Độ Ách

Chương 120




“Còn hỏa phù nào không?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.

“Hình như còn.” Dụ Thính Thu chà chà vách tường, tay dính đầy bụi, “Nhưng lâu quá nên bong ra cả rồi.”

Càng lúc càng có nhiều lọn tóc chui vào, có sợi còn quấn lấy ngón tay Bách Lý Quyết Minh. Bách Lý Quyết Minh rút dao găm ra cắt đứt, nói: “Thôi kệ, chọn đại một đường đi.”

“Ta biết rồi, đi lối nhỏ.” Tạ Sầm Quan đột nhiên nói.

“Vì sao?” Dụ Thính Thu hỏi.

Tạ Sầm Quan vừa nói xong, Bùi Chân lập tức hiểu ra, cười nói: “Bởi vì đó là lối đi do các tiền bối núi Bão Trần tạo ra. Thứ nhất, lối đi rộng hơn có lát gạch, có lẽ là đường hầm Mã Tang. Người Mã Tang đến yến kiết Thiên Âm chắc chắn phải mang theo đồng tử thuần âm, muốn đi con đường này mấu chốt cần phải có người dùng máu thuần âm. Hơn nữa trên đường này không biết có bao nhiêu cơ quan, đường đi phía trước khó dò, núi Bão Trần không có đồng tử thuần âm, nên bọn họ chọn cách tự mở một con đường an toàn cho mình. Chỉ cần con đường đó đi song song với đường hầm này thì sẽ không có sai sót.”

Tạ Sầm Quan tiếp lời: “Thứ hai, phù khắc trên gạch không dễ mài mòn, lỗ gạch* cũng không có hỏa phù, bởi vì sự khác biệt giữa hai bên quá rõ ràng nên việc khắc hỏa phù là không cần thiết. Cho nên các ngươi mau lên đi, Quỷ Mẫu sắp sửa vào đến nơi rồi!”

*Gốc là 宽洞地: theo mình nghĩ là khoảng cách giữa các viên gạch.

Mọi người quay đầu lại nhìn, phía sau Bách Lý Quyết Minh có một lọn tóc mở ra khép vào như đang hít thở. Bách Lý Quyết Minh bảo vệ Bùi Chân sau lưng mình, đang giơ dao găm giằng co với đám tóc đó. Mục Tri Thâm tắt đuốc, lấy dạ minh châu trong ngực áo ra rồi bò vào động. Bò chưa được bao lâu, đất càng lúc càng ẩm ướt, lòng bàn tay và đầu gối đều dính đầy bùn đất nhão nhoét. Bách Lý Quyết Minh sợ Quỷ Mẫu đuổi theo nên liên tục ngoái đầu nhìn lại. Đường hầm tối om, nhìn mãi một lúc mà vẫn không thấy ai, có lẽ Quỷ Mẫu đã đi đường khác, bây giờ y mới thở phào một hơi.

Đường hầm dài hơn so với tưởng tượng, bò nửa canh giờ mà vẫn chưa đến điểm ra. Đi bằng đầu gối quá mệt, bọn họ dừng lại nghỉ ngơi bốn lần. Bùi Chân đặt bản đồ lên vách bùn xem xét lộ trình của bọn họ, dựa theo tiến độ và hướng di chuyển, hiện giờ bọn họ đã vào một nơi rất sâu trong ngọn núi. Ghi chép trên bản đồ dừng lại chỗ Bạch Tháp, không nói tiếp theo phải đi như thế nào. Dọc đường đi cũng không thấy hỏa phù do Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời và Vô Độ để lại, càng bò sâu vào trong, bọn họ càng nghi ngờ không biết mình có nhầm đường hay không.

Đội ngũ phía trước đột nhiên ngừng lại, Tạ Sầm Quan truyền lời của Mục Tri Thâm: “Xuất hiện thêm hai con đường, đi bên nào?”

Có một ngã ba trước mặt Mục Tri Thâm, hai bên đều dẫn lối vào bóng tối sâu không chạm đáy. Bách Lý Quyết Minh cảm thấy kì lạ, “Chẳng phải lối này song song với đường hầm Mã Tang sao? Sao lại có ngã ba ở đây?”

Sắc mặt Bùi Chân sa sầm, “Chứng tỏ phỏng đoán của chúng ta đã sai.”

Tạ Sầm Quan và Sơ Nhất chia nhau dò đường, nửa nén hương sau, cả hai quay về đều lắc đầu. Sơ Nhất nói con đường bên kia đi mãi không tới, hắn không dám đi tiếp. Còn Tạ Sầm Quan nói: “Cuối con đường này vẫn là một ngã ba.”

Bách Lý Quyết Minh nói: “Các ngươi nói xem, có khi nào con đường chúng ta đi mới là đường hầm Mã Tang thực sự không. Nếu là đường do người núi Bão Trần mở thì đâu cần phải tạo ngã ba làm gì. Trong đường hầm Mã Tang có ngã rẽ thì hợp lý đó, bọn họ cố tình xây như vậy để những kẻ xâm phạm bị lạc trong mê cung đường hầm, chỉ có Lung giả Mã Tang mới biết được đường đi như thế nào mới đúng.”

Suy đoán của y rất có lý, dựa theo ký ức của Bàn Già Lệ, người Mã Tang phân chia thứ bậc nghiêm ngặt, chức vụ của họ là cha truyền con nối. Con trai thợ bạc sẽ trở thành thợ bạc, con gái thợ may thì làm thợ may. Những người mắc bệnh điếc di truyền, con cái bọn họ đều khiếm thính nên nghiễm nhiên được chọn làm sứ giả yết kiến Thiên Âm. Như vậy, bản đồ Tây Nan Đà sẽ được truyền lại trong gia tộc của bọn họ, cha truyền con, con truyền cháu, chỉ có bọn họ mới biết lối đi nào là chính xác.

“Theo như ngươi nói, vậy con đường kia mới là đường mà ngươi mở lúc còn sống sao?” Dụ Thính Thu đặt câu hỏi, “Vì sao con đường kia còn rộng hơn cả đường hầm Mã Tang, hơn nữa còn lát gạch? Nếu mục đích của ngươi là yết kiến Thiên Âm, việc gì phải tốn nhiều công sức tu sửa đường hầm thế?”

Đúng thế, Tây Nan Đà cực kỳ nguy hiểm, đương nhiên tốc chiến tốc thắng là cách tốt nhất. Đào một đường hầm thôi, hà tất phải bày vẽ làm gì?

Bùi Chân đột nhiên hỏi: “Các ngươi có nhớ con đường kia rộng bao nhiêu cao bao nhiêu không?”

Bách Lý Quyết Minh ước tính sơ sơ.

“Hình như vừa đủ cho một chiếc xe đẩy,” Bùi Chân trầm giọng nói, “Xây con đường kia không chỉ để yết kiến Thiên Âm, hắn còn vận chuyển đồ nữa. Lát gạch là để đẩy xe qua.”

Tạ Sầm Quan huýt sáo một tiếng, cười nhạo nói: “Không ngờ nha, Bách Lý tiền bối, núi Bão Trần các ngươi cướp Thiên Nữ của người ta thì thôi đi, còn trộm cả kho báu thánh địa nữa.”

“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại.” Bách Lý Quyết Minh đạp ông một cái.

“Không nhất thiết là chở đồ ra ngoài,” Bùi Chân lắc đầu, “Cũng có thể là đưa đồ vào để dâng tặng.”

Tặng đồ ư? Vậy thì càng lạ hơn, thứ gì mà to thế, còn phải dùng xe đẩy vào nữa.

Bùi Chân cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Bùi Chân, “Được rồi, chở cái gì cũng được, vấn đề bây giờ của chúng ta là: đi đường nào đây?”

Bất kể thế nào, con đường Bách Lý Quyết Minh lúc sinh thời mở ra mới là con đường an toàn nhất, có tốn thêm thời gian cũng không sao. Điều phiền toái là rất có thể Quỷ Mẫu đã đi con đường đó, nếu bọn họ quay lại thì khả năng đụng độ Quỷ Mẫu cực kì cao. Nghĩ tới nghĩ lui, hình như Quỷ Mẫu đáng sợ hơn mê cung nhiều, mọi người xoay đầu lại, nhìn về phía ngã ba trước mặt.

“Quyết định nhanh lên,” Mục Tri Thâm thấp giọng nhắc nhở, “Nơi này có mê cung, một khi Quỷ Mẫu mở quỷ vực ra đảo lộn không gian, chúng ta không thoát nổi đâu.”

Hắn vừa nói xong, bầu không khí lại chùng xuống.

Hai con đường gần như giống hệt nhau, ngay cả dấu vết của tổ tiên Mã Tang cũng không thấy. Bây giờ cách duy nhất là thử nghiệm từng cái một và xem đâu là con đường chính xác. Mỗi khi đi qua một ngã ba sẽ vùi một món đồ vào vách bùn. Làm như vậy một mặt là để ghi lại lộ trình, mặt khác để phòng ngừa Quỷ Mẫu nhận ra phương hướng của bọn họ rồi theo đuôi. Ngã ba thứ nhất vùi một mũi tên vàng, cái thứ hai là dạ minh châu, cái thứ ba là trâm cài của Dụ Thính Thu,… đi qua bốn ngã ba liên tục, bọn họ quay về ngã ba giấu dạ minh châu.

“Lúc về ngã ba vùi mũi tên vàng, chúng ta đi đường khác.” Bùi Chân nói.

“Vì sao vậy?” Bách Lý Quyết Minh hỏi.

“Đánh cược một phen thôi, ta cũng không chắc chắn.” Bùi Chân lại trải bản đồ ra vách bùn, “Tiền bối có còn nhớ lúc chúng ta đọc được niên phổ Mã Tang trong trại Âm Mộc, bọn họ dùng tam viên nhị thập bát tú để đặt tên cho niên đại, mỗi chu kỳ là hai mươi tám năm. Đối với người Mã Tang, thời gian là một vòng tuần hoàn, không có khởi đầu cũng không có kết thúc. Đây cũng là đặc điểm quỷ vực của Quỷ Mẫu, thời không hỗn loạn, không đầu không đuôi, không biết con đường phía trước.”

Bùi Chân nối ngã ba thứ hai và thứ tư lại, đây là con đường bọn họ vừa đi qua.

“Người xem,” Bùi Chân chỉ vào ngã ba mà bọn họ đi qua, “Đây là một ‘viên’ (vòng).”

Dụ Thính Thu thò đầu qua nhìn một lúc lâu, “Là sao, ta không hiểu.”

Tạ Sầm Quan ở bên cạnh biếng nhác giảng giải: “Tuần hoàn là một vòng tròn. Trong mê cung không có điểm đầu, cũng không có điểm cuối, tất cả những con đường phân ra từ ngã ba sẽ được nối với con đường khác tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh.”

Bùi Chân gật đầu, “Cho nên trong mê cung này không có đường cùng. Đường cùng là ngõ cụt, không phù hợp với tín ngưỡng của người Mã Tang. Hiện giờ chúng ta đã đi được một vòng, con đường bên trái của ngã ba thứ hai, thứ ba và thứ tư sẽ tạo thành vòng tròn này. Như vậy chỉ còn lại hai con đường bên phải của ngã ba thứ ba và thứ tư, nếu một trong hai sẽ dẫn đến Thiên Âm, thì cái còn lại là ngõ cụt. Tình huống như vậy là không thể xảy ra, cho dù có bao nhiêu ngã ba đi chăng nữa, cuối cùng tất cả đều sẽ được nối lại với nhau để tạo thành một vòng tròn.”

Bách Lý Quyết Minh ngộ ra, “Mà con đường sót lại cuối cùng sẽ là đường hầm Mã Tang thực sự dẫn lối đến Thiên Âm.”

Tạ Sầm Quan lắc đầu than thở, “Cho nên, nếu chúng ta chọn đúng đường ở ngay ngã ba đầu tiên thì mọi chuyện ổn rồi, nếu đi vào một ngã ba, mọi con đường đều dẫn đến ngã ba, chúng ta có đi đến chết cũng không xong. Hắc giáo Mã Tang từng nói ‘Thời dã, Hoàn dã’, cũng bảo rằng ‘Duyên dã, Diệu dã’*. Có vài người đi nhầm đường, không đi được nữa, khi quay về đường cũ đương nhiên sẽ không tin rằng con đường kia không có ngã ba, vì thế nên hắn đã bỏ lỡ cơ duyên gặp Thiên Âm.”

*Thời dã, Hoàn dã (thời gian cũng vây, vòng tròn cũng vậy); Duyên dã, diệu dã (duyên đủ sâu ắt sẽ gặp được điều kỳ diệu)

Cơ duyên cái gì, này là chơi xỏ người ta mà? Bách Lý Quyết Minh không tin. Quay trở lại ngã ba đầu tiên, họ chọn con đường khác, và sau khi đi tiếp một canh giờ thì thực sự không có ngã ba nào. Phía trước lờ mờ sáng, vậy mà thật sự là lối ra.

Càng đi về trước không khí càng ẩm ướt, loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy. Lối ra trước cửa hang có rất nhiều dây mây treo ngược, một vài dây còn nở bông hoa màu đỏ tím. Bách Lý Quyết Minh ở trong đường hầm bức bối nãy giờ, đang định đi ra ngoài, đột nhiên bị Tạ Sầm Quan bổ nhào tới, một tay ông giữ chặt vạt áo Bách Lý Quyết Minh, tay kia bịt miệng y.

Bách Lý Quyết Minh bị ông đẩy ngã, cả gương mặt vùi xuống bùn. Ông nội ngươi, Bách Lý Quyết Minh thầm mắng trong lòng, cái quỷ gì vậy? Vừa ngẩng đầu lên, y lập tức nhìn thấy một đôi chân trần trắng bệch ngay trước mắt. Bùi Chân đang nhìn chằm chằm cặp chân kia, ra dấu với người đằng sau, Mục Tri Thâm lặng lẽ cất dạ minh châu vào, mọi người nín thở giữ im lặng, đường hầm chìm vào bóng tối nặng nề.

Là Quỷ Mẫu. Bách Lý Quyết Minh nhận ra ngay, là chân của Quỷ Mẫu.

Lòng bàn chân dính bùn, nhưng mắt cá nhân lại trắng sáng. Bách Lý Quyết Minh nhớ tới ngày ấy lúc nàng đứng trên tiễn đài, mắt cá chân nàng cũng xinh đẹp như thế này.

Sao nàng ấy lại không mang giày? Bỗng dưng trong lòng y cảm thấy đau khổ.

Quỷ Mẫu đứng đó hồi lâu, lâu đến nỗi Bách Lý Quyết Minh cho rằng nàng sắp sửa cúi người xuống, thò cái gương mặt khiếp vía của nàng vào cửa động. Đương lúc Bách Lý Quyết Minh kìm nén đến cùng cực, bỗng Quỷ Mẫu nhúc nhích, xoay người rồi rời đi, sau đó mất hút khỏi tầm nhìn hạn hẹp của Bách Lý Quyết Minh. Bọn họ đợi thêm một lát, xác nhận bên ngoài không có tiếng động nào mới cẩn thận đi ra từng người một.

Ra khỏi đường hầm, trước mặt rộng mở sáng sủa, nơi đây là ven bờ mạch nước ngầm, nước sông tát bùn lên bờ, trên vách đá cắm rất nhiều nến và nhang đèn. Bùi Chân nhìn bốn phía, ánh mắt nán lại nơi Quỷ Mẫu vừa đứng ban nãy. Khi nãy nàng ta nhìn cái gì mà đứng đó lâu vậy nhỉ? Hắn suy nghĩ một lát, sau đó đẩy đám dây mây màu xanh lục um tùm ra, thấy hai chữ Vũ Trùng Triện Mã Tang được viết xiêu vẹo trên vách đá:

Dối trá.

Nét bút không có gì sai sót, còn nắn nót hơn cả chữ viết bằng máu trên tay nải trước đó. Quỷ Mẫu mất thần trí là vì hao tổn linh lực để chống đỡ Quỷ Quốc khổng lồ, máu thịt và hồn phách có thể bù vào những tổn hại của nàng. Người Không Xương ở Mục Gia Bảo, vô số Quỷ Quốc Tây Nan Đà, nàng ta liên tục được đút no, hiện giờ xem ra thần trí đã thanh tỉnh hơn rất nhiều. Bùi Chân chau mày, không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa, nàng ta khắc ‘Dối trá’ khắp nơi như thế này là có ý gì?

Hắn xem xét khắp nơi, gõ vào vách đá ở bên kia, âm thanh trầm đục, là đặc ruột, hẳn là bên trong không có cơ quan ám đạo gì.

Đúng lúc này, bỗng có tiếng hít một hơi thật sâu. Sơ Nhất nói: “Các vị, xem dưới đáy sông kìa.”

Bùi Chân bước qua xem, nơi cuối tầm nhìn, vô số xác chết đen ngòm cùng với tro cốt ngâm nước dưới đáy sông, bị bèo rong và cây cỏ dưới nước quấn quanh, trong hốc mắt trống rỗng còn có tôm cá vẫy đuôi bơi qua bơi lại.

“Xem ra đây là nơi người Mã Tang hiến tế đồng tử thuần âm.” Sắc mặt Bách Lý Quyết Minh rất khó coi, có lẽ vì đồng tử thuần âm khiến y nhớ tới Tầm Vi. Thể chất thuần âm đúng là không sống nổi ở bất cứ nơi nào, hoặc là bị lôi đi làm lô đỉnh, hoặc là bị dâng lên làm tế phẩm. Mọi người quay về phía vách đá, bên trên cắm đầy những chiếc xương ngón tay người trông như cái lư hương, đã bị đốt cháy đen thui.

Bùi Chân cụp mắt thở dài, “Đốt ngón tay làm hương, thiêu thân cúng bái, tổ tiên coi đây là lòng thành.”

Trước đây, để tỏ lòng thành kính, người ta không chỉ thắp hương mà còn chặt ngón tay, cánh tay, thậm chí là thiêu thân để cúng bái. Tập tục man rợ và đẫm máu này không riêng gì Mã Tang, ngày xưa đạo môn cũng có, sau này mới dần dần biến mất. Hóa ra Mã Tang đưa đồng tử thuần âm đến đây không phải để mở đường cơ quan bí thuật gì, mà là vì hiến tế. Máu thuần âm vô cùng tinh khiết, là lựa chọn tối ưu nhất làm tế phẩm, người Mã Tang đốt ngón tay và thiêu thân cúng bái để chứng tỏ lòng thành kính.

Dưới vách đá có một kênh nước rất sâu, nhiều bình vại chất thành đống bên dưới. Bách Lý Quyết Minh lội xuống lấy một cái lên, bọn họ mở ra xem, bên trong đều là hài cốt của bào thai chưa thành hình.

Bùi Chân lặng lẽ dùng vải bố trắng đậy hài cốt lại, đoạn thở dài: “Đại tế Mã Tang mỗi năm một lần, yết kiến Thiên Âm cũng mỗi năm một lần, trong trại vốn không đủ đồng tử thuần âm để cho bọn họ hiến tế.”

“Cho nên?” Bách Lý Quyết Minh nhíu mày.

“Cho nên bọn họ cưỡng chế mổ bụng moi ra sáu mươi bào thai chưa thành hình vào ngày âm tháng âm năm âm, ướp xác cho vào lọ, khi bọn họ không tìm được đồng tử thuần âm thì sẽ đem đống xác ướp này đến Tây Nan Đà hiến tế.”

Tập tục hiến tế của Mã Tang đã kéo dài hàng nghìn năm, tro cốt và xác chết sớm đã mục nát thành phù sa vùi xuống đáy sông. Mọi người nghe xong đều cảm thấy kinh hãi, ai nấy đều im lặng hồi lâu. Đây là tổ tiên hiến tế, mặc dù Trung Nguyên cũng chỉ có hơn chứ không kém, chẳng qua Mã Tang chỉ duy trì một phần nhỏ của phong tục máu me này, cho đến khi bọn họ bị diệt tộc.

Tạ Sầm Quan thấy bầu không khí nặng nề quá, cố ý pha trò, “Hóa ra nơi này là tế đàn Tây Nan Đà, hẳn là cách ‘Thiên Âm’ gì đó không còn xa nữa, ta muốn đốt cái gì đó để cúng bái một tí, coi bộ con gà trên đầu Bách Lý tiền bối không tệ nha. So với mấy tấm da thúi này của chúng ta, chắc là thần tiên thích gà quay hơn đó. Tiền bối, gà của người đâu rồi?”

Bách Lý Tiểu Kỉ ló cái đầu vàng óng ra khỏi vạt áo Bùi Chân, nhẹ nhàng liếc ông một cái, cặp mắt bé tí cỡ hạt đậu xanh kia dường như mang theo ý khinh bỉ.

“Nó là gà của Tầm Vi, ngươi dám động tới một sợi lông của nó, ta ủi trọc đầu ngươi.” Bách Lý Quyết Minh uy hiếp ông.

Đi suốt cả đêm không ngủ nghỉ gì, ngay cả quỷ quái cũng rã rời tay chân, mọi người quyết định nghỉ ngơi một lát. Bọn họ đốt lửa trại, thay quần áo, Bùi Chân ngồi xếp bằng bên vách đá nhắm mắt dưỡng thần. Bách Lý Quyết Minh ra bờ sông rửa mặt, chà xát lớp bùn trên mặt rồi vốc nước rửa, y chợt nhận ra có gì đó không đúng, cái bóng ngược của y dưới nước có khuôn mặt sạch sẽ, y sờ sờ mặt mình, nửa bên mặt còn dính bùn.

Y đối diện với bóng của mình, cái bóng nhìn chằm chằm y, hiện ra vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.

“Ê tiền bối, ngươi bị chính dung nhan mỹ mạo của mình mê hoặc rồi à? Rửa gì mà lâu thế.” Tạ Sầm Quan rảnh rỗi không có việc gì làm nên chạy qua góp vui, thấy cái bóng ngược trong nước thì lập tức ngừng lại. Ông không thấy gương mặt đang cúi gằm của Bách Lý Quyết Minh, còn tưởng Bách Lý Quyết Minh nổi khùng với dòng nước, thế là kêu lên: “Không xong rồi không xong rồi, tiền bối trúng tà rồi.”

“Ngươi mới trúng tà ấy.” Bách Lý Quyết Minh tức giận. Y thò tay xuống nước túm lấy đầu ‘Bóng ngược’ lôi lên trên. Nó không phải là bóng ngược gì mà là tà quái đang ẩn mình dưới nước. Bách Lý Quyết Minh đè nó trên bờ sông, nói: “Thằng cháu này định gài ta.”

Tà quái không ngừng vùng vẫy, còn kêu ngao ngao um sùm, sau khi nhìn thấy Bùi Chân nó ngừng lại, há miệng ra, dùng giọng của Bách Lý Quyết Minh nói: “Vợ à, sớm muộn gì cũng quất ngươi.”

Bùi Chân: “…”

Tạ Sầm Quan kinh sợ, “Thằng cháu này gọi ai là vợ đấy?” Ông sửng sốt một chốc, đoạn nhìn Bách Lý Quyết Minh, “Vì sao nó lại nhại giọng ngươi kêu con trai ta là vợ?”

Mọi người đều biết tà quái hình thành từ âm khí có thể nhìn trộm suy nghĩ và tâm trí của người khác, sau đó nhại lại như vẹt. Tạ Sầm Quan vô cùng hoảng sợ, không thể giải thích nổi những gì mình vừa nghe thấy, ông nhìn về phía Bùi Chân, người nọ đang chắp tay nhắm mắt, thần sắc tự nhiên.

Bách Lý Quyết Minh liếc Tạ Sầm Quan một cái, sau đó tát cái miệng rộng của tà quái, “Lưu manh, ai cho mày gọi vợ!” Y bóp chặt gương mặt của tà quái, ngọn lửa trong lòng bàn tay phừng lên, trong nháy mắt tà quái tan thành bãi nước đen. Y nói: “Mạch nước ngầm này nối liền với con sông ở bên trên, chắc là thằng cháu trai này xuôi dòng trôi xuống đây, Sơ Nhất, ngươi xuống nước kiểm tra xem còn thằng cháu nào giống nó nữa không.”

Sơ Nhất nhận mệnh xuống nước.

Bách Lý Quyết Minh bước đến trước mặt Tạ Sầm Quan, thân hình của ông thấp hơn y rất nhiều, thái độ bề trên nhìn xuống của Bách Lý Quyết Minh vô cùng trịch thượng, khiến người ta bất giác phải cúi đầu. Bách Lý Quyết Minh nói: “Tạ Sầm Quan, con trai Bùi Chân của ngươi sau này sẽ là người của ta. Tốt nhất là ngươi nên đồng ý, nếu không đồng ý ta lập tức xử ngươi. Còn nữa, tuy là ông đây muốn đón Bùi Chân vào cửa, nhưng ngươi vẫn phải gọi ta là tổ tông, tương lai bối phận giữa hai ta vẫn giữ nguyên thế này, biết chưa?”

Tạ Sầm Quan tức cười, “Bách Lý Quyết Minh, ngươi có biết người ngươi muốn cưới là ai không?”

Bách Lý Quyết Minh sửng sốt, “Ý ngươi là sao?”