Tân Thế Giới, nữa thứ hai của vùng biển, mồ chôn của hải tặc, nơi được mệnh danh một đi không trở lại, với khí hậu thất thường cùng nhiều sinh vật biển đáng sợ, nơi đây thật không đáng dành cho người sống, nhưng đây là nơi diễn ra nhiều hoạt động mạnh mẽ của những hải tặc lừng danh, tập trung nhiều lực lượng hải quân hùng mạnh. Vì thế những kẻ sống ở Tân Thế Giới đều là những con người đầy thế lực.
Băng hải tặc Mũ Rơm sau khi tạm biệt đảo người cá, cuối cùng họ cũng đến Tân Thế Giới. Nơi đây đã hoan nghênh những tên hải tặc mới bằng những đợt gió xoáy cùng cơn sóng mạnh mẽ, chiếc thuyền Sunny rất khó khăn vượt qua cơn bão ấy, Sunny bị cuốn đến một vùng biển có nhiệt độ rất nóng.
{PuHuhuhu.....] den den mushi của băng Mũ Rơm đột nhiên khóc dữ dội. Cả nhóm người cũng vì thế không còn để ý hòn đảo trước mắt mà đi thẳng vào phòng bếp.
"Vậy thì mình cứ nhận tin là được!" Luffy đáp lại.
Ngay lập tức, nàng khảo cổ ngăn càn "Khoan đã Luffy! Mức độ đáng tin của mấy tín hiệu đó thật sự không quá 50% đâu!"
"Quý cô tóc đen nói đúng đấy, có thể đó là cái bẫy của hải quân..."Victor tự rót cho mình một cốc trà nóng, rồi ngồi xuống bàn ăn "Lúc trước chúng tôi hay dùng cách này để xác định vị trí, và bắt lấy những tên truy nã"
"Không thể tin được hải quân lại dùng cách hèn hạ như thế!" Nami lườm con người đang ung dung kia.
"Thông cảm đi, vì kiếm tiền cả thôi...."Victor uống một ngụm trà "Vậy nên Lu, đừng làm chuyện gì ngu do..."
Vị cựu hải quân kia chưa kịp nói xong thì tên ngốc thuyền trưởng đã ngay lập tức bắt máy.
"Alo, ai đó? Tôi chính là Monkey.D.Luffy, người sẽ trở thành Vua Hải Tặc!"
[Cứu tôi với!!!!!!]
[Ahhh... lạnh quá...có phải ngài không, sếp...!!!?]
"Không! Tôi không phải sếp ông, ở đấy lạnh hả?!" Luffy hỏi.
[Họ đã bị gϊếŧ bởi một tên Samurai haa...]
"Này!!! Tên ngươi là gì?! Ngươi đang ở đâu thế?! " vẻ mặt của nhóc thuyền trưởng dần hoang mang.
[Đảo Punk Hazard!!! GYAAAHHH!!! UWAAAA!!! Hắn đâm tôi rồi!!!!] [Cúp Máy]
"Um....! Có vẻ đáng lo đấy?" Luffy xoa cằm đăm chiêu, nhìn thì như đang suy nghĩ nhưng có vẻ đầu óc cũng chả có chữ nào.
Punk Hazard....?! Victor trầm ngâm "Lu! Chúng ta đừng nên quan tâm nhiều đến hòn đảo đó thì hơn!" Victor tự nhiên nghiêm nghị lạ thường.
"Không! Có người cần chúng ta cứu, vì thế hãy cứu họ!!!" Luffy quả quyết. Thái độ của nhóc làm cựu hải quân rất bực mình đến nỗi đập mạnh chiếc cốc trên bàn tạo âm thanh rất lớn.
Mọi thứ đang bình thường đột nhiên lại trở nên vô cùng căng thẳng, hai bên đều phản ý nhau, tức giận tột độ.
"Này, này, giờ phút này chúng ta không nên cãi nhau đâu!" Sanji can ngăn. anh luôn là người cản trở những cuộc xích mích vô lý.
"Victor!!! Dù anh có cản tôi, tôi cũng phải quyết đến đó cho bằng được!!!" Luffy nhìn hắn, không một tí chần chừ, nao núng.
Đứng trước thài độ như bức tường thành kiên cố của thằng nhóc, Victor chỉ thở dài một hơi, trông rất phiền não.
"Cứ làm gì tủy thích! Nên nhớ, tôi sẽ không giúp nhóc đâu!" nói rồi, Victor cũng rời khỏi căn phòng với cú đập cửa khá mạnh.
"Anh ta hôm nay sao nóng tính như vậy?" Nami nhíu mày.
"Vậy tính sao bây giờ Luffy?" Zoro tựa lưng vào thành tường, hai tay khoanh vào nhau.
"Tiến tới đảo Punk Hazard!!!"
.....
Quãng đường họ đến hòn đảo ấy cũng không quá lâu, mất nữa ngày cũng đã đến nơi. Tiếc rằng họ không thể đi vào trong bởi quanh đảo được bao bọc một ngọn lửa lớn cháy rực, họ không cách nào vượt qua. Nhưng nàng hoa tiêu đã giúp họ vượt qua bằng một con đường mây, vì thế Luffy và những người rút được thăm đỏ sẽ bước vào hoàng đảo.
"Họ đi rồi à?" Victor sau nữa ngày trốn ở góc xó nào cuối cùng cũng chịu lộ mặt.
"Cậu Victor? Sao cậu lại tức giận với cậu Luffy như thế?" Brook đang ngồi ăn món cá biển mát lạnh.
"Punk Hazard, hòn đảo này lúc trước đã bị hủy diệt bởi một vụ nổ khí độc..." Victor bước tới ngồi xuống bàn ăn "Và mấy năm sau, nó trở thành chiến trường của hai đô đốc hải quân, vậy nên trên đảo có nhiều điều thất thường !"
"Vậy là anh lo lắng cho Luffy?!" Sanji bước tới đặt một món cá biển về phía Victor.
"Không!!" Victor trả lời phũ phàng "Mặt tối của hòn đảo đó chính là một điều kinh hoàng mà không ai được biết, vì vậy tôi nghĩ nên để nó lặng sâu thì hơn và tôi không muốn dính vào nó trong thời kì này!" anh ăn một miếng cá "Món này của cậu ngon đấy!"
"Tất nhiên! Cảm ơn lời khen của anh" Sanji cũng ngồi xuống đối diện "Thế mặt tối của hòn đảo là gì?"
Trước câu hỏi của chàng đầu bếp, những người đang ăn cũng dừng lại, ai nấy đều hướng Victor với ánh mắt cực kì tò mò.
"Không biết nữa... Tôi nghe được nó từ những hải quân cấp trên nhưng cụ thể là gì thì cũng không rõ" Victor chán nản.
"Chán thế, mặt tối của hòn đảo này, thật khiến tôi tò mò quá đi mất!" Franky cực kì hứng thú.
"Tớ nghĩ khi nhóm Luffy quay lại, Robin sẽ nói cho chúng ta biết một ít" Chopper luôn tin vào khả năng quan sát và khám phá những điều bí mật cực kì tài giỏi từ nàng khảo cổ. "Mà này, dạo này anh ốn chứ?" nhóc tuần lộc nhìn Victor thấu suốt.
"Tại sao lại hỏi thế?" Victor khó hiểu.
"Tôi thấy anh có vẻ bị mất vị giác?" Chopper nhớ đến ngày hôm qua, khi đó nhóc còn thức để kê thuốc, có xuống nhà bếp lấy chút nước, nhóc vô tình thấy Victor nếm hũ muối ớt nhưng lại không thề tỏ ra cay. Và cũng mới lúc nãy, cốc trà được Chopper lén bỏ muối, vị cựu hải quân cũng không hề tỏ ra mặn mà uống nó bình thường. Tất cả khiến nhóc cảm thấy rất lạ.
Victor như bị nắm tim đen, anh chỉ im lặng một chút "Đừng lo lắng, dần sẽ hồi phục..."
"Tuy anh nói như vậy, nhưng với thân phận là một bác sĩ, tôi nhất định phải kiểm tra!" Chopper biết Victor sẽ lảng tránh vì thế nhóc rất nhanh nhào tới nắm lấy cổ tay, đoán bệnh bắt cách bách mạch.
Nhưng Victor cũng rất nhanh, anh không thương tiếc hất Chopper thẳng xuống đất. Nami lo lắng, đỡ lấy Chopper đứng dậy.
"Anh thái độ gì đó hả? Rõ ràng là Chopper đang quan tâm anh!" Nami cáu gắt lên.
Victor chỉ trầm mặc "Xin lỗi, nhóc tuần lộc.... Tôi ổn, chỉ là tôi đang trong chu kì mất hết sức mạnh thôi... đừng để tâm!" Victor cũng nhanh rời khỏi, đi vào phòng bếp.
Sức mạnh mà cũng có chu kì mạnh yếu sao? Sanji nghĩ khó hiểu.
"Cậu Chopper?! Cậu ổn chứ?" Brook nhìn nhóc tuần lộc cứ đứng yên bất động tại chỗ.
Chopper với khuôn mặt trắng bật, trông rất hốt hoảng và cũng đang sợ hãi.
"Victor... Cơ thể anh ấy có hai mạch đập..." Chopper đen mặt, cơ thể run rẫy dữ dội.
"Như thế thì sao?" Franky không hiểu, căn bản anh cũng không rành về y thuật.
"Trong cơ thể anh ấy.... tồn tại hai trái tim đang cùng đập... Nghĩa là, có một sinh vật đang sống, trong cơ thể Victor!!!"
.....
Mỗi người, mỗi khác nhau nhưng dù là ai cũng đều phải trải qua một nỗi đáng sợ, đó là những ám ảnh mà không thể dễ dàng vượt qua. Những người hay cười chính là những người có một nỗi buồn tột cùng, họ hay cười bởi đó là điều duy nhất họ có thể làm để vượt qua. Còn những người hay sống cô độc, họ làm vậy để trốn tránh mọi điều tàn ác bên ngoài, họ sẽ luôn cảm thấy một mình chính là an toàn nhất. Vì thế nên đừng đánh giá ai qua cách cư xử của họ, bởi những điều bên ngoài ấy là đang che dấu con người thật của họ.
Victor tuy hay tỏ thờ ơ với thế giới nhưng chính hắn đã từ lâu không còn quan tâm đến sự tồn tại của nó nữa, từ rất lâu trước đâ, khi bị giam cầm, hắn từng thề sẽ gủy diệt mọi thứ.
"Xin ngươi, Sen... hãy tha cho em ấy. Nếu ngươi muốn thí nghiệm, hãy lấy cơ thể của ta này!!!" hắn khi ấy cũng chỉ là thằng nhóc 6 tuổi nhưng đắng cay sự đời, hắn nếm trải không hề ít hơn những con người chục tuổi kia.
Để cứu lấy em mình, Sen, Victor hắn đã dâng hiến hết cho tên khốn kia sinh mạng, cuộc đời và tự do, hắn bị giam cầm vĩnh viễn.
Tên khốn đó là một nhà bác học điên, hắn đem trứng của sinh vật sống cấy ghép vào cơ thể người, biến cơ thể con người là môi trường để những sinh vật đó sống. Như thế con người sẽ tự nhiên sỡ hữu khả năng của giống sinh vật đó. Nhưng từ trước đến giờ, thí nghiệm của tên đó luôn thất bại, Victor chính là sản phẩm thành công duy nhất của hắn. Cảm giác đáng sợ khi đó, Victor sẽ chẳng bao giờ quên được.
"Gahahaha!!! Ngươi chính là sản phẩm của ta!!!!"
Gaaaaaaa!!!
Hắn choàng tỉnh trong cơn ác mộng đáng sợ, hắn cứ tưởng rằng bản thân đang quay lại thời khắc ấy, lại một lần nữa bị đem quả trứng kia vào cơ thể. Victor đưa tay chạm trước ngực, thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhãi nhiều hơn, khi hắn cảm nhận tiếng hai trái tim trong cơ thể đập loạn xạ, hắn sợ hãi đến mức mặt trắng bật. Từ 6 tuổi đến nay, cái sinh vật đó đã trưởng thành cùng hắn, càng ngày càng điên loạn quấy tung nội tạng kia. Hắn ruốc cuộc phải sống với thứ kinh dị kia đến bao giờ.
"Victor!? Này Victor!!!"
Victor bừng tỉnh, hắn trở về thực tại, bình tĩnh nhận xét mọi thứ xung quanh. Đây là một căn phòng rất rộng được bao bọc bởi 4 bức tường thép dày cứng. Hắn nhớ ra hình như bản thân đã bất tỉnh khi đang đọc sách, nhưng tại sao?
"Đây là đâu?" Victor hỏi người mới kêu mình dậy.
"Không rõ nữa nhưng có vẻ chúng ta đã bị bắt.."Sanji đáp lại "Anh ruốc cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Đột nhiên lại hét lên!?"
"Đừng để ý đến tôi!" Victor nhìn bên kia có một đám người đang tụ tập vây quanh một cái gì đó "Nó là gì thế?"
"À, một cái đầu biết nói" Sanji bước tới mặt nhăn nhó khi nhìn thấy đồng đội mình chơi lắp ráp rất là tệ.
"Đây là quái vật à!?" Victor nhìn thành tựu của mấy người kia, hắn cực kì kinh tởm, cảm thấy đầu mấy con quái vật biển còn đẹp hơn.
"Không! Phải là cái đầu biết nói mới đúng!"Chopper giải thích, nhóc vẫn rất khó khăn trong việc lắp cái đầu.
Cũng không mất thời gian cho lắm, mất hơn nữa tiếng, trải qua nhiều tác phẩm vĩ đại, cái đầu ấy cuối cùng đã được lắp khá hoàn chỉnh chỉ là phần đầu và cằm hơi bị lẫn lộn cho lắm, nhưng đây chính là một vẻ đẹp mới của thế giới này mà.
"Xong rồi! Đây chính là mặt người rồi!!!!" tất cả đều reo lên vui mừng như trẻ con giải được khối Rubic vậy.
Vẫn còn giống như quái vật...Victor thật sự không thích nhan sắt kinh tởm của tên kia.
"Mặc dù lắp ráp còn hơi lẫn lộn một chút nhưng tôi thật sự rất biết ơn mọi người" cái đầu kia tỏ ra vô cùng thành kính.
"Gaaaa!!! Một cái đầu lìa cổ biết nói kìa!!!"
"Các người chậm tiêu quá đấy!!!"
Đột nhiên có chút tội nghiệp cho ông chú kia... Victor bất ngờ đồng lòng, chính hắn cũng cảm thấy rất nhức đầu khi liên minh với băng hải tặc không được bình thường này.
"Ông là quái vật à, một đầu cũng sống được?" hắn mặc kệ những con người đang kinh ngạc đến đóng băng kia.
"Tôi còn không biết nữa!!! Đâu phải tôi muốn thành ra như thế này đâu!!! Tôi bị một tên lạ mặt chém, tưởng đã chết nhưng lại thành ra như thế này!!!" cái đầu cực kì tức giận "Bị chém mà không bị gϊếŧ bởi đối thủ là một nỗi nhục của chiến binh!!!"
"Vậy thì ông biết đây là đâu không?" Nami hỏi.
Nhưng đáp lạu lời nói đầy chân thành kia, cái đầu ấy lại ngu ngốc nói năng những lời lẽ xem thường. Hắn bị Sanji đá một cước vào tường thì còn rất nhẹ đấy.
"Thế các cậu là ai?" cái đầu bị cắm thẳng vào tường, máu chảy be bét cùng tiếng xương nức vỡ như thế, chắc sẽ không qua khỏi đến sáng mai.
"Chúng tôi là hải tặc!" Sanji đáp trả.
"Tôi không như chúng, là một thợ săn tiền thưởng" Victor lườm Sanji như ám chỉ đừng đánh đồng hắn với mấy người đó.
"Hải tặc hả!!!?" tên đó kinh ngạc, cũng rất nhanh chóng, thái độ tên đó thay đổi rất nhanh "Thì ra các ngươi là hải tặc!!! Chả trách các người lại hung dữ như thế!! Loại người ta ghét nhất hải tặc. Chúng làm ta phát điên!!!"
"Chà, có vẻ ông có thù lớn với hải tặc đấy!"Franky xoa cằm.
"Đó là điều tất nhiên, tôi cứ nghĩ rằng chúng ta sẽ có thể cùng nhau thoát khỏi hòn đảo băng này nhưng trời ơi!! Nếu các ngươi là hải tặc thì..." ông ta tức giận, chưa kịp xả hết cơn phẫn nộ thì đã bị cướp lời.
"Này này, cái gì mà hòn đảo băng giá? Không phải là hòn đảo rực lửa à?" người máy to lớn giật mình.
Cậu nhóc Chopper cũng hoảng lên "Đúng rồi!!! Thậm chí cả biển xung quanh cũng bị cháy mà!!"
"Hazz, điều này dễ hiểu thôi mà. Như tôi đã nói trước, nơi đây từng là chiến trường của hai đô đốc Akainu và Aokiji..." Victor giải thích "Vì thế, hòn đảo này đã trở thành hai thái cực băng lửa!"
"Sức mạnh có thể biến đổi thời tiết đến như thế.... kinh thật..." Chopper run người.
"Quan trọng là giờ sao chúng ta rời khỏi nơi này đây?" Sanji đá mạnh vào bức tường thép vài lần nhưng cũng chỉ để lại lỗ hỏm sâu, khó mà phá vỡ.
"Tránh ra nào mọi người, tớ đang đầy cola đây!!!" Franky đứng phía trước, đưa tay về hướng cánh cửa sắt chuẩn bị khai pháo "TIA SÁNG GGG..."
"Này này, đợi từ từ đã nào..." tất cả liền hoảng cả lên.
"FRANKY YYYYY!!!!" một chùm ánh sáng phóng tới làm cánh cửa thép nổ tung, uy lực kinh khủng đến mức khiến những bức tường xung quanh cũng phải nức vỡ. Cái đầu kia cũng bị một phen khinh ngạc mất hồn.
"Chà, cũng được đấy!"Victor thỏa mản trước mức tàn phá kia.
"Cơ thể kì lạ của cậu đúng là không để trưng bày!" Sanji nói. Anh dừng lại khi chuẩn bị rời đi cùng đồng đội "Ông tính làm gì tiếp đây?"
"Không liên quan đến các người, cút đi, hải tặc!!!" ông ta có vẻ rất cứng đầu.
"Ông nghĩ ông có thể trốn thoát với một cái đầu thôi hả?" Sanji bước tới, anh lắp lại phần đầu và cằm cho ông ta."Ông nghĩ ông là ai chứ? Hả? Gã Samurai... của vùng đất Wano!!!"
Người của Wano quốc sao!? Victor nhìn lão, ánh mắt đột nhiên cực kì đáng sợ.
"Vậy ra đó là samurai được nhắc tới qua cuộc gọi khẩn cấp" Nami đánh giá "Kẻ đã chém người cầu cứu chúng ta!"
"Ta không hối hận với ý định gϊếŧ người!!!" ông ta phẫn nộ hét lớn "Ta tới hòn đảo này là để cứu con trai mình!!! Ta sẽ hạ tất cả những kẻ dám ngán đường!!!"
"Ném hắn đi Sanji!!" Victor không quan tâm, đôi ngươi đỏ ngầu cực kì man rợn.
"Tôi không biết anh có thù gì với người Wano, nhưng hắn, tôi phải mang theo!!!" Sanji nghiêm túc.
Trước con mắt nghiêm nghĩ khó lòng lung lay của đầu bếp, Victor biết dù bản thân có ngăn cản nhu thế nào cũng vô dụng. Bản thân cố dồn nén cơn giận lại nhưng lòng căm thù qua đôi mắt vẫn được thể hiện rõ rệt.
"Tùy cậu nhưng...."Victor nắm tóc của tên Samurai kéo lên "Ta cảnh cáo ngươi, đừng làm ta tức điên, lũ Wano khốn khiếp!"
Tên Samurai nhìn con mắt đỏ rực kia cũng rất sợ hãi, hắn cảm thấy vị thanh niên mặc áo choàng đen kia cực kì quen mắt nhưng trí nhớ lại rất kém nên bất giác bây giờ không thể nhớ ra.
"Nhanh lên mọi người, chúng sắp đuổi tới rồi!!!"
"Được!!"
"Hình như phía trước có một căn phòng?" Sanji phát hiện một cánh cửa thép lớn, rất nhanh, anh tung một cước, tất cả liền chạy vào, mặt ai ai cũng phát hoảng.
"Trẻ con sao!!!!"