[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 33: Vì Edolas!




Sao càng viết càng cảm giác mình quên cái gì 🤔

_______________________________

Vẫn là tòa địa cung nơi hai kẻ cầm đầu hai chiến tuyến so tài bày bố, luận cách ra bài

Charlos Rohelm vừa ra ngoài, chuẩn bị cho một cuộc tấn công mới

Charlos Dreyar hiện tại vẫn đang trong tình trạng bị giam cầm, đại sảnh khi nãy không bóng người chốc lát đã xuất hiện thêm thật nhiều lính canh

Quan trọng nhất là chúng không chỉ theo dõi cô... mà còn kè kè uy hiếp bên cạnh... Mira... hay chính xác hơn là khối Lacrima cô ấy bị biến đổi...

Charlos lim dim mắt, có chút khó khăn suy nghĩ

Vậy là tình thế đáng sợ nhất vẫn xảy đến, khi mà vị tổng tư lệnh nhiều năm điều binh của quân đội luôn luôn biết cách giữ cho mình một con át chủ bài chờ lật

Thiết bị DOS... và kế hoạch tận diệt "thiên thần" sao...


Tất cả đều mang lại cảm giác không hề tốt chút nào...

Từ khi đặt chân đến nơi này, Charlos đã luôn phải ở trong tình trạng cảnh giác cao độ

Những chiếc camera tí hon, thật ra không phải tự nhiên xuất hiện...

Nơi chúng bắt đầu theo sát họ... là hội quán của Fairy Tail Edolas...

Cô ấy- Charlos Rohelm- thật sự kiểm soát rất gắt gao nơi này, không một ai trong hội có thể nghĩ đến... việc chừng vài bữa thì họ lại bị tấn công một lần dù đã chạy rất xa... tất cả nguyên nhân... chỉ là bởi vì mọi hoạt động của họ... từ trước đến nay chưa từng thoát khỏi con mắt của một người...

Loại camera được cô ấy chế tạo và chuyên dụng này có độ thích ứng cực cao với cơ thể người dân Edolas và thậm chí là cả Exceed...

Cô chắc là phải tự vui mừng vì chúng không thể theo bên cạnh người Trái Đất quá lâu... có lẽ do lượng ma lực gặp phải lớn hơn quá nhiều định mức khiến các bộ phận của chúng gặp vấn đề...


Nhưng mà chúng... vừa là lợi thế của họ... cũng vừa mang đến quá nhiều bất lợi...

Nó để cho cô ấy nhìn thấy mọi việc đã xảy ra quanh họ... từ đó đánh lừa cảm giác mà thả lỏng bớt phần nào cảnh giác... nhưng cũng chính bởi cái gì cũng bị nhìn thấy... khi cần để làm bất cứ điều gì, Charlos luôn phải trong tình trạng cẩn thận đề phòng tất cả...

Những lúc thế này... chỉ có thể cảm thán ma thuật là một thứ kỳ diệu...

Cảm tạ Đệ nhất cùng chính bản thân sở hữu có thể được tính là ổn thỏa- thiên phú ảo ảnh ma thuật...

Ngay đêm đầu tiên gặp lại đám Natsu, ngay khi nhận thấy được rất nhiều camera quay xung quanh họ, cô đã phải lần đầu tiên tính kế cả bạn bè mình...

Gợi lên chuyện ngày nhỏ của họ... từng bước dẫn dắt... sau đó mượn đi của Lucy chìa khóa cung Sư Tử... gọi ra Loke- một thành viên nữa của Fairy Tail... đặc thù thân phận của cậu ấy rất phù hợp cho hiện tại...


Chỉ chưa đầy 10s tiếp xúc là đủ cho "thần giao cách cảm" hoạt động và truyền đi thông điệp...

Cô đã nhờ Loke tạm thời giữ bí mật với Lucy và lưu lại thế giới loài người... mặc dù... lượng ma thuật bằng không trong khí quyển của Edolas thật sự gây ra cho cậu ấy gánh nặng không hề nhỏ...

Ngay sau cuộc trò chuyện ngắn với Lucy của Edolas là thời khắc cô nhận ra người đứng sau tất cả những gì đã và đang xảy ra- người cô bắt buộc phải đối mặt...

Nói không lo lắng, đó là nói dối...

Charlos luôn có thể tự tin tuyệt đối trước mặt kẻ thù bằng kinh nghiệm chiến đấu và sức mạnh của chính mình...

Thế nhưng, đấu trí với một kẻ như Charlos Rohelm- kẻ chủ mưu sau hàng loạt những biến động của cả một vương quốc, kẻ thật sự đứng đầu, và điều khiển sự vận hành của cả một quốc gia từng ấy năm, với độ tuổi như vậy... đó là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt...
Trước nhất, Charlos đã phải nói dối Natsu về việc ma thuật cạn kiệt và để cả đám phải tiếp tục đi bộ đến thành phố kế đó, tính đến chuyện dọc đường đi sẽ không ngừng hành động, làm giảm bớt quân lực tiến về kinh đô của Edolas...

Nhưng không may khi việc Natsu Edolas xuất hiện và giúp đỡ cùng với khoảng thời gian quá gấp rút khiến kế hoạch của cô phải thay đổi ngay sau đó...

Vì vậy nên cô... giống như Karnak nói- đã có một trong những quyết định điên rồ nhất từ trước đến nay

Ma thuật được sử dụng... là sự kết hợp đã trải qua đúc kết của "suy ảnh" và một ma thuật cô tự tạo- "dẫn sinh thuật"...

Tạo ra một ảo ảnh phân thân kết nối với bản thể qua sinh mệnh lực, chứ không phải là ma lực đơn thuần... một nhân bản thực sự...
Tỷ lệ 7-3 được áp dụng...

Bản thể giữ lại 7 phần ma lực để có thể trực tiếp đối mặt với Charlos Edolas, 7 phần tình cảm để tạo hình ảnh trong mắt người kia một Charlos dễ nóng giận, dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc... tiếp tục giữ lại 3 phần lý trí đủ để không khiến cô ta nghi ngờ...

Nhân bản nhận lấy 3 phần ma lực- đủ để thực hiện vài ma thuật đơn giản, 3 phần tình cảm- để vẫn nhận biết được mình không thể làm gì... nhưng quan trọng nhất, là 7 phần lý trí... khiến cho cô ấy có thể thành thạo lập nên tất cả kế hoạch mà không bị tình cảm làm do dự...

Tóm lại là, một để đánh lạc hướng đồng thời che mắt Charlos Edolas... một sẽ ngấm ngầm thực hiện những thay đổi trong bóng tối... dựa trên lượng thông tin liên tục được truyền nối giữa cả hai...
Ơn trời đến hiện tại mọi chuyện đã xảy ra suôn sẻ...

Nhân bản được tạo ra ngay lúc đám Natsu nhảy lên xe đi mất, cô đã cố tình không lên xe cùng họ, thay vào đó, rút ra một chút thời gian thực hiện xong ma thuật, để rồi sau đó lại đuổi theo như chưa có chuyện gì xảy ra...

Trên xe cũng là khoảng khắc một kế hoạch khác phải mau chóng thành hình, nhóm Natsu chưa thể tham gia mọi việc, thậm chí không được biết đến chúng vào lúc này... Charlos gần như phải tự mình sắp đặt tất cả và che giấu chúng ngay dưới ánh mắt của những người thân thiết nhất...

Cũng phải cảm tạ vận may đã mỉm cười với cô khi những gì cô cần đều ở ngay đó, thông tin từ những quyển sách đọc chớp nhoáng và cả những vật dụng ma thuật ngay bên cạnh là đủ để cô có một cái nhìn sơ quát về thế giới này
Bước một chân vào địa phận của kẻ thù, Loke ngay lập tức nhận lấy trách nhiệm liên lạc với Gajeel trong bóng tối, cả hai đều không phải thành viên có trong Fairy Tail Edolas, ngay ở thời điểm rất nhiều người dân đều đổ xô về kinh đô để chứng kiến sự kiện trọng đại, chỉ cần thêm một chút cẩn thận, che lấp những điểm quá nổi bật, mọi việc đều thật sự suôn sẻ

Charlos tiếp tục tự mình lao vào nghiên cứu chỉnh sửa các đạo cụ ma pháp của nơi này (lấy của nhóm Natsu) để đáp ứng được nhu cầu của kế hoạch và vẽ chúng trên bản thảo, nhờ Loke giao chúng cho Gajeel thực hiện

Tự mình giao bản thân vào tay Charlos Edolas... điều cô không ngờ đến nhất... chính là cô ấy có cách để phân biệt ra hơi thở bên trong khối Lacrima... và mang đến những con tin... chúng thực sự khiến Charlos mất khống chế trong một phút...
Tuy vậy, kế hoạch của một Charlos không còn quá nhiều tình cảm- nhân bản- sẽ không bị những điều này ảnh hưởng...

Người đầu tiên được giao nhiệm vụ trong nhóm Natsu là Wendy, ngay lần tụ hội với Gajeel, cô bé đã được nhắc nhở về những chuyện sắp diễn ra... một Sát long nhân nhỏ tuổi- họ cần ma thuật của Wendy truyền vào các thiết bị đã qua chỉnh sửa và giao chúng cho Loke

Tiếp theo đó lần lượt là Lucy và Carla, Natsu và Happy không hề được cho biết về mọi chuyện đang ngấm ngầm diễn ra... bởi sự thật là hai cậu nhóc này không thể giữ được một bí mật quá lâu, nhất là trước một con mắt tinh tường như Charlos Edolas

Trong khi nhóm Natsu và Gajeel nửa giả nửa thật bị giam giữ, Loke chỉ chực chờ sẵn ở gần khối Lacrima ngoài quảng trường chờ đợi hiệu lệnh của Charlos để ra tay với hai thiết bị đã được nạp đầy ma thuật diệt rồng bởi Gajeel và Wendy...
Mang Lucy đi trước... giải phóng khối Lacrima... cứu thoát các Sát long nhân... tìm ra nơi mọi người bị giữ lại...

Tất cả đều đã diễn ra theo đúng kế hoạch đã được bày ra của "nhân bản" Charlos...

Thế nhưng tất cả vẫn chưa đủ... mọi chuyện... đến bây giờ mới thật sự bắt đầu...

Chúng ta chỉ có tổng cộng chín thành viên, nếu như tính cả nhân bản của tôi, trong trường hợp khẩn cấp... đó sẽ trở thành tám...

Đối mặt với cả một vương quốc... với binh lính hàng trăm ngàn người...và thậm chí là các loại vũ khí chưa từng biết tên nhưng sở hữu uy lực khổng lồ...

Hiện tại... cái mình cần là liên lạc của người đó... đành phải nhìn xem... thời gian sẽ mỉm cười với ai rồi...

_______________________________

Charlos Edolas đang vô cùng giận dữ, thật sự thật sự giận dữ
Không phải bởi kẻ đột nhiên xuất hiện phá tan kế hoạch và bố cục cô nhiều năm sắp đặt...

Mà bởi vì chính bản thân mình

Ta phạm phải vốn dĩ- hẳn là- tuyệt nhiên không thể phạm- sai lầm!

Khinh địch! Kiêu ngạo! Không suy xét rõ trước sau!

Hơn nữa còn là trong tình cảnh ta rõ ràng biết bản thân đã lỡ lộ ra quá nhiều thông tin cho kẻ địch!

Charlos Edolas cắn răng, cô biết lý do khiến mình trở nên kỳ lạ như vậy... nhưng chính là vì biết rõ! Mới có thể càng thêm khó khống chế cơn giận dữ!

Bước chân vội vã mà nặng nề lướt qua dãy hành lang làm bằng đá, càng tiến càng vào sâu trong lòng đất

Con đường này... dài đằng đẵng...

Cô ta luôn miệng nói muốn cứu đồng đội mình... luôn miệng phải bắt chúng ta trả giá vì đã làm hại họ...
Thế nhưng cô ta... cô ta lúc ra tay có chút nào gọi là thương xót?

Đồng đội của cô ta là người... mạng sống của họ là đáng giá... thế còn binh sĩ của ta thì sao?! Mạng sống của họ không phải là mạng hay sao?!

Là ai cho cô ta cái quyền phán xét sinh mạng của họ như vậy?!

Charlos Edolas thở dốc, đặt tay lên nút bấm của một cánh cửa to lớn, cố gắng bình tĩnh lại

Ta biết họ ra đi vì sắp xếp của ta... Ta biết họ hy sinh vì kế hoạch của ta... Ta biết ta mới là người phải chịu trách nhiệm cho tất cả...

Thế nhưng ta vẫn oán hận... Ta vẫn khó chịu... Ta vẫn muốn tìm một người để đổ lỗi!

Một tiếng "bíp" nho nhỏ vang lên, cánh cửa ầm ầm mở rộng, nhìn vào căn phòng khổng lồ trước mắt, nhìn vào vật xuất hiện bên trong, Charlos Edolas chỉ có thể cười nhạo chính mình
Thế nhưng... chính ta không phải cũng đang làm vậy với những con người đến từ Trái Đất hay sao...?

Quả nhiên là mâu thuẫn... Ta chỉ là một kẻ không ra gì...

Những binh sĩ đi cùng cô mấy năm nay đều thuộc về đội quân của riêng cô, đội quân cô dẫn dắt từ những ngày đầu, trung thành, đáng tin tưởng và luôn sẵn sàng hy sinh...

Những người đã theo cô vào sinh ra tử kề vai tác chiến bao nhiêu năm trên các mặt trận... những người đã cùng khóc cùng cười suốt khoảng thời gian dài đằng đẵng... những người đã theo cô từ ngày đầu của một người lính...

Dù là một công chúa, nhưng bởi hiềm khích từ trước của Hoàng đế và cha, Charlos Rohelm lại lớn lên ở đầu chiến tuyến chống ngoại bang xâm lược...

Cô chưa từng oán hận điều này, bởi cô thậm chí cho rằng đây là một ân huệ...
Thời gian cô trưởng thành là từng ngày nhìn những người lính xông pha phía trước bảo vệ tổ quốc, nhìn những vết thương của họ, nhìn những giọt máu đỏ tươi đổ xuống...

Nhìn những nụ cười đơn thuần trên khuôn mặt trẻ trung

Nhìn những tình yêu non trẻ thành hình trong xa cách

Nhìn vô vàn tình thân chỉ có thể bày tỏ trên trang giấy úa tàn...

Nhìn từng người... từng người trong họ ngã xuống... biến mất... không một ai còn nhớ đến...

Chiến tranh ghi lại dấu ấn của kẻ chiến thắng... chiến tranh ghi danh của những vị tướng lĩnh tài ba...

Nhưng những người ngã xuống vì chiến thắng ấy... những người hy sinh dưới những tên tuổi ấy...

Ngoại trừ người thân họ, người yêu họ... ai nhớ tới?

Charlos Rohelm là một vị tướng lĩnh, Charlos Rohelm là một người lãnh đạo, Charlos Rohelm từng là vị anh hùng của cả đất nước
Cô là nàng công chúa được toàn thể nhân dân ngưỡng vọng

Nhưng kể cả những người đang vinh danh cô, ca ngợi cô, tôn thờ cô...

Không một ai có thể nhớ được bao nhiêu sinh mạng đã ngã xuống vì danh tiếng ấy

Charlos Rohelm không hiểu được, tại sao những chuyện này luôn luôn lặp lại, tại sao chiến tranh cứ phải xảy ra?

Bởi vì lòng tham của con người là vô hạn

Họ tham lam thứ gì?

Đất nước cần tài nguyên... kẻ trị vì muốn danh tiếng và quyền lực...

Không có cách nào để ngừng lại hay sao?

Có. Nhưng bây giờ ngươi làm không được...

Làm gì?

Trở thành kẻ mạnh nhất

Như vậy tôi cũng đâu khác với chúng? Đứng trước một đế quốc giàu mạnh, việc đầu tiên chúng làm sẽ là thèm muốn và xâm lăng, chiến tranh sẽ lại bắt đầu...
Vậy thì ngươi phải mạnh đến mức không kẻ nào dám có thứ suy nghĩ chống trả lại, ngươi phải tự mình lập nên quy tắc mới của thế giới này

Tôi... không biết...

Ngươi làm được, từ bỏ tình cảm cá nhân và đưa tầm nhìn của ngươi đi xa hơn đi... nhìn những người dân thường mỗi giờ mỗi khắc đều đang sợ hãi, nhìn những người lính mỗi giờ mỗi khắc đang liều mạng mình, nhìn những đứa trẻ mất cha, nhìn giọt nước mắt trên gò má người già, nhìn những vùng sa mạc và rừng rậm ngày càng mở rộng vì không có nông dân...

Tôi... tôi sẽ làm! Tôi sẽ thay đổi tất cả! Bằng mọi giá!

Đất nước này cần ngươi, những người dân vô tội kia cần ngươi...

Charlos Edolas thu lại mọi cảm xúc của bản thân, vững vàng đặt một bước chân vào căn phòng trước mắt, đi tới gần vật kia, ánh mắt cô chỉ còn lại đạm bạc
Vậy là cuối cùng, ta cũng phải dùng đến nó...

Sáng bóng ánh bạc của kim loại, thứ được gọi là thiết bị DOS là một cỗ máy khổng lồ với phần đầu nhọn và to dần về sau, hai sải kim loại cứng cáp trải rộng hai bên có lẽ là cánh, cùng với vô số những động cơ hình trụ kỳ quái, những thiết bị kết nối Lacrima lớn nhỏ và những máy móc hoàn toàn mới lạ

Hãy dùng lời của những người xuyên không để giải thích, nó là một chiếc máy bay

Một chiếc máy bay chiến đấu với hình dáng và cấu tạo lạ hoắc mà họ chưa từng được nhìn thấy trước đó

Charlos Edolas vuốt ve lớp kim loại bạc lấp lánh của nó, ánh mắt có vô vàn những cảm xúc phức tạp lướt qua

Đây là thứ... Ta đã tạo ra trong quá trình thử nghiệm cổng không gian Anima...
Nó vốn là ước mơ của loài người... chạm được tới bầu trời... chạm đến những vì sao... nhưng trong tay ta... lại vô tình trở thành vũ khí hủy diệt...

Lượng Lacrima tích lũy được qua các cuộc thử nghiệm Anima không phải là nhỏ, có thể không sánh bằng những gì lấy được từ Trái Đất... nhưng rốt cuộc cũng sẽ đủ cho vương quốc Edolas sử dụng trong vài năm...

Có tiếng loạt xoạt rất khẽ của vải vóc, tiếng leng keng của kim loại va vào nhau, tiếng bước chân trầm ổn hữu lực đến gần

" Điện hạ!" Người vừa tới lập tức quỳ xuống trên một chân mình, cúi đầu, đặt nắm tay phải lên ngực trái, đúng với chuẩn hành lễ của một hiệp sĩ:" Xin chờ lệnh của Người!"

" Ryon!" Không cần phải quay đầu để Charlos Edolas nhận ra người vừa tới, cô đứng thẳng người, rút lại bàn tay mình đang đặt trên DOS, chắp đôi bàn tay sau lưng:" Ngươi biết nhiệm vụ rồi chứ?"
" Thưa vâng, tôi đã nhận được!"

Nếu cô bạn Trái Đất có ở đây, chắc hẳn sẽ nhận ra... dáng đứng của cô ấy hiện tại, giống hệt lần đầu khi họ gặp mặt...

" Ngươi sợ sao?"

" Thưa, không!"

" Ngươi có hối hận không?"

" Thưa, không!"

" Ngươi muốn lùi bước chứ?"

" Thưa, không!"

" Vậy thì..." Charlos Edolas ngừng lại một quãng, rất nhỏ run rẩy trong giọng nói, nếu không để ý, chẳng ai có thể phát hiện ra:" Đi đi!"

" Thề hoàn thành nhiệm vụ! Vì Edolas!" Giọng người lính nồng nàn nhiệt huyết và chân thành tuyên thệ

Charlos Rohelm nhẹ thở dốc, trầm giọng:" Vì Edolas!"

________________________________

" Điện... điện hạ, nó thật sự... có thể bay..." Ánh mắt người lính mê hoặc nhìn lên bầu trời, tia sáng màu bạc loang loáng trên không trung

Không giống những chiếc phi thuyền kiểu cũ chỉ có thể là là phía trên những tòa nhà, thứ họ vừa tạo ra thật sự đang bay lượn tự do nhất trên bầu trời
Vượt qua những tầng mây, xuyên qua làn không khí, không hề có bất kỳ một giới hạn nào

Họ đã, và đang... chạm tới lãnh địa của các vị thần... sao...?

" Đúng vậy..." Trên môi Charlos Edolas gợi lên một nụ cười nhẹ xinh đẹp

" Điện hạ... Để nó va chạm... Để nó va chạm đi...!" Anh ấy quay sang run giọng đầy kích động:" Nó... và Extalia... chỉ vậy là đủ... chỉ cần thế thôi...!! Tôi có thể hy sinh mạng sống của mình vì một tương lai mới cho Edolas!!"

Charlos Edolas khựng lại, nụ cười ngay lập tức biến mất, cô quay phắt người, trầm giọng:" Đừng nôn nóng, kế hoạch của ta vẫn đang tiến hành suôn sẻ nhất có thể...!"

" Thứ ta hướng tới là nguồn năng lượng vĩnh cửu! DOS không thể đáp ứng điều đó! Dù để nó tiếp cận với Extalia... năng lượng chúng tạo ra, cũng chỉ có thể chống cự cho Edolas thêm năm mươi năm mà thôi...!" Charlos Edolas bắt đầu bước đi, vội vã như muốn trốn tránh thứ gì:" Năm mươi năm sau đó, Edolas sẽ lại trở về tình trạng hiện tại, không, thậm chí là còn khó khăn hơn hiện tại, bởi vì khi ấy không còn một Extalia nào chống đỡ nó cả..."
" Hãy... Cứ tiến hành kế hoạch đi...!"

Ngày đó... Ta đã quá mềm yếu...

Nếu đâm thẳng DOS vào Extalia thời điểm đó... đó sẽ là một nạn diệt chủng không hơn không kém theo đúng ý nghĩa của nó... bởi vì DOS sẽ phá hủy hoàn toàn bề mặt của Extalia...

Ta luôn nói với họ, năng lượng ma thuật của Extalia không tập trung ở các Exceed, mà đến từ chính mảnh đất ấy... đến từ ma thuật dự trữ từ bao đời trong lòng đất...

Ta cần một thực thể lớn mạnh hơn... xuyên phá toàn bộ Extalia từ lòng đất...

Nực cười... Mặc dù ta không hề nói sai.... nhưng tất cả lại chỉ là cách ta trốn tránh mọi việc...

Ta chỉ đang cố kéo dài thời gian của quyết định... bởi vì ta đã luôn nghĩ... nếu có cách để phá hủy Extalia từ phía dưới... thì trên bề mặt mà họ đang sinh sống...
Các Exceed đủ nhanh nhạy sẽ chạy thoát... rồi họ sẽ lại sinh sống...và lại phát triển...

Nhưng giờ thì ta biết ta đã sai...

Nếu bọn họ đủ bình tĩnh và thông minh...

Chỉ cần bọn họ muốn chống lại Edolas... bọn họ có thể làm rối loạn lòng dân chúng... nếu muốn... thần quyền... có khả năng gây ra những sự phân tách rất rõ rệt trong một quốc gia... bọn họ thậm chí có thể gây nên một cuộc nội chiến...!

Đây không phải thời điểm ta có thể mềm lòng...

Tất cả... là vì Edolas!

_______________________________

" Ta yêu cầu... kế hoạch tận diệt "thiên thần"!" Quốc vương Edolas- Faust lạnh lùng ra lệnh, đôi mắt của hắn... đã bị nhuộm đỏ:" Byro! Khởi động Doroma Animu!"

" Đây thậm chí sẽ không phải là một cuộc chiến! Dưới danh nghĩa của đế quốc Edolas hùng mạnh- ta, quốc vương của nơi này- đây sẽ là sự trừng phạt đến những kẻ dám tự nhận chúng là kẻ thù của vương quốc!"
" Đây sẽ là một sự hủy diệt!" Ánh mắt tối đen... giận dữ, kiêu ngạo, tự tin, mong ước, chấp nhất,... rất nhiều, rất nhiều những tình cảm khác biệt đan xen lại với nhau... cuối cùng, chỉ còn lại điên cuồng dữ tợn:" Vì Edolas!"

_____________________________

Bên trong cung điện, mạch nước ngầm đã dần dần lộ rõ chân diện của bản thân...

Bên ngoài cung điện, là những chiến trận khác nhau của những đối thủ xứng tầm...

Hòn đảo nổi Lacrima...

" Chậc, cô ta đoán ra ta rồi..." Anh chàng cao lớn đưa tay không chống lại thanh kiếm mạnh mẽ bổ đến, quệt miệng, nở nụ cười thỏa mãn thích thú lại vui mừng:" Ta thích ngươi rồi đấy!"

" Nhiệm vụ tiếp theo của cậu... Gajeel, cảm phiền cậu đi cùng Happy tới chỗ có viên Lacrima của mọi người, cậu cần ngăn cản một anh bạn tại nơi đó, đội trưởng đội 1 của quân đội hoàng gia Edolas... chà... tôi cho là cậu sẽ rất thích cậu ấy...!"
Phá nát vũ khí của đối phương trong một cú đánh!

" Ta sẽ bắt ngươi về làm mèo của ta!" Thiết sát long gầm lên hưng phấn:" Ta sẽ không bao giờ thua kém Salamander hay con nhóc đó nữa!!!"

Khao khát được mạnh lên, khao khát sẽ vượt qua, khao khát để không bao giờ phải tiếp tục chịu thua...

Khao khát về một người bạn đồng hành tâm đầu ý hợp...

" Tiếng gầm của Thiết long!"

Cậu trai ấy có lẽ không được lòng khá là nhiều người

Cậu ấy thô lỗ, nóng tính, bạo lực, thích làm theo ý mình, thích mỉa mai người khác...

Nhưng suy cho cùng... cũng chỉ là một anh chàng nhạy cảm không chấp nhận bị bỏ lại phía sau mà thôi...

...

Tòa tháp phía Tây

Nơi đây vẫn đang là sân đấu chính của tận hai cặp đấu...

Gray cùng Hughes

Lucy, Loke cùng Viro

Tất cả họ... đã đi đến điểm cuối của trận quyết đấu...
" Regulus! Lucy Kick!" Sự kết hợp ăn ý của tinh linh và pháp sư sở hữu luôn là một sự việc đáng hâm mộ

" Tạo hình ma pháp: Hyoujin Manarenbu!" Và một ma đạo sĩ băng có thể ngăn cản bất cứ thứ gì cậu ta muốn, nếu việc đó làm đồng đội cậu quay trở về

Ma thuật của Trái Đất... là một sự khác biệt trên cả ứng dụng và sự phát triển so với những gì xuất hiện ở Edolas...

Một thứ phát triển hoàn toàn dựa vào chủ sở hữu... dựa vào tình cảm, ý chí và trái tim của họ...

Đó không phải là thứ... những máy móc đơn thuần của Edolas có thể học tập và vượt qua...

Không phải thứ có thể đem ra so sánh...

...

Vương quốc của Exceed- Extalia

Những tiếng chửi bới, những tiếng cười nhạo, những âm thanh đùa cợt không tin tưởng lại ngạo mạn một cách mù quáng...
" Cút đi! Thiên thần phản bội và con người bị cấm đi vào Extalia!"

" Đừng có huyên thuyên nữa!"

" Làm như quân hoàng gia Extalia có thể bị thua bởi con người ấy!"

" Đó là sự thật! Quân đội hoàng gia sẽ tiếp tục tấn công lên đây!"

" Cứ để chúng tự nhiên!"

" Rồi nữ hoàng sẽ quét bay chúng với phép thuật!"

Wendy và Carla thật sự đang gặp khó khăn rất lớn để biểu đạt thiện ý đến nơi này

" Nếu các bạn không chạy trốn, các bạn sẽ gặp nguy hiểm!"

Bọn họ ném đá, chửi bới, thậm chí nhục mạ những kẻ mang đến thông tin mà theo họ là lừa đảo

" Câm miệng! Các ngươi còn chẳng biết gì về ma thuật của nữ hoàng!"

" Chúng ta là Exceed! Chúng ta mạnh hơn con người bọn mi!"

Người dân nơi đây, thực sự đã bị tẩy não quá lâu cho một sự thật... và đã lỡ để sự thật được tạo dựng nên ấy...
Che mất lý trí của mình

.....

Hành lang dẫn đến khu nhà chính của cung điện...

Hai bóng người lao vụt đi, băng băng trên mặt đá hoa cương láng bóng

Một với mái tóc màu anh đào

Một còn lại... là màu đỏ rực của mặt trời

Nét mặt cương nghị, cứng rắn và quyết tâm

Thời gian không chờ họ... mọi việc đang ngày càng gấp rút...

" Natsu! Erza! Nếu mọi người không gặp phải cản trở, làm ơn mau chóng di chuyển vào đại điện của hoàng cung! Tên quốc vương của Edolas sắp khởi động một thứ gì đó mà tôi cũng không nắm chắc! Cố gắng kéo dài thời gian!"

" Hắn muốn hủy diệt Extalia và các Exceed! Cả Wendy, Carla và Happy đều đang ở nơi đó!"

...

Giữa không trung

Bóng người với áo choàng đen dài che kín cơ thể cắn răng mệt mỏi nhờ Happy đưa đến khu vực lân cận của Extalia
DOS... DOS... nó rốt cuộc là cái gì? Tôi không biết... nhưng mục tiêu của nó... rất có thể là viên Lacrima chứa mọi người của Fairy Tail...

Ma lực tôi có thể sử dụng trong cơ thể này không có nhiều vậy đâu! Chỉ đủ để kéo dài thêm chút thời gian mà thôi...! Cậu làm ơn nhanh lên được không...? Nếu không... sẽ không kịp mất...

____________________________

Quay trở lại với nơi Charlos vẫn bất đắc dĩ đứng ngoài toàn bộ cuộc chiến theo một cách nói nào đó

Cả tòa địa cung là một khoảng trời vắng lặng khác hẳn với bên ngoài

Tiếng kim loại va vào nhau đồng đều của quân lính tuần tra là âm thanh duy nhất rõ ràng giữa sự yên tĩnh tạm thời

Sự yên tĩnh, trước một cơn bão...

ẦMMM!!!!

Tiếng nổ vô cùng lớn đã đánh dấu cho sự biến mất của tĩnh lặng
Trong cùng một lúc, khi mà cả bầu trời và mặt đất đồng thời xảy ra cuộc đại chiến...

... Có tiếng bước chân rất nhẹ không hề che giấu đến gần từ cửa chính khiến Charlos chậm rãi mở mắt

Tiếng áo giáp của binh sĩ đã biến mất từ bao giờ

" Ngươi! Chính ngươi! Đừng hòng mang cái thứ quái quỷ ấy ra khỏi nơi đây!!!!" Tiếng gầm gừ của Natsu vang lên thông qua màn hình Lacrima tỏa sáng, vẫn chưa từng ngừng lại:" Cú đập cánh của Hỏa Long!"

" Hoán phục! Hắc dực giáp!" Âm thanh của Erza cũng vang lên gần đó:" Đỡ lấy!"

Keng!

Cô ấy nhíu mày

" Không ổn rồi Erza!" Charlos hiện tại bất đắc dĩ phải nói mọi thứ lên thành tiếng, cô đang phải sử dụng "truyền âm" thông qua nhân bản của mình, nhưng do hiện tại cô ấy cũng đã bị ngăn cản, có lẽ sẽ không thể tiếp tục chuyện này thêm được nữa:" Bộ giáp đó có vẻ chỉ có thể bị đả thương bởi Sát long Ma pháp!"
" Di chuyển khỏi đó đi Erza! Đến khu công viên gần đó tụ tập với Lucy, mọi người phải nhanh chóng tiếp cận với Extalia!" Charlos một bên nghiêm túc giải quyết tình hình, một bên đứng dậy, thong thả xoay người:" Cảm phiền cậu đến lúc đó thông báo cho Wendy và Gajeel luôn giùm tớ, một mình Natsu chỉ sợ là không đủ với thứ này!"

" Đã biết, Charlos!" Erza quyết đoán lui khỏi cuộc đấu, nhường toàn bộ sân cho Natsu

Không chút do dự xoay người chạy nhanh ra khỏi cung điện

Một tiếng "Tít" rất rất nhỏ vang lên trong đầu Charlos, đường truyền đã chính thức bị cắt đứt

Cô ấy thở phào một hơi, nhẹ nhàng nhấc mắt, gật đầu tỏ vẻ hối lỗi với bóng người đang đứng ngược sáng trước mặt:" Xin lỗi đã để cô phải chờ!"

" Riêng lần này, ta sẽ không ngại về việc này..." Người đứng đó cười khẽ, mạnh mẽ vung thanh kiếm của mình sang ngang:" Bởi vì đây tuyệt đối sẽ là lần cuối cùng ngươi có thể nói chuyện với chúng!"
" Vậy sao...?" Charlos nhướn mày, hơi hạ trọng tâm đứng của mình, ánh mắt cô lúc ấy sáng rực:" Tôi sẽ không để chuyện ấy xảy ra!"

Dù cho không thể sử dụng ma thuật, tôi cũng sẽ không phải là một đối thủ dễ hạ gục như vậy!

Ngày đó, tôi lấy được danh hiệu ma đạo sĩ cấp S, chính là bằng vào hai bàn tay của bản thân!

" Đến đây!"

______________________________

Bầu trời ngay phía trên kinh đô hoàng gia

Ryon điêu luyện điều khiển DOS, nhẹ như không tiếp cận nơi cần đến... khu vực trung gian giữa Extalia và viên Lacrima đến từ Trái Đất

DOS là một thiết bị được thiết kế phù hợp với các đòn đánh từ không trung với lượng Lacrima khổng lồ dự trữ... nhưng nếu phải kể về tính năng... Ryon, ngay lúc này, cảm thấy khả năng tuyệt vời nhất của nó... chính là thiết bị tự hủy...!
Kế hoạch của anh ta vô cùng đơn giản: trực tiếp đâm vào viên Lacrima!

Đâm vào một hòn đảo với một cái máy bay thật ra không thể gây ra một vấn đề gì quá lớn...

Nhưng những điều đó, rất tiếc, lại không áp dụng cho DOS! Nhiệm vụ của DOS trong lần này không chỉ là tự thiêu hủy mình cùng với Lacrima, mà còn phải nhờ vào lực đẩy của vụ nổ, đưa nó lại gần Extalia!

Gây ra sự hoảng loạn trong Extalia và khiến quân đội hoàng gia tập kích bất ngờ, bắt giữ toàn bộ Exceed!

Theo tính toán, năng lượng toát ra từ sự va chạm của DOS và Lacrima sẽ đủ cho Edolas trong ít nhất là bảy mươi năm!

Trong bảy mươi năm đó, cùng với nguồn ma lực thu thập được từ các Exceed chống đối, chỉ cần Extalia vẫn còn- đã quá đủ để điện hạ tạo ra một kỳ tích mới! Người nhất định sẽ mang vinh quang và nguồn năng lượng vĩnh cửu về cho Edolas!
Sự hy sinh của một mình ta sẽ là bước khởi đầu cho kế hoạch vĩ đại của Người! Là một quân nhân, đây là thứ khiến ta hãnh diện hơn bất cứ điều gì khác!

" Vì Edolas!!" Ryon hét lên với tất cả nhiệt huyết, DOS dưới sự điều khiển của anh gia tốc, một vầng sáng với màu đỏ rực xuất hiện xung quanh thiết bị

500m nữa...

300m nữa...

200...!

Và...

" Chỉ đến đây thôi...!" Cái âm thanh luôn xuất hiện trong thời điểm mấu chốt nhất, đây đã là lần thứ hai kẻ đó tới và phá vỡ toàn bộ kế hoạch đã được an bày

DOS như vừa va vào một lực hút cực cường, cương cứng giữa không trung không thể nhúc nhích

" Tít tít tít tít tít..." Hàng loạt những âm thanh báo lỗi liên hồi vang lên bởi sự điều khiển không được cho phép

" Chết tiệt! Ngươi rốt cuộc là ai?!" Ryon ngẩng mặt căm phẫn nhìn người thản nhiên đứng ở rìa hòn đảo nổi Lacrima, rõ ràng là xa như vậy, nhưng anh dường như nghe thấy giọng nói của cô ta vang lên ngay bên tai
Nụ cười nửa miệng thấp thoáng phía dưới mũ trùm rộng kia càng nhìn càng cảm thấy chói mắt

" Tôi?" Ryon nghe thấy một tiếng cười nhẹ không rõ ý vị, một vòng tròn lớn phát sáng với màu đỏ rực và những ký tự kỳ quái xuất hiện dưới chân cô ta:" Ai biết nhỉ...?"

Đôi song kiếm bắt chéo nhau như hiện ra từ hư không lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời

Cặp cánh đen mở rộng trên lưng chủ nhân mình, cô ta theo tốc độ cực lớn lao tới, gió bắt đầu thổi mạnh

Máy cảm áp trên DOS liên tục rít gào cảnh báo, khiến Ryon rõ ràng hiểu được, theo từng giây, sức ép của không khí đang tăng dần theo cấp số nhân xung quanh thiết bị!

" Hừ! Đừng tưởng như vậy là ngươi giỏi hơn người!!" Anh cười lạnh, nhấn vào một nút nhỏ kín đáo ngay dưới tay điều khiển:" DOS là thiết kế xuất phát từ chính tay Điện hạ! Có nó, kể cả bầu trời cũng sẽ thuộc quyền thống trị của chúng ta!"
Lớp hào quang vây quanh chiếc máy bay chiến đấu đặc biệt ấy lập tức sáng bùng lên, nhạt dần thành thứ ánh sáng màu cam vàng

Có tiếng rít của máy gia tốc, DOS đâm thẳng vào người đang xông đến

ẦM!!!

Tiếng nổ động trời dường như đã trở thành tiếng chuông cảnh báo

Trận quyết chiến tuyệt đối không có khoan nhượng của hai ý chí với mục tiêu hoàn toàn trái ngược!

____________________________

Au: Xin thông báo là trong xấp xỉ 1 tháng nữa sẽ không có chương mới! Lý do là: Au bận thi! Giữa kỳ!🙃🙃🙃

Giải thích nhàm chán, không muốn đọc có thể bỏ qua!

Ngay từ đầu đã không có ý định để Dreyar chơi thuần đấu trí với Rohelm! Này không chỉ đơn thuần là so sánh nơ- ron bộ não, mà Rohelm thật sự có lợi thế quá áp đảo! Kinh nghiệm dồi dào hơn! Chiến trường lại là sân nhà của mình! Nếu chơi công bằng, Rohelm là đang ở thế bất bại! *buông tay*
Chịu thôi nha, Dreyar chỉ đơn giản là một ma đạo sĩ, dù thông minh thật đấy, nhưng cô ấy lớn lên ở Fairy Tail, ở một Trái Đất tạm thời đang trong cảnh hòa bình, nơi mà... cho xin lỗi chút, phần nhiều là sử dụng đến nắm tay để nói chuyện!

Còn Rohelm lại là hàng thật giá thật một cái chính trị gia, cũng là một tướng lĩnh quen hành quân đánh trận! Bày mưu đặt kế với cô ấy là một bữa ăn sáng mà thôi!

Nếu thật sự phải mang ra so sánh, toàn hội Fairy Tail cũng chỉ có ngài Đệ nhất- Mavis là đấu qua được, tại vì cô ấy cũng sinh ra ở thời loạn! Makarov cũng chưa trải qua diện lớn chiến trường như vậy đâu! Không nói tới Gildarts!(À, làm ơn chú ý khoảng thời gian ta đang nói đến nhé!)

Vì vậy! Tận dụng ưu thế là trên hết! Ma thuật thiên biến đa dạng mà người Edolas đều không thể hiểu chính là con át chủ bài!
A.S