[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 58: Món quà của người cha




Sau sự ra đi của bà ấy, đó là cái tên của người con gái quan trọng nhất cuộc đời ta... vừa là một món quà... cũng vừa là nỗi nhớ nhung khốn khổ mãi dày vò...

________________________________

Trăng đã lên, tròn vằng vặc tựa một cái đĩa bạc giữa khung trời đêm tối. Không có mây mù, càng không có gió thoảng, thế giới hôm nay yên tĩnh đến lạ lùng...

Trong một căn phòng nọ, dưới ánh đèn vàng cam ấm áp, có một người cúi đầu, tỉ mỉ dùng cả mắt và ngón tay mình, lần dò kiểm tra từng nét một của tác phẩm ưng ý cực kỳ tinh xảo trên tay.

Đầu ngón tay trong suốt vuốt ve trên những vết khắc đã được mài nhẵn, ánh mắt sáng lúc ấy, như chứa đựng cả dãy ngân hà vào trong mình. Quả nhiên khi một người chuyên chú làm việc, luôn vô thức toát ra một loại mị hoặc khiến người ta không dời được tầm mắt.


Rồi bỗng nhiên, người thợ ấy nhăn mày, dừng lại ngón tay bồi hồi trên một nét khắc, bờ môi mỏng khẽ mím như đang suy tư điều gì. Rất lâu sau, tựa hồ đã quyết định rõ ràng, cô ấy mới cầm lấy cây dao mỏng mình vẫn thường dùng, dứt khoát vẽ lên thân tác phẩm một đường vạch uốn lượn sắc sảo. Lực cánh tay mạnh cộng với lưỡi dao bén ngọt, khiến cho động tác cô làm ra mang theo nét liền mạch lưu loát lại cũng bất ngờ tao nhã tiêu sái hơn người.

Người nhìn vào, chỉ có cảm giác như cô gái ngồi đó đang vẽ tranh, chứ không phải đang khắc lên một trong những loại đá đứng đầu lục địa.

Cẩn thận bỏ xuống cây dao của mình, cô gái săm soi nhìn tác phẩm của mình một chút, khẽ gật đầu, rồi lần nữa tỉ mẩn bắt đầu lại công việc rà soát từ đầu. Những ai đang nhìn cách cô làm việc, hẳn họ sẽ nhận định ngay rằng cô gái ấy chỉ đang mắc chứng cầu toàn đến ám ảnh.


Nhưng nếu như có bất kỳ một người nào có thể nhìn thứ trên tay cô từ góc nhìn của đôi mắt tím trong suốt như pha lê ấy, người ta sẽ vỡ lẽ ra lý do cô làm vậy.

Bởi vì thứ đang được quan sát, không phải những hoa văn cầu kỳ, mà là những đường chỉ xanh vàng đan xen tạo thành những dòng chảy, hơi thở toát ra cuồn cuộn mà mạnh mẽ kinh người.

Thứ cô gái kia điêu khắc, không phải một vật trang sức tinh xảo đơn thuần...

Mà là một vật phẩm ma thuật có một không hai

Thứ mà chỉ cần cô gái này có, dù là một chút sơ sót nhỏ, cũng có thể trở thành ma pháp hại người. Thế nên, cẩn trọng và lại cẩn trọng hơn nữa chưa bao giờ là thiếu sót...

Một hồi lâu, cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu tiếng nữa, cô gái tóc đen mới nhẹ nhàng đặt lại tác phẩm của mình về đúng chỗ nó nên ở, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cô đưa tay xoa xoa ấn đường nặng trĩu, rồi ngả người về phía lưng ghế dựa, ngẩng đầu ngẩn ra nhìn trần nhà.


Người con gái quan trọng nhất... vừa là món quà... vừa là nỗi nhung nhớ dày vò...

Trong đầu thoáng qua cuộc trò chuyện cuối cùng với vị khách hàng đáng kính- một người hiểu biết và đầy tài năng, nhớ đến tình cảnh của mình hiện tại, cô không nhịn được mà bật cười

Hình như câu này cũng rất thích hợp với em...

Ánh sáng tím như một giấc mơ vụt tắt, trả lại khoảng trời đêm yên tĩnh của hàng ngàn ngôi sao sa

Một màu đen thuần túy mà cũng quá đỗi bao la, bởi vì chứa đựng quá nhiều, mà trở nên vắng lặng

Mira...

Cô ấy khẽ liếc nhìn chiếc bình đã trống rỗng nằm kia, trong lòng nổi lên tí ti tiếc nuối

Rõ ràng tôi có rất nhiều nghi hoặc, rất nhiều suy nghĩ... nỗi lòng tôi có nhiều thứ như vậy... nhưng đứng trước mặt em, lại không thể nói ra được điều gì...
Charlos mím môi, rồi cũng không biết phải làm thế nào, chỉ có thể bất lực lắc đầu thở dài

Bởi vì chưa thể quen thuộc, không có giao thoa, bởi vì mất đi ký ức... khiến khoảng cách giữa người với người cũng dần dần nới rộng...

Bởi vì tôi không tin em, không tin nơi này, càng không tin bản thân mình...

Bởi vì tôi quá hấp tấp, quá nóng nảy, vô cùng nhu nhược...

Vài phút nữa chính là bình minh

Charlos đứng dậy, với lấy vật phẩm ma pháp còn chưa hoàn thiện, nặng nề bước về phía cửa

Nỗi lòng của cô hiện tại... cũng giống những gì xảy ra hôm trước, một mớ hỗn loạn lộn xộn sắp xếp cũng không xong...

Tôi cần thời gian... đi tìm thứ cần tìm...

Uống lấy những giọt bình minh đầu tiên của ban sớm, và công trình này sẽ được hoàn thành...
Sau đó... mình... có lẽ...

...

Thời điểm cánh cửa mở ra, có một cơn gió vô tình lướt vào trong căn phòng ấm áp, khiến Charlos rùng mình kéo chặt lại vạt áo, rồi mới đóng cửa, lần nữa niêm phong căn phòng sau lưng. 

Cô đã không nhận ra, một cuốn sách cũ được giữ gìn khá cẩn thận trên bàn- trong lúc không ai biết- khẽ khàng lật mở

Tiếng loạt xoạt rất nhẹ, để trang giấy được đánh dấu lại bởi sợi chỉ đỏ phơi bày trong không khí...

Ngày X tháng Y năm X788

Xem ra mất trí nhớ thật sự có thể khiến người ta mất đi khẩu vị

Mặc dù đã trở về được mấy tháng, hôm nay lại là lần đầu tôi tới ngồi ở quầy bar của hội quán. Bởi vì bằng cách nào đó, nơi này luôn dễ dàng khiến tôi cảm thấy hụt hẫng mỗi khi quan sát, khiến tôi... có chút sợ hãi...
Dù sao thì, tôi đã quyết định phải vượt qua nỗi sợ của mình. Hôm nay, trong ánh mắt phức tạp mà tôi không thể hiểu được của mọi người, tôi đi thẳng về phía nơi đó.

Còn chưa kịp ngồi vững, vừa mới mở miệng, cái tên "cacao nóng" đã chảy ra khỏi thanh quản lúc chính tôi còn chưa kịp phản ứng... còn hơn cả phản xạ...

Ồ, đó có lẽ là thức uống tôi từng rất thích phải không?

Tiếp nhận ly nước ấm áp từ tay Kinana... tôi... là lần đầu tiên... hiểu được hai chữ hối hận...

Hương cacao đặc trưng vấn vương nơi chóp mũi, nồng nàn đến khiến người ta phát nghiện, tôi có đủ nhận thức để biết rằng mình vừa uống một ly cacao rất ngon.

Nhưng tim tôi cứ quặn thắt lại

Không phải thứ này!

Trong đầu tôi luôn có một giọng nói gào thét lên như vậy với mỗi một ngụm nước trôi xuống vòm họng như nóng rát 
Không phải như vậy! Vốn đã không phải!

Nhưng không phải cái gì?! Đầu tôi rất đau... nó rất đau...

Tôi chỉ biết là... có lẽ mình sẽ không thể uống thứ thức uống đó nữa...

Không nên...

Ở phía dưới của trang nhật ký đã được viết từ rất lâu ấy, ngày hôm nay, đột ngột lại xuất hiện thêm vài dòng ghi chú bằng mực đỏ rực.

" Không phải không thể uống, chỉ là cái miệng này, đã bị sủng đến nỗi chỉ quen với một khẩu vị...

Khẩu vị của sự quan tâm, của hơi ấm... chỉ thuộc về riêng một người"

________________________________

" Tên của chị đối với chị ấy... là món quà... nhưng cũng là cội nguồn của đau khổ..."

Mira nghiêng đầu, chống cằm nhìn những vầng cháy đỏ rực trên bầu trời, không tiếng động nhăn mi, sâu trong đôi mắt ấy, chứa đầy những tâm sự.
" Tôi không biết chị ấy sẽ quyết định thế nào sau hôm nay, nhưng tôi chắc rằng chị biết..."

" Chỉ cầu xin chị... dù bất cứ giá nào... đừng buông tay..."

Celty Mine...

Lúc còn không ai chú ý đến, Mira cũng đã đứng dậy khỏi ghế ngồi, bàn tay phải ôm lấy khuỷu tay trái, cô gái ấy lẳng lặng tựa mình vào khung cửa sổ, phức tạp nhìn bầu trời ngoài kia. Nơi ấy, đường chân trời rực cháy như chính tâm hồn cô lúc này vậy.

Cô bé ấy sở hữu trực giác thực sự nhạy bén...

Giống một con thú nhỏ vậy

Trong đầu Mira quay cuồng vô số những suy nghĩ, những hình ảnh... và cả những ký ức từ lâu lắm rồi.

Cuối cùng dừng lại... ở hình ảnh cô gái với mái tóc đen không khống chế được gãi đầu, khua khoắng tay chân, ánh mắt đảo láo liêng... rồi đến sau cùng... lại thốt ra một câu nói:" Chú Macao... chú ấy bị làm sao vậy?"
Hình ảnh trong ký ức Mira tan vỡ, cô ấy bất giác lắc đầu, khóe môi không kìm được cong lên một đường đầy chế giễu.

Cô ấy cố tình lảng tránh câu chuyện, một câu chuyện liên quan đến cả hai chúng ta... và, nó không phải, bởi vì xấu hổ...

Một ngày là đủ lắm rồi, đã là đủ, để Mira đọc ra suy nghĩ của con người ấy hiện tại.

Sự khác biệt lớn nhất của Charlos bây giờ với quá khứ, không phải ký ức... mà là lòng tin...

Cô gái ấy trong quá khứ không phải chưa từng yếu đuối, chưa từng mất phương hướng, chưa từng nhu nhược...

Nhưng cô ấy lại thật sự chưa bao giờ ngừng tin tưởng vào hai chữ Fairy Tail, ngừng tin tưởng vào đồng đội của mình...

Charlos của quá khứ vô cùng rõ ràng, việc mối quan hệ giữa người với người phải được xây dựng nên từ sự tin tưởng lẫn nhau. Thế nên dù cho ngược thời gian về lại rất lâu trước đây, về lại lần đầu tiên họ gặp mặt... Mira vẫn phải nói, cô chưa từng cảm nhận được sự nghi kị nào, xuất hiện trong đôi con ngươi tựa hắc bảo thạch ấy...
Đã là bạn, thì phải tin tưởng...

Đã không tin tưởng, vậy đừng xưng là bạn...

Đó đã từng là quy tắc bất thành văn của Charlos Dreyar.

Nhưng... lòng tin đó, lại là thứ hiện tại Charlos hoàn toàn không hề có... chính Mira cũng không thể ngờ được... lần đầu tiên cô gặp phải sự nghi kị và sợ hãi ấy từ cô gái của mình...

Lại là đối với chính bản thân

Họ vẫn là bạn, Charlos thừa nhận điều đó từ tận sâu trong tâm thức, bởi vì cô cảm nhận được sự quen thuộc từ chính linh hồn mình.

Nhưng dù là như thế, cô ấy cũng không cách nào gỡ bỏ được rào cản, lý trí không cho phép cô trao ra lòng tin của bản thân.

Phát hiện này, khiến Mira... thật sự quá mệt mỏi...

Tất cả những gì Mira muốn, là cùng người cô yêu nhất, vẽ nên một bức tranh hoàn toàn mới cho cuộc sống của họ...
Cô không ủng hộ sự tìm kiếm, cũng cho rằng không cần phải tìm kiếm, cô biết thế là rất ích kỷ, nhưng Mira thật sự không nghĩ đến bản thân sẽ ra sao... nếu Charlos lần nữa biến mất trước mặt cô ấy

Và bởi vì họ vẫn luôn có thể bắt đầu lại, chưa bao giờ là muộn, để tạo ra những ký ức còn đẹp hơn khi trước...

Nhưng người kia không đồng ý với việc đó, không đồng ý việc sống trong mù mịt, cô ấy giống như một con nhím, không ngừng thu mình lại trong góc.

Charlos của hiện tại khát khao ký ức, nhưng cũng lại sợ hãi chính những cảm xúc không biết bộc phát tại sao.

Để rồi, dù là Mira cố gắng tiếp cận... hay Charlos tự mình níu lấy... kết quả đều là, cả hai cùng bị thương...

Mình hay cô ấy đều quá nóng vội...

Mira thở dài, bởi vì quá quan trọng, nên không thể bỏ lỡ, bởi vì quá sợ hãi... nên không ngừng nắm chặt, để rồi quên mất...
Cát càng nắm, sẽ càng trôi nhanh

Mối quan hệ giữa hai người cũng là như vậy

Những tia nắng mới xuất hiện xuyên qua tấm kính, ánh vào đôi mắt nheo lại lo âu

Ngốc à, nếu Charlos cần thời gian, em vẫn luôn rất có kiên nhẫn...

Cô đứng thẳng người, chỉnh chỉnh lại bộ váy trên thân, ngắn ngủi đắn đo rồi quyết định rằng bản thân sẽ xuống bếp

Vậy là lại một ngày mới đến, chẳng có chuyện gì được giải quyết, nỗi sợ hãi và vướng bận vẫn cứ chất chồng...

Nhưng thời gian Charlos cần... liệu nó sẽ kéo dài đến bao lâu đây?

Lúc đi ngang qua bàn trà nhỏ đặt trong phòng mình, Mira nhíu mày, tiện tay cầm lấy cái tách cafe đã nguội ngắt, nhấp lấy một ngụm. Chỉ một ngụm nhỏ, cô mím chặt môi, ngay lập tức quyết định cho thứ này xuống gặp mặt với đám chuột trong cống.
Cùng là tìm vị ngọt trong cái đắng, nhưng so với hương cacao thuần hậu, cái đắng của cafe đen lại mang vẻ bạo ngược hơn hẳn

Cũng không tốt cho sức khỏe hơn hẳn! Cái gì cũng được, nhưng khẩu vị của cô ấy thì bắt buộc phải dưỡng lại!

Mira nghĩ thầm như vậy sau khi đổ tất cả chất lỏng màu đen vào bồn rửa, rồi mải mê kỳ cọ chiếc tách trắng tinh của mình

...

Ở một nơi khác, cũng có một cô gái khác thở dốc nhìn tay mình.

Trong lòng bàn tay nhợt nhạt ấy, vật phẩm mà chính cô kỳ công chế tạo bao lâu... giờ cuối cùng cũng đã hoàn thành.

Chỉ một lúc nữa thôi, nó sẽ được chuyển giao đến tay của vị chủ nhân chân chính.

Vừa mơ màng nghĩ đến một ly cacao ấm áp tại một quầy bar, cô ấy vừa khẽ mỉm cười yên lặng.

Không ai biết được cô đang nghĩ gì
Nhưng sau một ngày hỗn loạn, đó cũng được coi như một khởi đầu tốt, phải không?

_______________________________

" Này, thấy gì không?" Wakaba không đầu không đuôi ghé sát vào tai Macao khẽ thì thầm

Macao lại càng kỳ lạ hơn, ngó trước nhìn sau như sắp đi trộm, rồi cúi thấp đầu, khẽ khàng gật một cái:" Ừ thấy, kỳ lạ nhỉ?"

" Đúng, yên tĩnh ghê..."

" Tôi cứ nghĩ là nó phải kéo dài hơn thế"

" Đúng, ít nhất cũng chừng dăm ba tuần mới phải..."

" Vậy đã có chuyện gì à?"

" Không, hôm qua rõ ràng là..."

" Này hai người!" Romeo- một lần nữa, nằm dài trên bàn, không buồn nâng đầu liếc nhìn họ:" Hai người có thể dừng trò nhòm ngó lại ở đây được không?"

" Không thể Romeo, tại sao con lại không để ý rằng..." Macao mang một biểu cảm vô cùng sốc nhìn về phía con trai mình
" Rằng- cái- gì?!" Nhưng ngay lúc này, một giọng nói đã nhảy vào chặn họng ông

Hai ông chú già mà không kính, và cậu trai tóc đen vội vã nhìn qua, bắt gặp ánh mắt sát thủ lia về phía mình, lập tức ôm kín miệng theo phản xạ, rồi điên cuồng lắc đầu.

" Hãy chắc chắn rằng..." Một tay Celty kéo lấy bàn tay của một cô bé nhỏ khác, một tay đưa ra thành hình nắm đấm siết chặt trước mặt, cô nghiến giọng:" Từ giờ về sau... Không có bất cứ một trò biến thái nào của hai người bị tôi bắt gặp!"

" Rõ chưa?!"

" R...rồi" Hai ông chú- gồm cha của cô và cha của tên bạn- nuốt nước bọt gật đầu

Đừng thấy Celty nhỏ, nhỏ mà có võ, với tư cách là "em gái cưng" của Charlos, chỉ nội mấy cái ma pháp nhỏ người kia dạy cho cô nhóc là cũng đủ để cả ba bọn họ ăn no một vựa hành.
Chứ chưa nói chi, không biết may mắn hay bất hạnh cho Wakaba, thiên phú ma pháp của Celty lớn hơn ông nhiều lắm...

Tên bạn cùng tuổi- tuyệt đối là do xui xẻo mà đứng cạnh cũng trúng đạn- Romeo lúng túng ngơ ra một đống nhìn Celty không biết thế nào

Mình... Mình đâu có liên quan gì đến chuyện này???

" Nói cái gì?!" Nhưng Celty bất chợt cao giọng

" Aye sir!!" Và cả ba lập tức giật thót, đứng thẳng dậy nghiêm người la lên

" Tốt!" Cô gái tóc nâu lườm họ một chút, rồi kéo Asuka đi thẳng về hướng quầy bar, bỏ mặc lại hai tên to xác nước mắt ngắn nước mắt dài và tên đồng trang lứa run cầm cập sau lưng mình.

Huhuhu... Celty thật đáng sợ! T_T

" Charlos-nee!" Celty hưng phấn vẫy tay còn lại của mình, hô to tên của người đang ngồi một đống cạnh quầy bar:" Chào buổi sáng!"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô gái kia cuối cùng cũng chịu buông ra cái ly bị cô ôm rịt từ sớm tới giờ, mỉm cười quay lại:" Chào buổi sáng Cel..."

" Charlos-chan!" Một cái bóng vụt cái đã thoát khỏi bàn tay Celty, ùa về phía Charlos như một cơn lốc:" Sớm!"

" Bắt được rồi! Sớm tốt lành!" Charlos dùng cả hai tay nhanh nhẹn túm lại được cô bé kia trước lúc cô đâm sầm vào đầu gối mình, cười xòa bế thốc thân hình nhỏ nhắn lên cao:" Asuka-chan!"

Cô bé vừa xuất hiện- mặc một bộ quần áo kèm mũ theo phong cách cao bồi tí hon, bên hông dắt theo một khẩu súng đồ chơi bé xíu- là con gái duy nhất của Bisca và Alzack, Asuka Connell.

" Charlos-chan!" Asuka cười híp mắt, đưa cả hai tay mình lên cầm lấy hai bên má Charlos sau đó bắt đầu lôi kéo:" Cười cười!"
" Rồi rồi, tôi đang cười rồi... ngày mới phải vui vẻ đúng không?Đừng nghịch nữa nào Asuka..." Charlos miệng thì nói vậy, cánh tay lại vẫn không có động tác nào cho hợp với lời nói. Cô ấy cưng chiều mang thân thể bé nhỏ giơ ở nơi gần mình nhất, để Asuka càng dễ dàng đem mặt cô kéo đến biến dạng

Celty như đã quá quen với cảnh này, thở dài ngồi đại xuống một cái ghế nào đó, cô có hơi bất ngờ nhìn miếng bánh kem cam đã sẵn sàng trước mặt mình một chút, rồi liền ngẩng đầu, bĩu môi nhìn vị "trưởng quầy bar":" Tình địch bé nhỏ của chị ở bên đó kìa, đừng ám tôi, hai người họ mà cứ ở cạnh nhau là không quan tâm cả thế giới luôn ấy!"

" Ara ara~ Vậy sao? Nhưng chị thấy bên này thú vị hơn..." Mira cúi người chống cằm híp mắt cười:" Celty, em đang ghen tị~"
Sau cả một đêm suy nghĩ kỹ càng, Mira đã quyết định đem tất cả rắc rối ném bay ra chuồng gà, đem cả tên gây rắc rối cho ra chuồng gà, thế nên hiện tại, cô càng có hứng thú trêu chọc cô bé trông có vẻ người lớn này hơn~

" Tôi...!" Quả nhiên, Celty lập tức phồng má, vốn đã tính cãi lại rồi... nhưng không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng cô nhóc lại ngồi xuống, đảo mắt gật đầu:" Ừ thì đúng, tôi ghen tỵ..."

Celty nhướn mày, rồi nhún vai:" Rồi chị cũng sẽ không khác đâu, chờ mà coi"

" Huh?" Mira bị phản đòn, có chút khó hiểu chớp mắt

...

Nhưng chỉ chưa đầy năm phút sau, Mira dở khóc dở cười nhanh chóng nhận ra ý nghĩa trong câu nói của Celty...

Cô trơ mắt nhìn Charlos sau một hồi công kênh Asuka trên vai chạy khắp hội, bị cô bé ghé sát vào tai thì thầm gì đó, rồi... bùm, hóa thành một con chó sói kingsize lông trắng
... ứng dụng ma thuật biến hình vào đời sống chương thứ nhất?

Mira trông thấy Laxus và Gray đã hóa đá ở đằng kia, Cana vừa bị sặc rượu, còn miếng bánh kem dâu của Erza... vừa rơi xuống đất mà không một ai thèm để tâm đến

Lisanna đã tới từ khi nãy lia ánh mắt dò hỏi về phía Celty, chỉ nhận được một cái nhún vai qua loa cùng một khẩu hình miệng "xem tiếp"

Quả nhiên, càng đáng sợ hơn còn ở phía sau, trong ánh mắt nghẹn họng trân trối của mọi người, Asuka túm lấy một nhúm lông trắng trên cổ "sói", nằm dài trên lưng "cô ấy", vừa điều khiển thân hình tráng kiệt chạy vòng hội quán vừa cười khanh khách mà kêu lên:" Chị chó bự! Chị chó bự!"

Mọi người:"..."

Mà càng khiến người ta cắn phải lưỡi hơn chính là, từ trong miệng "con sói trắng", theo mỗi tiếng cô bé trên lưng gọi, đều vô cùng phối hợp phát ra tiếng "Gâu Gâu!"
...Thế giới này sắp sụp đổ rồi à...?

Ai nấy đăm chiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời, chờ đợi thiên thạch hay biển lửa đột nhiên xuất hiện, bất cứ thứ gì sắp tới... họ cũng chắc chắn không thấy ngạc nhiên...

Trong khung cảnh điêu tàn của ngày tận thế, chỉ có Celty Mine là còn thảnh thơi nhấm nháp món ăn yêu thích, nhướn mày kỳ quái nhìn những ánh mắt bắn qua:" Tôi đã nói trước rồi mà?"

"..." Mira, trong ánh mắt tuyệt vọng của họ, cũng chỉ đơn giản nghiêng đầu, đưa ra một nụ cười không ai hiểu nghĩa

Và cứ như vậy, trong sự yên lặng tuyệt đối của không gian- chỉ quanh quẩn tiếng gọi và đáp của cặp đôi đang chơi điên thần kinh của mọi người xung quanh

" Chó bự!"

" Gâu!"

" Chó bự!"

" Gâu!"

" Chó bự!"

" Gâu Gâu!"

Vị cứu tinh cuối cùng cũng xuất hiện
" Này mọi người ơi!" Anh hùng của chúng ta đạp cửa xông vào đúng chất một vị thần:" Tui về rô..."

" Phát hiện mục tiêu! Tấn công!" Sau đó, chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao, chỉ biết trời đất đảo ngược lộn nhào, cậu nằm vật ra sàn, ngu người nhìn hai cái chân toàn lông xù xù đạp lên ngực mình

" Natsu!" Lucy và Happy ré lên

" Hở?" Natsu chớp mắt

" Mục tiêu đã bị khống chế! Hoàn thành nhiệm vụ!" Một cô bé lạ mặt chĩa khẩu súng đồ chơi vào mặt cậu la lên

Natsu:" Hở?"

" Được rồi, bữa nay đến đây thôi nhé! Chúng ta làm anh ấy giật mình rồi kìa..." Một giọng nói du dương rất đỗi quen thuộc vang lên, Natsu trơ mắt nhìn đống lông xù trắng toát trên người mình biến mất... hóa thành bà chị quen thuộc mặc đồ đen từ đầu kín đến chân...

Mọi người thở phào
Nhưng Natsu:"...Hở?"

" Asuka, anh Natsu giận rồi..." Charlos nhìn cậu trai nằm yên hoang mang thấy rõ, bèn gãi đầu ngồi xổm xuống, kéo Asuka tới trước mặt cậu:" Này, cậu có sao không?"

" Anh Natsu, Asuka xin lỗi..." Cô bé con cũng kéo lấy cánh tay cậu lắc lắc, đôi mắt to tròn chớp chớp vô cùng vô tội:" Anh

Natsu đừng giận được không?"

Natsu:"...Hở?"

???? Cái quái gì đang diễn ra vậy????

Đâu là đây? Ai là tôi?

...

" Vậy đó là cách hai người... chơi?" Erza mang vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn hai người ngồi trước mặt mình

Người nhỏ ngồi trên đùi người lớn, hai tay ôm một ly sữa, quanh khóe môi còn vương lên một vòng tròn màu trắng sữa dễ thấy. Còn người lớn, một tay ôm eo người nhỏ giữ cho cô bé không bị ngã, một tay thảnh thơi cầm lấy ly cacao của mình.

Cả hai quay đầu nhìn nhau một chốc, rồi lại nhìn Erza, cực kỳ vô tội gật đầu:" Đúng vậy ạ!/ Đúng rồi!"
Erza:"..."

Không Charlos, cậu thay đổi rồi...

Erza và tất cả những ai gần đó đều cảm thấy răng mình đang đau

Đám "phá làng phá xóm" Fairy Tail, ai cũng từng phải trải qua thời kỳ "được bảo kê", hay nói chính xác hơn thì chính là thời kỳ dựa vào Charlos chống lưng "tung hoành thị trấn"... dù sao thì, chỉ cần không phải lỗi quá lớn, Charlos cũng chỉ răn đe họ hai câu rồi bỏ qua như thường...

Nhưng mà chưa bao giờ... chưa từng có một ai... được chiều đến mức vô pháp vô thiên thế này cả... T_T

Biết là không nên... nhưng mà chua quá đi mất, bọn họ hôm nay chính là chanh tinh!

" Coolllll!!!" Lại còn được cái tên này nữa, nhạy thế

" Cool! Cool!" Xin giới thiệu lại một lần- Jason của Tuần san Pháp sư- một phóng viên tài năng nhưng lại có cách phỏng vấn không thể đụng hàng
" Cool! Cool! Cool! Thật tuyệt quá! 7 năm! 7 năm! Trông mọi người chẳng khác gì cả!" Mắt tỏa sao xẹt, Jason xách lấy cái máy ảnh của mình, thực hiện liên hoàn chụp bằng tốc độ mắt thường không thể theo kịp:" Cool! Cool! Cười lên nào, cười lên nào! Và đây chính là Titania!"

" Natsu! Gray! Gajeel! Juvia! Lucy! Eflman! Cười lên nào! Cool!"

" Anh ta thật sự không có ma pháp nào thuộc hệ tốc độ à?" Celty ôm lấy ly nước cam, mắt cá chết lầm bầm nhìn anh chàng quanh năm suốt tháng vẫn không đổi quả tóc dựng đứng

" Chị e là như vậy..." Charlos nhìn theo người kia một lát rồi... bất đắc dĩ lắc đầu

" Nếu có được thứ đó, cậu ta sẽ là người nhanh nhất Fiore luôn cho xem" Laxus cho một cái đánh giá cao mà gật đầu

" Đó là nhiệt huyết với công việc! Đó là đàn ông!" Eflman có vẻ cũng tán thành
" Cool! Cool! Hình như tôi vừa nghe ai nhắc đến mình phải không? Thật vinh dự cho tôi quá!" Nhưng trong lúc không ai chú ý đến, Jason cũng đã đến đứng cạnh họ từ bao giờ, vẫn trông vô cùng hưng phấn:" Xem tôi tìm thấy ai này! Cool! Cool! Laxus! Vậy là anh cũng đã tham dự vụ việc Thiên Lang đảo này sao?!"

" Cool! Tôi đã không biết đấy! Nhưng thật Cool!!!" Miệng nói liên hồi nhưng tay cũng không dừng viết...

Đôi lúc cũng thật phục anh ta...

" Và cuối cùng... Charlos!! Cool! Cool! Super Cool!" Jason dùng tốc độ bay cầm lấy cuốn sổ mà nhào về phía Charlos, nhưng lại bị cô giơ chân đạp bay trước khi kịp hạ cánh

" Tránh qua một bên! Anh làm Asuka giật mình bây giờ!" Charlos kéo lấy cô bé con đang ngơ ngác vào sát trong lòng mình, cau mày không đồng ý nhìn cái tên bận nguyên áo hồng quanh năm suốt tháng không đổi
Chắc hẳn cả tủ đồ của anh ta đều là màu hồng!

" "Côi", tránh!" Asuka nhìn vẻ mặt méo xệch của Jason, ngây thơ híp mắt vỗ tay mình

Nhưng dường như chỉ vậy thì còn chưa đủ để hạ thấp nhiệt huyết của anh chàng, Jason lại tiếp tục cầm lấy cái máy ảnh, liên hồi bấm:" Cool! Vậy đây là con gái của quý cô Bisca sao? Em chóng lớn quá! Vậy là Charlos rất quý trẻ con đúng không?!"

" Cool! Cool! Cool! Tin này thật tuyệt!" Nằm dưới đất mà cũng tác nghiệp được... hả?

Mọi người đều là người quen, nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần, cũng không có ai quen được với cách phỏng vấn của anh chàng này cả

Charlos bất đắc dĩ thở dài, cẩn thận đặt Asuka vào lại bên cạnh Celty, rồi mới cúi người, đem Jason nâng dậy:" Bộ anh không biết lạnh là gì à?"

" Không sao không sao, tôi thích thế mà" Jason cười xòa rồi ngồi bệt luôn trên nền đất ngẩng đầu:" Thế mọi người đều về rồi, cô có tính cho ra sản phẩm mới không?"
Và thế là, suy nghĩ của Charlos mới một giây trước còn đang bay loanh quanh ở khoảng "sở thích của anh khác người vừa thôi", một giây sau lại lập tức biến thành "trực tiếp vậy luôn hả?"

Nhưng gì thì gì, trông thấy ánh mắt sáng rực mong đợi như chờ xương của Jason, lại nhìn ra ngoài trời... bây giờ đã là hoàng hôn rồi, Charlos đành bó tay gật đầu:" Anh ra cửa đúng hoàng đạo lắm đấy..."

Sau đó, chưa kịp để chàng phóng viên hỏi sâu hơn vấn đề, cô ấy bỗng ngẩng đầu gọi to:" Lucy!"

Cô gái tóc vàng đang mải nói chuyện với Levy quay lại đầy thắc mắc:" Vâng?"

" Em rảnh không? Đi với tôi một lát được chứ?" Charlos đã đứng dậy tiến về phía cô

" Dạ vâng..." Lucy ngơ ngác nhìn ánh mắt nghiêm túc của Charlos trong chốc lát, rồi gật đầu:" Đương nhiên là được..."
Cau mày một chút, dường như Jason đã nhạy bén nhận ra cái gì, lập tức xách theo đồ nghề của mình lon ton chạy theo đằng sau hai cô gái:" Charlos, Charlos, còn tôi thì sao?"

" Anh có thể ở nhà chờ tin tức sau đó..." Charlos nhún vai phì cười nhìn dáng vẻ như sắp nhảy cẫng lên phản đối của anh chàng, rồi quay sang nhìn mấy con mắt hấp háy tò mò trong hội quán, bất đắc dĩ lắc đầu từ chối:" Chuyện này hơi riêng tư một tý đối với Lucy, tất cả mọi quyết định đều là do em ấy, nhưng thật lòng... thì tôi không khuyến khích đâu..."

Charlos nói thế, rồi xoay người đi thẳng

Hàng loạt những con mắt đồng loạt đổi hướng

" Vậy... vậy đi cùng đi?" Lucy cảm thấy một cơn ớn lạnh dọc theo sống lưng, chớp chớp mắt cái hiểu cái không gật đầu

Cô không biết vì lý do gì hơi thở phào một chút... cũng coi như an tâm đi?
________________________________

Nhưng mà một lát sau đó khi Charlos đã dừng lại, lúc Lucy có "lỡ" quay đầu nhìn về đám bụi cây biết di chuyển phía sau mình... Cô lại lập tức giật thót nhìn thẳng về đằng trước

Sao... sao nói là chuyện riêng mà đi theo lắm thế???

" Ừm, chỗ này có vẻ ổn thỏa..." Charlos đi vòng một vòng kiểm tra cái gì đó rồi mới quay lại gật đầu ra hiệu, hơi hơi mờ mịt nhìn cô gái tóc vàng co rúm người, mặt đầy mồ hôi lạnh:" Em sao vậy Lucy?"

" À không... không có gì đâu..." Lucy vội vã xua tay lắc đầu

"?" Charlos nghi hoặc nhìn cô

" Đừng quan tâm chuyện đó, Charlos-nee, chúng ta đến để nói về cái gì vậy?" Lucy vội vàng lái xe thẳng vào chủ đề chính

Cha mẹ ơi không khí quái gì thế này...

" Huh? Tôi không có kêu em ra để nói chuyện thôi đâu Lucy..." Charlos bối rối thấy rõ, rồi như vỡ lẽ ra cái gì, cô phì cười:" Kêu em ra ngoài là vì có thứ muốn đưa, mà ở ngoài này, có vẻ hợp..."
" Muốn đưa thứ gì mà phải ra tận ngoài này thế ạ?" Lucy nhìn quanh rồi... trưng ra vẻ mặt một lời không thể nói hết

Ở đây là trong rừng! Dù cho bãi cỏ này trời quang trăng sáng thật đấy, nhưng sao lại vào đây đưa đồ cơ chứ?!

" Cool! Tôi xen vào một chút được không?! "Món quà" lần này sẽ gây ảnh hưởng rất lớn sao Charlos?!" Jason mắt sáng rỡ ghé lại

" Anh từ đâu chui ra vậy?" Charlos nhướn mày

" Là... là em đồng ý..." Lucy dùng hết can đảm của mình giơ tay, cô cười gượng:" Thì... em nghĩ... chắc chuyện thú vị thì nên chia sẻ với mọi người... haha... haha..."

" Nếu em nói vậy..." Charlos nhấp môi kỳ quái gật đầu

" Ảnh hưởng không lớn, nhưng quan sát ở một nơi rộng sẽ hợp hơn..." Cô ấy quay sang đối diện với Jason, nhíu mày rồi tự cho ra đánh giá:" Thật ra thì tôi cho rằng ít người một chút sẽ càng tốt..."
Cô ấy lia ánh mắt về phía đám người trốn mà như không, muốn nói rồi lại thôi:" Nhưng có vẻ là Lucy không phiền..."

Không! Giờ thì phiền rồi! Chị giúp em mang họ đi được không?!

Cảm nhận được hàng chục cặp mắt hau háu sau lưng mình, tận sâu trong nội tâm Lucy bắt đầu gào thét

" Dù sao thì..." Charlos nghiêng đầu nhìn cô em gái mặt xanh mét một chút, rồi bật cười:" Bắt đầu đi, buổi trình diễn hôm nay là thuộc về em, Lucy"

" Trình cái gì diễn cơ?" Lucy mờ mịt hỏi lại với ánh mắt hình dấu chấm

Nhưng chưa kịp để cô hỏi thêm điều gì, Charlos đã sải rộng bước chân mình, hai bước làm một ép sát cô gái, rồi dúi thẳng vào tay cô một vật lành lạnh, kèm với một câu thì thầm:" Tên của nó, là "Mảnh ghép"..."

Lucy giật mình nhìn với theo cô gái đã lùi về sau đám người, khoanh tay nhìn cô đầy chờ đợi, rồi lại bận rộn cúi xuống lòng bàn tay đang xòe ra của mình
Ở đó, trên làn da trắng nõn mịn màng, chiếc chìa khóa bạc nằm yên lặng, phản chiếu vài tia sáng của nguyệt quang...

Trời, đã tối từ bao giờ...

Đây... đây là gì...? Lucy bắt đầu hoang mang quan sát vật nhỏ trên tay

Những đường vân bạc khắc chìm trên thân chìa khóa khiến Lucy không kìm được nghĩ đến một thứ- thứ cô quen thuộc nhất

Chìa khóa tinh linh

Nhưng hình như không phải... Lucy cau mày

Cấu trúc khá giống, nhưng cái này lại quá mức tinh xảo... hơn rất nhiều một chiếc chìa khóa bạc thông thường mà cô vẫn thấy

Hơn nữa, mình chưa bao giờ nghe qua về một tinh linh thuộc "cung Mảnh ghép" cả...

Đây là sao?

" Charlos?" Lucy đầu đầy thắc mắc, không tự chủ nắm chặt lấy vật nhỏ trong tay mình, nhìn về phía người chị lớn
Lucy chỉ là... có một trực giác...

Thứ này, cô không thể đánh mất

Bởi vì ở chuôi chìa khóa có một hình vẽ... vẽ một nhà ba người... đem lại cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc...

" Em cứ thử xem đi cô gái?" Đáp lại câu hỏi của cô, Charlos bí ẩn cười cười, rồi vươn ra một bàn tay, làm một động tác mở khóa

Lucy nhìn nụ cười dịu dàng cổ vũ của cô, nhìn sang vẻ mặt hào hứng đã nâng sẵn máy chụp của Jason, lại nhìn mấy chục cặp mắt sáng rực không dám chớp của mọi người, bỗng cảm thấy không còn lo sợ như trước nữa.

Cô gái tóc vàng hít thở sâu, nhắm mắt, đặt một tay lên lồng ngực...

Khi đôi mắt ấy mở bừng ra, bàn tay nhỏ nhắn ấy dứt khoát vẽ ra động tác cô đã thực hiện trăm ngàn lần trong quá khứ

" Mở ra! Cánh cổng cung Mảnh ghép! Piece..."
Ánh sáng chói lòa bùng lên khiến Lucy phải nheo lại con mắt, cùng lúc đó, chiếc chìa khóa Lucy đang nắm chặt bỗng bay vào không trung... tan biến thành muôn vàn hạt sáng, rồi lại hội tụ, tạo nên một dáng hình...

Một dáng hình... khiến ngay lúc Lucy nhìn thấy, lập tức giơ tay che kín miệng, ngăn cản tiếng nức nở trào ra...

Đó là...

" Cha... mẹ..." Cô gái trẻ lầm bầm gọi nhỏ, nhưng lẽ dĩ nhiên, chẳng ai có thể trả lời cô

Bởi vì Jude và Layla Heartfilia ở đó, chỉ là một bức tượng điêu khắc

Nước gỗ điêu khắc bóng loáng, kích cỡ lại chỉ vào khoảng hai bàn tay gộp lại, nhưng từng đường nét trên khuôn mặt họ, từng sợi tóc, từng nếp gấp trên những bộ quần áo, lại đều đang yên lặng kể ra, người điêu khắc chúng bỏ ra bao nhiêu công sức của mình.
Bức tượng hiện ra trước mắt mọi người, có Jude cùng Layla ngồi trên một băng ghế dài, ghé đầu vào nhau cười dịu dàng, Jude dùng tay phải giữ lấy một bên cuốn sách nhỏ, tay trái lại vòng ra sau, ôm lấy vợ mình... Còn Layla, cô ấy dùng tay trái giữ lấy bên còn lại của cuốn sách, tay phải vươn ra, xoa đầu cô con gái nhỏ, ánh mắt rất đỗi ấm áp... ấm áp đến khiến người ta như tan ra trong tình mẹ vậy...

Mà ở giữa họ, trung tâm của một nhà ba người hạnh phúc, có một cô bé con. Bé con dễ thương mặc váy xòe công chúa, cười híp mắt, giơ ngón tay bé xíu lên chỉ vào một khung hình giữa cuốn sách gỗ, như đang muốn khoe điều gì vui lắm với cha mẹ mình

" Đó... là mình..." Lucy ngẩn cả người, nước mắt không kìm được bắt đầu ngân ngấn trên khóe mi

Trong vô thức, cô ấy đi về phía bức tượng gỗ, giơ tay muốn chạm vào...
Ánh sáng lại một lần nữa không báo trước bùng lên từ bên trong cuốn sách gỗ, khiến Lucy giật mình bước lùi...

" Ôi! đó là...!" Ai đó không kìm được giọng nói

Cô gái của nắng ngẩng đầu, lần này, đã không thể kìm lại những giọt nước mắt của mình được nữa...

" Cha ơi..." Lucy bật khóc nhìn bầu trời, phải, đêm nay...

Cả bầu trời này là của một mình cô ấy...

88 ngôi sao trên bầu trời cùng tỏa sáng, sẽ tạo ra câu chú thuật tối thượng của những vì sao. 

88 khung hình hợp lại trên bầu trời đêm đó, vẽ lên một tình yêu chẳng cách xóa nhòa...

88 khung hình, 88 khoảnh khắc, từ lúc chào đời, tập đi, biết nói... từ cô bé ngồi yên đọc sách, đến thiếu nữ yêu kiều lại tự tin...

Mà phía dưới từng khung hình, lại từng câu chữ tỉ mỉ tường thuật nỗi lòng... nét chữ Lucy đã nhìn quen từ khi còn nhỏ, đến tận bây giờ, vẫn chẳng có đổi khác...
" Ngày thiên thần nhỏ của chúng ta chào đời, Layla ngủ thiếp đi với một nụ cười hạnh phúc. Con gái yêu của cha, cám ơn con đã đến với thế giới này."

" Công chúa nhỏ hôm nay đã biết nói, câu đầu tiên, lại là gọi cha, Layla đang giận kìa, nhưng con yêu, ta đang cười như một kẻ ngốc. Cám ơn con thật nhiều, thiên thần của cha..."

...

Lucy tham lam đọc hết, tham lam như muốn ôm lấy tất cả những nét bút ấy vào ngực mình

Cô không hề biết tới, trong lúc im ắng, tất cả mọi người, cả kể Jason đều đã rời khỏi, họ đi mất, với một nụ cười...

Ai cũng đều đã hiểu, tại sao Charlos lại nói, một không gian rộng thì sẽ tốt hơn cho cô gái ấy...

" Tuyệt thật ấy nhỉ..." Natsu vừa bước chậm rời khỏi bãi cỏ kia, vừa quay đầu nhìn bầu trời trên cao tít, cười thầm thì:" Happy?"
" Aye sir~"

Câu nhắn gửi ở bức ảnh cuối cùng có ghi lại

" Lời cảm ơn cuối cùng, xin gửi đến hội pháp sư Fairy Tail. Cảm ơn mọi người vì đã sát cánh bên cạnh con bé, cảm ơn mọi người vì đã giúp nó vượt qua mọi trở ngại, cảm ơn mọi người... vì đã giúp Lucy tìm lại được nụ cười...

Tuy rằng quá khứ ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi... nhưng cám ơn tất cả... vì đã cho ta một lần nữa được nói hai tiếng "cảm ơn""

______________________________

Bất ngờ hông, có chương mới rồi nè ^_^

Đầu tiên, ý tưởng về món quà của cha Lucy được lấy cảm hứng từ quả trứng trong Conan Movie "Nhà ảo thuật cuối cùng của thế kỷ"

Tiếp theo... ê nói tui biết tại sao tui không trả lời comment được vậy? =_=

A.S