[ĐN Naruto] Sự Lặng Thầm Trong Đôi Mắt Em

Chương 11: Rời khỏi thế giới này




 Các mem à, hãy cố đọc nốt một vài chương mang tính buồn nữa thôi. Sau đó... sẽ là đến cảnh ngọt ngào giữa anh Gaara và chị nhà của chúng ta. Sẽ sớm thôi mà, hãy cố chờ! Chương sau sẽ là ngoại truyện giải thích thân phận của Hayuri nghen~

----Green----

------------------------- 

 Hayuri trở về căn cứ của Akatsuki. Tên Madara cũng đã chờ sẵn ở đấy. Hắn dẫn cô vào sâu bên trong hang động. Một đội quân Bạch Zetsu đông ngùn ngụt nhanh chóng hiện ra dưới cái rễ cây khổng lồ.

- Nhiều đến vậy cơ à? – Đôi mắt hổ phách xinh đẹp khẽ chuyển động xem xét số lượng của bọn chúng

- Đó là điều tất nhiên, lần này tuyệt đối không được phép thua trận!

 Hayuri khẽ gật đầu biểu hiện sự đồng ý.

- Vậy ngươi sẽ định bắt Bát Vĩ và Cửu Vĩ trong chiến tranh à? – Cô hỏi


- Đúng vậy !

 Hayuri vẫn tiếp tục đi theo hắn kiểm tra lại mọi thứ trước thềm trận chiến. Bằng tất cả công suất mà trí não có thể sử dụng, cô ghi nhớ hết mọi thứ ở trong đầu mình, kể cả là chi tiết nhỏ nhặt nhất.

- Lần này xem ra cả Ngũ đại cường quốc sẽ liên minh với nhau đây, phải lo liệu tất cả mọi thứ thật cẩn thận. Tuyệt đối không nên để xảy ra sai sót nào! – Madara nói. Cái mặt nạ xoáy cam kia khiến cho cô không thể nhìn được biểu cảm của hắn

- Ta không hề muốn mình bị thua trận đâu. Nếu thế thì cái bản truy nã dán mặt ta có khi đến cả đứa con nít lên ba cũng biết ấy chứ - Hayuri liếc mắt lạnh lùng nhìn xung quanh

- Ồ, vậy sao? – Tên Madara kia hơi cao giọng :

- Thế thì... cái cuốn trục ghi chép thông tin về quân ta, ngươi định giao nó cho ai vậy? – Hắn liếc mắt về phía cô, con ngươi màu đỏ đen trông đặc biệt đáng sợ


 Hayuri hơi trợn to mắt rồi mỉm cười, mặt đối mặt :

- Ngươi biết từ bao giờ?

- Mới mấy ngày trước thôi, phải không nhỉ? Cựu... à không, Anbu cao cấp của làng Cát, Uzumaki Hayuri?

 Cô hơi sầm mặt lại, không ngờ cái tên mặt xoáy cam này lại biết rõ cả họ của cô. Xem ra đã quá coi thường hắn rồi.

- Ta có biết một câu chuyện từ rất lâu về trước rồi, ngươi có muốn nghe không? – Hắn cười cười, giống như là chuẩn bị nói ra một câu chuyện cổ tích cho thiếu nhi nghe :

- Rất lâu về trước, người ta đồn rằng, vợ của Hokage đệ Tứ - Uzumaki Kushina có một người em trai, Uzumaki Katou. Nhưng mà, đã sớm không còn ai biết được tung tích về hắn, sự tồn tại của đứa em trai đó cũng đã sớm rơi vào quên lãng. Tuy nhiên, cũng có lời đồn rằng, hắn đã sớm kết hôn cùng một người phụ nữ ngoại bang và sinh được một đứa con gái. Hơn nữa, mối quan hệ giữa vợ chồng Hokage đệ Tứ và Uzumaki Katou vẫn còn vô cùng thân thiết. Đúng chứ, nhỉ? – Madara khẽ nheo con mắt lại :


- Đứa con gái đó... không phải là ngươi sao?

 Hayuri vẫn giương đôi mắt hổ phách lạnh lùng nhìn hắn, khuôn mặt không hề có lấy một biểu cảm, giống như câu chuyện động trời kia không hề liên quan đến bản thân mình. Mái tóc khẽ đung đưa.

- Rồi sao? – Đôi môi cô chuyển động, giọng rất trầm, không rõ vui buồn ra sao

 Madara cười một tiếng :

- Thế tính ra cái tên Uzumaki Naruto kia cũng là anh họ của ngươi đấy nhỉ? Tính làm anh hùng thầm lặng suốt hay sao mà ngươi vẫn chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ của cái tên Kazekage đệ Tứ kia vậy? Ngươi làm gián điệp khá đấy, đến cả ta cũng không nhận ra được

 Hayuri khẽ cau mày lại, tên này... còn biết cả nhiệm vụ mà ngài Kazekage giao cho cô vào ngày ấy...

 Hayuri hoàn toàn không thể phủ nhận lời hắn nói. Bởi rốt cuộc tên Madara kia không mói sai chuyện gì. Kể cả là xuất thân, khả năng cho đến nhiệm vụ xâm nhập vào Akatsuki, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay mình.
 Gió nổi lên đột ngột, cơ thể Hayuri bắt đầu chuyển đổi. Mái tóc đỏ khuấy động trong không khí, đôi mắt xanh lục sáng như mắt mèo, đôi môi đỏ như nhuốm màu máu. Hai cánh tay của cô dần biến đổi thành cánh chim trắng, đôi chân cũng dần dần chuyển dạng.

- Ồ, Huyết kế giới hạn được truyền thừa từ mẹ ngươi à?

 Hayuri từ từ ngẩng đầu lên. Hàng mi dài cong cong che đi một phần con mắt, thoạt nhìn qua vừa xinh đep lại vừa quái dị.

 Cô vung cánh lên, lập tức trần nhà vỡ tan. Ánh sáng lọt vào trong.

 Hayuri ngưng tụ chakra phóng về phía tên Madara kia nhhưng bị trượt. Cô nghiêng người, pha lê hóa đôi cánh của mình rồi đánh về phía hắn. Madara chạm tay vào người cô định hút vào thời không thì đột ngột phải dừng lại, nhảy ra đằng sau.

... Mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên nền đất.
- Đó là... - Madara nheo mắt lại nhìn vào đống thủy tinh vỡ vụn kia, à mà, có khi nó không phải thủy tinh đâu...

- Là một phần đôi cánh của ta. Ta có thể pha lê hóa lông vũ trên cánh của mình và tách rời chúng ra để tấn công. Vậy nên để ngăn ngươi hút ta vào thời không thực ra cũng rất đơn giản, chỉ cần để chúng phân hủy và làm mù mắt ngươi mà thôi

... Gần 30 phút trôi qua, trận đấu giữa cả hai vẫn chưa đến hồi kết.

 Hayuri đột nhiên quay trở về dạng người, nhưng mái tóc màu đỏ vẫn còn nguyên. Cô kết ấn, tập hợp toàn bộ gió trong bán kính 20 km.

- Ngươi... - Madara hơi bàng hoàng

Cô nhếch miệng cười, đôi mắt khẽ cong lại :

- Madara, ta biết với thực lực của mình tuyệt đối không thể đánh bại ngươi. Cũng chả sao cả, ta sẽ kéo ngươi cùng căn cứ này xuống địa ngục với mình!
 Gió rít gào trong không khí vắng lặng, tốc độ ngày càng nhanh. Khóe môi cô trào ra một ít máu.

 Gió vẫn tiếp tục thổi mạnh hơn, lấy Hayuri làm trung tâm mà xoay quanh, mái tóc đỏ dần phát sáng trong cơn bão...

 Uchiha Obito định dịch chuyển cơ thể vào thời không nhưng lại không làm được. Hắn nhận ra một điều, cơ thể hoàn toàn không thể hấp thụ chakra.

- Không lẽ đây là...

- Đoán đúng rồi đấy, là mặt nạ giải ấn của gia tộc Uzumaki. Có nó, ngươi đừng hòng trốn được vào thời không! – Hayuri cười cười

 Bùm. Gió đột ngột ngưng đọng, và nổ tung trong chốc lát.

 Sau trận nổ, Uchiha Obito vẫn còn ở đó, tuy đã bị mất đi cánh tay và một phần thân thể. Quần áo rách tả tơi, mặt nạ cũng vỡ vụn. Hayuri thì đã sớm không còn tồn tại trên cõi đời này

 Không ai để ý, ngay khi vụ nổ vừa kết thúc, có một con diều hâu nhỏ đã bay ra từ đó và tiến về phía xa.
...

 Nhiều lúc, Hayuri vẫn tự hỏi bản thân : "Tại sao bản thân lại cố gắng đến mức này? Tại sao... lại cố gắng hoàn thành nhiệm vụ đến thế?"

 Phải, chung quy, vẫn là vì cuộn giấy nhiệm vụ ngày hôm đó mà Kazekage đệ Tứ đưa cho cô. Không có nó, biết đâu ngày hôm nay người ta vẫn coi cô là một shinobi trung thành với làng. Hayuri đương nhiên hiểu vì sao Madara lại gọi cô là một "Anbu của làng Cát", bởi đơn giản một điều, trên thực tế, cô hoàn toàn không hề phản bội làng.

 Nhưng thôi, mọi chuyện cũng đã qua rồi. Cô cũng đã quá mệt mỏi để nghĩ đến nó.

 Thân phận, danh dự hay là bất kể một điều gì khác, Hayuri chưa từng quá quan tâm. Bởi cô hoàn toàn không cần biết người đời nói gì về bản thân mình, chỉ cần cố gắng sống thật tốt là được. Những thứ khác, có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
 "Con định bỏ cuộc à?" Một đoạn kí ức nhỏ bé chợt truyền vào trong tâm trí cô. Đó là lúc, Hayuri vấp ngã khi tập đứng thăng bằng trên cây. Mẹ đã hỏi cô, một câu như vậy đấy.

 Cô đã trả lời cái gì ấy nhỉ? Không nhớ nữa, bản thân thật đãng trí mà.

 Nhưng chắc chắn một điều, đứa trẻ mang tên Hayuri của năm ấy tuyệt đối đã không bỏ cuộc, nếu không thì sẽ chẳng thể nào mạnh mẽ như ngày hôm nay. Ừ, vậy nên, cô vẫn luôn điên cuồng luyện tập trong quá khứ...

 Madara, có lẽ hắn không dễ chết như vậy. Được thôi, hãy chờ, cô sẽ sớm trở về.

----------------------

- Nhìn kìa, Temari! Đó là... - Kankuro đang đứng ở ban công rộng cạnh văn phòng của Gaara đột nhiên chỉ tay lên trời cho Temari theo dõi

 Temari ngước mắt lên. Đó là một con diều hâu đang bay về phía này. Tuy chỉ là nhìn từ xa, nhưng ngay lập tức, cô đã nhận ra nó...
- Đó là con chim truyền tin đặc biệt của cha mà! Làm sao mà nó lại quay về đây, chẳng phải đã bị mất lâu rồi sao?

- Điều đó không quan trọng đâu bà chị! Nhìn kĩ đi! Trên chân của nó có thư kìa! – Kankuro hét

 Ngay lập tức, khi con diều hâu hạ cánh lên vai mình, Temari đã lấy cuộn trục trên chân nó ra. Thứ đó ghi... tuyệt mật!

 ...

 Gaara sau khi đọc xong cuốn trục kia thì ngước đầu lên, đối diện với ánh mắt của anh chị mình :

- Đây là... thông tin về binh lực của Uchiha Madara, rất chi tiết!

- Không thể nào, ai đã làm điều này cơ chứ? – Temari không thể tin được thốt lên

- Khoan đã, tức là... quân ta có gián điệp ở bên đấy sao? -  Kankuro ngay lập tức nhận ra điều quan trọng của vấn đề

- Chị không nghĩ được đây là ai – Temari suy nghĩ
- Chắc chắn một điều, người này là do cha phái đi. Có lẽ đã được rất lâu rồi – Gaara chống cằm, mặt đăm chiêu

 Và như có cùng một linh cảm, cả ba chị em họ, đột nhiên cùng nghĩ tới một người...

- Hayuri? – Kankuro nghi hoặc

- Cũng có thể lắm, cô ấy là người duy nhất từng thuộc làng ta và vẫn còn hoạt động trong Akatsuki – Temari cũng tán thành ý kiến

 Gaara không nói gì. Bởi có lẽ, trong thâm tâm anh thật sự mong chờ điều đó là sự thật. Nếu thế, cả anh và cô, đều sẽ không phải là kẻ thù của nhau.

- Dù sao thì, chúng ta cũng phải đem thông tin này báo lại cho Ngũ đại cường quốc để đối phó Uchiha Madara – Gaara chốt