[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 76: Lucy và Michelle




" Lucy!"

" Cô ấy nghe thấy chúng ta!"

Giọt nước mắt của cô gái đó, tựa như một giọt nước tràn ly...

Châm thêm dầu vào ngọn lửa của một chàng trai khác

" Cô ấy cũng đang chiến đấu! Cô ấy đang chiến đấu cùng chúng ta!" Cả người Natsu đều bị bao phủ bởi sắc đỏ cam nóng bỏng:" Trận chiến này còn chưa có kết thúc đâu!"

Sức nóng hủy diệt hoàn toàn thiêu rụi mớ dây leo đang quấn quanh cậu từ lúc nãy, đốt cháy lên cột lửa rợp trời

" Thật phiền phức!" Brain Đệ Nhị cau mày, quệt miệng nguyền rủa:" Đáng lẽ ta nên gϊếŧ ngươi ngay từ đầu..."

" Còn có cái phiền phức hơn ở đây này!" Erza nhân cơ hội này, thụi cho hắn một cú giữa bụng điếng cả người:" Ta không ngờ là ngươi lại mất tập trung như vậy trong trận chiến quan trọng thế này đấy!"

Titania xoay cổ tay cầm ngược thanh kiếm của mình, chém xoáy vào cột lốc phản chiều mà Brain Đệ Nhị ném về phía này


" Tại sao ngươi lại phải làm chuyện này hả? Chẳng lẽ chỉ có hỗn loạn và tàn phá mới có thể làm ngươi hài lòng hay sao?!"

Keng!

Brain Đệ Nhị khó khăn đỡ lấy lưỡi kiếm lao tới, đẩy lùi cô về phía sau, hắn cười mỉa:" Cha ta 7 năm trước... đã bỏ lỡ việc xóa mọi thứ hữu hình... đưa chúng về hư vô và loạn lạc..."

" Ta chỉ hoàn thành nó thay ông mà thôi... vì lý tưởng này... ta đã phải hy sinh thứ rất quan trọng để đổi lấy sức mạnh, giờ thì ta cũng mạnh như cha mình vậy!" Brain Đệ Nhị nheo mắt, hai cánh tay vẽ nên nửa vòng tròn vào không khí:" Ta sẽ không để các ngươi ngăn cản ta lần này, Fairy Tail..."

Làn sương đen hòa lẫn màu xanh độc địa dần tụ tập quanh hắn, hợp lại thành một thứ năng lượng hắc ám đặc quyện đến đáng sợ:" Xuống suối vàng chơi đi, Titania!"

" Genesis Zero!"


Hàng chục ngàn cánh tay vươn lên từ địa ngục, lao về phía Erza:" Hắc Hồn Cổng! Mở!"

" ?!" Đồng tử nâu nhạt co rụt lại khiếp sợ

Những thực thể tạo ra từ ma thuật, mang hình dáng của những oan hồn không thể siêu thoát chỉ chực chờ nuốt chửng lấy con mồi, biến cô ấy trở thành một trong số chúng

Và Erza không kịp phản ứng, bị trói lại... tiến dần về hố đen tử thần không có lối thoát

" Chúng sẽ ăn đi sinh mạng của cô ta, ý chí của cô ta, sự tồn tại của cô ta..." Brain Đệ Nhị cười thỏa mãn:" Không phải ngươi muốn biết ta đã học được gì trong 7 năm nay sao?"

" Erza!" Natsu đang bị Michelle quấn lấy không cách nào thoát thân, cậu trơ mắt nhìn cô ấy bị kéo đi, biến mất ngay trước mặt

" Titania... Hãy siêu thoát đi! Cùng cái tên Zero!"

" Erzaaaaa!!!!!"

...

" Alo? Alo? Chuyện gì đã xảy ra?! Tôi mất kết nối với Erza rồi? Alo? Natsu?!" Một linh cảm không lành rùng rợn chạy qua xương sống của cậu, Warren hoảng hốt mà dồn dập đặt câu hỏi


Bởi vì thần giao cách cảm giữa họ, tất cả những thành viên của Fairy Tail đều nghe thấy điều đó...

" Warren?! Nói rõ ràng! Erza làm sao?!" Gray chựng lại hẳn trên con đường đang chạy, cậu sững người:" Cậu nói Erza làm sao?!"

" Tôi... tôi không biết... tôi không thể liên lạc với cô ấy!!!"

" Cái gì? Không liên lạc được?! Thằng đầu đất Natsu đâu?! Eflman đâu?!" Gray lại bắt đầu tăng tốc chạy đi:" Không, bà chị kia đâu?! Charlos đâu?! Chị ấy chắc chắn có cách!!!"

" Tôi... tôi không...!"

" Chết tiệt!"

" Gray! Không, mọi người, bình tĩnh lại đi!" Giọng nữ trong veo bất chợt xuất hiện như tạt một gáo nước đá xuống những cái đầu nóng bỏng

"..." Gray lần nữa phanh vội bước chân mình

" Mira?"

" Cậu còn không biết cô ấy là ai sao?! Cô ấy là Titania- Erza Scarlet! Cậu nghĩ cô ấy sẽ dễ dàng bỏ cuộc như vậy à?!" Mira từ bao giờ đã có mặt ở phòng của Tổng Giám Mục, đặt tay lên vai Warren, giọng của cô cũng từ những cảm xúc quá mức dần trở về với vẻ dịu dàng ngày thường
Người ta thường nói, chỉ có đối thủ mới hiểu ta rõ nhất. Câu này thật sự rất đúng đấy... Cô gái ấy, tôi thừa hiểu cô ấy sẽ thế nào mà, từ nhỏ cho tới hiện tại...

" Không phải đâu... bỏ cuộc... đó không phải là Erza mà tôi biết..." Mira cười, nhưng giọng nói lại rất cứng rắn:" Vậy nên hãy làm lạnh cái đầu của mình và tin tưởng cô ấy đi!"

"..." Đúng rồi nhỉ

Bà chị đó... làm gì có hai chữ bỏ cuộc trong từ điển chứ...

Khung cảnh của vô vàn những trận chiến trước kia lướt qua trong đầu, cả Gray và Natsu đều nắm chặt nắm tay mình, quay người, cùng lúc đồng thanh:" Tôi biết mình phải làm gì rồi!"

...

" Ta sẽ cho ngươi răng môi lẫn lộn luôn!" Natsu đấm đấm hai nắm tay vào nhau nhìn Brain Đệ Nhị, cậu cười gằn:" Trước cả khi Erza kịp trở về!"
" Nói thì hay lắm... Imitatia!" Kẻ đối diện cậu cũng đùa nghịch với mấy sợi tóc, bâng quơ:" Tâm nguyện của cô sắp hoàn thành rồi đó... chỉ cần hạ hắn mà thôi! Ra tay đi!"

"..." Michelle bước lên trước một bước

" Vậy là cô vẫn nhất quyết làm như vậy... Ta sẽ trả cho cả hai ngươi tất cả! Tất cả những gì chứa đựng trong nước mắt của Lucy!!!" Natsu gầm lên, lao tới

...

Cùng lúc đó, Warren bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh từ thông tin mà ngài Tổng Giám Mục tiết lộ

Để Vô Hạn Thời Kế có thể hợp nhất với Tinh Linh Ma Đạo Sĩ được chọn, thì phải có một giao kết được hình thành giữa cả hai- để đồng hồ hòa lẫn vào dòng thời gian của người nọ. Nói đơn giản hơn thì, Vô Hạn Thời Kế phải dung hòa với thời gian và ký ức của Lucy Heartfilia.

Để nó và cô ấy... chính thức trở thành một...
Những sợi xích từ Lâu Đài Vô Hạn giăng xuống khắp nơi, chính nó là thứ đã truyền đi Real Nightmare và hấp thụ ma lực từ lòng đất.

Vì vậy, họ sẽ kéo dài thêm thời gian của sự hợp nhất nếu phá hủy toàn bộ chúng.

Và với thông tin này cùng người đã nói ra nó, một thế trận hoàn toàn khác được mở ra

Khi Zentopia và Fairy Tail cuối cùng cũng có được tiếng nói chung và bắt tay nhau trên cùng một mặt trận

" Cắt nát mấy sợi xích đó ra thôi nào!"

...

" Dừng tay lại ngay! Tia!" Một quả cầu nước bắn tới từ bên cạnh, làm nhũn toàn bộ đống dây leo đang quấn lấy Natsu của Michelle, khiến cậu trai lửa dễ dàng thoát ra được

" Anh qua kia hạ Brain Đệ Nhị đi đầu lửa! Cô gái này..."

Celty đỏ mắt ném thêm một quả bóng nước khác vào mặt Michelle, khiến dòng nước lạnh ngắt đổ ập xuống đầu cô ấy, nhỏ tong tong xuống trên những lọn tóc vàng mượt mà:" Để tôi!"
" Này, cô bé kia tính làm gì vậy?" Coco kéo lấy Happy bay cạnh đó, ngẩn người hỏi

" Aye~"

" Aye là gì?"

" Aye!"

"..." Natsu nhìn trái rồi lại nhìn phải một hồi, cuối cùng cắn răng chạy về phía Brain Đệ Nhị

Đằng sau cậu, chiếc khiên đầy răng cưa của Michelle lập tức đuổi theo

Àoooo!

Trước khi nước tràn xuống như lũ quét, vô tình nhấn chìm Michelle trong cơn mưa lạnh buốt, tất cả những người có mặt đều há hốc mồm nhìn lại

"..." Celty chậm chạp buông tay, giận dữ trầm giọng:" Tỉnh chưa?"

"..." Michelle bối rối ngẩng đầu

" Tôi hỏi là cô đã tỉnh chưa? Trả lời tôi! Tia!"

" Tôi...?" Cô ấy chớp chớp mắt, mờ mịt:" Tôi không..."

" Trước đây tôi có thành kiến với cô." Celty không chút do dự trần thuật:" Cô của lúc ban đầu hoàn toàn không phải loại người tôi thích. Tôi cảm giác được sự nguy hiểm dưới lớp vỏ bọc ngây thơ và vô hại đó của cô..."
" Tôi rất ghét điều đó."

" Nhưng Charlos-neechan đã khiến tôi suy nghĩ khác."

" Chị ấy nói rằng cô là em gái của Lucy, tôi tin!" Celty bước từng bước lại gần, tay nắm chặt đến mức nổi gân xanh.

" Chị ấy nói rằng cô chỉ muốn sống hạnh phúc cùng Lucy, tôi tin!" Đôi mắt trong veo bị phủ lên một tầng bụi mù u ám... trực tiếp đối diện với Michelle, giọng cô bé lạnh buốt chẳng kém gì xô nước đá

" Nhưng đến lúc tôi ngừng chỉ tin để bắt đầu công nhận! Lúc tôi buông bỏ cảnh giác và thật sự cho rằng cô là bạn! Lúc tôi đang gật gù vui vẻ cho rằng cô đúng là món quà mà ông trời bù đắp cho Lucy như lời chính chị ấy thường nói..."

" Cô lại cho tôi một bạt tai!" Celty đã đứng trước mặt Michelle, khoanh tay, ánh mắt sắc như dao cạo xẹt qua như muốn lột trần hết tất thảy:" Cô đang làm cái trò gì thế hả?! Điều tốt nhất cho Lucy Heartfilia của cô là thứ này sao?!"
" Chính là thứ này à?!"

Tôi đã... từng tin cô!

Giọng cô bé ngày càng trở nên gay gắt

" Cô muốn biến cô ấy thành công cụ là tốt ở chỗ nào?!

" Ở chỗ nào hả?!

" Cô nói tôi nghe coi?!"

Trên tay Celty sáng lên, những quả cầu nước vô hại nhưng lạnh buốt không ngừng phóng về phía trước, dồn dập như chính câu hỏi của cô bé

" Cô vẫn không chịu tỉnh sao?! Cô còn muốn ngủ say trong giấc mộng ấy bao lâu nữa?!"

" Tia?!"

" Công cụ..." Cái gì đó lóe qua mà cô không muốn nắm lấy, Michelle bỗng sững cả người, cảm giác người mình lạnh buốt, cô quên đi việc phải né tránh, chỉ liên tục lắc đầu rồi cười khan:" Không... cô đang nói gì..."

" Nói dối!" Dây leo từ phía sau Michelle đột ngột giận dữ phóng về phía Celty:" Cô đang nói dối! Cô chỉ đang cố ngăn cách tôi và nee-san thôi! Đừng hòng lừa được tôi!"
" Bặp!"

Mớ dây leo toàn gai nhọn bị Celty một tay bắt lấy, có những vết xước dần xuất hiện... Celty không để tâm lắm.

" Tôi nói dối?"

Mắt cô bé bắt đầu long lên, rồi tựa như một con báo nhỏ, Celty lao về phía trước

" Tôi nói dối à?!"

" Nhìn mắt tôi này! Tôi nói dối sao?!" Cô gái tóc mật ong giữ chặt sợi dây leo trong tay làm đệm, một bước nhảy lên bắt lấy bờ vai Michelle, ấn xuống, đè chặt cô ta trên nền đất:" Michelle! Đừng có trốn tránh! Lucy sẽ chết! Nếu cô còn tiếp tay cho Oracion Seis, chị của cô sẽ phải biến mất! Đến lúc mà cô chịu hiểu ra, chị ấy chỉ còn là một công cụ để kẻ khác lợi dụng mà thôi! Cô biết không?! Biết không hả??!"

" Không! Tôi không nghe! Tôi không hiểu gì cả!" Michelle liên tục lắc đầu, dường như trút giận mà đạp một cú cực mạnh vào bụng Celty, đẩy cô bé té nhào sang bên cạnh
" Tôi sẽ không tin đâu! Nee-san là của tôi! Chúng tôi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!"

"...Hết... thuốc chữa..." Celty tái mặt ôm lấy bụng mình co quắp lại, cắn răng phun ra từng từ

Chết tiệt...

" Ôi trời ồn ào quá đó." Brain Đệ Nhị phất tay, luồng lốc xoáy gợn vài vệt đỏ bốc lên, đánh bay Natsu vào vách đá. Hắn nhìn cảnh này, thảnh thơi vén tóc mình:" Thật ra ấy, Imitatia, nói cho cô cũng không có vấn đề gì..."

" Con nhóc đó nói đúng đấy." Michelle không thể tin vào tai mình

" 100 năm chẳng qua là một giấc ngủ, còn Lucy Heartfilia... một khi hợp nhất với Vô Hạn Thời Kế, cô ta sẽ đánh mất hình hài và trí nhớ..." Còn Brain Đệ Nhị, nhìn về phía tác phẩm của mình, hắn hài lòng cười:" Và khi quá trình này kết thúc, Vô Hạn Thời Kế sẽ xóa bỏ trí nhớ của mọi người về cô ta."

" Cuối cùng, sự tồn tại của Lucy Heartfilia cũng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Trái Đất."
Thế giới của Michelle mờ dần đi

" Ước nguyện của cô sẽ được hoàn thành sớm thôi..."

" Không..." Mặt Michelle tái nhợt, cô liên tục lắc đầu, tai cô ù đi như có một cái cối xay bên trong.

Nếu tất cả là sự thật...

Michelle chỉ cảm thấy chân mình như nhũn ra, một lần nữa trở lại thành miếng vải nhăn nhúm của quá khứ:" Không... điều tôi muốn... không phải thứ này..."

Tôi đang làm cái gì thế này?

" Nó rất tuyệt không phải sao? Với những người như cô, cô ta sẽ trở thành bạn đồng hành tuyệt vời." Mặt Brain Đệ Nhị nhăn lại dữ tợn khi hắn nói như thế

Ánh mắt của hắn... tất cả đều là cười nhạo... khinh bỉ...

" ..." Hắn nói thật

Cả người Michelle không ngừng run rẩy

Từ đầu hắn chỉ lợi dụng mình để bắt lấy nee-san

Ngay từ đầu, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc thực hiện nguyện vọng của mình...
Hắn muốn làm hại...

" Nee-san!" Michelle ngẩng phắt dậy, lần đầu tiên trong hình hài một con người... cô làm tất cả đúng với điều mà trái tim mình đang mách bảo

Lao về người quan trọng nhất thế gian, cả cuộc sống ngắn ngủi jayf của cô...

" Cút!" Không do dự đá bay Coco và Happy lao đến ngăn cản, mặt Michelle tràn đầy nước mắt

Nee-san...

" Em xin lỗi!" Michelle vung tay- trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả- chém lưỡi cưa sắc trong tay thật mạnh xuống mảnh lacrima cam tạo thành những tia lửa bắn tung trong không khí

Nhưng không có một vết xước nào cả, nhóm Natsu thử trước cũng đã biết rồi. Cái khiến họ ngạc nhiên...

Là Michelle

Vậy nên... cô ấy thật sự...

" Em xin lỗi! Em xin lỗi!" Cô ấy điên cuồng đập phá, điên cuồng lặp lại một câu

" Nee-san! Em xin lỗi!..."

" Nee-san... Nee-san!" Nước mắt trải dài khắp khuôn mặt nhỏ, Michelle khóc nấc lên vì tự trách tột cùng
Cô chỉ cách chị ấy một lớp tường nữa thôi! Chỉ có một lớp thôi!

Nee-san, chị đừng sợ! Nee-san, em mang chị đi đây! Nee-san, em sẽ bảo vệ chị...

Nee-san, em thật sự, thật sự chỉ muốn ở bên cạnh chị...

Nee-san... em xin lỗi...

" Hừ, rác rưởi cuối cùng cũng vẫn là rác rưởi!" Brain Đệ Nhị nhăn mày nhìn chán một màn, hắn giơ tay, giải trừ ma thuật của chính bản thân:" Ngươi hết giá trị lợi dụng rồi!"

" Con búp bê hôi hám bẩn thỉu!"

" Nee-san..."

Michelle chựng lại, cô cảm nhận được sinh mệnh của mình chảy đi ào ạt như thác nước

Cô không buồn, càng không tiếc mạng mình, thế nhưng...

Em xin lỗi...

Lucy- neesan... chị, có còn nhớ hay không...

Em... em chính là...

Hàng vạn đốm sáng bao phủ lấy Michelle, rồi tan biến tựa bầy đom đóm

Giấc mộng đêm hè này rồi cũng phải kết thúc... giọt nước mắt tan ra trong không khí... cũng giống như chính bản thân cô bây giờ...
" Nee-san!"

Chỉ có tiếng gọi ấy... và ánh mắt không tha kia... vĩnh viễn... lưu lại nơi này...

" Em xin lỗi!"

" Em yêu chị!"

" Michelle..." Lucy nghe thấy được tất cả, mắt cô nhòe đi, ướt đẫm... nhưng chính cô lại không thể nói ra được điều gì

Chỉ có những dòng ký ức liên tục chạy qua theo từng câu xin lỗi còn vang vọng...

Michelle ấy hả... em ấy rất dễ khóc... ăn thật nhiều... lại vụng về...

Nhưng Michelle... có lẽ em ấy... đã luôn giấu kín những nỗi đau...

" Em không có ước mơ..."

" Nếu không có lương tâm, thì sẽ dễ dàng quyết định hơn chăng?"

Đôi mắt em luôn hằn lên những nét đượm buồn... chị xin lỗi... vì đã không nhận ra sớm hơn...

Nỗi buồn của em... giọt nước mắt của em... ước nguyện của em...

...

Những dòng ký ức không ngừng đổ về cuồn cuộn... mang theo rất nhiều những thứ cô từng chẳng lưu tâm, tim Lucy cuộn thắt lại, đau nhói...
Sao đến bây giờ chị mới nhớ ra...

Lần duy nhất em cười thật lòng cạnh chị... lần duy nhất em trông thật hạnh phúc...

Đó là khi... khi chúng ta trở về nhà...

Nhà... từ này mang ý nghĩa quá mức to lớn, cũng vô tình... khơi dậy một dòng ký ức tưởng chừng đã biến mất từ lâu...

À, thì ra là vậy... đâu đó trong dòng đời... chị bỗng nhận ra...

Em gái nhỏ của chị... em đã ở đây...

Nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má Lucy, những giọt pha lê long lanh chảy xuống cằm... nhỏ giọt... thấm sâu vào nền đất...

Đó không phải búp bê... đó là... em gái tôi...

Chị xin lỗi... Michelle...

" Rác rưởi! Dơ bẩn!" Ở bên ngoài kia, nơi những ký ức của Lucy không thể chạm đến... Brain Đệ Nhị giẫm lên cô búp bê "Michelle" cũ kỹ, nghiến răng thật chặt. Cái thứ này thật không dùng được! Thật vô dụng! Búp bê mà cũng học đòi có cảm xúc! Ngươi có tim sao?!
A... đừng mà... đừng... Michelle là...

Môi Lucy cố gắng nhúc nhích muốn ngăn cản hắn

Nhưng không thành công, không có bất cứ một thứ gì xảy đến. Cô hiện tại thậm chí không thể tự mình làm được điều gì... chưa bao giờ cô cảm thấy mình bất lực hơn thế...

Nhưng có lẽ, chỉ là có lẽ thôi...

Có người vẫn hiểu được tất cả... và thay cô... làm được tất cả...

" Bỏ chân mày ra thằng khốn này!" Từ đằng sau lưng Brain II, Celty gằn giọng nhào lên, rút ra con dao vẫn luôn giấu dưới đế giày, đâm đến

"!"

Kẻ địch đương nhiên có thể dễ dàng né tránh lưỡi dao bé xíu đến gần như vô hại của cô, nhưng dường như, đã có vài cọng tóc của hắn xui xẻo gặp nạn.

Brain II đứng sững, cau mày, hắn dữ tợn quay người giơ cao chân mình, đạp trở về một cú thật mạnh vào bụng cô bé:" Chỉ vì một con búp bê! Thật vớ vẩn!"
" Khụ khụ khụ..." Celty bay ngược về mỏm đá sau lưng, cú va chạm mạnh đến tê dại, cô trượt xuống, cong người, gần như vùi mặt vào đầu gối vì đau đớn

Nhưng khóe môi cô... lại khẽ cong lên

" Celty!" Romeo gấp đỏ mắt chạy đến

" Không sao..." Cô bé khẽ xua tay, bất lực cắn môi nằm yên một lát rồi lại lồm cồm bò dậy, trong tay cô...

" Cậu..." Mắt Romeo co rụt lại

Chính là con búp bê với mái tóc vàng lơ quen thuộc...

" Bạn của tôi... dù cho có phản bội... cũng không đến lượt kẻ lợi dụng cô ấy buông lời sỉ nhục như thế..." Celty nhẹ nhàng chỉnh lại mớ tóc mai được làm từ những sợi tơ mỏng của "Michelle", thở dài:" Huống chi... cô ấy..."

Còn chưa... được trở về bên cạnh người cô ấy yêu nhất... sao có thể...

"..." Celty đột ngột ôm ghì lấy búp bê vào lòng, rồi gục xuống vai cậu bạn bên cạnh:" Thôi đi vậy, nhờ một chút..."
" ... Công nhận... đau thật... "

" Đồ ngốc..." Romeo nghe xong, vừa mếu vừa cười không biết phải nói gì, đành đưa tay ra, hơi thẳng lưng mình, đỡ cho cô gái đã hôn mê kia đừng té xuống

Nắm chặt tay, hít thở sâu... nhưng cổ họng cậu vẫn như đang mắc nghẹn mà đắng chát. Romeo đưa mắt nhìn quanh, lại một lần nữa sâu sắc tức giận bản thân quá mức nhỏ yếu.

Đây là đồng đội của cậu, cô gái lớn lên cùng cậu, người đã luôn... luyện tập cùng cậu trong suốt 7 năm anh Natsu biến mất... còn kia là... bạn của họ... người bị lợi dụng rồi vứt bỏ...

Cục tức này không thể nào dễ dàng nuốt xuống như vậy được!

Romeo thật mạnh ngẩng đầu, ném ra toàn bộ ma thuật còn sót lại của bản thân mà gào lên:" Natsu-nii!!!"

Chỉ cần có lửa...

" Anh biết rồi..." Hỏa Long sẽ lần nữa thức tỉnh, và giang rộng đôi cánh to lớn của mình
" Cho cả Michelle, Celty và Lucy của chúng tao!" Natsu đập tay vào nhau, sắc cam vàng bùng nổ trên mỗi tế bào mà cậu có, sôi lên sùng sục

Cậu lao đến, nắm đấm cứng hơn thép đập thẳng vào khuôn miệng còn đang cười nhếch mép của kẻ tội đồ

" Để tao dạy cho mày cái gì mới là sức mạnh của cảm xúc! Thằng khốn trơ trẽn dám cười trên nước mắt của người khác!"

__________________________________

" Ara ara~, cuối cùng cũng tìm thấy hai người rồi!" Gió vẫn lộng hành, mang theo mùi rỉ sắt xen lẫn trong hương vị của nhiệt huyết

Đám đông có thể quan sát từ đây vẫn không ngừng di chuyển, nối đuôi nhau như bầy kiến chăm chỉ, dùng hết sức mình, phá hủy những sợi dây xích to lớn

"..." Erik hít sâu, rồi quay đầu nhìn lại phía phát ra giọng nói

Cô gái đứng trước mặt hắn bây giờ, trông chẳng khác gì một tinh linh dạo bước dưới ánh trăng.
Tại sao ông trời lại bất công để mái tóc dài kia chảy xuôi thứ ánh sáng lấp lánh của dải ngân hà... và rót đầy đôi mắt sâu thẳm ấy cái màu xanh quyến rũ vốn thuộc về đại dương cơ chứ?

Cô gái này, là kẻ có thể dùng một nụ cười mê hoặc vạn chúng, có khi thực không chân thật.

Nhưng đáng sợ nhất là...

Tại sao hắn lại cảm thấy bị uy hiếp? Cảm giác áp bách đột nhiên bùng nổ khiến hắn chẳng thể hiểu nổi

" Mirajane Strauss." Erik kiêng kị gọi ra tên của người con gái ấy

" Ara... tôi nghĩ là anh biết lý do tôi xuất hiện ở đây?" Nụ cười hiền hòa trên môi Mira mang lên một chút ý vị không rõ.

" Tôi biết." Độc Long gật đầu

Mira nheo mắt nhìn hắn, rồi khẽ đặt ngón tay trên má, nghiêng đầu nghiền ngẫm một hồi lâu mới lại cười tủm tỉm hỏi:" Thế quyết định của anh là gì?"
"..." Erik nhắm mắt, hít sâu, rồi thở hắt ra, cương quyết:" Tôi sẽ không dễ dàng chịu thua như vậy, với tư cách là một trong Oracion Seis..."

" Dù có thua, tôi cũng muốn được một lần đánh hết sức!"

" Erik?" Kinana lo lắng, hết nhìn hắn, lại nhìn một trong những người chị gái của mình

Ai trong số họ bị thương... đều là thứ cô không muốn nhìn thấy... nhưng mà...

" Cái này... thật ra tôi cũng đã đoán được trước!" Mira nghiêng đầu, vẫn cười rất tươi tắn:" Vậy chúng ta bắt đầu thôi nhỉ?"

... Đó là một giây trước khi khung cảnh hoàn toàn thay đổi...

Khi tinh linh... bị ác quỷ thế ngôi...

Satan yêu dã xuất hiện giữa nền trời, liếm môi cười quyến rũ.

Cô ta dang rộng đôi cánh, từ trên cao nhìn xuống, khẽ vươn ra một ngón tay, khiêu khích cong lên

" Come on baby!"

__________________________________
Thông báo:

1. Từ chương này trở đi, số chữ trong các chương sẽ được rút ngắn bớt, để dài quá mọi người lười đọc mà tui viết cũng hơi mệt nữa, nên là... ừ, rút ngắn bớt đi

2. Ờ thì là... tôi thi xong rồi mọi người ạ, cơ mà kết quả không được tốt lắm T_T, nhưng từ tuần sau truyện sẽ được đăng đều trở lại:))

A.S