng lúc càng xa. Tiểu Linh Đồng lén chọc thủng một lỗ trên cửa sổ giấy, trộm nhìn bóng dáng mẫu thân bên ngoài. Cậu kinh hoàng nhìn thấy lưng mẫu thân mình khòm xuống cùng với cái cổ dài ngoằng đang bước xuống cầu thang độc mộc. Cậu run rẩy siết chặt bản đồ, lùi vào bóng tối. Cậu dựa theo bản đồ tìm cửa ra khỏi trại, tuy nhiên, dù cho mở bao nhiêu cánh cửa đi chăng nữa thì phía sau nó vẫn luôn là một gian phòng nhỏ tối tăm u ám, cậu không nắm được quy luật, không thể thoát khỏi đây.

Cậu muốn cầu cứu, phụ thân và thúc thúc nhất định sẽ đến cứu cậu. Mỗi khi đến một gian phòng nào đó, cậu đều khắc hai chữ “Cứu mạng” ở nơi dễ thấy. Có đôi khi cậu gặp phải một vài quỷ quái ăn mặc dày cộm, bọn họ ngồi trên ghế mây lẳng lặng nhìn cậu. Cậu kinh hồn táng đảm, lê bước chân cứng ngắc vội vã chạy đến gian phòng tiếp theo, lại khắc thêm chữ “Cứu mạng” ở chỗ dễ thấy. Lúc vầng sáng đỏ xuất hiện, cậu sẽ trốn đi. Những quỷ quái đó cũng sẽ trốn đi như cậu. Không biết đã qua bao lâu, không có ai tới cứu cậu, cuối cùng cậu cũng hiểu rằng mình không thể thoát khỏi nơi này.

Cậu từ bỏ. Cậu mạnh dạn hơn, phóng lửa đốt trại, cười ha hả nhìn những quỷ quái đó khóc lóc tháo chạy. Chỉ cần đóng lại một cánh cửa thì ngọn lửa sẽ biến mất. Cậu làm chuyện xấu khắp nơi, ép thủ vệ nghìn mắt làm ngựa cho cậu cưỡi. Cậu tự xưng là chủ nhân trại Âm Mộc, dùng quỷ quái đáng thương làm bia ngắm cho cậu tập luyện Thiên Tiên Hỏa Pháp. Cậu lật điển tịch Mã Tang ra xem, bắt xác chết nghìn mắt dịch cho cậu, cậu xem xong quyển nào thì đốt quyển nấy, đập vỡ tất cả những món đồ mà cậu nhìn thấy. Cậu bị nhốt quá lâu, cậu đau khổ, cậu ngang ngược, song lại không có dũng khí đối mặt với người đã gây ra chuyện này – mẫu thân mình.

Cho đến một ngày nọ, khi cậu tỉnh dậy thì nhìn thấy tế phẩm người Mã Tang đưa tới. Ở nơi xa, trên tháp Lưu Ly, ánh mắt mẫu thân luôn dõi theo cậu. Cậu biết cậu vĩnh viễn không thể thoát khỏi nơi này, khi cậu nhen nhóm ý định rời đi, không gian lập tức thay đổi. Cậu ngồi xổm phía sau hàng rào nhìn theo những người Mã Tang đó rời khỏi. Một chiếc quan tài sơn đen nho nhỏ đặt giữa sân, ánh mặt trời rọi xuống nắp quan tài tỏa sáng lấp lánh. ‘Ầm’ một tiếng, người Mã Tang đóng đại môn lại, mẫu thân của cậu sắp sửa ra khỏi tháp rồi. Cậu sợ hãi trong lòng, cần phải tìm một chỗ trốn đi. Mấy năm nay xác nghìn mắt đặt tượng của cậu trong mấy gian phòng an toàn, có thể dễ dàng nhận ra.

Cậu vừa định đi, nắp quan tài bỗng bị đẩy ra một khe hở, một nhóc con ôm bao vải trắng bò ra khỏi đó. Đứa bé vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiểu Linh Đồng.

Người Mã Tang quên đút thuốc cho tế phẩm sao? Tế phẩm tỉnh rồi!

Bé con rất nhỏ, thoạt nhìn mới có năm tuổi, dường như em không hiểu chuyện gì sắp xảy đến với mình. Trong ánh mắt của em chỉ có cầu thang độc mộc và ca ca có đóa sen giữa trán kia, em mở miệng cười toe toét với Tiểu Linh Đồng, để lộ hai hàm răng còn thiếu cái răng cửa.

“Chào ca ca!” Em nói.

Tiểu Linh Đồng: “…”

Xấu quá đi.

Quầng sáng tỏa ra, đất trời bao phủ bởi một màu đỏ máu. Nhóc con cảm thấy vô cùng mới mẻ, “Oa” một tiếng thật dài.

Mẫu thân sắp đến rồi.

Mẫu thân sắp đến rồi.

Trong nháy mắt, Tiểu Linh Đồng tay nhanh hơn não. Cậu nhảy thẳng qua hàng rào bế đứa nhóc ngây thơ đần độn lên, ba chân bốn cẳng bò lên cầu thang độc mộc rồi lăn vào một gian phòng nhỏ. Trên điện thờ đặt pho tượng Ác Đồng giương nanh múa vuốt, đúng phòng rồi. Cậu cúi người chui vào tủ bát, ôm chặt đứa bé vào lòng.

Chuông kim cang vang lên, nó được treo lên bởi xác nghìn mắt. Gió tà sẽ làm rung chuông, khi âm khí tăng đột ngột, chuông kim cang vang, ắt Quỷ Mẫu tới. Sàn nhà rung lắc dữ dội, cậu cũng run rẩy theo. Nếu cậu ngẩng đầu lên sẽ thấy bóng người cao gầy bên ngoài màn cửa xuyên qua lỗ thủng trên tủ bát. Cái cổ của nó liên tục kéo dài ra, tựa như muốn dò vào bên trong. Cậu ôm chặt nhóc con, chôn mặt lên vai em. Tay phải run không kìm được, sự sợ hãi dưới đáy lòng dần dần cắn nuốt cậu.

Đúng lúc này, một đôi tay mềm mềm ấm áp ôm lấy cậu.

Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt rõ là sợ đến mức rơi nước mắt, nhưng vẫn cố mỉm cười.

“Ca ca đừng sợ mà.”

***