Đối với những người mất tích... 7 năm chính xác chỉ là một cái chớp mắt nhoáng qua đã biến mất
Thế nhưng đối với những ai ở lại, đó là 7 năm của sự đau khổ và cô đơn
Là 7 năm hy vọng, để rồi lần lượt rơi xuống hố sâu tuyệt vọng
Là 7 năm lê lết bám trụ mái nhà chẳng lành lặn vô vọng đợi chờ...
Chỉ nghĩ đến điều này thôi...
Đã khiến tất cả mọi người vừa trở về...
Nặng trĩu...
...
" Charlos... cô ấy..."
Trăng đã lên, nguyệt quang vui vẻ nhảy múa trên những hòn gạch đỏ hồng đã phủ lên một lớp xanh rêu, từng tia từng tia bạc nhợt nhạt rải xuống như sương mù
" Là mất trí nhớ sao...?"
Ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ, lén lút đáp xuống mái tóc đỏ rực của người con gái vẫn mãi đăm chiêu nhìn cánh cửa trước mặt
Ánh đèn ấm áp hắt lên đôi lông mày cau chặt, phủ lên khuôn mặt xinh đẹp một lớp hào quang dịu dàng mông lung
" Đúng vậy..." Macao hơi rũ mắt liếm liếm bờ môi khô khốc, rồi nặng nề gật đầu:" Từ hơn 1 năm trước trở lại, con bé đã đánh mất đi toàn bộ ký ức..."
Hội quán Fairy Tail dù đã về khuya, lại vẫn đông đúc như ban ngày, những cái bóng chồng chất lên nhau, nặng nề mà cũng thật ấm áp ...
Thế nhưng dù hiện tại có chật kín người đi chăng nữa, không gian nơi này lại chỉ có im lặng, tưởng chừng có thể nghe rõ tiếng côn trùng xôn xao đập cánh ngoài thềm nhà...
" Để tôi kể lại cho vậy..." Wakaba rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, khẽ vỗ vỗ vai ông bạn mình vài cái, Wakaba bắt đầu trầm giọng kể lại:" Vào khoảng hai năm trước, lúc Magnolia thành lập tân hội pháp sư và Fairy Tail... không còn ở lại hội quán cũ..."
" Bờ biển thuộc quản lý của hội Mermaid Heel đã xảy ra một vài câu chuyện kỳ lạ..."
" Tính cả lần này nữa, nếu tôi không nhầm thì đã có hơn 25 người trong đến ba phân đội bị đánh gục và lại được đưa trở về rồi đúng không?" Một cô gái với mái tóc đen dài vén gọn bởi một sợi ruy băng trắng thắt nơ trên đỉnh đầu cau mày nhìn những người hôn mê bất tỉnh được đưa vào bệnh xá từ bên ngoài, giọng nói nhuốm dần sự lạnh lẽo:" Thế nhưng đến cả cái bóng của thứ đó cũng không một ai biết?"
Ban đầu khi yêu cầu tìm kiếm được đưa đến hội, không một ai có thể lường trước được là nó sẽ phát triển thành cơ sự này...
" Ta thành thật xin lỗi Kagura..." Hội trưởng hội Mermaid Heel thở dài nhìn người con gái vẫn nghiêm chỉnh tựa băng điêu khắc ở phía đối diện, mệt mỏi gật đầu:" Nhưng sự thật chính xác là như vậy, ngoại trừ thông tin đầu tiên chúng ta được cung cấp là một-cái- gì- đó- có- dạng- người, ừ thì, có thể là con người... nhưng ngoài điều đó ra thì chúng ta hầu như chẳng thu thập thêm được điều gì sau ba cuộc điều tra cả"
" Chính xác là có quá nhiều thứ mà không thể tổng hợp lại chúng thành bất kỳ điều gì có thể tin tưởng..." Ngài hội trưởng trông có vẻ thật sự vô cùng bất đắc dĩ
" Ví dụ như thông tin về loại sức mạnh mà thực thể kia nắm giữ..." Bà ấy tiếp tục lật qua vài tờ giấy trên tay, rồi chỉ cho Kagura thấy ba câu trả lời được viết bằng mực đậm
Trên đó ghi lại:" Kết quả phỏng đoán năng lực đối tượng chưa xác định:
Đội 1: Xóa bỏ mọi loại công kích tầm xa trong vùng ảnh hưởng
Đội 2: Phản lại mọi loại ma thuật trong tầm ảnh hưởng
Đội 3: Không xác định, tốc độ di chuyển của đối tượng không thể theo kịp"
Ba kết quả, không hề có miếng nào ăn nhập
"..." Kagura nhìn bảng báo cáo một hồi lâu, rồi tự mình trầm mặc:" Cái thứ hai và thứ ba tôi miễn cưỡng có thể hiểu được..."
Nếu đem chúng phân tích riêng rẽ...
Có thể từ kết quả điều tra suy đoán ra rằng "đối tượng" của họ sở hữu năng lực "siêu tốc độ" và có lẽ là cả một tấm chắn với năng lực phản lại mọi đòn đánh
" Thế nhưng cái đầu tiên là ý gì?"
"Xóa bỏ công kích"? Ý họ nói là một loại năng lực cấp cao cho phép phân rã mọi ma thuật trở về dạng etherion ban đầu?... Mà không, công kích ở đây đã bao gồm cả những đòn tấn công vật lý luôn rồi chứ... thế nên là, "mọi thứ" chạm vào vùng ảnh hưởng hay sao?
... Thứ năng lực điên rồ gì thế này?
Và nếu hợp ý đầu tiên với ý thứ hai, ta sẽ có một câu hỏi mới...
Thế rốt cuộc tấm chắn của "đối tượng" sở hữu năng lực phản đòn hay phân rã tấn công? Hay cả hai cùng một lúc?
Cái trường hợp thứ hai nhoáng lên trong đầu Kagura, gây nên một trận ớn lạnh nho nhỏ...
Phản đòn và siêu tốc độ đã là một tổ hợp đáng sợ cho một kẻ thù duy nhất...
Nhưng nếu trên thế giới này thật sự tồn tại một kẻ nắm giữ cả ba loại ma thuật này cùng một lúc...
" Thật ra thì, như con đã thấy Kagura..." Hội trưởng Mermaid Heel khoanh tay trầm ngâm:" Đối tượng của nhiệm vụ lần này chúng ta nhận được thực sự quá mức khác thường, vậy nên nếu con không muốn, ta tuyệt nhiên sẽ không có ý kiến gì, ta..."
" Tôi sẽ tham gia, Hội trưởng!" Kagura ngay lập tức ngẩng đầu, giọng quả quyết:" Xin hãy cho tôi tiếp nhận nhiệm vụ lần này!"
Thách thức... đột phá... cô cần chúng, hơn bất cứ thứ gì...
Hơn nữa, quan trọng nhất...
" Liên tiếp ba đội thất bại với hơn 20 người bị thương cho một nhiệm vụ đang khiến danh tiếng của hội chúng ta bị nghi ngờ, đây là thứ tôi tuyệt đối không cho phép xảy ra" Kagura đã đứng thẳng người dậy từ chỗ ngồi, tay cầm kiếm, ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vị Hội trưởng đáng kính, cô ấy nhẹ nhàng cúi đầu:" Xin hãy đồng ý!"
" Kagura..." Hội trưởng hội Mermaid Heel chớp mắt đăm chiêu trong một lát, rồi bình thản mỉm cười cho phép:" Ta chấp nhận, hãy tiếp nhận nhiệm vụ"
" Ta muốn con chiến thắng, và bình yên trở về"
" Vâng!"
...
Khu rừng ven bờ biển do Mermaid Heel quản lý, địa điểm của nhiệm vụ đang gây xôn xao toàn hội
Giữa những bóng cây rậm rạp, có một bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện như quỷ mị, thế nhưng đằng sau nó, cũng có một người khác bám chặt không tha
" Đó chắc chắn là một con người" Kagura hơi cau lại đôi lông mày, gắt gao quan sát thân ảnh hoàn toàn có thể biến mất khỏi tầm mắt của cô bất kỳ khi nào cô có dù là một chút lơ là
"Hơn nữa còn là một người rất trẻ"
Sự thật này, có chút nào đó càng khiến Kagura không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy
Cô ấy- năm nay vừa tròn 16 tuổi, được công nhận như nữ ma đạo sĩ có tiềm năng nhất để vượt qua Titania của quá khứ, đạt được danh hiệu nữ ma đạo sĩ mạnh nhất Fiore hiện tại
Kagura thật sự không mấy quan tâm đến mấy cái danh hiệu được đồn đoán, thế nhưng- kẻ thù của cô- kẻ mà cô đã thề trên tên thanh kiếm của mình, lại là một trong những kẻ ưu tú nhất của thế hệ, một trong những thập thánh pháp sư trẻ tuổi nhất!
Và cô tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép cái sự thật là mình sẽ thua hắn ta xảy ra!
Trước khi đánh bại được hắn...
Cô sẽ không thua, dù cho kẻ thù có là bất kỳ một ai đi chăng nữa!
Nghĩ như vậy, Kagura chạm tay vào chuôi kiếm của mình, sử dụng ma thuật, kích hoạt nên một ma pháp trận khổng lồ ngay phía trên khu rừng họ đang di chuyển với tốc độ cao:" Thay đổi trọng lực!"
Ma thuật trọng lực là loại ma thuật cho phép Kagura điều khiển trọng lực của cả bản thân mình lẫn mục tiêu mà cô muốn trong một vòng kiểm soát nhất định. Trong trường hợp này, cái cô muốn làm là giảm tốc độ của đối phương và tăng tốc của chính bản thân mình
" Trảm Thể!" Một giây ngay lúc kẻ kia ngẩng đầu có vẻ mờ mịt nhìn ma pháp trận trên đầu mình, Kagura vung lên thanh katana yêu quý của bản thân, lao đến với một tốc độ chóng mặt
" Cái...?!" Điều bất ngờ nhất xảy đến
Người kia đến đầu cũng không muốn nhúc nhích nhìn lại, giơ lên tay mình hoàn toàn cản được đòn đánh của cô
Tay không!
Cảm giác nặng nề cứng ngắc như bản thân vừa chém vào một quả núi đá khổng lồ cùng cảm giác như bị một cái kìm sắt giam lại cánh tay khiến Kagura, lần đầu tiên trong gần mười năm cầm kiếm, cảm giác được một cơn ớn lạnh dọc theo sống lưng lan tỏa
" Ngươi...!"
Tên này... rốt cuộc là ai?!
Kagura giơ chân xoay người tung tới một cú đá xoáy nghi binh, đối phương rất hợp tác nghiêng người, thả lỏng bàn tay mình để cho Kagura thuận lợi rút thanh kiếm ra khỏi kìm cặp của hắn, cô không chần chờ chút nào nhảy lùi lại phía sau, hạ thấp trọng tâm thủ thế
Ma pháp trận trên không đã biến mất từ bao giờ
Đối thủ của cô lần này... sâu không lường được...
Một khoảng quan sát im lặng ngắn ngủi
" Tại sao các người lại muốn bắt tôi?" Bóng đen có vẻ như hoàn toàn không có hứng thú cho việc tổn thương Kagura, nhưng dường như đã chán ngấy với sự dai dẳng đeo bám của cô ba ngày nay, hắn thở dài cất lên chất giọng khàn khàn như đã không còn được sử dụng từ lâu lắm:" Chúng ta trước đây là kẻ thù à?"
"..." Kagura nheo mắt nhìn bóng người bị che kín bởi áo choàng, lục lọi lại ký ức của mình trong 5s, rồi từ tốn lắc đầu:" Không, chúng ta chưa từng gặp"
Sẽ không có chuyện cô có thể quên được bất kỳ đối thủ nào tương tự người trước mắt
" Vậy?" Người kia hoang mang thấy rõ
" Nhiệm vụ"
"..."
" Cô không thể bắt được tôi" Bóng đen bình tĩnh lắc đầu với một giọng điệu dường như đang tường thuật
" Không thử..." Nhưng Kagura chỉ hơi nhếch khóe môi một chút, giơ lên thanh katana của mình ở trước mặt, từ từ rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ:" Thì sao biết được chứ?!"
Đây là sự tôn trọng cao nhất... cô ấy có thể dành cho đối thủ của mình!
...
_______________________________
" Vậy... sau đó nữa đã có chuyện gì xảy ra?" Lucy nhìn ông chú bỗng cắt ngang câu chuyện, tự mình châm đỏ điếu thuốc rít một hơi dài, không nén được tò mò dò hỏi
" Không ai biết kết quả của trận đấu, nhưng nghe nói sau đó Charlos đã đồng ý trở về Mermaid Heel cùng Kagura..." Macao nhún vai trả lời giùm bạn già của mình, thở dài nặng trĩu:" Bởi vì ngay lúc ấy... cô ấy cũng đã không có trí nhớ rồi..."
"..." Cả hội quán Fairy Tail lại lần nữa trầm mặc, vậy là, họ chẳng cách nào biết được chuyện gì đã xảy đến và đâu là nguyên do cho mọi việc à...
Macao đương nhiên đã biết trước phản ứng này của mọi người, thế nhưng ông cũng không kìm được tự trách, khẽ chùng xuống đôi vai gầy gộc
Laki ngồi bên thấy vậy, bèn vươn tay vỗ vỗ bờ vai vị Đệ Tứ, quay sang nhìn mọi người, cười mệt mỏi:" Khoảng hai tháng sau đó, Charlos được Mermaid Heel đưa trở về Fairy Tail, thế nhưng mà nếu để tôi phải nói..."
"... Thì Charlos lúc đó thật sự là một kẻ đáng ghét"
Tất cả những ai đã ở lại hội từng ấy năm, trong ánh mắt phức tạp của những người vừa trở về, cười cười hoài niệm lại trong bất lực
" Cô ấy là một kẻ đáng ghét... đáng ghét... thật sự rất đáng ghét!"
Charlos những ngày vừa trở về, chẳng khác nào một đứa trẻ mờ mịt bước ra từ quá khứ...
Cô ấy thản nhiên khơi dậy nổi đau ở sau trong tâm hồn mỗi người, rồi lại hồn nhiên quay bước bỏ đi...
Một kẻ... đáng để chịu đòn...
Có tiếng thút thít của ai đó, và âm thanh nặng nề của những tiếng thở dài
Nhưng đến khi nhìn cô gái ấy thật sự bị giẫm xuống chân của kẻ khác... lại chẳng có gì trong trái tim họ ngoài một sự tự trách vô bờ...
Một số người nhẹ nhàng vỗ lưng, dỗ dành những ai còn đang nức nở
Một số khác lại thả bay ánh nhìn của mình lên trần nhà, chẳng thể hiểu được họ đang nghĩ cái gì trong đầu...
Bởi vì cho đến cuối cùng... cái tên Hyperion không phải chỉ xưng ra để gọi cho vui...
Thần bảo hộ của các tiên tử...
Trăng sáng vẫn tròn vằng vặc trên bầu trời, là một kỳ quan muôn đời khó đổi
Người sống trên đời, muôn kiếp chẳng thoát nổi vận mệnh xoay vần
________________________________
" Nè, Natsu..."
Đêm đã khuya, cũng có thể nói là trời gần sáng, mọi người trong hội đều đã có chút mệt mỏi không ít thì nhiều, họ lặng lẽ tản ra, ai về nhà nấy
" Natsu"
Đương nhiên, ai về nhà nấy cũng chỉ là một loại cách nói, còn bọn họ thật sự đang ở đâu, cái này liền không ai có thể biết được rồi
" Happy"
Giống như tại nơi này, phía dưới một cái cây cao lớn ở rìa khu rừng phía Đông, cậu thanh niên với mái tóc hoa anh đào đặc trưng chẳng biết đã nằm dài ở đây từ bao giờ
" Tớ không thích sự thay đổi"
Cậu trai ngước nhìn mà chẳng có lấy một tiêu cự nào vào bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu, khuôn mặt bí xị nhăn nheo như trái khô qua
" Aye, tớ biết Natsu~" Bạn đồng hành của cậu ngồi ngay cạnh đó phe phẩy đuôi mình, gật gù:" Giống cái lần chúng ta trở về từ đảo Thiên Đường vậy~"
Người khác có biết hay không thì cậu cũng không chắc, nhưng Happy dù thế nào cũng nhớ rất rõ một trong số ít những lần Natsu ngồi lặng lẽ trong hội quán với gương mặt phụng phịu ấy
Cậu trai tóc hồng rõ ràng luôn có một phức cảm lo lắng đối với sự thay đổi của hội và những người cậu yêu quý, chỉ là tùy trường hợp và cách cậu ấy bày tỏ ra ngoài mà thôi
Natsu của 7 năm trước ghét bỏ sự thay đổi của hội mình lúc ấy, một hội quán rộng lớn quá mức, khang trang, sạch sẽ và tĩnh lặng kỳ cục khác xa với Fairy Tail mà cậu vẫn luôn biết
Natsu của 7 năm sau cảm thấy một cái gì đó đè nặng trong lồng ngực mình mỗi khi nhớ đến sự thay đổi của cô gái kia, ánh mắt sắc lẹm, lạnh buốt lại trống rỗng, chẳng có điểm gì ăn nhập với trí nhớ của cậu
Thế nhưng Fairy Tail của 7 năm trước, đến cuối cùng thì vẫn là Fairy Tail của cậu
Còn người chị gái trong trí nhớ của cậu... liệu rằng khi tỉnh lại... có thể quen thuộc như xưa sao?
" Tôi thậm chí từng nghĩ dù sau đó có bị đập vô viện thì cũng phải trùm bao bố đánh cô ấy một trận, sao cô ấy lại có thể ngồi cả ngày trong hội quán rồi hộc ra cái câu:" Nơi này đáng lẽ không nên im lặng thế này chứ đúng không?"... Đúng với không cái quỷ gì?! Tức chết tôi mà!" Max hung hăng đập bàn rầm một tiếng khiến tất cả giật mình
" Happy..." Ánh mắt Natsu ngày càng mơ hồ hơn trước
" Aye~"
" Hóa ra chúng ta rời đi... lâu nhỉ?"
" Aye~"
" Tớ luôn nghĩ... không, chắc chắn, chúng ta là một hội ồn ào mà đúng không?" Natsu bỗng bật người ngồi dậy, nắm lấy vai Happy bằng cả hai tay mình, rồi bỗng bật cười sáng rỡ:" Tụi mình làm cho nó sôi động hơn nữa được không?!"
" Natsu, cậu lại tính làm gì thế?"
" Phá! Tớ là ai?! Ma đạo sĩ có biệt tài phá hoại hoành tráng nhất Fairy Tail!"
" Natsu, nhưng...!"
"Kệ đi! Dù sao đi chăng nữa..."
...
" Mình cũng đã bỏ lỡ tận 7 năm mà đúng không?"
Cana nằm dài trong phòng mình, lơ đãng hỏi dò với bầu không khí
" Chị ấy là một tên ngu ngốc! Mất trí nhớ hay không thì vẫn ngu ngốc! Tại sao chị ấy lại có thể ôm một thùng bia cả ngày mà lảm nhảm cái gì "tôi không thích uống lắm nhưng mùi này quen thật" với cái gì "không thể uống thi, nhất định sẽ thua"... chị ấy... chị ấy chẳng biết cái gì cả!!!"
Uống thi sao?
" Charlos này, dù là sau từng ấy năm..." Cana hơi quay đầu, liếc nhìn những thùng rượu đã chất đầy thành một ngọn núi nhỏ ở gần đấy, khẽ nấc một cái nhưng ánh mắt cô ấy lại thanh minh đến lạ:" Tửu lượng của cậu vẫn tệ như trước nhỉ?"
Nói thật lòng thì, Cana thường uống nhiều nhất là khi đang vui và cảm thấy thư giãn
Còn nếu tâm trạng không tốt mà lại cần tập trung, vậy thì giống như lúc diễn ra kỳ thi thăng cấp S, cô ấy sẽ chẳng đụng tới bất kỳ một giọt rượu nào
Thế mà hôm nay... lạ quá...
Rõ ràng là mình đang rất vui mà đúng không? Được trở về nhà, nhất là sau khi trải qua cuộc chiến nguy hiểm tưởng sắp chết luôn như thế... mình đang vui mà đúng không?
Thế nhưng tại sao... dù đã uống nhiều như vậy...
Mình lại không thể say được nhỉ?
...
" Haizz..." Trong một căn phòng cạnh đó, có một cô gái khác mệt mỏi tháo cặp kính dày cộm của mình, dụi dụi đôi con ngươi khô rát đỏ bừng, thở dài không cam tâm:" Quả nhiên lúc nào cũng khác người, mình chẳng tìm thấy chút thông tin nào về trường hợp này cả..."
" Đúng đúng, tôi lúc ấy còn suýt nữa đã nhào tới đạp chị ấy ra ngoài cửa, tại sao chị ấy có thể ôm một chồng sách tới hội rồi ngơ ngẩn nhìn cái góc... cái góc lúc trước Levy hay ngồi chứ?!" Droy cũng phẫn nộ không kém, cắn đùi gà nhồm nhoàm gào thét
Câu nói của cậu bạn chung đội từ thuở nhỏ cứ vẳng lại khiến Levy không khỏi ngẩng đầu nhìn trần nhà một lát, ánh mắt lơ đãng đảo qua từng hàng từng hàng sách cao ngất chất khắp chốn, cô ấy mím môi, do dự lại lo âu
Chị ấy... liệu có còn nhớ lời hứa ngày đó nữa hay không?
...
" Tên đó thế mà lại quên mất..." Lại một căn phòng nữa... lại một con người thao thức... dù cho nơi này quá rộng và có quá nhiều những thứ trang trí linh tinh để được gọi là một căn phòng
" Cô ta dám quên! Sau tất cả những gì mà cô ta đã làm!" Một cô gái đã tươm tất trong bộ đồ ở nhà màu tím nhạt thoải mái cuộn tròn người trên ghế sopha lầm bầm bằng tông giọng nghiến răng nghiến lợi:" Dám quên mất tôi! Cậu cho cậu là ai!?"
Mái tóc đỏ rực buông xõa chảy dài trên bờ vai thon thả
" Não cá vàng! Xứng đáng cả ngày lạc đường!"
" Đồ đáng ghét..." Erza thở dài, ngã xuống nằm bẹp giữa sopha
" Cô ấy thế nhưng còn dám bước vào hội quán mà la toáng lên:" Có ai thích bánh kem dâu không"!!"
" Thật tình..."
" Dám ngu ngốc hỏi Salamander là ai vậy?! Titania là người nào?! Tôi sắp bị cô ấy hỏi đến điên!!!"
Ánh đèn hôm nay... tại sao lại chói thế nhỉ?
Erza bĩu môi như trẻ con giận dỗi, vắt ngang cánh tay lên khuôn mặt, che đi đôi mắt đau nhói bởi ánh đèn, giọng nói... càng ngày càng nhỏ lại...
" Tại sao cậu có thể quên mất?"
Những nhiệm vụ của chúng ta, những buổi luyện tập của chúng ta, những giây phút của riêng chúng ta...
" Tại sao cậu không nhận ra chúng tôi?"
" Tại sao?!"
Ký ức của chúng ta... tuổi thơ của chúng ta... tất cả những gì tạo nên tôi của bây giờ!
Không ai có thể trả lời cô ấy
Liệu rằng cậu đang nghĩ gì bây giờ?
Erza biết chứ, đây chắc chắn không phải thứ Charlos muốn... rõ ràng cô ấy mới là người bị hại...
Nhưng cảm giác ngơ ngác tỉnh lại sau một giấc ngủ... bỗng nhận ra người thân nhất trở thành kẻ dưng không quen biết, bỗng nhận ra rất nhiều những bí mật nhỏ của cả hai... giờ chỉ còn một người lưu giữ cho chính mình...
Cảm giác chới với vì mất đi điểm tựa, cảm giác sợ hãi sẽ đánh mất người vẫn luôn sóng vai...
Cảm giác mất an toàn vì sau lưng bỗng trở nên trống rỗng
" Tớ không thích thứ này chút nào, Charlos" Ánh đèn lặng lẽ hắt lên một vệt lấp lánh trên khuôn mặt ửng hồng
Họ từng là những người hiểu nhau nhất, dù cho Erza và Jellal không bao giờ gặp lại, dù cho Mira và Charlos vẫn luôn bị bao phủ bởi hiểu lầm...
Erza và Charlos từ xưa đến nay, chính là người mà người còn lại sẵn sàng giao ra sau lưng mình, lẽ đương nhiên là thế
Họ tự tin sẽ ở cạnh nhau cả đời, thế nên họ chưa từng tưởng tượng đến lúc phải mất đi
" Đến giúp tớ đi... được không?" Âm giọng quá nhỏ, mang theo một chút nài nỉ, chẳng khác gì một hòn đá rơi xuống biển rộng bao la
Không giống bao lần trước đó, không có nụ cười ôn hòa khi xưa...
" Đồ đáng ghét... cậu thất hứa rồi..." Erza quệt mắt ngồi dậy, nhìn nhìn bàn tay mình, chợt phì cười không rõ
" Không sao, ngốc Charlos, tạm tha cậu thất hứa một lần này... nhưng không có lần sau đâu!" Cô gái tóc đỏ hừ lạnh, cầm lấy thanh kiếm cô để trên bàn trước đó, đáng lẽ đã phải được lau sạch bóng loáng từ lâu, đảo tròn con mắt:" Trời ạ, mình bị cái gì thế không biết..."
" Ngày mai tỉnh lại xem tớ làm sao trị cậu! Vài ngày không đánh đã lờn đòn!"
Thế nhưng không thể phủ nhận Erza... thật sự có chút sợ hãi...
Sợ hãi một ngày nào đó... lại một lần nữa... sẽ không có bất kỳ ai... xuất hiện là vì cô...
...
" Cô ấy còn dám... dám..." Macao vuốt vuốt đôi mắt đỏ bừng của mình, cố sức gào lên:" Dám hỏi
tôi... tôi là Đệ Tứ... Đệ Tam là ai!!!"
" Đệ Tam là ông nội cô ấy! Ông nội cô ấy! Oaaaaa!"
"..." Tầng hai của hội quán Fairy Tail, một bóng người nhỏ thó khoanh tay trầm ngâm nhìn vào khoảng không trống rỗng, ánh mắt phức tạp lại thoáng qua một tia nhẹ nhõm kỳ lạ
" Các người cuối cùng cũng chịu mò cái đầu trở về, tôi còn tưởng bị cá mập cắn hết rồi chứ" Một người phụ nữ chạc tuổi hơn đi phía sau Mira quay đầu trừng mắt nhìn họ, bà ấy có một mái tóc màu hồng đặc biệt và mặc một chiếc áo choàng dài màu đỏ... giống hệt cô bé quàng khăn đỏ...
Mặc dù ai quen biết bà thì cũng đều sẽ hiểu một điều rằng chẳng có con sói xám xui xẻo nào muốn chạm mặt phải bà ấy cả... bởi vì ai cũng biết sau đấy kẻ nào mới là người phải chui vô nồi...
Hơn nữa còn rất có thể là nồi thuốc! Xương cũng chẳng còn!
" Porlysica!" Makarov ngẩng đầu trầm giọng nhìn người bạn lâu năm:" Bà có thể nói hay không?"
" Tình hình không có tiến triển..." Porlysica khẽ nheo mắt trừng ông thêm cái nữa, rồi chậm rãi lắc đầu:" Tôi đã mong sự trở lại của các người sẽ mang lại nhiều hơn như vậy, nhưng rốt cuộc đó chỉ là một sự kích thích mạnh hơn nhiều lúc trước..."
"... Không có cách nào sao?"
" Tôi đã thử mọi thứ tôi biết" Porlysica thở dài, chùng xuống đôi vai, vừa từ tốn thu dọn đồ đạc của mình bà vừa mệt nhoài tường thuật:" Tình trạng của con bé có lẽ là tệ hơn tất cả những gì tôi nghĩ tới... mất ký ức bình thường, là khi một người tự nguyện hoặc bị bắt buộc đem ký ức của mình phong ấn vào nơi sâu trong tiềm thức..."
" Những trường hợp như vậy, thông thường sẽ có hai cách để nhớ lại, một là chờ đợi thời gian làm hao mòn phong ấn, hai là khiến cho người mất trí nhớ tiếp xúc với những sự vật, sự việc quen thuộc nhất, kích thích ý chí tự mình phá bỏ phong ấn..." Đến đây, bà ấy tạm dừng một chút, đưa ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Makarov:" Charlos không thể sử dụng cả hai cách trên để hồi phục hoàn toàn"
" Bởi vì con bé không chỉ bị mất trí nhớ, mà còn bị tước đoạt trí nhớ" Câu nói này, như giáng một đòn búa lớn xuống đầu tất cả mọi người
" Một bộ phận nhỏ ký ức có lẽ sẽ trở lại với nó sớm thôi, khi thời gian đến mốc cần đến, nhưng đa phần còn lại..." Porlysica dừng lại một chút, lắc đầu, xách lên túi đồ của mình nặng nề hướng ra phía cửa lớn:" Nếu như con bé không thể tìm ra nơi chúng bị rút ra và phong ấn lại..."
" Cả đời này... e là không có hy vọng có thể tìm lại được..."
" Mất ký ức..." Makarov lại thở dài, nhưng ông cũng chỉ hơi thẫn thờ một chút, rồi lập tức đứng dậy, xoay người chắp tay mà cất bước:" Có lẽ đã là kết quả tốt nhất..."
" Tái ông mất ngựa, Charlos, cháu..."
...
" Cháu làm được rồi, tiểu túi nước!" Gildarts ngẩng đầu nhìn trăng sáng giữa bầu trời, bỗng nhiên nở một nụ cười sảng khoái:" Về được là tốt rồi!"
" ...Về được là tốt rồi..." Nói đến đây, nụ cười của ông cũng từ từ biến mất
" Cháu thực sự cho là ta sẽ nói thế à?!" Gildarts chậm rãi cúi đầu, dụi mắt như một đứa trẻ:" Không có đâu! Đừng có mơ! Cháu... đồ không có lương tâm!"
" Đứa nhóc vô tâm! Đáng ghét! Xứng đáng bị bạn gái bỏ!"
...
" Chr, thật phiền phức..." Ở đâu đó, anh chàng cao lớn với mái tóc vàng gai cuối cùng cũng từ bỏ việc ngẩng đầu nhìn mãi vào cửa sổ một căn phòng từ bên ngoài hội quán, gãi đầu xoay người cất bước:" Không phải lần đầu tiên anh nhận ra đâu, nhưng mà em gái..."
" Em quả nhiên là được cả thần xui xẻo lẫn ông vua phiền phức ưu ái nhỉ?"
Gió đêm có chút lạnh lẽo, nhưng rõ ràng là cái lạnh này chả ăn nhằm gì với người con trai ấy
Mình biết là rất xấu... nhưng mình lại hơi hơi vui vẻ vì em ấy không nhớ gì về quá khứ...
Không nhớ những việc khốn nạn mình đã làm, cũng không nhớ về dòng máu khác biệt trong người chúng ta...
Chúng ta có thể bắt đầu lại tất cả
...Mà khoan, em ấy có biết về ông anh trai này không vậy nhỉ?
... Sáng mai có lẽ sẽ có nhiều việc đây...
...
Đêm hôm đó, có rất nhiều người cứ mãi thao thức không ngủ yên
Mỗi người lại mang theo cho mình một tâm trạng, một niềm lo âu, một chút hy vọng, rồi cũng có một chút sợ hãi
Nhiều trái tim với bao nhiêu tình cảm như thế, lại đều hướng về một người, rực rỡ như ánh sao dày đặc của dãy ngân hà xinh đẹp
" Thế mà cái con người nào đó, lại cứ thản nhiên ngủ vùi thế này là sao nhỉ?" Ngón tay trắng nõn nghịch ngợm ấn ấn vài cái vào gò má mềm mại
Trong căn phòng tạm được gọi là bệnh xá của Fairy Tail...
Không gian vốn chật hẹp giữ vững thói quen không đốt đèn hiểu ngầm của cặp đôi nào đó, như được rót đầy bằng ánh trăng bạc, giọt sáng ướt dầm dề trên mái tóc người ngồi đó, nhảy lăn tăn trong đôi con ngươi tựa biển rộng, rồi lại chảy xuôi xuống khuôn mặt tuấn tú say ngủ đầy ngây thơ
" Đồ ngốc..." Mira ngồi nghiêng ở mép giường người nọ, hơi hạ thấp thân mình, một tay chống cằm, tay còn lại tựa bút lông ranh mãnh, từng nét từng nét vẽ vời trên khuôn mặt đã ửng đỏ của ai kia
Tại sao lại không biết chăm sóc bản thân như thế?
Như trút giận lại cũng thật ôn hòa, từng nét từng nét, ngón tay Mira lướt qua vầng trán trơn bóng, phác họa nơi khóe mắt thâm đen, chạy dài trên sống mũi cao thẳng, chờn vờn trên gò má mềm mại, rồi lại lưu luyến giữa bờ môi ngọt lành
Gầy đi thật nhiều... còn có, thức đêm cũng nhiều hơn...
Từng nét từng nét, cẩn thận lại nghiêm túc phác họa ra dung nhan một người
Nói em nghe Charlos... trong những đêm đó, Charlos nghĩ về ai... hoặc là... đang ở bên cạnh người nào?
Cuối cùng, có lẽ là hờn dỗi, cũng có lẽ có chút không cam tâm, Mira dùng móng tay mình, bấu chặt chiếc cằm gầy gò nhọn nhọn
Người kia vô thức chịu đau, phản xạ có điều kiện khẽ "ưm" một tiếng bằng giọng mũi, đôi lông mày vặn xoắn lại như muốn tránh né, rồi cũng không biết vì sao, chỉ nháy mắt một cái lại ngoan ngoãn nghe lời nằm im
Ngốc... bây giờ Charlos chắc chắn sẽ không thể biết... sổ sách em ghi lại đã có bao nhiêu cao...
Hóa ra móng tay bấu chặt, từ khi nào đã trở thành cái ve vuốt dịu dàng
Đồ ngốc của em ấy, còn phải trả dài dài...
Ôn hòa tần suất, lành lạnh, mềm mại, lại thơm ngát lòng bàn tay, để cho Charlos vô thức ghé sát mặt lại cọ cọ, giống mèo như vậy , bán manh làm nũng
Mira thấy thế, không nhịn được phì cười
" Đồ ngốc của em, thử nói xem em phải làm sao với Charlos bây giờ đây?"
Lẽ dĩ nhiên là, không ai có thể trả lời cô ấy
" Ngốc, hình phạt đầu tiên chính là... hiện tại dù Charlos có hối hận ngày đó tỏ tình với em..."
Không hề báo trước, trong đôi con ngươi xanh biếc tựa biển rộng ấy, vài gợn sóng lăn tăn một giây bỗng hóa thành lốc xoáy vặn mình, sắc xám tro phủ lên mặt nước một làn khói bụi mịt mù lại mông lung
" Cũng không còn kịp nữa rồi nha~"
Mirajane Strauss tự thừa nhận- bản chất tính cách của cô từ xưa đến nay cũng chưa từng cùng hiền lành ngoan ngoãn hai từ có liên hệ, nếu không, danh hiệu "Ma nhân" cũng sẽ không đến nỗi không có người dám cạnh tranh
Hiểu lầm xưa cũ, bởi vì Charlos không thích cô tạo nên một bức tường, bởi vì tình địch của cô là Lisanna- là đứa em gái cô yêu hơn cả bản thân mình, Mira mới có thể đơn giản như vậy không nói hai lời bước lùi từ bỏ
Đến nỗi hiện tại, khi hai cái nguyên nhân này đều không thành lập, còn thứ gì trên thế giới này có thể ngăn cản nữ hoàng quỷ chiếm lấy thứ vốn thuộc về cô hay sao?
Đáp án là, không có rồi
Không nhớ thì làm sao đâu chứ?
Từ giây phút khi Bạch Ngân đối đầu với Acnologia trên Thiên Lang đảo, em đã có dự cảm, cũng đã phải chuẩn bị...
Tình huống hiện tại đã tốt hơn nhiều so với những gì em nghĩ đến, người vẫn còn ở đây, vẫn còn ở cạnh em... vậy thì mọi chuyện đều ổn cả rồi...
" Em có thể cướp đi tâm của Charlos một lần, kia cũng có thể làm lại lần thứ hai..."
Huống chi em rất nghi ngờ, trái tim kia... từ xưa đến nay, vốn vẫn luôn là của em đấy
" Charlos là đồ ngốc, ngốc đến hết thuốc chữa" Mira mỉm cười, ánh mắt lại lần nữa trong veo, tinh khiết như một đóa sen trắng, cô chậm rãi cúi đầu, chạm trán mình vào trán người kia, khẽ nhắm mắt, cảm thấy cũng đã đủ thỏa mãn:" Nhưng em lại yêu đồ ngốc ấy, cũng đã yêu đến hết thuốc chữa rồi"
...
Trăng sáng vẫn làm tròn bổn phận, phủ một tầng hào quang nhàn nhạt lên khuôn mặt yên bình của cặp bích nhân say ngủ
Hội tụ, đoàn viên
Tuy rằng không hẳn đều là vui vẻ, thế nhưng, cũng chắc chắn không thể...
Là chỉ có buồn rầu...
_______________________________
" Này mọi người!" Một buổi sáng không có mấy đặc biệt so với những buổi sáng khác, Natsu đạp cửa, xông vô như một quả đại bác
" Chào buổi sáng~" Happy bay sau cậu lập tức tiếp lời
" Ồ, chào buổi sáng!"
" Chào buổi sáng, Natsu, Happy!"
Trời hãy còn sớm lắm, hội quán vẫn chỉ có lác đác vài người, nhưng tất cả họ đều nở một nụ cười hạnh phúc quay đầu chào cậu
" Sáng tốt lành, cậu có kế hoạch gì chưa?" Kinana đã quen với công việc ở quầy bar, như một lẽ thường có mặt từ rất sớm và chuẩn bị tất cả
Điều đó làm Natsu cười toe toét:" Có rồi!"
" Này tránh ra coi thằng khăn choàng, mày cản đường lắm đó biết không?"
Phản xạ có điều kiện, vừa nghe thấy giọng nói mang đầy mùi cà khịa này, Natsu đã quay phắt người lại, nhảy dựng lên:" Mày nói ai thằng công chúa băng?!"
Và tiếp tục là cuộc chiến đấu ngàn ngày như một
" Thằng nào nãy chắn cửa thì là thằng đó!"
" Mày tin tao cho mày làm cửa luôn không?!"
" Tao thách á! Ngon nhào vô!"
" Mày nói đấy! Này thì th..."
" Hai đứa có thôi đi không thì biểu?!" Một giọng nói sa sầm bỗng nhiên xuất hiện, cắt ngang sự hăng tiết của hai cậu chàng
" Bốp! Binh! Rầm!"
Chủ nhân của giọng nói dùng 5s sau đó, tiễn băng và lửa nằm thẳng xuống nền nhà
" Lần sau còn thế nữa là về hít mùi đất luôn đi nhé!" Cô gái với mái tóc đỏ rực hùng hổ như tula nhìn cái đống bốc khói trước mặt mình
" Er... Erza..." Natsu với khuôn mặt sưng vù lẩm bẩm
" Em... em xin lỗi..." Gray thút thít trong hoàn cảnh chẳng khác gì
" Aye~" Cậu chàng đầu hồng tiếp tục rêи ɾỉ thảm thương
" Chrr, thật phiền phức..." Đúng lúc này, một người khác cũng xuất hiện từ phía cửa, liếc mắt một giây nhìn hai mớ giẻ rách, rồi nhún vai bước vào trong:" Không có gì cần để ý"
" Này! Laxus!" Gray và Natsu cùng lúc nhe răng gào thét với biểu cảm tựa như bị copy paste:" Lần sau tôi sẽ đánh bại anh!"
Hai cậu chàng lần thứ n quay lại trừng nhau
" Làm cái gì mà lại nằm đây thế?" Lucy ngược sáng bước về phía họ, tò mò nhìn cả hai hồi lâu, rồi như vỡ lẽ, cô ấy trắng mắt lắc đầu:" Mới sáng ngày ra đã đánh nhau rồi à?!"
"..." Không thấy Erza đứng cạnh nữa, trên người cũng hết đau, Gray cùng Natsu lồm cồm bò dậy, không trả lời câu hỏi của Lucy, chỉ hơi lườm nguýt người kia một chút, hừ lạnh, rồi nghênh ngang bước vào hội quán
"..." Lucy nhìn họ, không làm được gì hơn là thở dài bất lực, rồi cũng lại hết cách cất bước đi theo, dù sao mục tiêu của họ là giống hệt nhau có được hay không?!
...
Một lúc sau đó, vẫn là hội quán Fairy Tail, nhưng là phía trước một cánh cửa
Ba cậu chàng gồm Natsu, Gray và Eflman vừa mới tới trừng trừng nhìn nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ, không nói gì
Không nói gì
Vẫn là không nói gì
" Tôi nói cả ba..." Lisanna quan sát họ đã ngồi xổm trước cánh cửa ấy cả nửa ngày trời không lên tiếng, cảm thấy rất vô ngữ:" Mọi người muốn gọi thì gọi, không muốn làm ơn ra đây ngồi đi được không?"
Một câu nói ra nỗi lòng của toàn hội quán đè nén từ sáng đến giờ
" Cậu nói thì dễ lắm ấy Lisanna!" Nhưng Natsu là người đầu tiên phản bác, bĩu môi tỏ vẻ vô cùng không phục
" Hai bước chân, một câu nói, khó lắm sao?" Cana buông xuống thùng rượu của mình, liếc xéo sang một cái
" Lisanna, em cũng biết vấn đề là neechan đang ở bên trong!" Eflman vốn là cao to quá khổ, hiện tại cuộn mình ngồi xổm trước cánh cửa nhỏ còn chưa nói, lại không để ý hình tượng hạ giọng lầm bầm thì thầm, muốn có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu
Thế nhưng, để ý chuyện này cũng chỉ có Lisanna, cô bật cười:" Em đương nhiên là biết, hôm qua chị hai cũng đâu có về phòng?"
" Thì ý anh là... đánh thức hai người họ như thế... hình như không được tốt cho lắm?" Lông mày Eflman nhăn thành một đoàn bánh quai chèo
" Vậy đừng làm nữa, ra đây ngồi nha Efl-niichan!" Lisanna tiếp tục bưng một bộ mặt vô cùng đương nhiên gật gù tỏ vẻ
Đứng trước cô em gái cố tình làm khó như vậy, Eflman cũng chỉ có thể càng méo xẹo, quẫn bách thu mình tiếp tục ngồi xổm
Anh... anh mà ra được thì đã không ngồi đây...
Tình cảnh lại một lần nữa lâm vào yên tĩnh~
Cho đến tận khi, kiên nhẫn của Natsu hoàn toàn mất hết sạch, cậu nhảy dựng lên:" Cò kê con kéo! Thật tình! Gọi bà chị ấy ra đây!"
" Đúng vậy tốn thời gian quá! Tao đi với mày!" Gray cũng không nghĩ ngợi đứng lên theo
Trong ánh nhìn kính nể của tất cả những anh con trai và ánh mắt tò mò hóng chuyện của tất cả các chị em trong hội, Natsu và Gray hùng hổ bước tới, nắm lấy tay nắm cửa
Mọi người đều mở to mắt chăm chú
1s
2s
... 10s
" Mở thì mở ra mau lên!" Nhìn hai cậu chàng đứng run như cầy sấy mãi cũng không xoay được tay nắm cửa, tất cả không nhịn được thổ tào la hét
" Mấy người giỏi thì mở đi!"
" Lên đây mà mở này!"
Cả hai tên không chịu thua kém gào lại
" Hôm nay có chuyện gì mà ồn ào vậy?" Đúng lúc này, một giọng nói cứng rắn xuất hiện từ phía cửa hội
" Chào buổi sáng!" Tất cả mọi con mắt của những ai đang ở trong hội quán đều dồn ra, dán chặt vào hai bóng dáng một lớn một nhỏ vừa mới đến
... Sau đó sáng rực lên như sói đói thấy mồi
" Gajeel, hình như chúng ta tới không đúng lúc rồi thì phải?"
" ...Hình như là như vậy..."
Khỏi cần nói cũng biết, hai người vừa tới đúng là Thiết Long Gajeel và Hắc Báo Lily
...
" Vậy là mấy người muốn tôi gọi bà cô trẻ kia dậy thôi đúng không?" Gajeel đặt tay lên nắm cửa, quay đầu, kỳ quái quét mắt nhìn mấy chục cặp mắt sáng rực như đèn pha ô tô
" Chỉ có vậy thật sao?" Đám người này... nhìn thế nào cũng biết là có chuyện khuất tất
Vừa nãy còn bảo không muốn gọi bởi vì rất ngại... quỷ mới tin thằng Salamander biết cái chữ ngại nó viết như thế nào!
Thế nhưng tất cả nghe câu hỏi của cậu, đều là một biểu cảm lia lịa gật đầu chắc chắn
Kể cả cô tí hon đang ôm Lily cũng quả quyết gật đầu, còn cho cậu một biểu tượng cố lên
Này là cái gì quỷ?!
Nhưng mà đến nước này... cứ gọi đại một câu thôi là được đúng không?
" Này, bà c..." Gajeel nghĩ như vậy, gãi đầu thản nhiên mở toang cánh cửa cấm, gọi to
Natsu và Gray dùng 0.01s nghiêng đầu, liếc nhìn phía trong phòng, thấy được một cái bóng màu bạch kim yên tĩnh không cử động
Tiếp theo 0.1s, cả hai cậu chàng dùng tốc độ nhanh gấp mười lần lúc bị Erza dí, co giò lẹ cẳng chạy nước rút về phía mọi người trong hội quán
0.001s sau, một đạo gió cắt mang theo kình lực khổng lồ đập về phía cậu bạn sắt đáng thương còn chưa thể nói ra chữ thứ ba, tông thẳng cậu về phía bức tường đối diện
0.001s cuối cùng
" Rầm!" Tiếng vang từ phía cánh cửa lại đóng chặt đồng thanh với thời điểm Gajeel tạo ra một hoa văn mới cho bức tường của hội quán
Tất cả mọi người có mặt nhìn nhìn cánh cửa phòng bệnh xá, nhìn nhìn cậu bạn sắt đáng thương đã bất tỉnh nhân sự, cuối cùng đưa ánh mắt về phía Gray và Natsu
Nhận được cái gật đầu từ họ
" Amen" Tất cả không hẹn mà cùng cúi đầu mặc niệm 1s
Sau đó... Sau đó mặc kệ tất cả, ôm chầm lấy người bên cạnh, đập tay, nhảy múa, la hét rống lớn trong im lặng
Thí nghiệm kết thúc!
Thành công vang dội!!!
Quá tốt rồi!!!
Lily nhìn quanh, đầu chỉ tràn ngập dấu chấm hỏi
Ai nói cho cậu biết là chuyện gì?!! Gajeel của cậu làm sao rồi thế??!!!
Gildarts ngồi ngoài rìa cuộc cuồng hoan, liếc mắt một cái đã thấy vẻ hoang mang của cậu, chỉ thở dài uống một hơi bia, rồi đảo mắt nhìn trời:" Đừng quan tâm, rồi cậu sẽ sớm thấy thôi..."
" Hội chứng cuồng Mira đã tới giai đoạn cuối, đến chết cũng không có thuốc chữa, đầu thai tính cơ hội chữa trị 50:50!"
Lily sau lời giải thích lại càng cảm thấy hoang mang
Ai đó làm ơn nói tiếng người đi được không?!
Alo??!!!?
...
A.S