[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 69: Cuối cùng cũng được về nhà!




Thiên Lang đảo

Mặt trời vẫn chưa hoàn toàn thức giấc, dung túng ngọn gió còn vương hơi lạnh hiu hiu thổi qua nơi mỏm đá chênh vênh

Trong không khí lẫn vào một vài hạt sương sớm nặng trĩu và cả hương vị đặc trưng của vùng biển thuộc về riêng hòn đảo này, không thể lẫn vào đâu được.

Lạnh với một số người, nhưng là đủ đối với cô ấy

Người đang đứng ở nơi mỏm đá cao mỉm cười, đưa tay vén lấy vài sợi tóc đen quậy phá ra sau vành tai trắng muốt như ngọc, thật sâu ngắm nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mặt

Nắng vàng tươi dát lên mặt biển một tầng sáng lấp lánh ánh bạc, và bầu trời thì vui vẻ góp xuống vài vụn nhợt nhạt lam xám. Trái ngược với sắc cam vàng nhuộm đẫm cả không gian của buổi chiều tà, bình minh trên Thiên Lang đảo luôn là sự phối hợp tuyệt vời của sắc xanh trong và đỏ ửng, khiến người ta thường dời không được tầm mắt. Trên hết, là bởi vì nó là biểu trưng cho nét hài hòa một cách đáng kinh ngạc, chứ không ngột ngạt hay gượng ép cảm quan


Thiên nhiên luôn là một thứ gì đó mà con người chẳng cách nào thôi mỉm cười khi đắm chìm, và chúng ta vẫn mãi muôn đời ca tụng cho tác phẩm nghệ thuật của những nghệ sĩ chẳng bao giờ xưng danh tính.

Tuy nhiên, nhỏ bé biết bao- lại là khi con người nhận ra mình đang trông thấy thứ đã bao trùm lấy bản thân ấy...

Không biết đã tận hưởng thiên nhiên bao lâu trước đó, nhưng trên không trung cũng đã dần truyền tới những tiếng chim gọi bầy, Charlos bỗng nhắm mắt, thở dài, rồi ôm lấy trán mình, trầm trầm bật cười

Ôi trời ạ, hôm nay mình sến kinh khủng!

Hoặc có lẽ bởi vì tâm trạng đang rất tốt nên mọi thứ trông đều xinh đẹp hơn chăng...?

...Chẳng biết nữa, dù sao thì...

Đôi mắt đen híp lại nhìn bầu trời, sâu đến lạ, sắc bén mà lại ánh ra một chút mông lung, đạm bạc, rồi trầm lặng


Lại qua như vậy một lúc, Charlos mới nhấp môi lắc đầu thu lại ánh nhìn phức tạp mà xoay người...

Lập tức, bắt được bóng dáng của một mái tóc mây bồng bềnh run rẩy

...?

Dường như đã nhận ra được sự kinh ngạc trong đôi con ngươi đen thẳm, thân hình nhỏ nhắn giật mình... rồi tựa như một phản xạ tự nhiên, bóng dáng ấy gần như là ngay lập tức xoay người, dậm chân muốn chạy

" Từ từ... mama!" Nhưng trước khi Mavis kịp bước ra bước chân thứ hai, Charlos đã tựa như hồi hồn, ngạc nhiên lên tiếng:" Người... là con đem người đánh thức sao? Sao người không ngủ thêm một lát?"

Trong giọng nói ấy, không hề che giấu thân thiết cùng lo âu:" Mama, người đứng đó bao lâu rồi, có mệt không? Sao mama không gọi con với?"

"..." Mavis ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô ấy


Hàng lông mi cong vút như cánh bướm nhẹ rung, dập dờn, nhẹ nhàng che khuất đôi mắt tràn đầy những gợn sóng

" Mama? Mama?" Có lẽ là thấy người đối diện mãi cũng không trả lời, Charlos bắt đầu luống cuống. Cô nhấc chân chạy bước nhỏ tới gần cô gái đang ngẩn người, hồn nhiên đặt tay lên trán cô, rồi áp tay còn lại lên trán mình.

Một lúc sau, tóc đen cúi đầu lầm bầm với giọng rầu rĩ:" Là đứng lâu quá trúng gió rồi sao?"

" Charlos?" Mavis chăm chú nhìn cô, giọng nhỏ nhẹ

" Vâng?" Charlos ngẩng lên, chớp chớp mắt

" Con gọi ta là gì?" Mavis nghiêm túc nhìn sâu vào đôi con ngươi đen sáng, như đang cố tìm kiếm điều gì

" ...? Mama? Có chuyện gì sao ạ?" Nhưng Charlos, trông lại càng ngơ ngác

Và cái ngơ ngác ấy vô tình ấn một cái vào trái tim ai đó

"..." Có một dòng nước ấm dịu dàng khơi dòng giữa những chập chùng đầy luyến tiếc, mặt Mavis dần dần tìm lại được huyết sắc, cô cắn môi
Rồi, tựa như bao buổi sáng khác như thế:" Charlos, con hôm nay bao nhiêu tuổi?"

" ..." Charlos nghe câu hỏi này, chợt vui vẻ, như đã nhận ra điều Mavis muốn nói

Nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, cô ấy liền ngẩng đầu, híp mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu mình

Rồi bỗng nhiên bật cười, cúi người ngang tầm với đôi con ngươi xanh ngọc, tóc đen ranh mãnh giơ tay chào theo kiểu quân đội:" Mama, Charlos 21 tuổi báo cáo trình diện!"

Đôi con ngươi đen sáng rọi, rồi lại đong đầy những gợn sóng ôn nhu

" Mama!" Charlos Dreyar nghịch ngợm mỉm cười tựa như một đứa trẻ, sau đó bất thình lình cúi người, ôm lấy hai chân mama bé nhỏ, bế thốc cô ấy lên cao:" Buổi sáng tốt lành!"

" A!" Mavis giật mình vươn tay giữ lấy đôi vai gầy mà vững chãi, rồi không báo trước, đối diện với một đôi mắt trong veo đầy chờ mong và trông đợi
Cuối cùng, không nhịn được mà bật cười

"..." Nụ cười thật sự là một thứ có thể dễ dàng lây nhiễm

" Đứa nhỏ ngốc!"

Những sợi nắng đầu tiên trải dài trên người họ, trên bờ môi cong lên phớt hồng, chảy xuôi vào những đôi mắt long lanh

Lấp lánh lấp lánh, tựa như đang nhảy múa

" Con đã về rồi đây!"

" Mama!"

Gió biển... mặn thật đấy...!

_____________________________

Mặt trời đã bắt đầu tỏa sáng khắp thế gian

Gió lạnh lướt qua, mang theo cả âm thanh từ phía đằng xa vọng lại. Thiên Lang có thể nghe thấy lẫn trong tiếng chim reo là những giọng cười nói vui đùa ríu rít, lanh canh trong suốt như tiếng pha lê va chạm vào nhau

Chỉ cần có vậy, dường như vừa thở phào vì trút được gánh nặng, cái cây già cuối cùng cũng thôi nghểnh cổ tìm kiếm hai cái bóng mờ mờ xa tít tắp, vui vẻ run run cành lá xạc xào của mình, rồi yên lặng chờ đợi nhìn về phía những người đang tiến lại
" Thiên Lang!" Cứ thế, chẳng để ông phải chờ bao lâu, Charlos đã cõng lấy Mavis chạy ào đến như một cơn gió

Khuôn mặt xinh đẹp được ánh sáng ưu ái như sáng bừng lên, đôi gò má phớt hồng vì vừa hoạt động mạnh cùng cái nhếch môi, và nụ cười hớn hở của cô ấy:" Ngày mới vui vẻ! Người khỏe chứ?"

Khiến Thiên Lang không tự giác mỉm cười

"..." Chẳng mất đến một giây để ông ấy nhận ra ánh mắt đó, hơi thở đó và cả giọng điệu quen thuộc kia

Cũng chẳng mất đến giây tiếp theo, để Thiên Lang vui mừng bịn rịn cái cảm giác ấm áp thân thiết chảy xuôi trong thân thể. Cái dòng chảy thấm sâu vào cả những gân lá đôi lúc lại nóng rát, tựa con nước chăm chỉ lấp đầy khoảng đất trống khô cằn

Mối liên kết giữa họ, là một dấu ấn, là một niềm tin, là sự chân thành bất kể trả giá
Là sự đồng điệu đến từ chính linh hồn

Thật tốt quá! Cuối cùng thì mọi thứ cũng đã trở lại đúng vị trí của nó rồi!

" Khỏe khỏe, còn sống tốt!" Thiên Lang vung vẩy vài cái lá của mình về phía cô gái, bật cười trìu mến lại không kém phần trêu chọc:" Nếu con không hù ta thêm vài chập, ta thậm chí sẽ còn ở đây để chờ kể cho cháu chắt con về cái "lịch sử oai hùng" mấy ngày nay của bà tụi nó!"

"..." Charlos vừa thả Mavis xuống khỏi vai mình nghe câu này, mặt lập tức thuỗn ra:" ???"

Vừa gặp lại, đã phải chơi lớn vậy rồi sao ông?

"Không phải đâu Thiên Lang? Người sẽ không làm thế đâu đúng chứ?" Tóc đen ai oán ngẩng đầu

Mấy ngày nay... mấy ngày nay mà tính là oai hùng kiểu gì??? Tất cả đều là hắc lịch sử!!!

" Thiên Lang à~ Đừng như vậy mà~" Charlos hạ giọng xin tha
" Hừ hừ, tùy tâm trạng của ta đi... nhưng lần sau mà còn chọc giận ta... con thử xem xem!" Cái cây già cao giọng làm kiêu

Và vì vậy, tóc đen lập tức chộp lấy thời cơ ngẩng đầu cười hì hì lấy lòng, cặp mắt to dùng sức chớp chớp ra vẻ vô tội:" Con biết người là tốt nhất mà!"

" Hừ!" Thiên Lang vung vẩy cành lá, không trả lời

" Nhưng Charlos, còn ta thì sao?" Đúng lúc tóc đen còn muốn nói gì, người đang thản nhiên ngồi trên hòn đá gần đó bỗng hơi đá chân, cười như không cười mà hỏi:" Ta không đủ tốt sao?"

" Mặc dù có lẽ không thể đợi được đến khi gặp cháu chắt của con, nhưng ta nghĩ đám nhóc trong hội cũng sẽ rất vui vẻ ngồi xuống nghe ta..."

" Mama~" Charlos cứng đờ bi thống quay về phía người vừa nói, bắt gặp cặp mắt xanh cười tủm tỉm kia, cô lập tức cảm thấy mình đau đầu khôn kể:" Con không có ý đó, con thương mama nhất!"
" Hừ! Ta liền biết con chỉ dỗ ta vui!" Thiên Lang ngay lập tức cắt câu bẻ chữ, lầm bầm lầm bầm giận dỗi:" Con nhóc nhà con đâu có quan tâm cái thân già này đâu chứ!"

" Hừ! Nhỏ không có lương tâm!" Mavis bên kia cũng không kém cạnh gì khoanh tay quay ngoắt sang bên khác:" Dù sao ta cũng đã cực khổ chăm sóc con lâu như vậy!"

"..." Charlos thảm hề hề quay qua quay lại nhìn họ

" Hừ!" Nhưng cả hai đồng thanh, không ai để ý cô cả

Biết là bị hố đấy, nhưng thấp cổ bé họng có làm được gì đâu!

"..." Charlos đau khổ gục đầu:" Hai người đừng trêu con nữa mà, con biết sai rồi~"

" Hừ!"

" Ta giận rồi!"

" Dỗ không tốt cái loại này!"

" Con xem làm sao thì làm Charlos!"

Charlos:"...???"

Charlos: QAQ

" Con xin lỗi mà~"

"..."

" Con thương cả hai người lắm lắm~"

"..."

" Cầu tha thứ, cầu được khoan hồng, cầu xin thương xót~"
Nói ra rả cả chục phút, làm nũng bán manh xoa chân bóp vai các kiểu, tóc đen chỉ còn kém nằm lăn ra đất ăn vạ nữa là đủ bộ, thì cuối cùng hai người lớn mới coi như đồng ý thôi lăn lộn đứa nhỏ phản nghịch nhà mình

Charlos: Cuộc sống này quá khó để tồn tại rồi!!!

Nhưng vẫn câu nói trước đó: thấp cổ bé họng thì im lặng là vàng!

" Cuối cùng thì ta tìm đúng người để nói rồi đúng không hử? Hay ta lại bắt con gánh nồi cho ai rồi?" Thiên Lang giận dỗi tiếp tục cất lời, hoàn toàn là một bộ tư thế phải đem tất cả nợ nần tính hết:" Sao hôm nay không kêu oan nữa đi?"

"..." Biết ông đang nhắc lại cuộc nói chuyện lúc mình vừa lên đảo, Charlos không biết làm gì khác ngoài gãi đầu gãi tai cười trừ

" Hừ!" Thiên Lang lại không nhịn được hừ lạnh một tiếng rồi mới gật gù:" Thế cô ấy đâu rồi? Biến mất rồi sao?"
"...?"

" ...Dạ?" Bị hỏi đột ngột, Charlos ngơ ngác nhìn ông:" Người nói ai cơ?"

" Thì cái cô cứ liên tục thúc giục ta làm đủ thứ ấy! Đó cũng là giọng của con mà đúng không? Lại một ý thức khác à?" Thiên Lang như đã suy nghĩ hồi lâu, nửa nghiêm túc nửa không mà cười:" Rõ ràng là khi mảnh linh hồn ấy ở chỗ ta thì không có chuyện gì, vừa gặp con thì đã thức tỉnh. Bộ con là nguồn cội của phiền phức à?"

"... Không phải!" Charlos ngu người một thoáng, rồi lặng lẽ lắc đầu:" Đó không phải con!"

" ...? Thì ta bảo là..."

" Cũng không phải ý thức khác của con luôn, con chỉ có một ý thức phụ thôi à!" Tóc đen dở khóc dở cười biện minh:" Con không nhớ rõ tình huống, nhưng hình như lúc đó phần linh hồn "người" của con bị đánh cho te tua lắm, rồi sau đó còn bị đồng hóa một phần- đã bị lượm đi mất, bị cưỡng ép ở lại cơ thể một phần, phần còn lại mới may mắn lắm mới trở về cạnh ông được!"
Charlos giơ bàn tay, bắt đầu bẻ ngón tay nhỏ giọng liệt kê một lúc, rồi mới gật gù

" Nó không có đủ điều kiện để thức tỉnh hay gì đâu ạ!"

"...???" Nghe lời giải thích, mặt Thiên Lang lập tức xuất hiện thêm một đống dấu chấm hỏi

Không gian tĩnh lặng, đưa tiếng hét của ông vang lên ở quãng tám

" Thế người đã nói chuyện với ta là ai? Cô ấy cũng nói với cả con đúng chứ???" Cái cây già run rẩy kịch liệt

Ủa chuyện quái gì đang xảy ra vậy cà?!

" Ừm, vâng..." Mắt Charlos mơ hồ đi một chút như đang cố hồi tưởng, nhưng rồi kha khá thời gian sau đó, cô chỉ đành cười trừ lắc đầu:" Thì đó là... cô ấy!"

" ? Mọi người đang nói về cái gì vậy?" Mavis- đứng ngoài câu chuyện từ đầu đến giờ- mờ mịt nhìn qua nhìn lại hai người thần thần bí bí nói chuyện không ra đầu cua tai nheo nhà mình, chẳng hiểu được là người nào đang được nhắc tới
Có ai xuất hiện trước đó nữa à? Sao mình không biết gì cả vậy nhỉ?

"...???" Có điều, cô đã không biết rằng, một trong hai người đang nói đằng kia, thật ra còn mờ mịt hơn cả cô với những dấu chấm hỏi dày đặc trên trán

Dám cá nếu Thiên Lang thật sự có một cái miệng, thì hiện tại nó chắc đang há hốc ra bàng hoàng

Trên đảo này, còn có một người khác, còn ra lệnh cho mình?

Chuyện này là sao?!

" Con không nhớ được Thiên Lang, con chỉ biết là cô ấy đại diện cho màu trắng, cô ấy đã ở cạnh chúng ta một thời gian dài... hình như tụi con đã cùng nhau làm rất nhiều việc, nhưng mà..." Tóc đen một tay gãi má, một tay chống cằm, nhăn mũi thở dài:" Con không nhớ."

Nhưng chính cô không nhớ, không có nghĩa là tất cả mọi người đều đã quên
" Màu trắng?"

" Ở cạnh?"

Thiên Lang và Mavis kinh ngạc lặp lại, rồi phức tạp nhìn nhau, hình như đã nhận ra được điều gì

Nếu là như họ nghĩ, thế thì lúc cuối cùng Charlos đột nhiên nhớ ra rồi tỉnh lại... hình như cũng không còn khó hiểu như vậy...

" À thì, ấn ký cô ấy để lại trong con đều tan hết rồi, nên con nghĩ là..." Và đương nhiên là Charlos thì chẳng phải đồ ngốc, cô ấy nhìn hai người trầm mặc lại hoang mang, đột nhiên nhún vai, bật cười:" Chúng ta đã biết mảnh linh hồn thất lạc kia của con nó có chứa cái gì rồi đó!"

"..." Thiên Lang và Mavis hai mặt nhìn nhau, thở dài

Nếu tan biến là ấn ký cuối cùng, mất đi là ký ức kéo dài tận 20 năm về cái "người" đã luôn tồn tại trong linh hồn Charlos đó...

Thế thì chính họ cũng không biết là nên vui hay nên buồn, haizz
"..."

" Bỏ qua chuyện đó..." Không khí vốn đã hơi nặng, thế mà Charlos lại đột ngột cúi gằm mặt, chuyển giọng về pha trầm trầm nghiêm túc khiến Mavis và Thiên Lang không chú ý mà giật thót

" Hai người cho con hỏi một chuyện được không?"

"..." Có lẽ là bị cô ấy cảm nhiễm, hay vì bất cứ nguyên nhân gì, Mavis cùng Thiên Lang cũng thẳng sống lưng nghiêm trọng:" Được chứ, con hỏi đi!"

" Chúng ta sẽ nói cho con tất cả những gì mà mình biết!"

Thế mà trong khi cả hai còn đang lục lọi lại mớ kí ức mình nhớ được về "một ai đó"- người mà chẳng rõ là thù hay là bạn...

Thì Charlos bỗng nhiên quay xe:" Muốn chuộc lỗi với bạn gái thì phải làm sao ạ?"

Kíttttttttt!

Rầm!

"???" Cả hai người lớn không đội nón bảo hiểm đầy đủ, ngã xe té đập mặt đến ngu người

Ủa cái quỷ gì vậy?
Mất 3s để chắc chắn là mình không nghe nhầm, khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của họ chuyển dần thành đơ ra không cảm xúc, thế nhưng trong lòng quý vị phụ huynh thì vẫn điên cuồng spam

Con nhóc này đang nói cái gì vậy chứ???

Dù vậy, tóc đen không có thời gian để ý đến nét mặt của hai vị người lớn nhà mình, bởi vì mớ ký ức mấy hôm trước tràn về làm Charlos bắt đầu ôm đầu muốn khóc:" Aaaaaa! Mọi người nói con phải làm sao bây giờ đây?????"

"...Tớ cũng bắt cô ấy theo đuổi lại nhé?"

" Một lời đã định!"

Aaaaaa, tôi ơi là tôi!!! Sao có thể nói như vậy?! Sao lại đi đào hố chôn mình??? Whyyyyy?

" Charlos..."

Aaaaaaaaaaa!!! Ngu ơi là ngu!

" Char-los!!!" Gọi một lần không nghe, Mavis bắt đầu gằn giọng, cảm thấy như có mấy cái ngã tư đường xuất hiện trên trán
"...Dạ?" Đến lúc Charlos cảm nhận được áp khí đáng sợ đổ ụp xuống đầu mình mà ngẩng mặt lên nhìn thì...

Cốp!

Đã bị Mavis cho một cục u to bổ chảng giữa đỉnh đầu

" A đau!" Tóc đen phản xạ có điều kiện ôm lấy đầu mình ngồi xổm:" Mama, sao vậy ạ?!"

" Con còn hỏi ta sao trăng nữa hả?!" Mavis đen mặt:" Chúng ta thì đang lo sốt vó! Con lại toàn nghĩ lung tung!"

" Nhưng mà mama, giờ mình lo lắng suông cũng đâu có được đâu..." Charlos mếu máo xoa cục u của mình, vẫn ngồi xổm bĩu môi:" Con còn không nhớ ra người ta là ai nữa. Nhưng cô ấy đã cứu con trong một hoàn cảnh rất khó khăn, ít nhất là trong thời gian ngắn tới tụi con sẽ không phải kẻ thù..."

"..."

"..." Hình như nghe cũng có lý, Mavis và Thiên Lang gật gù

Dù sao từ trước đến nay trong ấn tượng của họ qua những câu chuyện Charlos kể, người kia đã kiêu ngạo lại tự phụ, là thật sự rất khinh thường chơi bẩn sau lưng người khác
Thế nên dù không hiểu tại sao cô ấy làm vậy, thì hiện tại Charlos vẫn rất an toàn

" Hơn nữa, con đâu nghĩ lung tung đâu..." Thấy hai vị phụ huynh có vẻ xuôi xuôi, Charlos cũng không kéo dài thêm lời giải thích nữa, bắt đầu cầm lấy một nhành cây nhỏ không ngừng vẽ lộn xộn trên nền đất:" Không khéo lần này về con mất vợ thì toi, đây là chuyện chung thân đại sự đấy chứ..!"

Biết là cô đang cố đổi chủ đề đấy, nhưng Mavis và Thiên Lang vẫn trưng ra bộ mặt không còn lời nào để nói

Lại bắt đầu nói xàm

Chung thân đại sự?

"..." Mavis ném cho cô con gái một ánh mắt hình cá chết:" Người ta còn chưa có đồng ý đâu, con nhận vơ à?"

" Hiện tại cả cái danh bạn gái cũng tự mình ném, xứng đáng!" Thiên Lang cũng vui vẻ xách thêm xô muối tạt vô

"..." Charlos đã cứng họng lại chột dạ, thảm hề hề nhìn lên:" Mama, đấy là con dâu tương lai của người đấy! Người không giúp con thật sao?"
" Không! Con tự làm tự chịu!"

" Ế bằng thực lực, là đang nói con đó!"

Hai vị phụ huynh không chút lưu tình quay mặt mặc kệ đứa nhỏ ngốc của gia đình

"..."

" ... Con tệ đến như vậy thật à...?" Qua hồi lâu, Charlos lại không nhịn được buồn thiu hộc ra một câu hỏi:" Đúng là... con chắc chắn đã làm cô ấy tổn thương nhiều lắm nhỉ..."

Hai năm nay, cho đến tận ba tháng trước, trong ký ức của cô, với bản năng của cô, dường như Charlos vẫn luôn khống chế mọi thứ quanh mình rất tốt

Chăm sóc Fairy Tail, quan tâm mọi người, kiếm tiền, tập luyện, giao tiếp với khắp các nơi và chế tạo vật phẩm

Mọi thứ đều đã có quỹ đạo của riêng mình

Chỉ cho đến khi gặp lại cô ấy, và cũng chỉ cần như vậy, tất cả đều nhanh chóng vượt qua tầm kiểm soát

Thất vọng và bất an của Charlos trong tận hai năm nay
Chỉ đến từ một người mà thôi

Không ngừng dùng cành cây chọc một cái lỗ trên mặt đất, tóc đen mím môi, cúi gằm mặt

Mặc dù tôi không cố ý... nhưng thương tổn thì lại đã tạo thành rồi...

Cứ thử đổi chỗ mà xem, nếu bản thân cũng bị Mira quên mất, rồi nghi ngờ, sợ hãi, tránh né... nhưng thi thoảng thì cố tình sáp lại...

Ờ... vụ sau cùng hình như không sao cả, nhưng mà

" Đáng ghét!" Charlos dùng sức càng mạnh khiến cành cây trên tay không chịu được sức ép, gãy đôi

" Charlos..." Mavis nhướn mày

Ngẩn ra một lát rồi thở dài ném mảnh gỗ vụn trong tay đi, Charlos ngẩng đầu nghiêm túc:" Mavis, người nói với con đi..."

" Có phải là con rất tồi tệ không?"

Con đã không thể... khiến cô ấy ngừng lo lắng vì bản thân...

Và lại rất giỏi... làm cô ấy buồn...
" Con là một người yêu không xứng chức nhỉ?" Charlos giờ phút này, không hề che giấu được nỗi thất vọng của bản thân

Có lẽ trước đó còn là câu hỏi nửa thật nửa đùa, nhưng hiện tại... nó thật sự là câu trả lời cô muốn biết.

Bởi vì cô gái của tôi... ngoại trừ thời thơ ấu ngây ngô ra, không có thời điểm nào có thể ở bên cạnh tôi mà không phải lo toan suy nghĩ

" Charlos, nếu con muốn biết, có lẽ là ta sẽ cho con một lời khuyên... cho tương lai..." Thiên Lang cũng không kìm được thở dài:" Mở cánh cửa của con ra đi, đứa nhỏ của ta."

Cuộc đời của một cái cây rất dài, ông thậm chí còn chẳng nhớ nổi bản thân đã đứng ở đây từ bao giờ nữa. Thế nhưng, qua bao nhiêu năm tháng như vậy, ông cũng chỉ yêu quý nhất hai người con gái.

Trớ trêu làm sao, khi tình cảm của cả hai đều không được như mong ước, nhưng Charlos... thật ra vẫn có thể cứu vãn được...
" Con quá tự mình, đứa nhỏ. Ta biết rằng đây là kết quả của việc phải luôn cảnh giác. Bởi vì từ rất lâu về trước, kể từ khi được sinh ra, con đã luôn ở trong vòng nguy hiểm, con sợ rằng sẽ có một ngày cái vòng ấy lan ra mọi người xung quanh." Thiên Lang chầm chậm nói ra, thật chậm:" Nhưng đứa nhỏ à, con nên nhận ra..."

" Tất cả mọi chuyện ấy đều đã kết thúc và con đang tự do hơn bất cứ bao giờ. Tại sao con vẫn luôn tự kìm hãm bản thân?"

" Con..." Charlos chơi đùa với hai bàn tay mình, ánh mắt mờ mịt

Là... như vậy sao?

Là chính mình đẩy họ ra xa?

" Ta thừa nhận và tự hào Charlos, rằng con là một người đồng đội tốt, cũng là một người chị, một người con tuyệt vời trong gia đình..."

" Nhưng trong mối quan hệ giữa con và Mira, ta cho rằng nó linh thiêng hơn như thế." Thiên Lang tiếp tục:" Con sẽ yêu cô ấy sao? Dù hiện tại hay tương lai? Khó khăn hay hoạn nạn? Đau ốm hay sang hèn? Con sẽ chứ?"
" Con sẽ!" Charlos nắm chặt tay, lập tức ngẩng đầu khẳng định

" Vậy vào thời điểm con ngỏ lời và nhận được sự đồng ý, con đã đem bản thân giao ra, cùng với một nửa cuộc sống của mình."

" Hãy ghi nhớ nó!"

"..." Charlos lần này không lập tức trả lời mà yên lặng nhắm mắt mông lung, tựa như đã lạc lối trong dòng suy nghĩ, rất lâu rất lâu...

Đến khi cô nhẹ nhàng mở mắt, cũng là khi nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên môi. Charlos Dreyar gật đầu trang trọng:" Cám ơn Thiên Lang! Con nghĩ là con biết mình phải làm gì rồi!"

" Tốt lắm! Hãy nhớ..." Thiên Lang gật gù, trẻ nhỏ dễ dạy!

Nhưng cũng chính lúc này...

" Được rồi được rồi cả hai người, làm ơn đừng đao to búa lớn nữa!" Mavis đột ngột thở dài đứng dậy, cắt ngang bầu không khí cứ như đang trong buổi tuyên thệ nào đó giữa hai ông cháu, rồi phủi phủi đống bụi không tồn tại trên quần áo:" Ngài nữa Thiên Lang, những cái ngài vừa nói là "lời cha mẹ phải dặn con cái trước lúc kết hôn" trong cuốn "1001 điều cha mẹ nên biết" có đúng không?"
"..."

" A!" Charlos há hốc miệng nhìn sang cái cây già

" Này..." Thiên Lang chột dạ cười:" Cái này... cái này... hahaha..."

Thì tại vì... người ta thật ra đâu có miếng kinh nghiệm nào đâu!

" Thiên Lang!" Charlos bĩu môi, không biết nên khóc hay nên cười thì tốt

Thế là ngài lừa con đấy à?

" Không có nha Charlos! Con không được nghĩ xấu ta như thế! Ta thật sự đã nghiên cứu rất kỹ đó!" Cái cây già vặn vẹo tầng lá như đang lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng đính chính danh dự của bản thân, nhưng tôi e rằng nó đã hơi muộn...

"..." Nhìn vẻ mặt của Charlos là biết

" Được rồi Charlos, thật ra là..." Mavis bật cười lại gần cô gái đang khoanh tay ngồi giận dỗi, dùng ngón tay thon dài chọc chọc vào cái trán cứ nhăn tít lại, híp mắt vui vẻ:" Con chẳng thể bày ra bất cứ chiêu trò nào để lấy lòng cô gái của mình đâu..."
" Bởi vì cô ấy sẽ nhận ra tất cả đấy!"

" Mama?" Charlos ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cô ấy, chớp mắt

" Sự chân thành và mong muốn sẻ chia..." Mavis đột ngột quay đi, đưa lưng về phía cô ấy, bàn chân trần lướt qua mặt đất gồ ghề, để rồi theo mỗi một bước, tất cả ánh sáng như đều tụ tập vào thân ảnh đó.

Khi cô ấy khép hờ con mắt mình và khẽ mỉm cười:" Niềm tin tưởng... và quan trọng nhất, tình yêu mà hai bên dành cho nhau..."

Gió lướt qua, kéo theo vài chiếc lá xanh biếc quấn quýt lấy những sợi tóc mây nghịch ngợm. Mavis chỉ thản nhiên đưa tay, nhẹ vuốt những sợi tơ mềm mại ra sau vành tai mình.

Hành động đơn giản như vậy, hôm nay đem lại một cảm giác rất khác

Từ chỗ của Charlos, giờ phút này, khó khăn lắm mới có thể thấy được một bên mặt nghiêng của khuôn mặt xinh đẹp tựa tinh linh
Nó... phức tạp... và khó có thể diễn tả bằng lời...

" Mới chính là chìa khóa, mở ra cánh cửa đang ngăn cách trái tim của con và cô ấy..." Mavis cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn cô, nhưng Charlos vẫn không cách nào đọc hiểu được những gì đôi mắt xanh kia đang muốn nói:" Nhất định, đừng bỏ lỡ nhau đấy nhé!"

...

" Này đứa nhỏ, con không định về ngay đấy hả?" Hồi lâu sau cuộc trò chuyện, Thiên Lang nhìn cô gái nằm vắt vẻo trên thân mình rung đùi ăn trái cây, kỳ lạ hỏi

" Huh? Ồ vâng!" Charlos há miệng cắn lấy một ngụm táo thật to, không chút để ý gật đầu:" Con tính đi chào mọi người trên đảo một vòng đã, ba tháng này vất vả tất cả rồi."

"... Không phải sáng nay đã dạo một lượt rồi sao?" Thiên Lang khó hiểu

" Đâu, con còn chưa ghé ổ rắn này, nhà gà này, tổ chim này, với lại..." Tóc đen vẫn cà lơ phất phơ bẻ ngón tay mình đếm từng cái
Thiên Lang:"..." Ta thì thấy chúng nó sắp đốt pháo ăn mừng con đi rồi ấy, chúng ta không phá đám niềm vui của người khác được không?

Chưa kịp để ông nói ra được lời nào thì đúng lúc này...

" Này khỉ!!!" Ba con khỉ có vẻ cũng không lớn lắm phóng cái vèo ngang qua tán lá rậm, khéo tay cướp nốt năm trái táo còn lại của Charlos, tiện thể cũng cuỗm cả trái trên tay cô đi luôn

" Khẹc khẹc khẹc khẹc khẹc!" Đã thế, chạy đi xa rồi còn không quên quay đầu lại hú vài tiếng trêu tức người bị hại

" Ai cha..."

Thế nhưng tóc đen cũng chỉ tượng trưng tính mà nhổm dậy la lên một tiếng, rồi lại nằm về chỗ cũ, không hề có ý định đuổi theo

Thiên Lang:"..." Ông biết cái đám đó, trong ba ngày mà Charlos chỉ có 3 tuổi, cô nhóc thường xuyên chạy đến cướp mất nải chuối của tụi nó, vấn đề là, chỉ đi cướp chơi, một ngày 5 lượt, cướp trăm trúng không trượt lần nào, vậy nên tụi khỉ nó thù dai lắm
Nên sau đó dù Charlos có hiền hơn đi nữa, không tự đi qua cà khịa, thì mấy đứa kia cũng sẽ mò qua gây chuyện, càng ngày càng làm tới, ba ngày hai đợt chạy qua bên này chơi giật đồ

Đến cuối cùng, Charlos ngược lại cảm thấy khá thú vị, thi thoảng sẽ đuổi theo tụi nó chạy khắp rừng, nhưng phần lớn đều là cười xòa mặc kệ cho qua

Cơ mà... bằng cách nào mà mấy đứa nhỏ này lại có được tình cảm hữu nghị, tình thương mến thương gì đó thì ông cũng không biết?

" Vậy là bớt được một nhà rồi!" Charlos nhún vai bật cười:" Mà này Thiên Lang, ma..."

" Ahahahaha, hôm nay trời đẹp quá Charlos nhỉ?" Chưa kịp để cô nói hết câu, Thiên Lang cũng đã đột nhiên cười phá lên đánh trống lảng

Charlos:"..."

Charlos:" Người không biết là mình nói lái sang chuyện khác rất tệ à?"
" Vậy... vậy hả?" Thiên Lang cười khan

" Thật tình... rốt cuộc là làm sao vậy? Mama đã trốn con được ba tiếng rồi đấy?" Charlos cau mày, khoanh tay nửa hiểu nửa không hỏi

" À thì... ừ rằng là..." Thiên Lang lắp bắp

"..."

" Thôi được rồi, con biết người không giỏi nói dối, nếu thật sự không thể nói thì thôi đi vậy..." Đến cuối cùng, Charlos đành thở dài cho qua, bắt đầu thò tay gãi lộn xộn mớ tóc đen vốn cũng không chỉnh chu gì rồi yên lặng cảm thán:" Con chỉ là thấy hơi kỳ lạ thôi..."

" Haha... hahaha..." Thiên Lang tiếp tục cười giả ngốc

" À mà..." Charlos có lẽ là còn muốn nói điều gì, tuy nhiên, cô đã không có cơ hội đó...

Bởi vì dấu hội ấn tỏa ngân quang trên cánh tay cô, đột ngột truyền ra những kíƈɦ ŧɦíƈɦ nửa quen nửa lạ

Nóng, và tê

"..." Charlos ngẩn người nhìn xuống tay mình, rồi khẽ nâng tay còn lại, chạm vào trái tim bỗng nhiên đập mạnh.
Cái cảm giác đầy hoài niệm này

Khóe mắt cay xè, và cô còn chẳng biết mình đang buồn hay đang vui nữa

Bảy năm ngủ say của toàn bộ Thiên Lang đảo, bảy năm linh hồn được gửi lại cho biển khơi, kéo theo đó là sự biến mất của Fairy Light

Và hiện tại, nó đã trở về

" Thật tình, mấy cái người đó thật sự mang thể chất thu hút phiền phức đấy hả trời?" Charlos đột nhiên thở hắt ra một hơi, rồi vươn người đứng dậy, kéo căng ra toàn bộ cơ bắp của mình:" Ai cha cha cha cha...!"

" Huh? Charlos, con sẽ lại đi sao?"

" Dạ vâng, đi chứ!" Cặp mắt đen láy bỗng chốc như bắn ra luồng hào quang sáng rọi. Và cô gái ấy thì tiêu sái khoanh tay, chăm chú quan sát đường chân trời

Khóe môi mỏng, hào hứng gợn lên một nụ cười nửa miệng ngạo nghễ

" Con chính là Hyperion!"

Dứt lời, thân ảnh mảnh khảnh tung người, lao xuống khỏi chỗ cao mà đâm thẳng về mặt đất
" Này cẩn thận!" Thiên Lang hết cả hồn nhìn theo

Thế nhưng:" Không sao! Mama, Thiên Lang, bảo trọng! Con sẽ gặp hai người sau nhé!" Đáp lại tiếng la của ông là một đôi cánh bạc bật mở sải cánh, cuốn theo gió và cả ánh mặt trời

Sáng chói ngân quang

" Tạm biệt!" Chỉ trong giây lát, thân ảnh đó đã biến mất về nơi giao nhau của bầu trời và mặt biển

" Ây dà! Cái đứa nhóc này!" Thiên Lang nửa đùa nửa thật tức giận nhìn theo cái bóng đã khuất hẳn, càu nhàu:" Hấp tấp hết sức!"

" Quả thật, nhưng đó mới là cô bé chúng ta biết mà phải không?" Bên cạnh ông, một bóng người dần xuất hiện từ giữa những cành lá xanh mướt, khẽ mỉm cười

" Mavis? Cô không trốn nữa hả?" Thiên Lang trêu chọc thả lên vai cô vài chiếc lá, rồi tự mình bật cười:" Con bé thật ra là đã biết rồi đấy!"
" Trốn ai chứ, tôi chỉ là không muốn chạm mặt mà thôi..." Mavis vươn tay nhặt lấy chiếc lá xanh trên vai mình, híp híp mắt, gò má mềm mại dần dần ửng hồng:" Lỡ nói với Charlos những thứ như vậy... thật sự là rất ngại..."

Rồi hai cái nó khác ở đâu vậy? Thiên Lang rất lấy làm khó hiểu

"..."

" Cô cho rằng nó sẽ ổn chứ?"Ông ấy lầm bầm lo lắng

" Tôi tin là như vậy, Thiên Lang" Mavis thì lại mỉm cười đầy tự tin

Trên thế giới này, có một số bức tường phòng ngự

Chỉ cần đã sập xuống, thì sẽ rất khó để lần nữa dựng lên

Giống như tôi...

___________________________

" Này mọi người, quy tắc cũ!" Charlos híp mắt thích thú giang rộng đôi cánh, cảm giác gió mạnh tát vào mặt mang theo mùi không khí mới cóng trong lành, trẻ con tính mà tự la lớn lên một mình
" Không giải quyết xong mọi chuyện trước khi tôi đến, là sẽ bị hẫng tay trên hết đó nhé!"

Trên bầu trời, chỉ có tiếng hải âu gân cổ đáp lại cô, Charlos bật cười

Nhưng cảm giác này thật tốt quá!

Cuối cùng thì cũng được về nhà!

___________________________

À ừ thì... nghỉ dịch quá lâu đã gây ra một số chứng bệnh mới mọi người ạ

Hôm qua tự nhiên tui lật lại truyện của mình ra đọc xong một hồi tự làu bàu... sao con au này nó còn khùng hơn mình luôn vậy?!

?🙂?

A.S