Hội quán Fairy Tail một buổi chiều nào đó
" Bởi vì chị tự tin mình có đủ khả năng, khiến cô ấy cam tâm tình nguyện mặc vào những bộ trang phục như thế..." Mira nghiêng đầu, híp mắt nở một nụ cười làm người hoa mắt:" Chỉ cho một mình chị thôi!"
" Thế nên chị đâu có lý do gì để phải xuýt xoa những bức ảnh đó?" Vẫn như trước dịu dàng và bình tĩnh, vẫn là cảm giác ấm áp lại yên lòng... nhưng đặt trên người cô ấy hiện tại, không tên khiến người ta cảm thấy áp bách đến không thể phản bác
Celty giật mình khó có thể tin tưởng, ngẩng phắt lên gắt gao quan sát đôi mắt xanh biếc yên tĩnh chẳng chút dập dờn
Đôi mắt rất đẹp, đẹp đến nỗi có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện sa chân rơi vào vũng bùn, cam tâm tình nguyện phủ phục dưới làn váy mỹ nhân
Đáy của đôi mắt ấy, là lãnh địa chẳng mấy người có thể đặt chân
Một lúc lâu sau, Celty hạ tầm mắt, vừa cầm lấy miếng bánh kem trước mặt bắt đầu nhấm nháp, vừa bĩu môi không phục mà gật đầu:" Tôi cũng tin như vậy..."
Lần này, lại đến lượt Mira có chút bất ngờ
Có một điều mà bất kỳ ai để ý kỹ đều sẽ nhận ra ấy là, toàn bộ kế hoạch sơ sài nhưng hiệu quả cô bé này bày ra hôm nay, đều nhắm vào cô, mục tiêu chính của tất cả là Mira
Việc Charlos cộng tác cho Tuần san Pháp sư- ai cũng biết, nhưng không phải ai cũng sẽ để ý đến việc những bộ đồ được lên báo, hầu hết đều không thuộc về bản thân cô ấy... bởi vì tuy nói là được tạp chí chọn lựa, tất cả chúng đều thực sự thích hợp với Charlos theo nhiều cách mà không phải người quen thân với Charlos sẽ không bao giờ nhận ra được
Bởi vì, chúng của hiện tại, là minh chứng cho điểm khác biệt lớn nhất giữa Fairy Tail và Charlos Dreyar
Fairy Tail đang xuống dốc, hay phải nói thẳng ra là đã ở đáy vực của sự thất bại
Nhưng Charlos Dreyar thì không
Mirajane cũng từng là người mẫu, cô thừa biết, chẳng có tờ báo nào lại cần hình ảnh của bạn, nếu bạn chẳng thể mang lại cho họ một đề tài hay lưu lượng cần thiết, bạn có thể có quan hệ tốt với phóng viên, nhưng doanh số mới là tất cả những gì một tòa soạn quan tâm đến
Mirajane từng là tiêu điểm của cả hội, là người đại diện của Fairy Tail trước quần chúng, cô làm mưa làm gió trên khắp các mặt báo, nhưng điều kiện trước tiên để xuất hiện trên đó là chính cô- Mirajane Strauss- cô là một trong những ma đạo sĩ cấp S trẻ tuổi nhất, một trong những nữ ma đạo sĩ xinh đẹp và mạnh mẽ nhất của Fairy Tail- Hội pháp sư mạnh nhất và nổi tiếng nhất Fiore thời điểm bấy giờ
Tên của họ được nhắc cùng hội, bởi vì họ là người gầy dựng nên danh tiếng, nhưng chính cái tên hội cũng trong lúc không ai rõ, trở thành tấm hậu thuẫn bất cứ ai cũng phải dè chừng
"Ma đạo sĩ của Fairy Tail" từng là danh xưng tượng trưng cho sự mạnh mẽ, hào hiệp và đáng tin cậy, những con người mà ai ai cũng hâm mộ
Nhưng tất cả những thứ đó... đều là đã từng...
Charlos Dreyar hiện tại, hoàn toàn không có bất kỳ điều gì gần như vậy cả
Bởi vì cô dư sức khiến các mặt báo săn lùng mình vì những khả năng vượt trội khác, thậm chí đồng ý thỏa mãn các điều kiện cô ấy đưa ra chỉ vì đạt được vài bức ảnh
Cách cô ấy được đối xử, hoàn toàn là hình thức đối với một cá nhân độc lập, không hề liên quan đến hội quán hay các mối quan hệ khác bên ngoài
Và điều đó tạo nên sự khác biệt
Bởi vì cái tên Charlos Dreyar hiện tại mới chính là thứ tạo ra sức nặng
Và người ta sẽ nói với nhau rằng "Fairy Tail là hội của Charlos Dreyar", chứ không phải "Charlos Dreyar là ma đạo sĩ thuộc Fairy Tail"
Mira đã nghĩ... cách Celty làm những việc này, là để cho cô thấy được mối quan hệ của hai người họ, mức độ nổi tiếng của người kia... sự chênh lệch giữa họ... Và gần như... một lời thách thức?
Nhưng mà xem ra... là cô nhầm, Mira thở dài...
Có lẽ cái tính suy nghĩ nhiều và phức tạp hóa vấn đề của cô cần phải được lần nữa xem xét... trời ạ...
Đối diện Mira, cô gái nhỏ có lẽ không hề nhận ra mớ rối rắm trong đầu của người lớn, cũng không nhận ra sự hối lỗi thoáng qua trên khuôn mặt ửng hồng, chỉ tự mình tiếp tục lẩm bẩm:" Nếu là chị, tôi sẽ không bất ngờ..."
" Nếu người đó là chị..."
" Mirajane Strauss, chị biết không?" Celty bỗng lần nữa ngẩng đầu khiến Mira giật mình, giọng cô bé có cái gì đó nghiêm túc mà lại nhẹ nhàng đến lạ:" Charlos-nee từng nhắc qua với tôi rất nhiều cái tên, tên của chị chỉ là một trong số ấy, thậm chí tần suất tôi nghe được cụm từ này còn thuộc hàng thấp nhất..."
" Chị nghĩ sao về nó?" Đôi mắt xanh lưu ly hiện ra nét chờ đợi, cũng có một chút... muốn thử
Dù không hiểu lắm nhưng mà...
" Nghe có vẻ khá là đáng tiếc nhỉ?" Chẳng có một thay đổi nào trên khuôn mặt xinh đẹp, thậm chí Mira còn lơ đãng cảm nhận được một chút an tâm vì sự thật ấy
Cô ấy biết quá rõ Charlos, những thứ cô gái ấy ít khi mở miệng nói với người bên cạnh, chỉ có hai trường hợp
Một chính là thứ đó quá mức nguy hiểm
Hai là... một ẩn số...
Một thứ mà dù Charlos có làm gì, cô ấy cũng không thể hiểu được~
Mira mỉm cười bí ẩn
" Đáng tiếc sao?" Celty không rõ hỏi lại, chớp mắt nhìn miếng bánh của mình, cô bé đờ ra một chút, rồi bỗng nhẹ nhàng gật đầu:" Ừ phải, thật sự đáng tiếc..."
" Nhưng Mirajane, tôi muốn nói với chị điều này..."
" Tôi ghét chị, vô cùng vô cùng chán ghét!" Trong một khoảnh khắc ấy, trông cô bé cứ như một vị diễn giả nghiêm trang... nhưng cũng vô cùng chân thành và thấu hiểu... rất giống với người nào đó:" ..."
...
Và yêu cầu thốt ra từ cô bé ấy...
_________________________________
" Mira... Mira! Mi-ra!!"
" A?" Tiếng gọi dồn dập bên tai cuối cùng cũng phát huy tác dụng khi mang được cô gái mải chống cằm, ngẩn người nhìn ra cửa sổ về lại mặt đất
" Chuyện gì thế?" Mira chớp mắt, ngẩng đầu, khóe môi theo thói quen kéo ra nụ cười thường lệ, rồi sử dụng chất giọng vui vẻ đến không thể hiểu được, dò hỏi người đang đứng cau mày cạnh mình:" Erza?"
" Cậu, mới là người đang có chuyện." Đôi mày của cô gái tóc đỏ vẫn không hề có dấu hiệu buông lỏng, cô ấy yên lặng khoanh tay nhìn Mira một thoáng chốc, rồi thở dài bỏ cuộc:" Hiện tại dù tớ có hỏi rằng "đã có chuyện gì xảy ra lúc cậu nói chuyện với Celty thế?", cậu cũng sẽ không trả lời đúng chứ?"
" Ara ara~" Cô nàng tóc bạch kim giữ một tay ôm lấy má mình, nghiêng đầu, công thức hóa híp mắt mỉm cười càng tươi tắn:" Cậu biết rồi đấy"
Erza:"..." Tại sao mình lại rảnh đến nỗi đi hỏi?
" Xin lỗi nhé~"
Erza đảo tròn con mắt nhịn xuống cảm giác muốn trừng người kia một cái, lắc đầu, quyết định từ bỏ việc đào sâu hơn những gì đã xảy ra
Tuy rằng thật sự chẳng để tâm lắm về mấy cái dây mơ rễ má đằng sau hành động của Celty Mine, thế nhưng Erza vẫn có chút bận lòng.
Bởi vì từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã lờ mờ cảm thấy được địch ý của cô nhóc đó hướng về phía bạn của mình
Nhưng cuối cùng, cô không có ý định chen chân giải quyết trước, bởi vì Erza chỉ phát hiện ra địch ý, chứ hoàn toàn không có ý xấu nào từ cô gái nhỏ. Thế nên cô ấy biết tốt nhất là nên ngó lơ tất cả, mặc kệ cho hai người này tự giải quyết chuyện riêng của cả hai
Bởi vì người bị nhắm tới là Mirajane- là cô gái vẫn luôn sở hữu sức mạnh hoàn toàn khác xa với vẻ ngoài vô hại của mình, là người con gái nắm giữ chỉ số EQ cao ngất, người mà chẳng cần một ai phải bảo vệ- là đồng đội và đối thủ Erza tôn trọng nhất dù lúc trước hay hiện tại
Và với tất cả những điều đó, Erza nghiễm nhiên tin tưởng, Mira tuyệt đối chẳng có lý do gì để rơi xuống thế hạ phong khi đối mặt với một cô nhóc cả
Bởi vì chỉ có cô mới là người có thể đánh bại cô ấy! Chỉ có Erza mới là người có thể đè bẹp Mira!
Nhưng cuối cùng, trái ngược với tất cả những kết quả cô có thể được nghĩ đến, bạn cô không biết tại sao lại ngồi đây, ngẩn người đến gần hai tiếng đồng hồ
"..."
Mira mà cũng có thể rơi xuống hạ phong trong một cuộc nói chuyện ấy hả?
Thật xin lỗi, thứ kinh hỉ đến kinh hãi này cô không thể hiểu được
Thế nên, nhìn nụ cười tủm tỉm của người kia, tất cả những gì Erza có thể làm là đảo mắt
Thôi kệ đi... dù sao Mira cũng không chịu nói, chẳng phải ngoài kia có một tên ngốc khác sẵn sàng lo lắng chuyện này hơn à?
" Vậy, một lần nữa..." Trong khi Erza đang bận sắp xếp lại mớ suy nghĩ, Mira lại không có vẻ gì là hiểu được mình đang gây ảnh hưởng không nhỏ đến cô bạn, tiếp tục nghiêng người nhìn thẳng vào mắt cô ấy...
Và mỉm cười:" Có chuyện gì thế Erza?"
"..." Sao bây giờ tình cảnh lại giống như mình mới là người đang gặp rắc rối thế nhỉ?
Erza một thoáng lơ đãng thầm nghĩ, rồi bất chấp tất cả những điều đó, cô thản nhiên trả lời người kia bằng tông giọng như đang nói trời hôm nay rất đẹp vậy:" Hội trưởng đang có ý định cho một chuyến tham quan "hữu nghị" đến hội pháp sư "thế hệ mới" của Magnolia..."
" Ông ấy hỏi liệu cậu có hứng thú tham gia cùng?"
" Ồ..." Nghe điều này, Mira như có suy tư gì cúi đầu một chút
Đến khi cô ấy lần nữa ngẩng đầu mỉm cười:" Tớ vô cùng, có hứng thú"
Cả hội quán đều không nhịn được rùng mình một cái, sợ hãi nhìn về phía góc phòng nơi hai nữ ma đạo sĩ cấp S đang ăn ý nhếch môi...
Không hẹn mà cùng chung suy nghĩ
Rốt cuộc là tên "may mắn" nào "được" hai bà la sát ấy để mắt thế?
________________________________
Chiều tối hôm đó, sau cả nửa ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm, Charlos cuối cùng cũng coi như thảnh thơi chạy đến hội quán để kiếm một bữa tối thịnh soạn thay cho mớ bánh mì khô khốc tại nhà.
Dường như đống thực nghiệm ấy đã thành công trong cả việc đánh bay nỗi sợ hãi cô gặp phải ban sớm vậy.
Thế nhưng dù mang vẻ mặt hồn nhiên như vậy đến hội quán, vừa mới bước vào cánh cửa, đón chào Charlos lại là...
" Mọi người... tất cả làm sao thế?"
Hàng loạt những cái "xác chết trôi sông" nằm chèm ẹp trên bàn hay cả trên nền đất không có lấy một miếng sức sống
"???" Cô chỉ mới rời khỏi có vài tiếng thôi đúng chứ?
" Charlos... Charlos..." "Xác khô" lớn tuổi nhất- Macao kẽo kẹt ngẩng đầu, gọi tên cô gái mới tới bằng tông giọng khản đặc
"!!!!" Lông tóc Charlos dựng đứng
Bộ hôm nay hội mình làm tiệc Halloween trái mùa à?!
" Lại nữa rồi... y hệt... không khác cái gì cả!..." Macao tiếp tục nhìn cô mà lầm bầm bằng tông giọng như sắp chết đến nơi:" Chẳng thay đổi miếng nào..."
" Ờ thì... chú Wakaba này..." Charlos không tự chủ bước lùi một chút, cảnh giác nhìn ông chú hội trưởng trông như sắp nước mắt ngắn nước mắt dài nhào tới hướng mình đến nơi:" Có thể nói cho cháu biết cái gì đang xảy ra không?"
"..." Ông chú được hỏi rít một hơi thuốc dài... rồi phun ra một màn khói dày đặc
Im thin thít
"..." Ờm... cháu sẽ cho đó là không...
" Này cha à, dậy đi được không? Mất mặt quá đi mất..." Romeo khoanh tay tựa cằm nhìn cha mình, thở dài chán nản
" Không... ta chết rồi... đừng gọi ta dậy nữa... ta không biết gì cả..." Macao rên rỉ qua hai hàng nước mắt
Charlos hoang mang gãi đầu nhìn một màn, có cảm giác như bản thân vừa trở thành người tối cổ
"..." Rốt cuộc là làm sao vậy?
" Charlos, cậu tới rồi à? Muốn ăn gì không?" Giọng nói trong trẻo cùng câu nói quen thuộc khiến Charlos vô thức đáp lại
" Xin chào, vẫn như mọi ngày được không? Cám ơn em trước nhé Ki..."
Cậu...?
Khoan từ từ...
Charlos sựng cả người, quay ngoắt đầu 90° nhìn về hướng vừa phát ra tiếng nói
Ánh vào đáy mắt đen kinh ngạc đến sững sờ, là một bóng lưng mềm mại đã xoay người cất bước.
Mái tóc bạch kim xõa tung ôm lấy bờ vai thon thả, nhún nhảy đều đặn theo mỗi nhịp chân nhẹ nhàng...
Người kia, đương nhiên không phải Kinana
Nhưng khung cảnh cô đang thấy... khiến lồng ngực Charlos như cứng lại... Nó...
Giống hệt ảo ảnh của những đêm thức trắng trong cánh rừng...
" Mira!" Sau hai năm, cuối cùng cô cũng đã có thể gọi ra cái tên ấy, Charlos bất giác chạy lại, vươn tay giữ chặt lấy bờ vai nhỏ nhắn, không tự chủ cất lớn giọng mình
Đừng... đừng đi nữa...
"?" Người con gái kia hơi nhăn mày khó hiểu vì lực níu mạnh trên vai, nghiêng đầu nhỏ nhẹ dò hỏi:" Cậu có yêu cầu nào khác nữa sao, Charlos?"
" A? Không..." Charlos trông thấy cái nhíu rất nhẹ nhưng không hề che giấu trên vầng trán mịn màng, trong đầu phút chốc trống rỗng, cô lập tức giật thót người buông tay mình ra khỏi cô ấy, lúng túng lắc đầu lùi lại:" Không... tớ... không có gì... tớ chỉ là..."
Mira đã quay hẳn người lại đối mặt với Charlos, mỉm cười dịu dàng dò hỏi:" Tớ có thể giúp gì sao?"
" Tớ... chỉ là..." Nhìn cô ấy như vậy, tim Charlos lại càng muốn nhảy ra khỏi cuống họng, cô không điều khiển nổi tay chân mình khua loạn xạ trong không khí, đầu óc bỗng rỗng tuếch, Charlos cuống cuồng tìm lấy một cái cớ cho mình:" À đúng rồi, chú Macao... cậu có biết chú ấy bị làm sao không?"
Sao lại tụt dây cót phút cuối thế...? Chủ nhân của những con mắt hau háu hóng chuyện lia về phía bên này không nhịn được bóp cổ tay thở dài
Rất nhanh, một tia không ưng ý lướt qua trong đôi con ngươi xanh biếc, cô gái tóc bạch kim vẫn giữ nụ cười chức nghiệp trên môi, nhưng trả lời bằng giọng tường thuật không chút trầm bổng:" Chú Macao trở thành như vậy ngay sau cuộc thương lượng của hội trưởng Makarov với hội pháp sư mới của Magnolia, tớ không quá rõ lý do, cụ thể tình huống, chắc cậu phải hỏi trực tiếp chú ấy rồi"
" Twilight Ogre... lại là mấy kẻ đó à..." EQ âm vô cực Charlos hoàn toàn không kịp nhận ra sự phật lòng của người đối diện, từ ban đầu tìm lấy cớ, sau đó còn thật sự khoanh tay đăm chiêu suy nghĩ vấn đề:" Rắc rối nhỉ...?"
Xong xong xong... Ngốc Charlos lại tìm đường chết! Hội hóng chuyện đưa mắt nhìn trời
Quả nhiên...
" Nếu cậu không còn vấn đề gì nữa, xin hãy ra kia ngồi đợi tôi một lát được chứ? Đồ ăn sẽ có liền" Nói như vậy, Mira cũng không thèm để ý tên đối diện nữa, ném cho kẻ ngốc đó một bóng lưng yểu điệu rồi xoay người bước thẳng vào trong bếp
Giờ thì có vừa điếc vừa mù mới không biết là cô ấy giận rồi
K.O! You are the loser!
Charlos:"..."
Trực giác của mình bảo là mình vừa làm một trong số những chuyện ngu ngốc nhất có thể làm trên thế giới
Ờm... cho tôi xin một vé quay ngược thời gian được không?
(Cô nghĩ được không? =_=
"...Chắc là không nhỉ?")
...
" Mira~"
"..." Người bị gọi rời quầy bar bưng bia đến một bàn trong góc
" Mira à~"
"..." Người bị gọi tiếp tục rời quầy bar đi vào trong bếp chuẩn bị thứ gì
" Mi..."
" Cậu có thể đừng nói khi đang ăn không?" Mira đến đầu cũng không muốn ngoảnh lại, chăm chú lau chùi mớ ly chén:" Ăn như vậy đâu có ngon được đúng chứ?"
" Chỉ cần cậu..." Kẻ nào đó thấy cô đáp lại liền sáng mắt cắn lấy không tha
" Tớ không có trách nhiệm để phải nghe mấy yêu cầu của cậu" Tiếp tục lãnh đạm bước vào bếp
" Ồ..." Charlos cuối cùng cũng coi như hiểu được lúc này không phải thời điểm nên nói chuyện, tiu nghỉu cúi đầu
Đành chờ khi nào cô ấy hết giận vậy...
" Nè Charlos!" Thế nhưng, hành động này của cô bằng cách nào đó, lập tức khiến người ngồi cạnh bắt đầu bão nổi:" Cháu có đang nghe ta nói không thế?!"
Macao đập mạnh cốc bia xuống bàn, gào lên:" Ta đang nói chuyện với cháu cơ mà!!!"
" Macao, cháu vẫn đang nghe" Charlos chậm chạp nhấc mí mắt một chút, rồi lại cụp xuống:" Chẳng phải là Twilight Ogre sao?"
Từ nãy đến giờ chú đã nói đến năm lần rồi...
" Phải! Chính là Twilight Ogre!" Macao hùng hồn đập bàn cao giọng tự hào:" Đám ỷ thế hiếp người đó! Ta chướng mắt chúng lâu rồi! Hôm nay đi một chuyến quả thực quá sảng khoái!"
" Bởi vì nhóm hội trưởng Makarov đã đập sập mất nửa cái hội quán của người ta..." Charlos nhỏ giọng mớm chữ cho người đang hăng tiết, rồi cúi đầu tiếp tục nhấm nháp bữa tối, những câu này cô đã phải nghe năm lần
Chú ấy say rồi...
" Đúng! Nửa cái hội quán! Quá mức sảng khoái! Không hổ là ngài Đệ Tam! Làm việc vô cùng dứt khoát!" Tiếp tục nốc một cốc bia, đập bàn
" Cơ mà sảng khoái xong thì bắt đầu lo..." Charlos gật gù, vẫn chăm chú nhai nhai nhai
Ừm, mấy món này đều là Mira làm, phải cẩn thận thưởng thức...
" Đúng! Không ổn rồi..." Macao thét gào hào hứng xong, lại bắt đầu tiu nghỉu ôm mặt khóc nấc:" Tiền nha... Nhiều tiền đền bù quá... huhuhu bao nhiêu là công văn... huhuhu... ta đã biết tại sao Đệ Tam muốn từ chức... Nghèo á! Huhuhu..."
" Ừm, vì thế chúng ta phải cố gắng làm nhiệm vụ!" Charlos không quan tâm lắm rút lấy tờ khăn giấy thứ n đưa đến trước mặt Macao:" Cùng với những người từ Thiên Lang đảo trở về, đưa Fairy Tail lần nữa trở lại đỉnh vinh quang!"
Cái này hơi chát... hay do miệng mình chát vậy ta... nhăn mày nhìn món súp của mình
" Đúng! Chúng ta sẽ lại lần nữa là hội kiếm nhiều tiền nhất Fiore!" Macao hiên ngang tuyên bố
" Và cũng tiêu nhiều tiền nhất nữa..." Charlos thì thào kết thúc bài diễn văn lần thứ 6 của hội trưởng Đệ Tứ, với tiếp một miếng khăn giấy đưa cho ông, rồi xịu mặt đáng thương nhìn cái bát trong tay
Là gì cũng được... nhưng chắc chắn là do Mira còn giận mình (T_T)
" Sự thật là trong hai năm trở lại đây, nếu tính tổng thu nhập của các thành viên thì hội ta đã thuộc top đầu rồi cha à..." Romeo thở dài một cái rồi nằm hẳn ra bàn nhìn ông bố đã ngã gục sau vài thùng bia, ôm lấy cái chai ngủ ngon lành:" Thật mất mặt quá đi mất..."
Rồi cái hóa đơn ấy sẽ như bao cái hóa đơn khác mà "bỗng dưng" xuất hiện trong nhà chị Charlos cho coi...
" Romeo, đừng nói thế..." Trong thời gian nói chuyện, Charlos cũng đã xử lý sạch sẽ phần ăn của mình, từ tốn lau miệng, rồi ngẩng đầu mỉm cười nhìn cậu trai ngồi đó:" Cha em đã làm việc rất chăm chỉ, thi thoảng cũng nên để ông ấy giải tỏa một chút"
" Cũng chỉ có chị là chịu được ông ấy đến mức này thôi Charlos..." Romeo không cho là đúng bĩu môi lắc đầu:" Dù rất yêu ông ấy nhưng em vẫn phải nói, cha đôi lúc thật sự vô cùng phiền phức"
Nhất là từ sau khi chị trở về, ông ấy lại càng được thế để gây ra phiền phức!
"..." Charlos mỉm cười yếu ớt một thoáng, cô có thể làm gì bây giờ, chỉ là cô không thể chịu đựng được mỗi lúc trông thấy khóe mắt người chú rơm rớm ánh nước
Nghĩ là nghĩ vậy, Charlos cũng không dám nói ra điều này với Romeo, bởi vì nhất định cậu ấy sẽ ngay lập tức chỉ ra một ngàn lẻ một sai lầm của cô khi đã mềm lòng với cha cậu. Thế nên Charlos đành phải mím môi một chút, rồi lại tiếp tục bận bịu đăm đăm ánh mắt ngẩn người nhìn cái bát sạch bong trước mặt, nghiêm túc suy nghĩ về việc gọi tiếp một phần ăn...
Không phải do cô còn đói đâu, nhưng mà...
Mình muốn nói chuyện với cô ấy (T_T)
"Lần đầu tiên mình thấy chị ấy có vẻ mặt này... quả nhiên mọi người nói đúng thật ấy nhỉ?"
Phía bên kia chiếc bàn, Romeo nhìn người mang vẻ mặt khó xử thiểu não trước mặt, xoa cằm khúc khích mỉm cười
Có thể khiến người nhất quán bình
tĩnh thản nhiên ấy, xoắn xuýt lo âu... từ trước đến nay cũng chỉ có một người... ừ, chị Cana nói cấm có sai! Cậu phải học tập!
Mà ở gần đó, cũng có một cô gái đã trông thấy cảnh tượng, cô ấy nhướn mày cười thích thú, rồi đảo mắt tinh nghịch, bước nhanh về phía căn phòng bếp- nơi hiện tại đã được chia sẻ, nhưng lúc trước, từng là lãnh địa của một người
Quả nhiên, vừa mở ra cánh cửa, bóng dáng cô đầu bếp xinh đẹp đã hiện ra giữa không gian ấm cúng. Người con gái ấy đang đắm chìm vào công việc yêu thích, ánh mắt vì chăm chú mà như đang phát ra muôn ngàn tia sáng lấp lánh, đôi môi hồng mê hoặc khẽ nhếch, thi thoảng lại phát ra một giai điệu ngân nga nho nhỏ.
Nhưng đặc trưng nhất, cũng khiến người ta khó quên nhất, vẫn là mái tóc bạch kim kia, trong vô thức, nó đã ánh lên một vầng hào quang tinh khiết dưới ánh đèn vàng cam ấm áp của gian phòng.
Tô điểm cho chủ nhân của nó
Dịu dàng mà lại chuyên chú mê người
" Để em đoán xem làm cái gì có thể khiến hoa hậu Fiore của chúng ta vui vẻ như vậy..." Những sợi tóc bạch kim nghịch ngợm rũ xuống từ vành tai trắng nõn, người vừa bước vào nghiêng đầu, ranh mãnh che mất tầm mắt mỹ nhân đầu bếp, khẽ huýt một tiếng sáo:" Một ăn mười, cacao nóng, loại đặc biệt- chỉ dành cho một người~"
" Vậy chị cũng muốn đoán một chút..." Mira phì cười nhìn người kia quấy phá, đôi con ngươi xanh biếc nhấp nháy vài tia sáng khó hiểu, nhưng động tác trên tay vẫn ổn thỏa chẳng khác mảy may:" Là ai đã khiến tiểu thư út nhà Strauss phải chạy trốn vào trong này~"
" A!" Lisanna bị nhắc đến tim đen, không kìm được đỏ mặt bật thốt lên một tiếng
" Một ăn mười, tóc vàng gai...~"
" Mira-nee~" Lisanna ngay lập tức trưng ra một bộ dáng rưng rưng nước mắt kéo tay chị, ngăn lại câu nói tiếp theo:" Chị theo Charlos học hư!"
" Không thể nào Lisanna" Mira tạm dừng công việc đã gần ổn thỏa, cô quay người về phía em gái, hài hước chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu:" Cho dù có người trong bọn chị phải học, thì cũng là chị dạy Charlos chứ?"
"..." Lisanna cứng họng trố mắt
Nhưng Mira vẫn ngây thơ ôm lấy má mình, nháy mắt cười vô tội, hồi lâu sau đó, em gái mới như bừng tỉnh, ôm ngực có vẻ vô cùng tổn thương đăm đăm nhìn chị mình:" Không thể nào, Lisanna không còn là bảo bối quý giá nhất của Mira-nee nữa rồi~"
" Thì đúng vậy..." Mira khoanh tay, vẫn trông vô cùng thản nhiên mà thốt ra một câu khiến Lisanna gánh chịu bạo kích x10000:" Bởi vì em vốn chưa bao giờ là bảo bối mà~"
"..." Lisanna tổn thương nhưng Lisanna không nói
" Bảo bối phải tìm một chỗ mà giấu, còn em, là đứa em gái quý báu nhất của chị..." Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, Mira bật cười giải thích
" Là người chị thương nhất thế giới này..." Người con gái ấy dịu dàng búng một cái vào trán em gái mình, khóe môi vẽ lên một đường cong hoàn mỹ:" Quỷ tinh linh~"
" Em sao có thể ở yên một chỗ?"
" Mira-nee~" Lisanna ôm trán, mở to mắt rưng rưng lên án:" Lại búng trán em... chị càng ngày càng giống Charlos, chị biết không?"
" Không phải sự thật là cô ấy ngày càng giống chị sao?" Mira chớp chớp mắt có vẻ hài lòng, mỉm cười xoay người hoàn thành nốt giai đoạn cuối cùng của công việc trên tay, hương thơm nồng nàn của cacao ngày càng dày đặc, bao phủ lấy toàn bộ gian phòng nhỏ.
" Mira-nee, thật ra làm nóc nhà rất tốt mà" Lisanna không đầu không đuôi nói một câu rồi nhảy hai bước, tiến sát đến bên chị gái, ừm, trông ngon quá, quả nhiên là phân biệt đối xử!
Mira không cho là đúng nhún vai:" Rất tốt, thế nên chị nhường cho cô ấy còn gì?"
" Hể~ Em sẽ quan sát~"
" Còn hiện tại, em gái quý báu của chị muốn bồi thường~" Lisanna chắp tay sau lưng, nghiêng người tràn đầy hứng thú quan sát chiếc bình đang được giữ trên tay chị gái, đoạn, cô ngẩng đầu, cười híp mắt như mèo nhỏ vừa trộm tanh:" Được không Mira-nee?"
Mira nhìn dáng vẻ chắc chắn đang có âm mưu của em gái, rồi lại nhìn bình giữ nhiệt trên tay mình, nheo mắt gật đầu:" Tại sao không chứ?"
" Oh yeah!"
Đưa ánh mắt theo em mình đến khi chỉ thấy cánh cửa đóng chặt yên tĩnh, Mira lắc đầu, khẽ mỉm cười thu dọn lại mọi thứ.
Có lẽ Lisanna sẽ gây ra không ít rắc rối cho Charlos đâu... mà kệ đi, ai kêu cậu dám quên mất người ta chứ?
Suy nghĩ của con người, quả nhiên từ trước đến nay vẫn luôn rất mâu thuẫn...
Tuy rằng đã chuẩn bị trước tâm lý, nhưng đối mặt với một Charlos mất trí nhớ, Mira vẫn không làm sao giữ được tâm mình an bình không có khúc mắc. Lại sẽ hờn giận, còn có không cam lòng...
Thế nhưng dù khúc mắc có lớn đến đâu, dù Mira muốn "bơ" tên ngu ngốc nào đó lắm đấy, nhưng nhìn người đó cứ nằm dài trên bàn, đưa ánh mắt trong suốt rưng rưng ấy nhìn mình...
Mira lại thật sự vô pháp mà làm ngơ
Giận dỗi, chỉ là vu vơ thoáng qua
Quan tâm một người... đã trở thành hành động vô thức...
Nhưng tên mà EQ chứa dấu âm ấy... Quả nhiên là Ngốc!
...
Phía bên ngoài, Charlos hoàn toàn không hề biết về "cô em vợ" và những chuyện sắp xảy đến, bởi cô đang bận ảo não vì một vấn đề khác...
" Lucy... Lucy Heartfilia... ôi trời ạ... xem cái trí nhớ củ chuối của mình đã làm gì này..." Charlos ôm lấy đầu gục mặt xuống bàn rên rỉ
Quá nhiều chuyện không thể kịp sắp xếp cho một ngày
" Charlos-nee?" Mặt Natsu ngắn thũn, nghệch cả ra một cách ngu ngốc khi thấy phản ứng của cô
Thì cách đây mười phút, chẳng qua là cậu ta vừa hết cách, bí quá nên phải kể cho Charlos nghe về chuyến thăm hỏi cha của Lucy hôm nay, ừm... để hỏi ý kiến làm cô gái tóc vàng vui lên một chút...
Nhưng sau đó chưa kịp nói thêm cái gì, thì đã thấy Charlos bắt đầu vò đầu bứt tai như hiện tại.
" Charlos?"
" Aizz, quyết định thế này đi!" Charlos cuối cùng cũng ngẩng đầu, như đã có được quyết định chính xác, cô ấy lại trở về với vẻ bình tĩnh vốn có:" Natsu, cậu cùng Lucy là một đội đúng chứ?"
" Eh... vâng..."
" Mang cô ấy ra ngoài làm nhiệm vụ cho khuây khỏa thì sao?"
"?!" Mắt Natsu ngay lập tức lóe sáng, cậu chàng đứng bật người dậy:" Phải rồi ha!!!"
Kéo theo Happy, lấy đà, thoắt một cái chạy trốn tới khu nhận nhiệm vụ
" Nhớ mang cô ấy về trước tối mai đấy Natsu!" Charlos gọi với theo cái bóng lao thẳng ra ngoài như một cơn lốc, nhanh chóng khuất khỏi tầm nhìn...
Không nghe thấy tiếng đáp lại...cũng không biết cậu ta có nghe thấy không...
Aizz~ Rồi, giờ thì mình...
" Charlos-nee~" Lại là chất giọng giảo hoạt như hồ ly, khiến cho cảm giác không lành lại đang ùa tới
" Ừm... ờ... Li, Lisanna..." Charlos nuốt nước bọt, chậm chạp quay đầu, cô "đau khổ" quan sát tia giảo hoạt lóe lên trong đôi mắt tựa bầu trời, rồi cười dở mếu dở lắp bắp:" Em... lại có chuyện gì thế?"
Em... chắc em sẽ không dùng một cách kỳ quặc gì đó chỉ để ép tôi giao ra mấy tờ tạp chí quái quỷ kia phải không?
Charlos nhớ lại chuyện ban sáng, không kìm được muốn quay người ngay lập tức chạy trốn khỏi nơi này, Lisanna sáng nay... rất đáng sợ! (T_T)
" Chị đang có việc gấp gì hả?" Em gái tóc bạch kim đã trông thấy tác phong có chút vội vàng của cô trước đó, chớp mắt ngạc nhiên
Ngoài chị hai, có thứ gì có thể khiến chị ấy như vậy sao?
" À phải!" Câu nói ấy lập tức khiến Charlos sực tỉnh lại, cô nghiêm túc cau mày, rồi vội vàng phất tay chào cô em gái, dậm bước toan rời khỏi:" Nói với em làm tôi quên luôn mất!"
Khổ quá, từ sáng đến giờ chỉ giỏi nghĩ linh tinh!
Cô... còn phải hoàn thành nó, đó là trọng trách cô đã được giao!
Thời gian... chỉ còn tối nay thôi... Charlos mím môi vô cùng khó xử
" Chuyện gì thế ạ? À mà thôi, chị không cần nói với em đâu..." Lisanna luống cuống, vội vàng cản bước cô ấy, đừng đùa, dù cô muốn quậy phá một chút, nhưng trọng trách vẫn phải hoàn thành cái đã!:" Em sẽ nói nhanh vậy!"
" Ừ, tôi đang nghe đây" Charlos đã nghe thấy sự sốt ruột trong giọng nói của Lisanna, cuối cùng cũng tìm lại được vẻ bình tĩnh, đứng yên chờ đợi:" Em nói đi?"
Vạn sự bất lợi, vẫn phải giữ cho chính mình một cái đầu lạnh mới được!
" Đây, trước tiên, phần thưởng của chị." Lisanna cũng lần nữa nheo nheo con mắt tính kế, cô dúi chiếc bình đang cầm vào tay Charlos
" Đây là...?" Charlos cau mày, hoang mang không hiểu gì
" Của chị Mira" Nhưng trái ngược với điều đó, cô gái tóc bạch kim chỉ dùng một cụm từ ngắn ngủi, đã thành công tổng kết vấn đề cho người kia.
Và không ngoài dự đoán, ngay lúc hai chữ "đặc biệt" cuối cùng kia được thốt ra, Charlos lập tức phản xạ có điều kiện giữ chặt lấy vật nhỏ trong tay mình...
Rồi vội vàng ngẩng đầu:" Vậy..."
" Uh huh" Lisanna mỉm cười lắc đầu, bật ra một âm điệu khe khẽ bằng giọng mũi, sau đó nhìn vẻ mặt tiu nghỉu của người kia, cô có vẻ thoải mái hơn nhiều lắm, lại tiếp tục bật cười rúc rích:" Nhưng mà chị vẫn phải giữ lời."
" Đó là đương nhiên!" Charlos đứng thẳng người nghiêm túc, rồi gật đầu chắc chắn
Theo luật bất thành văn của một ma đạo sĩ: "Phần thưởng" sẽ chỉ được trao tặng, khi một "nhiệm vụ" đã được đánh giá là hoàn thành
Vậy nên khi chấp nhận cầm lấy phần thưởng từ thân chủ, thì ma đạo sĩ ấy đã tự thề trên danh dự của mình, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ
Trong trường hợp này, Charlos đã mắc nợ Lisanna một yêu cầu tuyệt đối phải thực hiện bằng mọi giá
" Có câu nói này của chị thì em an tâm" Lisanna híp mắt cười tươi tắn, rồi nhẹ nhàng quay lưng, đôi tay chắp sau người, giọng hát trong veo khẽ ngân nga một giai điệu nhỏ cực kỳ êm ái
Charlos cau mày nặng nề nhìn chiếc bình nhỏ, nhìn lên bóng dáng đã xen lẫn giữa đám người, lại đưa mắt nhìn về phía cánh cửa vẫn đóng kín của phòng bếp... cuối cùng, mím môi xoay người bước thẳng.
Trao đổi này đáng hay không, hai người đều đã tự mình đưa ra định giá...
Bởi vì yêu cầu, vốn đã được đưa ra rồi
Chỉ là điều đặc biệt nhất ở đây, chính là, người quyết định nội dung và cách mà nó sẽ được thực hiện, không ai khác, lại là Charlos
Mình... chưa bao giờ gặp phải một chuyện nào tương tự...
Trong ký ức chưa từng, trong dòng thời gian bị mất kia... có lẽ cũng sẽ không có...
Em ấy... đôi mắt ấy không phải đang nói dối...
Yêu cầu này, mình không thể thất bại, càng không thể để nó lệch hướng...
Quá quan trọng, nên phải càng cẩn trọng
Nhưng trước đó, mình còn một yêu cầu khác nữa...
Ở đây...
Heart...filia...
_____________________________
Dù là ngày đầu tiên của năm, rất muốn xin lỗi mọi người vì mấy tháng nay au bận quá 😔, nhưng thật lòng, rất cảm ơn mọi người đã đọc tác phẩm này của au, rất cảm ơn đã đồng hành cùng au, mong rằng chúng ta sẽ còn cùng nhau đi xa hơn nữa 😊
Happy New Year!
À, tui thì chỉ cần chúc thi tốt thôi, tuần sau au thi rồi:(((
A.S