[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 48: "Mẹ..."




Thế giới nơi có Fairy Tail, là một thế giới mà ý chí có thể truyền thừa và tạo nên sức mạnh

Chẳng cần phải thỏa bất cứ điều kiện gì to tát

Chỉ cần có người hiểu được nó

Cảm nhận được sự tồn tại của nó

Ý chí của một người... sẽ trở thành thứ năng lượng vĩnh hằng...

...

Laxus ngất rồi...

Những người khác đều còn đang ngập chìm trong kinh ngạc vì những gì Natsu đã làm được, cả trong hiện tại và quá khứ

Vô cùng kinh ngạc, bởi vì dường như nó đã vượt ra khỏi thường thức của con người

Laxus ngất rồi...

Nhưng tất cả mọi thứ Natsu quan tâm đến vào thời điểm hiện tại lại là

Chính tên này khiến anh ấy bị thương!

Natsu phẫn nộ trừng mắt nhìn địch thủ của mình, như muốn xuyên thủng một lỗ hổng trên người Hades


Đầu tiên là hội trưởng! Và giờ là Laxus!

Ta sẽ...

Không tha cho ngươi!

Một tiếng gầm gừ phát ra từ sâu trong cuống họng của Natsu, tựa tiếng thét phẫn nộ của một con rồng bị chạm vào vảy ngược

Một chớp mắt sau đó, Natsu đã áp sát vào Hades bằng tốc độ của một tia chớp, hỏa quyền theo sau không chút lưu tình nhằm thẳng vào mặt của hắn

Đây là cho hội trưởng!

Cậu tự nói thầm với chính mình

Ánh vàng rực rỡ phụ trợ cho ngọn lửa cuồng nộ thiêu đốt, tựa như đang cùng khiêu vũ trên bản nhạc riêng của chúng

Bản nhạc cho một ý chí, bản nhạc mà Hades của hiện tại đã không cách nào nghe hiểu được nữa

Đây là cho Laxus!

Natsu tung người, tạo ra một cú đá xoáy từ trên không, đập mạnh vào gáy hắn, đá bay Hades tựa một ngôi sao xẹt


Gajeel... Mira... Eflman... Evergreen... Cana!

Tất cả mọi người!

Tốc độ được phát động khiến mắt thường không cách theo kịp, nắm đấm cứng như thép của Natsu đã lần nữa khóa chặt lấy thân ảnh kẻ thù của cậu

" Sao ngươi dám làm hại hội của chúng ta kia chứ?!"

Rồi đánh bay hắn, Hades không kịp trở tay, thân thể hắn kéo dài ra một cái rãnh ngay trên mặt đất

" Ta sẽ..."

" XÓA SỔ NGƯƠI!!!"

Natsu gầm lên, lửa và sét cuộn xoáy trên cánh tay cậu, đôi cánh tay rắn chắc dường như thật sự trở thành đôi cánh của loài rồng hùng mạnh

Thay mặt cho con người ấy!

Vụ nổ lớn hất tung Hades đã bầm dập vào giữa không trung, nhưng không ngờ rằng, hắn đã kịp xoay người, ném ra một sợi xích nhằm thẳng vào Natsu

Natsu nhìn sợi xích quấn chặt lấy tay mình, lại nhìn nụ cười đắc thắng trên mặt Hades, cảm thấy trong đầu vừa có cái gì đứt phựt một cái


Cũng chính là nó! Chính thứ này! Là nó đã làm hại bạn bè cậu ngay trước mặt cậu! Khiến họ đau đớn, khiến họ ngã xuống... Chỉ vừa lúc nãy mà thôi!

Ánh mắt đỏ rực giật đứt trói buộc trước sự kinh ngạc của Hades, Natsu hít sâu vào một hơi

" Hỏa Lôi Long... Gào Thét!"

Và cho cả sự tức giận của chính ta nữa!

Vụ nổ chói mắt khiến tất cả chỉ thấy trước mắt mình trắng xóa... gần như đã phá vỡ hoàn toàn con tàu kiên cố trở thành một đống sắt vụn

Xuyên qua mặt đất, xuyên qua rừng cây, đâm xuyên cả bầu trời

Vẽ lên đường cong đầy mừng rỡ trên môi những người đồng đội của cậu

Natsu nhìn Hades đã bị đánh gục trên đống đổ nát... mỉm cười

Cậu... làm được!

" Natsu!!" Lucy hoảng hốt giơ tay kéo lại cậu trai lảo đảo sắp rơi ra khỏi sàn tàu vụn vỡ đáp xuống mặt đất sâu hoắm, nhìn vẻ mặt ngây ngốc mệt mỏi của cậu
Cũng không kìm được một nụ cười dịu dàng

Phải, đây mới là Natsu...

Luôn là Natsu mà tôi biết

...

" Đây rồi! Chính là thứ này!" Người bạn đồng hành nhỏ của Wendy nheo mắt nhìn vào tia sáng le lói toát ra từ phía bên dưới chỗ mình đang đứng, mặt có chút trắng bệch:" Nó vẫn còn sống..."

" Trông sợ quá ha Carla..." Happy đồng dạng hơi run lên:" Tớ đã không nghĩ đến nó sẽ thế này..."

" Được rồi đừng nói nữa" Lily cũng khoanh tay cúi đầu nhìn nơi dưới họ, hơi trầm giọng:" Tôi thấy chúng ta tăng tốc độ hơn một chút sẽ tốt hơn, có rất nhiều người đang ở bên ngoài cố gắng kéo dài thời gian cho chúng ta"

" Ừm!"

________________________________

Cũng trong lúc đó, tại một nơi khác...

Asmodeus cắn chặt môi, khiếp sợ nhìn bóng dáng đã lần nữa lảo đảo đứng vững giữa không gian trắng xóa
Mái tóc dài xõa tung hỗn độn

Làn da bệnh tái nhợt trong suốt

Ánh mắt đen trống rỗng vô hồn

Và một nụ cười nhạt, thấm đẫm mùi máu tươi

Tất cả vẽ lên... một bức tranh tràn đầy mỹ cảm...

Của tuyệt vọng

Ta đang đối mặt với thứ gì thế này...?

Cô ta không biết

Chỉ có một thứ Asmodeus rất rõ ràng...

Mỗi một lần thanh kiếm ánh bạc kia lóe sáng trong tay kẻ đó...

Cảm giác ớn lạnh xông lên tận óc cô, kinh khủng đến thế nào...

" Lần thứ hai..." Âm thanh yếu ớt u buồn len lỏi vào tai Asmodeus, tựa tiếng chuông gọi hồn nhè nhẹ của tử thần:" Thật đáng tiếc, ngươi đã không nghe vào những điều ta nói..."

" ..." Cô ta cắn chặt môi mình, đôi chân bủn rủn chỉ chực chờ khuỵu xuống tan vỡ

Không còn cách nào sao?

Đầu óc cô ta là một mảnh hỗn loạn gào thét của bất lực và tuyệt vọng
Không có thứ gì có thể đánh bại nhân loại này sao?

" Thời gian suy nghĩ kết thúc" Charlos lại nhẹ nhàng ngân nga lên thứ âm thanh vô cảm dai dẳng bám quanh tinh thần ai đó, giọng cười lạnh toát:" Đến với vàn cuối của ván cờ này đi thôi, nữ thần"

Cô ấy hơi nhướn mày, trừng phạt lại lần nữa bắt đầu

" AGHHH!!!!" Asmodeus bị quật ngã bởi đau đớn, tự vòng tay ôm lấy bản thân mình trong ngọn lửa hắc kim dữ dội, lửa càng mạnh, đau đớn càng khủng khiếp, đến cuối cùng, chính cô ta cũng không nhịn được gào thét:" Ngươi gϊếŧ ta đi!!! Gϊếŧ ta đi!!!"

Lửa xé toạc từng mảnh linh hồn, đốt trụi từng tí một như hàng ngàn con kiến thong thả gặm nhấm món quà nhỏ

Lửa đập tan mọi sự chống cự, hủy diệt toàn bộ hy vọng, nuốt chửng hết thảy kiêu hãnh và tự hào
Charlos nhàn rỗi chơi đùa với Ngân Linh trong tay mình, tiếng la hét vọng về bên tai khiến ánh mắt đen dần xuất hiện gợn sóng phức tạp

Như cảm nhận được lời thầm thì của cô ấy, ánh bạc trên thân kiếm cũng không ngừng lóe sáng

Nỗi khốn khổ bị lăng trì sống không bằng chết ấy, không phải ai cũng có thể chịu đựng

Nói thật lòng thì, tất cả mọi vị thần đều rất sợ chết, bởi vì rồi sớm hay muộn họ cũng sẽ hồi sinh

Nhưng quá lâu, thời gian trải qua quá lâu để họ lại lần nữa thoát ra khỏi vũ trụ đen tối, để lại được lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời

Hàng ngàn năm, hàng triệu năm, thậm chí là hàng tỷ năm cho sự chờ đợi, con số đó là lượng thời gian quá khủng khiếp mà con người không thể nào hiểu được sâu hơn một câu nói bâng quơ, một khái niệm đơn thuần của những con số
Để đến nỗi một vị thần cũng phải cầu xin được chết...

Không Charlos, mày đang nghĩ cái gì, nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình!

Mày còn phải trở về! Mày đã hứa!

" Giết ta đi..."

Tiếng rít gào thảm thiết đã trở thành tiếng rêи ɾỉ yếu ớt không thành lời, ánh mắt Asmodeus mềm nhũn, lúng liếng nước mắt trong suốt đầy khẩn khoản

Charlos không thấy rõ, nhưng lại cảm nhận rõ ràng cái dao động kỳ quái lan tràn trong không gian tinh thần của mình, rét lạnh:" Ngươi chơi đủ chưa?"

Đến lúc này rồi mà cô ta...!

" Nếu ta có thể làm được vậy ngay bây giờ..." Charlos cười nhạt tự giễu với sự mềm yếu của chính mình:" Ngươi nghĩ ngươi còn có thể nói câu này à?"

" ..." Asmodeus biết cô gái kia lại bị chọc giận, chỉ có thể im lặng một chút rồi thở dài:" Ta biết là buồn cười, nhưng ta chưa từng hối hận vì đã không giết ngươi"
Charlos có chút sửng sốt nhướn mày

" Thật sự... đã lâu rồi, mới thú vị như vậy..." Asmodeus chống cằm nằm nghiêng nhìn Charlos, không hề có ý định đứng dậy, thế nhưng lần này, ánh mắt cô ấy lại là một mảnh trong suốt:" Chờ đợi để được sinh ra là cả một thời gian dài với một vị thần"

" Nhưng càng lâu sau đó, tiếp tục cuộc sống bất lão, bất tử, bất biến... thật ra lại càng dễ khiến người ta chán nản"

" Sau đó?" Charlos nhấp môi:" Ngươi muốn nói về điều gì?"

" Không, chẳng về điều gì cả" Asmodeus nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rì rì chống tay xoay người đứng dậy, giọng nói bỗng trở nên vô cùng bình thản:" Ta chỉ là... bỗng nhiên muốn nói với ngươi mấy câu mà thôi"

Đến lúc này, Charlos bất giác đã nhận ra điều không ổn, nhưng không còn kịp nữa rồi
" Trước khi hết cơ hội"

Asmodeus nhẹ mỉm cười, chợt nhắm chặt mắt mình, đến khi nó mở ra một lần nữa...

Là đủ để Charlos lần thứ n muốn tát thẳng vào mặt mình một bạt tay vì sự sơ suất của chính bản thân

Đôi mắt của Asmodeus bỗng chuyển đổi từ sắc đỏ trong suốt của ruby, trở thành cặp huyết mâu đẫm màu tanh nồng của máu

Giọng nói the thé khàn khàn trào ra từ bờ môi phớt hồng:" Ta đã trở về! Không ngờ phải không?"

Khí tức này...

" Nhân loại ti tiện! Ngươi sẽ phải trả cái giá rất đắt!"

Behemoth!

Làm cách quái gì mà hắn vẫn còn ở nơi này?

Charlos nhăn mày, lông mày buộc chặt đến mức sắp kẹp chết một con ruồi

Khai Trừ đáng lẽ ra phải hoạt động rồi chứ?!

" Không ngờ phải không?! Ngươi sao có thể biết đến những thứ này cơ chứ?" Asmodeus, không, hiện tại kẻ thống trị nguồn tinh thần lực mạnh mẽ ấy là Phẫn Nộ Thần- Behemoth!
Nhưng bằng cách nào?

Chiếm đoạt tinh thần lực của một người và sử dụng nó?! Kể cả Karnak cũng chưa từng nhắc tới bất cứ một ví dụ nào như vậy cả!

Mà quan trọng nhất... Asmodeus không phản kháng gì hết sao?!

" Ta là kẻ bề tôi trung thành của Hủy Diệt Thần! Ta là kẻ vinh dự được Ngài ban quyền giám sát tối cao cho hoạt động lần này!" Như nghe rõ thấy thắc mắc của Charlos, "hắn" ngửa mặt lên trời, nở một nụ cười điên dại:" Đừng nói là Asmodeus! Kể cả Bạch Thần cũng không thể ngờ tới sự sắp xếp tuyệt diệu này!"

" Kim Văn mà Hủy Diệt Thần đưa cho ả ta là giả! Nó vốn không có tác dụng bảo vệ!"

Charlos chớp mắt, kinh ngạc, hắn vừa nói cái gì?!

" Nó chỉ là một vật chứa giúp ta ở lại thế giới này!" Behemoth cười, khuôn mặt nhăn dúm dó dữ tợn, từng khớp xương trên người hắn kêu lên răng rắc:" Nó là thứ phòng ngừa cho sự bộc phát của Karnaknubis, Ngài ấy đã đoán trước được ta sẽ là mục tiêu đầu được nhắm đến vì sự nguy hiểm của mình!"
" Ngài ấy biết rằng chỉ có mình ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này! Thế cho nên mọi thứ đều được sắp đặt kỹ càng cho hành động của ta!" Hắn đưa mắt nhìn xuống bàn tay mở ra trước mặt của chính mình, ánh mắt cuồng nhiệt:" Đây là biện pháp phòng ngừa bất trắc, nếu như Bạch Thần phát động bất cứ một thần thuật gì gây hại đến ta, một tia linh hồn của ta sẽ tróc ra khỏi bản thể, nhập vào Kim Văn đã được bảo vệ trên tinh thần cường đại của Asmodeus!"

" Nó giữ cho ta ở lại tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình!"

" Ngươi không thể thoát khỏi tầm mắt của Hắc Thần... Rồi sẽ có ngày Ngài trở thành chân chính Hắc Thần!" Behemoth nheo mắt, như lạc vào men say không lối thoát, từ từ thưởng thức cảm giác phấn khích phát ra từ linh hồn mình
Còn ngươi là kẻ tâm thần! Ngu xuẩn! Bị bán còn giúp người khác đếm tiền!

Charlos nhìn tia đắc thắng trong mắt hắn, không nhịn được chửi thầm

Chẳng lẽ lúc trước Karnak chưa từng nhắc nhở ngươi nếu bị Hủy Diệt thần thuật bóc tróc linh hồn sẽ gây ra hậu quả gì với cả ngươi và vật chứa à?!

Thằng ngu này!

Dù là hiện tại cô cùng Asmodeus vốn được tính là đang ở hai đầu chiến tuyến

Nhưng Charlos thật sự cảm thấy đáng tiếc cho vị nữ thần ấy, khi dính phải một vị chủ nhân không màng trả giá, chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng

Và một tên đồng đội heo!

" Phải cảm ơn ngươi vì đã làm suy yếu tinh thần của Asmodeus... nếu không ta cũng không thể nhẹ nhàng chiếm quyền kiểm soát như bây giờ..." Behemoth vẫn còn kiêu ngạo kể ra "chiến công" của mình
Và Charlos thì chỉ có cách hít sâu một hơi cố ngăn cản bản thân chửi ầm lên

Tên ngu ngốc này có biết nếu trong vòng một thời gian ngắn nữa tia linh hồn này của hắn không tìm được cách trở về thân xác của mình, thì tinh thần hắn sẽ tự bạo không?

Cả hắn và kéo theo cả Asmodeus!

Charlos cảm thấy hôm nay cô sẽ trở thành người đầu tiên trên thế giới này bị sự ngu xuẩn của kẻ thù làm tức chết!

Seram... hắn quả nhiên là một kẻ bất chấp, không, hắn điên rồi sao?!

Hai đại thần vị! Còn là hai đại thần vị đã quy phục hắn! Hắn cứ thế không quan tâm mà được sao?! Cả cái Thần giới cũng chỉ có tổng cộng 23 đại thần vị thôi được không?! Hắn làm tất cả những thứ này chỉ vì bắt được tôi?!

Xem ra tôi vẫn là đánh giá thấp sự quan trọng của chính mình!
" Ngươi lại dám làm lơ ta!!!" Khuôn mặt xinh đẹp của Asmodeus, dưới sự kiểm soát của Behemoth... dần trở nên dữ tợn, chỉ là một tia linh hồn, mọi thứ hắn đang sử dụng đều thuộc về vị nữ thần sở hữu nhan sắc nhất nhì thần giới, nhưng cơ bắp và gân xanh đến từ nơi chết tiệt nào đó đang bắt đầu nổi lên trên cơ thể uyển chuyển của cô ấy

... Quả nhiên không có ghê tởm nhất, chỉ có càng ghê tởm

Charlos nhăn mặt nghĩ thầm

Thế nhưng, từ trong bóng tối, chính cô ấy hiện tại cũng có sự thay đổi dần xuất hiện... chỉ có điều Charlos... không thể phát hiện...

" Ta sẽ trả lại hết!" Behemoth bỗng nhiên nhếch mép, cả khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo:" Ta nhất định sẽ xé nát nụ cười chết tiệt đó khỏi mặt của ngươi!"

" Đồ sâu bọ!!"

Và giờ thì hắn có thêm sở thích độc thoại tự biên tự diễn? Lúc nãy tôi có làm gì à? Tôi còn chưa nói được câu nào?!
" Nhận lấy đi! Đây là cái kết của ngươi!" Ánh mắt hắn bắt đầu phát sáng, miệng hắn lẩm bẩm một đoạn dài cổ ngữ không thể nghe rõ ràng

Dù thứ này có là gì đi nữa, nó mang đến cho Charlos cảm giác bất an mãnh liệt

Cuối cùng vẫn phải liều một mạng... nói theo cách nào đó, đây vẫn là sự kết hợp của hai vị thần

...

Tự nhắm mắt ổn định thân thể, Charlos cảm giác linh hồn mình cũng đã tự giác làm quen được với thứ gọi là tinh thần chiến

Hàng lông mi cong vút nhẹ nhàng run rẩy, đôi hắc bảo thạch tiếp xúc với không gian vẫn còn là một mảnh lỗ trống sâu hút, lại cũng không gây ra ảnh hưởng nào đến mỹ cảm của nó

Giữa vùng hắc ám trống trải, cảm nhận được dao động ngày càng kịch liệt, Charlos nheo mắt chầm chậm đưa lên tay mình, ánh bạc lóe lên, Ngân Linh được triệu gọi yên tĩnh xuất hiện, thân kiếm rì rầm rung động khiến bàn tay đang nắm chặt chuôi của nó cũng không kìm được khe khẽ vuốt ve an ủi
Lần này nữa thôi, chúng ta sắp được về nhà rồi...

Ánh sáng chói mắt bùng lên chốc lát rồi biến mất, thân ảnh được thực thể hóa dần xuất hiện tại nơi này...

Khiến đôi con ngươi lạnh nhạt bỗng co rụt lại kinh hoàng, thân ảnh đang mạnh mẽ vung kiếm bổ xuống hoảng hốt lung lay, vội vã thu lại kình lực, đâm bổ nhào xuống bên cạnh đó

Charlos ngay lập tức ngẩng phắt đầu dậy, gắt gao quan sát dáng người thon thả vẫn đang mỉm cười bất đắc dĩ bên cạnh mình

Ánh mắt đó... nụ cười đó... dao động đó...

Đây là ảo cảnh, nhưng cũng không hoàn toàn là ảo cảnh...

Cuối cùng không thể tin được, cô ấy đặt mông ngồi bệt trên nền đất lạnh, ánh mắt bỗng chốc dại ra

Bờ môi bị cắn chặt liên tục mấp máy, run rẩy thốt ra một từ
" Mẹ..."

________________________________

Trời dần dần quang đãng, mây lang thang, ánh sáng mặt trời hờ hững lại nhẹ nhàng buông mình khắp thế gian

Là cái nét trong veo rất đỗi tinh khiết của bầu trời sau một cơn bão lớn

Trên Thiên Lang đảo, có một sự yên tĩnh bất ngờ

Nhưng đáng tiếc nó, lại mới chỉ là sự yên tĩnh chuẩn bị cho những sự bộc phát mạnh mẽ nhất

" Các ngươi làm ta bất ngờ đó..." Đứng dậy từ đống hỗn độn của đất đá và gạch vụn, bóng người và giọng nói trầm thấp ấy khiến những thành viên của Fairy Tail chưa ăn mừng được bao lâu lại lần nữa chết sững cả người

" Tổ sư thằng nhóc Makarov, hắn đã dạy ra một đám chuột nhắt ghê gớm thế này!" Hades chống gối từ từ đứng thẳng người, động tác chậm rãi lại vững vàng liền mạch, hoàn toàn không thể nhìn ra bất kỳ một ảnh hưởng nào còn sót lại từ trận chiến trước đó
" Không thể nào..." Wendy run rẩy không dám tin vào mắt mình, khiếp sợ bật thốt

" Cũng không bao nhiêu thập kỉ đã trôi qua, giờ mới có kẻ đánh bị thương ta đến mức này" Bóng dáng cao lớn của Hades đã bao trùm lấy họ, một lần nữa, trong sự bất lực xuất hiện từ khoảng cách quá cách biệt

Ma pháp thong dong hiện lên mang hắn trở lại trong bộ trang phục ban đầu, sạch sẽ thẳng thớm chẳng một hạt bụi, gió cuốn áo choàng hắn bay lên đầy kiêu ngạo khoa trương, như càng rõ ràng hơn cười nhạo sự cố gắng của những người đồng đội đã khuỵu ngã

" Đừng có giỡn như vậy chứ!" Gray trợn tròn mắt nhìn không chớp mắt, mọi thứ xảy ra trước mặt cậu cứ như một trò đùa quái đản của thế giới

Hắn ta thật sự là quái vật!

" Bây giờ xử đẹp các ngươi chỉ là chuyện nhỏ như con kiến thôi..." Áp lực bắt đầu tăng lên, tất cả mọi người nhìn hắn, ngoại trừ câm lặng, họ không biết nên làm gì:" Ta rất muốn cám ơn các ngươi vì đã giúp ta giải trí đó"
Nghe là một chuyện, tận mắt chứng kiến tất cả lại là một vấn đề rất khác

Thứ đang xảy ra vượt ra khỏi mọi sự tưởng tượng của họ trước đó

Hades thành thạo gỡ xuống bịt mắt phải của hắn, lần đầu tiên cho Fairy Tail thật sự nhìn thấy cái, đã tạo nên một con quỷ, thứ sức mạnh bị vùi sâu trong bóng tối: " Con mắt của Ác Ma, Khai Nhãn!"

...

Tại một nơi khác, ngay dưới chân của Thiên Lang thụ

Rất nhiều người cặm cụi loay hoay ở nơi đó, ma thuật tung bay lập nên ấn chú của pháp trận, ánh sáng vốn dịu dàng của Thiên Lang liên tục nhấp nháy hoảng loạn, màu xanh vàng ngập tràn sức sống đã bị nhuộm thành sắc đỏ tươi đau mắt

Thời gian đang bị thu hẹp, hoặc họ phải đuổi kịp nó, hoặc họ không bao giờ có thể thực hiện

Bây giờ, hoặc không bao giờ
" Freed! Bên tôi xong rồi!" Một trong số họ ngẩng đầu gọi với sang phía còn lại:" Khung đã được chưa? Chúng ta cần thử lắp nó cùng nhau để xem phản ứng trước!"

" Tôi lập tức!" Chàng trai với mái tóc xanh dài và bộ quần áo kín kẽ lịch lãm gật đầu trả lời, mồ hôi ứa ra trên trán, thanh kiếm trên tay anh vẫn di chuyển bằng tốc độ không tưởng, thân kiếm run run, nó thậm chí có những giây phút cũng không theo kịp chủ nhân của mình

Sự bức thiết của anh, của họ

" Đến đây!" Rạch một làn ký tự cuối cùng lên mặt đất, anh quay đầu gọi to

" Có!" Người kia cũng hét lên đáp trả

Hai vầng ánh sáng chói lọi theo sự chỉ huy của họ dần dung hợp

Mồ hôi không ngừng chảy trên những khuôn mặt thanh tú, tiếng hít thở của họ có lúc nặng trĩu, cũng có lúc như tắc nghẹn lại
Ma lực không cần tiền từ họ và những người đồng đội không ngừng bộc phát, toàn bộ chẳng hề giữ lại ném vào ma pháp trận sơ khai

" Chút nữa thôi!"

Dù là ngay tại nơi này, một thế giới mà ma thuật là một thứ quá đỗi bình thường trong cuộc sống, thứ đang diễn ra trước mặt họ, cũng vẫn được gọi là phép màu

Khi khung ma trận tím sẫm gặp phải liên kết kim vàng, ánh rực lên dưới thân cây sáng màu máu một vòng xanh biếc

" Không còn thời gian nữa! Ngay bây giờ!" Cô gái với tóc tím đen thở hổn hển hối thúc

" Đưa thứ mọi người muốn đưa vào trận pháp đi!"

"..." Một thoáng im bặt

Ma lực tiếp tục bùng nổ, nguồn ma lực thuộc về rất nhiều người dường như bừng sáng lên, tranh đua cùng mặt trời chói lọi

Bọn họ đã may mắn hoàn thành ma pháp trận, lại vì lơ mơ xem nhẹ mà dẫm vào một sai sót không biết nên khóc hay nên cười
Họ vẫn chưa chọn được "sự trợ giúp" có thể đưa đến cho con người kia

Có được sự cho phép vô thức của Charlos... có tình cảm đủ nặng để khiến cô ấy bỏ qua đề phòng...

" Mira!" Tất cả thành viên của Fairy Tail không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về một hướng

" Hả? Tôi...?" Cô gái tóc bạch kim ngơ ngác đến mức quên cả việc tiếp tục truyền ma lực vào ma trận, mà thật ra cô ấy đã bị cắt đứt liên hệ với hạch tâm, có muốn cũng không thể tiếp tục

Mặc cho Mira vẫn không kịp hiểu ra vấn đề, một đôi tay xuất hiện sau lưng cô, lập tức đẩy Mira vào trung tâm trận pháp

Cô gái lảo đảo ổn định thân mình, ngạc nhiên nhìn về nụ cười vui vẻ của em gái- người đã thay thế cô ấy, lần nữa kết nối, tiếp tục truyền ma lực vào ma trận
" Đi đi Mira- nee!"

" Thời điểm hiện tại, chị mới là người Charlos cần nhất! Hơn bất cứ một sự trợ giúp nào khác!"

Ánh sáng bùng nổ dữ dội che mất tầm nhìn của Mira, nhưng cô ấy bỗng tự cảm thấy kỳ quái

Hình như từ trước đến nay cô... có hiểu lầm gì đấy phải không?

" Fairy Light! Truy tung... Kích hoạt!" Giọng nói trầm thấp của Thiên Lang lôi tâm trí Mira dần ổn định trở lại:" Dùng khế ước của chúng ta xây dựng con đường tiếp nối... xin hãy dẫn đường chúng ta, nâng đỡ lấy con người ấy, mang cô ấy hoàn hảo trở về..."

lẽ mình nên hỏi một vài thứ... sau đó...

Mira nhắm mắt, lặng lẽ nghĩ thầm

________________________________

Mái tóc là màu nắng nhạt vào buổi sáng đầu đông, đôi mắt là sắc xanh trong suốt của bầu trời ngày hạ
Người phụ nữ ấy rất trẻ, rất trẻ, xinh đẹp như một nụ hoa lan tinh khiết, nụ cười rạng ngời tựa ánh dương, sáng bừng lên giữa không gian tăm tối, nặng trĩu yêu thương và sủng nịnh

Nụ cười và ánh mắt khiến sống mũi Charlos cay xè, khiến cô ấy hoang mang rối loạn rũ xuống cặp mắt vô thần

" Mẹ..." Tựa những ngày còn nhỏ nghịch ngợm ham chơi, Charlos không dám cho người ấy thấy bộ dáng thảm hại của mình hiện tại, rồi lại tham lam muốn nhìn rõ ràng khuôn mặt ấy một lần nữa...

Ánh mắt xoay tròn đảo quanh lung tung lén lút nhìn khắp, lại chỉ không dám trực tiếp đối diện người

" Charlos" Stella bật cười, bất đắc dĩ lại sủng nịnh trìu mến, qua bao nhiêu năm cũng vẫn không đổi khác, trầm ổn thong dong Charlos Dreyar, chỉ cần đối mặt với cô ấy, lại sẽ trở về bộ dáng của đứa trẻ năm nào
Tên cô ấy là - Stella Dreyar

Là người mà Laxus Dreyar và Charlos Dreyar mỗi một lần nhắc đến, lại sẽ nở một nụ cười buồn man mác nhớ thương

Bàn tay mềm mại đầy hơi ấm quen thuộc khẽ khàng vỗ về mái tóc đen nhánh, Stella thở dài xót xa:" Charlos, con so với tưởng tượng của mẹ gầy hơn nhiều quá..."

" Mẹ..." Charlos nhấp môi không dám đáp lời, chỉ không ngừng dụi đầu vào bàn tay quen thuộc, nỉ non kêu gọi:" Mẹ..."

Đây là ảo cảnh, là hút huyết bẫy rập khiến cô sa chân vào địa ngục

Lại cũng là khát vọng, là niềm đau đáu khôn nguôi

Nếu dồn cô vào chỗ chết là người này, Charlos cười khổ phát hiện...

Cô cam tâm tình nguyện

" Con gái ngốc, con đang nghĩ cái gì..." Stella rõ ràng biết được thứ cô đang suy nghĩ, lần nữa thở dài, mang theo rất nhẹ nhàng trách cứ:" Con phải về nhà, rất nhiều người đang chờ con trở lại"
" Mẹ..." Charlos vẫn nhất quyết không đáp lời, không ngừng củng rồi củng, lông xù xù đầu nhỏ chui tọt vào lòng mẹ, dụi dụi đầu cảm nhận hơi ấm thân thuộc, lúc lâu sau, cô ấy mới rầm rì thỏa mãn, lắc lắc đầu:" Con không đi"

" Đứa nhỏ ngốc..." Stella vòng tay ôm lấy cô ấy, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về như đang hống con trẻ giận dỗi, cô ấy mỉm cười:" Mẹ rất vui, thật sự, mẹ rất vui khi được thấy con trưởng thành..."

" Nhưng bởi vì mẹ không thể trực tiếp nói ra từ đó, Charlos, con biết mẹ muốn nhìn thấy điều gì..."

" ..." Cơ thể thon gầy bỗng nhiên cứng đờ, rồi run lên, Charlos cuộn chặt lại trong lòng ngực mẹ, liên tục lắc đầu, giọng khàn đi rõ rệt:" Không, con không thể! Con làm không được!"

" Charlos sẽ ngoan mà, Charlos vẫn luôn rất ngoan ngoãn! Mẹ đừng bỏ con đi!" Cô ấy nghẹn ngào cầu xin
" ... Đừng bỏ Charlos lại một mình..."

" ..." Stella cười buồn, những lời đó khiến cô lặng đi trong chốc lát, sự ra đi của cô... hóa ra dù đã lâu như vậy... vẫn đâm một cái gai rất sâu trong lòng con bé... tựa như ung nhọt chỉ ngủ yên... để đến khi chạm đến, vết thương lại nhức nhối đầy máu tươi như vậy...

Charlos hơn ai hết hiểu rất rõ, hiện lên trước mặt cô ấy hiện tại chỉ là một ảo ảnh

Một ảo ảnh được tổng hợp nên từ ý chí và ký ức của chính cô

Nhưng nó... rất khác...

Bởi vì mẹ của cô bây giờ, không phải ảo cảnh được dựng nên và điều khiển theo bất cứ một ý nghĩ nào

Charlos có thể cảm nhận rõ ràng được... hơi ấm của bà ấy... tình cảm của bà ấy... lo lắng của bà ấy...

Đây là mẹ cô, thật sự là Stella Dreyar... dù chỉ có thể bước ra từ tiềm thức...
Sức mạnh của Thần thật đáng sợ... nhưng cũng thật khiến người ta mê luyến...

Đến tận nơi này, Charlos Dreyar có lẽ đã thua rồi

Cây cột trụ duy nhất còn sót lại trong linh hồn cô ấy... lộ rồi...

Không phải sức mạnh, không phải trí tuệ, càng không phải một thứ gì có thể dựa dẫm như thần

Đó là một thứ bao trùm rất nhiều thứ khác... được Charlos gọi là "nhà"

" Nhà" của Charlos Dreyar là Fairy Tail, nhưng lại không chỉ có Fairy Tail của hiện tại

Mà còn có cả quá khứ

" Charlos" Stella cúi đầu, hôn lên mái tóc cô con gái nhỏ, dù không nỡ xa con gái, lại càng không nỡ để cô gặp chuyện gì ở nơi đây:" Mẹ..."

" Mẹ sẽ không trách con..." Charlos rầm rì ngắt lời, âm thanh buồn buồn tựa một con mèo nhỏ từ vòng tay của mẹ, dù hiểu rõ lại vẫn như cũ nản lòng:" Mẹ chưa bao giờ trách con về bất cứ một điều gì... nhưng con không làm được..."
" Charlos thật sự làm không được, mẹ à..."

Charlos muốn về nhà cùng mọi người

Muốn được nhìn thấy nụ cười bình yên và hạnh phúc của họ

Muốn được ở bên họ cho đến cuối của cuộc đời này

Nhưng nếu muốn về, Charlos bắt buộc phải vứt bỏ mọi thứ ở nơi đây, tự mình kết liễu tất cả

Không giống như ảo ảnh bị điều khiển của nhóm Natsu hay ông nội, thậm chí là cả Mira để Charlos có thể tự nói với bản thân: đó không phải họ, chỉ là đồ giả mà thôi

Mẹ là một mảnh ký ức cất giấu, một góc tâm hồn của trẻ thơ... thuộc về một người đã không còn tồn tại...

Người chết chỉ có thể tiếp tục sống trong trái tim của người đang sống mà thôi

Tự tay... kết thúc bóng hình của mẹ

Liệu "nhà" của Charlos... có còn là ngôi nhà nguyên vẹn lúc trước nữa hay không?
" Charlos, đứa nhỏ ngốc này..." Stella không biết mình nên khóc hay nên cười, nhưng mắt đã cay xè từ lúc nào, cô ấy kiên nhẫn vuốt ve trấn an cái đầu lông xù xù cứ chui rúc trong lòng, bật cười thương tiếc:" Con biết rõ mình phải làm gì... thật ra con càng biết rõ mình gặp khó khăn vì đâu... buông bỏ đi được không...?"

Charlos bỗng nhiên rùng mình, cơ thể cứng đờ sợ hãi

" Không phải lỗi của con" Giọng nói trong trẻo ôn hòa đầy trìu mến, Charlos lại chỉ cảm thấy lạnh toát nơi sống lưng

Trước mắt cô mờ đi, đầu óc choáng váng, quang cảnh hỗn loạn lướt qua trong tâm trí, tựa như một giây lại đã trở về ngày ấy

Nhưng Charlos càng cố gắng bao nhiêu, lý trí của cô càng gần như hỏng mất vào lúc đó

Cô không nhớ được

Nước mắt chẳng báo trước trào ra, hung hăng nhỏ giọt, từng chuỗi từng chuỗi pha lê lăn dài trên gò má tái nhợt
Charlos tự phụ trí nhớ siêu quần, lại chẳng thể nhớ ra, ngày hôm đó, chuyện gì đã xảy ra với mẹ

Nhưng cô biết rõ, từ ngày bắt đầu chăm sóc cô, theo mỗi giây mỗi phút... mẹ lại càng yếu dần...

Là do Hắc Bạch song khí cùng ma lực hỗn loạn của cô làm hại

Là do nguyền rủa chưa tan trên người cô thêm thành

Mẹ yếu đi là do cô

Vậy cái chết của mẹ...

" Mẹ cũng không rõ lắm Charlos ạ..." Ngón tay Stella hết sức nhẹ nhàng lau đi vệt nước trào ra trên khóe mắt con gái, nhưng càng lau, lại càng không sạch sẽ, cô ấy rất kiên nhẫn, vừa chậm rãi hống Charlos một lần rồi một lần, vừa ôn nhu mỉm cười mà khóe mắt cứ rưng rưng:" Xuất hiện nhờ ký ức của con, chính mẹ cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó..."

" Nhưng Charlos, con không có lỗi, mẹ yêu con, rất nhiều..."
" Con là món quà thượng đế ban tặng cho chúng ta, cái ngày được ôm con lần đầu tiên là một trong những ngày vui sướng nhất cuộc đời mẹ, cùng với ngày mà Lax- chan chào đời..."

" Các con là niềm tự hào và hạnh phúc lớn nhất của mẹ, con biết không..."

" Mẹ... mẹ..." Charlos siết chặt cánh tay mình, giữ chặt lấy mẹ bằng tất cả sức lực, cô liên tục gật đầu, cười còn khó coi hơn khóc:" Con biết, con biết, con vẫn luôn biết mà..."

" Mẹ... đừng đi... xin người... đừng để con lại một mình..."

" Charlos, đừng như vậy, rất nhiều người đang chờ con trở về... con không thể theo mẹ, đứa ngốc..." Stella cũng không kìm được rơi lệ, nhưng cô cắn răng, không dám để Charlos nhận ra tia mong ước cùng không bỏ được của mình

" Ông còn có Laxus- nii, Mira còn có Lisanna, mọi người đều còn rất nhiều người bên cạnh họ..." Charlos lẩm bẩm:" Nhưng mẹ... lại chỉ có mình con..."
Cô không còn thời gian, cô biết cô phải rời khỏi, cô biết mẹ sẽ không muốn thấy cô như vậy...

Nhưng Charlos chính là không nhẫn tâm được, không bỏ xuống được

Cô không kiên cường lên được

" Đứa ngốc, đủ rồi, có được câu nói này của con, đã đủ lắm rồi..." Stella cười dịu dàng từ hàng nước mắt, sau đó, ánh mắt cô ấy dần trở nên kiên định, cứng rắn, sắc lạnh:" Con phải đi!"

" Mẹ..." Charlos sửng sốt

" Con phải đi!" Stella lặp lại, nhấn mạnh từng câu chữ, rồi bất giác mỉm cười:" Cô bé ấy cũng đã tìm tới rồi, con còn ở nơi này mà được sao?"

" Cô bé... ấy?" Charlos ngơ ngẩn lặp lại, rồi bất chợt co chặt ánh mắt không dám tin:" Mira?!"

Sao có thể?! Mira đáng lẽ ra phải ở Thiên Lang đảo cùng mọi người chứ?! Tại sao cô ấy lại ở đây?! Không! Là nói dối thôi đúng không?! Nhất định là nói dối thôi phải không?!
Trong một giây đó, rất nhiều suy nghĩ bỗng choáng ngợp Charlos

Cô ấy đến đây bằng cách nào chứ?! Chỉ có một mình thôi sao?! Cô ấy biết ở đây nguy hiểm đến chừng nào hay sao?!

Charlos bỗng giật mình nhận ra... thì ra bản thân vẫn còn đối với một người... mang theo nhiều vướng bận đến vậy...

Nhưng nếu như Mira thật sự ở đây... vậy thì kẻ cô ấy đang phải đối mặt chính là...

Behemoth!

" Thấy không Charlos, cô bé ấy đối với con quan trọng như vậy..." Stella trìu mến xoa đầu cô con gái nhỏ:" Đi đi Charlos..."

" Mẹ chỉ là quá khứ, nên giữ quá khứ trong lòng nhưng hãy để cho nó ngủ yên..." Cô ấy tiếp tục nỉ non trong hàng nước mắt:" Cái con nên bắt lấy là hiện tại... và tương lai..."

Charlos mím môi nhìn mẹ, không tiếp tục la hét đòi ở lại, nhưng nước mắt lại cứ thế lăn dài
Cô thật ích kỷ

Cũng thật tham lam

Cô không thể bỏ xuống được quá khứ

Nhưng cũng càng tham luyến hiện tại

Giờ phút này, Charlos bỗng nhớ đến một câu chuyện cười, bật cười còn khó coi hơn khóc

Cô từng đọc ở rất nhiều nơi một câu hỏi: Nếu mẹ và người yêu cùng rơi xuống nước, bạn sẽ cứu ai?

Đa số đều có một câu trả lời họ cho rằng chính xác: Cứu người ở gần nhất, rồi tiếp tục, nếu không thể, vậy sẽ chết cùng người còn lại

Charlos lúc đó chỉ cười mà nói với Erza: tớ sẽ cứu cả hai, đừng nói chỉ có hai, cả hội mình rơi xuống tớ cũng sẽ cứu được, nếu không gần 20 năm cố gắng mạnh lên của tớ để làm gì?

Hiện tại Charlos nghĩ lại, chỉ cảm thấy mình thật ngây thơ

Quả nhiên thực tế... sẽ dạy ta cách làm người
Cứu hai người cô có thể cứu cả hai

Nhưng hy sinh một trong hai... tôi phải lựa chọn thế nào?

Tự sát được không?

Không, vậy chỉ khiến cả ba cùng phải biến mất

...

Thực tại quá mức tàn khốc

Thần linh... thật sự là một lũ đáng ghét

Trước mắt Charlos tối sầm lại, Stella đột nhiên đưa tay che đi đôi con ngươi u ám, cô ấy dịu dàng đặt một vật lạnh băng vào bàn tay Charlos, mỉm cười:" Đừng do dự Charlos, nghe lời mẹ... đi đi... trở về cùng mọi người..."

" Trở về với ngôi nhà của chúng ta..."

Charlos cảm nhận được bàn tay mẹ bao quanh bàn tay cô, quấn lấy một vật lạnh băng cứng ngắc, tựa như ngày còn nhỏ được mẹ cầm tay, nắn nót từng nét bút, từng con chữ, cả cơ thể run lên thất thố

Giọng cô ấy nghẹn ngào đầy cầu xin:" Mẹ, đừng..."
Charlos cảm nhận được bàn tay mình từ từ đưa lên, hốt hoảng:" Mẹ... ít nhất... ít nhất... xin cho con thấy mặt người... lần cuối..."

" Con xin người... đừng cứ thế rời đi... đừng cứ như vậy... mà biến mất..."

Yên lặng một thoáng, cảm giác ấm áp trên mi mắt dần tan biến, Charlos vội vã mở to mắt, cố gắng khắc sâu khuôn mặt kia vào ký ức:" Mẹ, con..."

" Đừng xin lỗi Charlos..." Stella nhẹ nhàng lắc đầu:" Đến giờ con vẫn muốn nói với mẹ câu đó sao?"

Charlos lặng người, nhìn vào thanh kiếm trong tay mình, nhìn mũi kiếm sáng choang đã ở ngay trên trái tim của người đối diện...

Lần đầu tiên nhận ra, Ngân Linh hóa ra nặng đến vậy

" Charlos..." Stella đau lòng vuốt ve mái đầu đen mượt, cô không nỡ để Charlos trải qua chuyện này

Nhưng vì một chế ước... người làm nó chỉ có thể là con gái của cô
Con bé phải bước ra được nơi này... bước đi dưới ánh mặt trời... và lần nữa nở nụ cười sáng lạn...

" Mẹ, con... có thể..." Charlos nắm chặt chuôi kiếm mà tay run lên bần bật, cô mím môi, ngẩng đầu, ánh mắt đỏ rực đẫm nước:" Cảm ơn mẹ..."

Mũi kiếm lạnh ngắt im thin thít xuyên ngọt qua lồng ngực, đâm vào thật sâu... máu nóng hổi phun ra, điên cuồng tựa axit, bỏng rát làn da nó chạm vào

" Vì mọi thứ..."

Stella mỉm cười, khóe môi trào dâng một vệt máu, cô đưa tay vuốt ve gò má nhợt nhạt của đứa con nhỏ, đầy yêu thương trìu mến:" Charlos, đừng gánh nặng, đừng hối hận... con phải sống... thật hạnh phúc..."

" Giúp mẹ chăm sóc niichan..."

Charlos run rẩy buông tha chuôi kiếm trên tay, vội vàng vòng tay ôm lấy cổ mẹ, vùi đầu vào hõm vai mất dần nhiệt độ, vừa siết chặt cánh tay mình vừa gật đầu vội vã:" Vâng... vâng..."
" Mẹ yêu con..."

...

"..."

" Mẹ ơi..."

" Mẹ..."

Không gian đen tối dần bị chọc thủng, những tia sáng len lỏi vào bóng đêm mờ mịt

Nhưng dù Charlos có cố thu chặt vòng tay mình thế nào... vẫn không có cách gì có thể giữ lấy hơi ấm ấy đừng tan đi

" Mẹ..."

" Lại bỏ Charlos đi rồi..."

Charlos lại là trẻ mồ côi...

Nhưng Charlos là đứa trẻ ngoan... Charlos sẽ nghe lời... sẽ sống vui vẻ... và bảo vệ mọi người... bảo vệ hội của chúng ta...

Mẹ sẽ vẫn... nhìn thấy Charlos chứ?

A.S