[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 56: Quen thuộc- Xa lạ




Hội quán Fairy Tail, buổi sáng đầu tiên sau khi những người ở Thiên Lang đảo trở về

Trong lúc bên kia cánh cửa là một bầu trời cuồng hoan, phía bên này cánh cửa, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng côn trùng đập cánh ngoài cửa sổ

...

Charlos Dreyar trở mình mở mắt đón chào ngày mới trong khi được bao phủ bởi một luồng hơi ấm ngọt ngào kỳ lạ

Trời đã sáng

Chớp mắt, ngẩn người nhìn trần nhà mất một giây, Charlos mới kịp nhớ lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm trước, cô thở dài

Vậy là lại vô bệnh xá sao? Bà Porlysica...

Theo thói quen muốn giơ tay vò vò ấn đường nặng trĩu, lại cảm giác được cánh tay mình bị một thứ gì đó ấm ấm mềm mềm ngăn chặn, Charlos giật mình, như nghĩ đến cái gì, cả thân thể cô theo phản xạ cứng đờ ra trong một tích tắc


Hình... hình như đã biết nguồn gốc của cái "hơi ấm ngọt ngào kỳ lạ"...

Mới sáng sớm... có cần phải kích thích thế không?

Trong đầu tưởng tượng ra 7749 các loại lý do phản bác, nhưng rất lâu sau, vẫn chỉ nghe được tiếng hít thở đều đặn của thiếu nữ từ bên cạnh truyền tới, Charlos cũng đành bất đắc dĩ chấp nhận, chậm rì rì quay cái đầu cứng ngắc nhìn sang...

Lần nữa rơi vào hoảng loạn hoang mang

... Ai đây?

... Người m...? Không, là từ Thiên Lang đảo trở về...

Charlos tỉ mỉ quan sát cô gái lạ hoắc tựa đầu vào vai mình thiêm thiếp, ngạc nhiên thoáng qua một phút chốc, rồi cũng không biết từ khi nào, cô bắt đầu thất thần

Người này... là làm sao vậy?

Charlos nhấp chặt môi, con mắt láo liêng đảo tròn, rồi lại không nhịn được trở về chỗ cũ...


Bỗng một phút chốc cảm thấy mình hiện tại chẳng khác nào một tên biếи ŧɦái

Bởi vì bằng một cách quái đản nào đó... người trước mắt nhìn kiểu gì cũng trông thật... ngon miệng...

Mái tóc thánh khiết như tỏa sáng đó, làn da trắng nõn trong suốt đó... và cả... bờ môi đỏ mọng ướt át đó...

Charlos cảm thấy mình giống hệt một con cá bị quăng lên bờ, cố gắng đến đâu, cũng chẳng thể thở nổi

Quá mức xinh đẹp...

Chỉ hoảng hốt một lát thôi, đến lúc lần nữa nhìn lại, Charlos trợn tròn mắt phát hiện...

Mình... mình nhích lại gần từ khi nào ấy nhỉ?!

Nhìn thấy mi mắt cong vút của người kia khẽ khàng run rẩy, Charlos lập tức bật người lùi lại, trống ngực đập điên cuồng

Thì... thì bản thân chẳng may bị tầng hào quang dịu dàng hoa mất tầm mắt mà thôi đúng không? Ừ... ừ thì, chắc thế...


Cô ấy không tiếng động thở dốc, kỹ càng xem xét động tĩnh của người kia một lúc, rồi đỏ mặt yếu ớt tự bào chữa cho chính mình

Dừng lại một thoáng, không gian vẫn yên lặng, Charlos mím môi cười khổ

Với vẻ ngoài này... em tin tưởng tôi vậy luôn sao? Cô gái?

Vô thức hạ tầm nhìn, rồi như phát hiện điều gì hay lắm, Charlos có chút thích thú thả bay tầm mắt, lần theo dấu vết tựa một vị thám tử nhất quyết truy lùng sự thật

Để đến cuối cùng nhận ra, không biết từ lúc nào, hắc ám cũng đã len lỏi xâm chiếm vào dãy ngân hà

Từng sợi từng sợi tóc của người nằm cạnh đều bị cuốn lấy, dây dưa trong rừng tơ đen ôn nhu mà nguy hiểm

Hai màu sắc hoàn toàn trái ngược, trong một giây phút, hòa quyện vào nhau, giống như chẳng thể tách rời ra được
Và điều đó, khiến Charlos không kìm được nheo nheo con mắt thỏa mãn

Này nói đi, mày thích cô ấy đúng chứ?

Charlos tự nghĩ thầm, rồi cũng tự cười nhạo cái suy nghĩ bỗng hiện ra của bản thân

Đến giờ thì mình mới biết bản thân hóa ra là một tên mê gái ấy...

Nhưng dù sao thì, không thể phủ nhận, cô thích cái cảm giác này

Dù rằng... cô còn chẳng biết người nằm cạnh mình hiện tại là ai...

Lúc này, phía bên ngoài cánh cửa chợt có tiếng xì xào ồn ã, đã có người tới rồi, hội quán và những âm thanh ấy như đang cố lôi kéo Charlos ra khỏi sự mê muội

Ôi trời... Charlos rên rỉ

Cô đã nằm đây chỉ để ngắm người bên cạnh... rất lâu rồi thì phải...

Ánh mắt đen sâu thẳm bỗng vương lên một chút tiếc nuối, cùng một chút bất đắc dĩ chẳng thể miêu tả thành lời
Tiếng ồn ở gần lắm, xem ra không thể tiếp tục tình trạng này được nữa, thế nên Charlos hơi rướn người dậy, cô muốn ra ngoài, chính xác hơn thì là phải ra ngoài kia

Cô đã nghe thấy có người đang gọi tên mình...

Nếu như không nhanh lên một chút, sợ rằng có người sẽ đập cửa mà xông vào mất

Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, động tác của Charlos lại chậm chạp và nhẹ nhàng hết sức, bởi vì có một sự thật là, một cánh tay của cô đang được người bên cạnh ôm lấy

Không thể làm cô ấy thức

Charlos hoàn toàn không nhận ra mâu thuẫn nào trong suy nghĩ của mình, ngược lại còn cảm thấy rất đương nhiên

Làm gì có ai có thể nhẫn tâm đánh thức một thiên thần đang say ngủ thế chứ?

...

Nhưng đang lúc cô ấy từ tốn nhích từng tý một cánh tay của mình, cánh cửa bệnh xá bỗng bật mở bằng một lực hết sức thô bạo
Và giọng nói "oanh vàng" của ai đó bắt đầu bạo tạc gian phòng:" Này, bà c..."

Đó là một tích tắc cho đến khi Charlos kịp phản ứng lại, và anh chàng xấu số kia đã bay đi đâu mất còn cánh cửa đã lại lần nữa đóng chặt

Charlos:"..."

Thật xin lỗi, tôi còn không biết cậu là ai...

Cô nhìn nhìn bàn tay mình, lặng lẽ thở dài, nhưng đến lúc quay đầu nhìn cô gái đã buông tay, nhíu mày quay sang phía khác lầm bầm gì đó, rồi tiếp tục ngủ say, Charlos chỉ ngẩn ngơ một thoáng chốc, sau đó bật cười

Bỗng cảm thấy cảm giác tội lỗi cũng không lớn như vừa nãy nữa là sao nhỉ?

Cuốn lấy một lọn tóc bạch kim bằng ngón tay mình, cô ấy nhẹ giọng cảm thán:" Tôi nghĩ là tôi vừa biết được lý do thì phải..."

Charlos không hề phát hiện ra, ánh mắt của cô lúc ấy có bao nhiêu dịu dàng...
Tôi không nhớ được em là ai... nhưng điều đó cũng không ngăn cản tôi cảm thấy thật quen thuộc khi chúng ta ở cạnh...

Mirajane Strauss...

Charlos cúi đầu thành kính hôn lên lọn tóc mượt mà, cô nhắm mắt, cảm nhận những cái co thắt trong lồng ngực, rồi khẽ mỉm cười

Cuối cùng, nó cũng đã không còn đau

...

Cạch!

Charlos hít thở sâu, tự mình kiến thiết tâm lý một lần rồi lại một lần từ lúc đặt tay lên nắm cửa

Thế nhưng lúc cánh cửa mở ra...

Cô vẫn thật sự bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng ngợp

Rất nhiều người, cùng với rất nhiều những nụ cười

Giữa đám đông đó, có cả những người cô nhận ra và cả những người cô không hề biết tới

Ồn ã

Náo động

Và hạnh phúc

Trước mắt Charlos như mờ đi, đầu cô đau nhói, nhưng chỉ thoáng chốc rồi thôi... và Charlos thì lại quyết định mặc kệ
Ai đó là người khởi đầu, chỉ một giây sau, cả hội quán đều đã nhận ra sự xuất hiện của cô gái tóc đen, rồi đổ dồn ánh mắt về một phía

Ánh mắt chăm chú của họ khiến Charlos cũng bỗng lúng túng không yên

" À thì..." Cô ấy gãi đầu, chớp mắt, kéo kéo khóe môi ngại ngùng mỉm cười:" Chào buổi sáng... mọi người?"

Yên tĩnh mất một giây

Và đó là lúc Charlos cảm nhận rõ ràng nhất... thời điểm trái tim mình được lấp đầy

" Chào buổi sáng, Charlos!" Tất cả những ai có mặt, đáp trả cô bằng một nụ cười không thể đẹp hơn được nữa

Nụ cười đó...

Xa lạ trong ký ức, trong hiểu biết

Nhưng cũng thật quen thuộc, từ sâu trong trái tim này...

Charlos bỗng nhận ra... giờ phút này... ngay lúc này đây...

Mới là thứ...

Mà cô vẫn luôn tìm kiếm

...

" Thế- cho- nên- là!" Một giọng nói âm u bỗng xuất hiện từ phía sau, sát ngay bên tai khiến Charlos lập tức vô thức làm ra tư thế đứng nghiêng mắt nhìn thẳng:" Cậu biết hiện tại là mấy giờ rồi không?!"
" Bốp!"

" Ah!" Nhận lấy một cục u ngay giữa đỉnh đầu, Charlos lảo đảo xém tý nữa là đập mặt xuống đất, nhưng may mà thắng lại kịp lúc

Một lúc sau, cô ấy dùng cả hai tay ôm lấy đầu mình, ngẩng một khuôn mặt mờ mịt trông ngu ngốc cực kỳ nhìn lên:" A?"

Đập vào mắt là một cô gái với mái tóc đỏ rực vô cùng xinh đẹp đang mãnh liệt trừng cô bằng ánh mắt phun ra lửa

Ai... Ai nữa đây?

" Ara ara~" Một giọng nói trong veo đến gần họ, nhưng lại là chất trong veo dính lên tí tẹo gian xảo và nghịch ngợm, quen thuộc theo một cách nào đó, khiến Charlos cảm thấy rờn rợn nơi sau gáy

" Này nói em nghe đi..."

Charlos vẫn giữ nguyên tư thế ôm đầu, hơi ngửa cổ, bắt gặp một đôi mắt lấp lánh sáng tựa sao trời...

Cô ấy rõ ràng là đang mỉm cười, tại sao mình lại thấy nhột nhột thế nhỉ?
Mà... lại là người nào tiếp vậy?

" Chị với chị em làm gì trong đó thế, Charlos?~" Lisanna thích thú cúi đầu, nhìn vẻ mặt nghệch ra ngây ngốc của cô chị gái trước nay đều có vẻ chững chạc hơn hẳn mọi người, không kìm được tủm tỉm chọc ghẹo

Hơi tiếc ấy nhỉ, cô tin là Mira-nee chắc chắn cũng thích cảnh tượng này lắm đấy~

" Chị?" Charlos bỗng nhiên buông tay, khoanh chân ngồi trên nền đất, từ bên dưới nhìn lên một chốc lát, cô ấy chợt híp mắt cười tươi rói:" À, em là Lisanna Strauss phải không?"

" Xin chào, rất hân hạnh được gặp mặt... ý nhầm..."

Chỉ vừa nghe câu trước, Lisanna và những người đứng cạnh đó đã sửng sốt mở to mắt

" Phải là chào mừng trở về chứ nhỉ?" Charlos vẫn không kịp để ý đến ánh mắt của họ, tự mình cúi đầu cau mày lúng túng
Thế rồi, trước mắt cô gái nhỏ bỗng chốc nhòe đi

Kẻ đáng ghét này...

Bởi vì người con gái trước mặt cô ấy, chợt ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng mà ấm áp đặc trưng, rồi thì thầm với cô bằng chất giọng êm ái nhất có thể:" Dù sao thì..."

" Nhà mình vẫn là tốt nhất em nhỉ?"

Rõ ràng là chẳng biết cái gì, lại bằng cái bản năng mạnh mẽ ấy...

Dễ dàng khơi dậy ký ức lưu giữ sâu nhất trong lòng bọn họ

Cứ thế này...

" Chị nói tụi em phải thản nhiên đối xử với chị thế nào chứ Charlos?" Lisanna hơi ngước mắt tránh đi con mắt sâu hút, cũng che giấu nó khỏi ánh nhìn nhạy bén của người kia:" Quả nhiên là ngốc"

Cô đưa tay, không lưu tình vỗ cái đốp vào trán ai đó, khẽ cười:" Xứng đáng chịu tội!"
" Eh? Là sao?" Charlos phản xạ ôm lấy trán mình, vẫn như cũ ngồi một chỗ mờ mịt không hiểu

Tại sao hết người này đến người kia đều thích đánh vào đầu cô vậy???

" Bởi vì ai cũng đều muốn thử xem có đánh bớt được cái ngốc của em đi hay không" Nhưng Lisanna đã vẫy vẫy tay đi đến cạnh chỗ của một cô gái tóc lam đội mũ khác từ bao giờ, mà trên đầu Charlos, lại cảm nhận được vài cái vỗ về rất đỗi ôn hòa, và giọng nam trầm ấm truyền tới:" Nhưng xem ra là không có hiệu quả gì"

" Em gái" Charlos nghiêng người né khỏi bàn tay to, chớp mắt dò hỏi nhìn cậu thanh niên cao lớn sở hữu mái tóc màu vàng gai và một vết sẹo khá rõ gần bên mắt phải

" Anh là..." Charlos mất một chốc ngạc nhiên, rồi la lên:" Nii?!"

"..." Cánh tay chưa kịp rút về của Laxus lập tức chững lại
Rất nhiều người khác cũng mở trừng mắt có chút run rẩy lại hưng phấn nhìn sang

Mất một lúc Laxus mới tìm lại được giọng nói của mình, âm thanh khàn khàn phát ra từ cuống họng không ngừng lên xuống:" Em vừa gọi anh là gì?"

" ?" Charlos nghiêng đầu suy nghĩ tý xíu, rồi dè dặt quay lại nhìn anh, nhỏ giọng:" Laxus...niichan?"

Rồi lại ngẩng đầu nhìn cô gái vẫn đứng cạnh mình từ đầu đến giờ, lẩm bẩm:" Erza?"

Câu nói ấy khiến cả người Laxus đều run lên kích động:" Em... em nhận ra anh sao? Em nhận ra mọi người chứ? Em có nhớ..."

"..."

"..." Charlos lập tức lắc đầu dứt khoát, rồi trầm mặc, tựa như giội một chậu nước đá vào cái đầu nóng ran của những người còn lại

" Vậy..." Ai đó vẫn chưa chịu từ bỏ muốn hỏi dồn

" Được rồi!" Nhưng ngay lập tức phải dừng lại vì bị một âm thanh khác, nặng nề và đầy nghiêm khắc cắt ngang
Charlos mím môi ngẩng đầu nhìn bóng người nhỏ bé chậm rãi đi ra từ đám đông, tiến lại gần mình

" Ông nội..." Giọng cô ấy nỉ non qua hơi thở, khiến Makarov khẽ chựng lại một chút trên đôi chân mình

Ông nhanh chóng nhìn về phía cô cháu gái duy nhất, rồi hạ tầm mắt nhẹ nhàng thở dài một hơi, Makarov ngẩng đầu đầy từ ái:" Charlos, đừng sợ..."

" Đừng lo lắng..." Đôi mắt ông đối diện cô, tựa như một chiếc giếng cổ thâm sâu, khiến người ta tin tưởng lại an tâm đến lạ:" Dù thế nào đi chăng nữa..."

" Con vẫn mãi mãi là Charlos Dreyar"

" Là người luôn tin vào những điều mình cho là đúng, là kẻ chưa từng làm trái với lương tâm, là cô gái chưa bao giờ phải hối hận vì những gì mình đã làm..."

" Con vẫn luôn là con, là đứa cháu gái duy nhất ta vẫn luôn tự hào..." Makarov đã đến trước mặt Charlos từ lúc nào, nhe răng cười rạng rỡ:" Thế cho nên, ta không cho phép con tự nghi ngờ chính bản thân!"
Ông ở ngay cạnh cô, biểu cảm có vẻ trẻ con kỳ cục, nhưng ánh mắt tinh anh kia lại không cho phép cô trốn tránh điều gì, cũng không cho phép cô tự nói dối bản thân

Đối mặt với tình cảnh lạ và sự thay đổi, ai lại không bỡ ngỡ, không lo sợ?

Những người trở lại âu lo về quãng thời gian vụt mất, về những người có lẽ đã chẳng còn như xưa

Và ai nói Charlos lại sẽ không như vậy?

Ngày cô mở mắt lần đầu tiên ký sự, dưới chân cô đạp, là một lớp băng mỏng bất cứ khi nào cũng có thể tan đi

Tên của cô là do người khác nói

Nhà của cô là tự lần mò mà đoán được

Người thân, bạn bè, đồng đội tất cả đều như bị phủ lên một lớp sương mờ không thể nhìn thấu

Cô là ai? Xung quanh cô là thực hay là ảo? Là thứ cô đã đánh mất hay tất cả chỉ là một sự hiểu lầm?
Charlos thật sự không thể xác định được

Người ta thường nói, trên thế giới sẽ có ít nhất ba người giống hệt bạn

Liệu rằng có thể có một ngày nào đó, khi "Charlos thật" của họ xuất hiện... và cô lại là kẻ thừa thãi ra hay không?

Viễn cảnh ấy khiến Charlos sợ hãi

Vậy nên cô vẫn luôn cố gắng để chứng minh cái ngược lại, cố gắng đào bới lại quá khứ, đào bới tất cả mọi thứ từng xuất hiện chứng minh cho sự tồn tại của cô

Thế nhưng càng biết được nhiều, Charlos lại càng nghi ngờ chính bản thân...

Người kia... thật sự là cô sao?

Cho đến hiện tại, bỗng nhiên có một người đến và đứng trước mặt cô, rõ ràng dõng dạc nói với cô rằng

Cô là Charlos Dreyar

Không có bất kỳ một sự nhầm lẫn nào

Và cô không cần phải gồng mình chứng minh bất cứ điều chi...
Đừng bao giờ nghi ngờ bản thân mình nữa

Người đầu tiên...

Charlos cúi đầu, tóc mai lòa xòa che đi đôi mắt cô, bóng ma to lớn phủ kín khuôn mặt còn mờ mịt một giây trước

Nhưng tất cả những ai đang đặt tầm mắt quan sát cô gái ấy, đều sẽ nhận ra, đôi vai gầy kia đang run lên dữ dội

" ...Vâng..." Cô ấy gật mạnh đầu, âm giọng tắc nghẽn đến hầu như biến mất

Những người ở lại từng ấy năm nhìn cảnh này, bỗng thảng thốt che kín miệng mình bật khóc trong im lặng

" Vâng..." Charlos cuối cùng cũng chịu lần nữa ngẩng đầu, để giọt nước mắt đầu tiên quang minh chính đại rơi xuống trước mặt bao người sau hai năm:" Thưa ông..."

Quả nhiên, tâm bệnh, phải dùng tâm dược để chữa...

Toàn Fairy Tail sáng hôm đó, đều nhận ra một sự thật
Đại gia đình của họ có lẽ vĩnh viễn cũng không thể trở lại như trước

Thế nhưng, họ có thể bắt đầu lại... và khiến cho ngôi nhà của mình... ngày càng tốt đẹp hơn!

_______________________________

" Em là Wendy, Charlos-nee!" Cô bé tóc xanh nhỏ nhắn cười híp mắt, kéo lấy vạt áo người ngồi cạnh, chỉ vào mình cao hứng giới thiệu:" Wendy Marvel!"

" Còn tôi là Carla" Cô mèo trắng ngồi trên bàn ngay trước mặt họ phe phẩy đuôi gật đầu nhìn cô gái tóc đen một cái, rồi lại nhanh chóng quay đi

Kết quả của cuộc náo động ban sáng là, sau khi đã bình tĩnh lại, tất cả những ai có hứng thú đều kéo Charlos ngồi vào một cái bàn được ghép to lớn, bắt đầu công cuộc tự giới thiệu bản thân

" Ừm, tôi nhớ rồi" Charlos gật gù ôn hòa:" Thiên Long Wendy và Exceed Carla, hai đứa luôn luôn đi cùng nhau đúng không?"
" Đúng rồi đấy ạ!" Mắt Wendy sáng lấp lánh khi cô bé gật đầu

" Ờ, xin lỗi cắt ngang một chút, tôi thắc mắc từ nãy đến giờ rồi..." Cana bỗng nhiên giơ tay, nhìn thẳng vào cô gái ngồi giữa bàn bằng ánh mắt cá chết, bẹp miệng:" Làm cách nào mà cậu biết tên chúng tôi vậy? Cậu biết trước cả khi mọi người giới thiệu đúng chứ?"

" Nhưng rốt cuộc thì cậu không nhớ rõ được ai cả... cứ như là... ờm..." Đến đây thì Cana nhíu mày rối rắm, không biết làm sao để diễn đạt cho đúng nhất

" Cứ như là" Và Levy không chần chờ chút nào để thay cô hỏi hết câu:" Chị có bảng thông tin của tất cả, việc duy nhất phải làm chỉ là nhìn mặt, ghép tên, đọc thông tin ra thôi vậy, tại sao thế?"

" Chính xác là, cách chị nói về mọi người giống đọc, mà không phải vì trải nghiệm và biết, đúng không Charlos?" Lucy cũng gật gù thêm ý, và ngay tức khắc, mọi con mắt đều đổ dồn về phía người ngồi giữa
Charlos:"..."

Nhìn chằm chằm

" Ừ thì... tôi cũng không ngờ là lộ tẩy nhanh như vậy..." Charlos bất lực gãi đầu, cười ngại ngùng, giọng nói mang chút ấp úng:" Cái này... thì chính là..."

Tiếp tục nhìn chằm chằm

" Thật ra..."

" Thật ra, là do chị ấy đã làm một giao dịch với người ta" Một giọng nói khác bỗng cắt ngang sự lúng túng của ai đó, khiến cô cứng họng không cách nào phản bác

Âm thanh thanh thoát lại mang chút châm biếm này là của...

" Celty!" Charlos giật mình nhìn về phía cô bé tựa như rơi từ trên trời xuống cái bàn của họ

" Chào buổi trưa" Celty híp mắt cười hài lòng vì vẻ mặt đỏ bừng của bà chị mình hiện tại:" Không tìm được chị ở nhà riêng hay trong rừng nên em phải lết đến đây"

"..." Charlos cười trừ

" Ủa mà ai đây?" Natsu khoanh tay soi mói nhìn cô bé tóc nâu một lượt từ trên xuống dưới, mặt mờ mịt
" Chào, anh đầu lửa" Celty liếc mắt nhìn cậu một cái rồi quay đi, với lấy ly nước trước mặt Charlos, nhấp một ngụm:" Anh không nhớ nổi em đâu, nhưng em đã nghe kể về anh khá nhiều..."

" Đặc biệt là từ tên nhóc Romeo"

"...??" Mặt Natsu trông lại càng hoang mang hơn trước

" Ồ, thế hóa ra em là Celty-chan!" Nhưng rất may cho cậu là Lisanna đã kịp thời cứu cánh, hào hứng nhìn cô bé có vẻ người lớn kia một chút, rồi nhẹ nhàng mỉm cười:" Dễ thương quá! Em cũng lớn nhanh ghê!"

" Cô bé là con gái chú Wakaba đấy Natsu" Cô ấy búng tay quay sang phổ cập tin tức cho cậu bạn đang nhăn nhó

" Ồ ra vậy!" Natsu ngay lập tức đập tay tỏ vẻ đã nhớ ra

"..." Phía bên kia, Celty không đồng ý, nhưng cũng không có ý định phủ nhận

" Sao nữa vậy cô hai?" Charlos ngay lập tức nhận ra sự kỳ lạ, bất đắc dĩ xê dịch người, vẫy tay gọi cô nhóc đang phồng má giận dỗi lại gần mình:" Đến đây nào Celty, hai người lại cãi nhau à?"
Trong ánh mắt không hiểu được và kinh ngạc sửng sốt của tất cả những người còn lại, cô bé mới nãy còn trông có vẻ lãnh đạm đứng dậy, sau đó...

Nhào thẳng về phía Charlos

Mọi người:"..."

Về phía Charlos, vô cùng bình tĩnh, thậm chí như đã đoán được trước, à không, có lẽ là quá quen với diễn biến thì đúng hơn, vươn tay nhẹ nhàng tiếp được dáng người nhỏ nhắn vừa bay qua mặt bàn về hướng mình

" Ông cố vấn hội trưởng không cho em đến đây nếu Twilight Ogre đang ở gần!" Chỉ vừa chạm vào vòng ôm ấm áp của ai đó, Celty đã vươn tay, ôm xiết lấy cổ cô ấy, dựa đầu vào bả vai gầy thầm thì lên án:" Ông ta dựa vào cái gì mà cấm em chứ?! Đáng ghét!"

" Ồ, lần này thì đừng giận Celty, chị nghe kể rồi, hôm qua em mạo hiểm quá đấy" Charlos cười cười vuốt ve mái tóc mượt mà, cũng mặc kệ cô bé làm ổ trong lòng mình mà ngồi xuống:" Ông ấy chỉ lo lắng cho em thôi mà đúng không?"
"..." Cô bé con trầm mặc, có lẽ đang suy nghĩ

Cuối cùng

" Ông ấy không thể nói rõ ra luôn sao? Tại sao không bao giờ chịu giải thích cho em hiểu?" Celty không cho là đúng dụi dụi vào vai ai đó, rầu rĩ lầu bầu:" Tại sao phải dùng cái giọng điệu ra lệnh đấy mà cấm với cản em tới hội quán chứ?!"

" Được rồi, ngoan, cha

em chỉ là hơi ngốc trong việc biểu đạt" Charlos hiểu ý hạ giọng:" Tha thứ ông ấy lần này nhé, được không?"

" ..." Celty cựa quậy một chút, rồi lặng lẽ gật đầu:" Ừm... nếu chị nói vậy..."

" Ngoan lắm~"

Phía bên này, hai con người hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi bên ngoài chìm vào thế giới của bản thân

Phía bên kia, Lisanna và Lucy tiếp nhận mấy ly nước từ tay chị gái mình, hăm hở kéo cô gái từ lúc tỉnh lại vẫn luôn bận rộn bởi công việc ở quầy bar ngồi xuống, hào hứng quan sát tình hình
" Em biết lâu rồi, nhưng mà thật sự..." Levy ôm mặt nhỏ giọng cảm thán:" Ai mà được sinh ra làm con chị Charlos, chắc chắn sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới luôn ấy!"

" Ừ, ừ..." Erza khoanh tay, gật đầu lia lịa, đoạn cô ấy quay sang bên cạnh, vô cùng tự nhiên hỏi cô gái tóc bạch kim vừa ngồi xuống, còn chưa hiểu được tình hình:" Mà Mira, rồi hai người đã có kế hoạch chưa? Muốn sinh mấy đứa?"

" ..." Không kịp chuẩn bị, tay cầm ly của Mira run một cái, vài giọt nước bắn ra bên ngoài:" Gì... cái gì thế Erza?!"

Cô ấy ngước mắt khẽ gắt lên một chút, nhưng khuôn mặt cũng bắt đầu nhuốm màu hồng

" Ể? Chưa bàn bạc gì hết luôn sao?" Cana vẫn như thường lệ, ôm lấy thùng bia của cô mà tu một hơi, quệt miệng, ghé mặt sang tò mò:" Tôi cứ tưởng nếu là Charlos thì phải nghĩ xong hết luôn rồi ấy chứ nhỉ?"
" Tự sinh luôn á? Nhưng bằng cách nào cơ?" Lucy giật mình mở to con mắt:" Hai người họ đều là... mà bỏ qua đi, em cứ tưởng hai chị tính nhận nuôi!"

" Lucy, vậy là em không biết rồi" Cana nấc một cái, chống cằm lắc lắc đầu thương tiếc mà phổ cập:" Nếu như người muốn là Mira, sao trời Charlos cũng sẽ kiếm được cách mang nó tháo xuống"

" Chỉ là một đứa trẻ của cả hai thôi, cô ấy chắc chắn phải có cách gì đấy!"

" Ấy, mọi chuyện không đơn giản như vậy đâu, dù sao ma thuật tạo ra sự sống cũng thuộc vào một trong những điều cấm kỵ lớn lao nhất thế giới đấy" Levy vội vã xua tay giải thích với Lucy, rồi lại gãi má đỏ mặt bổ sung:" Nhưng mà bởi vì người được nhắc đến là chị Charlos, nên tớ cứ có cái mặc định là chị ấy có thể làm được vậy đó..."
" Kỳ cục nhỉ?"

" Ừm... ờ..." Lucy lúng túng nhìn cô bạn, trong đầu không tự chủ nhớ lại những gì họ đã trải qua trước đó, bỗng phát hiện ra...

" Hình như tớ... cũng kỳ cục như vậy?"

Hai cô gái nhìn nhau cười khúc khích

" Ôi Gray-sama! Nếu anh muốn thì Juvia cũng có thể làm tất cả vì anh!" Đôi mắt của Juvia hiện lên hai trái tim hồng bự chảng, cô ấy nghiêng người vươn tay về phía Gray la lên

" Không! Tôi không cần! Không có!" Cậu trai băng cố gắng gỡ vật trang sức hình người dính chắc trên người cậu ra mà không được

Cá là Juvia vừa lạc lối trong một vài ảo tưởng nào đó của cô ấy

" Ể? Trẻ con?" Natsu cau mày đăm chiêu tưởng tượng:" Vậy là... Charlos và Mira sẽ tạo ra mấy quả trứng đúng không?"

" Không phải thế, Natsu!" Lucy cảm thấy bất lực

" Không phải cái gì?" Cậu trai đầu hồng trông rõ là ngờ nghệch
" Không phải là trứng!"

" Chứ là cái gì?! Lucy bị ngốc à?!"

" Không... mà bỏ đi, tại sao tôi lại đi cãi nhau với cậu làm gì..." Lucy mệt mỏi đỡ trán quay mặt sang hướng khác

Mắt không thấy, tâm không phiền

Natsu:"???"

Ừm... con trai hay gái thì tốt hơn nhỉ?... Ngồi ngoài rìa cuộc thảo luận, anh trai tóc vàng nào đó trông thì im lặng, nhưng thật ra lại đang khoanh tay đăm chiêu suy nghĩ vấn đề nhân sinh ... Và mấy đứa thì là ổn thỏa?

" Nghe thật hay, nhưng mà tớ lại không cho rằng làm được đâu..." Đúng lúc này, Lisanna khoanh tay tựa cằm vào bàn, nhỏ giọng phản đối

" Eh?" Ai nấy ngạc nhiên nhìn cô, thông thường thì những lúc thế này, cô ấy mới là người hưởng ứng tích cực nhất chứ nhỉ?

Nhưng rốt cuộc, em gái tóc bạch kim chỉ thở dài đảo tròn con mắt:" Nghe nói mang thai và sinh con đều rất khổ, chị Charlos tuyệt đối là không thể buông tay để chị Mira chịu tý đau nào đâu..."
" Mira-nee lại càng chẳng khác gì..." Cô ấy nghiêng đầu nhìn chị mình, tiếp tục thở dài:" Hơn nữa, mọi người thật sự nghĩ chị ấy đồng ý để một người khác xuất hiện đem sự chú ý của người kia phân chia đi mất à?"

Lúc này, mọi người mới nhận ra, tầm mắt của Mira vốn từ lâu đã không còn ở chỗ họ

Mà đang nhìn chằm chằm về phía Charlos cùng Celty đang nói chuyện với Wendy

Mọi người:"..."

Rồi, hiểu luôn

" Thôi nào mọi người, trí tưởng tượng của tất cả đang bay xa quá rồi đấy..." Không có tý bối rối nào vì bị phát hiện khi nhìn trộm (Ý không, cô ấy nhìn quang minh chính đại mà nhỉ? ^_^), Mira thu hồi tầm mắt của mình, thản nhiên như không nhấp một ngụm nước, mỉm cười chống cằm:" Hiện tại tôi và cô ấy chỉ là người xa lạ thôi mà đúng không?"
Cái bộ dáng này... Ai nấy đều tái mặt không dám ho he cái gì

Mọi người:"..." Thật đáng sợ!

Thôi xong, Charlos...

Công sức bao nhiêu năm bồi dưỡng tình cảm, bao nhiêu mồ hôi nước mắt tỏ xong cái tình của cậu... vừa bay trong 1s...

Mà đáng đời ghê~

Dù bị hù một chặp, tất cả đều thỏa mãn gật đầu

Nhưng dường như ánh mắt của họ bắn sang quá mức mãnh liệt, phía bên kia, cuối cùng cũng có người nhận ra cái nhìn soi mói của họ, quay đầu chớp mắt có vẻ khó hiểu

" À!" Celty bỗng đập tay, hình như đã nhớ ra chuyện gì cười híp mắt thần bí:" Mấy người còn đang thắc mắc về cái giao dịch của Charlos-neechan phải không?"

" Eh?" Mấy người bị bắt quả tang coi lén chợt ngẩn người

Giao dịch...?

" Không phải sao?" Celty nhìn họ như vậy, lại hoang mang
" Không, đúng đấy!" Gray bất chợt lên tiếng khẳng định:" Bà chị còn chưa kể cho bọn này về vụ thông tin"

Lúc này tất cả mới kịp hoàn hồn, gật đầu lia lịa

Vỗ tay cho pha cứu thua xuất sắc của Gray Fullbuster!

"..." Celty liếc mắt cũng cảm nhận được sự bất ổn tỏa ra từ đám đông, nhưng cuối cùng quyết định mặc kệ

Cô sung sướng ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bắt đầu đổi màu của Charlos, cố tình kéo dài giọng nói:" Charlos-nee ấy hả~"

Không, em sẽ không nói đúng không Celty?!

Không nha, em sẽ nói, chuyện này quá mức thú vị!!!

Celty?!?!

Trao đổi ánh mắt không thành công, thân thể cô gái tóc đen bắt đầu quá trình thạch hóa

" Ừ, chị ấy đã làm giao dịch với anh chàng phóng viên của Tuần san Pháp sư để lấy thông tin..."

" Cái giá là..."
" Chụp những bức ảnh cho tạp chí..." Celty cười gian, còn mặt Charlos đã đủ rán được vài quả trứng:" Với toàn bộ trang phục đều do tòa soạn quyết định!"

"..." Im lặng mất một giây

" Ehhhhhhhh???" Tiếng hét đồng thanh như muốn lật bay luôn nóc hội quán Fairy Tail đi mất khiến Charlos chỉ muốn đào một cái lỗ rồi trốn quách xuống dưới cho xong

" Tất cả luôn sao?!?!"

Làm ơn... cái ánh mắt hào hứng đó là sao vậy?!?!?

" Đúng không Charlos?!?!"

Đứng trước khuôn mặt sáng rực của họ, Charlos bất lực toàn tập, không muốn cũng đành phải gật đầu thừa nhận

Sau đó, trong nụ cười tủm tỉm chọc ghẹo của Celty, không biết nên khóc hay nên cười... Fairy Tail chứng kiến khung cảnh bạo loạn lần thứ hai trong ngày...

" Macao! Hội mình còn giữ lại báo cũ không?!"

" Hở? Không biết..." Macao mờ mịt ngẩng đầu
" À, em nhớ là có vài tờ ở trong phòng nghỉ..." Kinana nghe tiếng gọi liền quay sang

Vèo! Một đám người chạy nước rút về hướng cửa phòng được chỉ

" Cậu bên trái! Tôi bên phải! Lục hết đống này lên!"

" Đừng để Charlos vào! Chặn cửa lại!"

" Chậm chân ở ngoài đê!"

Này khoan mọi người...

Khóe môi Charlos bắt đầu co rút, thật sự là dở khóc dở cười không biết làm sao nhìn cánh cửa đóng chặt

" Ở trong đó sao có thể có cơ chứ?" Celty sau khi ném một quả bom bạo tạc, vô cùng thảnh thơi bê lấy ly nước cam mát lạnh Kinana vừa đưa tới, liếc mắt nhìn một cái, nhún vai:" Cũng không nghĩ đến sách báo của hội là do ai giữ lại..."

Charlos cười trừ, ừ thì, đống đó đều từng bị cô xử lý qua...

Dù sao thì cũng rất ngại mà

Quả nhiên, chỉ một lát sau, đám người vừa nãy còn hưng phấn, hiện tại đeo một khuôn mặt bí xị trở về chỗ ngồi của mình, ai nấy đều ai oán nhìn cô
Hiển nhiên là họ cũng hiểu được những số báo mất vài trang hay mất cả quyển ấy là do ai làm

" Charlos~" Tập thể ánh mắt cún con

" Không!" Ai đó dứt khoát lắc đầu

" Tụi em muốn xem mà~" Wendy cùng Levy bước nhanh đến bám chặt lấy tay cô mà lắc trong khi Lisanna nhảy tót lên ôm vòng cổ cô ấy

" Không! Cách này vô dụng!" Charlos không nhìn ánh mắt đẫm nước của mấy đứa em gái, kiên quyết nghiêng đầu

À há, mềm mỏng không được vậy thì...

" Rồi bây giờ cậu có chịu lấy ra hay không?!" Erza bắt đầu tỏa hắc khí, vung lên một thanh đao bự chảng không biết từ đâu ra:" Charlos?!"

Bạo lực!

"..." Charlos nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn giữ vững trận địa:" Không là không!"

"..." Hai bên gay gắt giằng co

" Charlos..." Lisanna đang ôm lấy cổ Charlos chợt buông tay, nhỏ giọng lầm bầm, cô ấy cẩn thận chỉnh lại cổ chiếc sơ mi đen, rồi chợt lùi lại, mỉm cười:" Đây là do chị ép tụi em!"
Charlos:"..."

Không, rõ ràng là mọi người bức tôi có được không?!

" Thế cho nên..." Lisanna chậm rãi phun ra từng chữ

Charlos toát mồ hôi lạnh đảo mắt nhìn quanh, rồi chợt nắm chặt tay mình

Ở đây thiếu mất một người!

Là cái người cô có tật giật mình... nên từ sáng đến giờ không dám nhìn thẳng...

Không... không lẽ...

Đúng lúc tình thế căng như dây đàn:" Charlos!"

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gọi của Bisca:" Cậu có thư từ khách quen đây nè!!!"

Cọng rơm cứu mạng rơi xuống trong khoảnh khắc quyết định và Charlos tuyệt đối không bỏ qua cơ hội giữ chặt lấy nó

" Đến liền đây!" Cô ấy phóng ra như một viên đại bác

" Giữ cậu ta lại!"

Nhưng rất tiếc là kết quả không mấy khả quan, Charlos đã muốn chạy thì làm gì có ai cản được chứ?

" Đáng ghét!"
...

Phía bên này, Charlos thở phào vuốt mồ hôi nhận lấy tờ yêu cầu trong ánh mắt tò mò của Bisca

" Cái này..." Đôi mắt trầm tĩnh lướt nhanh qua những con chữ, Charlos bất ngờ bật thốt ra thành tiếng

" Có chuyện gì sao? Cậu ổn chứ?" Bisca nhìn cô như thế, cũng không biết lý do mà lo âu:" Nếu khó quá hay là chúng ta..."

" Ồ không, không phải thế!" Charlos gấp lại tờ giấy trên tay, vội vàng cười lắc đầu:" Chỉ là có chút không ngờ đến mà thôi, một yêu cầu khá là kỳ lạ..."

" Nhưng mà tính ra, lại khá là thú vị đấy chứ nhỉ?" Cô ấy nheo mắt có vẻ tinh nghịch, rồi mỉm cười quay người, chậm rãi rời khỏi:" Có lẽ tớ phải chuẩn bị vài thứ, cậu nói lại với mọi người giùm tớ nhé!"

Để lại Bisca sau lưng đầu đầy dấu chấm hỏi tò mò

...

Phía bên kia...

" Fưfưfưfư..." Những người khác kỳ lạ nhìn đám đông sau khi để cho Charlos chạy mất, bỗng như biến hình tập thể với hai cái sừng trên đầu và khuôn mặt đầy vẻ tươi cười thực hiện được
Chính xác là, tập thể hóa quỷ

" Họ bị cái gì vậy?" Laki che miệng hỏi Kinana vốn ở gần đó khi nãy, nhưng chỉ nhận được một cái lắc đầu

Không khí hắc ám bắt đầu bao trùm một góc hội quán

Mà ở giữa vòng tròn mới thành lập, Celty vô cùng từ tốn lau miệng, đứng dậy khỏi ghế

Sau đó trong tình cảnh cả mấy chục con mắt ngó đăm đăm, xách lên chiếc balo bị đặt ở dưới chân từ đầu đến giờ không ai thèm ngó tới

Xoạch!

Toàn bộ mọi thứ bên trong bị đổ ra bàn chất thành một ngọn núi nhỏ, và toàn bộ chúng là...

Tuần san Pháp sư!

Tất cả những tuấn nam mỹ nữ của Fairy Tail trong một giây đều vứt bỏ hết hình tượng, hóa thân sói xám vồ tới!

Macao ngồi cạnh đó há hốc mồm không thể tin được hết nhìn cái túi nhỏ gọn, lại nhìn chồng sách báo trên bàn
Cuối cùng nhìn đám đông đang bu lại lật sách sột soạt, thi thoảng còn có tiếng cười rùng rợn truyền ra

" À, tôi nhớ ra rồi!" Max đứng dậy, mở to mắt ngạc nhiên:" Cái túi đó là quà Charlos tặng con bé hôm sinh nhật đúng không?"

" Ồ, tôi cũng nhớ rồi, đúng là thế thật!" Laki sau một hồi chăm chú quan sát cũng gật đầu khẳng định, cô cảm thán, có hơi ghen tỵ:" Hóa ra là được Charlos chỉnh sửa thêm ma thuật không gian, tuyệt ghê ấy nhỉ?"

" Mà tôi nói thật" Kinana không nhịn được tò mò:" Lúc trước khi Charlos-nee làm cái túi, có nghĩ đến một ngày nào đó Celty sẽ dùng nó cho việc thế này không?"

" Áhahahaha, trời đất! Nhìn tấm này nè mọi người!" Giọng Natsu là ồn ào nhất

" Đó đã là gì? Coi tấm của tôi này!"

" Wow wow, tôi không ngờ là Charlos chịu mặc bộ này luôn!"
" Dù biết là không tốt... Nhưng chị Charlos mặc thế này trông dễ thương thật đấy!"

" Còn cái này nhìn ngầu ha?"

" Là đàn ông, thì phải ăn mặc như vậy!"

"..."

" Tôi nghĩ chắc mơ cũng không nghĩ đến được đâu..." Macao thở dài xoa mồ hôi không tồn tại trên trán

" Ừ..." Và tất cả mọi người đều đồng ý với ông

...

" Hắt xì! Hắt xì!"

Tại phòng làm việc, con người đang loay hoay viết viết vẽ vẽ gì đó trên bản thiết kế của mình bỗng liên tục nhảy mũi

" Quái, hôm nay ai cứ nhắc mình mãi vậy cà?"

Thôi kệ vậy, chắc không có chuyện gì đâu...

...

Trở lại hội quán Fairy Tail, ngoài rìa của cuộc náo loạn nhỏ, Celty Mine mở trừng con mắt cảnh giác nhìn người rất tự nhiên bước đến cạnh chính mình

" Cô làm gì ở đây?" Cô bé nhấp môi kỳ quái nhìn nụ cười dịu dàng của kẻ đối diện:" Cô muốn gì?"
" Em muốn ăn thử nó không?" Đứng trước câu hỏi đó, Mira chẳng có chút khó chịu nào cúi người, đặt xuống trước mặt Celty một miếng bánh kem cam đặc biệt ngon mắt, ôn hòa mỉm cười:" Em có vẻ rất thích cam"

"..." Cô gái nhỏ nhìn nhìn miếng bánh trên bàn, lại ngẩng đầu nhìn nhìn người con gái xinh đẹp tới mức phạm quy cứ dịu dàng như nước, mím chặt môi lặp lại một lần:" Cô muốn gì?"

Celty liếc mắt nhìn đám người đang tụ tập, giọng kỳ quái:" Tại sao cô lại không gia nhập bọn họ?"

Trầm mặc một chút, Mira ngẩng đầu, vẫn giữ nguyên khóe môi cong nhẹ, giọng nói trong veo mà lại chắc chắn thấm người:"..."

_____________________________

Tui cắt, tui cắt 😎😎😎

Tự nhiên có cảm giác mình viết mấy chương này lảm nhảm ghê, mà kệ đi:))))

Tuần sau có chương không tui không biết đâu nghen, tùy thời gian rảnh:))))))
A.S