[ĐN Fairy Tail] Lời Nguyền Của Thần

Chương 23-2: Ngoại truyện 1: Người thầy đầu tiên




Cảnh báo đầu truyện: do ý tưởng bộc phát, phần truyện này là một số đoạn ngắn kể về mối quan hệ của Charlos và Gildarts, trong đó sẽ tiết lộ phần nào về bí mật ma lực của Charlos

Vì phần truyện này có chứa một vài logic không ra logic mà người viết là au- cũng cảm thấy nhức đầu, những bạn không muốn đọc có thể bỏ qua vì nó chắc không ảnh hưởng quá nhiều đến cốt truyện (chắc thế ==)

Chương tiếp theo sẽ được đăng vào thứ 4, cảm ơn mọi người đã đọc

_______________________________

Charlos Dreyar rõ ràng là một cô bé kỳ lạ

Đây là kết luận của Gildarts sau hơn mười ngày quan sát cô bé "thành viên chưa kết nạp" thu hút ông ngay từ lần đầu gặp mặt

Con bé thích ở hội, nhưng phần nhiều thời gian sẽ chạy đâu đó không thấy bóng dáng


Con bé yêu những cuốn sách, nhưng thường xuyên biến mất trong các khu rừng

Con bé hay cười, vui vẻ, ôn hòa, thậm chí có nét bình tĩnh và chững chạc hơn lứa tuổi

Nhưng khí chất xung quanh nó... luôn để ông cảm thấy một sự yên bình trước cơn bão

Sự tĩnh lặng lại đi cùng với âm trầm, sẵn sàng nuốt trọn mọi thứ bất cứ lúc nào

Lần đầu tiên họ gặp mặt là khu rừng nơi Gildarts thích nghỉ xả hơi...

Nơi bỗng trở thành khu vực yên tĩnh thường trực của cô nhỏ thích lẩn trốn trong rừng...

___________________________

Một mỏm đá thuộc ngọn đồi ngoại thành Magnolia

Cô bé chừng 5, 6 tuổi với mái tóc đen dài ngang vai hơi nghiêng người về phía sau trong lúc đang ngồi, chống hai bàn tay nhỏ nhắn xuống đất, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt phía trên mình, thẫn thờ


Laxus- nii... đang luyện tập cùng cha...

Ông nội... ở hội quán... rất bận...

Charlos... chỉ có một mình...

Thật nhàm chán...

Hồi trước, vào thời điểm này, cô sẽ ở cạnh mẹ, nghe kể chuyện, ôm lấy mẹ, hay chỉ đơn giản, là ngồi nhìn mẹ ngủ mà thôi

Nhưng bây giờ, đó là điều cô không thể chạm tới...

Mẹ cô... mất rồi...

Mọi người đều nói

Mẹ chỉ đi thật xa, thật xa mà thôi...

Nhưng Charlos lại biết, đó chỉ là... một lời nói dối

Charlos thông tuệ hơn những đứa trẻ cùng tuổi quá nhiều để có thể bị lừa bởi một thứ đơn giản như vậy

Cô bé hiểu rất rõ... tất cả những gì đang xảy ra...

Cô... sẽ không bao giờ được nhìn thấy nụ cười dịu dàng ấy nữa

Không bao giờ nghe thấy giọng nói ôn hòa trong trẻo ấy nữa

Không bao giờ được vùi mình trong cái ôm ấm áp ấy nữa


Thật... khó chịu...

Nhất là khi ký ức của cô về ngày mẹ mất...

Không còn...

Không biết lý do... không có manh mối nào cả...

Nó chỉ đơn giản là biến mất...

Trống rỗng...

Vì vậy

Tất cả những gì cô làm được hiện tại

Là ngồi đây và ngắm nhìn bầu trời

" Chà chà, xem ai đây nhỉ?" Giọng nói bỗng xuất hiện sau lưng cô gái nhỏ

Giật mình theo phản xạ, Charlos lộn người bật dậy rồi lập tức đứng trong tư thế phòng thủ, hung ác như một con mèo rừng nhe răng sẵn sàng tấn công kẻ xâm phạm

Nhưng lúc nhìn rõ người đến, Charlos chỉ có chút nhíu mày kỳ lạ, còn cơ bắp trên người đều không tự chủ mà thả lỏng

Người vừa tới, là người vừa trở về được ít hôm

Laxus- nii từng nói, ông ấy là một ma đạo sĩ rất mạnh, người anh ấy sẽ phải vượt qua vào một ngày nào đó
" Gildarts- san!"

" Ồ, vậy là cháu biết ta!" Gildarts xoa cằm thích thú:" Để ta đoán xem, em gái nhỏ của nhóc Laxus nhỉ?"

" Vâng!" Charlos gật gật đầu, lần nữa ngồi xuống thảm cỏ mềm mại, đáp lời

Đứng trước mặt một người ở đẳng cấp của ông ấy, mọi chiêu thức cô học được đều khiến cô có vẻ như một thằng hề nhảy múa

Không có hứng thú xấu mặt

Huống chi ông ấy cũng sẽ không làm hại cô

" Chà, vậy nhóc làm gì ở đây thời điểm này?" Gildarts nhướn mày, đầy hứng thú nhìn cô nhóc, hình như có chút thông minh quá mức

" ... Bởi vì cháu không biết phải làm gì khác" Charlos quay mặt đi, khó khăn lẩm bẩm sau một khoảng trầm ngâm

" Hửm? Không biết làm gì?" Gildarts nhướn mày:" Cha cháu cho phép sao? Ông ta luôn chắc chắn rằng việc luyện tập cần cù từ lúc bé mới là tốt nhất..."
Gildarts cau mày làm mặt quỷ khi nhớ đến anh chàng với mái tóc đen nào đó (cho bạn nào không nhớ, cha của Laxus là Ivan Dreyar cũng sở hữu ngoại hình với tóc đen và mắt đen)

Suy nghĩ của họ thực sự không tìm được điểm chung

Bởi đối với Gildarts, quả thật tập luyện là không thể thiếu, nhưng tuổi của lũ nhóc hiện tại cần được thư giãn nhiều hơn thì mới có thể tìm được không gian phát triển sau này

" Nhưng không thể phủ nhận ma pháp rất tuyệt vời đúng chứ? Anh nhóc rất chăm chỉ, dù nhóc có thiên phú hơn người khác, luyện tập mới là cách tốt nhất khống chế khả năng của mình!" Gildarts gật gù sửa lời, bỗng nhận ra chính mình đang nói cha của đứa trẻ trước mặt không đúng, hình như là có chút tọc mạch thì phải

Nhưng khi nghe câu nói này của ông, cả người Charlos cứng đờ, không kìm được quay đầu nhìn sang, ánh mắt phủ kín một tầng sương rét lạnh
Thế nhưng cô chỉ đơn giản bắt được một đôi mắt thuần túy đều là nghi hoặc, Charlos thở dài, tự nhiên trở nên quá mức trưởng thành so với tuổi

" Cháu chắc chắn là chú đã được nghe kể, Gildarts..." Charlos nắm chặt nắm tay, cúi đầu buồn buồn trả lời:" Nhưng chắc chú đã quên..."

" Gildarts- san... cháu xin lỗi, cháu muốn trở về..." Charlos ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt đen thăm thẳm in hằn thứ bóng tối không thể bị hòa tan làm Gildarts giật thót

Đó không thể là ánh mắt mà một cô bé mới 6 tuổi có thể sở hữu!

" Này, cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!" Gildarts phức tạp nhìn bóng lưng bé xíu mơ hồ tỏa ra không khí tịnh liêu kỳ lạ

" Hãy chỉ cần nhớ rằng..." Giọng nói hờ hững mang chút trong sáng non nớt dường như tan ra trong ánh mặt trời:" ... Cháu là tồn tại bị chối bỏ bởi các vị thần..."
__________________________

Cho đến tận khi dáng người nhanh nhẹn nhỏ bé kia khuất hẳn sau tàng cây rậm rạp của núi rừng

Gildarts mới từ cơn thất thần tỉnh lại, bàng hoàng nhận ra sau lưng mình đã ướt đẫm từ lúc nào

Áp lực mơ hồ tỏa ra từ cô bé...

Khiến ông cảm nhận được sự sợ hãi...

Dù chỉ trong tích tắc...

" Bị chối bỏ... bởi các vị thần sao?" Gildarts nghi ngờ lặp lại những từ ngữ khó hiểu, nhướn mày bối rối

______________________________

" Con bé... không thể sử dụng ma thuật?!" Gildarts sững người nhìn con người nhỏ thó ngồi cạnh, có chút lắp bắp không thành lời:" Tại sao? Rõ ràng tôi có thể cảm thấy nguồn ma lực khổng lồ của nó mà?!"

" ..." Makarov cúi đầu nhìn chiếc ly chứa chất lỏng màu hổ phách trong tay, trầm mặc trong chốc lát rồi mới thở dài:" Nguồn năng lực cực đoan đối lập..."
" Năng lực cực đoan... đối lập?" Gildarts bần thần lặp lại như một con robot, cuối cùng cũng nhận ra cô gái nhỏ kia đang phải chịu đựng những gì:" Sao có thể?"

Năng lực cực đoan đối lập...

Được định nghĩa là sự tồn tại song song hai loại năng lượng mạnh mẽ nhưng đối nghịch trong cùng một bình chứa ma pháp

Vì quá mạnh mẽ nên cũng quá cực đoan

Vì có chính mình kiêu ngạo nên cũng tuyệt đối không học được cúi đầu

Vì bảo vệ mình tôn nghiêm... sẵn sàng bất chấp tất cả...

Một trong hai... chỉ một được phép tồn tại...

" Con bé sẽ..." Gildarts cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng

Makarov cúi đầu càng sâu, cả người ông run rẩy không thôi khi nghĩ đến viễn cảnh sẽ xảy ra vào một ngày nào đó

Chết!

Năng lượng cực đoan đối lập quá mức hiếm gặp, bởi vì nó quá mức hy hữu
Nguồn chứa ma pháp của một người khi sinh ra bình thường đều là vô thuộc tính

Sau đó chúng sẽ thay đổi dần tùy theo loại ma pháp mà mỗi người luyện tập

Tuy rằng, có thể nói, phần lớn những ma đạo sĩ tài ba nhất đều là những đứa trẻ sinh ra với nguồn ma lực tương thích sẵn với một loại ma thuật

Nhưng sự tương thích này cũng sẽ sinh ra và phát triển theo từng giai đoạn của sự trưởng thành mà những đứa trẻ ấy trải qua

Trường hợp năng lượng cực đoan đối lập từ khi mới sinh....gần như không tồn tại...

Bởi nguyên nhân phát sinh của nó là khi một năng lượng đột nhiên bùng phát vượt xa sự cho phép của cơ thể

Kéo theo đó là sự cân bằng khi nguyên tố đối lập của nó tồn tại trong cơ thể đưa ra sự đáp trả

Và cuộc chiến bùng nổ...
Thể chất của con người theo không kịp sự phát triển của ma lực

Sự va chạm mạnh mẽ sinh ra nguồn ma lực khổng lồ hơn rất nhiều những gì mà người ta có thể tưởng tượng được

Một ngày nào đó...

Sẽ đem tới sự tan vỡ

Cô bé với đôi mắt đen sáng ngời sự thông thái đó...

Sẽ bị ma lực của chính mình bạo thể mà biến mất...

Như chẳng từng tồn tại...

______________________________

" Này!" Gildarts lần đầu tiên lơ đãng đến mức lạc bước ngay trên con đường của riêng mình trong thành phố không kìm được cơn tức giận trào dâng

Trước mặt ông... có một đám trẻ...

Một đám trên mười đứa bao vây một đứa nhỏ khác vào góc tường

Mái tóc đen ngang vai đó...

Đôi mắt đen thẳm đầy bình thản cùng tĩnh mịch đó...

Cùng với gương mặt đó...

Đó rõ ràng là Charlos Dreyar!
Con bé...

Đang xảy ra chuyện gì?!

Nhưng ngay lúc Gildarts sắp lao đến trước đám nhỏ đó với hàm răng nghiến chặt

Một thằng nhóc trong đám bỗng túm lấy đuôi tóc đen mượt mà giật mạnh lên trời, cười càn rỡ:" Nhìn xem này! Đây là cháu gái của hội trưởng cái hội pháp sư cái gì đó Tail, một con nhỏ vô dụng thậm chí không thể sử dụng ma thuật! Ông già lẩm cẩm đó chắc cũng là ma đạo sĩ dởm! Cả cái hội kia chắc cũng không ra gì mới có một hội trưởng như..."

"Aaaaaa!"

Thằng nhóc không kịp hoàn thành câu nói của mình...

Đôi mắt đen thẳm trước mặt nó hiện tại phủ kín bởi băng hàn cùng vô tận tĩnh mịch!

Thăm thẳm...

Thăm thẳm...

Thằng nhóc sợ hãi ngồi bệt xuống đất, run rẩy chỉ tay vào cô, tay còn lại ôm chặt một bên mắt:" Mày! Mày dám đánh tao! Tụi bay! Đánh nó! Hôm nay tao muốn nó lết về nhà!"
Đám còn lại lập tức hầm hè vây quanh Charlos thật chặt, một đám trai cao hơn cô ít nhất cũng nửa cái đầu hoàn toàn che khuất cô khỏi ánh mắt những người qua đường

Mà ở đây ta đang nói tới Gildarts

Người chú ngốc giật mình muốn tiếp tục lao tới, lại lần nữa phải dừng bước chân mình

Bóng dáng bé nhỏ và giọng nói tràn ngập lãnh ý ngày đó

Có lẽ cả đời này ông cũng không bao giờ quên được

" Ta nhân nhượng, không có nghĩa là các ngươi được phép làm tới!"

" Aaaa!"

Một trong những thằng nhóc vây quanh cô gái nhỏ lập tức bay vào bức tường đối diện

" Ta im lặng, chưa bao giờ đồng nghĩa với sợ hãi!"

" Aaaa!" Thêm một cậu trai bị nắm tay nho nhỏ đánh đập mặt xuống nền đường

Đám còn lại không tự chủ lùi xa cô vài bước, thân mình khom khom đầy đề phòng còn ánh mắt bỗng pha chút sợ hãi
Charlos không nhìn chúng, chỉ ghim chặt ánh mắt mình vào thằng nhóc bị đánh đầu tiên

Đôi con ngươi đen lúc ấy trở nên thâm trầm đến mức khiến kẻ khác tuyệt vọng

" Sai lầm lớn nhất của ngươi..." Thân ảnh rõ ràng chỉ bằng phân nửa nó bỗng trở nên cao lớn khủng khiếp, áp lực kinh hồn làm người nó nhũn ra như một vũng bùn:" Là đã chạm vào gia đình ta!"

" Chạm vào người ông đáng kính nhất thế giới này..." Charlos nửa quỳ nửa ngồi cạnh nó, bàn tay bé xíu nâng cằm nó, rõ ràng là đang cười, lại khiến nó cả người cứng đờ, cảm tưởng như có một thứ gì đó quấn quanh cổ khiến nó như muốn tắc thở tới nơi

" Hãy nghe và ghi nhớ cho thật kỹ..." Giọng nói du dương ngập tràn nguy hiểm:" Đừng bao giờ khiến ta nghe được những câu nói như vừa rồi một lần nào nữa!"
" Biết chưa?!"

Thằng nhóc nói không nên lời mặt tái xanh gật đầu liên tục

" Cút!"

Đám trẻ chạy ào đi như đang bị mãnh thú truy đuổi phía sau

Charlos thở phào một hơi muốn đứng dậy

Nhưng lại lập tức lảo đảo té ngã

Ôi... lại đến giờ rồi... hôm nay... là bao lâu đây...

" Charlos!" Gildarts hấp tấp đỡ lấy thân hình nhỏ nhắn, không để cô đập người xuống nền đất lạnh lẽo

" Gildarts-san?" Charlos chớp mắt, có chút nghi hoặc lẫn bất ngờ nhìn ông, sau đó lại không kìm được cụp xuống mí mắt mệt mỏi

" Làm ơn... đừng nói với mọi người..."

______________________________

Chớp mắt

Chớp mắt

Đây là...

" À, cháu tỉnh rồi sao nhóc?" Giọng nam trầm trầm có chút thở phào nhẹ nhõm

Charlos quay đầu nhìn ông một lát, sau đó khó khăn nghiêng người ngồi dậy với cái đầu gật gù tỏ vẻ hiểu rõ:" Gildarts- san, vậy đây là nhà chú..."
Đôi chân nhỏ bé đặt xuống nền đất

" Ở yên đấy con bé này!" Gildarts gắt lên, luống cuống chạy đến giữ chặt bờ vai gầy yếu:" Cháu chưa khỏe hẳn đâu!"

" Cảm ơn chú" Charlos ngẩng đầu chớp mắt, cũng không hề kháng cự:" Hiện tại là lúc nào rồi ạ?"

"..." Gildarts thoáng qua một lát trầm mặc:" Buổi chiều, chỉ chốc nữa là sẽ tới hoàng hôn, cháu hôn mê đã nửa ngày rồi..."

" Cảm ơn..." Charlos dường như không quá quan tâm đến phần sau đó, gật đầu ra hiệu với ông:" Vậy là đã làm phiền chú nửa ngày..."

" Hiện tại cháu phải về rồi, mọi người sẽ rất lo lắng..."

" Đã bao lâu rồi?!" Gildarts không buông tay khỏi bả vai nhỏ, nghiêm giọng:" Chuyện như sáng nay đã xảy ra bao lâu rồi?!"

" Chuyện..."

" Nói cho ta biết!"

Charlos có chút khó khăn cúi đầu vo vo góc áo mỏng, không nói nửa lời
Nhưng lần này khác, Gildarts rõ ràng là sẽ không bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy

" Từ nửa năm trước..." Charlos sáu tuổi năm đó đương nhiên là không chịu đựng được áp lực to lớn như vậy, giọng ấm ức tựa sắp khóc đến nơi

" Không ai biết sao?! Không ai để ý sao?! Tại sao lại như thế?!" Nếu hội trưởng và thằng nhóc Laxus biết chuyện, sao có thể để con bé như vậy chứ...

Chỉ vì con bé không thể sử dụng ma thuật sao?!

" Không..." Charlos ngẩng đầu, đôi mắt to tròn ướt đẫm, sụt sịt mũi nức nở:" Không có vết bầm... thì sẽ không ai biết... không ai hỏi... chú hung thế làm gì..."

" Ta..." Gildarts giật mình tỉnh lại, sửng sốt buông lỏng bàn tay mình

Chết tiệt! Mình bỗng nhiên nhớ lại những thứ đó...

" Đừng khóc..." Gildarts nhấp môi luống cuống nhìn cô bé, chột dạ với cái cảm giác bắt nạt trẻ con thoáng qua
" Cháu không khóc!" Charlos nghiêng người tránh thoát kìm cặp của ông, xoay người về phía khác dùng sức dụi mắt

" Cháu không khóc!" Lần nữa quay mặt về phía Gildarts nhấn mạnh

Đôi mắt ẩn ẩn đỏ bừng lại gắng sức mở to, giống hệt loài vật với đôi tai dài nào đó mà ông từng gặp trong rừng

" Ừ ừ ừ, không khóc không khóc..." Gildarts vội vàng gật đầu:" Là chú nhìn nhầm!"

" Hừ!" Charlos khoanh tay bĩu môi, rõ ràng là không hài lòng với kiểu trả lời qua loa lấy lệ của ông

" Chú là người xấu!"

"... Gì?" Gildarts tròn mắt ngơ ngác

" Người xấu! Bắt nạt Charlos!" Charlos giơ ngón trỏ chỉ vào Gildarts buộc tội

" Chú không làm! Chú không có!" Ông chú- lúc này chưa có bộ râu quai nón rậm rạp- nhảy cẫng lên chột dạ phản đối

" Còn không chịu nhận lỗi!"
" Chú không có làm! Tại sao phải nhận chứ?!"

" Chú hung với Charlos, còn giữ chặt cháu! Đau!"

" Ta..."Gildarts đảo mắt một vòng, vẫn cứng miệng:" Tóm lại không phải ta!"

" Bao biện!" Charlos bĩu môi khoanh tay

Cái con nhóc này học điệu bộ đó ở đâu thế???

Gildarts câm nín nhìn cô bé con trước mắt, cuối cùng buông tay đầu hàng

" Lỗi của ta..." Thở dài thườn thượt:" Nhưng ta thật sự lo lắng cho cháu!"

Giọng Gildarts đã tìm lại được pha nghiêm túc cần thiết, xen vào đó là sự quan tâm không thể che giấu

"... cháu xin lỗi " Charlos cũng cúi đầu:" Cháu biết cháu làm chú lo..."

" Vậy... ta nghĩ cháu đủ thông minh để hiểu ta hỏi gì..." Gildarts ngồi phệt xuống nền nhà, vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu:" Kể cho ta nghe được chứ?"

Charlos nhấp môi một lát rồi rụt rè gật đầu đầy do dự:" Có thể..."
" Chú hỏi đi!" Cô nhóc ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh ông, khoanh chân, tay để lên đầu gối, lưng thẳng tắp oai hùng như chú lính chì ra trận tiên phong

" Không cần khẩn trương như vậy!" Gildarts dở khóc dở cười

" Nhưng mà..." Charlos chớp chớp đôi mắt to ngập nước

" Ta chịu thua với cháu rồi..." Gildarts xoa xoa mái tóc cam cố sắp xếp câu hỏi của mình:" Thế... đám nhóc đó... cháu hay gặp không?"

" Khoảng 3,4 ngày thì sẽ gặp một lần..." Charlos đặt ngón trỏ lên một bên má, nghiêng đầu suy nghĩ chốc lát rồi trả lời:" Lễ tết sẽ không thấy mặt!"

" Không ai biết sao? Sao không kể với mọi người?"

" Tại sao cháu phải nói?" Charlos chớp mắt kỳ lạ

" Không phải chúng bắt nạt cháu sao?!" Gildarts cảm thấy như có một cục nghẹn ở cổ, nghiêm giọng răn dạy:" Bị bắt nạt phải nói với người lớn! Không được giấu!"
" Nhưng cháu đâu có bị bắt nạt!" Charlos la lên

" Chú nói không được giấu! Cái thái độ của chúng không phải ngày một ngày hai!"

" Thật sự không đau mà!" Charlos ấm ức:" Laxus- nii nói bị bắt nạt là Charlos sẽ buồn, sẽ khóc, sẽ thấy đau! Nhưng mà Charlos không thấy đau! Hơn nữa sau đó Charlos sẽ không ngất nhiều nữa, mọi người sẽ không lo lắng! Charlos cảm thấy rất vui!"

" Cái..." Gildarts có cảm giác từ khi gặp cô bé này ông luôn bị kê tủ đứng vào miệng

Nói không nên lời

" Bị đánh... sẽ không ngất???" Khó khăn lắm ông mới thốt lên được vài từ, ngơ ngác

Đây là cái gì cùng cái gì???

" Ừ!" Charlos lại không biết mớ bòng bong trong đầu ông, gật đầu thật mạnh, rồi như nghĩ đến cái gì, cô chớp mắt kéo áo Gildarts:" Chú đánh cháu thử đi!"

" Cháu... bị ngốc à?!" Gildarts la lên, hoảng hốt kéo cái đầu bé xíu lại gần trước mắt ngó ngang nhìn dọc:" Bị thương ở đâu? Có bị hư ở đâu không? Chỗ nào cảm thấy khó chịu? Ta đi nhờ bà Porlysica!"
" Ta phải nói với hội trưởng Makarov! Ta phải đánh cái đám kia đến mức cha mẹ chúng nhận không ra!"

" Chú làm cái trò gì thế?!" Charlos khó khăn đánh bay cái tay ông ra khỏi đầu mình, nhăn mặt:" Chú mới là người phải đi gặp bà Porlysica ấy!!"

" Chứ cháu có thấy ai muốn bị đánh không?" Gildarts chống tay nhìn cô

" Có!" Charlos trả lời chắc nịch

" Cháu chứ ai?!" Gildarts la lên

" Không! Chú đấy!" Charlos ném cho ông một ánh nhìn khinh bỉ:" Muốn ăn đòn!"

" Đáng tiếc là người có thể cho ta ăn đòn còn chưa sinh ra!" Gildarts hất mặt tự đắc

" Chú cứ huênh hoang đi!" Charlos quay mặt lè lưỡi:" Cháu cũng không tin không ai trị được chú!"

" Thế chú có đánh không?" Charlos tiện đà đứng dậy:" Nếu không cháu phải về, mọi người đang chờ!"

" Ê này!" Gildarts gọi với cô bé đã thoăn thoắt bước chân ra cửa
Charlos quay đầu nhướn mày nhìn ông

" Thế... chú đánh?" Gildarts lúng túng giơ nắm tay nghi ngờ lặp lại

Charlos quay hẳn người lại, nghiêm túc gật đầu

Gildarts hít một hơi thật sâu cố lấy lại bình tĩnh, nhíu mày nhìn nắm tay mình ước lượng một chút, tìm đúng lực để không làm đau cô bé

Hơ... đây là lần đầu tiên ông tiếp xúc với con nít... đánh nhau với chúng phải làm thế nào nhỉ?

" Vậy... cẩn thận!" Gildarts quyết định tin lời cô gái nhỏ một lần, tấn công về phía trước

Nói thật chứ... nói là tấn công cho oai thôi, ông còn không dám dùng đến một phần một trăm lực lượng

Nhỡ ông có làm nhóc ấy bị thương một chút thì chắc cũng không chỉ hội trưởng đè ông ra đánh đâu á (T_T)

Gildarts giật giật nắm tay, vô cùng khó khăn kìm giữ cái xúc động thu lại bàn tay mình không cho va chạm với thân ảnh trước mắt
Và điều kỳ lạ thật sự xảy ra

Nắm đấm của ông... chạm vào con bé làm nó nhăn mặt lùi lại một chút... Gildarts hoảng hốt tiến lên đầy lo lắng

Nhưng chưa kịp để ông nói câu nào, một màn sương mờ mờ từ chính cơ thể Charlos ùa ra bao phủ lấy chỗ va chạm

Sau đó, vết đỏ nhàn nhạt trên cánh tay con bé dùng để chặn đòn của ông mờ dần rồi biến mất

?!!!???!!

Tại sao???

Cái gì đây vậy?!

Lớp sương trắng ngà bao quanh người cô nhóc này...

Ma lực sao?!

Ma lực ngoại phóng?!

Gildarts há hốc mồm nhìn chỗ mà tay ông vừa va chạm

Mỏng manh vô cùng

Nhưng tuyệt đối vững chãi, tựa như một tấm mạng nhện bao phủ lấy cơ thể bé nhỏ

Cái... quái gì chứ?!

Không phải con bé không thể sử dụng ma thuật à?!

Nhưng thứ này... khoan đã... có lẽ nào...
Ngạc nhiên đủ rồi, Gildarts nhìn chằm chằm nắm tay mình, trầm tư

Nếu... là như vậy...

" Cháu biết những gì về nó?" Ngẩng đầu nhìn Charlos nghiêm trọng

" Ưmmm..." Charlos dùng ngón trỏ gõ gõ vào một bên thái dương, nhăn mày:"Cháu gần như chẳng biết gì cả... nó chỉ xuất hiện lúc cháu đánh nhau thôi, hơn nữa xuất hiện phần lớn là lúc cháu bị đánh, còn nếu cháu đánh người khác, hiếm lắm mới nhìn thấy, nhưng lúc nó xuất hiện càng nhiều, thời gian cháu ngất đi sẽ được rút bớt càng nhiều! Lúc trước chưa có nó, có hôm cháu bất tỉnh tận hai ngày, mọi người đều rất lo..."

" Vậy nên... cháu chịu bị đánh sao? Dù rằng... thật ra cháu biết thể thuật đúng chứ?"

" Ừm! Dù sao cũng không đau!" Charlos vui vẻ gật đầu:" Cháu có nhiều thời gian ở cùng mọi người hơn! Mọi người cũng rất vui!"
" À, với lại thể thuật của cháu cũng không được tốt cho lắm, bởi vì cháu rất dễ bất tỉnh khi đang luyện tập!"

" Vậy sao?" Tiếng Gildarts nghe như tiếng thì thào

Charlos đảo mắt khó hiểu nhìn ông

" Thôi nhé! Gildarts- san!" Charlos vẫy tay chạy nhanh ra cửa:" Hoàng hôn rồi! Cháu phải về nhà đây!"

Bóng dáng thoăn thoắt nhanh nhẹn biến mất dưới ánh chiều tà

Bỏ lại đằng sau là con người cao lớn vẫn đờ đẫn nhìn nắm tay mình

Hoàng hôn... mang theo gam màu ảm đạm đã bao đời...

Sự sắp đặt không được quyền thay đổi

Thật... không cam lòng...

A.S