Độ Ách

Chương 116




Trung Nguyên đánh úp giữa đêm, quân lính Mã Tang bại trận. Trước đó chỉ phát sinh một vài xung đột không đáng kể, đều là mấy trận chiến nhỏ nhặt, bây giờ binh đoàn Trung Nguyên kéo tới, quả thực là một trận đánh càn quét. Từ xa nhìn tới, phía cuối màn đêm có thứ gì đó đang dâng trào cuồn cuộn, giống như thủy triều đen kịt vọng mãi không thấy điểm cuối. Khi tiếng vó ngựa đến gần, một luồng sáng vàng rực cháy phừng lên ngay phía trước dòng triều đen, ngay sau đó tất cả những tia sáng phóng lên trời cao, ùn ùn kéo đến doanh trại Mã Tang. Già Lâm ngửa đầu nhìn lên, màn mưa tên vàng rực đầy trời phản chiếu trong đôi mắt hắn, cảnh tượng tráng lệ như thế nhưng lại mang theo sát ý khắc tận xương cốt.

“Vào rừng!” Phía sau có người hét lên, “Dụ bọn chúng vào rừng!”

Đây là chiến thuật Mã Tang thường dùng, một khi tiến vào núi rừng rậm rạp, rừng cây Vọng Thiên dày đặc là nơi ẩn náu tự nhiên của bọn họ, bụi cây um tùm và dương xỉ làm rối mắt kẻ địch, người Mã Tang hệt như quỷ hồn ẩn nấp trong đó, tiêu diệt kẻ thù một cách xuất quỷ nhập thần. Hơn nữa cây cối sẽ ngăn cản mưa tên của Trung Nguyên, cây Vọng Thiên chính là khiên chắn của người Mã Tang.

Nhưng hôm nay không giống thế, bởi vì Bách Lý Quyết Minh đã tới. Hắn tới có nghĩa là tu sĩ núi Bão Trần cũng tới, bọn họ có Hỏa Pháp!

“Đừng vào rừng! Nghênh chiến! Nghênh chiến!” Già Lâm vừa chạy vừa khàn giọng gào lên.

Tiếng của hắn quá nhỏ, không ai nghe thấy, tất cả chiến sĩ Mã Tang đều chạy như điên vào rừng.

Quả nhiên, sau khi ba nhóm tu sĩ đi đầu bắn tên xong, nhóm tu sĩ thứ tư bước lên phía trước, đầu mũi tên vàng châm lửa, ánh lửa đó còn rực rỡ chói mắt hơn cả tên. Tất cả ngọn lửa đều phóng thẳng lên vòm trời, hệt như những ngôi sao băng kéo đuôi dài thiêu đốt tạo ra mấy vết nứt trên màn trời, cuối cùng chìm vào núi rừng tăm tối. Tốc độ lan tràn của Tam Muội Chân Hỏa rất nhanh, ngay lập tức ánh lửa bùng lên, chẳng mấy chốc khói đen dày đặc đã bốc cuồn cuộn lên trời. Cây cối cháy rừng rực, tất cả chiến sĩ Mã Tang ẩn náu trong rừng đều kêu khóc chạy ra với ngọn lửa trên người, tất cả đều trở thành người lửa.

Tiếng gào thét, tiếng than khóc vang vọng khắp, đưa mắt nhìn bốn phía, nơi nơi đều là người Mã Tang bị cháy. Bọn họ lăn lộn trên mặt đất kêu cứu, Tam Muội Chân Hỏa không bao giờ tắt, trong không khí ngập tràn mùi cháy khét buồn nôn. Những tia lửa li ti quét qua lọn tóc của Già Lâm, ánh lửa đỏ rực cả tầm nhìn, hết thảy đều bị bao phủ bởi một sắc đỏ mờ ảo. Màn đêm được thắp sáng, thấm nhuộm màu máu, chẳng thể phân biệt được đâu là máu tươi, đâu là ngọn lửa nữa.

Hỗn loạn, mọi thứ đều hỗn loạn. Già Lâm nhìn xung quanh, tràn ngập bởi nỗi tuyệt vọng. Lòng hắn bây giờ lại bình tĩnh lạ thường, không có đau thương hay phẫn nộ, hệt như một hồ nước yên ả dưới ánh trăng. Già Lâm đeo cung tiễn, leo lên lưng chiến mã của mình. Ở nơi xa, người Trung Nguyên dàn trận đứng thẳng tắp, Bách Lý Quyết Minh ghìm cương ngựa dẫn đầu, bọn họ lẳng lặng nhìn những chiến sĩ Mã Tang bỏ mạng.

Già Lâm lao về phía bọn họ, gió đêm rít gào bên tai, thổi bay mái tóc đen của hắn. Hắn cảm thấy mình giống như một mũi tên rực lửa xé toạc màn đêm sắt đá và lao về phía khiên chắn của kẻ thù. Đó là lần cưỡi ngựa chạy băng băng cuối cùng trong đời hắn, vó ngựa giẫm lên máu tươi đỏ thắm và thi thể cháy rụi, xuyên qua ánh lửa hừng hực và rừng tên vàng cắm dưới đất để chạy về phía Bách Lý Quyết Minh, bằng lòng dũng cảm đơn độc cùng với trái tim quả cảm nhất của người Mã Tang.

Nếu Bàn Già Lệ biết thì sẽ thế nào? Già Lâm không có thời gian bận tâm, hắn cài tên, đầu mũi tên hướng về phía Bách Lý Quyết Minh.

“Chạy đi.” Hắn nghe thấy Bách Lý Quyết Minh truyền âm, “Ngươi là chiến sĩ cuối cùng, chúng ta sẽ không truy kích ngươi.”

Chạy ư? Già Lâm dứt khoát kéo căng dây cung, chiến sĩ Mã Tang không có chuyện bỏ chạy!

Đáp lại Bách Lý Quyết Minh là một mũi tên lông vũ bọc gió rít, như thể có quỷ hồn đang gào thét bên trong. Bách Lý Quyết Minh giơ bàn tay lên, ngọn lửa cực nóng bùng cháy trong lòng bàn tay hắn, sau đó nhắm thẳng vào mũi tên kia. Vũ tiễn bị ngọn lửa chặn lại, đầu kim loại bắt đầu nóng chảy, thân tên dần dần bị cháy đen. Nhưng nó lại không bị đốt cháy hoàn toàn mà vẫn tiếp tục tiến tới, Bách Lý Quyết Minh kinh ngạc cau mày lại.

Cùng lúc đó, mũi tên thứ hai bắn tới. Nó xuyên thủng mũi tên phía trước, thân tên mở ra như một đóa hoa nở rộ, được vũ tiễn phía sau trợ lực, mũi tên đằng trước mạnh mẽ xuyên qua ngọn lửa rồi đâm thủng lòng bàn tay của Bách Lý Quyết Minh. Ánh lửa dập tắt, máu tươi dọc theo vân tay hắn chảy xuống ào ạt. Hắn buông tay, ngẩng đầu nhìn phía trước, Già Lâm đã bị vạn tiễn xuyên tim, ngồi sừng sững trên lưng ngựa.

Động tác giương cung cài tên làm tốc độ phi ngựa của Già Lâm chậm lại, hắn không tài nào thoát khỏi màn mưa tên của tu sĩ.

Bách Lý Quyết Minh cưỡi ngựa đi qua, dừng lại bên cạnh Già Lâm. Hắn chỉ còn chút hơi tàn, song lại không hề gục ngã, uy nghiêm như một pho tượng sắt, máu tươi chảy ròng ròng thấm ướt lưng hắc mã.

Bách Lý Quyết Minh nhìn biển lửa ở nơi xa, ánh lửa lập lòe trong đôi mắt hắn, nhưng lại không thắp sáng được đáy mắt. Hắn nói: “Xin lỗi, đây là một trận chiến phi nghĩa, quỷ vực đột nhiên tăng lên ở Trung Nguyên, dân chúng cần một đối tượng để oán hận, tiên môn chọn các ngươi.”

“Biết là phi nghĩa nhưng vẫn làm,” Già Lâm vất vả cất lời, “Ắt gặp ác báo.”

Bách Lý Quyết Minh nhắm mắt lại, “Ngươi nói đúng. Thứ cho ta bất lực.”

“Thiên Nữ…” Giọng nói Già Lâm khàn khàn, “Nàng ấy vì ngươi và Bách Lý Độ mới đến Trung Nguyên.”

“Ngươi không cần lo cho A Lan Na,” Bách Lý Quyết Minh nói, “Nàng ấy đang mang thai, mùa thu sẽ lâm bồn. Núi Bão Trần phòng thủ kiên cố, nàng ấy không hề biết nơi này xảy ra chiến tranh, cũng sẽ không có ai dám làm tổn thương hai mẹ con nàng ấy.” Cuối cùng Bách Lý Quyết Minh hỏi, “Có tâm nguyện gì không? Ta sẽ cố hết sức mình.”

Tâm nguyện ư…

Rốt cuộc Già Lâm cũng có thời gian để suy nghĩ một chút về Bàn Già Lệ. Máu và lửa đỏ bao phủ tầm nhìn của hắn, sắc đỏ diễm lệ kia gợi cho hắn nhớ đến lễ thành niên của Bàn Già Lệ, ánh nến đỏ rực cháy cao, giọt sáp rơi xuống đĩa sứ Trung Hoa hệt như hoa mai nở rộ, từng đóa chồng lên nhau, và cả mùi hương ấm áp thoang thoảng. Hắn rất muốn quay về thời gian ấy, đó là khoảnh khắc mà cả đời này hắn chưa bao giờ ngừng mong mỏi. Dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đời này kiếp này Bàn Già Lệ vẫn là người con gái mà Già Lâm yêu nhất.

Nếu nàng ấy biết mình chết rồi, liệu nàng ấy có rơi nước mắt vì mình không nhỉ?

Chắc là không rồi. Vương trại truyền tin đến, ngày mai nàng ấy phải thành hôn mà.

Già Lâm nhắm mắt lại, “Thiêu ta thành tro đi, gió sẽ đưa ta quay về cố hương, trở về bên cạnh Bàn Già Lệ, gặp nàng… lần cuối.”

Vừa dứt lời, đầu hắn rũ xuống như mất đi điểm tựa, không còn sức sống nữa.

“Như ước nguyện của ngươi.”

Ngọn lửa cháy phừng lên, tro tàn của xương thịt tiêu tán trên không trung như tuyết đen. Bách Lý Quyết Minh xoay người giục ngựa đi, hắn đưa lưng về phía ánh lửa, càng ngày càng xa.

Tin tức từ tiền tuyến còn chưa về đến Vương trại, ngày đại hôn của Bàn Già Lệ đã tới. Tơ lụa đỏ rực treo khắp nơi trong Vương trại, Bàn Già Lệ đứng trong kinh đường nhìn tân lang do Châu phu nhân lựa chọn bước lên cầu thang độc mộc. Tân lang để chân trần, giẫm lên giấy vụn đỏ rơi đầy đất, đi đến trước mặt nàng. Giấy đỏ rực rỡ làm tôn thêm mắt cá chân trắng sứ của y. Dung mạo của chàng trai này quả thực rất đẹp, hơn nữa tính cách khá trầm tĩnh, không nói lời nào. Trong lúc ngẩn ngơ, dường như Bàn Già Lệ nhìn thấy Già Lâm khoác lụa đỏ bước từng bước về phía nàng. Nếu như chàng ấy thành hôn với nàng, chắc chắn sẽ tuấn tú hơn người đàn ông trước mắt bội phần.

“Bàn Già Lệ, từ nay về sau y chính là lang quân của con, các con phải cử án tề mi[1], hòa thuận vui vẻ.” Châu phu nhân ngồi ở trên chúc mừng. Hôm nay ả ta có nụ cười chân thành nhất, hệt như một người mẹ thật lòng chúc phúc cho con gái mình. 

[1] Cử án tề mi: nâng khay ngang mày (nghĩa đen), ý chỉ vợ chồng tôn trọng lẫn nhau.

Hốc mắt của Vương quân ươn ướt, ông nói: “Con gái của cô đã trưởng thành rồi.”

Bàn Già Lệ vỗ tay, tiếng nhạc dừng lại, thủ lĩnh các trại đến tham dự yến tiệc ngồi hai bên kinh đường đều đồng loạt nhìn về phía người con gái đang mỉm cười này.

“Hôm nay là ngày lành của cô, không có cha mẹ thì không thể có Bàn Già Lệ của hôm nay.” Bàn Già Lệ nói, “Cô muốn dâng cho phụ thân và mẫu thân một phần lễ vật, để biểu thị lòng hiếu thảo của cô.”

“Ồ?” Châu phu nhân ngạc nhiên, “Đứa trẻ có lòng, không biết là lễ vật gì nhỉ?”

Bàn Già Lệ vỗ tay lần nữa, nô lệ bưng khay cúi người bước lên kinh đường. Một món đồ tròn tròn đặt trên chiếc khay sơn đen, được dùng vải đỏ che lại, trông cũng khá nặng, không biết là thứ gì.

Châu phu nhân tò mò nhìn món lễ vật kia, kinh đường lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Bàn Già Lệ. Bàn Già Lệ rút trường đao từ vỏ vàng ra, dùng mũi đao khêu vải đỏ lên. Nhạc nô đầu tiên thấy “Lễ vật” lập tức mặt xám như màu đất, hét thất thanh một tiếng. Trên khay là một cái đầu người đẫm máu, mặt mũi trắng bệch, chỉ có hai mắt trợn trừng lên, đồng tử vô hồn đen như mực nước.

Đó là con trai của Châu phu nhân – Mạc Hạ.

Châu phu nhân run lẩy bẩy, nhìn Bàn Già Lệ với vẻ mặt không thể tin nổi.

Bàn Già Lệ cười nói: “Sao, mẫu thân, bà có hài lòng với lễ vật này không?”

“Súc sinh!” Vương quân tức giận, “Bắt đứa con gái bất hiếu này lại cho cô!”

Ông vừa dứt lời, khách khứa hai bên đứng phắt dậy, vung tay áo choàng rồi rút trường đao lạnh thấu xương từ bên vạt áo ra. Lưỡi đao sắc bén cắt xoẹt không khí, tất cả lụa đỏ trong kinh đường bay tán loạn như mưa. Lụa đỏ rơi xuống, hết thảy binh khí đều chỉ về phía Vương quân và Châu phu nhân ở phía trên.

Bàn Già Lệ nâng chén và cười với Vương quân, “Phụ vương, các thủ lĩnh đã nhất trí rằng cô chính là Vương quân tương lai của Mã Tang. Người già rồi, đã đến lúc nhường lại cho thế hệ sau.”

“Súc sinh, mày giết con tao, tao phải giết mày!”

Châu phu nhân bỗng nhiên vùng dậy, rút trâm vàng trên búi tóc ra rồi đâm về phía Bàn Già Lệ như một kẻ điên. Bàn Già Lệ không hề chớp mắt, hai tay cầm đao vàng chém ngang cổ Châu phu nhân. Cần cổ trắng nõn gãy đôi như cành trúc, vết cắt phẳng lì, máu tươi bắn tung tóe văng đầy người Bàn Già Lệ. Cái đầu cắm đầy trâm cài rơi lộp cộp xuống đất rồi lăn lông lốc đến dưới chân Bàn Già Lệ. Chiếc váy đỏ rực rỡ của Bàn Già Lệ thấm máu giờ lại càng đỏ hơn, diễm lệ như một ngọn lửa mãnh liệt nhất. Vương quân trố mắt cứng lưỡi, ngón tay run rẩy chỉ vào Bàn Già Lệ, lời nói nghẹn lại trong cổ họng không thể thốt thành lời.

Bàn Già Lệ cầm đao giẫm lên máu tươi đầy đất, bước từng bước lên thềm gỗ, đi đến trước mặt ông ta.

“Đi ra.” Nàng nói.

Vương quân run lẩy bẩy, dùng cả tay và chân bò xuống khỏi vương tọa.

Bàn Già Lệ xoay người, ngồi xuống trước bao nhiêu ánh mắt sùng kính, cao giọng nói: “Từ nay về sau, Bàn Già Lệ ta chính là Vương quân của Mã Tang!”

Mọi người buông đao, vén tà áo quỳ xuống hành lễ với Bàn Già Lệ. Tất thảy nam nữ đều quỳ xuống, Bàn Già Lệ nhìn loạt đầu người đen nhánh, hài lòng mỉm cười. Nàng đã lên kế hoạch này từ hai năm nước, điều động binh sĩ vệ đội và đàm phán với thủ lĩnh các trại khác, hao tâm tốn sức cho từng nước đi, không có thời gian trông coi Già Lâm nên mới đưa hắn ra tiền tuyến, tạm thời rời xa vòng xoáy quyền lực trong Vương trại. Lúc trước nàng giả vờ đồng ý chuyện thành hôn với Châu phu nhân cốt là vì để bức vua thoái vị vào ngày đại hôn này. Mọi sự đều tiến hành theo kế hoạch của nàng, ngoại trừ Già Lâm khiến nàng hơi đau đầu. Dựa theo tính tình của hắn thì e là sẽ giận dỗi khá lâu đây. Không sao, chờ khi nào chàng ấy trở về, nàng sẽ đón chàng vào lều vàng, vừa ngủ vừa dỗ dành chàng ấy, bọn họ còn nhiều thời gian mà.

Bàn Già Lệ hắng giọng nói: “Hôn lễ hôm nay không thành,” nàng chỉ vào tân lang kia, “Ngươi tên gì? Thôi bỏ đi, không quan trọng. Cho ngươi một sọt vàng, về nhà đi.”

Nàng còn chưa nói xong, một chiến sĩ đầu bù tóc rối ù té chạy lên cầu thang độc mộc, hô lớn: “Vương quân! Không hay rồi! Người Trung Nguyên nhân lúc đêm tối tập kích núi Cưu Minh, toàn quân tiền tuyến bị diệt! Toàn quân bị diệt!”

Chung quanh im phăng phắc, khách khứa ngẩng đầu lên, ai nấy đều trố mắt cứng lưỡi. Tân vương ngồi trên vương tọa ngơ ngác nhìn hắn, như thể không hiểu hắn nói gì, một góc thế giới trong lòng nàng lẳng lặng sụp đổ.

Nàng vẫn không tin, gằn từng tiếng hỏi lại, từng câu từng chữ khắc cốt ghi tâm: “Toàn quân bị diệt là có ý gì!?”

“Tất cả đều chết sạch! Không còn một người!” Chiến sĩ kia khóc lóc nói, “Chết sạch rồi.”

Già Lâm đã chết, ký ức thuộc về hắn ngừng lại, Mục Tri Thâm thoát khỏi thuật pháp Linh Môi, quay về đứng bên cạnh Tạ Sầm Quan, Bách Lý Quyết Minh và Bùi Chân. Bàn Già Lệ và Già Lâm âm dương cách biệt, người có tình nhưng lại không thể ở bên nhau, khiến cho Bách Lý Quyết Minh khó chịu trong lòng. Chỉ có mỗi tên Tạ Sầm Quan ngu đần này không tim không phổi, vỗ vai Mục Tri Thâm nói: “Vất vả rồi. Thân thể còn khỏe không, đợi về Giang Tả thì sắc ít thuốc bổ thận uống nha.”

Bàn Già Lệ không có thời gian đau lòng, nàng phải ngồi trên bàn xem tin tức trận chiến từ tiền tuyến truyền về suốt ngày đêm. Mã Tang thế yếu, nàng mở trại Âm Mộc ra, dùng hài cốt thối rữa của tổ tiên ra tiền tuyến. Hung thi tập hợp thành quân đội Mã Tang, bọn họ nhìn về phía người Trung Nguyên ở bên kia dãy núi, cách một ngọn núi Cưu Minh. Thu sang, lúc chiếc lá đầu tiên rơi xuống, tin tức Thiên Nữ lâm bồn từ Trung Nguyên truyền tới. Ngày đó chân trời phía tây phủ đầy mây đỏ, một đóa sen đỏ lộng lẫy nở rộ giữa đám mây. Cảnh tượng kì lạ này thu hút sự chú ý của mọi người, bồ câu ở phương trời xa vượt núi băng sông bay về báo tin cho Bàn Già Lệ rằng Thiên Nữ đã hạ sinh một đồng tử có bớt hoa sen đỏ giữa mày.

Nhóm thủ lĩnh trải bức họa mà hôm trước Lung giả vẽ ra, giữa đài sen, đồng tử chắp tay nhắm mắt, giữa mày là một đóa hoa sen đỏ sáu cánh.

Mọi người bật khóc, cuối cùng linh môi của Thiên Âm cũng giáng thế.

“Đưa Cửu Tử Ách đến Trung Nguyên đi,” Bàn Già Lệ nói, “Đây là lễ vật chúng ta tặng cho Đồng Tử Hoa Sen, dù sao thì một ngày nào đó nó cũng sẽ quay về Mã Tang.”

Ngày Linh Đồng giáng thế, người Trung Nguyên gửi thiếp đình chiến đến. Có lẽ ngay cả bọn họ cũng bị hồng liên kì diệu thuyết phục rằng Linh Đồng sẽ mang đến cho bọn họ cơ hội chuyển mình. Hôm đó, khi Bàn Già Lệ đóng cửa thu dọn di vật của Già Lâm, nàng tìm thấy bộ quần áo mà hắn mặc vào ngày lễ thành niên của nàng. Y phục đỏ thẫm thêu chỉ vàng, hắn giữ rất kĩ, vẫn còn mới tinh, nhất định là hắn rất thích bộ quần áo này. Ngoài cửa sổ màn trời đen như mực, những vì sao đong đưa treo trên trời cao. Bàn Già Lệ ngồi một mình dưới ánh đèn, nhẹ nhàng vu0t ve bộ quần áo. Nàng nhớ đến đêm lễ thành niên đó, Già Lâm mặc bộ y phục này, đeo mặt nạ vàng ngồi chờ nàng ở phía sau màn che.

Vì sao chàng ấy lại chết? Là vì cái đêm Trung Nguyên tập kích, hay là vì chàng ấy hiểu lầm mình không cần chàng ấy?

Nàng ngồi một mình cả đêm.

Đình chiến với Trung Nguyên, toàn tộc Mã Tang vui mừng, nam cưỡi ngựa bắn cung, nữ ca hát nhảy múa, gương mặt ai nấy đều tràn đầy niềm vui. Nhưng bọn Bùi Chân đều biết rằng đại nạn của Mã Tang vẫn chưa kết thúc. Năm thứ sáu đình chiến, vào một ngày mưa tầm tã, một bóng đen xẹt qua song cửa sổ. Bàn Già Lệ bừng tỉnh từ giấc ngủ mê, cầm đao đi ra ngoài.

Nô lệ bước tới bẩm báo: “Ban nãy Thiên Nữ vừa trở lại.”

“A Lan Na?” Bàn Già Lệ sửng sốt.

“Vâng,” Thần sắc của nô lệ phức tạp, “Thiên Nữ lấy tim hoa sen sáu cánh từ tháp Lưu Ly, nói là muốn cứu một người chết.”

“Nàng ta đâu rồi?” Bàn Già Lệ hỏi.

Nô lệ lắc đầu, “Nàng ấy mở Hư Môn rời đi rồi. Vương quân… trạng thái của Thiên Nữ trông không tốt lắm ạ.”

Tim hoa sen sáu cánh là đồ vật của Thiên Nữ, thoạt nhìn trông như một hòn đá nhỏ, từ thuở phụ thân của Bàn Già Lệ thì Thiên Nữ đã đeo thứ đó trên cổ. Bởi vì Thiên Nữ luôn mang theo bên người, nên mọi người đều cho rằng đó là thánh vật của Thiên Nữ. Khi A Lan Na để nó ở lại Mã Tang, Bàn Già Lệ cho người đưa nó đến tháp Lưu Ly. Vốn là đồ của A Lan Na, dù phải truyền lại cho linh môi thì cũng là truyền cho con trai của nàng ấy, muốn lấy thì cứ lấy đi.

Nhưng nàng ta lại nói muốn cứu người, là ai?

“Bách Lý Độ xảy ra chuyện rồi sao?” Bàn Già Lệ cười khẩy, “Hay là tên súc sinh Bách Lý Quyết Minh kia?”

“Thiên Nữ không nói,” nô lệ bẩm, “Nhưng nghe người trông coi tháp Lưu Ly nói trạng thái của Thiên Nữ thoạt nhìn không ổn lắm. Dường như nàng ấy… rất đau khổ, khóc rất nhiều. Nàng dùng tính mạng để uy hiếp, thủ vệ không biết làm sao, mới để nàng vào tháp Lưu Ly.”

Bàn Già Lệ không nói gì nữa, xuyên qua màn mưa xám xịt nhìn xa xăm về phía Trung Nguyên ở nơi xa. Ở đó ắt hẳn đã xảy ra tai họa gì đó, một người quan trọng đã chết, bỗng nhiên nàng có dự cảm chẳng lành.

“Người đâu,” nàng trầm giọng nói, “phái người đến Trung Nguyên hỏi thăm, xem núi Bão Trần đã xảy ra chuyện gì?”

Thám tử đến Trung Nguyên còn chưa trở về, không bao lâu sau, thủ vệ tháp Lưu Ly tiến đến bẩm báo rằng trong tháp xuất hiện rất nhiều bóng người kỳ quái. Nhiều người đi ngang qua tháp Lưu Ly vào ban đêm cũng nói rằng họ nhìn thấy một bóng người phụ nữ bên song cửa sổ dưới đỉnh tháp. Chuyện này rất kì lạ, nếu như trong tháp có người thì đi vào kiểm tra không phải là được rồi sao? Thủ vệ lại ấp úng, cuối cùng nói là đã phái ba thủ vệ đi vào, nhưng không một ai ra khỏi đó. Hằng đêm, cửa sổ dưới đỉnh tháp vẫn sẽ xuất hiện bóng người phụ nữ kia.

Đêm đến, Bàn Già Lệ dẫn người đi kiểm tra. Một đống người trong Vương trại đi theo sau Bàn Già Lệ hóng hớt. Bọn Bách Lý Quyết Minh cũng gia nhập dám người, xuyên qua cánh rừng nhỏ đi đến dưới chân tháp Lưu Ly. Từ xa nhìn lên, thực sự có bóng người ở cửa sổ trên cùng. Bách Lý Quyết Minh vừa nhìn thấy cái bóng kia lập tức rợn tóc gáy. Bóng dáng đó cao gầy, hai tay hai chân nhỏ như que củi. Trông rất quen mắt, y gặp rồi, vừa nhìn đã nổi da gà.

Một nhóm người tụ tập dưới tháp, đông người nên gan cũng lớn hơn, mọi người quyết định vào tháp để xem ai ở bên trong. Bàn Già Lệ cau mày, không tán thành quyết định này. Nàng định thỉnh tổ tiên trại Âm Mộc ra, mời họ vào trong xem là thần thánh phương nào. Nhưng ngay lúc này, bóng người bên cửa sổ bỗng dưng biến mất. Sau đó, cửa sổ tầng dưới sáng lên, bóng dáng cao gầy đó xuất hiện ở phía sau song cửa.

“A? Nàng ta xuống đó rồi kìa?” Có người kêu lên.

Bóng người biến mất lần nữa, cửa sổ tầng dưới lại sáng lên, và nàng ta lại xuất hiện. Trong lòng Bách Lý Quyết Minh bỗng dâng lên nỗi sợ khôn tả, nàng ta đang xuống tòa tháp, nàng ta muốn xuống dưới. Những người khác cũng nhận ra điều này, bọn họ nhao nhao rút đao ra, giơ mũi tên lên nhắm vào cánh cửa ở tầng thứ nhất tháp Lưu Ly. Từng tầng cửa sổ lóe lên rồi chợt tắt, cuối cùng bóng người cũng xuất hiện ở cửa sổ tầng hai. Chẳng mấy chốc, cửa sổ tầng hai cũng tắt ngúm, bọn họ im lặng chờ nàng ta ra khỏi tháp Lưu Ly.

Đợi một lúc lâu mà tầng thứ nhất cũng không sáng lên. Bách Lý Quyết Minh nghi hoặc quay đầu lại, vừa lúc đối diện với một cặp mắt trũng sâu. Đây là lần thứ hai y nhìn thấy gương mặt này, tiều tụy đến mức da bọc xương, cần cổ dài một cách đáng sợ, giống như bột mì do tay đầu bếp kéo dài ra. Quỷ Mẫu nhìn chằm chằm y với gương mặt vô cảm. Bùi Chân kéo Bách Lý Quyết Minh ra, để y dựa vào mình. Thứ con quỷ này nhìn không phải Bách Lý Quyết Minh mà là đám người Mã Tang phía sau y. Bọn họ vẫn đang nhìn chòng chọc tháp Lưu Ly, không một ai phát hiện nguy hiểm cận kề, bọn họ không thể ngờ rằng quỷ quái trực tiếp thoắt cái hiện ngay phía sau mình.

Con quỷ chậm rãi há cái miệng to đùng ra, càng lúc càng lớn, cả khuôn mặt hoàn toàn méo mó. Có người xoay đầu lại, đối diện với một cái miệng đen ngòm to như hang động.

“A —-”

Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, máu văng tung tóe, quỷ quái bắt đầu truy đuổi.

Đó là ngày đầu tiên Mã Tang trở thành Quỷ Quốc.

***