Chương thì ngắn nhưng quả hành thì siêu to khổng lồ đến rồi đây, giao hàng ký nhận đi 😈
________________________________
Thiên Lang đảo...
Biển rất xanh
Trời trong vắt
Hội trưởng Makarov ngẩng đầu nhìn khung cảnh yên tĩnh nhỏ nho trong bầu không gian rộng lớn, nhếch môi nở một nụ cười
Mọi chuyện... vẫn rất ổn...
Mặc cho tiếng gầm hung bạo của con rồng hùng mạnh nhất thế gian đang gần sát bên tai ông...
Mọi chuyện... vẫn đều ổn...
Bởi vì đám trẻ của ông chắc đã an toàn trên con tàu ngược gió ngoài biển khơi...
Bởi vì... chúng sẽ...
Nhưng, khác với những thứ Makarov đã nghĩ đến
Cũng là tiếng ngược gió lao về, nhưng lại là bước chân vội vã
Giây phút đó, khoảng khắc đó... sự sửng sốt in hằn lên khóe mắt già cỗi đầy nếp nhăn
" Trả lại ông già..."
Cậu thanh niên khóe mắt vẫn còn mang hơi nước ấy kiên định nhào tới, bám lấy những cái vẩy cứng ngắc của loài rồng, dùng cả tay và chân mình bấu víu, trèo lên
" Cho chúng tao!"
Natsu... vẫn luôn là... tên nhóc đó...
Khóe mắt Makarov cay xè...
" Để ông ấy yên!" Acnologia không ngừng cựa người hòng ném Natsu xuống dưới, một cái vẫy đuôi của nó thậm chí đã đủ để hất văng Makarov ra chỗ khác, san phẳng toàn bộ vùng đất dưới chân mình...
" Tai mày điếc à?!"
Thế nhưng chẳng những không thành công ném được Natsu... lại còn khiến cậu càng trèo càng lên cao... con kiến này bắt đầu khiến nó khó chịu...
" Xông lên!"
Và đương nhiên là... không chỉ có Natsu...
Fairy Tail... là một hội...
Makarov rưng rưng nhìn hai bóng người sừng sững che trước người mình, thật muốn òa khóc...
Đáng ghét! Cái lũ ngốc không bao giờ chịu nghe lời này!
" Nói cho ông biết là tôi phản đối họ làm việc này..." Nhưng thằng nhóc Laxus lại cứ như con sâu trong bụng ông vậy, tỉnh bơ như không cất tiếng
" Nhưng mà có thật ông nghĩ là họ sẽ đồng ý chạy trốn mà bỏ lại ông một mình ở đây không vậy...?" Anh chỉ để lại cho ông mình một tấm lưng, không quay đầu, vì rốt cuộc anh đang cười đầy tin tưởng, cũng đầy chân thành:" Rốt cuộc thì đó cũng là hội của ông mà..."
" Ông già ngốc..."
" Tất cả tập trung..." Erza với bộ giáp sáng loáng phản chiếu ánh mặt trời vung thanh kiếm sắc bén về phía trước, nghiêm giọng hô vang:" Tấn công!"
Đó là hồi trống tiến công không chút do dự của những chiến binh giương cao một ngọn cờ
Không một ai chạy trốn
Không một ai bước lùi
Và cũng sẽ không một ai...
...Bị bỏ lại...
Đây là hội của họ, nhà của họ
Là Fairy Tail của họ!
" Nè đám ngốc kia, sử dụng tất cả sức mạnh của mình đi! Ai mà nói tôi chỉ có chừng này thôi sẽ bị cho ăn đập!" Toàn thân Laxus đều là lôi điện kiêu hãnh gầm thét, sáng rực chói lòa
Nếu như Erza là tiếng trống khơi dậy tinh thần, vậy thì Laxus chính là đợt pháo tiên phong
" Kết hợp sức mạnh của Fairy Tail với đòn tấn công sấm sét này! Chúng ta sẽ cho con quái vật này biết thế nào là sức mạnh của Fairy Tail!"
Hai người họ, là những người anh, người chị...
" Anh Laxus!"
Là người mở đường
Là kẻ dẫn lối
Chỉ cần họ đứng vững...
Fairy Tail sẽ vẫn mãi sừng sững oai hùng
...
" Mavis... cô nhìn thấy rồi sao?"
" Ừm, tôi đã thấy..."
"... tất cả, Thiên Lang... tất cả..."
" Vậy thì... tôi coi như yên tâm rồi..."
_________________________________
Tĩnh lặng
Một sự tĩnh lặng tuyệt đối
Cả thế giới... yên tĩnh đến kỳ lạ...
Vặn xoắn không gian... xé rách thời gian...
Giữa thế giới... biến cố đã xảy đến...
Mọi nguyên tố tồn tại trong thế giới đều đã bị nuốt chửng vào vòng xoáy của những lỗ đen
Những lỗ đen gọi tên của những vị thần...
Đen trắng lưỡng cực, dung hợp mà lại tách rời
Hắc Bạch phân minh, tương sinh mà lại tương khắc
Tiếng cười âm trầm từ kẽ răng của hắn tràn ra...
" Cuối cùng cũng để ta bắt được, cuối cùng thì ta mới là kẻ chiến thắng! Haha haha..." Seram tham lam quan sát hai vòng xoáy điên cuồng xoay người nuốt chửng thiên địa ngay trước mắt, không thể nhịn được ngửa mặt cuồng tiếu:" Ahahahaha! Ý Chí! Ngươi chứng kiến không?! Ta mới là kẻ chiến thắng!"
" Ta mới chính là kẻ chiến thắng!"
" Ngươi thấy rõ rồi sao?!"
" Thấy rõ sao?!"
" Ngươi..." Có tiếng thì thào yếu ớt như muỗi kêu vang lên, cắt ngang sự vui sướng của Seram:" ...Mau bảo hắn dừng tay..."
Đến lúc này, hắn mới chậm chạp đưa ánh mắt mình về lại phía sau, kinh tởm quan sát thân thể khô quắt vì bị hút cạn ở đằng đó
Cô gái đó... mái tóc không còn là màu đen...
Đôi mắt... cũng chẳng còn rực sáng...
Charlos vẫn đang treo lơ lửng giữa khung trời, gai nhọn chi chít xuyên qua cơ thể bết bát, đã không còn máu có thể chảy...
Tựa một con bướm vô tri, lỡ quăng mình vào tấm lưới giăng sẵn của nhện độc...
Chiết tách linh hồn, xé rách tiềm thức... hai quả cầu đang cuộn xoáy trong thiên địa... chính là toàn bộ thần hồn thuộc về Hắc Bạch Song Thần tối cao... là tất cả những gì vẫn luôn chống đỡ cho cơ thể rách nát ấy còn sống...
" Acnologia..."
Mất đi tất cả...
Sinh mạng của Charlos Dreyar đến thời điểm này... chỉ còn tính được bằng phút...
" Bảo hắn ngừng tay lại..."
Không nhìn được, không nghe thấy
Không có ý thức, không còn cảm nhận được gì
Một khi tia thần hồn cuối cùng của Bạch Thần bị bong tróc khỏi cô ấy... thời gian sẽ kết thúc...
" Ngươi... đã hứa..."
"..." Chết người yên tĩnh
Thế rồi Seram... bỗng phá lên cười sằng sặc...
" Ngươi nói cái gì? Ta chẳng nghe gì cả?"
" Ngươi..." Charlos đờ đẫn ngẩng đầu trên sợi dây phép đầy gai độc vẫn quấn quanh cổ mình, há miệng thở dốc:" Đã hứa..."
" Ta hứa? Ta từng hứa cái gì?" Seram vẫn cười lạnh, đưa tay mê hoặc vuốt ve vỏ ngoài của hai quả cầu năng lượng, ánh mắt nóng bỏng:" Sao ta chẳng nhớ cái gì cả nhỉ?"
Hắn... quả nhiên là Seram...
" ...Bỉ ổi..." Charlos cười khổ, mặn chát phun ra một từ
Và Seram lại bật cười thích thú:" Phải, ta bỉ ổi, ồ phải..."
" Nhưng ta thắng, còn ngươi lại thua..." Âm giọng của hắn ngân nga như đang ca hát
Khúc hát chiến thắng chỉ thuộc về riêng một người
" Charlos... Dragneel..." Cái tên này thốt ra, khiến cả Karnak đã gần như mất đi ý thức cũng phải rùng mình sợ hãi:" Có trách thì phải trách chính ngươi rồi..."
Tại sao hắn lại biết được cái tên ấy? Chẳng lẽ... Karnak mơ hồ ớn lạnh
Hắn... vừa nói... gì? Charlos ngơ ngẩn cả người
" Phải trách chính cái tên của ngươi... hỡi kẻ xui xẻo đã lỡ bị Ý Chí lựa chọn..." Seram nhếch khóe môi, dang rộng tay mình tựa như bậc vua chúa chỉ điểm giang sơn trước mắt:" Kẻ đưa mọi thứ trở về với quỹ đạo của nó sao? Nực cười..."
" Thật sự là buồn cười, thanh tẩy thánh thần và điều chỉnh thế giới, lời tiên đoán về ngươi là câu chuyện cười lớn nhất ta từng được nghe trên đời này! Ngươi biết không hả?!"
" Kẻ- được- chọn?!" Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi gọi ra danh hiệu ấy, hận không thể cắn nát từng con chữ một
Một nhân loại hạ đẳng... lại dám khiêu khích quyền uy của hắn, là hắn! Chí tôn thần minh!
... Không thể chấp nhận!
"..."
" Ta... không biết..." Charlos cúi đầu mờ mịt:" Ngươi đang nói... về cái gì..."
" À... phải rồi nhỉ..." Thế rồi, nghe thấy tiếng lẩm bẩm mệt nhoài của Charlos, trong mắt Seram như được đốt lên một ngọn lửa sáng, lại đưa hắn trở về là lúc ban đầu cao quý ưu nhã thần minh:" Ngươi không biết tới nó..."
" Ý Chí... Ngươi làm sao có thể biết được sự tồn tại đó..."
" Buông tha họ..." Charlos không quan tâm đến cái giọng điệu gần như bệnh hoạn của hắn, chỉ lần nữa lặp lại một sự chấp nhất vô bờ
" Tất cả..."
" Ồ, người được chọn đang cầu xin ta..." Hắn cười gằn
" Phải, ta cầu xin ngươi..." Charlos chẳng nề hà thuận theo lời nói
" Vô cùng vinh hạnh..." Seram gật đầu, nhưng cái âm điệu nhấn nhá trong lời nói của hắn, lại hoàn toàn không liên quan gì đến câu nói...
Nó là cái âm điệu khiến cho Karnak run lên không dám tin
" Ta thành toàn ngươi"
" Tránh đi Charlos!" Bạch Thần nhào ra khỏi gông xiềng trói buộc bản thân, gần như gào thét lao bổ về phía cô gái ấy:" Charlos! Không!"
Hắn sẽ gϊếŧ cô ấy! Hắn sẽ gϊếŧ con bé!!!
Không! Không thể!
" CHARLOS!!!!"
_______________________________
" Con quái vật này ăn nguyên cả phát vậy mà vẫn còn nhe răng được sao?"
Một nơi khác, Thiên Lang đảo...
Laxus tặc lưỡi, nghiến răng trụ vững thân mình... anh vẫn đang là người duy trì đòn ma pháp của tất cả thành viên Fairy Tail có mặt ở Thiên Lang đảo!
Cái thứ quỷ quái này... đó là toàn bộ sức mạnh của họ!
Nhưng không, vẫn chưa kết thúc đâu...
" Mọi người à! Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!" Laxus gầm lên:" Lên đi Natsu!"
Muốn đấu với rồng... bọn họ còn đang có đến ba Sát long nhân đây!
Chúng ta còn chưa có từ bỏ đâu!
...
" Mavis... Thiên Lang... làm ơn... coi như con cầu xin cả hai người..."
" Đứa nhỏ... đứa nhỏ ngoan của ta... sao con lại khổ như thế chứ..."
" Vận mệnh đùa người..." Có tiếng thở dài nức nở:" Charlos... con không cần phải xin ta..."
" Bởi vì ngay từ đầu... chúng ta đã quyết định sẽ dùng đi mọi thứ..."
" Cảm ơn Người..."
" Con xin lỗi..."
________________________________
" Quả nhiên là..."
Máu... cả thế giới đều là sắc tanh nồng của máu...
Huyết khí cao tận trời... quyết tuyệt xông từng góc... đem hàn ý lạnh băng dung nhập vào cốt tủy mọi sinh linh...
" Không thể tin được ngươi..."
" Ngươi..." Seram trợn trừng đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn quan sát kẻ lăng không mà đứng, hắn rít lên:" Tại sao không chịu an phận một chút?!"
" Bởi vì ngươi không thể cho ta thứ ta muốn" Charlos nhếch môi lắc đầu cười nhạt:" Seram... không thể đuổi cùng gϊếŧ tuyệt... con thỏ ép quá... là sẽ cắn càn..."
" Thế giới này còn có một loại năng lượng... gọi là hồi quang phản chiếu..."
Ánh mắt cô ấy... hai lỗ trống trước đó... bỗng trong một giây... lại bừng sáng như chứa đựng cả vũ trụ tinh không...
" Đã bước một chân vào địa phủ, tại sao còn muốn quay lại cắn ta?!" Seram khinh bỉ nhướn cao đôi lông mày, thế nhưng hắn cũng đã nhận ra...
Hắn đang hoảng loạn...
" Đại cục đã định! Ngươi cho rằng hiện tại ngươi còn làm được cái gì?!"
Lời tiên tri đáng nguyền rủa vẫn còn ở đó...
" Charlos! Đi mau!" Kiềm chế bị tạm thời cô đọng khiến Karnak tìm được chỗ trống chen ngang
Cô ấy dùng một âm điệu vội vã luống cuống rít lên trong đầu Charlos:" Đi mau! Rời khỏi đây! Chỉ cần rời khỏi đây, ngươi lập tức có thể về nhà!"
Chẳng phải đó luôn là mơ ước của ngươi sao?!
"... Còn có thể khiến ngươi dài một chút trí nhớ" Charlos dừng một chút, nhấp môi, lắc đầu mệt mỏi
Tôi... cũng muốn về lắm chứ...
Nhưng tôi có đi... cũng sẽ không thoát được...
Mặt đất ầm ầm chuyển động
Từ dưới chân tất cả, có cái gì giống như những con rắn nhỏ sinh từ máu xuất hiện từ hư không, không ngừng nghỉ qua lại trườn bò chuyển động
Hàng ngàn con, hàng vạn con... số lượng khiến da đầu kẻ khác tê dại
Hào quang máu sáng bừng lên, đâm ra từ tâm thế giới... xuyên thẳng qua bầu trời, trải rộng toàn thế giới
Một ma pháp trận cổ xưa lặng lẽ thành hình
Ánh mắt Seram dần chuyển đổi từ khinh rẻ... sang bối rối hoảng loạn... cuối cùng đông đặc thành sát khí ngập trời...
Chỉ thấy... hàng trăm con huyết xà ấy bò lên người hắn... cuộn tròn thân mình hạn chế tay chân...
Vứt không đi, đánh không trúng, thần lực cùng thần thuật của hắn đều trở thành một mớ giẻ rách không hơn
Hắn... hắn vậy mà bị trói?! Seram mờ mịt đầy đầu mà nghĩ
Đây là... máu?!
Con mắt của hắn cuối cùng cũng dần xuất hiện tí ti sợ hãi điên cuồng
Charlos Dragneel...
Máu của những kẻ đứng trên làn ranh của thế giới... đó chính là vũ trụ này kinh khủng nhất trả thù... khi chúng chịu sử dụng hiến tế cổ xưa...
Rút cạn máu mình cho đất mẹ ăn no
Chặt đứt cốt tủy chôn máu thịt hiến dâng thế giới
Nguyền rủa của máu... thần minh không thể chạy thoát...
Hắn... chính là tên thần xui xẻo ấy...
Haha... haha... Seram nắm chặt tay mình không cam lòng nhìn "sợi dây rắn" càng quấn càng chặt... kẻ được chọn kẻ được chọn... chết rồi cũng không quên ngáng đường ta!
Kẻ dùng hiến tế... tất cả hồn phách đều phải tan vào thế giới...
Vạn kiếp không thể siêu sinh!
Nhân loại này rốt cuộc có biết hay không bản thân kết quả?!
Charlos từ đầu đến cuối vẫn cau chặt lông mày quan sát từng cử động nhỏ nhất của hắn, đại ý hay bất cứ lỗi nhỏ nhoi nào cũng không được quyền xuất hiện
Rất may là... không có... chẳng có gì xảy ra cả... đã là hàng vạn năm trở ngược cho lần gần nhất nghi lễ này được sử dụng...
Trí nhớ của các vị thần cũng không đủ thời gian để nhớ lại sự kiện xa xôi đến vậy...
Còn kết quả của bản thân ư? Cô biết chứ, thừa biết...
Nhưng biết... vẫn phải làm...
Hơn nữa tôi đi rồi... hai người phải làm sao?
Charlos không ngăn được trái tim mình quặn thắt... thật sự, thật sự... nếu có thể, tôi cũng không muốn làm vậy...
Rất tiếc...
Rất nhớ...
Rất đau...
Thế nhưng mọi thứ... vẫn phải tiếp tục theo quỹ đạo của nó...
" Ngân Linh..." Charlos hơi mở rộng bàn tay mình, ánh mắt thảng thốt nhìn thanh kiếm trên tay, rồi đột ngột dịu lại, cô ấy bỗng mỉm cười... thỏa mãn:" Đi đi!"
Vẫn là... biết đủ đi...
Ngân Linh... làm phiền ngươi rồi...
Ánh bạc được triệu gọi nhấp nháy nhảy múa trên tay cô lần cuối... rồi đâm xuyên qua không gian... biến mất ở tận chân trời...
Cám ơn ngươi...
Có ánh nước rơi xuống cánh tay mềm nhũn
Chủ nhân... Ngân Linh chỉ có một chủ nhân...
Vĩnh viễn...
Cũng có ánh nước... chìm sâu giữa biển khơi sâu thẳm...
...
Ngân Linh... ngươi sinh ra minh chứng cho tình cảm của ta và mọi người...
Ngươi uống máu ta mà trưởng thành... gần gũi linh hồn ta mà hít thở... tự mình tự cường sinh ra linh trí mà cường đại...
Đã sớm không còn là một thanh kiếm bình thường nữa rồi..
Ngươi và Bạch Ngân... vì bảo hộ mà sinh... vì tín niệm mà tồn... một trong một ngoài đắn đo sau trước...
Giờ phút này đây
Bạch Ngân sẽ cùng với ta bảo vệ nốt chút ít tôn nghiêm còn sót lại...
Còn ngươi...
Xin hãy giúp ta... bảo hộ lấy... chính ta linh hồn... bảo hộ Fairy Tail...
" ...Chủ nhân của ta..."
"... Vạn sự theo ý người..."
...
" Charlos! Đứa ngốc này! Tại sao ngươi không đi?!" Karnak nức nở, lần đầu tiên cô biết... thế nào là nghẹt thở, mớ rối rắm trong lòng ngực hiện tại... nó làm cô đau...
" Đi không được nữa rồi..." Charlos đạm bạc lắc đầu, cô chớp mắt nhìn quả cầu sáng trắng đung đưa trong không khí, mỉm cười đưa ra tay mình:" Nghi lễ đã bắt đầu rồi mà..."
" Ngươi... ngươi ngốc à?!"
" Đây là tôi phải làm..."
Là do tôi đã hứa...
" Ngươi biết mình đang làm gì sao?" Seram âm trầm như rắn độc nhìn cô gái ấy, dùng thần ngôn chậm rãi phun ra từng từ:" Ngươi cho rằng thứ này có thể giam giữ ta bao lâu?"
Nguyền rủa của máu... tuy rằng có thể tác động đến cả thần... nhưng lại chẳng có cách nào giết chết được hắn...
Chỉ cần cô chết, hắn sẽ suy yếu... nhưng sẽ lần nữa đạt được tự do...
" Sau khi ta bước chân ra khỏi nơi này, việc đầu tiên ta làm sẽ là xóa sổ hai chữ Fairy Tail khỏi đa nguyên thế giới!"
" Ta sẽ không cho ngươi cơ hội đó" Charlos lắc đầu nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt bình đạm khiến hắn không nhịn được rùng mình:" Vĩnh viễn... ngươi đã mất cơ hội chạm vào gia đình ta rồi..."
Cô gái ấy lăng không mà đứng, chậm rãi nắm chặt bàn tay ở trước người
Lại là ánh bạc chói mắt tựa trăng sáng
Lại là nụ cười kiêu hãnh rạng ngời tựa ánh dương
Charlos tay nắm Bạch Ngân, chân dẫm huyết phong hộ giá, trái tim sôi sùng sục khiến cô không kìm được tung mình theo ánh kiếm hào phóng phong lưu
Là bóng hạc thanh cao
Là trúc tùng thẳng tắp
Điệu kiếm vũ này... hãy để nó minh chứng cho một tâm hồn khao khát bảo hộ tất cả từng tồn tại
" Sinh đã chịu nguyền, nhân thành hãm ngập trùng vây"
" Sống không biết tội, tâm ta không nhận, sáng trong một mặt nước"
" Bảo hộ bảo hộ, cả đời một tín niệm, một tấm lòng son sắc"
" Hai mươi năm, chớp mắt tan đi như bọt nước..."
" Họa từ trời, nghiệt từ mệnh, tránh sao cho khỏi nắng"
" Chỉ nguyện yêu người bình bình an an này một kiếp"
" Tâm ta tự đắc, kiếp này nhân gian không uổng sinh!"
Phập!
Gió ngừng thổi, hào quang nhạt dần, một kiếm xuyên tim, mệnh sao còn giữ?
" Ankh, Karnak..." Charlos giữ chặt chuôi kiếm lún cán ngay tim mình, mỉm cười giải thoát:" Hai mươi năm sống cùng hai người thật sự rất vui vẻ..."
Karnak đến lúc này mới nhận ra, từ khi nào bản thân đã dần có thực thể...
Cũng từ khi nào bản thân... đã khóc thành lệ nhân...
" Đây là lần đầu tiên cô khóc chứ? Lại là vì tôi, Ankh nên ghen tị..." Máu từ ngực Charlos chảy ròng... lại kỳ lạ không phải sắc đỏ thẫm đơn thuần... mà còn có ngân sắc đan xen...
" Ngươi... ngươi... ngươi ngốc hay sao?! Ngươi điên rồi à?!" Karnak nhận ra rồi, cô dùng hết sức mình cựa quậy, nhưng không cách nào thoát được dây trói ngân sắc nhu hòa... cũng không cách nào thoát khỏi nghi thức nhẫn tâm...
" Lấy ta tâm đầu huyết... thành toàn thức tỉnh điều kiện... thần minh của ta... Ankh... đừng ngủ nữa rồi..." Charlos bắt đầu hộc máu, tất cả những giọt cuối cùng trong người cô ồ ạt đổ dồn về phía trước, quấn quanh quả hắc cầu năng lượng nhấp nháy điên cuồng
" Ta là vật tế, lấy ta sinh mạng, đưa ngươi ta huyết... trao ngươi ma lực... nhận lấy ta thể xác..."
" Để hồn ta tan trong thiên địa... trở về cố hương... vấn vương nơi trần thế..."
Giọng nói của Charlos yếu dần... yếu dần...
" Thần minh của ta..."
Fairy Tail... mọi người...
Gia đình của tôi...
" Nhớ giữ lấy lời ngươi nói..."
Xin tha thứ con đã ích kỷ... tự quyết... rời khỏi...
Trời đất đều tĩnh lặng...
Huyết khí tan dần... thiên địa lại vẫn như ban đầu tinh khiết...
Con thật muốn...
Trở về nhà...
Chỉ có tiếng thì thào chìm nổi trong cơn gió... rồi tan đi...hoàn toàn biến mất...
Karnak không kìm được khóc nấc lên, lần đầu tiên cô khóc, lại không ngờ sẽ dữ dội đến vậy...
Con người ấy cả đời vì bảo hộ mà sống
Nhưng đến khi chết đi... lại ở một nơi hoang vắng xa lạ không kẻ tiếc thương...
" Ta là Charlos, là kẻ từ khi khai sinh đã đứng trên làn ranh mơ hồ của thế giới!"
Câu nói cuồng ngạo ấy dường như còn quanh quẩn đâu đây...
Thế nhưng bóng dáng khinh cuồng lúc đó... giờ ở nơi nào...?
...
Thế giới, sẽ không vì một người chết đi mà dừng lại
Giữa trời đất, đột ngột xuất hiện một tiếng phức tạp thở dài
" Ngươi cần gì phải vậy..."
Kèm với đó... là áp lực điên cuồng ập tới, thượng vị giả khí thế cùng quen thuộc hơi thở khiến con mắt Seram co rụt lại sợ hãi
Thanh đạm, bình tĩnh... lại nhìn thấu nhân gian...
Karnak rưng rưng nhào về phía dáng người mờ ảo, nức nở không thành lời:" Ankh!"
" Xem ra... vận mệnh quỹ đạo... không thể tránh khỏi..." Người mới đến khép hờ mắt thì thầm
Sự im lặng của cô ấy, khiến thế giới cũng phải ngừng thở
Thế nhưng...
" Không thể tránh khỏi? Ta không tin!" Seram lững thững bước ra từ bóng tối, Charlos đã chết, ma trận giam giữ hắn cũng đã không còn... lúc này, trên tay Seram bỗng xuất hiện một hình xăm kỳ lạ trải dài, dài đến tận sau vai, hắn ngẩng đầu cười dữ tợn:" Ta sẽ không thua..."
" Nhận lấy này!" Seram bỗng vươn tay kết nên một ấn hình cũng kỳ lạ không kém:" Với toàn bộ những gì ta có!"
" Hủy Thiên Diệt Địa!"
Đôi con ngươi Karnak co rụt lại, phản xạ mau chóng khiến cô giơ tay ôm lấy người kia, lấy cả thân mình che chở bóng dáng cao gầy vào lòng ngực
Cả Ankh và cô chỉ vừa tỉnh giấc... họ không thể...
_______________________________
" Đáng ghét!" Natsu hét lên, không cam lòng đập mạnh nắm tay xuống nền cát gầm gừ
Đó là một con rồng
Để gϊếŧ một con rồng phải sử dụng Sát long thuật, ai cũng đều biết
Nhưng chính cậu là một Sát long nhân... và cậu bất lực...
Cậu không giúp được gì
Không thể bảo vệ được ai
...Sát Long Thuật...đúng là vô dụng mà...
" Mọi chuyện không còn cứu vãn được nữa... không lẽ chúng ta... phải kết thúc ở đây sao?" Lucy cúi đầu rơi lệ
Cô cảm thấy... thật tệ hại... ngay lúc này... cô bất lực... và mềm yếu...
" Không..." Nhưng những giọt nước mắt của cô... lại đánh thức một người, Natsu ngẩng đầu, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn:" Tớ sẽ không để chúng ta kết thúc ở chỗ này!"
" Dù có chết cũng không bỏ cuộc!" Lucy nhìn bàn tay to rộng nắm lấy tay mình, lau lệ gật đầu
Fairy Tail... tuyệt đối sẽ không kết thúc như vậy!
Nhưng đã không ai biết được, ở một góc khác, có một cô gái loạng choạng ngã khuỵu, ôm lấy ngực mình mà ngã xuống...
Đau... đau quá...
Mira giơ tay sờ lên mặt mình, chạm vào một mảnh nước mắt ẩm ướt
Chuyện gì đã xảy ra?
" Khoan... đó là cái gì?!" Có tiếng ai đó hét lên thất thanh
Mira chậm rãi ngẩng đầu quan sát, ánh bạc bay múa giữa bầu trời...
Trái tim cô giật thót...
Điêu luyện quyết đấu với Hắc Long ngày tận thế, sắc bén như vậy... quyết liệt như vậy...
Nheo mắt cố gắng quan sát... Mira lại càng hoảng hốt nhận ra...
" Đó là Bạch Ngân của Charlos!" Erza kinh ngạc thốt lên:" Làm cách nào nó tự mình đến được đây?!"
" Đùa sao?! Bạch Ngân đang tự chiến đấu kìa??!!!" Gray tròn mắt la hét
Nhưng không phải cô ấy...
Mira đã đứng dậy, nhưng tay cô vẫn ôm lấy lồng ngực, trước mắt hoa lên
Là Bạch Ngân... nhưng không có người mà cô muốn nhìn thấy hiện tại...
Tại sao Bạch Ngân lại ở đây?
Tại sao người ấy không trở về?
Tại sao...?!
Chuyện gì... đã có chuyện gì?!
Càng suy nghĩ... trái tim Mira lại càng cuộn chặt lại...
Vẫn là do cô suy nghĩ nhiều thôi đúng không? Chỉ là do cô nghĩ lung tung quá nhiều...
" Sắp không trụ nổi nữa rồi!!"
Phải, chỉ có Ngân Linh... thì dù có sắc bén đến cỡ nào đi nữa... cũng không thể đánh lại Hắc Long...
Nhưng là vì ngươi... chính là vì ngươi... chủ nhân của ta!!!
Thân kiếm màu bạc rung lên dữ dội, tiếng ong ong đâm thẳng vào thính giác nhạy bén của loài rồng khiến Acnologia cảm thấy phiền chán
" Đó là tuyệt chiêu Hơi Thở Của Rồng!"
" Nó tính thổi bay hòn đảo này và Bạch Ngân cùng một lúc?!"
" Mọi người, mau sử dụng ma thuật phòng ngự đi!" Mira bỗng nhiên vung tay cao giọng nghiêm khắc
Phải sống sót... phải trở về... phải tìm cô ấy...
Tất cả kinh ngạc một khoảnh khắc, rồi nhanh chóng gật đầu
Chúng ta sẽ không bao giờ đơn độc... và chúng ta cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc!
" Cùng kết hợp sức mạnh của chúng ta làm một, để cho con quái vật này thấy được sự đoàn kết của hội chúng ta!" Gray la to
Laxus đưa tay về phía Makarov, nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của ông
" Về nhà thôi...đám nhóc của ta!"
" CHÚNG TA VỀ FAIRY TAIL!"
...
Ngày 16 tháng 12 năm X784, cùng một lúc, hai thảm họa diệt vong đã ập xuống
Thiên Lang đảo- thánh địa của hội pháp sư Fairy Tail dưới cuộc tấn công của Acnologia- biến mất không một dấu tích
Cùng với đó là một hòn đảo ngoài khơi xa chưa ai từng đặt chân... dưới tác động không ai biết tới vỡ vụn ra thành hàng vạn mảnh, chôn vùi trong biển khơi sâu thẳm
Hai thanh tuyệt kiếm tan biến giữa thế gian...
Bạch Ngân vẫn run rẩy đau buồn trong lồng ngực chủ nhân than khóc, nó không có linh trí... nhưng lại cùng Ngân Linh có một cảm tình... chủ nhân mất... nó cũng không cần tồn tại...
Ngân Linh sau cuộc tấn công của Acnologia... bặt vô âm tín... nhưng một số người may mắn chứng kiến quang cảnh... vẫn nhớ như in thanh bảo kiếm ánh bạc tự mình nhảy múa, giống cơn gió tự do... dưới khung trời xanh biếc...
...
Ánh trăng rất lâu rồi vẫn luôn mờ đục thơ thẩn nhìn khoảng không trống rỗng...
Bởi vì đứa con cưng của nó... đã chẳng còn trở về...
...
Charlos... theo em về nhà đi... được không?
Mira à... xin lỗi em... tôi thất hứa rồi...
_________________________________
*lăng xa lăng xăng*: Cắt! Rồi ok! Mọi người, chúng ta xong việc rồi đó, nghỉ ngơi thôi!
All: Oh yeah! Mệt quá aaaaaa!
Charlos *kéo áo*: Mira Mira! Tối nay mình ăn gì?
Mira *bận bịu dọn dẹp*: À... Charlos muốn ăn gì? Hôm nay chúng ta nghỉ cũng sớ... Cái hộp đó ở đâu ra?!
Charlos *chớp mắt bê hộp cơm ngoan ngoãn*: Tác giả cho
Mira: À... cơm hộp? Tác giả đâu rồi? Chúng ta nói chuyện một chút chứ?
...: ...Không nha, bye!
Mira: Đứng lại đó! Mày làm gì vợ bà??!!?
...
Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ bấy lâu nay, mấy chương sau sẽ là vài cái ngoại truyện cho vui cửa vui nhà, một lần nữa cảm ơn
Cúi chào tạm biệt ^_^
Tuần sau không chương, có việc gấp
Mà tui k rep tin nhắn đâu 😝
A.S