" Ta là vật tế, lấy ta sinh mạng, đưa ngươi ta huyết... trao ngươi ma lực... nhận lấy ta thể xác..."
" Để hồn ta tan trong thiên địa... trở về cố hương... vấn vương nơi trần thế..."
" Thần minh của ta..."
" Nhớ giữ lấy lời ngươi nói"
...
_______________________________
Trời xanh vạn dặm không vật cản, mây bồng bềnh, mặt trời sáng rỡ, ở rất cao, chói chang trên đỉnh đầu mọi người
Kể cả cơn gió hôm nay, cũng thật thích hợp cho một chuyến đi xa
Giữa vùng hải dương xanh biếc lúc này, bóng một nhân loại thấp thoáng xuất hiện cùng con thuyền nhỏ, nhìn kiểu gì, cũng trông có vẻ thật cô đơn...
Chống tay vào lan can hơi nhướn người về phía trước, Charlos híp mắt mình, như trông đợi điều gì mà thả xa tầm mắt
Thế nhưng, đường chân trời mờ mịt- ánh lại vào đôi con ngươi đen kia, lại chỉ có một mảnh hải dương bao la vô tâm nhảy múa
Bên tai truyền tới tiếng sóng vỗ rì rào hòa quyện cùng tiếng hải âu bay liệng ở thật cao, nhưng bản thân người duy nhất có mặt ở đây, lại chẳng có chút tâm trạng nào để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Lần thứ 101 thở dài, Charlos tỳ cằm, nằm dài trên lan can bĩu môi nhắm mắt nghĩ thầm.
Thật lâu...
" Charlos, sao lại chạy ra ngoài này phơi gió thế?" Giữa cảnh nền tĩnh lặng, bỗng có một bàn tay từ đâu thình lình vươn đến, xoa xoa cái đầu đen xù xù bị gió thổi rối bời:" Có thấy nóng không?"
Không chờ câu trả lời, thiếu nữ như từ hư không mà đến thản nhiên hạ xuống thân mình đang lơ lửng, ngồi trên chỗ lan can cạnh Charlos, mỉm cười:" Còn cứ đứng ngoài này, chưa đến nơi thì con cũng sẽ hoa cả mắt đấy!"
" Con sẽ không, cơ thể này quá mức khỏe mạnh, ngài biết mà..." Chốc chốc, có tiếng rì rầm uể oải truyền tới:" Phơi vài ngày cũng sẽ không sao đâu..."
Mái tóc vàng nhạt bồng bềnh bay lượn, mềm mại tựa bông gòn, cô ấy thoải mái vung vẩy đôi chân trần trắng nõn của mình, rồi cất giọng, thích thú lại nhẹ nhàng:" Mặc dù là cơ thể con tốt như thế, thì cũng không có lý do nào để con hành hạ nó như vậy đâu!"
"..." Charlos quay mặt
" Hồi hộp lắm sao?" Mavis chọc chọc cái đầu xù xù của người kia thêm mấy cái, nhấp giọng:" Hay là... bởi vì đang lo âu?"
"..." Charlos cuối cùng cũng chịu thua, nghiêng đầu quan sát người bên cạnh trong khi vẫn nằm bẹp trên lan can, mệt mỏi thở dài:" Ngài Đệ Nhất..."
" Gọi ta là Mavis!" Thiếu nữ cạnh cô ngay lập tức bắn sang một cái liếc xéo cháy tóc, sau đó hơi cúi đầu, khóe môi khẽ vểnh lên hờn dỗi, ánh mắt rưng rưng như đang lên án nhìn cô chằm chằm
" Có như vậy chứ~" Mavis đã đạt được mục đích híp mắt vui vẻ, lại ngẩng đầu lên, lập tức xảy ra 180° thay đổi, mắt ráo hoảnh, cái đầu nhỏ nghiêng qua nghiêng lại theo một nhịp điệu chẳng ai biết, cô cười:" Thế... con có chuyện gì muốn nói không?"
" Người thật sự là thầy của con à?" Charlos nhìn dáng vẻ này của cô, vẫn là không nhịn được buộc miệng lên tiếng
"..." Mavis lần nữa chững lại, hai vai run rẩy dữ dội, cô ấy bĩu môi, mắt long lanh sũng nước:" Con nghi ngờ ta..."
" Đã là lần thứ ba rồi... con vẫn nghi ngờ ta..." Hít hít mũi ngăn cản tiếng nức nở nho nhỏ, Mavis nghẹn ngào:" Phải làm thế nào thì con mới tin... tin..."
" Không không không, con lỡ miệng, không không, là con sai rồi! Con chỉ nói vu vơ thế thôi!" Charlos bật người dậy hoảng hốt xua tay, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại mắng thầm chính mình
Cho mày lắm miệng! Cho mày nói linh tinh! Mày xem còn ai ngu hơn mày không?!
Nhưng càng dỗ, lại càng có vẻ đại sự không ổn...
" Ôi Mavis! Người đừng khóc! Đừng khóc mà! A này..." Nhìn vòng nước đảo quanh hai hòn ngọc bích chỉ chực trào ra, chân tay Charlos cũng sắp không phải là của mình nữa rồi
Cô cũng khóc luôn đây!
" Ta không khóc!" Mavis khẽ gắt, nhưng vai vẫn không ngừng run:" Không khóc... không khóc...!"
" Vâng vâng vâng, người không khóc, là con nhìn lầm rồi, vậy..." Mướt mồ hôi lúng túng
" Ta không khóc!" Mavis nhoài người về phía trước, nắm lấy cổ áo Charlos kéo về bên mình, không ngừng mở to đôi mắt tròn tròn:" Nhưng con phải dỗ ta!"
" A?" Charlos ngây ngốc chớp chớp mắt mình, sau đó, như bắt kịp diễn biến, nhanh chóng gật đầu lia lịa:" Được được được, con dỗ người! Người muốn con làm cái gì cũng được hết đó!"
" Trả lời ta!" Mavis hung ba ba trừng người đối diện, chỉ tiếc là với đôi mắt ướt dầm dề như hiện tại, đào đâu cũng không ra được lấy một mảnh khí thế:" Con có sợ không?"
" A?"
" Trả lời!"
" A... a, có!" Charlos vội vã gật đầu
" Ta không hỏi con sợ ta không!" Nhưng Mavis ngay lập tức nhận ra con người kia đang hiểu lầm, dở khóc dở cười:" Hỏi con ngày mai kìa!"
" Con..." Charlos cũng ngẩn người, phì cười một chút, sau đó vừa lúng túng, cũng vừa nhớ lại phiền muộn, môi bất giác mím chặt:" Con..."
"..."
" Vậy sao còn đồng ý?" Mavis thở dài buông ra cổ áo cô ấy, rồi nhẹ nhàng ngồi trở lại chỗ cũ:" Tại sao lại đi cùng ta?"
" Không phải là vì chúng ta cũng hết cách rồi sao?" Charlos cẩn thận quan sát thiếu nữ cạnh mình một thoáng, rồi lắc đầu, lần nữa tựa cằm lên lan can, chậm rãi nói:" Đâu thể để nó tự tung tự tác được..."
" Thật sự là hết cách rồi sao?" Mavis hỏi ngược lại, giọng chắc chắn như nhìn thấu hết thảy mọi thứ:" Hết cách để duy trì hiện tại?"
" ..." Charlos chẳng nói gì, lẳng lặng thả trôi ánh mắt mình theo đám mây nơi xa lắm
Chà, duy trì hiện tại... ai biết nhỉ?
" Hiện tại mới là của con, tương lai là của cô ấy..." Mavis tiếp tục trầm ngâm:" Charlos, theo suy tính của chúng ta, chỉ có 5% có thể giữ lại..."
" Nhưng nếu như con không đánh cược 5% này, Mavis... đừng nói con, kể cả cô ấy cũng sẽ vĩnh viễn không thể trở về!" Charlos bỗng nhiên cắt ngang lời cô nói, giọng nhẹ tâng, lại đầy quyết đoán:" Người, cô ấy và cả họ, đây là kết quả không ai có thể đồng ý!... Kể cả con!"
Con không chấp nhận, để bất cứ một thứ gì làm hại họ! Làm họ thương tâm, làm họ buồn... không một thứ gì được phép!
Mavis lặng lẽ thở dài, cái thở dài đem lại một sự yên lặng bâng khuâng bao trùm tất cả
Con... rất giống cô ấy... tại sao đều không thể nghĩ cho mình một chút thôi đâu?
" Hối hận sao?" Một lúc lâu, Mavis không rõ ý tứ mà hỏi, giơ tay khẽ đặt lên một bên tóc, ngăn cản những sợi tơ mềm mại kia bay loạn với cơn gió biển đắng mặn đầy hơi muối quanh mình:" Vì đã không nói với cô ấy tình hình thật sự?"
" Không!" Ngay lập tức, Charlos lắc đầu phủ định, cô ấy hơi chống tay nâng người dậy, rồi nhẹ nhàng xoay người, tựa lưng vào lan can:" Nếu nói tất cả ra, cũng chỉ khiến cô ấy càng thêm lo lắng..."
" Con không thể... kể cả là với tư tâm của mình, để cho bóng tối phủ lên đôi mắt ấy..." Thế nhưng đôi mắt đen kia... lại không kìm được phủ lên một tầng sương mù mờ nhạt
Nhắc đến chuyện này, Mavis thật sự có chút làm khó người...
Cảm tình... đâu thể dễ dàng dùng một câu, một ý nghĩ là có thể rõ ràng rành mạch cơ chứ?
" Nhưng con... lần này liệu có bao nhiêu phần nắm chắc?" Mavis lặng lẽ nhìn cô gái cạnh mình:" Cô ấy, nó và con, cuối cùng... sẽ như thế nào đâu?"
" Phân lâu tất phải hợp lại đi..." Charlos im lặng mất một lúc, rồi chợt ngẩng đầu, nheo con mắt liếc nhìn chấm tròn lóa mắt trên bầu trời, bình tĩnh:" Dù là nó hay con, những suy nghĩ riêng biệt này, cuối cùng cũng sẽ phải biến mất không phải hay sao...?"
" Cô ấy là con, cũng là nó, con là cô ấy, nó cũng là... dù hiện tại con đối với nó có muôn vàn chán ghét cùng bài xích... nhưng đến cuối cùng, chẳng phải là vẫn phải nhường nhịn nhau cùng tồn tại?"
" Nếu có thể phân chia rõ ràng công minh như thế, vậy thì, vì cớ gì con luôn cố gắng đàn áp nó đâu Charlos?" Mavis bỗng bật cười, lắc đầu, cũng bắt chước cô gái kia, ngẩng đầu nhìn mặt trời nheo nheo con mắt:" Nó tuy rằng chỉ vừa thức tỉnh toàn bộ, nhưng ngay từ đầu, đã luôn cùng con tranh đoạt quyền kiểm soát..."
Tranh đoạt đến nỗi... con đã từng muốn xóa bỏ nó không phải sao?
" Fairy Tail chưa trở về, nó chưa hoàn chỉnh..." Càng dễ đối phó, nhưng con lại vô tâm
" Bản thể là tình cảm của Charlos như con, cũng bị khuyết thiếu mà cứng rắn như đầu rối gỗ, chứ chẳng giống kẻ toàn bộ đều hình thành từ cảm xúc..." Charlos gật đầu, cười khổ:" Nhưng một khi họ trở về, nó tuyệt đối sẽ tỉnh, dẫu sao, nó cũng là phần linh hồn cô ấy muốn để lại ở Fairy Tail..."
Con... đã rất ghen tị...
" Con vẫn luôn ôm theo một chút may mắn, họ trở về, nó tỉnh, nhưng không có nghĩa là con sẽ thua, bởi vì thân là tình cảm của Charlos, nơi ký thác đã trở về, năng lượng con nhận được tuyệt đối không phải là ít... vậy mà..." Cô ấy hít sâu một hơi, thở dài, trên mặt tràn đầy đều là bất đắc dĩ:" Bỏ đi, là con đánh giá quá cao bản thân mình..."
Bởi vì cô thật sự muốn được một lần nhìn thấy họ... nên đã luôn chờ mong... cho dù chẳng thể hiểu được mình đang chờ gì, nghĩ gì, nhớ ai... lại cũng không nhịn được sẽ ảo tưởng...
Thậm chí tự đánh cược bản thân, cũng sẽ không tiếc...
Chỉ là...
Họ thật sự chỉ cần "Charlos" thôi sao? Không, họ cần cô ấy...
Mỗi lần chạm vào những đôi mắt tổn thương ấy... lại khiến cảm giác tội lỗi trong con chất chứa ngày càng nhiều...
" Linh hồn là một chỉnh thể đồng đều, sinh ra dù đại diện cho điều gì, thì cũng vốn không phân cao thấp, gặp được tất sẽ tự thu hút nhau, mà tìm đường trở về... càng huống chi, sinh mệnh lực của Charlos, vốn dĩ là mạnh mẽ như vậy..." Charlos mím mím môi, không nhịn được lắc đầu, suy tư hồi lâu, đến cuối cùng, cũng chỉ đành nhấc chân chậm rãi đi vào buồng lái:" Ngay từ đầu con đã luôn biết ngày này sẽ đến, bởi vì chung quy lại, những thứ này cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà thôi..."
Tình cảm của họ chỉ dành cho một linh hồn, hoàn chỉnh và tinh khiết... mà vốn không phải con...
Đây... vốn không phải thứ con nên tơ tưởng...
Để lại cho Mavis một bóng lưng thẳng tắp mà đầy ưu tư
...
Đạt được rồi, không nỡ là đương nhiên...
Mavis trầm mặc nhìn biển cả quanh mình, khí thế chẳng báo trước trào ra, lặng lẽ, thâm trầm, để nét mặt non nớt cũng chẳng còn vẻ vui tươi không đoái hoài như trước đó
Hoặc thật ra, cô ấy vốn cũng đã không bao giờ có thể quay lại thời ngây ngô của quá khứ nữa rồi...
Bởi vì, đè nén trong đôi mắt tựa ngọc bích kia, hiện tại, là hố sâu chẳng thứ gì có thể vọng lại
Liêm chính quên mình? Hiểu rõ bổn phận? Thật ra chỉ là đem tổn thương chặt chẽ che giấu lấy...
Tư tâm, sao có thể không có?
Nếu không con cũng đã chẳng trằn trọc suy nghĩ cả đêm, rồi cuối cùng lại không nhịn được để lộ cho cô gái ấy... một phần của sự thật...
Charlos, bởi vì con ghen tị...
Bởi vì con thật sự không thể chấp nhận... rằng hai năm tồn tại của mình hoàn toàn chẳng để lại dấu vết...
Bởi vì dù làm lơ tất cả, hiểu ra tất cả... con vẫn không thể chấp nhận... rằng cô gái ấy không hiểu... không thể phân biệt... không hề nhớ gì về con... chẳng hề biết con đã từng tồn tại... từng nhớ, từng đau, từng yêu một người đến thế nào...
Charlos... tình cảm từ đầu đã là một con dao hai lưỡi, nói chẳng rõ, làm chẳng xong... lý trí có lại cứng rắn hơn nữa... cũng phải nhường ra riêng một góc...
Tư tâm, sao có thể nói không liền không có?
Gió biển vẫn luôn thật mạnh mẽ, nặng trĩu hương muối mặn chát cùng hơi nước lạnh lùng, có lẽ là vì vậy, nên Mavis mới có thể cảm thấy cuống họng mình khô khốc đi, và nơi chóp mũi đau rát nặng nề
Chắc chắn không phải là do... một dự cảm không lành...
________________________________
Khi ráng chiều phủ kín lấy bầu trời, cũng là lúc chiếc thuyền nhỏ của họ cập bến nơi cần tới
" Đây chính là..." Hòn đảo nhỏ ở nơi gần xích đạo, với một cái cây hùng vĩ, như đã che khuất cả ánh mặt trời
Giờ phút này, những tán lá cây xào xạc reo vui kia, đang rực sáng lên ánh huỳnh quang xanh ấm áp hơn cả mặt trời
Cũng dịu dàng hơn cả ánh nguyệt quang
"Thiên Lang đảo sao?" Charlos ngơ ngác ngẩng đầu không dám chớp mắt
Dòng chảy sinh mệnh vốn lặng yên trong cơ thể tựa như đang sôi lên, mang theo cuồn cuộn cảm giác thân thuộc dồn về phía trái tim không ngừng run rẩy
Thật ấm áp, thật an tâm, đáng tin cậy hơn hết thảy mọi vật, tựa như... cuối cùng cũng có thể bỏ mặc lại cả thế giới sau lưng... trở về với chân chính bến đỗ, thuộc về riêng mình... yên lòng như vậy...
Cái cảm giác này, dù chỉ là một giây thôi... cũng khiến người ta bốc cháy lên tham luyến...
" Đứa nhỏ của ta..." Giọng nói già nua trầm ấm tạo nên một tiếng ầm vang trong cái đầu vốn trống rỗng, ngây người:" Con sẽ không thể tưởng tượng được ra ta đang hạnh phúc đến cỡ nào, khi một lần nữa thấy được con ở nơi này..."
" Ông..." Có cái gì ẩm ướt bất giác lan dần trên khuôn mặt
" Chào mừng trở về, Charlos..." Trong âm thanh nhẹ nhàng, có gì đó khản đặc đầy đau xót
Có làn gió khẽ mơn man, mát lạnh trên da thịt gầy gò
" Ông..." Charlos khàn khàn nỉ non một cái tên, bốc lên từ tận sâu trong tâm trí:" Thiên Lang...?"
Cái tên đè nặng xuống linh hồn, kín đáo ẩn mình chỉ chờ được bày ra, phơi mình dưới ánh mặt trời
Tình cảm của ông lúc này, Charlos nhận ra chứ, cô biết hết đấy...
" Thiên Lang!"
Bởi vì cả linh hồn cô cũng đang đau đớn thét gào theo mỗi âm run lên của giọng nói bên tai
" Con đã về rồi đây..."
Gió từ đâu xuất hiện vần xoáy như vũ bão một giây, trước khi đưa cả vùng trời về lại với miền tĩnh lặng
Không gian, mọi cảnh vật chung quanh cô gái ấy, như bỗng biến mất chỉ trong một thoáng chốc... Hàng vạn những đốm xanh sáng tựa đom đóm vây quanh lấy thân hình lung lay chợt ngã, nhẹ như không nâng cô lướt qua trên đầu những ngọn cỏ, đưa cô ấy lửng lơ lại gần vị trưởng bối thân quen tựa như sắp khóc òa
" Về là tốt rồi... về được là tốt rồi..."
Tán lá cao cứ mê mải rì rầm bịn rịn, để ánh hào quang bắn tung tựa hỏa hoa giữa nền trời
Tô điểm cho màn đêm, càng tô điểm cho một màu áo, sáng trong trên nền của đôi hắc bảo thạch phủ kín một màn sương
Mavis chẳng nói gì, nhìn cảnh tượng ngay kia, chớp chớp đôi mắt rực rỡ vụn sáng mỏng, cô mỉm cười thu nhỏ sự tồn tại của chính mình.
Bàn chân trắng nõn từng bước từng bước nhỏ chậm rãi theo sau bóng lưng thẳng tắp, để đom đóm vui mừng nhảy múa bên cạnh cô, hào quang mềm mại bao vây cô trong sự che chở dịu dàng. Mavis lúc này, tựa như...
Một tinh linh nhỏ trở về với khu rừng rậm sau chuyến đi xa. Từng cử động nhỏ, đều được quê nhà nâng niu giúp đỡ, thiên vị hơn hết thảy mọi người
Không biết làm sao, nhưng tôi tin rằng mọi chuyện vẫn còn có thể thay đổi, vẫn còn cơ hội... vun đầy...
_______________________________
" Vậy là, phần linh hồn còn lại của con..." Sau hồi lâu cứ mãi rì rầm những điều chẳng biết từ đâu mà đến, Charlos hơi nghiêng đầu, nhàn nhã dựa người vào thân cây lồi lõm mà thoải mái thở dài, cô chớp mắt, không mấy ngạc nhiên:" Ở đây sao?"
"Quả nhiên là vậy nhỉ..."
" Trong tầm đoán trước phải không Charlos, trông con chẳng có gì là kinh ngạc cả." Mavis ngồi trên một cành cây khác, ở cao hơn, thản nhiên đung đưa cặp chân trần đầy thích thú
" Không, thật ra con chỉ có chút ngờ ngợ trước đó mà thôi, nhưng..." Charlos hơi chỉnh lại tư thế ngồi, vươn tay khẽ bắt lấy một đốm sáng chậm rãi rơi trước mặt, lắc đầu:" Con... đã không ai kể cho con, rằng Thiên Lang đảo... ừm, còn có một Thiên Lang thụ..."
" Nếu không con đã có thể trở lại sớm hơn."
" Giờ cũng không phải là muộn đâu Charlos..." Thiên Lang hơi hơi hờn giận cất lời:" Sau khi con dám đem linh hồn mình cắt ra như vậy, làm gì có muộn chứ?"
Hơn nữa ta tin con tự giác như vậy trở về, mới là gặp quỷ!
" Thiên Lang..." Charlos dở khóc dở cười:" Nồi này con không gánh, người phải hỏi cô ấy chứ sao lại nói con?"
" Hừ, còn dám lươn lẹo với ta?!" Thiên Lang rõ ràng là đã trải qua một trận tăng xông đau tim rất lớn vì hành động của Charlos trước đó, không dễ gì là có ý định bỏ qua:" Cái đứa nhóc nhà con! Ta cũng đếm không ra là lần thứ bao nhiêu con làm chuyện nguy hiểm như vậy rồi! Đã thế cứ mỗi lần thì độ nguy hiểm lại còn theo cấp số nhân tăng dần như thế! Con là đang thử thách sức chịu đựng của cái mạng già này có phải hay không?!"
Thiên Lang càng nói, lại càng giận cũng càng sợ:" Ta còn tưởng rằng con chịu ký kết khế ước linh hồn thì sẽ chịu yên phận một chút! Thế mà cuối cùng, con thì hay rồi, trực tiếp xé linh hồn mình ra rồi ném trở về cho ta!"
Khế ước linh hồn- hồn chưa tan, khế không dứt. Trong tình huống bình thường thì đó là cộng sinh, một bên gặp chuyện, bên còn lại cũng sẽ khó bảo toàn.
Nhưng nếu một trong hai bên nắm giữ cường độ linh hồn không tưởng, đủ để linh hồn khi tách ra khỏi thân xác đã chết cũng không lập tức bị loại bỏ khỏi thế giới... Vậy nếu như hắn gặp chuyện, chỉ cần linh hồn còn ở cạnh bên còn lại, thì cho đến lúc linh hồn hắn hoàn toàn tan biến, bảo hộ dựng lên cho bên còn lại, vĩnh viễn cũng không thể biến mất
Thật sự, là đang dùng linh hồn mình nuôi dưỡng một người khác, cho dù linh hồn kia, chỉ còn lại một mảnh tàn hồn
" Chắc hôm nào đó con phải thấy ta héo khô héo quắt ra đấy thì mới vừa lòng phải không?!"
Cho đến tận khi Mavis nói và thấy những gì Charlos làm, Thiên Lang mới được biết khế ước còn có phần sau... Nếu không lúc trước dù có đánh chết, ông cũng tuyệt đối không đồng ý để cô ngốc kia tự tiện ghi đè khế ước như vậy!
"..." Charlos bị mắng, cái hiểu cái không gãi má ngu ngốc cười trừ
Cô không biết về mấy cái cơ chế kia, cũng không có làm mấy cái này, nhưng tính qua suy lại cũng là cô làm, vậy nên...
" Con xin lỗi..." Charlos nhếch môi yếu ớt
" Xin lỗi của con đi gặp quỷ đi! Không có gì dùng!" Thiên Lang rất giận, nên Thiên Lang nhất định phải nói!
"..." Charlos chỉ có thể hối lỗi cười trừ
" Ta nói con...!"
...
Thiên Lang hăng say nói, Charlos cười trừ nghe
" Hì hì hì..." Ngược lại, ngồi ngay gần đó, Mavis nhìn cô gái tóc đen ngoan ngoãn chịu đựng liên hồi "bảo ban", nhìn hồi lâu, rồi không nhịn được bật cười rúc rích:" Thiên Lang, tạm thời tha cho con bé đi, nhìn mặt nó tội chưa kìa!"
" Tha cái gì mà tha! Tôi đã làm gì nó đâu!" Thiên Lang không phục lắc lắc vài cành lá, nhưng như cũng cảm nhận được Charlos không ngừng mím môi, vừa ủy khuất vừa oan ức bên cạnh mình, dần dần, đành nhỏ giọng lầm bầm:" Cô không giúp tôi dạy lại đứa nhỏ thì thôi, lại còn chỉ nó cách qua mặt tôi nữa chứ, thật là..."
" Không không không! Thật sự là oan uổng mà Thiên Lang, tôi đâu có dạy con bé cái gì đâu!" Chưa kịp nói hết câu, Mavis liên tục lắc đầu, mím môi chớp chớp mắt
"..." Charlos cũng mở to đôi mắt tròn tròn, ngoan ngoãn ngoan ngoãn gật đầu
Thiên Lang:"..."
Còn nói không dạy, Mavis, cô thử nhìn một cái coi xem hai người có khác nhau chỗ nào không?
" Nên là... hay thôi đi Thiên Lang, cả buổi trên thuyền, chắc Charlos cũng mệt rồi, mà ngày mai..." Mavis nhìn ra ông bạn già của mình đã mủi lòng, ngay lập tức thừa thắng xông lên, hơn nữa! Nói tất cả đều là nói có sách mách có chứng! Vô cùng có lý!
" Haizzz..." Nói cũng đã nói hết rồi, thôi thì đành thở dài cho qua vậy- đây là Thiên Lang nghĩ
Đánh trống phất cờ một
chiêu chế địch... Ngay lập tức giành chiến thắng!- Đây là Charlos thán phục
Coi như kiếp trước tôi nợ hai người đi!
Thiên Lang thụ tự mình xoắn xuýt giận dỗi hồi lâu, thế nên ông không để ý đến...
Hai con người kia lén lút ở sau lưng mình le lưỡi nháy mắt, giơ hai ngón tay tạo thành một hình chữ V chiến thắng!
Quả nhiên là đều không an phận!
____________________________
" Haiyo, Mira-nee!" Trong đêm, Lisanna bước chân nhỏ cẩn thận từng bước tiếp cận sau lưng bóng người, rồi ngay lập tức nhảy lên, đập vai chị mình:" Chị làm gì thế?"
Biết rõ còn hỏi, hơn nữa còn cố tình láo liêng nhìn ngang liếc dọc bên ngoài khung cửa chị mình dựa vào, chớp chớp mắt ngây thơ vô-số-tội:" Ơ kìa, ngoài này hông có gì cả à?~"
" Được rồi, Lisanna..." Mira bất đắc dĩ chọc chọc chóp mũi em gái, cười lắc đầu:" Đừng nghịch"
" Đừng là đừng thế nào nha, Mira-nee..." Lisanna ôm lấy tay chị, quen thuộc lắc lắc làm nũng:" Chiều nay hội trưởng, ý nhầm, ông Makarov thật sự đã rất giận, rất giận đó!"
" Ừm, chị cũng không nghĩ cậu ấy chỉ bỏ lại cho mọi người vài bức thư rồi đi như vậy..." Mira dịu dàng nắm lấy bàn tay em gái, bóp bóp lòng bàn tay mềm mại, lơ đãng thả tầm mắt mình ra bầu trời bên ngoài:" Quả nhiên là vẫn có điểm khác..."
" Hì hì hì, nhưng vẫn nhớ đến nói với chị!" Lisanna tiếp tục tủm tỉm chọc ghẹo:" Tính đủ tư cách, coi như còn có một phần tự hiểu lấy!"
" Lisanna, Charlos cũng không phải tìm có một mình chị, mà là..."
" Mà là có cả Macao và Wakaba, em biết rồi!" Lisanna vội vã gật đầu lia lịa, nhún vai:" Nhưng tìm họ là giao một đống việc, chỉ có tìm chị, là để "tâm sự" nha~"
Nói đến đây, em gái tóc bạch kim như đã chuẩn bị trước, nhanh nhảu nhảy lùi về phía sau vài bước, rồi phóng lẹ về phòng mình
" Nói Charlos không có "nỗi niềm" gì muốn bày tỏ, gặp quỷ em cũng hông có tin!" Chỉ để lại giọng nói nghịch ngợm quanh quẩn mãi trong phòng
"..." Mira bất đắc dĩ lắc đầu, bật cười một thoáng
Sau đó ôm tay, nhẹ nhàng tựa vào khung cửa sổ cạnh mình
Con người đó thì có nỗi niềm gì cơ chứ? Còn muốn kéo quan hệ về lại "làm bạn" kia kìa~
Nhưng mà... nói đến hôm đó... giờ nghĩ lại... kỳ lạ, trực giác của mình... không thể nào là sai được đâu đúng không?
...
" Charlos này!" Đêm, quá mức yên tĩnh.
Trên hoang đảo, ngoại trừ ánh trăng sáng rót đầy mảnh đất nơi đây, mọi thứ dường như đều đã chìm vào giấc ngủ... chờ đợi vào sáng mai...
Một sáng mai, rất khác với mọi ngày...
" Con sợ không?" Mavis nhẹ nhàng nhảy khỏi chỗ mình đang ngồi, đáp xuống cành cao có một cô gái khác mải mê thả bay tầm mắt, mang theo chút lo âu mà dò hỏi:" Có hay không muốn đổi ý?"
" Suỵt!" Charlos ngẩng đầu nhìn cô, chạm vào đôi ngọc bích long lanh đầy ma mị, khẽ mỉm cười đặt ngón trỏ lên môi mình
Thế rồi, trong ánh mắt kinh ngạc của Mavis, cô gái kia khẽ vươn một cánh tay về phía trước, kéo lấy thân ảnh nhỏ nhắn của cô vào lòng mình
" Charlos?" Mavis đỏ mặt cựa quậy
Tại sao... dường như cô mới là người duy nhất đang sợ, còn đương sự... thì tỉnh như không thế này? Còn bày trò trêu chọc cô nữa?
" Chỉ một chút thôi, được không?" Cái đầu đen úp mặt vào vai cô gái với thân hình nhỏ hơn, dùng mũi khẽ cạ cạ vài cái, bên tai Mavis cũng vang lên tiếng vai nài nỉ non:" Chỉ một chút..."
" Con..."
" Đi mà, Mavis~"
Con bé... cũng lo âu chứ?
"... Được rồi..." Mavis cứng ngắc cả người, chỉ một thoáng thôi, khi cảm nhận được hơi ấm mang chút ẩm ướt qua lớp vải mỏng... để rồi một lúc sau, lại cũng chính cô, bất giác thả lỏng thân mình
Để hơi thở của người kia gãi nhẹ trên da thịt mình, cẩn thận, mang theo một chút ỷ lại
Đây là... thỏa mãn đúng chứ?
Bởi vì hơi thở của một nhân loại khác, rõ ràng như vậy, trên vai mình... từ lâu rồi đã không có đúng không?
Mavis bất giác mỉm cười, lẳng lặng nhắm mắt mình. Trăng đêm nay như bao năm vẫn dịu dàng như thế
Không hẳn, chỉ bởi vì đây là Charlos
Chỉ một mình con bé, một mình Charlos mà thôi...
Trong tất cả những người mà cô từng gặp, người duy nhất có thể dễ dàng như vậy chạm vào linh hồn cô, người duy nhất có thể đem lại cho cô cảm giác ấm áp và hạnh phúc như thế, người đặc biệt nhất...
Hơn họ, hơn Zera, hơn cả... anh ta
Cơn gió rất đỗi nhẹ nhàng trong một buổi đêm lướt qua nơi hai bóng hình dán sát... mang theo những mảnh nhỏ vụn vặt của ký ức trở về từ quá khứ... êm đềm...
Kể từ lần đầu tiên gặp mặt, ánh mắt của Charlos cũng đã cho Mavis một cảm giác thân thuộc kỳ lạ... đủ để cô vì một người, nói ra mọi điều mình biết...
Về quá khứ, về những chuyến phiêu lưu, về một nhóm bạn, một người con trai...
Đủ để cô dạy cho một người mọi thứ mình có thể, về Ảo Ảnh, về Suy Ảnh, về Tiên Thuật... và kể cả, mối liên kết với đảo Thiên Lang...
Giờ nghĩ lại, thật sự quá mức khó tin, rằng chỉ đôi ba lần gặp mặt, thì có thể khiến cô tự nguyện làm từng ấy việc vì một người
Một người có thể khiến cô mỗi lần mở mắt nhìn thấy nụ cười ấy... lại hài lòng như có cả thế gian
Đây là ma thuật... đúng không?
" Mavis, rất ấm..." Chẳng biết được là mơ hay đang tỉnh, nhưng nghe thấy giọng lầm bầm rất nhỏ của người bên cạnh mình, Mavis chớp mắt, mỉm cười lắc đầu
Thôi nào, cần gì phải quan tâm đến chứ?
Một ngày nào đó chúng ta sẽ biết được đáp án chính xác, còn hiện tại...
Hãy tận hưởng hiện tại của chúng ta mà thôi
A.S