Độ Ách

Chương 10




Chương 10: Dạ oán (nhị)

“Tần đại ca đây là ý gì?” Nụ cười của Tạ Tầm Vi cứng đờ, rèm giường che khuất khuôn mặt nàng, nhìn không rõ vẻ mặt, “Tần đại ca cảm thấy muội giống quỷ sao?”

“Ta không có ý đó,” Bách Lý Quyết Minh nhớ lại bộ dạng của âm nhân kia, nói, “Với vẻ ngoài của hắn, ngươi cảm thấy hắn là nam hay nữ?”

“…… Nam nhân?” Tạ Tầm Vi không rõ dụng ý của y, chần chờ nói.

“Đúng rồi, cao lớn như vậy, dáng người cũng tráng kiện, không thể nào là nữ được. Nhưng mà ban nãy ta thấy, hắn có khuôn mặt của phụ nữ, lại còn trang điểm.” Bách Lý Quyết Minh lộ ra vẻ mặt ghê tởm, “Nhìn gớm chết được.”

Tạ Tầm Vi vẫn mỉm cười, dịu dàng nói: “Vậy Tần đại ca nói hắn giống muội là có ý gì?”

Trước giờ Bách Lý Quyết Minh đâu có hiểu mấy chuyện nhìn mặt đoán ý, không nhìn ra nụ cười của Tạ Tầm Vi bắt đầu có chút nguy hiểm, y nói thẳng: “Các ngươi đều có vóc dáng nam nhân, tướng mạo nữ nhân. Ngươi cũng cao, chân thì lớn. Nhưng mà ngươi không giống hắn, âm nhân kia xấu đau xấu đớn, không xinh đẹp như ngươi. Nhìn ngươi thì thoải mái, còn nhìn hắn thì sợ muốn chết. Dù sao thì, ngươi ăn ít lại chút đi, là nữ tử, nặng quá không tốt đâu.” Y dời mắt xuống ngực Tạ Tầm Vi, gãi gãi đầu hỏi, “Ngươi có muốn uống hoàng kỳ táo đỏ gì đó không?”

“Ăn cái đó làm gì?” Tạ Tầm Vi hỏi.

Bách Lý Quyết Minh nói: “Để béo chỗ cần béo, nữ nhân các ngươi không phải để ý nhất chuyện này sao? Ta cũng có nghiên cứu về y chút ít, vừa khéo có phương thuốc này rất tốt. Ta sẽ kê đơn cho ngươi, ngươi dựa theo đó mà pha chúng thành trà, mỗi ngày uống một chun, uống một tháng, đảm bảo hiệu quả.”

Không biết sao, Bách Lý Quyết Minh cảm thấy bóng tối trong phòng có vẻ hơi nặng nề, tựa như chiếc lồng sắt chụp lên đỉnh đầu, khiến cho người ta ngột ngạt. Trong đêm tối y không nhìn rõ vẻ mặt Tạ Tầm Vi, chỉ thấy nàng im lặng nằm xuống, đắp chăn, xoay người đưa lưng về phía Bách Lý Quyết Minh.

“Tần công tử còn việc gì nữa không? Tầm Vi muốn nghỉ ngơi, Tần công tử nên về phòng ngủ đi.”

“Sao?” Bách Lý Quyết Minh nghi hoặc hỏi, “Vừa rồi còn bảo ta ở lại với ngươi mà?”

Giọng nói của nàng trong trẻo nhưng rất lạnh lùng, “Bỗng nhiên Tầm Vi nhớ ra, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng có vẻ không tốt cho thanh danh của Tầm Vi lắm, cho nên thỉnh Tần công tử dời bước về phòng đi.”

Sao xưng hô cũng đổi rồi? Nãy còn nũng nịu kêu Tần đại ca này Tần đại ca nọ, giờ lại lạnh lùng gọi Tần công tử? Bách Lý Quyết Minh không thể hiểu nổi, “Nơi này không an toàn, nhỡ con quỷ kia quay lại thì làm sao? Hay là ta dẫn ngươi đến tiểu viện khác nghỉ ngơi nhé?”

Tạ Tầm Vi yếu ớt nói: “Hà tất phải như vậy? Tầm Vi thân nam tướng nữ, chân to ngực phẳng, sống trên đời này cũng không gì thú vị, chi bằng chết quách cho xong. Kiếp sau đầu thai, làm một cô nương có thể lọt vào mắt xanh của Tần công tử.”

Bách Lý Quyết Minh: “……”

Y bất tri bất giác nhận ra, nha đầu này đang giận dỗi.

Sao lại giận chứ? Lời của y rõ ràng là sự thật, còn giúp nàng nghĩ cách làm ngực to hơn. Nàng không vui thì thôi, ngược lại còn giận dỗi nữa là sao?

Bách Lý Quyết Minh chọc chọc lưng nàng, “Này, Tầm Vi, ngươi giận cái gì hả?”

Tạ Tầm Vi giơ tay, rèm giường buông xuống, ngăn cách trong ngoài.

Bách Lý Quyết Minh: “……”

Đây là hạ quyết tâm không để ý tới y.

Được, không để ý thì không để ý. Cái nết gì không biết, lòng tốt lại bị coi thành lòng lang dạ thú, gia không thèm hầu hạ nữa. Bách Lý Quyết Minh ra gian ngoài ngồi, đánh giá đồ đạc trong phòng, mấy nhành hoa hồng đỏ thẫm và một cái bình sứ trắng, hoa chưa cắm vào, chun trà nguội lạnh, không có trà trong ấm. Ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ vạn tự, chiếu lên nền gạch hoa kim ngân, như thể sóng nước xanh biếc khẽ lăn tăn, từng đóa kim ngân đua nhau nở rộ dưới nước.

Rõ ràng đang mùa hè nóng nực, trong phòng lại vô cùng lạnh lẽo, không có một chút hơi thở của người sống. Sao mà đứa nhỏ này có thể sống được vậy? Một cô nương đang độ thanh xuân phơi phới lại sống không khác gì người chết cả. Bách Lý Quyết Minh cau mày, ánh mắt xuyên qua lưới cửa sổ, nhìn khoảng sân trống trải. Tiểu viện yên tĩnh này như tách biệt với Dụ phủ, hệt một cái nấm mồ trơ trọi.

Trời vừa hửng sáng Bách Lý Quyết Minh đã về gian phòng ở phía tây, trước khi đi còn nghiêng đầu nhìn vào trong rèm, Tạ Tầm Vi còn chưa dậy, y lắng nghe nhịp thở của nàng, tỉnh rồi, nhưng làm bộ ngủ, có lẽ là vẫn không chịu để ý y. Y cũng lười dỗ vị cô nương õng ẹo này, dựa vào rèm che nói: “Đêm qua chắc chắn có người chết, Tầm Vi, chuyện chúng ta thấy gã vẹo cổ ngươi đừng nói với bọn họ.”

Miễn cho đám người kia chất vấn vì sao không phong ấn quỷ quái, phiền phức.

Bên trong không có tiếng đáp lại, Bách Lý Quyết Minh gõ gõ khung giường, “Nha đầu, nghe thấy không? Ngươi đừng hỏi vì sao, chỉ cần im lặng là được.”

Nàng vẫn không hé răng, Bách Lý Quyết Minh coi như nàng nghe rồi, nghênh ngang trở về phòng mình. Mới vừa về không bao lâu, có tôi tớ thở hồng hộc chạy tới, hô lớn: “Tần công tử, xảy ra chuyện rồi, có người chết! Đại công tử thỉnh ngài qua đó!”

Khi y đến chính viện, mọi người đã xếp thành ba vòng vây kín sân, chính giữa là hai cỗ thi thể đang nằm, cả hai đều được trùm vải trắng. Sắc mặt Dụ Thính Thu trắng bệch, sững sờ nhìn hai cái xác kia. Dụ Phù Xuân khổ sở đứng trên bậc thềm, cầm khăn tay lau mồ hôi, vừa thấy Bách Lý Quyết Minh tới, đôi mắt hắn sáng rỡ như chào đón cứu tinh.

“Tần thiếu hiệp, huynh đến rồi!” Dụ Phù Xuân khóc bù lu bù loa, “Mẹ ta hôn mê, trong nhà lại có người chết, ta biết làm sao bây giờ?”

Tạ Tầm Vi cũng tới, duyên dáng hành lễ với Bách Lý Quyết Minh, “Tần công tử, đêm qua ngủ ngon không?”

Bộ dạng âm dương quái khí của nàng thật khiến người ta đau đầu. Con gái mà giận dỗi thì giận bao lâu chứ? Bách Lý Quyết Minh vô cùng buồn bực.

Xốc vải trắng lên, cái xác thứ nhất là đàn ông, thân thể nát bấy, cổ bị bẻ gãy, hai mắt trợn to hơn cái chuông đồng, rõ ràng trước khi chết đã gặp phải thứ gì đó rất khủng khiếp. Xem ra gã vẹo cổ kia thích làm người ta gãy cổ giống hắn, Bách Lý Quyết Minh lắc đầu, tới cái xác thứ hai, vẫn là đàn ông, tình trạng y hệt người kia, cổ bị đứt lìa, lộ ra xương trắng lởm chởm, cùng với biểu cảm kinh hoàng đóng băng trên khuôn mặt. Quan sát vết thương trên người bọn họ, rõ ràng là do bộ móng dài ngoằn cứng như sắt thép của âm nhân kia mà ra.

Một gia nô quỳ bên cạnh thi thể khóc lóc, “Đều tại ta! Hôm qua Tần công tử nói trong nhà có quỷ, ta còn không tin, không báo cho đại công tử, mới để chuyện như vậy xảy ra!”

Dụ Phù Xuân cả kinh: “Cái gì? Chuyện là thế nào?”

“Hôm qua ta thấy lệ quỷ dạ hành.” Ánh mắt Bách Lý Quyết Minh quét qua đám người trong phủ, đúng lúc nhìn thấy hai nha hoàn nói xấu y đêm qua, trề môi hỏi các nàng, “Hôm qua trên đường về có ai gọi các ngươi không?”

Hai nha hoàn rụt rè bước ra, nha hoàn cao gầy đáp: “Quả thật có, hai chúng ta nghe thấy có một người đàn ông gọi tên chúng ta. Giọng nói nghe rất quen tai, còn tưởng rằng là người trong phủ, định trả lời, bỗng nhiên nhớ tới lời dặn của Tần công tử, mới nhịn không quay đầu lại.”

Nha hoàn lùn tịt hoảng sợ tiếp lời, “Hắn gọi chúng ta suốt dọc đường, lúc chúng ta vào phòng đóng cửa lại, mới dám lén nhìn bên ngoài qua song sa, vốn dĩ không có ai cả.” Nàng vỗ ngực sụt sịt, “May có Tần công tử nhắc nhở, nếu không giờ người nằm đây chính là chúng ta rồi!”

Một đêm gϊếŧ tận hai người, con quỷ này có hơi hung dữ đó. Bách Lý Quyết Minh cảm thấy khó giải quyết, lại hỏi Dụ Phù Xuân có thể dẫn y đi gặp Dụ phu nhân không, Dụ Phù Xuân dẫn y vào bên trong. Đó là một người đàn bà tầm bốn mươi năm mươi tuổi, nằm trên giường bạt bộ[1], khuôn mặt tiều tụy, chăn phồng lên như một cái nấm mồ. Bách Lý Quyết Minh bắt mạch cho bà, chỉ nhìn ra âm tà nhập thể, ngoài ra không thấy gì cả.

Người đàn bà mấp máy môi, hình như đang niệm gì đó, y kề tai xuống lắng nghe, có vẻ là đang niệm tên chồng bà.

“Tình cảm của cha mẹ các ngươi tốt lắm à?” Bách Lý Quyết Minh bước xuống giường.

“Đương nhiên rồi, cử án tề mi[2], tương kính như tân.” Dụ Thính Thu lạnh lùng nói, “Mỗi năm mẹ ta đều lập đàn độ hồn ở đạo tràng Hàn Sơn, để cha ta sớm ngày độ hóa quy thiên.”

[2] Cử án tề mi: nâng khay ngang mày, ý chỉ vợ chồng tôn trọng lẫn nhau.

“Đúng vậy, phong cảnh đạo tràng Hàn Sơn thanh tịnh đẹp đẽ, không có âm tà, Tầm Vi muội muội còn ở đó tu hành mấy năm.” Dụ Phù Xuân nói.

Bách Lý Quyết Minh vẫn chưa nhìn thấu sự việc, lại hỏi: “Không biết ác quỷ kia từ đâu đến, trong số các ngươi có ai gặp phải chuyện gì kì lạ không?”

Dụ Phù Xuân do dự một hồi, nói: “Có một việc, ta cũng không biết có tính không nữa. Tối hôm qua ta gác đêm cho mẹ ta, lúc nửa tỉnh nửa mê nghe trong phòng có âm thanh nghiến răng, là cái kiểu ‘kẹt kẹt kẹt’ như chuột nghiến á.”

Hắn bắt chước cắn vào quai hàm của mình, tạo ra âm thanh quỷ dị đó, Dụ Thính Thu nổi da gà, vội nói: “Huynh đừng bắt chước nữa, nghe khó chịu quá. Này có gì lạ đâu, không phải mẹ nghiến thì là huynh nghiến thôi.”

“Kì lạ hơn nữa là, ta hỏi nô tì ngủ gian ngoài, họ đều nói không nghe thấy gì cả, tối qua rất im ắng, âm thanh nghiến răng kia chỉ có mình ta nghe thấy.” Dụ Phù Xuân uất ức nói.

“Đó là huynh nằm mơ!” Dụ Thính Thu kết luận.

Nghiến răng? Bách Lý Quyết Minh nhớ lại quỷ vẹo cổ kia, chỉ nghe hắn lẩm bẩm tìm giường, đâu nghe nghiến răng gì đâu. Nom bộ dạng ngáo ngơ của tên béo này, lời hắn nói chắc tin được một nửa, xem ra kế duy nhất là đêm nay chờ ác quỷ hiện thân lần nữa. Nhưng dù có tìm được quỷ vẹo cổ kia, y cũng không có cách nào phong ấn nó. Trông cậy vào hai huynh muội Dụ gia nhát như thỏ đế này, còn không bằng tự bẻ cổ mình cho rồi.

“Cô Tô còn có tiên môn nào không? Hai ngươi phái người đi cầu viện đi.” Bách Lý Quyết Minh chốt.

Dụ Phù Xuân lắc đầu, “Gần nhất là Kim Lăng, nhưng từ đây đến đó cũng phải mất ba ngày đường đi xe.”

“Họ Tần, ngươi chỉ cần giúp chúng ta chống đỡ hai ngày là được. Mẫu thân bị bệnh, chúng ta đã tìm đại phu tông môn tới rồi, trùng hợp Bùi Chân ca ca đang châm cứu bốc thuốc ở thị trấn nhỏ gần đây, sáng nay truyền phi thiếp[3] tới bảo hôm sau sẽ đến nơi.” Dụ Thính Thu nói, “Bùi Chân ca ca là y giả trẻ tuổi nhất tông môn, đạo pháp cao minh, ngân châm của huynh ấy không chỉ xuyên qua bắp thịt vào sâu tận xương tủy, còn có thể trát nhập hồn phách, đến lúc đó nhất định có thể giúp chúng ta xua đuổi tà ác.”

[3] Phi thiếp: tấm thiếp bay.

“Châm nhập hồn phách?” Đuôi mày Bách Lý Quyết Minh khẽ nhếch lên. Tiên môn bây giờ còn có nhân vật lợi hại vậy à?

“Không sai, Bát Châm Độ Ách của Bùi Chân ca ca có thể làm ác quỷ mất đi hung tính. Xuất thân của huynh ấy không phải gia tộc quyền thế gì, chỉ dựa vào đạo pháp gia nhập tông môn khi mới hai mươi tuổi, nếu kể ra từng tiên môn bách gia, Bùi Chân ca ca chính là thiên hạ đệ nhất.” Vẻ mặt Dụ Thính Thu vô cùng tự hào, cũng không biết nàng đang tự hào cái gì nữa.

Bách Lý Quyết Minh cảm thấy hứng thú, “Thú vị, ta thực sự rất muốn gặp vị Bùi đại phu này.”

“Vậy… vậy tối nay làm sao đây?” Dụ Phù Xuân lo lắng không yên hỏi.

Bách Lý Quyết Minh suy nghĩ một lát, nói: “Các ngươi dán phù đuổi quỷ lên tất cả cửa và cửa sổ, dọn một cái sân trống, bày một kiếm trận, ở giữa trận chất thịt sống lên, kiếm cái gì mới chết ấy, càng tươi càng tốt.”

Ánh mắt Dụ Phù Xuân sáng lên, “Ta hiểu rồi, quỷ quái thích máu, dùng thịt sống dụ quỷ, sau đó giăng kiếm trận là có thể bắt được hắn!”

Dụ Phù Xuân và Dụ Thính Thu vội vàng sai người đi làm ngay, Bách Lý Quyết Minh bước ra cửa, thấy Tạ Tầm Vi đứng dưới hiên nhà, đôi mắt rũ xuống, không biết nghĩ gì. Nhìn từ xa, lúc nàng ở một mình, trên người luôn mang chút yên bình cô độc.

Nha đầu chết tiệt kia, đứng đó là đang đợi y đúng không? Bách Lý Quyết Minh nghĩ, trong lòng đắc ý, làm như vô tình mà lượn qua trước mặt nàng, chờ nàng bắt chuyện. Quả nhiên, góc tay áo bị kéo lại, Bách Lý Quyết Minh cong môi, kiêu căng quay đầu lại, “Giờ mới biết gọi ta à?”

“Thiếu một thi thể.” Tạ Tầm Vi nói.

“Cái gì?”

Tạ Tầm Vi quay đầu lại nhìn Bách Lý Quyết Minh, tuy nàng vẫn mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại mang hàm ý trêu chọc.

“Tần công tử ngốc thật, ngoại trừ hai tôi tớ kia, trong phủ còn một người đã chết, bọn họ không tìm được.”

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đồ đệ tức giận giận, muốn ôm ấp hôn hít mới hết giận. (chống nạnh)