Độ Ách

Chương 119




Bách Lý Quyết Minh nhỏ giọng nói: “Bọn Mục Tri Thâm trốn đi rồi, hắn nói có thứ gì đó ở phía sau chúng ta. Cứ đi tiếp đi, để ta nhìn thử.”

Dứt lời, Bách Lý Quyết Minh từ từ quay đầu về phía sau. Qua khóe mắt y thoáng thấy một bóng đen cao kều gầy như que củi, tay chân dài bất thường, cao hơn quỷ quái đứng bên cạnh một khúc, đang đứng phía sau cách bọn họ hai mươi bước, nhìn từ xa trông như một hình nộm làm bằng gậy trúc. Bách Lý Quyết Minh chỉ nhìn lướt qua thôi là lòng đã lạnh đi. Đó là Quỷ Mẫu, nàng ta lại đến nữa rồi.

Tạ Sầm Quan thì không cần quay đầu lại, giữa ông và Quỷ Mẫu có một sợi dây liên kết vô hình. Khi nàng đến gần, sau gáy ông bắt đầu nổi da gà.

Giọng ông hoang mang, vô cùng lo lắng: “Là Quỷ Mẫu đúng không? Đúng là xúi quẩy tám đời mà, sao chúng ta lại đụng phải ả vậy?”

Bùi Chân nói: “Ả đói bụng nên qua đây kiếm ăn. Đừng lo, chúng ta cứ duy trì tốc độ, tiếp tục đi về phía trước, đừng để lộ sơ hở.”

Ba người cứng đờ tiến về phía trước, tốc độ cũng nhanh hơn, di chuyển bằng bước nhỏ. Quỷ Mẫu thoắt ẩn thoắt hiện phía sau bọn họ, mỗi lần hiện lên là có một con quỷ biến mất. Bóng dáng của nàng ta cứ lóe lên rồi chợt tắt, những con quỷ đó bị cắn nuốt trước khi chúng kịp phát ra tiếng ‘hô hô’. Cả ba đều nghe thấy tiếng ngấu nghiến của Quỷ Mẫu, tiếng da thịt bị xé rách khiến da đầu người ta tê dại, bọn họ vô thức bước về phía có nhiều quỷ quái.

Đi được mấy trượng, tiếng ngấu nghiến máu thịt không còn nữa. Bách Lý Quyết Minh nói: “Ê đồ ngu, ngươi quay đầu lại xem coi ả ta đâu rồi.”

Tạ Sầm Quan chậm rãi quay đầu lại, song ông thấy Quỷ Mẫu không còn ăn con mồi nữa, cứ đứng thẳng ở đằng xa. Đi lâu như vậy rồi mà khoảng cách giữa bọn họ cũng không xa hơn được bao nhiêu, dường như vẫn là hai mươi bước. Bỗng dưng Tạ Sầm Quan có hơi nghi ngờ có phải Quỷ Mẫu đã phát hiện ra bọn họ rồi không?

Tạ Sầm Quan hỏi Bùi Chân: “Con chắc chắn là Quỷ Mẫu không dám tới gần Bách Lý tiền bối à? Sao ta cứ có cảm giác ả ta cách bọn mình càng lúc càng gần vậy?”

Ngay sau đó, phỏng đoán của ông đã được kiểm chứng. Quỷ Mẫu thoáng hiện lên rồi đến gần bọn họ, gần đến mức Tạ Sầm Quan gần như có thể nhìn thấy gương mặt trắng bệch dưới mái tóc bù xù của nàng ta.

Tạ Sầm Quan quay phắt đầu lại, ghìm bả vai Bùi Chân đi nhanh về phía trước, “Chết rồi chết rồi chết rồi, ả tới ả tới ả tới.”

Nhưng xung quanh toàn là quỷ quái đang loanh quanh, bọn họ không thể đi nhanh hơn.

Nếu thực sự bí quá thì đành liều mạng thôi, Bách Lý Quyết Minh đang định rút đao ra, tiếng Mục Tri Thâm lại vang lên bên tai: “Bọn ta đến Bạch Tháp rồi, người có thấy bọn ta không?”

Bách Lý Quyết Minh kiễng chân nhìn dáo dác, cánh cửa Bạch Tháp hé ra một khe hở, hình như có ba bóng người đang lén lút ở đó.

“Các ngươi đang đứng ngay cửa lớn phải không?”

“Ta thấy các ngươi rồi!” Mục Tri Thâm vội vã nói, “Quỷ Mẫu đang tới gần các ngươi. Lát nữa ta bắn hỏa tiễn thu hút bầy quỷ, các ngươi nhân cơ hội đó chạy về Bạch Tháp.”

“Được.” Bách Lý Quyết Minh nói.

Vừa dứt lời, một ngọn lửa cháy phừng lên ở cửa lớn rồi bắn về phía tây kéo thành một vệt dài như sao băng. Tất cả quỷ quái đồng loạt ngẩng đầu lên, sau đó điên cuồng đuổi theo hỏa tiễn.

Ngay bây giờ! Bách Lý Quyết Minh túm cánh tay Bùi Chân thấp giọng hô: “Chạy!”

Tạ Sầm Quan rất nhanh, khỏi đợi Bách Lý Quyết Minh nói cũng đã co giò chạy như bay. Tiếng bước chân dồn dập vang lên ở sau lưng, cỏ bị ma xát tạo ra tiếng ‘sột soạt’’. Ba người thậm chí không dám quay đầu lại, chỉ hận chân mình không đủ dài để bước một bước xa mười trượng. Cánh cửa phía trước hé mở, đủ cho ba người chui vào. Mục Tri Thâm ở sau cửa giương cung bắn tên một lần nữa. Bóng dáng Quỷ Mẫu chợt vụt tắt rồi lóe lên, mũi tên bắn vào không khí, nàng ta lại đến gần hơn nữa, bàn tay gầy gò sắm túm được đầu của Tạ Sầm Quan.

Bách Lý Quyết Minh rút Cửu Tử Ách ra chém mạnh một phát, ngọn lửa mãnh liệt bùng lên ngăn chặn bàn tay của Quỷ Mẫu đang với tới Tạ Sầm Quan. Quỷ Mẫu bị đau nên lùi về sau, đầu tóc Tạ Sầm Quan cũng bén lửa. Bùi Chân vào cửa trước, sau đó là Tạ Sầm Quan ôm đầu chui vào. Bách Lý Quyết Minh lại vung thêm một đao, Quỷ Mẫu bị lửa cháy bừng bừng ép lui ra. Nhân cơ hội này bóng dáng Bách Lý Quyết Minh chợt lóe lên rồi len qua cánh cửa. Mục Tri Thâm, Dụ Thính Thu và Sơ Nhất nhanh chóng đóng cửa, dùng tên vàng làm then chốt cửa. Mới vừa khép cửa lại thì cánh cửa rung lắc ầm ầm, Quỷ Mẫu tông cửa như đạn pháo, giữa bản cửa sắt chịu tác động đến nỗi bị lõm vào.

Cửa sắt này sớm muộn gì cũng hỏng, phải nhanh chóng tìm được chỗ của Thiên Âm. Không gian trong tháp tối đen như mực, duỗi tay không thấy năm ngón, Sơ Nhất thắp đuốc lên, ánh lửa cháy lách tách chiếu sáng phạm vi một thước, bọn họ đối diện với một bầy gương mặt quái dị đen như than.

Bách Lý Quyết Minh: “…”

Bên trong Bạch Tháp, vô số tà quái đang ngồi xổm thành một bầy nhìn chằm chằm bọn họ. Khuôn mặt của vài con tà quái bắt đầu xoắn lại như lốc xoáy, dần dần biến thành tướng mạo của bọn họ. Nếu tà quái không nhe răng nanh ra thì quả thực giống bọn họ y như đúc.

Bùi Chân “Chậc” một tiếng, “Đúng là họa vô đơn chí. E là đám tà quái này sợ Quỷ Mẫu ngoài tháp nên tối nay mới ở lại trong này.”

“Các ngươi tìm đường đi, thứ quỷ này cứ giao cho ta.” Bách Lý Quyết Minh ngước mắt lên, đôi mắt của y rực cháy như lửa than.

Chân Hỏa sáng rực bùng lên quanh người Bách Lý Quyết Minh, cả người y bốc cháy hệt như mặt trời. Y quá chói, mắt người không thể nhìn thẳng, tất cả tà quái bị y hấp dẫn, bắt đầu thở phì phò tiến lên vây quanh rìa vòng sáng. Bách Lý Quyết Minh bước vào vòng vây của bọn chúng như đang tản bộ trong sân, vừa đi vừa xoay cổ, khớp xương kêu răng rắc.

“Tòa tháp này được xây bằng đá tảng.” Cuối cùng Bách Lý Quyết Minh đưa ra xác nhận. Bên ngoài cây cối um tùm, tùy tiện phóng hỏa sẽ thiêu rụi cả ngọn núi, cho nên Bạch Tháp sẽ giới hạn thuật pháp của y.

Bùi Chân gật đầu, “Không sai.”

“Vậy ông mày đây sẽ đại khai sát giới!” Bách Lý Quyết Minh nhe cái răng khểnh ra cười to.

Y thu Chân Hỏa lại, tất cả tà quái tưởng lầm rằng mình vớ được cơ hội nên bao vây từ tứ phía như lũ kiến ùn tới, trong nháy mắt Bách Lý Quyết Minh đã bị bầy quái đen ngòm nuốt chửng. Địa Sát Hỏa âm thầm mở ra, lấy Bách Lý Quyết Minh làm trung tâm, không khí xung quanh trong phạm vi ba thước mắt thường không thể nhìn thấy được thoáng dao động. Cùng lúc đó Chân Hỏa được phóng thích, Bách Lý Quyết Minh biến thành người lửa một lần nữa. Trong tích tắc nhiệt độ tăng vọt đến cực điểm, tà quái đến gần phát ra tiếng k3u rên, thậm chí có con không kịp tru lên đã bị đốt cháy thành vụn. Càng lúc càng có nhiều tà quái bị chiếu sáng rồi tan thành bãi nước đen. Nhưng đám tà quái này không sợ chết, con trước ngã xuống con sau tiến lên, vồ về phía Bách Lý Quyết Minh hệt như đám thiêu thân lao đầu vào lửa.

Bách Lý Quyết Minh xé y phục bị Chân Hỏa đốt tả tơi của mình ra quấn lấy đầu một con tà quái rồi đá nó vào bầy đàn. Thân trên tr4n trụi của y bị ngọn lửa quấn quanh, tim hoa sen sáu cánh trong ngực nóng bỏng đỏ rực, thoạt nhìn khoảnh khắc đó y không phải ác quỷ, mà giống một thiên thần giáng thế hơn. Máu nóng sôi trào, sát tính (bản năng giết chóc) kêu gào trong xương tủy y. Bách Lý Quyết Minh thậm chí còn không rút đao ra, y đè khuôn mặt đen sì méo mó của tà quái, nghe tiếng da thịt bị đốt ‘xèo xèo’ của nó. Từ góc nhìn của bọn Bùi Chân, Bách Lý Quyết Minh hệt như một quả cầu lửa bùng cháy đánh rất hăng say (trái đánh phải đấm).

Quỷ Mẫu còn đang tông cửa, mũi tên vàng có dấu hiệu sắp gãy, Mục Tri Thâm lại cài thêm vài cái vào then cửa. Bùi Chân đốt đuốc, cố gắng quan sát cảnh vật trong tòa tháp. Tòa tháp này không giống như những tháp bình thường khác, nó rỗng ruột từ trên xuống dưới, không có phân tầng. Thỉnh thoảng có vài con tà quái chú ý rồi vồ về phía bọn họ. Tạ Sầm Quan lập tức nổi gió thổi chúng nó về lại chỗ Bách Lý Quyết Minh. Bốn bức vách điêu khắc rất nhiều pho tượng, thân tượng nghiêng mình chìa ra, còn đáy thì dán sát vào tường. Tất cả pho tượng đều nghiêng ra cùng một góc đều nhau, đồng thời pho tượng nào cũng mang vẻ mặt vô cảm. Hắn giơ đuốc ngẩng đầu lên nhìn, những pho tượng này như thể cố ý nhoài người ra khỏi vách tường để nhìn xuống bọn họ.

Tạ Sầm Quan nhìn mà tê cả da đầu, nói: “Sao ta cứ cảm thấy bọn họ đang nhìn ta vậy.”

Bùi Chân đưa đuốc đến gần tròng mắt của một pho tượng rồi nói: “Ảo giác thôi. Nhãn cầu của bọn họ không điêu khắc con ngươi, nên dù ông đứng ở đâu cũng sẽ cảm thấy họ đang nhìn ông cả.”

‘Ầm’ một tiếng, cánh cửa sắt đã bị nứt ra. Qua khe cửa có thể nhìn thấy rất rõ cảnh tượng Quỷ Mẫu đang thò người vào trong, đôi tròng mắt trợn ngược lên.

Bộ dạng đó thật sự rất đáng sợ, Dụ Thính Thu đổ mồ hôi lạnh nói: “Tìm đường nhanh lên! Bách Lý Quyết Minh lúc còn sống đã đến chỗ này, có khi nào hắn khắc hỏa phù dẫn đường cho chúng ta không?”

Nàng nói rất có lý, mọi người vội vã tìm hỏa phù khắp chung quanh. Dường như mỗi viên gạch đều khắc hoa văn phức tạp, Tạ Sầm Quan xem đến hoa cả mắt, nhưng vẫn không tìm được. Bùi Chân trèo lên vách tường quan sát những pho tượng đó rồi ngẫm nghĩ, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Hắn nhảy xuống vách tường, lôi Tạ Sầm Quan qua hỏi: “Nãy ông nói tất cả bọn họ đều đang nhìn theo ông, lúc đó ông đang đứng đâu vậy?”

Tạ Sầm Quan chỉ cho hắn, “Ở đây.”

Đúng là cảm giác của Tạ Sầm Quan không hề sai, pho tượng đang nhìn về phía ông. Tuy tròng mắt của bọn họ không có con ngươi, nhưng chúng được chế từ vật liệu đặc biệt, dù cho ánh sáng chiếu vào mắt tượng từ bất kỳ hướng nào con ngươi cũng chỉ có một điểm sáng. Nhưng đám tượng không phải nhìn Tạ Sầm Quan, mà là nhìn khối gạch dưới chân ông.

Bùi Chân ngồi xổm xuống kiểm tra khối gạch, nó thô ráp hơn so với những viên xung quanh, rõ ràng là dấu vết để lại do đóng ra mở vào quá nhiều lần.

“Tìm được rồi,” hắn nói, “Cạy khối gạch này lên.”

Cửa sắt lại ‘ầm’ một tiếng, Quỷ Mẫu đã thò được đầu vào.

Mọi người đẩy nhanh tốc độ cạy viên gạch đó ra, sau đó đưa đuốc xuống dưới nền đất, bên dưới là một đường hầm tối om. Mục Tri Thâm dẫn đường, kế đó là Dụ Thính Thu. Bùi Chân là người cuối cùng đi xuống, cao giọng gọi: “Tiền bối, đừng nghịch nữa!”

Bách Lý Quyết Minh đốt một vòng lửa rồi trực tiếp hiện thân ngay cửa đường hầm, sau đó đậy viên gạch lại. Tà quái chậm hơn một bước, liên tục cào gạch phát ra âm thanh ‘xoen xoét’. Bùi Chân dán một vòng bùa trừ tà lên viên gạch, sau đó dùng chu sa vẽ bùa trên gạch để phong bế gạch lại. Như vậy trừ phi bọn họ mở viên gạch ra, nếu không những thứ bên ngoài tuyệt đối không thể cạy nó.

Âm thanh cào gạch bên ngoài im bặt, Bách Lý Quyết Minh khen bùa trừ tà của Bùi Chân hữu dụng.

Lúc này, hai người nhìn thấy từng lọn tóc đen nhánh len qua khe gạch chui vào, ngoằn ngoèo như những sợi tảo đen. Tất cả bùa trừ tà đều bị lọn tóc phá hỏng, ánh sáng màu lam nhạt trên lá bùa lập lòe rồi tắt hẳn.

Không phải bùa trừ tà xua đuổi được đám tà quái, mà là Quỷ Mẫu! Con mụ âm hồn bất tán chết tiệt kia lại tới nữa rồi!

Nghĩ đến cảnh tượng bọn họ chỉ cách ả nữ quỷ này một viên gạch mỏng, Bách Lý Quyết Minh nổi cả da gà, bèn vội vã hô lên: “Đi mau đi mau! Quỷ Mẫu lại đến nữa rồi!”

Người đằng trước chậm chạp chưa chịu đi, Bách Lý Quyết Minh lại hô thêm mấy tiếng nữa. Tạ Sầm Quan nhường chỗ cho y, “Đừng có hét nữa. Phía trước có hai lối, đi bên nào đây?”

Bách Lý Quyết Minh vừa ngẩng đầu lên nhìn thì sửng sốt. Mục Tri Thâm giơ đuốc, sắc mặt nghiêm trọng. Trước mặt hắn có hai đường, một rộng một hẹp. Dựa theo tình hình bây giờ, chắn chắn một bên là đường cùng, hơn nữa rất có thể rất nguy hiểm, dùng để khiến những kẻ xâm phạm nơi đây lạc lối. Nếu thời gian dư dả thì bọn họ có thể thử xem sao. Nhưng bây giờ Quỷ Mẫu đang ở ngay phía sau bọn họ, một khi quay đầu sẽ đụng độ Quỷ Mẫu. Bọn họ chỉ có một lần lựa chọn duy nhất.