Chết tiệt, vì sao nàng lại ma xui quỷ khiến nghe theo lời Finna mặc trang phục này cơ chứ? Kaimi núp sau cây cột nhịn không được tự châm chọc chính bản thân mình.
"Ngươi là ai?" Finian chuẩn bị ra ngoài vườn bỗng khựng lại tò mò nhìn một thân y phục đen của nàng.
Không thể để bị phát hiện!
Kaimi lấy tốc độ nhanh như chớp đánh bất tỉnh Finian, thuận tiện sửa đổi trí nhớ của hắn đem hình tượng loli ngày đó biến thành nàng bây giờ.
Một phút quảng cáo: Dụng cụ thay đổi trí nhớ- phát minh cũng như là mặt hàng mới nhất của cửa hàng Urahara, có thể tuỳ tiện thay đổi kí ức con người theo ý mình muốn, thích hợp dùng cho giết người phóng hoả, vu oan gián hoạ, là một công cụ vô cùng thiết yếu.
Trên đường đi đến phòng khách, nàng gặp phải rất nhiều người quen Tanaka, Brad,... tất cả đều được sửa đổi trí nhớ để phù hợp.
"Ha ha..." Vừa bước đến cửa, bên trong phòng khách đã truyền ra tiếng cười giòn giã của Finna và Lizzy, Kaimi có chút ngẩn người, đã bao lâu rồi nàng không còn nghe thấy âm thanh vui vẻ như vậy của Lizzy nữa.
Cánh cửa lớn dần mở ra, quản gia đứng đó mỉm cười nghênh đón nàng "Điện hạ, mời ngài tiến vào."
"Điện hạ quả nhiên thật là xinh đẹp!" Undertaker khoái trá khen ngợi, trên đầu đội một cái mũ màu hồng phấn hình con heo nhỏ lúc lắc.
Kaimi hôm nay chọn cho mình trang phục của người Hán, áo trong màu hồng nhạt bên ngoài khoác thêm chiếc áo đen mềm mại như tơ lụa, tà váy phiêu dật thêu hoa văn đủ sắc thoạt nhìn vô cùng mỹ lệ và xinh đẹp. Giữa đai lưng khảm một viên thạch ánh tím trong suốt lấp lánh, mái tóc tím vấn nhẹ lên cố định bằng cây trâm hình anh đào, mắt trái mang băng bịt mắt hình tường vi khiến Kaimi lúc này có chút bí ẩn và yêu mị.
"Oa, bộ quần áo này đáng yêu quá!" Hai mắt Lizzy bỗng sáng ngời "Chị mua quần áo này ở đâu thế?"
"Đây là y phục chị tự làm." Nhìn đôi mắt xanh biếc đang mở to, Kaimi từ tốn giải thích. Từ nhỏ chịu sự dạy dỗ của ông ngoại nên nàng vô cùng thích nghiên cứu về nền văn hoá cổ đại của Trung Quốc nhất là mảng trang phục. Khi còn ở Thi Hồn Giới bởi vì không thích quần áo ở đó nên nàng thường tự may đồ cho mình, ngoại trừ lúc chiến đấu nếu không vào thời điểm nhàn rỗi nàng đều mặc Hán phục. Tuy nhiên nàng không nghĩ đến, trước khi rời đi chị Yoruichi vẫn đưa lại bộ trang phục này cho nàng.
"Chị thật là giỏi!" Lizzy hâm mộ nói "Chị là người hầu mới của nhà Ciel sao? Chị tên gì?"
"Lizzy không được vô lễ!" Finna lập tức thay đổi sắc mặt.
"Ciel!?" Lizzy mở to mắt, dường như không thể tin được vị hôn phu vài phút trước vừa mới mỉm cười với mình bỗng dưng thay đổi.
"Thật xin lỗi, em ấy còn hơi mệt nên có chút mê sảng!" Nàng cười gượng hai tiếng, đứng trước mặt Finna thuận tiện nhéo hai cái "Chị tên là Kaimi Phantomhive, con gái nuôi của Rachel phu nhân, bởi vì sống xa nơi đây nên mãi bây giờ chị mới biết cha mẹ nuôi mình đã mất."
Nàng xoay người giả bộ bật khóc, lấy khăn tay lau nước mắt, ôm ngực đâu khổ "Khi chị đến được đây mới biết em trai chị đã phải sống cô đơn và khổ cực đến nhường nào, có lẽ do chỉ còn mình chị là thân nhân duy nhất của em ấy nên Ciel mới kính trọng chị đến vậy. Thật sự rất xin lỗi em!"
Quản gia và Undertaker nhất thời có cùng tâm trạng ngẩn ngơ.
"Em có thể tha thứ cho Ciel không?" Nàng cầm lấy tay Lizzy, ánh mắt đỏ hoe tràn ngập lệ.
(Mẹ nó chứ, đau mắt quá!) Kaimi cắn răng trong lòng thầm nghĩ.
"Đương nhiên rồi!" Và thế là Lizzy đã bị khung cảnh bi thương này làm cho cảm động.
Chỉ cần nghe đến đó, Kaimi đã thu hồi nước mắt mình lại, mỉm cười ôn hoà rực rỡ "Một khi đã thế em dẫn Ciel đi chơi giúp chị nhé! Chị tin với khả năng của em thì Ciel có thể vui vẻ trở lại!"
"Đúng thế, dù sao em cũng là hôn thê của anh ấy." Lizzy tự tin cam đoan.
"Không nghĩ đến bá tước lại có kỹ thuật diễn xuất tốt đến như vậy, không đi làm diễn viên thật uổng phí!" Đợi đến khi Lizzy và Finna đã rời khỏi dinh thự, Undertaker liền từ trong góc tối bước ra "Tuy nhiên ném vị hôn thê của mình cho người khác có chút không ổn nha..."
"Sebastian" Nàng ngồi xuống uống trà, lạnh lùng ra lệnh "Đem tên kia đánh cho ta, nhớ kĩ là đánh thẳng vào mặt!" Không thấy nàng đang buồn bực hay sao mà còn cố ý chọc ghẹo, nếu có gan làm loạn cũng nên có gan chịu hậu quả đi.
"Yes, my lord!" Sebastian bẻ khớp tay, bước đến chỗ Undertaker cười quỷ dị. Undertaker chợt hoảng sợ quay đầu bỏ chạy nhưng cũng không thoát khỏi bàn tay ác ma.
Chỉ nghe răng rắc và ầm ầm vài tiếng, Sebastian phủi phủi tay quăng cái kẻ bị đánh bầm dập kia qua một bên, đến chỗ Kaimi lặng lẽ rót trà.
"Điện hạ, cầu Thames ở Luân Đôn đang tổ chức một cuộc triển lãm về các mặt hàng làm từ băng, ngài có muốn đến đó không?"
"Đương nhiên!"
Nếu nàng nhớ không lầm đây hẳn là tình tiết trong tác phẩm đi. Kaimi đau đầu xoa xoa hai huyệt thái dương, diễn biến của câu chuyện là thứ phiền toái nhất, thân là nhân vật chính nàng nhất định phải làm theo kịch bản nếu không rắc rối sẽ ập đến hơn nữa nàng còn phải đảm bảo nội dung sẽ tiếp tục phát triển để tai hoạ và nguy hiểm gõ cửa chào mình.
"Điện hạ?"
"Ngươi đi chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta xuất phát!" Nàng phẩy tay, nâng tách trà chậm rãi thưởng thức.
"Yes, my lord."
****
Hội triển lãm tại Luân Đôn ngày hôm nay vô cùng sầm uất và nhộn nhịp. Kaimi khoác chiếc áo lông đen tò mò nhìn cảnh tượng xung quanh, đi kế bên là quản gia và Finna.
"Finna, ngươi nhất định phải bắt chước ngữ khí và phong thái của ta hiểu chứ?" Nàng ân cần chỉ điểm, lo lắng bồi thêm một câu "Hơn nữa tuyệt đối không được háo sắc nghe chưa? Đừng quên, ngươi bây giờ là Ciel Phantomhive!"
"Vâng, điện hạ." Finna nhu thuận gật đầu "Kaimi điện hạ, mặc dù Finna nhập vào thân xác nam nhưng linh hồn ta vẫn là nữ, nếu ngài muốn ta làm bạn với Lizzy thì ta rất sẵn lòng còn hôn thê thì thứ lỗi, ta không đủ khả năng."
Hoá ra hôm đó đứa bé này nghe thấy lời Undertaker nói.
"Vậy trước mắt ngươi cứ xem nàng là bạn mà đối đãi đi." Nàng bất đắc dĩ thở dài, khoé miệng có chút cay đắng "Dù sao, cho dù la ta thì tương lai ta cũng không thể kết hôn cùng Lizzy." Nàng hiểu rõ lời của Finna nên không muốn ép nó.
"Vâng!" Finna nở nụ cười ấm áp.
"Kế tiếp là nhiệm vụ của hai ngươi." Nàng đạm mạc đứng dậy nhìn hắn "Sebastian, ngươi dẫm Finna đi đi, ta muốn đi dạo một mình!"
"Yes, my lord." Quản gia khom người tuân lệnh.
Tuy nhiên không có hai người kia nàng mới nhớ ra một việc mình bị mù đường nghiêm trọng như thế nào. Nhìn ngõ cụt trước mắt, nàng mệt mỏi đỡ trán chửi thầm.
"Ai nha, ai nha có con mèo nhỏ lạc đường sao?" Giọng nói dịu dàng quyến rũ như thanh âm violon, Kaimi xoay người lại phía sau liền thấy một nam nhân yêu nghiệt mỉm cười.
Trang phục quý tộc màu đỏ, phía góc áo thêu chỉ vàng rực rỡ trông vô cùng cao quý và ưu nhã, mái tóc màu bạch kim đung đưa theo mỗi cử động, đôi mắt màu anh đào ngả ngớn phóng điện, môi nở cười câu nhân ma mị. Nam nhân này so về hình dáng có thể đối kháng cùng Sebastian nhưng khí chất yêu nghiệt kia thì ngàn năm nữa cũng không bằng.
Tuy nhiên, thứ khiến Kaimi chú ý hơn chính là thân phận người đàn ông.
(Chẳng lẽ ngày nay ma cà rồng đều không sợ ánh sáng mặt trời sao?) Nàng lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn tao nhã thi lễ.
"Thưa ngài, liệu ngài có thể chỉ tôi đến chỗ triển lãm băng được không? Tôi nghĩ tôi bị lạc đường rồi."
"Đương nhiên là có thể, vinh hạnh của ta." Nam tử tóc bạc tiến tới một bước, chủ động cúi người hôn lên mu bàn tay của nàng "Xin tự giới thiệu, tên ta là Lautner Bullock cho hỏi quý danh của tiểu thư?"
"Kaimi."
"Kaimi, thật là một cái tên xinh đẹp hệt như chủ nhân của nó vậy!" Lautner vừa đi vừa khen ngợi "Không nghĩ trong thế giới băng tuyết lạnh giá này ta lại có thể thấy nữ thần sắc đẹp xuất hiện trước mặt mình, nàng biết không dung nhan của nàng khiến chim cá phải cúi đầu, ánh trăng kia cũng e thẹn..."
Thân thể phút chốc run lên, Kaimi cảm thấy mỗi câu người kia nói ra đều vô cùng rùng rợn, nàng cố gắng giữ hình tượng, gượng cười ưu nhã.
"Tuy nhiên..." Tiếng nói bỗng dưng có chút kì lạ, tựa như một ma chú nỉ non bên tai, ánh mắt Lautner ánh lên tia quỷ dị "Không biết mâu của Kaimi có thơm ngon như vẻ ngoài không nhỉ?"
Răng nanh bỗng dưng dài ra, Lautner không do dự mạnh mẽ cắn xuống cổ của Kaimi, bắt đầu hút máu.
"Phi phi, đây là hương vị gì thế này? Thật khó uống!" Ma cà rồng tuấn mỹ lập tức che miệng chạy trốn, biểu tình hoảng sợ như thấy thứ gì đó kinh khủng.
Nụ cười phảng phất như Sebastian, Kaimi xấu xa ngây ngô nghiêng đầu "Máu của ta không phải là máu thường, nó bị pha lẫn bởi nhiều dung dịch thuốc khác nhau."
"Thuốc? Tại sao trong thân thể ngươi lại có thứ này?" Lautner kinh ngạc nhìn nàng, dạ dày có chút cuồn cuộn khiến mặt hắn nhất thời trắng toát sợ hãi.
"Ta không phải là nhân loại, thân thể bất thường cũng là điều hiển nhiên." Nàng buồn cười nhún vai, hứng thú nhìn nam nhân đang không ngừng nôn mửa vào thùng rác kế bên, nhẫn nại đợi hắn kết thúc.
"Mẹ nó, sao ngươi còn chưa đi?" Hắn ôm thùng rác liếc nhìn Kaimi, tiếp tục nôn khan.
"Ta đây là đang đợi ngài dẫn ta đến triển lãm nha ngài Lautner! Tuy nhiên nếu như ngài chưa chịu chấm dứt cái trò nôn mửa ghê tởm đó thì đừng trách ta phải hành động. Hay là ngài đây vẫn muốn uống máu của ta?" Nàng không chút để ý rút Hàm Quang kiếm ra, không hề che giấu uy hiếp.
"Ta...ta biết rồi..." Hắn miễn cưỡng gật đầu, tại sao hôm nay lại đụng phải nữ nhân khó chơi đến thế chứ?
__Đôi lời__
Tình địch lên sàn, ngốc nhưng âm hiểm và đẹp trai